* Edit: Timy*
Từ nhỏ Kiều Trăn đã sợ bóng tối, nhà của mình lại nằm trong tiểu khu cũ kỹ, buổi tối trên đường hầu như rất ít người, đèn đường cũng mờ, con đường trở về nhà tối om nhìn thực đáng sợ.
Mỗi lần sau giờ tự học buổi tối trở về nhà, khi đi lên lầu trong lòng cô đều cảm thấy run sợ, ba bước đi còn hai bước, đi bằng tốc độ nhanh nhất về nhà mình.
Dọa người nhất chính là có một hôm sau khi tan học buổi tối, theo thường lệ cô đi lên lầu, không chú tâm nhìn phía trước. Kết quả vừa lên đến lầu 3 liền phát hiện trước mắt mình có một bóng người, cô ngẩng đầu nhìn lên thấy người đàn ông nọ mặc nguyên bộ đồ đen còn đội mũ lưỡi trai đứng trước cửa nhà đưa lưng về phía cô.
Thiếu chút nữa đầu cô đã va vào lưng người đó, cô sợ đến mức lui về sau hét lớn một tiếng.
" Cô bé, đây có phải nhà của XXX không?" Ngươi kia hỏi, giọng nói có chút đáng sợ.
Kiều Trăn sợ đến mức cơ thể đứng thẳng cũng run rẩy, ắp a ắp úng trả lời.
" Không, không phải."
Người kia " Vậy à" một tiếng rồi rời đi.
Kiều Trăn đứng ngây ngốc ở đó chưa thể hoàn hồn, vẫn là mẹ nghe thấy tiếng la của cô mà mở cửa ra, sắc mặt cô tái nhợt bước vào nhà.
Cứ như vậy, sau khi cô học lớp 11 đã có Hàn Tư Hành đi về cùng cô, từ đó cô không còn sợ hãi nữa.
*
Thời điểm Kiều Trăn trở về phòng, đã thấy ba bạn cùng phòng đang tụm đầu vào trước máy tính của Ninh Ngữ Mông, còn nhìn màn hình lẩm bẩm bàn tán chuyện gì đó.
Nhìn thấy Kiều Trăn đã về, Ninh Ngữ Mông vội bảo cô lại đây xem.
" Trăn Trăn, mau đến nhìn xem đây có phải là Hàn Tư Hành không?"
Kiều Trăn vừa đi đến đã nhìn thấy trên màn hình là những hình ảnh các tân sinh viên học quân sự.
Trong bức ảnh cuối cùng giữa một tập thể tân sinh viên có một người được mực đỏ khoanh tròn. Sau khi phóng to hình ảnh lên, có thể nhận ra nam sinh này có giá trị nhan sắc cao hơn những bạn nam xung quanh.
Kiều Trăn hơi híp mắt, " Đúng vậy. Là em ấy."
Ninh Ngữ Mông hưng phấn, " Các cậu nghe chưa, tớ đã nói là cậu ta mà! Muốn nghe giọng nói của cậu em đẹp trai này không? Xin mời chú ý đến câu lạc bộ phát thanh của chúng mình, cảm ơn."
Lục Đan Ngưng " Hứ" một tiếng, " Tớ đối với trẻ vị thành niên không có hứng thú."
" Đúng vậy, câu chỉ thích những người đàn ông trưởng thành thôi." Ninh Ngữ Mông bĩu môi.
" Đàn ông trưởng thành có gì không tốt? Muốn tiền có tiền muốn kinh nghiệm có kinh nghiệm." Lục Đan Ngưng nhún vai.
Nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm, Kiều Trăn lắc đầu, khoé môi nhịn không được xuất hiện một nụ cười.
" Đây chính là...." cũng muốn không tham gia vào đề tài này, đột nhiên Thu Yến lại do dự nói, " Không phải đàn ông trưởng thành thể lực luôn không tốt sao?"
" Ha ha..." Ninh Ngữ Mông bật cười, " Người như Yến Tử mà cũng biết hỏi đến loại vấn đề này!"
Thu Yến bị cô ghẹo một câu, bất giác lại đỏ mặt.
" Nào nào, chúng ta phải giải đáp cho học bá vấn đề này thôi!" Ninh Ngữ Mông đẩy đẩy Lục Đan Ngưng
Lục Đan Ngưng đưa mắt nhìn người bên cạnh, " Để tớ tốn hết nước bọt phổ cập một khoá cho các cậu."
Kiều Trăn cũng nhìn đến Lục Đan Ngưng, yên lặng đóng cửa phòng lại. Loại chuyện như vậy nếu bị người khác nghe thấy thì không tốt.
" Ai nha, vẫn là Kiều Trăn tinh mắt." Lục Đan Ngưng đưa bàn tay với những móng tay sơn đỏ xoắn một lọn tóc của mình, ho nhẹ hai tiếng.
" Nào, các học trò mau ổn định chỗ ngồi, để cô nghiêm túc giảng cho nghe!"
" Trong chuyện này, kỹ thuật so với vấn đề thể lực quan trọng hơn." Lục Đan Ngưng nuốt nước bọt nói tiếp, " Nhiều người thường nói thời gian khi làm thường rất lâu, nhưng phần lớn thời gian chỉ dành cho màn dạo đầu, thực sự thời gian vận động chỉ có 10 phút."
" 10, 10 phút?" Ninh Ngữ Mông mở to đôi mắt, "Cái này không phải quá chênh lệch so như trong sách nói sao!?!"
Lục Đan Ngưng hơi híp mắt, " Thời gian lâu như vậy phụ nữ cũng cảm thấy không thoải mái."
" Đúng rồi, căn bản sẽ không có một phụ nữ nào chịu nổi." Ninh Ngữ Mông vẫn luôn yên lặng lại thốt lên một câu.
" Cho nên, chỉ cần kỹ thuật tốt là có thể làm cậu thoả mãn, còn về những chuyện như kích cở lớn nhỏ, thời gian đều không quan trọng."
Ninh Ngữ mông: "......"
Kiều Trăn: "......"
Cả Thu yến: "......"
Nhìn ba người trước mặt hoá đá, Lục Đan Ngưng tỏ ra lo lắng, " Có phải tớ đã nói quá nhiều rồi không?"
" Không! Là cậu đã phá hủy ảo tưởng của chúng tớ về chuyện này!" Ninh Ngữ Mông bi thống không thôi.
" Có cái gì tốt mà ảo tưởng, đến lúc đó cậu sẽ biết. Có thể lực hay không có cũng không quan trọng lắm đâu."
Lục Đan Ngưng nói xong, cả phòng lại lâm vào trạng thái im lặng.
" À, đúng rồi, các cậu bảo bức ảnh kia có vấn đề gì?" Lúc này Kiều Trăn đột nhiên mới nhớ chuyện bức ảnh vừa rồi bạn cùng phòng nhìn thấy.
" À, đúng rồi." Ninh Ngữ Mông vỗ đùi, " Bị cô giáo này làm gián đoạn, tớ xém đã quên mất chuyện này."
" Cậu nhìn xem," cô mở tấm ảnh đó lên một lần nữa, " Hàn Tư Hành nhà cậu sắp nổi tiếng."
" Cái gì mà nhà tớ?" Kiều Trăn lắc đầu, bất mãn nói. Cô lại nhìn về phía máy tính, nguyên lai là có người ẩn danh đăng bài viết.
Trên trang web của đại học S có một cái diễn đàn, nhưng ở đại học S vẫn có một trang diễn đàn ẩn danh khá nổi tiếng.
Theo như mọi người đồn đại cái diễn đàn này đã có từ 4 năm trước, do một đại thần khoa công nghệ thông tin làm ra để giải trí. Bởi vì đăng bài ở đây đảm bảo sẽ không bị lộ IP người đăng mà dần trở nên nổi tiếng.
Trường học không tài nào tra được IP người đăng trong diễn đàn này, vì vậy mọi người có thể thoải mái ở đây đăng tin bát quái.
Cái diễn đàn này dần dần còn nổi tiếng hơn cả diễn đàn của trường, trở thành nơi sinh viên giao lưu tụ tập.
Sau này vị đại thần đó tốt nghiệp, diễn đàn giao lại cho sinh viên khoa công nghệ thông tin điều hành.
Vừa mở giao diện lên, đã nhìn thấy một tiêu đề bài viết [ Anh chàng kia là ai, có ai biết anh ấy là ai không ]
" Chỉ trong vòng 10 phút, tớ phải biết được lai lịch của cậu tân sinh viên này!!!"
Phía dưới dòng bình luận chính là một loạt hình ảnh, có hai tấm chụp trong giờ học quân sự, mà trong tấm ảnh có một vòng tròn đỏ khoanh vào một người, tất nhiên Kiều Trăn nhận ra người đó là ai.
Kiều Trăn cười, " Trong hình đông người như vậy, mà cô ta cũng phát hiện ra sao?"
Ninh Ngữ Mông một bên nói tiếp, " Cậu đây là đang xem thường khả năng phát hiện trai đẹp của nữ sinh hả? Đúng rồi, tớ có thể trả lời được không?" Cô không có chút ý tốt nào hỏi.
" Có thể chứ." Kiều Trăn nghịch ngợm chớp chớp mắt, " Nhưng nếu để em ấy biết được chuyện này có khả năng sẽ rời khỏi câu lạc bộ phát thanh nha."
Ninh Ngữ Mông vừa muốn cười nháy mắt lại cứng đờ, " Vậy thôi."
Vốn dĩ ảnh chụp cũng không rõ lắm, cũng không thể nhìn rõ mặt Hàn Tư Hành.
L : thấy không rõ.
L : Tớ chỉ nhìn ra được đó là nam sinh, dường như nhan sắc không tồi.
L : Chiều cao cũng không tồi nha, giám định hoàn tất.
L : lầu trên khẩu khí tại sao lại khôi hài như vậy, xin hỏi cậu định làm tổng tài bá đạo sao?
.........
L66: Một giờ trôi qua, đáng thương cho chủ bài đăng vẫn không thể tìm ra được đáp án mà cô ấy cần.
L69: Chủ bài băng chân tình như thế sao? Không bằng cậu treo giải thưởng đi?
..........
L100: Hai giờ qua đi, vẫn không có ai thương tình cho chủ bài đăng sao?
L101: Tớ nhìn người này có chút quen mắt.
Chủ bài đăng: bắt lấy L101! Là ai?!! Nói cho tớ mau!!!
L103: À...... người này sao....Vậy có cảm kích tớ không?
Kiều Trăn nhíu mày, lại bấm reset lại một lần. Bài đăng biến mất.
*
Khu ký túc xá nam năm nhất ở phía Tây, tại phòng 203, Hàn Tư Hành tắt laptop đặt lên bàn.
" Mẹ kiếp, tại sao bài đăng không thấy nữa?" Lư Hoài An la lên một tiếng, " Lão tử vừa mới chuẩn bị xem tin nóng thôi mà."
Một nam sinh vừa đeo tai nghe chơi game liếc mắt nhìn cậu ta, " Nhàm chán."
" Này, chơi game không nhàm chán sao? Còn không bằng lên diễn đàn cùng một em gái tâm sự."
" Vậy cậu nhìn xem có phải lão tứ của chúng ta vừa làm việc tốt hay không." Liễu Thừa Chu vừa chết một mạng liền nhìn đến giao diện trên laptop của Hàn Tư Hành.
" Hả? Không phải chứ?" Lư Hoài An không tin, " Cậu làm sao?"
Nhìn bóng dáng Hàn Tư Hành biết mất ở cửa toilet, Lư Hoài An cảm thấy tôn nghiêm của lão đại đã chịu đả kích.
" Cậu, cậu đây là ý gì?" Lư Hoài An chỉ vào phòng toilet, bất mãn nói.
Lão nhị Lưu Mục của phòng bước đến, đặt cánh tay đang chỉ vào phòng toliet của cậu ta xuống.
" Cậu ta nói cậu nhàm chán."
" Tớ đánh đấy."
" Nào cậu tới đây." Lưu Mục tránh sang một bên, kiêu ngạo xoay mông lại.
Lư Hoài An làm bộ muốn cởi quần áo, " Cậu đó, nhớ tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ tớ!"
" Tớ sợ quá há," Lưu Mục đi đến bên Liễu Thừa Chi, giả bộ sợ hãi.
Liễu Thừa Chu không nhịn được nữa, đeo tai nghe vào, ngón tay liên tục gõ bàn phím.
" Tớ nói các cậu đùa đủ rồi, đừng như vậy nữa. Trong phòng chúng ta có trẻ vị thành niên đấy."
" Ai mà không từ trẻ vị thành niên trưởng thành? Sơ trung lão tử đã có bạn gái rồi." Lư Hoài An chẳng hề để ý nói.
" Tớ không tin lão tứ chưa từng mộng xuân khi nhìn thấy Aoi-seisei." Lư Hoài vừa nói vừa nhìn thấy ánh mắt Hàn Tư Hành lạnh như băng.
Tuy rằng cậu ta là người lớn tuổi nhất trong phòng ký túc xá, nhưng thời điểm Hàn Tư Hành lạnh mặt không nói lời nào, quả thực cậu ta có chút sợ Hàn Tư Hành. Cảm thấy nếu cứ đắc tội với cậu thực sự sẽ chết thảm.
" Lão tứ, lão đại của chúng ta vừa mới nói về cậu.... u u......" Lưu Mục vừa mới mở miệng nói đã bị Lư Hoài An bịt miệng lại.
" Tớ chỉ đang nới cậu hẳn là có... Có thích người khác." Lư Hoài An vội chuyển đề tài.
Liễu Thừa Chi nghe vậy cười một tiếng, bí bách quá liền chuyển đề tài như vậy.
" Cậu đây là thay đổi lời nói." Lưu Mục kéo tay của Lư Hoài An ra.
" Cũng không nhất định là thế. Trong trường này lão tứ lại nổi bật như vậy, nếu có người trong lòng thì cũng đâu đến mức bây giờ vẫn là một cẩu độc thân?" Lư Hoài An lập tức lại đánh nhẹ lên mặt mình.
Động tác mở laptop của Hàn Tư Hành khựng lại. Liễu Thừa Chi cũng vừa mới chú ý bọn họ nói chuyện, trong game cậu ta lại chết một mạng, đơn giản tắt game, xoa đôi mắt có chút mỏi.
" Ai cậu đừng phản bác, lão đại khó có khi nói được mấy câu chính xác như vậy."
" Vậy là sao... lời nói này của cậu có ý gì?!?"
" Lão tứ cậu nói xem, có phải cậu thích em gái nhỏ nào không?" Lưu Mục không cam lòng.
Hàn Tư Hành vẫn tiếp tục làm công việc mã hoá số liệu trên laptop, không muốn để ý bọn họ, đây là chuyện riêng tư của cậu cần gì phải nói với bọn họ.
" Đúng vậy, nếu cậu có nhìn trúng ai bọn tớ sẽ bày cách giúp cậu theo đuổi em ấy." Liễu Thừa Chi phú nhị đại vừa mua được một cái ghế ngồi trên tao bao không biết bao nhiêu tiền. Giờ phút này cậu ta dựa lưng vào ghế, thể hiện dáng vẻ quý công tử lười biếng.
" Theo đuổi?" Ngón tay gõ bàn phím của Hàn Tư Hành khựng lại, chần chừ hỏi: " Theo đuổi như thế nào?"
Cậu vô cùng tin tưởng tình cảm của mình dành cho Kiều Trăn, cả đời này ngoại trừ cô ra ai cũng không thể. Nhưng cô vẫn luôn xem cậu là cậu em hàng xóm, thân mật cũng như không thân mật.
Làm thế nào mới khiến Kiều Trăn thích mình, ngoại trừ thường xuyên xuất hiện trước mặt cô, cậu không thể tìm ra cách nào khác.
" Ai da chuyện này à, tớ biết cả!" Lư Hoài An hưng phấn giống như mình vừa có bạn gái vậy.
" Thực sự là có sao? Ai vậy? Chúng ta có quen biết không?" Lưu Mục cũng tò mò.
" Chúng ta vừa mới vào đại học, làm sao có thể biết người đó là ai, khẳng định là bạn học thời cao trung." Liễu Thừa Chi phân tích.
Hàn Tư Hành cũng không muốn nói quá nhiều tin tức liên quan đến Kiều Trăn, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, có chút không kiên nhẫn, " Rốt cuộc phải theo đuổi như thế nào?"
" Vậy là cậu hỏi đúng người rồi!" Lư Hoài An vô cùng tự đắc, " Lúc tớ học nhà trẻ đã biết nắm tay, lên sơ trung đã là cao thủ tán gái đấy! Đảm bảo sẽ theo đuổi được!"
" Thật sao?" Hàn Tư Hành nhìn Lư Hoài Anh bằng ánh mắt không có lòng tin.
" Thật hơn cả tiền!" Lư Hoài An vỗ ngực đảm bảo, " Tớ không có yêu cầu gì khác, về sau có nhiều bài tập cho tớ mượn sao chép là được."
Hàn Tư Hành nửa tin nửa ngờ, trực giác cái quân sư quạt mo này không đáng tin cậy chút nào.
" Cậu mà theo đuổi không được, tớ sẽ ăn con chuột máy tính này!" Lư Hoài An hạ lời thề son sắt đảm bảo, Hàn Tư Hành liền nhắn cho Kiều Trăn một tin nhắn Wechat.
——————-//—-//——————
* Tác giả có lời muốn nói: Chín giờ tối còn đăng một chương ^_^
* Editor: thực sự những người bạn của Kiều Trăn quả là ba chấm.... xin lỗi em còn lứa tuổi học sinh trong sáng ??