Dục Vọng Cố Chấp Của Anh

Chương 18: Một nụ hôn ấm áp (2)

Edit: Timy
Kiều Trăn cảm nhận được đó là một nụ hôn, trong nháy mắt chợt thanh tỉnh lại, cơn buồn ngủ cũng biến mất.
Là Tư Hành.... Cậu đã.... Hôn cô sao?
Hay là không cẩn thận đụng trúng, hay là cố ý đây?


Không thể tìm được lý do thuyết phục bản thân mình là cậu chỉ vô tình chạm vào mà thôi, nhưng lại không thể tin rằng việc cậu hôn mình là sự thật.
Cậu là em trai, còn là em trai nhỏ hơn mình 4 tuổi.... Làm sao có thể?


Trong lòng cô kinh hãi, cũng có chút hoảng loạn, chỉ có thể giả vờ ngủ say. Cảm nhận được đôi môi dừng trên mặt mình khá lâu mới rời đi, cô từ từ mở mắt, thể hiện bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ.


Mở to đôi mắt, Kiều Trăn cảm nhận được có một đôi mắt đen nhánh đang chăm chú nhìn mình. Cô chớp chớp mắt, phát hiện bản thân đang tựa vào lồng ngực của Hàn Tư Hành, cô vội vàng ngồi thẳng người. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.


" Còn chưa kết thúc đâu." Hàn Tư Hành nhìn Kiều Trăn rồi lên tiếng giải thích.
" À...." Kiều Trăn đứng ngồi không yên. Hiện giờ trong lòng rối loạn, không có cách nào tiếp tục ở cùng với cậu được nữa.


Không được, cô muốn yên tĩnh một lúc. Cô đứng dậy, " Đột nhiên chị nhớ còn có chút việc. Tư Hành, một lúc nữa em tự mình lên lãnh phần thưởng đi nhé, chị đi về trước đây."
Cô vội vàng cầm lấy áo khoác trả lại cho Hàn Tư Hành, muốn đi vào bên trong hậu trường thay quần áo.


Vừa mới xoay người, cánh tay của cô đã bị một bàn tay nắm chặt. Cô hoảng loạn quay đầu nhìn lại, Hàn Tư Hành chỉ trầm mặc không nói gì, ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào cô.
Kiều Trăn càng khẩn trương, cố ý vài lần rút cánh tay mình ra nhưng đều thất bại.


" Tư Hành, chị thực sự có việc..." Giờ phút này, cô chỉ muốn rời khỏi cậu để có không gian hít thở một chút, cảm thấy cậu vẫn không chịu buông tay, cô đành phải lấy tay còn lại hất bàn tay cậu ra.
" Em đưa chị về." Đột nhiên Hàn Tư Hành lên tiếng, còn buông lỏng tay.


Kiều Trăn bỏ lại một câu " Không cần" rồi vội vàng đi vào hậu trường thay quần áo.
Sau khi thay quần áo và giày xong, cô đi từ cánh cửa phía sau hậu trường ra ngoài.
Trước khi bước ra khỏi cửa hội trường, nhìn thấy Hàn Tư Hành không có đuổi theo, Kiều Trăn mới thở phào nhẹ nhõm.


Đến khi quay trở về ký túc xá của mình, cô lại nhắn tin báo với Hàn Tư Hành bảo rằng cô trở về trước, còn bảo cậu sau khi lãnh phần thưởng xong thì hãy tự mình trở về đi. Qua một thời gian khá dài vẫn không thấy Hàn Tư Hành hồi âm.
Có lẽ lại không vui rồi.


Kiều Trăn biết lúc này cậu đang không vui, nhưng thực sự cô không thể tỏ vẻ như bản thân không biết việc cậu hôn trộm mình mà tiếp tục ở lại bên cạnh cậu.
Từ nhỏ đến lớn, Kiều Trăn luôn xem cậu như là em trai của mình, cô đối xử với cậu giống như em trai họ hàng.


Cô vẫn luôn cho rằng, tình cảm của Hàn Tư Hành dành cho mình giống như em trai đối với chị gái. Chưa bao giờ nghĩ đến việc Hàn Tư Hành thế mà lại hôn trộm cô.
" Cậu không cảm thấy cậu ta thích cậu sao?"
" Chị không thể thích anh ta!"
" Thực sự em chỉ muốn làm cho chị vui mà thôi!"
" Chị ôm em một cái đi."


......
Những lời nói của Ninh Ngữ Mông và Hàn Tư Hành chồng chéo lên nhau, trong đầu Kiều Trăn rối như tơ vò.
Kiều Trăn thở dài, không biết nên làm cái gì bây giờ. Một khi tình cảm đã lệch khỏi quỹ đạo còn có thể sửa lại đúng được sao?


Cô không biết, cũng không biết phải hỏi ai. Buổi tối hôm nay cô không tài nào ngủ được, xưa nay chưa bao giờ bị mất ngủ như vậy.
*
Qua tết Nguyên Đán, trường học tiến vào giai đoạn thi cử. Có vài lần Hàn Tư Hành hẹn gặp Kiều Trăn, nhưng đều bị cô tìm lý do bận ôn thi để từ chối.


Kiều Trăn biết rõ bản thân làm như vậy cũng không phải là cách tốt, cô không biết nên đối diện với Hàn Tư Hành như thế nào, tình cảm của của cậu đã lệch khỏi quỹ đạo tình cảm chị em mất rồi.


Mấy ngày nay Hàn Tư Hành gấp gáp đến độ muốn bốc cháy. Cậu cảm giác dường như Kiều Trăn đang cố trốn tránh mình, từ sau đêm vũ hội đó, thái độ của cô có chút không bình thường.


Nhưng mỗi lần cậu nhắn tin Wechat cho cô, cô luôn trả lời rất bình thường, không nhìn ra được điểm gì khác thường.


Cậu cho rằng có phải do đêm vũ hội ngày đó, trong lúc chơi trò chơi cậu đã nói những lời nói quá phận, làm cho Kiều Trăn không vui. Nhưng cậu hiểu rõ tính cách của Kiều Trăn, cho dù cô không vui thì cũng không bao giờ so đo với mình.
Chẳng lẽ cô đã phát hiện việc cậu hôn trộm cô sao? Không, không thể nào.


Cậu biết rõ, mỗi lần cô ngủ đều ngủ rất sâu, không dễ bị đánh thức. Trong lòng cậu hoảng loạn không thôi, sợ nhất chính là việc Kiều Trăn thích người khác rồi sẽ giữ khoảng cách với mình.
Vất vả lắm mới chờ đến khi Kiều Trăn thi xong môn cuối cùng, cậu nhịn không được liền đi đến tìm cô.


*
Hôm đó, Kiều Trăn vừa thì xong, đi với bạn cùng phòng nói cười vui vẻ quay về ký túc xá, từ xa đã nhìn thấy Hàn Tư Hành đứng chờ trước cửa.


Bước chân cô chợt chậm lại, bạn cùng phòng vui vẻ tiến lên chào hỏi, trái tim cô đập liên hồi nhìn về phía Hàn Tư Hành, cuối cùng cũng tiến lên.
" Tư Hành, sao em lại đến đây?" Kiều Trăn nỗ lực tỏ vẻ như không có gì chào hỏi Hàn Tư Hành.


Nhìn thoáng qua dường như vẻ mặt của cậu không tốt lắm, môi ngặm chặt, trong đôi mắt đào hoà thể hiện sự oán giận.
" Chị đang trốn em sao?" Cậu bình tĩnh lên tiếng, đã hỏi câu này.


" Không, không có đâu." Kiều Trăn cúi đầu, những ngón tay đan vào nhau, " Chị đã nói với em rồi, gần đây chị bận ôn thi."
" Phải vậy không?" Hàn Tư Hành hỏi lại một câu, ánh mắt chăm chú nhìn vào Kiều Trăn
" Phải, làm sao mà không phải?" Kiều Trăn gượng cười lên tiếng.


" Em còn cho rằng chị không muốn để ý đến em nữa." Cậu thấp giọng nói, thanh âm mang theo vài phần uỷ khuất.
" Sao có thể như vậy? Em là em trai của chị kia mà." Khoé miệng Kiều Trăn cong cong, một lần nữa nhắc về thân phận của cậu.
" Em trai...." Hàn Tư Hành lặp lại hai từ này, " Nhưng em không muốn làm em trai của chị."
" Hả?"


" Không thể...." Hàn Tư Hành chợt dừng lại.
Trong lòng Kiều Trăn kinh ngạc, càng nắm chặt bàn tay.
".... làm bạn bè sao?" Sau một lúc, Hàn Tư Hành lại nói tiếp.
" Có, có thể nha." Không biết khi nghe thấy việc đó có nên thở phào nhẹ nhõm hay không, Kiều Trăn nhỏ giọng trả lời.


" Ừ." Không biết vì điều gì, dường như câu trả lời này của Hàn Tư Hành không có chút vui vẻ nào cả.
Nếu là em trai, có thể tiếp xúc thân mật cùng cô một chút. Nhưng nếu chỉ là bạn bè, khẳng định bọn họ sẽ có khoảng cách.
Đối với chuyện này cậu không biết làm thế nào mới đúng....


" Ngày mai chúng ta cùng nhau trở về nhà nhé." Hàn Tư Hành nhìn Kiều Trăn rồi nói.
" Được. Em đã thi xong chưa?"
" Rồi." Hàn Tư Hành gật đầu, " Ngay mai em sẽ đến tìm chị."
" Được thôi." Kiều Trăn lên tiếng đồng ý sau đó chào tạm biệt, " Ngày mai gặp."
*


Hai người cùng nhau quay trở về thành phố T, Kiều Trăn lập tức đã có nhiều công việc phải làm.
Hôm nay đại học S đã bắt đầu bước vào kỳ nghỉ tết. Vì chuẩn bị cho ngày tết, một nhà Kiều Trăn trở nên bận rộn.
Mua quà tết, dán câu đối xuân, vệ sinh lại nhà cửa, tặng quà cho ông bà....


Trước khi đến năm mới có rất nhiều việc cần phải làm. So với nhà Kiều Trăn, thì nhà Hàn Tư Hành phía đối diện quạnh quẽ hơn nhiều.


Mẹ Hàn thường xuyên không trở về nhà, Kiều Trăn nghe mẹ mình nói gần đây bà ta lại cặp với một người bạn trai là quân nhân vừa mới xuất ngủ, mùa xuân phơi phới, hận không thể lập tức kết hôn với người đàn ông đó.


Có vài lần Kiều Trăn dự định gõ cửa nhà Hàn Tư Hành, đem một ít quà tết biếu cho cậu. Nhưng mỗi lần nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của bọn họ, cô lại không dám gõ cửa.


Thái độ của Hàn Tư Hành cũng có chút khác thường, từ sau khi trở về chưa từng tìm gặp Kiều Trăn một lần nào, cũng không có chút gì là vội vã.


Qua mấy ngày do dự, cuối cùng cũng đến ngày giao thừa. Mỗi năm gia đình của Kiều Trăn phải đến nhà ông bà ăn bữa cơm đoàn viên, đương nhiên năm nay cũng không ngoại lệ.
Sau khi dùng cơm trưa xong, cả gia đình xách theo túi lớn túi nhỏ đi đến nhà ông bà ở thị trấn phía nam của thành phố T.


Thời điểm một nhà ba người xuất phát, Hàn Tư Hành đứng sau cánh cửa nhìn vào mắt mèo quan sát bọn họ.
Bọn họ mặc quần áo mới, trong tay mỗi người đều cầm một hộp quà đỏ rực, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, nói nói cười cười chuẩn bị đi đến nhà ông bà.


Thỉnh thoảng trên hành lang vang lên tiếng cười nói vui vẻ, ba người dần dần biến mất ở phía cầu thang hành lang, âm thanh càng ngày càng nhỏ, cho đến lúc không còn nghe thấy gì nữa.


Bọn họ đi rồi. Đột nhiên trong lòng Hàn Tư Hành có chút khó chịu, cậu dựa lưng vào cửa nhà, thân hình cao lớn từ từ trượt xuống, ngồi trên nền đất lạnh như băng.
Cậu đưa tay sờ lên trán, đem miếng dán hạ sốt hình hoạt hoạ gỡ ra, cau mày nhìn thật lâu, sau đó đứng dậy, ném nó vào thùng rác.


Miếng dán hạ sốt hoạ tiết ấu trĩ này là do vào lúc Kiều Trăn học cao trung đưa cho cậu, cũng không biết còn hạn sử dụng hay không.


Thân thể Hàn Tư Hành vẫn luôn khoẻ mạnh, rất ít khi bị sốt. Hôm nay sau khi rời giường không biết vì sao lại phát sốt, cậu cũng lười uống thuốc, chỉ lấy miếng dán hạ sốt dán lên trán. Dường như cũng không có tác dụng gì.


Nghe thấy dưới lầu phát ra tiếng xe ô tô, Hàn Tư Hành biết gia đình Kiều Trăn đã rời đi. Cậu lê bước chân trở về phòng ngủ, tuỳ tiện kéo chăn lên, bọc bản thân vào bên trong.
Ngủ thôi, ngủ một giấc tỉnh lại sẽ tốt lên thôi.


Lúc còn bé khi cậu bị sốt cao, Kiều Trăn luôn nói với cậu như vậy. Có một lần sau khi thức dậy, cậu nhìn thấy Kiều Trăn đang ngồi trên mép giường, tay cầm một quyển sách. Thấy cậu thức giấc, cô vui sướng đưa tay sờ lên trán cậu.


Sau đó còn phấn chấn nói: " Chị nói rồi mà, ngủ một giấc sẽ khỏe lên thôi! Em xem hiện tại em đã ra rất nhiều mồ hôi, cũng không còn nóng nữa đúng không?!" Ngày đó thiếu nữ mở to đôi mắt bộ dạng vui vẻ và đắc ý, đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ.


Nhưng lần này đã không còn giống lần trước, thời điểm cậu thức dậy trời đã tối, trong phòng không có một bóng người. Không có Trăn Trăn, cơn sốt cũng không thuyên giảm.


Thân thể chợt phạt lạnh làm cậu khó chịu không thôi, cho dù đã bật điều hoà cũng không có gì cải thiện. Ngoại trừ cảm giác khó chịu ra, đầu còn đau đớn từng cơn.


Thỉnh thoảng bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng con nít chơi đùa với pháo bông, vô cùng náo nhiệt và vui vẻ. Đúng vậy, đã sắp đến giao thừa. Ai mà không vui vẻ đâu?


Hàn Tư Hành cầm điện thoại lên, do dự rất lâu, vẫn không đành lòng nhắn tin cho Kiều Trăn. Cậu sợ, sợ chính mình sẽ không nhịn được mà bảo cô trở về.


Đưa cô từ bầu không khí ấm áp đến với thế giới đen tối và cô đơn của mình. Cậu lại buông điện thoại xuống, buộc bản thân phải ngủ tiếp. Vừa mới nhắm mắt, cái điện thoại đặt trên đầu tủ lại reo lên.


Hàn Tư Hành cầm lấy điện thoại, cơ hồ không dám tin vào đôi mắt của mình. Ngón tay cậu run rẩy, ấn phím nghe.
" Tư Hành." Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc của Kiều Trăn, trong căn phòng yên tĩnh càng thêm rõ ràng.


" Vâng." Thực vất vật lắm cậu mới tìm được thanh âm của mình mà lên tiếng, cực kỳ khàn khàn.
Kiều Trăn lập tức phát hiện có điểm gì đó không đúng, lo lắng hỏi: " Em không sao chứ?"


" Không có việc gì." Hàn Tư Hành trả lời, dừng một chút nhịn không được liền bổ sung thêm một câu, " Chỉ là phát sốt mà thôi."
" Em bị sốt hả?" Kiều Trăn nôn nóng nói, " Đã uống thuốc chưa? Có đi bệnh viện không? Sốt bao nhiêu độ?"


Hỏi liên tiếp mấy câu, thành công làm gương mặt Hàn Tư Hành xuất hiện một nụ cười nhạt.
" Không muốn uống." Cậu trả lời thành thật, " Em không biết trong nhà có nhiệt kế hay không."


" Vậy sao được?" Kiều Trăn lại nâng cao giọng, bên trong điện thoại truyền đến tiếng trách cứ của cô, " Chị sẽ lập tức trở về với em!"
" Không cần đâu." Hàn Tư Hành vội cự tuyệt, " Chị trở về một mình không an toàn."
Cậu biết, ba mẹ Kiều Trăn sẽ như mọi năm ở đó đến khuya mới trở về.


" Ai nha! Em vẫn nên quan tâm bản thân mình trước đi! Hiện tại em hãy đo xem bản thân mình sốt bao nhiêu độ, tìm xem trong nhà có thuốc hạ sốt hay không, nếu không có một lúc nữa chị sẽ đem đến cho em. Em hãy ngoan ngoãn ở nhà chờ chị." Cô một hơi nói hết những lời cần nói, sau đó liền cúp máy.


Hàn Tư Hành nhìn màn hình tối đen, nhịn không được liền cười. Xem kìa, Trăn Trăn đã vì cậu mà trở về.
*
Kiều Trăn vội vàng bắt xe trở về, vừa mới bước xuống xe đã nhìn thấy Hàn Tư Hành đứng trong gió lớn trước cửa tiểu khu đợi mình.


" Em đứng ở đây làm gì? Đã bị sốt còn không chịu ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi!" Kiều Trăn tiến lên hai bước, nhịn không được lại lên tiếng trách cứ.


Toàn thân Hàn Tư Hành bao bọc trong một cái áo ấm màu đen, cậu đưa tay cởi cái mũ liền với áo xuống, cũng không choàng khăn quàng cổ, cứ như vậy mà đứng ở bên ngoài. Trên mặt không biết là vì nóng hay là vì lạnh mã đã đỏ bừng một mảng.


" Mau lên nhà đi." Kiều Trăn bước đến cửa tiểu khu, lên tiếng thúc giục.
" Ừ." Hàn Tư Hành ngoan ngoãn đáp ứng, đi theo cô vào cửa.
" Em nói xem em có bị ngốc không? Đã bị bệnh còn đứng bên ngoài trời lạnh, muốn nằm viện lắm à?"


Khoé môi Hàn Tư Hành cong cong, thành thành thật thật nghe Kiều Trăn lải nhải bên tai, cũng không cảm thấy khó chịu chút nào.
Kiều Trăn nhìn thấy cậu không có chút phản ứng gì, vừa muốn lên tiếng giảng giải cho cậu, không biết suy nghĩ đến chuyện gì đột nhiên không nói nữa.


" Em ––" Cô muốn chạy đến cửa nhà của Hàn Tư Hành, lại nhìn thấy khoé môi cậu hơi cong, cô nói ra suy nghĩ của mình...
" Là bởi vì em biết chị sợ bóng tối, cho nên mới ra đón chị sao?"
À, đã đoán ra rồi nhỉ.
Hàn Tư Hành thành thật gật đầu, mở cửa nhà, ý bảo Kiều Trăn đi vào.


Nhất thời trong lòng Kiều Trăn ngũ vị tạp trần, không rõ đây là cái tư vị gì, âm thầm mắng một câu " Đồ ngốc."
" Đã đo nhiệt độ cơ thể chưa? Bao nhiêu độ?" Kiều Trăn vừa thay giày vừa hỏi.
" 39, độ."


" Cao vậy sao!" Kiều Trăn kinh ngạc cảm thán một câu, tuy chỉ nghe giọng nói cũng có thể đoán được sốt không nhẹ, nhưng không ngờ sốt đến tận 39 độ. Cô đưa tay sờ lên trán cậu, nóng vô cùng.
" Thuốc đâu? Uống chưa?"
Hàn Tư Hành gật đầu, " Uống rồi. Em cảm thấy hiện giờ đã khỏe hơn nhiều."


Kiều Trăn giận đến đỏ mặt, đưa tay chỉ về phía phòng ngủ, " Mau vào phòng nằm nghỉ đi."
" Vậy còn chị?" Hàn Tư Hành vội hỏi, sợ cô sẽ rời đi.
" Chị đi nấu chút gì đó cho em ăn." Kiều Trăn đoán được chắc chắn cậu chưa ăn gì, không ăn làm sao có sức khỏi bệnh.


" Nấu cái gì? Em không muốn ăn, còn tưởng chị đến đây sẽ ở bên em..."
Kiều Trăn phớt lờ lời nói của cậu, xoay người đi đến phòng bếp xem có gì để nấu ăn không.
Kỳ thật cô cũng không am hiểu chuyện nấu ăn, trong nhà vẫn luôn do một tay mẹ nấu, bản thân mình chỉ biết làm vài món đơn giản.


Nghĩ đến việc này, Kiều Trăn không khỏi cảm thấy hổ thẹn, " À..... Chị nấu mì cho em ăn nhé?"
Hàn Tư Hành gật đầu, " Nấu gì cũng được."


Kiều Trăn bảo cậu lên giường nghỉ ngơi, nhưng cậu vẫn cố chấp không chịu, vẫn đứng bên cạnh nhìn cô bận đông bận tây. Vốn dĩ phòng bếp khá nhỏ có thêm người lại càng thêm chật chội.


Mì trứng cà chua là món ăn rất dễ làm, trong chốc lát Kiều Trăn đã làm xong. Cô đem bát mì đặt lên bàn, ý bảo người đứng phía sau có thể ăn rồi.
Hàn Tư Hành nhìn bát mì màu sắc đẹp mắt, khoé mắt có chút nóng lòng.


" Ăn đi, chắc cũng không tệ lắm." Kiều Trăn cũng kéo ghế ngồi xuống.
Hàn Tư Hành nghe lời cầm đũa gắp những sợi mì lên, thong thả ăn chúng. Có lẽ thuốc đã có công dụng, cậu vừa ăn trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, cả người cũng cảm thấy ấm hơn.


Sau khi ăn xong, Hàn Tư Hành không nói gì cả làm cho Kiều Trăn lo lắng.
Kiều Trăn nhìn thấy cậu đi đến bồn rửa chén, cô đi lấy nhiệt kế đo lại nhiệt độ cơ thể cho cậu.


37.5 độ. Nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống, lúc này Kiều Trăn mới cảm thấy yên tâm. Hiện giờ đã gần 10 giờ tối cũng sắp đến giao thừa, Kiều Trăn nghĩ ba mẹ mình cũng sắp trở về, liền thúc giục Hàn Tư Hành đi ngủ.


" Em hãy ngủ một giấc đi, sau khi thức dậy bệnh tình sẽ tốt lên thôi." Kiều Trăn dịu dàng khuyên nhủ.
" Gạt người. Vừa rồi em đã ngủ một giấc, cũng không cảm thấy khỏe hơn. Từ khi chị đến bệnh của em mới khá lên." Hàn Tư Hành khó tính nói.


Cậu muốn ở cùng Kiều Trăn một lúc nữa, cho nên cậu không muốn đi ngủ.
" Tư Hành, nghe lời nào. Em đã quên rồi sao? Trước kia có một lần em phát sốt, ngủ một giấc tỉnh lại đã khỏe hơn rất nhiều." Kiều Trăn nhận được tin nhắn của mẹ mình, hỏi bao giờ cô trở về nhà.


" Lần đó, khi em thức dậy đã có chị bên cạnh. Lần này chị có thể ở lại đây sao?"
" Chị...." Nếu cô qua đêm ở đây, khẳng định là không thể được.
Hàn Tư Hành khẽ cười một tiếng, " Vậy chị đồng ý với em một chuyện, em sẽ đi ngủ ngay."
" Chuyện gì?"


" Không được trốn tránh em nữa." Sau khi từ trường học trở về nhà, Hàn Tư Hành vẫn luôn cảm thấy Kiều Trăn đang trốn tránh mình, chuyện này làm cho cậu thật khó chịu.
" Chị không...." Kiều Trăn theo bản năng muốn phản bác, vừa nói được hai từ đã bị chặt đứt.


Sắc mặt Hàn Tư Hành có chút ửng đỏ bởi vì sốt cao, môi đỏ răng trắng, bộ dạng của một cậu nhóc đẹp trai khi bị bệnh, đôi mắt đen nhánh đang chăm chú nhìn cô, giọng nói có vài phần lạnh lùng, còn mang theo vài phần ủy khuất và chín phần bướng bỉnh.


" Nếu chị không để ý đến em, em sẽ điên lên mất."
——————-//—//——————
* Editor: Ôi bé Hành đáng yêu làm sao!!!