Dục Vọng Cố Chấp Của Anh

Chương 13: Không phải người tốt

* Edit: Timy*
Sáng thứ bảy, Hàn Tư Hành đã chờ Kiều Trăn ở dưới ký túc xá. Hai người cùng đi đến cửa Bắc đại học S, hiện tại hội trưởng câu lạc bộ leo núi đang kiểm kê nhân số.


Một lúc sau, mọi người đã tập trung đông đủ. Cả đoàn người xuất phát đi về phía núi Nguyên Sơn. Ngọn núi này cách đại học S không xa, từ cửa Bắc đi đến đó chỉ mất khoảng 20 phút.


Kiều Trăn và Hàn Tư Hành đi ở phía sau đoàn người, vừa đi vừa nghe hội trưởng hướng dẫn các thành viên mới về địa hình của ngọn núi Nguyên Sơn.
Hôm nay thời tiết khá đẹp, buổi sáng mùa thu ánh nắng chiếu vào người, quả thực rất ấm áp và thoải mái vô cùng.


Kiều Trăn che miệng ngáp một cái, ánh nắng ấm hắt vào người, làm cơn buồn ngủ của cô lại xuất hiện, thân thể có chút uể oải.


" Được rồi! Chúng ta đến nơi rồi!" Vừa đi vừa nói chuyện bất tri bất giác bọn họ đã đi đến dưới chân núi. Hội trưởng nói rõ kế hoạch leo núi cùng với đoàn người một chút, sau đó bọn họ bắt đầu leo lên núi.
*


Kiều Trăn đi theo sau đoàn người, đi qua một con đường lớn bằng phẳng, theo sau lại đi qua một đoạn đường bậc thềm nhỏ hẹp.
Núi Nguyên Sơn là địa điểm tham quan miễn phí, còn khá hoang sơ. Đường lên núi thì nhỏ hẹp, hai bên vách núi đá nhỏ nhô cao với những cành cây um tùm.


Kiều Trăn không thể đuổi kịp đoàn người, cô đi chầm chậm, bước chân càng ngày càng nặng nề, tốc độ cũng giảm xuống.
Cô thở dốc dừng lại, đoàn người vẫn tiếp tục leo lên núi. Hàn Tư Hành cũng dừng bước, " Mệt sao?"
Kiều Trăn lắc đầu, cảm thấy bản thân vẫn có thể đi tiếp, " Đi thôi."


Cô cắn răng, cố gắng quên đi cảm giác mệt mỏi của cơ thể, tiếp tục leo núi. Ánh mặt trời xuyên qua từng khe lá, làm cho đầu cô có chút choáng váng và hoa mắt.


Trên trán đã đổ một tầng mồ hôi, Kiều Trăn đưa tay đè vào bụng dưới. Có hơi đau, còn có cảm giác khó chịu quen thuộc. Không thể nào....


Kiều Trăn dừng lại, quan sát xung quanh. Đi qua một đoạn đường núi nhỏ hẹp, phía trước hẳn là nơi có các cửa hàng nhỏ bày bán. Bản thân có thể vào nhà vệ sinh xem xét.....
" Đang tìm gì vậy?" Đột nhiên Hàn Tư Hành đi phía sau lên tiếng hỏi.
" Nhà vệ sinh."


Hàn Tư Hành nhìn cô chằm chằm, " Sắc mặt chị sao lại nhợt nhạt như vậy, không sao chứ?"
" Không sao đâu, không có chuyện gì đâu. Đi tới nơi đó sẽ ổn thôi." Kiều Trăn liên tục lắc đầu, chỉ khu vực bán hàng đằng trước, thuận tay lau đi mồ hôi trên trán.


Hàn Tư Hành nghe xong trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên cậu đem balo của mình và Kiều Trăn lên phía trước, tiến lên hai bước dừng trước mặt Kiều Trăn, sau đó hơi khom lưng.
" Lên đi em cõng chị."
Kiều Trăn sửng sốt, xua tay, nhỏ giọng từ chối, " Không cần."


Hàn Tư Hành không để ý đến lời nói này của cô, vẫn duy trì tư thế khom lưng.
" Nhanh lên." Thấy cô vẫn không có hành động gì, cậu lại thúc giục
Kiều Trăn do dự, bản thận thực sự rất mệt, nhưng cứ để cậu cõng quả thực cũng không tốt lắm....


Núi Nguyên Sơn rất gần trường đại học, cho nên thứ bảy thường có rất nhiều sinh viên đi đến đây tham quan.
Trước mắt, có hai người khách du lịch đi phía trước, còn có vài đôi tình nhân, ánh mắt trêu ghẹo nhìn hai người bọn họ.


Hàn Tư Hành quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt Kiều Trăn không tốt lắm, trong lòng càng nôn nóng, lại thúc giục cô, " Leo lên đi! Không cõng thì bế nhé! Chị chọn một trong hai đi!"
Cậu nói xong liền đứng thẳng người lên muốn bế Kiều Trăn.


Kiều Trăn sợ đến mức vội vàng nói: " Chị chọn cõng! Em mau cúi người xuống đi!"


Hành Tư Hành hơi cong khoé môi, lại khom lưng. Ánh mắt dư quang, nhìn thấy người đứng phía sau cuối cùng cũng đã chịu leo lên lưng mình. Sau đó, cậu cảm thấy trên lưng có một thân thể mềm mại ấm áp, cánh tay trắng nõn do do dự dự ôm lấy cổ cậu.


Cậu lại mỉm cười, bàn tay gắt gao nắm lấy hai bắp chân cô, nhích người cô về phía trước. Bên cạnh có một anh chàng trẻ tuổi huýt sáo, " Có tiền đồ nha người anh em!"


Hàn Tư Hành không nói gì, ngược lại Kiều Trăn đang ở trên lưng lại 囧 không được tự nhiên, căn bản sắc mặt nhợt nhạt trở nên đỏ bừng.
Cả người cô đều cứng đờ, thẳng lưng lên, không dám cử động lộn xộn.


Ở trên lưng Hàn Tư Hành, cô có thể cảm nhận được bờ vai dày rộng của cậu, lưng thì thẳng tắp, tuy gầy nhưng vòng eo lại rắn chắc.....
Thỉnh thoảng còn ngửi được hương vị thiếu niên trên người cậu, giống như ánh mặt trời sau cơn mưa, lại giống hương vị giọt sương ban mai trên đám cỏ xanh....


Cô chưa bao giờ có nhận thức rõ ràng như lúc này.... Thực sự Hàn Tư Hành đã trưởng thành.


Không còn là cậu bé nhỏ yếu đuối cần cô bảo vệ nữa, cánh tay cậu thực rắn chắc, giống như một người đàn ông chân chính. Ví như hiện tại, cậu cõng cô trên lưng đi trên đường núi vô cùng vững vàng....


Trong lúc miên man suy nghĩ, khu vực buôn bán đã cách không xa nữa. Hàn Tư Hành dừng bước, cúi người đặt Kiều Trăn xuống.
" Đi đi."
Kiều Trăn luống cuống tay chân, bởi vì cậu đã dừng trước cửa nhà vệ sinh.
Kiều Trăn 囧, không kịp nói cái gì, đã lấy balo của mình chạy vào bên trong.


Trong lòng thầm cầu nguyện dì mụ đừng đến, khi cô cẩn thận cởi quần ra nhìn thấy, nội tâm cũng lạnh đi một nửa.
Bây, bây giờ phải làm sao?
Chờ cô sửa soạn bản thân thật tốt đi ra ngoài, đôi mắt Hàn Tư Hành loé sáng.
" Em còn tưởng chị ngất xỉu bên trong đấy."


" Thật ra...." Kiều Trăn mở balo tìm kiếm gần nửa ngày mới tìm thấy một miếng băng vệ sinh, trên quần đã dính máu. Nhưng cũng may, cô mặc quần đen cho nên không thể nhìn thấy.
" Cái gì?"
" Không có việc gì, đi thôi." Kiều Trăn thở dài. Phải nhanh leo lên đỉnh núi thôi, cô không muốn bỏ cuộc giữa chừng.


Ai ngờ cô vừa bước được vài bước, liền cảm thấy choáng váng, trước mắt tối sầm, không còn biết gì nữa.
*
Lúc Kiều Trăn tỉnh lại, liền nhìn thấy một đôi mắt nôn nóng và quan tâm đang nhìn vào mình.


" Tư Hành?" Kiều Trăn lên tiếng, cô phát hiện dưới thân mình có một cái áo khoác màu đen, tay phải còn đang truyền nước biển.
" Đây là bệnh viện." Hàn Tư Hành thấy cô đã tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Trăn chớp chớp mắt, có chút mê mang.


" Chị bị tuột huyết áp dẫn đến ngất xỉu, làm em sợ muốn chết." Hàn Tư Hành thấp giọng giải thích. Tuy thời điểm cô ngất xỉu cậu đã đoán ra nguyên nhân do tuột huyết áp, nhưng vẫn doạ cậu sợ chết khϊế͙p͙.


Mọi chuyện vốn là thế này. Buổi sáng hôm nay sau khi rời khỏi phòng, cô không ăn sáng, hơn nữa dì mụ lại đến mà cô thì vận động quá nhiều, mới dẫn đến việc tuột huyết áp.
" Em đưa chị đến đây sao?" Kiều Trăn xốc chăn ngồi dậy.
" Ừ." Hàn Tư Hành lên tiếng.


Kiều Trăn nhìn thấy phía dưới thân mình có cái áo khoác màu đen theo bản năng muốn rút nó ra.
" Đừng cử động!" Đột nhiên Hàn Tư Hành đè tay trái cô lại, " Không tiện đâu."


Bỗng nhiên Kiều Trăn hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nháy mắt liền đỏ mặt. Hận không thể tìm cái lỗ nào chui vào.
" Em, đây là áo của em...." Cô lắp bắp chỉ vào cái áo khoác màu đen này mà nói.
" Ừ."
" Xin, xin lỗi nha. Để chị đem về giặt sạch." Cô vô cùng ngượng ngùng.


" Có gì đâu, em không ngại." Hàn Tư Hành cười nhẹ nói.
"..........."
" Đúng rồi, em có mua cho chị thứ ấy, chị nhìn xem có phải loại chị thường dùng không." Hàn Tư Hành chỉ cái bao nilon đen đặt trên ghế.
Kiều Trăn tuỳ tiện mở ra, cư nhiên lại là loại băng vệ sinh mình thường dùng.


" Sao em lại biết chị dùng loại này?" Cô thuận miệng hỏi.
" Từng thấy qua ở nhà chị." Hàn Tư Hành không chút để ý nói ra.
Mọi chuyện liên quan đến Kiều Trăn, tất nhiên cậu luôn biết rõ.
" Hả....." Nhất thời Kiều Trăn không biết nên trả lời như thế nào, " Vậy cảm ơn em nha."


" Vì sao chỉ nói cảm ơn em? Em muốn dùng hành động thực tế để cảm ơn."
" Chị mời em ăn cơm được không?" Kiều Trăn nhíu mày, suy nghĩ lời nói này có ý nghĩa gì.
" Được thôi." Hàn Tư Hành lập tức đồng ý, " Nhưng em muốn thời gian và địa điểm do chính mình tự quyết định."
" Có thể."


" Vậy buổi tối ngày sinh nhật của chị nhé." Hàn Tư Hành nhanh lên tiếng, " Em đã chọn ngày đó rồi đấy, chị không được phép nhận lời mời của người khác nữa nha."
Kiều Trăn vừa định đồng ý, điện thoại của cô lại vang lên, là Chương Du nhắn tin.


[ Học trưởng Chương Du: Tối nay có rãnh không? Cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?]
Kiều Trăn không trả lời, tắt màn hình điện thoại. Trong phòng đột nhiên lại trở nên yên lặng đến đáng sợ.


Kiều Trăn có thể cảm nhận được khí thế của người đứng bên cạnh càng ngày càng thấp, cô ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Hàn Tư Hành, bên trong giống như bị mây mù che phủ.
Một lúc sau, đột nhiên Hàn Tư Hành lại lên tiếng, thanh âm trầm xuống, " Tại sao không trả lời tin nhắn?"


Kiều Trăn trầm mặc.
" Chị vẫn còn liên lạc với anh ta." Cậu khẳng định nói, " Những lời ngày đó em nói với chị căn bản chị không để tâm."


" Tư Hành." Kiều Trăn nhíu mày, " Em vì điều gì mà nghĩ anh ta bởi vì bề ngoài của chị..... Nhưng anh ta như vậy, cũng rất bình thường mà. Chẳng phải có rất nhiều nữ sinh viết thư tình cho em đều nói nhất kiến chung tình với em, không phải bọn họ cũng vì vẻ bề ngoài sao?"


Giọng nói Kiều Trăn có chút ôn hoà, nỗ lực giảng đạo lý cho cậu hiểu, " Người với người, ngay từ đầu luôn xem trọng vẻ bề ngoài. Phải bên nhau một thời gian dài mới biết được phẩm chất của người ta. Em xem, em bề ngoài lạnh lùng như băng, nhưng tiếp xúc lâu ngày chị biết em là một người lương thiện, biết yêu thương và giúp đỡ mọi người..."


" Em lương thiện? Biết yêu thương?" Hàn Tư Hành đánh gãy lời nói của Kiều Trăn, lại nghe thấy tiếng cười có chút châm biếm vang lên, " Từ khi nào chị nhìn ra vậy?"


" Hả....." Kiều Trăn nỗ lực cổ vũ chính mình thoạt nhìn càng thêm thành khẩn, " Lúc em cõng chị lên núi, lúc chị ngất xỉu còn đưa chị đến bệnh viện..... Trước kia, chúng ta còn cùng nhau giúp một bạn nhỏ đi tìm mẹ...."


Bọn họ còn vào viện dưỡng lão thăm các cụ già, còn cho mèo hoang trong tiểu khu ăn, vào mùa đông còn mua hoa giúp bà cụ......


" Bởi vì những chuyện này sao?" Trên mặt Hàn Tư Hành toàn là ý cười châm chọc, " Vậy chị có biết không? Mỗi lần đi cùng chị, thời điểm nhìn thấy chị cho tiền những kẻ ăn xin ven đường, em rất muốn ngăn cản chị."
" Cái gì?" Kiều Trăn mở to mắt vì kinh ngạc.


" Giúp bạn nhỏ tìm mẹ sao? Nó có tìm được mẹ hay không có liên quan gì đến em? Bản thân em chẳng khác gì một đứa cô nhi, chị còn trông mong em có tâm tình đi quan tâm người khác à?"


" Kẻ ăn xin ven đường, chó mèo hoang, các cụ già ở viện dưỡng lão, trẻ em đi lạc..... Tất cả mọi chuyện em không hề để ý hay quan tâm đâu! Bọn họ sống chết thế nào cũng không liên quan đến em! Chị quan tâm bọn họ, là do chị lương thiện! Còn em..."


Hàn Tư Hành nói đến đây, khoé mắt lại phiếm hồng, cảm xúc dần dần mất khống chế, " Em và chị cùng nhau làm những việc đó, chỉ vì em muốn làm chị vui vẻ!"


Trước nay cậu không phải là loại người tốt tính, chỉ là khi đứng trước mặt cô, cậu đã che giấu đi một mặt tàn khốc lãnh đạm của mình mà thôi.
——-—————-//——//—————————
* Tác giả có lời muốn nói: Nào nào, công bố đáp án chương trước thôi.


Vì sao bài đăng lần trước không bị xoá đi?
- Bởi vì buồn bực. Hành Hành khi tra xét IP đã từng hy vọng, 0, % trong đám người bình luận đó không biết có Trăn Trăn hay không.
Ha ha ha, đương nhiên là không có nha.


Chương sau tôi định viết một đoạn nhỏ giải thích cốt truyện ( chỉ là không viết, để xem tâm tình nào.) ha ha ha