Dục Vọng Chiếm Hữu

Chương 58

Nghe Uông Nhất Sơn nói, công việc này là làm nhân viên cho một công ty mậu dịch. Vì ông chủ đó trước đây có quen biết nên rất hiểu năng lực của Uông Nhất Sơn, vừa vào làm là anh đã có chức vụ ngay và được nhận trước tiền lương.

Hứa Triển cầm tiền trên tay, nhìn thẻ tiền lương ghi con số một vạn đồng thì trầm mặc. Quả nhiên là có bằng cấp vẫn hơn, vừa tìm được công việc tốt, vừa được thăng chức, lại vừa nhận được số tiền lương khiến người khác hâm mộ. Đợi sau khi con trai đi nhà trẻ, liệu một người chưa tốt nghiệp đại học như cô có tìm nổi một công việc tốt như thế hay không?

Nghĩ vậy, cô lại càng ghét người đàn ông này hơn. Có số tiền lương đó, hẳn là có thể thuê một căn hộ không tồi chứ?

Hiện giờ, Uông Nhất Sơn như đã học được thuật đọc suy nghĩ, vừa nhìn thấy sắc mặt cô nàng thay đổi đã cướp lời: “Tại vì trong nhà đang thiếu tiền, anh xin ông chủ mãi mới đươc ứng trước ba tháng lương đấy. Đương nhiên, đây cũng không chắc là lương ba tháng. Thỉnh thoảng anh ra ngoài làm thêm sẽ có thêm tiền lương. Có điều, nếu tâm trạng không tốt, ảnh hưởng đến công việc, làm sai số liệu trong hợp đồng hay bản báo giá, có khi sẽ bị trừ lương. Hôm nay có một đồng nghiệp bị trừ hai nghìn…”

Nếu hiện tại anh là người duy nhất kiếm ra tiền trong nhà, thì việc duy trì được công việc chính là mục tiêu cao nhất. Hứa Triển dồn nén cơn giận trong lòng, lấy tiền ra rồi cất thẻ tiền vào ví.

Uông Nhất Sơn lại nghĩ ra chuyện gì đó, đột nhiên bổ sung: “Số đăng kí thẻ này là số di động của em, nếu công ty có chuyển tiền thưởng thì em sẽ nhận được tin nhắn, như thế thì tiện cho em quản việc chi tiêu trong nhà hơn.”

Kiểu lấy lòng cẩn thận này khiến cơn lửa giận mới dâng lên trong lòng Hứa Triển hoàn toàn tiêu tan.

Mặt khác không nói, chỉ bàn riêng mặt kiếm tiền, Uông Nhất Sơn chưa bao giờ che giấu. Chỉ có điều, hồi đó, số cổ phần công ty hay vàng bạc châu báu đều khiến Hứa Triển thấy bẩn thỉu, như thể bán thân để hưởng lộc vậy. Vậy mà sau khi anh mất thân phận vàng ngọc, chỉ với một số tiền lương nho nhỏ mà tự tay anh đưa, cô lại có cảm giác như lúc nhận được “bức thư máu” năm nào, cũng có một chút đắc ý.

Vì đã có tiền vào nhà nên hai người quyết định đưa con trai đi siêu thị.

Hằng ngày, sau tám giờ, siêu thị có giảm giá cho mặt hàng đồ ăn. Đây là thời điểm mà Hứa Triển tuyệt đối không thể bỏ qua! Lúc này, cô đang đứng chỉ huy Uông Nhất Sơn lao vào chiến đấu anh dũng với các cô các chị để giành được củ cải trắng.

Vì đang trong thời kì cho con bú, chế độ dinh dưỡng của Hứa Triển rất cần chú ý. Thấy Uông Nhất Sơn đang đứng chọn yến huyết* và hải sâm ở quầy thực phẩm, Hứa Triển hung hăng đấm một cái vào lưng anh. “Hơn ba nghìn một cân hải sâm! Anh muốn tôi chết nghẹn à? Mau bỏ xuống cho tôi!”

* Yến huyết là tổ yến có màu đỏ, có lần mình nghe nói là bổ hơn tổ yến bình thường.

Uông Nhất Sơn vẫn giữ khư khư gói hải sâm to đùng, “Anh kí được một đơn hàng, ông chủ nói sẽ trích ba nghìn tiền thưởng, vừa đủ để mua hải sâm. Em và con đều cần tăng cường miễn dịch, mỗi ngày phải ăn một con hải sâm. Nếu không, hai mẹ con đổ bệnh, anh phải đi bán máu mới đủ tiền viện mất.”

Cái cớ này không vớ vẩn chút nào. Máu gấu trúc! Chắc hẳn, nếu có khách mua, tiền bán máu đủ mua được hẳn hai cân hải sâm!

Hứa Triển thấy thế nên cũng xuôi, xót xa nhìn Uông Nhất Sơn thanh toán. Tuy nhiên, trong lòng cô đã thầm tính toán, băm nhỏ một con hải sâm ra, trộn với rau làm nhân vằn thắn, hẳn là có thể tiết kiệm dăm ba bữa.

Sau một hồi vất vả nhặt được đầy một xe đồ giảm giá, hai người ra khỏi siêu thị, đi về phía bãi đỗ xe ngoài trời.

Ngoài tiền lương, ông chủ của Uông Nhất Sơn còn cấp cho anh một chiếc Jetta. Tuy không có cảm giác phong cách như hồi còn lái xe thể thao cao cấp, nhưng chiếc xe này cũng coi như là bền chắc, ít ra thì khi đi đâu đó, con trai anh sẽ không bị nhiễm gió lạnh, không phải phơi nắng phơi sương cùng bố mẹ.

Tuy nhiên, mới đi đến bãi cỏ, hai người đã phát hiện ra một chiếc xe đỗ ngay bên cạnh, người đứng dựa vào chiếc xe thể thao đỏ xa hoa đang đắc ý nhìn họ.

Bạch Gia Nặc? Hứa Triển nhận ra người, cũng nhận luôn ra xe.

Xem ra, con ngựa sắt mà Uông Nhất Sơn yêu quý đã tìm được chủ có mắt nhìn.

Một Bạch Gia Nặc vốn luôn bị Uông Nhất Sơn o ép, rốt cuộc cũng có thể ngẩng cao đầu hãnh diện.

“Vừa rồi nhìn thấy hai người vào siêu thị từ xa, còn tưởng là nhìn lầm, thì ra là thật. Uông Nhất Sơn! Sao thế này? Nghèo đến nỗi phải lái Jetta?”


Uông Nhất Sơn không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái, anh bình thản mở cốp xe, cất túi đồ ăn vào trong, lại đặt con trai vào ghế ngồi của trẻ em.

Thấy Uông Nhất Sơn không thèm phản ứng lại, Bạch Gia Nặc cũng không tiếp tục mà đưa mắt nhìn Hứa Triển.

Cô nàng này sinh con xong lại càng trở nên hấp dẫn hơn. Lúc này, mái tóc dày của cô được buộc gọn sau đầu, đường cong hút hồn ẩn hiện sau lớp vải, khuôn mặt nhỏ nhắn, còn làn da kia thì cần gì đến mĩ phẩm nữa đây. Bộ váy liền thân đơn sắc càng tôn lên nước da của cô, bầu ngực đầy đặn núp sau áo, đôi chân thon thả, thật sự khiến người ta nảy sinh ý muốn đè cô xuống. Trên chân cô đi đôi giày đồng màu, mõm giày hở để lộ ra mấy ngón chân, gợi ra đôi nét gợi cảm.

Nhìn cô sao giống phụ nữ mới sinh được?

Sạch sẽ! Bạch Gia Nặc chỉ có thể dùng từ đó để hình dung về khí chất của Hứa Triển.

Con mắt của Uông Nhất Sơn thật sự rất tốt. Không những xe tốt, mà ngay cả người phụ nữ anh để mắt đến cũng là một bảo bối khiến người ta thèm muốn.

“Cô vẫn còn theo nó à? Sao thế? Có gì khó khăn thì cứ nói, tôi sẽ giúp cô.” Bạch Gia Nặc thong thả đi ra phía trước, giúp Hứa Triển thu chiếc xe đẩy trẻ em lại. Đến gần, hắn mới phát hiện ra, trên người của bảo vật này còn tỏa ra mùi sữa thơm, thật khiến hắn hận vì không thể ôm cô vào lòng để trêu chọc từng tấc da cô.

Nghe ra ý đồ chẳng tốt đẹp gì của Bạch Gia Nặc, Uông Nhất Sơn đóng sầm cốp lại, đi lên phía trước ôm người phụ nữ của mình và hỏi: “Vợ tôi mà cần anh giúp cái gì?”

Bạch Gia Nặc không nhịn được một tiếng cười khẩy.

Vợ? Có đúng là hai bên yêu nhau không? Người khác không biết, nhưng sao hắn lại không biết, trước đây, Hứa Triển đã bày trăm phương nghìn kế để thoát khỏi Uông Nhất Sơn!

“Nghèo đến nỗi phải bán xe lấy tiền nuôi vợ con sao? Nếu cậu còn là đàn ông, tốt nhất là trả tự do cho Hứa Triển đi, cô ấy không có nghĩa vụ phải chịu khổ cùng cậu!”

Uông Nhất Sơn liếc nhìn Hứa Triển. Đứng trước ý đồ gây sự của Bạch Gia Nặc, anh lại chịu thua trận, chậm rãi buông tay đang ôm Hứa Triển ra. Anh trầm mặc chui vào ghế lái, hai hốc mắt đỏ lên, huyệt thái dương giật giật.

Một người đàn ông nghèo đến mức này, ức hay không ức?

Bạch Gia Nặc càng được thể đắc ý, đưa tay kéo Hứa Triển lại, “Tiểu Triển, đừng do dự nữa, theo anh đi, anh tuyệt đối không giống Uông Nhất Sơn, sẽ không hạn chế sự tự do của em.”

Một gã đáng thương, tiến hóa đến mức nào thì vẫn giữ lại thói quen của chó, đi đến đâu là đánh dấu địa bàn bằng nước tiểu đến đấy, coi cả thế giới này là đất của mình!

Bình thường, Hứa Triển không thích đứng tại trận đợi chó cắn, nhưng thấy Uông Nhất Sơn như chết đứng tại bãi nước tiểu của tên đê tiện họ Bạch, thật sự là tức đến phát điên lên. Cô hất tay Bạch Gia Nặc ra, hờ hững dùng miếng khăn giấy vừa lau nước bọt cho con trai để lau tay, nhìn lướt qua chiếc xe đỏ rồi nói bằng giọng châm chọc: “Anh Bạch, anh nghĩ đi đâu đấy? Chuyện giữa tôi và ông xã tôi, không phiền anh lo lắng. Có điều, tôi thấy là anh rất có hứng thú với đồ thải của Uông Nhất Sơn, tôi sẽ đưa cho anh số điện thoại của một nhà chuyên mua đồng nát ở nhà tôi, sau này chúng tôi có thải bỏ cái gì, anh sẽ dễ tìm được hơn, bổ sung cho bộ sưu tập.”

Nói xong, cô vứt tờ khăn giấy xuống chân Bạch Gia Nặc, chẳng buồn để ý xem sắc mặt hắn ta khó coi đến mức nào, nhanh chóng lên xe và đóng sầm cửa lại.

Tiếng động cơ vừa vang lên, chiếc xe đã phóng đi.

Điều đáng tiếc là, Uông Nhất Sơn đi quá nhanh, không hề phát hiện ra, ở phía đối diện siêu thị, trong một góc vắng có một chiếc BMW Z4 màu trắng. Sau khi Uông Nhất Sơn và Hứa Triển rời đi, người đàn bà đeo kính râm trong xe liền nhấc di động: “Thế nào? Hứa Triển tình nguyện ở lại bên cạnh cậu ta? …Được, tôi hiểu rồi, cậu đến đây đi, tôi có lời muốn nói với cậu.”

Chỉ chốc lát, Bạch Gia Nặc đã đi về phía chiếc BMW, mở cửa rồi ngồi vào xe.

“Chị Địch, 40% cổ phần đó, em sợ là không đòi lại cho chị được đâu.”

Người đàn bà tháo kính râm xuống, chính là mẹ kế của Uông Nhất Sơn – Địch Diễm Thu. Cô ta nhìn cái trán lấm tấm mồ hôi của Bạch Gia Nặc, rút khăn tay ra, thân thiết lau cho hắn. Bạch Gia Nặc cũng tự nhiên nắm tay chị Địch, tay khác thò vào trong cổ áo chữ V của cô ta, thỏa sức nắn bóp.


Nhìn vào kiểu thân mật đến mức này, không lăn vài vòng trên giường với nhau mới là lạ. Địch Diễm Thu quả thực đã khiến Uông Dương đeo cái danh bị vợ cắm sừng suốt đời.

“Sao mà lại nhụt chí thế. Con bé Hứa Triển kia có vẻ cũng rất tinh ranh…Vừa nãy chị có quan sát rồi, cậu có ý với con bé kia hả? Có muốn chị Địch giúp cậu không?”

Bạch Gia Nặc nở nụ cười xấu xa rồi đưa một tay luồn xuống phía dưới Địch Diễm Thu.

“Em không đủ khiến chị no à? Sao mà đã vội vàng đẩy em cho cô khác rồi?”

Địch Diễm Thu nở nụ cười duyên, cũng đưa tay sờ đũng quần Bạch Gia Nặc, “Chị không phải người thích nếm dấm chua, người đàn ông nào giúp chị, chị vô cùng cảm kích, còn muốn thỏa mãn tâm nguyện của người đó nữa kìa…Cho nên, cổ phiếu là của chị, Hứa Triển là của cậu, thắng lợi kép như vậy, Gia Nặc, cậu không phản đối chứ?”

Vừa rồi, Bạch Gia Nặc bị Hứa Triển trêu tức, đang lo không có chỗ phát tiết! Hắn hạ ghế thấp xuống, tốc váy của Địch Diễm Thu lên, kéo quần lót, tách hai chân cô ta ra rồi tiến thẳng vào.

Đúng là dâm đãng hơn điếm! Không đợi hắn chuyển động vài lần, cô ta đã chủ động quấn lấy hắn như một con rắn. Đúng vậy, người đàn bà đầy thủ đoạn này là một con rắn độc. Lại còn bày trò cảm kích? Bạch Gia Nặc thầm cười lạnh!

Có điều, hiện tại, con rắn độc này đang muốn cắn Uông Nhất Sơn, sao hắn không vui cho được. Nghĩ đến cô gái vừa hờ hững trêu tức mình, Bạch Gia Nặc nhắm mắt lại, coi như đang đè cô nàng đó dưới thân, tưởng tượng cảnh mình khiến cô nàng khóc không thành tiếng…

Không ai ngờ, phía trong chiếc xe xa hoa lại là một cảnh tượng khiến người ta phải buồn nôn…

Từ siêu thị về, tâm trạng Uông Nhất Sơn vô cùng tốt, suốt chặng đường về cứ líu ríu hát bằng giọng khó nghe. Về đến nhà, anh còn vào bếp giúp Hứa Triển rửa thức ăn.

Hứa Triển nhìn cách anh rửa rau mà như rũ rơm rạ, không nhịn được liền nói: “Anh mau ra ngoài chơi điện tử đi, đừng ở đây làm rối thêm nữa!”

Uông Nhất Sơn nhìn cô nàng lẻo mép bên cạnh, bất chợt đưa bàn tay còn dính rau lên vỗ nhẹ vào má cô, thừa lúc cô nhắm mắt do bị bắn nước, anh cúi xuống hôn cô một cái. Hứa Triển chưa kịp nói gì, anh đã xoay người đi ra ngoài rồi.

Ông xã! Đây là lần đầu tiên anh được nghe cô nói từ này, nỗi sung sướng khiến anh thấy Bạch Gia Nặc đỡ ngứa mắt một chút.

Đêm nay, không biết có thể “rèn sắt khi còn nóng”, tạm biệt ghế salon, về giường thân thiết với Hứa Triển không đây?

Đúng lúc này, di động của Uông Nhất Sơn đổ chuông, là một dãy số lạ.

Đường dây được kết nối, đầu bên kia điện thoại là một giọng phụ nữ xa lạ: “Alô…có phải Uông Nhất Sơn đấy không?”

“Tôi đây, bà là ai vậy?”

“…Mẹ là mẹ con đây, mẹ muốn gặp con.”

“…”

Tiết mục mẹ con hội ngộ, chắc chắn sẽ là vừa cười vừa khóc, mở mắt ngạc nhiên, cũng có sự ngượng ngập bối rối. Tuy nhiên, Uông Nhất Sơn không thuộc loại này.

Anh ngồi trong phòng khách của nhà ông ngoại, cẩn nhận nhìn bà mẹ trước mặt mình – Bạch Vân Chi.

Định cư ở nước ngoài lâu năm, kiểu cách ăn mặc của bà rất trang nhã mà lại đơn giản, có vẻ như bao nhiêu năm qua đã sống rất thoải mái.

Đôi mắt bà rất giống Uông Nhất Sơn, khóe mắt không hề có nếp nhăn, trông chỉ như một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi. Lúc này, gặp lại con trai, hai mắt bà ươn ướt, đôi môi mấp máy mãi mà không nói được câu nào.

Lúc này, trong phòng khách vô cùng im lặng. Ông ngoại không muốn quấy rầy phút hội ngộ của hai mẹ con sau bao nhiêu năm nên lấy cớ đi dạo trong vườn hoa cạnh đó.

Trái lại, Uông Nhất Sơn có vẻ niềm nở, chủ động bắt chuyện: “Về khi nào thế ạ? Sao không báo cho ông ngoại để ông cho người đi đón mẹ?”

Kiểu nói khách sáo này hoàn toàn biến bà trở nên như một vị khách từ xa đến. Bạch Vân Chi đang rối trong sự áy náy, không nói được câu nào.

“Lần này là mẹ ích kỷ nên mới về, Sơn Sơn, con trưởng thành rồi…”

Uông Nhất Sơn đưa cho mẹ một tách trà nóng, cắt ngang lời bà: “Uống trà đi ạ!”

Sau khi Bạch Vân Chi bối rối nhận lấy tách trà, Uông Nhất Sơn vừa cười vừa nói: “Uống xong rồi thì nên nói cho con biết, rốt cuộc, bố đẻ của con là ai?”