Dục Vọng Chiếm Hữu

Chương 23

Thật ra, Hứa Triển cũng không biết trong quả hồ lô thần bí của Uông Nhất Sơn chứa loại thuốc gì.

Lúc mấy người phục vụ dẫn mẹ và em trai đi, Uông Nhất Sơn cũng kéo cô vào thang máy luôn.

“Sao không chờ họ?” Hứa Triển hỏi.

“Có người đưa họ đến chỗ thư giãn rồi, em không cần quan tâm.” Uông Nhất
Sơn bấm số rồi mới ngẩng đầu, nhìn con số đang nhảy trên màn hình, giọng điệu trầm tĩnh.

Con số tám xuất hiện, chứng tỏ thang máy đã đến tầng cao nhất của tòa nhà này.

Cửa thang máy mở ra. Hành lang được trải tấm thảm trắng như tuyết, trông rất sạch sẽ, có lẽ rất ít khách lên tầng này.

Uông Nhất Sơn lấy chìa khóa rồi tiến đến căn phòng ở chỗ sâu nhất trên hành lang.

Hứa Triển cũng đi theo. Căn phòng này có diện tích rất lớn, đồ dùng bên
trong xa hoa, băng ghế salon dài uốn lượn như thắt lưng cong của người
phụ nữ. Bốn cột ở bốn góc càng khiến không gian thêm sâu. Ngoài chiếc
giường lớn được chạm trổ tinh vi ở giữa phòng, gần ban công còn có một
một chiếc kệ dài. Bước qua bậc thang thì lại thấy thêm một hồ tắm tròn
siêu lớn.

Mọi thứ ở đây đều thật xa xỉ, nhưng cũng gợi đầy ý nghĩ mờ ám.

Căn phòng như thế này không giống với loại phòng hạng tiêu chuẩn của làng
nghỉ mát, mà như một chỗ ăn chơi hưởng lạc của những tay giàu có.

Nhìn Uông Nhất Sơn làm mọi việc thành thục, Hứa Triển liền hiểu ngay. Đây
chắc chắn là nơi anh ta hay đưa phụ nữ đến để giở trò phóng túng.

Tưởng tượng cảnh Uông Nhất Sơn ôm vị phu nhân xinh đẹp của Thiệu Thính Trường lăn lộn trên chiếc giường kia, Hứa Triển lại bắt đầu thấy buồn nôn. Đêm nay, anh ta không bắt mình qua đêm ở đây đấy chứ?

Uông Nhất Sơn
nhìn ra vẻ mặt chán ghét của Hứa Triển, vừa cởi quần áo vừa cười nói:
“Trung tâm này là do anh mới mở, căn phòng này cũng mới lắp đặt xong, cả tầng này không mở, anh giữ lại để dùng. Giường đệm cũng có người phụ
trách, còn sạch hơn con bé lười tắm như em đấy.”

Nghe ra ý tứ cay độc của Uông Nhất Sơn, Hứa Triển liền trừng mắt, lại vội vàng chuyển
tầm mắt đi ngay. Cho dù bị tên lưu manh này liếm đến trăm lần, cô cũng
không còn là cô gái ngây thơ, nhưng mấy chuyện như nhìn đàn ông cởi đồ,
cô vẫn không thể thản nhiên được.

Uông Nhất Sơn cởi nốt quần áo
rồi đi đến cạnh cô gái đang đỏ bừng mặt, khẽ liếm lên tai cô, nhẹ giọng
hỏi: “Không tắm hả, cô bé bẩn?”

Phòng tắm mở như thế ai mà tắm
được? Hứa Triển không thể làm gì khác hơn là giả vờ bình tĩnh, “Sáng nay tôi tắm rồi, tẹo nữa rửa chân tay là được. Tôi muốn sang xem mẹ thế
nào…”

Không đợi Hứa Triển nói hết câu, Uông Nhất Sơn đã duỗi cánh tay ra rồi bế cô lên, còn chưa cởi quần áo cho cô mà đã quẳng cô vào hồ tắm.


Hứa Triển không kịp nín thở, chìm trong hồ không dậy nổi,
bị uống mấy ngụm nước liền. Đến khi cô ngồi dậy được thì đã thấy Uông
Nhất Sơn nhàn nhã ngồi trong hồ, một tay vẩy nước nghịch nghịch như thể
việc cô bị ngã vào nước không hề liên quan đến mình.

“Anh bị điên hả! Đồ thần kinh!” Hứa Triển tức tối muốn xông lên bóp cổ tên điên này, còn Uông Nhất Sơn thì vẫn ung dung chờ cả thân mình cô nàng ướt nhẹp.

Chắc chắn Hứa Triển không biết, khi anh ta làm cho cô tức giận, đôi mắt kia
sáng cỡ nào, dường như chỉ có lúc đó, trong mắt cô mới còn lại duy nhất
anh ta.

Anh ta lim dim nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì tức giận của cô, anh ta cũng không hiểu vì sao, chỉ cần là thứ liên quan đến cô, anh ta
đều muốn nắm trong tay, chiếm đoạt tất cả…Anh ta ôm cô gái đang nổi cơn
lôi đình vào lòng, dùng đôi môi nóng bỏng chặn đứt tất cả những lời oán
giận tục tằn của cô, mặc cho cô giãy giụa trong hồ nước ấm. Uông Nhất
Sơn đưa tay vén chiếc áo phông và cả áo lót của cô lên.

Không nhịn được, anh ta cúi đầu ngậm lấy nụ hoa hồng, đồng thời nâng cô dậy, đẩy cô nằm xuống cạnh hồ tắm.

Vừa ngâm mình trong hồ nước, giờ lại bị nhấc ra ngoài, sau lưng kề đá lát
sàn lạnh toát, Hứa Triển rùng mình một cái, trên tay nổi đầy gai ốc.
Nhưng, cơ thể rắn chắc nóng rẫy của người đàn ông nhanh chóng nhào tới.

Cơ thể nóng bỏng, sàn đá lạnh lẽo, Hứa Triển nằm giữa nên có cảm giác như
đang phải giãy giụa trong lửa và băng. Bộ quần áo ướt sũng của cô nhanh
chóng bị vứt cạnh bờ hồ, những ngón tay thô ráp chu du trên khắp cơ thể
cô. Mặt hồ phản chiếu hình bóng hai người, hình ảnh mơ hồ, đầy nhục cảm, tuyệt vọng, và cũng là giới hạn của sự kháng cự.

Nhưng, nghĩ đến việc cả mẹ và em trai đều đang ở một nơi nào đó trong tòa nhà này, Hứa
Triển chợt thấy vô cùng xấu hổ khi bị người đàn ông này đùa giỡn tùy ý.

“Đừng…Đừng, tôi lạnh.” Cô thử đẩy anh ta ra.

“Yên tâm, anh sẽ làm cho em nóng lên.” Uông Nhất Sơn nhấc cô lên vai dễ dàng như nhấc bao tải nhẹ, đi vài bước rồi quẳng cô xuống giường. Chiếc
giường đàn hồi tốt, Hứa Triển nẩy lên ba cái.

Uông Nhất Sơn cũng
lên giường, trông anh ta như một con báo đầy nguy hiểm. Thứ phát sáng
trong tay anh ta là còng tay sao? Thứ độc ác đó đã lâu không phải dùng,
không ngờ hôm nay lại thấy.

Chỉ với vài động tác đơn giản, anh ta đã cố định được tay Hứa Triển, đẩy lên đỉnh đầu.

“Sao anh lại làm thế! Mau bỏ ra!”

“Triển Triển, có nó em mới ngoan ngoãn được.” Uông Nhất Sơn vừa cười, ngón tay giữa của anh ta đã đi vào giữa hai chân Hứa Triển.

Bị tên cầm
thú này huấn luyện hàng đêm trong một thời gian dài, cho dù Hứa Triển

không muốn, nhưng cứ khi ngón tay ấy cong lên, cả người cô lại bất giác
co rúm, tiếng thét chói tai vang lên: “Đừng!”

Uông Nhất Sơn tách
rộng hai chân cô ra, cố định bên thắt lưng của mình, “Chơi đùa lâu rồi
mà vẫn chặt như vậy, chẳng lẽ muốn ngón tay anh ở đây mãi?”

Đây là tiết mục mà Uông khốn nạn thích nhất, lời nói bỉ ổi kết hợp động tác bỉ ổi, hành hạ từng tấc thân thể và linh hồn cô.

Hứa Triển hít sâu một hơi, nhắc nhở mình phải thả lỏng, hơn nữa còn phải
mềm giọng, ra vẻ ấm ức, “Thật sự là quá mệt, buồn ngủ quá, anh thả tôi
ra đi, được không?” Kinh nghiệm cho thấy, Uông Nhất Sơn là kẻ ưa mềm chứ không ưa cứng, cứ đến bước này là anh ta sẽ tốt bụng tha cho cô.

“Triển Triển mệt? Được rồi, em thả lỏng bên dưới đi, anh rút ra.” Cô cảm thấy
ngón tay Uông Nhất Sơn chậm rãi rút ra, cả người thả lỏng, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đáng tiếc, cô mừng quá sớm. Ngay lập tức, hai ngón tay hung ác đi vào.

“A!” Hứa Triển đau điếng người, thắt lưng cong lên. Cơn đau ùa đến dồn dập.
Uông Nhất Sơn chọc vào màng trinh của cô, thậm chí, cô còn cảm thấy
những tơ máu nóng dần chảy ra theo ngón tay anh ta.

“Anh là đồ
biến thái! Vô liêm sỉ! Kiếp sau sẽ làm chó! Còn bị người ta thiến làm
con chó thái giám!” Mọi lời lẽ ác độc nhất tuôn ra khỏi miệng Hứa Triển.

Mặc dù màng mỏng này đôi khi sẽ rách trong quá trình vận động, nhưng trong
ảo tưởng của những cô gái ngây thơ, không ai lại không ngượng ngùng nghĩ đến khoảnh khắc được cùng người mình yêu, để anh ta chiếm trọn con
người mình. Đó là ảo tưởng, nhưng cũng rất đẹp.

Nhưng không phải với hai ngón tay ác độc đâm vào và xé rách nó!

“Nếu kiếp sau phải làm thái giám, đời này anh sẽ sống thật sung sướng!” Uông Nhất Sơn cười, đôi mắt phượng hơi nhếch lên. Anh ta chậm rãi rút ngón
tay ra, rồi cúi xuống hôn ghì lấy cái miệng còn buông lời chửi mắng của
cô.

Nếu như có thể, Hứa Triển hy vọng mọi cảm giác của mình sẽ
ngưng trệ, nhưng cơ thể của người còn trẻ đâu dễ tê liệt đến thế. Mỗi
lần anh ta đưa ngón tay ra vào, cơn đau lại nhói buốt, lan tới tận đỉnh
đầu. Hứa Triển rùng mình vài cái, lại cảm thấy có dòng dịch lỏng chảy ra theo tay anh ta, thấm ướt cả bắp đùi.

Lúc Uông Nhất Sơn “khai
ân” rời môi cô, cô tuyệt vọng thở phì phò, thắt lưng mảnh bất giác cong
lên, nhưng vẫn không sao thoát được hai ngón tay đáng sợ của anh ta.

“Sao? Thoải mái không?” Gương mặt Uông Nhất Sơn tràn vẻ hưng phấn, lồng ngực tráng kiện bất giác phập phồng gấp gáp hơn.

Hứa Triển không còn sức để mắng chửi tên súc sinh này nữa. Trong lòng, cô
mơ hồ nghĩ, đêm nay mình không thoát được rồi…Súc sinh không nhịn được
nữa sao?

Lực tay và tốc độ của Uông Nhất Sơn ngày càng tăng. Hứa
Triển hít sâu một hơi, chuyện này không thể chỉ dùng từ đau đớn để hình
dung nữa rồi. Cơn đau khiến cô co quắp, nhưng lại chỉ có thể kêu lên
những tiếng ú ớ, mà sao vẫn chưa ngất xỉu? Cơn đau như thế này, sao phụ
nữ có thể chịu được?

Hơi thở của Uông Nhất Sơn ngày càng nặng nề. Hứa Triển có nhắm mắt cũng có thể cảm giác được thứ nóng rẫy của anh ta đang kề sát giữa hai chân mình. Anh ta chậm rãi rút ngón tay ra, chùi
vài cái lên ga giường rồi tách rộng hai chân cô, dòng máu ấm và chất
dịch lỏng cũng ra theo. Tìm đúng chỗ, anh ta lập tức đưa thứ nóng bỏng
của mình tiến vào.

Có lẽ do vừa bị ngón tay hành hạ, đến lúc này, anh ta tiến vào trong cô một cách thuận lợi.

Khuôn mặt Uông Nhất Sơn trở nên dữ tợn một cách đáng sợ vì sự hưng phấn đến
tột cùng của anh ta, “Thả lỏng đi, kẹp chặt như thế, rất khó làm!”