Dục Vọng Chiếm Hữu

Chương 13

Ngồi tù ở nhà họ Uông còn phức tạp hơn được ở nhà trợ cấp miễn phí của chính phủ, việc đầu tiên là phải ký cam kết.

Nội dung của bản cam kết đương nhiên là do luật sư Đổng soạn thảo, trong đó ghi lại chi tiết những khoản nợ của Hứa Triển. Nghe nói, có món nợ mười triệu tệ, đồng thời quy định rõ lãi suất cao; Hơn nữa, nếu không thể trả được, sau khi tốt nghiệp là Hứa Triển phải vào công ty Uông Nhất Sơn làm công trả nợ. Ngoài ra, cô không được tự ý bỏ đi, hành tung thế nào phải báo cho Uông Nhất Sơn biết. Để Uông Nhất Sơn thôi trình đơn kiện, còn cả một rừng điều khoản nữa, toàn những danh từ rất chuyên nghiệp, cô nàng có đọc cũng không hiểu cho lắm.

Hứa Triển chỉ quan tâm đến khoản lãi suất, len lén nhìn, một chuỗi số không khiến cô suýt ngất xỉu.

Thay vì buồn cho mình, cô buồn hộ Uông Nhất Sơn. Đúng là kẻ coi tiền như rác, cô lên tiếng: “Hay là, anh xem trên người tôi có bộ phận nào đáng giá, gọi bọn chợ đêm đến cân rồi bán đi.” Uông Nhất Sơn nhìn cô một lượt, cuối cùng đưa ánh mắt thâm thúy nhìn vào bộ ngực căng tròn của cô. Hứa Triển vội vàng xoay người lại, trong lòng thầm muốn cho anh ta một phát tát. Do dự một lúc, cuối cùng, cô đành đưa tay đến chỗ ký tên, đè dấu tay xuống.

Một giây đó, gió bấc nổi lên, bông tuyết tung bay, cô nàng Hứa đã hoàn toàn từ biệt sự tự do.

Ngày ký cam kết, Uông Nhất Sơn vô cùng vui vẻ, dường như chuyện tổn thất bạc triệu đã bị quẳng đi rồi. Anh ta kéo Hứa Triển đến trung tâm thương mại, mua cho cô hàng chục bộ quần áo. Hứa Triển không đọc được tên nhãn hiệu, chỉ biết đều là chữ tiếng Anh, hơn nữa, giá tiền cũng thuộc hạng cắt cổ. Nếu Uông Nhất Sơn không cam đoan rằng không tính chỗ tiền đó vào tiền nợ, cộng thêm việc trừng mắt uy hiếp cô, dọa là nếu cô không nghe lời sẽ tống cô vào tù, thì có đánh chết cô cũng không dám mặc lên người.

Sau khi mua quần áo và giày dép xong, Uông Nhất Sơn lại lôi cô đi xem phim. Khi hai người nắm tay nhau, cầm thêm ly kem đi trên đường, trông thật giống một đôi tình nhân.

Hứa Triển nhìn bóng hai người phản chiếu trong tấm cửa kính, thầm cười lạnh: Ai mà biết được sự thật lại kinh khủng như thế?

Hứa Triển vốn vẫn luôn lo Uông Nhất Sơn sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng. Trong ngôn tình cũng viết rất rõ ràng, chuyện bắt đầu khi ghi nợ sẽ là “lên giường”, kiểu như nợ hàng tỷ lần, lần nào cũng làm đến chết đi sống lại. Nhưng điều cô không ngờ đến chính là, trước khi đi ngủ, ngoài việc vuốt ve hôn hít một lúc, Uông Nhất Sơn không hề làm gì, thật khiến người ta bất ngờ.

Có điều, Hứa Triển phát hiện ra, ánh mắt chăm chú của Uông Nhất Sơn khi nhìn cô ngày càng đáng sợ. Có vài đêm, khi chợt tỉnh giấc, cô thấy anh ta nằm nghiêng, một tay chống đầu, như một con thú hoang không biết no mà nhìn chằm chằm cô từ lúc nào chẳng hay. Hứa Triển sợ đến nỗi không dám hét lên, rõ ràng muốn vào nhà vệ sinh nhưng lại cố nhịn. Còn bao nhiêu đêm nữa, kiểu này sẽ có ngày tè dầm mất. Tần suất bộc phát bản tính của con thú hoang ngày càng tăng, ngày càng cao. Chẳng hạn như một hôm, giữa ban ngày ban mặt, cô đang ở phòng làm việc của anh ta, vừa xem sách vừa làm bài tập thầy giao, còn anh ta thì đang yên lặng xem tài liệu của công ty. Ánh nắng đầu chiều Chủ nhật nhẹ dịu, Hứa Triển hơi buồn ngủ, tự nhiên ngáp một cái, vậy mà người nào đó đã nhào đến, ấn cô nằm xuống bàn. Hứa Triển không hỏi anh ta đang làm gì, chỉ lo sợ việc anh ta sẽ làm tiếp theo đó. Uông Nhất Sơn thành thục cởi bỏ cúc áo của Hứa Triển, ngậm lấy môi cô, luồn tay vào áo trong của cô, vuốt ve một lượt cả cơ thể Hứa Triển, cuối cùng hai ngón tay bóp mạnh nụ hoa trước ngực khiến Hứa Triển phải hét lên.

Khóe mắt còn đang rơm rớm lệ, tai cô đã nghe thấy câu nói: “Triển Triển, hay là chúng ta kết hôn đi…”

“Cái gì…” Cả người Hứa Triển cứng đờ, cô lại hớn hở, “Nếu anh muốn làm tôi sợ, tốt nhất là đem tiền đến đây!”

Uông Nhất Sơn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, không biến sắc, đưa tay cầm xấp giấy trên bàn là bản luận văn ba nghìn chữ Hứa Triển mới viết, xé thành chục mảnh nát vụn, tung lên cao, rồi đạp cửa, đùng đùng bỏ đi.

Hứa Triển nhìn bài tập mình cực khổ làm đã bị xé nát, tức đến sôi máu, vừa mở cửa ra đã hét lên với Uông Nhất Sơn, “Thần kinh mới lấy anh! Đồ khốn kiếp!”


Câu chửi này thể hiện tác dụng trong mấy ngày liền. Uông Nhất Sơn không hề trở về biệt thự.

Hứa Triển không dở hơi mà hỏi anh ta đi đâu! Cuộc sống một mình tiêu diêu tự tại sướng biết bao. Bây giờ, Hứa Triển không trọ ở trường, đương nhiên không có cơ hội được tán phét với Quách Lâm Lâm. Thừa dịp Uông Nhất Sơn không ở nhà, cô liền tự đến trường.

Kết quả là, tìm tới tìm lui, cô tìm thấy Quách Lâm Lâm ở hàng rào bên ngoài câu lạc bộ Super Race. Cô nàng đang cắn bẹp ống hút của hộp trà sữa, thập thò giữa hàng rào chắn, hào hứng xem cảnh náo nhiệt! Vừa thấy Hứa Triển, cô nàng liền phấn khởi tuyên bố rằng mình đã có chỗ dựa tinh thần mới, đó chính là một anh chàng đẹp trai khác của Super Race – Lý Phong.

“Hứa Triển, tớ bảo này, anh Lý Phong vừa đẹp trai lại vừa nam tính, tớ chết mê chết mệt anh ý rồi! Dáng anh ý lái xe…

Hứa Triển không nghe rõ Quách Lâm Lâm nói gì nữa, vì cô phát hiện ra, cô quen anh chàng Lý Phong này – đội trưởng Lý của cục cảnh sát! Lý Phong mặc một bộ quần áo thoải mái màu đen, ngồi trong chiếc Maserati mui trần xanh lam tán gẫu với mấy người khác.

Tên họ Lý này rõ ràng có quen biết với Uông Nhất Sơn!

Hứa Triển tức tối gào với vào trong hàng rào, “Anh kia! Lại đây cho tôi!”

Lý Phong quay lại nhìn, hơi mỉm cười, ngoắc tay bảo phục vụ của câu lạc bộ mở cửa cho Hứa Triển và Quách Lâm Lâm vào.

“Thì ra cô học ở trường này!” Lý Phong tươi cười bắt chuyện với Hứa Triển.

Hứa Triển thì lại trợn trắng mắt, trong lòng đang thầm chửi rủa con sâu ẩn lấp giữa hệ thống cảnh sát.

Bên cạnh có mấy người nhìn anh chàng giàu có, lại nhìn Hứa Triển đeo bộ mặt tức tối còn nhờ nhờ vết xước, liền tò mò hỏi: “Anh Phong, ai đây?”

“Các cậu đến làm quen đi, đây là bạn gái Uông Nhất Sơn, Hứa Triển, sau này các cậu nên chú ý!”

Không đợi Hứa Triển có phản ứng lại, những người khác đã nhao nhao: “Không thể nào, anh Lý đừng nói đùa chứ, làm bọn em sởn da gà! Dạo này nghe nói nhân viên ở công ty anh Uông phải tăng ca liên tục, hình như là vì một đứa con gái mà mất gần hai chục triệu. Bây giờ anh Uông vẫn còn đang ở công ty tăng ca suốt đêm cho kịp tiến độ, em nghĩ muốn gọi anh ấy đi uống rượu cũng khó! Người đẹp cỡ Bạch Giai Nhu cũng chỉ cần bỏ tầm một triệu là đã chịu nằm xuống rồi, cô ta là ai mà phải anh ấy phải lao lực thế. Gái trinh thì cứng đơ chết đi được!”


Ngoài Hứa Triển ra, Lý Phong, Quách Lâm Lâm và mọi người đều cười phá lên.

Tiếng cười nhức óc tắt, rốt cuộc cũng có người nhìn ra được vẻ khác thường, vội dè dặt hỏi.

“Không phải là…anh Lý, anh nói thật à?”

Lý Phong rề rà nói: “Cậu thấy tôi nói chuyện nhạt nhẽo bao giờ chưa?”

Tất cả đều ngậm miệng. Có thể thấy, những người này đều có chút kiêng dè với Uông Nhất Sơn. Một tên béo ú cười to nhất vội liên mồm nói với Hứa Triển: “Chị dâu, bọn em hay nói đùa, hiểu lầm thôi mà! Hiểu lầm! Chị đừng để bụng!”

“Ai là chị dâu của anh! Nhìn anh béo ú thế này, mỡ bay đầy trong không khí đây! Vào chuồng lợn nhận người thân đi!” Quách Lâm Lâm nghe Hứa Triển nói xong cũng gật gù đồng tình.

Người trong câu lạc bộ này đều quen làm ông chủ, chưa từng thấy một cô gái quê mùa độc mồm như thế này bao giờ. Hai bên má ụ thịt của tên béo giật giật, Hứa Triển sợ mình lại bị dính nước sôi nên vội vàng kéo Quách Lâm Lâm bỏ đi.

Có vẻ tên họ Lý kia đúng là quen biết Uông Nhất Sơn, nhưng chuyện cô làm hại Uông Nhất Sơn là thật, còn cớ gì mà chỉ trích người ta? Có tiền là thỏa sức làm càn, bây giờ cô còn không dám hống hách nói chuyện trước mặt Uông Nhất Sơn nữa.

Lúc đến trước cổng trường, Quách Lâm Lâm còn đang an ủi Hứa Triển: “Cậu đừng nghe mấy thằng đấy nói linh tinh, tớ thấy Uông Nhất Sơn đúng là biến thái thật, nhưng cũng thích cậu đấy!”

Hứa Triển rầu rĩ nói: “Thế cậu nói xem, anh ta thích cái gì ở tớ?”

Quách Lâm Lâm mím môi, phô trương nhìn Hứa Triển một lượt: Bàn về dáng vóc thì quá bình thường; Luận về tính cách, hễ mở mồm là khiến người khác chết sặc; Xét về gia thế, trước không nói đến hoàn cảnh nghèo khó đến nỗi suýt nữa không được đi học đại học, chỉ riêng ông bố dượng vô lại của cô đã khiến những người đàn ông bình thường không thèm đến gần rồi.

“Dù sao thì…dù sao thì chắc chắn là Uông Nhất Sơn không thích kiểu con gái bình thường!” Nói xong câu này, Quách Lâm Lâm như trút được gánh nặng mà thở phào một hơi.

Hứa Triển cũng không buồn quắc mắt, “Không giống bình thường? Cậu cứ nói thẳng là hàng tồn kho đi cũng được! Thế thì cậu nói xem, Uông Nhất Sơn hận tớ như thế, sao không đập chết luôn đi! Nếu là người đàn ông khác nhưng cũng giàu có như thế nói thích tớ, tớ còn có thể tin được. Còn Uông Nhất Sơn? Đừng nói là anh ta biến thái, cho dù anh ta có theo đuổi tớ như với Bạch Giai Nhu, tặng xe tặng hoa, quỳ xuống khóc lóc nói yêu tớ, tớ cũng chỉ có thể tặng anh ta một quả rắm…Ôi xời, cậu kéo tớ làm gì hả?”

Hứa Triển mới nói được một nửa đã bị Quách Lâm Lâm kéo tay. Cô nghi hoặc nhìn theo hướng ánh mắt căng thẳng của cô nàng đó, chợt bắt gặp sắc mặt lạnh lùng của Uông Nhất Sơn ở cách đấy không xa.

Quách Lâm Lâm khá nhát gan, lúc xem người khác đánh nhau cũng phải trốn vào một góc. Vẻ mặt Uông Nhất Sơn như thể muốn giết người. Cô nàng Quách vội lấy cớ phải vào nhà vệ sinh mà chạy đi như bay.

Hứa Triển chào hỏi ông chủ của mình: “Anh đến đây từ lúc nào?”

Uông Nhất Sơn đút tay trong túi quần, nghiêng đầu nói với Hứa Triển: “Lên xe!”

Cả hai vừa lên xe, Uông Nhất Sơn đã nhấn ga, phóng như bay ra ngoài.