Dục Uyển

Chương 92: Thiên đường của Đảo Chết

"Đừng anh...có người sẽ nhìn thấy?"

"Ai chứ? ở đây đâu có ai..nữ thần của anh, đến đây để anh thơm một cái."

"Anh không thấy bà chị bên dưới đang nhìn chúng ta chầm chầm? em sợ lắm."

Thằn lằn đực xoay người nhìn xuống sàn nhà, trên chiếc giường chật chọi với đôi mắt thù hằn.

Lại là bà chị đó, giờ này còn chưa chịu ngủ, muốn phá đám nó tới khi nào...

Từ khi mấy cô nàng thằn lằn nhà bên dọn đến, những thằng bạn FA của nó đều đổ đứ đừ từ giây phút đầu tiên. Chỉ một tuần bám đuôi, bọn họ đã chính thức về chung một nhà thông qua cái đám cưới hai tháng trước, sau đó dọn đến Địa Ngục sinh sống, hay còn gọi bằng một cái tên hoa mĩ là thiên đường của Đảo Chết.

Và nó trở thành chủ nhân duy nhất của căn nhà này, ông hoàng của nơi đây, dẫn gái về nhà hay mang cả binh đoàn thằn lằn về mở tiệc thâu đêm suốt sáng, cũng không phải nghe thấy bất cứ lời càu nhàu nào của bạn chung phòng.

Nhưng từ khi bà chị già đó xuất hiện đã dùng vật chất xa hoa, một chiếc đồng hồ Rolex lôi kéo lòng tham từ bà chủ. Trở thành chủ nhân thứ hai của căn nhà này, chỉ đứng sau nó. Sinh hoạt của thằn lằn đực đã đảo lộn hoàn toàn, không thể tùy hứng như trước đây, không thể mang bạn về nhà mở party, nếu không muốn có một trận đồ sát thằn lằn sáng hôm sau. Đã vậy mỗi ngày còn nghe thấy tiếng lẩm bẩm của bà chị già bên dưới đến nhức cả đầu.

"Tại sao mọi người ở đây không dùng điện thoại? điện thoại ơi...mày đang ở đâu? Tôi muốn về nhà...bla...bla..." Lập đi lập lại mỗi ngày, nếu bà chị già đó có thể hiểu được tiếng thằn lằn hay nó có thể nói được tiếng người. Nó sẽ chỉ cho Dục Uyển biết, một nơi có đủ tất cả mọi thứ cô cần, là Đại Ngục.

Lần đầu tiên tỏ tình thành công, dẫn được ẻm về nhà và khả năng thoát khỏi kiếp FA là rất cao. Nó không thể để mọi chuyện vụt bay như mấy lần trước. Nhắm thẳng đôi môi gợi cảm của đằng ấy mà liều mạng xông thẳng vào. Nhưng thằn lằn cái vì xấu hổ lại vặn vẹo né tránh.

"Không được! xấu hổ lắm....bà chị đó đang nhìn chúng ta, thôi em về đây...bữa khác nha anh."

"Em đừng chạy, để anh thơm một cái."

Trên nóc nhà cũ kỹ với những vết nứt lâu năm chưa được tu sửa, nước mưa thấm ướt cả bốn bức tường. Một trận rượt đuổi đang diễn ra, theo sát từng diễn biến, Dục Uyển chưa từng rời mắt chúng khỏi một giây.

"Hoắc Khiêm! anh có biết hai con thằn lằn đó đang làm trò gì trên nóc nhà?"

Thằn lằn đực và thằn lằn cái cứ chạy vòng quanh bóng đèn điện, khiến cho Dục Uyển rất bất an. Vì nguy cơ rớt bóng đèn khá cao. Nếu trò rượt đuổi giữa anh và em này còn kéo dài, sáng may cô sẽ tốn thêm một khoản tiền bồi thường cho bà chủ nhà cũng nên.

"Anh ngủ rồi sao?"

Một khoảng không tỉnh lặng, chỉ có giọng nói của cô vọng lại từ bốn bức tường và tiếng thở đều đặn của kẻ nằm bên cạnh. Để tiết kiệm chi phí, cô không ngại chia sẻ một chiếc giường với Hoắc Khiêm, hơn nữa Khiêm của bây giờ khác hẳn trước đây. Dục Uyển thở dài, vừa xoa đầu vừa vuốt tóc của Hoắc Khiêm, như vuốt tóc của Bin và Bo trước đây.

"Đúng là ngủ thật rồi."

Thiên tính của một người mẹ có sẵn bên trong Dục Uyển, cảm giác như đang ôm lấy một đứa trẻ ngủ say hơn là một người đàn ông trưởng thành. Chỉ cần cô trừng mắt thì hắn đã run rẩy hai vai không dám tới gần cô, tức giận hét lớn một chút thì hắn đã rưng rưng nước mắt.

Bây giờ Khiêm ngốc vừa ngoan lại dể dạy như vậy, có lý do gì cô phải phòng bị, cô hoàn toàn hài lòng về mức độ nghe lời của hắn. Nhưng cô ước gì hắn có thể trở lại trước đây.

"Hoắc Khiêm! tại sao anh lại bị ngốc ngay lúc này...nếu anh trở lại Hoắc Khiêm xấu xa trước kia thì quá tốt, nhất định chúng ta sẽ có cách rời khỏi đây." Giống như những bà vợ già hay than thân trách phận về ông chồng vô dụng của mình vào mỗi tối. Dục Uyển không biết mình đã đánh thức Khiêm ngốc thức dậy.

"Anh nghĩ xem...có cách nào để tôi lại gần cái bốt điện thoại đó một lần nữa, nếu được.. tôi và anh, chúng ta có thể trở về nhà."

Dù ngoại hình bên ngoài không được bắt mắt và chất lượng bên trong cũng tệ vô cùng, nhưng đó là cách duy nhất để cô nhanh chóng rời khỏi đây, chỉ cần liên lạc được với người bên ngoài, bọn họ nhất định sẽ đến đây tìm cô và Hoắc Khiêm. Nhưng chuyện đó đã trở nên không tưởng, cô chắc chắn một điều. Gã mập đó đã cho người phục kích quanh bốt điện thoại, chỉ cần cô và Hoắc Khiêm tiến gần cự ly một mét thì khả năng ăn đập là 100%. Còn một chuyện không kém phần quan trọng là...

"Cái bốt điện thoại đã bị gã mập khóa lại, nếu anh có thể lấy được chìa khóa từ chỗ gã thì quá tốt."

Dục Uyển thở dài, và vỗ về lấy tấm lưng của Hoắc Khiêm. Không lâu sau, bản thân cũng dần chìm vào giấc ngủ say. Gục mặt vào bộ ngực mềm mại của Dục Uyển, đôi mắt trong veo của Khiêm ngốc dần mở ra...

"Chìa khóa"

Hắn mỉm cười tinh ranh, rồi vòng hai tay qua người của Dục Uyển ôm trọn lấy thân thể và cả bộ ngực căng tròn mà hắn rất thích, tham lam dụi mặt mình vào bởi vì ngực cô vừa mềm lại rất thơm, chính xác là da thịt trên người Dục Uyển bắt đầu tỏa hương.

--------------------------

"Á...A..!!!"

Tiếng hét thất thanh từ xa vọng đến, cả con đường kéo dài hơn mười mấy mét đều tối tăm không bóng đèn điện. Chỉ duy nhất căn nhà kho này là phát ra ánh sáng.

Hai cánh cửa đang mở rộng, ngoại trừ gã mập ngồi trên ghế thì mười mấy thằng đàn em còn lại đang khoanh tay xếp hàng, không dám ngẩn đầu lên.

"Vèo...!!!"

Một chiếc khăn loang lỗ máu được ném thẳng vào mặt của kẻ đứng đầu hàng.

"Cả đám ăn hại...chỉ có hai đứa ranh con cũng không bắt được, tụi bây còn dám tự nhận là đàn em của Hợi miệng rộng."

Gã vừa bật dậy đã động chạm đến vết thương khắp người, cơn đau kéo dài từ lưng đến tận đầu gối ập đến, Hợi miệng rộng ngã ngay xuống ghế. Bọn đàn em nháo nhào cả lên, chạy đến đở lấy hắn.

"Đại Ca! anh có sao? em thấy vết thương của anh không nhẹ, hay chúng ta quay lại Địa Ngục."

"M* mày...không nhớ vì sao chúng ta phải dọn ra ngoài đây..giờ quay lại không phải để bọn chúng cười vào mặt."

"Đại ca! em chỉ lo cho anh."

"Lo cho tao thì mau đi bắt thằng khốn nạn đó về đây, ông đây sẽ giết chết nó...tụi bây có nghe không? bắt nó về cho tao." Gã vừa mắng vừa hét vào mặt đám đàn em. Nhưng không có ai đếm xỉa gì đến lời của gã.

"Bọn bây đang nhìn cái gì?" Hợi miệng rộng quát lên.

Bọn này càng ngày càng không biết quy cũ, đại ca đang nói chuyện mà nó dám nhìn đi chỗ khác, xem lời của Hợi miệng rộng hắn chẳng đáng nửa phân tiền.

"Đại ca! nó...nó đến kìa." Một tên đàn em giơ tay chỉ ra cửa.

Hợi miệng rộng xoay lưng lại. Xuất hiện trước mắt gã là một thằng nhóc, nhỏ tuổi, dáng cao ráo, mắt mũi miệng đều tạm được, chỉ thua gã một chút, đó là suy nghĩ của riêng Hợi miệng rộng, ngoài hắn ra không ai được gọi là đẹp. Nhưng nếu công tâm mà hỏi những đàn em xung quanh, nên dùng ba từ gì để hình dung thằng nhóc này, thì muôn miệng như một, bon họ đều đồng thanh lên tiếng "chuẩn sóai ca."

"Mày là thằng nào?" Không thoải mái trước sự xuất hiện của Hoắc Khiêm, Hợi miệng rộng đã tỏ thái độ gây hấn.

"Chìa khóa."Khiêm ngốc bước tới gần Hợi miệng rộng, rồi giơ tay ra.

"Đồ thần kinh! biến ngay trước khi ông giết mày....mà sao... tao nhìn mày thấy quen, đã gặp ở đâu."

Trong lúc Hợi miệng rộng còn lượn lờ đứng trước mặt Hoắc Khiêm, suy nghĩ xem đã gặp thằng nhóc này ở đâu thì bọn đàn em ở sau lưng gã đã rục rịch cầm hàng lên, mã tấu, gậy, dao, rựa, ghế...nói chung là bất phân lớn nhỏ, phàm những thứ có thể sát thương đều đã nắm chắc trong tay.

Một chân bước thẳng vào cửa. Hoắc Khiêm đã hoàn toàn đứng trên lãnh địa của của địch. Mặc dù xung quanh đang có rất nhiêu ánh mắt đỏ lăm le tấn công, nhưng hắn lại không có chút dè dặt hay run sợ. Đôi mắt vẫn trong veo và nụ cười tươi tắn hồn nhiên như đứa trẻ, đến nhà người ta đòi thứ thuộc về người ta.

"Mày là thằng nào?" Vẫn câu hỏi cũ từ Hợi miệng rộng.

"Chìa khóa" Vẫn là câu nói cũ từ phía Khiêm ngốc

Đã đủ thứ chuyện bực mình làm cho Hợi miệng rộng không thấy vui vẻ gì trong tối nay, lại thêm thằng nhóc có bộ dạng như tên ngốc đến hack não gã, đã biết gã không thông minh lại chơi trò đánh đố. May cho mày, ông đây hôm nay đã kiệt sức nếu không mày chết với ông.

"Thằng nào lấy chìa khóa của nó thì trả cho nó...tao không muốn nhìn thấy mặt thằng khùng này." Hợi miệng rộng vừa xoay người lại, suýt nữa giựt mình.

Tất cả đàn em của gã đều đang giơ cao hung khí, lóa mắt trước những cây hàng sáng bóng mà gã mang theo từ Địa Ngục, vẫn chưa có lần dùng đến. Hợi miệng rộng không ngờ, đêm nay phải máu nhuộm nhà kho. Đúng là nuôi ong tay áo nuôi khỉ dòm nhà, mấy năm nay nuôi tụi nó mập thây ra, rồi báo đáp gã bằng cách này. Căm phẩn hóa sức mạnh, bi thương tăng thêm dũng khí.

Một đời anh minh của Hợi miệng rộng, không ngờ lại bị chết dưới tay đàn em của mình, nếu lan truyền ra ngoài gã còn chỗ đứng ở Đảo Chết này sao.

"Được lắm! tao mắng có mấy câu, tụi bây muốn tạo phản...đêm nay ông chơi khô máu với bọn mày...tất cả cùng xông lên." Hợi miệng rộng đội bàn lên đầu, tất cả vũ khí tốt đã bị bọn đàn em giành hết, chỉ còn lại duy nhất mỗi cái bàn này, nên gã không có sự lựa chọn.

"Đại ca bị làm sao..."

Tiếng quát của Hợi miệng rông, khiến bọn đàn em thì ngơ ngác đứng hình, chúng gãi đầu nhìn nhau. Một tên đàn em cầm theo cây mã tấu đi tới, Hợi miệng rộng theo bản năng lùi lại.

"Đại ca! thằng nhóc đó...là thằng đánh anh hồi sáng, anh không nhận ra?"

Gã không thông minh để chơi trò đánh đố với người ta, nhưng không phải thằng ngu nghe không hiểu tiếng người. Nhóc con, mày tới số với ông rồi con.

"Con bà nó..." Hợi miệng rộng lập tức xoay người lại, mặc dù vẫn đang đội bàn lên đầu.

"Mày là thằng nhóc đã đánh lén ông hồi sáng." Đây là cách để Hợi miệng rộng níu kéo lại chút thể diện của thằng làm đại ca, không bao giờ chịu thừa nhận mình bị người ta đánh công khai giữa ban ngày, trước mặt bọn đàn em.

"Chìa khóa." Trước bộ dạng như muốn giết người của Hợi miệng rộng, Hoắc Khiêm vẫn hồn nhiên, đưa tay ra.

"Nhóc con! ông không tìm đến mày, mày lại tự lếch xác đến đây...mày tiêu rồi." Hơi miệng rộng, vểnh mặt lên cười ngạo nghễ. Tất cả đau đớn trên người đều không còn.

"Rầm..!!!"

Cái bàn vừa được Hợi miệng rộng quăng xuống, thì âm thanh khai nổ bắt đầu. Cùng lúc mười mấy đàn em của gã xông vào Hoắc Khiêm, theo phản xa Khiêm ngốc nghiên người qua và dể dàng giành lấy hung khí từ tay của kẻ đầu đàn, một cây hàng dài hơn một mét.

Dù hắn đã trở thành kẻ ngốc nghếch nhưng bản năng của một Khiêm gian xảo vẫn còn, và một quy tắc bất thành văn của Khiêm đại thiếu gia đã thắm sâu vào trong xương tủy, nếu một gậy đập lên người hắn, thì hai gậy tiếp theo sẽ đáp trả lên đầu kẻ kia.

Môn học mà Khiêm đại thiếu gia giỏi nhất là gì chúng ta đều biết...

Chính là toán, hắn tính toán rất giỏi nên không bỏ sót một gây nào và ghi nhớ rất tốt, cho dù đó là đánh hụt đi chăng nữa, chỉ cần ý định đánh lên người hắn thì nhớ rất kỹ. Nhưng đảm bảo một điều, khi hắn ra tay thì cơ hội đánh hụt là con số không.

"Zá...á....!!!"

"Cạch....!!!!"

"Keng...ng...!!!!"

"Á....Á...."

"Bụp...bốp...binh...!!!!"

Muôn vạn âm thanh sống động đủ kiểu, luân phiên phát ra khỏi nhà kho. Trận ác chiến bên trong thế nào khó mà hình dung ra, ánh sáng chóp nhoáng lúc sáng lúc tắt của bóng đèn càng làm tăng thêm phần quỷ dị. Bên ngoài vẫn sóng yên biển lặng, trăng sáng, gió mát, và vắng bóng người.

Kéo dài khoảng hai mươi phút thì đã không còn nghe thấy bất kì âm thanh mạnh bạo nào phát ra.

"Nó...nó không phải là người."

Bởi vì bọn họ đang nằm la liệt dưới đất thở thoi thóp, vũ khí thì rơi tứ lung tung, nằm trên sàn, ghim trên tường đâu cũng có, thậm chí một cây mã tấu đang nằm trước mặt Hợi miệng rộng, gã cũng không có sức để cầm lên. Và chỉ có một mình Hoắc Khiêm là chân đứng vững trên sàn.

"Chìa khóa." Hắn bước tới, ngồi trước mặt của Hợi miệng rộng, mỉm cười và giơ tay ra.

Hợi đại ca giờ đã danh xứng với thực, cái mặt hắn sưng hơn cái đầu heo, nhìn thấy nụ cười thân thiện của Khiêm ngốc mà hoảng hồn lùi ra xa. Bao nhiêu lời lẽ dữ dội cũng không dám nói ra, lần đâu tiên Hợi miệng rộng biết sợ là gì.

"Đại ca! bọn em xin anh...trả chìa khóa cho nó đi."

"Phải đó đại ca..làm ơn trả chìa khóa cho nó...nó không phải con người đâu."

Khiếp đảm trước khả năng cầm "hàng" của Hoắc Khiêm, bọn họ đều sợ đến mất hết hồn vía. Đánh gì mà nhanh như tia chóp, xuất quỷ nhập thần, chưa kịp nhìn ra thì đã bị gián đòn lên người.

Bởi vì không thể hình dung được cái chìa khóa mà Khiêm ngốc muốn nói đến là cái quái quỷ gì. Cho nên tất cả cả chìa khóa có trong người, họ đều lôi ra hết. Chưa tới năm phút đã có hơn mười mấy cái chìa khóa trên sàn.

Khiêm ngốc cũng không thể phân biệt được cái nào là chìa khóa mà Uyển nhà hắn nói đến, nên ôm hết tất cả về nhà, trước khi đi hắn còn nói một câu mà khiến Hợi miệng rộng và bọn đàn em xanh rờn mặt mày, phải bỏ xứ đi ngay trong đêm.

"Sáng mai tôi sẽ đến nữa, mọi người ngủ ngon."

Sau khi Hoắc Khiêm đi rồi, dù chỉ còn nửa cái mạng không thể đi vững vàng bằng hai chân. Thì Hợi miệng rộng và bọn đàn em của hắn cũng phải bò lếch dưới sàn mà đi.

"Đại ca! nếu giờ quay trở về Địa Ngục không phải mất hết mặt mũi?"

"Mất hết mặt mũi còn hơn mất mạng...mày không nghe thằng điên đó nói gì sao? sáng mai nó sẽ quay lại...còn không mau thu dọn đồ đạc."

"Dạ đại ca."

----------- hết chương 92-----------