"Xin lỗi! các người không có tên trong danh sách khách mời nên không thể vào."
"Sao lại như vậy, có người gọi điện cho chúng tôi đến đây, sao lại không cho vào."
"Đúng đó, tôi cũng nhận được điện thoại."
"Thành thật xin lỗi! chắc có sự nhầm lẫn ở đây..bọn tôi không nhận được thông báo gì, nên xin về cho."
Trước cổng lớn Trịnh gia, đang có một cuộc tranh cãi giữa những ký giả từ tòa soạn báo giải trí và vệ sĩ của Trịnh gia. Bọn họ bị giữ lại ở bên ngoài vì không có thiệp mời. Còn đám vệ sĩ thì làm tròn nhiệm vụ, chặn cổng không cho vào. Cho nên trận tranh cãi ngày một lớn tiếng.
"Xin lỗi...mời các người về cho."
"Chẳng lẽ chúng ta bị người ta chơi...shit..!!!"
Cả mười mấy phóng viên thất vọngcầm máy ảnh ra về, khuôn mặt khó chịu còn chửi tục.
Đám vệ sĩ nhìn theo lắc đầu, bộ dạng đang cười nhạo bọn phóng viên. Nhìn cách ăn mặc và hành xử biết ngay đến từ những tờ báo lá cãi rẻ tiền, chuyên theo đuổi nhưng tin tức giựt gân. Nếu cho đám người này vào, lỡ gây chuyện thì bọn họ không gánh nổi trách nhiệm.
Phải hiểu tiệc thọ của Trịnh đại tướng là sự kiện rất lớn, không phải tòa báo nào cũng may mắn được mời tham dự. Nên vừa nhận được điện thoại của chủ biên tập, họ bỏ hết mọi công việc, tức tốc chạy đến đây, kết quả...
"Khoan đã!"
Tất cả ký giả và vệ sĩ đều xoay người lại, Trình Mĩ từ bên trong đi ra. Những vệ sĩ bên ngoài nhìn thấy cô ta đều cúi đầu chào. Còn đám ký giả thì không ai lạ gì với Trình Mĩ, ngày nào cũng xuất hiện trên các tạp chí, bọn họ cũng từng làm việc với cô ta.
"Cô Trình!" Bọn phóng viên lịch sự chào hỏi một tiếng.
Trình Mĩ gật đầu chào hỏi lại với đám ký giả, rồi bước đến trước mặt đám vệ sĩ.
"Là do tôi mời họ đến, các anh cho họ vào đi...tôi đã nói với ông cậu rồi, các anh không phải sợ gì cả."
"Dạ! tiểu thư"
Trình Mĩ thường xuyên lui tới nhà họ Trịnh, lại là cháu gái gọi Trịnh lão là ông cậu. Nên bọn vệ sĩ ở đây đều nghe theo lời của cô ta, Trình Mĩ như chủ nhân của họ. Và Trình Mĩ đã lên tiếng thì họ không có quyền nói "không".
Chỉ có thể nép ra hai bên đường, mở rộng cổng chào đón đám ký giả.
"Mời...!!!"
Đám ký giả hớn hở đi vào trong, trước sự đồ sộ và hoành tráng của Trịnh gia, cùng với sự có mặt của rất nhiều đại nhân vật nổi tiếng hiếm hoi, cho dù xin xếp lịch trước một tháng nhưng tới một năm sau cũng chưa có cơ hội gặp mặt. Một phóng viên không kiềm chế được cảm xúc dâng trào, đã lấy máy ảnh trong túi ra, chụp lại khoảnh khắc trọng đại đó.
"Tách..!!!"
Nhưng ánh đèn vừa lóe lên, âm thanh vừa phát ra. Và người ký giả đó cũng chưa kịp thu lại máy ảnh, đã có một vệ sĩ từ xa tức tốc chạy đến, hắn giựt lấy máy ảnh của người ký giả.
"Chỗ này không được phép chụp hình, phiền các người giao máy ảnh ra."
Đó là quy định của Trịnh gia, không phải lúc nào muốn chụp hình là chụp, tất cả máy ảnh sẽ bị tịch thu, cho tới khi nhà họ Trịnh cho phép họ được phỏng vấn, thì họ mới được phép cầm lại máy ảnh.
Bọn ký giả không biết phải làm sao. Họ có cảm giác như mình đang rơi vào trường hợp của một võ tướng vào triều phải giao nộp vũ khí, mới được diện kiến thánh thượng. Nhưng máy ảnh là bạn bất ly thân, nếu không có nó làm sao họ săn tin.
"Ha...a..!!! tôi biết rồi...sẽ không chụp nữa, nhưng tôi có thể cầm máy ảnh của mình được không?"Người ký giả cố tỏ ra thân thiết.
"Không được...xin anh giao lại máy ảnh...và tất cả mọi người ở phía sau nữa, không ai được mang máy ảnh vào." Người vệ sĩ quay sang những ký giả đứng ở phía sau.
Xem ra là không được rồi, vậy đành nhập gia phải tùy tục thôi. Nhìn lại những đồng nghiệp đến từ các tòa báo lớn đang có mặt ở bên trong, cung không có ai mang theo máy ảnh. Nên bọn họ đành phải làm theo, tháo máy ảnh ra giao cho vệ sĩ.
Nhưng lúc này...
"Cứ để bọn họ mang máy ảnh vào, tôi sẽ nói với ông cậu sau...nếu có chuyện gì tôi sẽ là người chịu trách nhiệm."
"Tiểu thư! đây là quy định trước giờ của Trịnh gia, có cần phải đi hỏi ý kiến của lão gia....tôi sợ..."
Cho phép ký giả mang máy ảnh vào không phải chuyện nhỏ, ở đây có bao nhiêu nhân vật tầm cỡ, lỡ như bọn chó săn này chụp được vài bức hình gì đó, rồi đăng bậy bạ, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Trịnh gia, trách nhiệm của họ sẽ cực kì lớn nếu như Trịnh lão truy cứu.
"Anh sợ cái gì, không phải tôi nói mình sẽ chịu hết trách nhiệm sao...anh cứ đi làm việc của mình đi, bọn họ để tôi lo."
Trước thái độ cương quyết và phản ứng mạnh của Trình Mĩ thì người vệ sĩ phải nhúng nhường.
"Dạ! tiểu thư."
Bọn họ trở xoay người đi, quay lại vị trí bạn đầu của mình, tiếp tục công tác đảm bảo an ninh cho bữa tiệc.
Còn Trình Mĩ đang được sự vây quanh của ký giả. Hóa ra người mời họ đến là Trình đại tiểu thư, theo như những lời úp mở của chủ biên tập qua điện thoại, thì tối nay ở Trịnh gia sẽ xảy ra một chuyện chấn động, bọn họ cần phải nắm bắt cơ hội này và phải phối hợp thật tốt với người đó, có lẽ người đó mà chủ biên nói chính là Trình đại tiểu thư.
"Trình tiểu thư! không biết...cô muốn bọn tôi làm gì."
"Đến lúc đó các người sẽ biết." Trình Mĩ nhếch miệng cười, rồi tiến đến gần chỗ đông vui nhất, nơi Trịnh lão đang đứng.
Khắp Á Lạp Tân đều biết Trịnh lão là người có tình yêu mãnh liệt với đồ cổ, và sở thích cuồng nhiệt với việc sưu tập cổ vật. Chỉ cần nghe nói ở đâu có cổ vật, thì không quan tâm bất cứ thứ gì, thời gian, tiền bạc, ông ta đều có mặt và phải có cho bằng được món hàng đó.
Mọi người đồn rằng Trịnh lão có một căn phòng chuyên dùng để cất giữ cổ vật mà ông ta sưu tập được, suốt bốn mươi năm thì con số đó đã hơn hẳn viện bảo tàng quốc gia. Mọi người trong và ngoài nghề đều hiếu kì muốn tận mắt chiêm ngưỡng những món đồ cổ của ông ta, nhưng mãi không có cơ hội.
"Wo...!!! màu sắc thật trong suốt tinh khiết..lại thêm cái độ sáng bóng không ti vết...cái này không phải là loại thường...Mạc Tổng, ông kiếm đâu ra một món cổ vật đặc sắc như vậy." Mọi người đều trầm trồ, tất cả họ đang quay quanh Mạc Tổng và chiếc chén lưu ly mà ông ta vừa đấu giá được từ bên Pháp.
Mạc Tổng chỉ vừa xuống tới máy bay không kịp về nhà để cất đồ, vì phải tham dự tiệc sinh nhật của Trịnh lão nên lập tức đến đây. Cũng là một tay săn đồ cổ, và không giấu nổi niềm vui hạnh phúc khi sở hữu được món hàng quý, ông ta đã mở ra để khoe khoang với mọi người.
Nhìn thấy chén ngọc lưu ly quý hiếm đã làm họ lóe mắt, không ai còn nhớ, họ có mặt là vì tham dự tiệc thọ của Trịnh lão.
"Thật quá tinh xảo...Mạc tổng, ông thật quá may mắn khi có trong tay món hàng hiếm này."
"Ha...a...!!!!" Mạc Tổng cũng không giấu nổi vui mừng, quay sang nhìn ông lão bên cạnh mình.
"Trình đại tướng! tôi cũng muốn được chiêm ngưỡng những cổ vật ngài đã sưu tập được...không biết so với cái chén cổ lưu ly năm trăm năm này thế nào?"
Một ông lão gần bảy mươi tuổi, tay đang cầm tẩu thuốc và miệng thì thồi phì phèo. Mặc dù tóc đã bạc trắng nhưng thần thái và khí phách tỏa ra từ ông ta vẫn ngời ngợi. Cũng có thể nhận ra, ẩn sau bộ vest xám là một thân thể cường tráng dũng mãnh và thân thủ rất linh hoạt. Trước sự "tung hô" về cái chén nhỏ lưu ly của Mạn Tổng, Trịnh lão chỉ nhếch miệng cười, có vẽ gì đó ngạo mạn và khinh người.
"Ông cậu! con nghe cha nói...ông vừa tìm được một món cổ vật hơn cả vạn năm...từ thời vua Vũ Văn Hy của Bích Lăng quốc, không biết có thật không?"
Trình Mĩ vừa cất tiếng nói trong trẻo của mình thì tất cả khách có mặt ở sảnh đều ồ lên, họ xôn xao, xầm xì rồi quay sang nhìn Trịnh lão như xác minh lại lời của Trình Mĩ có phải thật không.
"Hơn vạn năm sao..?"
"Từ thời vua Vũ Văn Hy...? có thật không đây?"
"..."
"Chắc là thật, trước giờ Trịnh lão đều có sở thích sưu tầm đồ cổ....sở hữu một món đồ cổ vạn năm cũng bình thường thôi. "
Họ cứ nói mãi, nói mãi. Trong đại sảnh Trịnh gia không còn yên bình nữa. Phải biết trước giờ họ luôn tò mò về căn phòng bí mật của Trịnh lão. Bây giờ lại thêm món đồ cổ vạn năm, Trình Mĩ đã chạm ngay đúng sợi dây thần kinh hiếu kì của họ. Cả người như có kiến bò, tay chân ngứa ngái không yên. Nếu hôm nay không được tận mắt nhìn thấy, tối về họ nhất định sẽ không thể ngủ được.
"Trịnh lão tướng quân! hôm nay là tiệc thọ của ngài, tất cả mọi người đều có mặt...không biết chúng tôi có dinh dự chiêm ngưỡng những món cổ vật của ngài?" Mạc tổng lên tiếng.
"Tôi cũng muốn xem nữa."
"Tôi cũng vậy..."
Trước làn sóng hiếu kì của mọi người, Trịnh lão không muốn khi mọi người ra về lại truyền tai nhau nói, ông là kẻ keo kiệt nhỏ mọn. Nên ông ta đành đáp ứng, miễn cưỡng dẫn bọn họ đến căn phòng yêu quý của mình, trước giờ không cho phép ai vào ngoại trừ ông.
"Được rồi! nếu mọi người muốn xem thì tôi dẫn mọi người đi." Trịnh lão hào sản lên tiếng, giọng nói vừa khỏe lại vang xa.
Trịnh lão dẫn đường đi trước, bước thẳng lên lầu. Đám người phía sau rầm rộ đi theo sau ông ta.
"Cộp..cộp..!!!"
Cả đoàn người đều kéo đi hết, Kỉ lão, Hoắc Nghị, Bạch Bang, Lữ Trị...những trưởng lão này cũng không ngoại lệ, còn được nhường cho vị trí đi đầu đàn, đi trước.
"Khiêm! Tôi không thích đồ cổ cho lắm...hay chúng ta đi thôi, tôi đã đặt xong phòng ở khách sạn." Lệ Kì uốn éo trong ngực của Hoắc Khiêm.
"Chờ một chút...tôi lại muốn xem cổ vật vạn năm đó là gì, chị không cần lên cứ ở đây chờ tôi." Hoắc Khiêm vừa nói xong đã đẩy Lệ Kì ra, rồi đi thẳng lên lầu.
"Khiêm..!!!"
Chưa nói kịp níu kéo thì Hoắc Khiêm đã lên đến nửa cầu thang. Lệ Kì đứng dưới lầu vừa hụt hẫng lại khó chịu. Cô xinh đẹp rực rỡ trẻ trung như vậy, lại chẳng sánh bằng cái đồ cổ mấy trăm tuổi đó sao. Bọn đàn ông đúng là điên hết, nghe có đồ cổ mắt họ sáng rực, rồi mất hút.
"Hứ...!!!"
Lệ Kì giận dỗi, dậm chân rồi bỏ ra ngoài. Đi lướt qua người của Trình Mĩ.
Trong đại sảnh bây giờ chỉ còn lại mỗi cô ta và một vài người không hứng thú với đồ cổ. Số lượng còn lại cũng rất ít.
Mọi chuyện đều đang đi theo đúng kế hoạch của cô ta, nên Trình Mĩ cảm thấy rất phấn khích. Theo như thời gian ước tính, và tốc độ phát huy của thuốc thì lúc này là thời khắc cao trào nhất. Bọn họ nhất định đang làm chuyện đó...
"Ha.a...!!! Hoắc Luật, tôi xem lần này anh phải giấu mặt đi đâu?" Đây là tiếng lòng của cô ta.
"Cộp..côp...!!!"
Nhấc đôi giày cao gót của mình lên, Trình Mĩ cũng vội vã chạy lên lầu, xem kịch vui.
-------------------------
Căn phòng bí mật.
"Két..t..!!!"
Cánh cửa sau khi được mở ra, thì đôi mắt của những kẻ nghiện đồ cổ được bừng sáng. Sao lại không hào hứng, tùy tiện nhặt một thứ nhỏ nhặt nhất được trưng bày trên kệ, cũng có lịch sử trên cả mấy trăm năm.
"Lão gia! mấy cái món đó xấu xí..lại cũ kỹ có gì hay ho mà bọn họ như phát điên." Lữ Trị lên tiếng, nếu so với những viên kim cương đá quý bà đeo trên người thì chẳng có gì đẹp.
"Hay ho là ở chỗ vì quá cũ kỹ, nên mới gọi là đổ cổ....không biết thì đừng lên tiếng." Hoắc Nghị quay sang nhìn bà ta.
Kỉ lão cũng có chút sở thích với đồ cổ, nhưng không thể hiện sự quá trớn như mọi người, ông chỉ đứng từ xa mà quan sát. Khiêm tốn, điềm đạm như cách thể hiện trước giờ của ông.
"Vì giao hảo nhiều năm của chúng ta...lão Kỉ, ông thích món nào thì nói đi...tôi sẽ tặng cho ông." Trịnh lão lên tiếng.
"Nếu vậy thì tôi không khách sáo...cặp đôi ngọc như ý đằng kia, tôi thích. " Thẳng thắng và quyết đoán.
Đúng là Kỉ lão, không lên tiếng thì thôi. Mà lên tiếng là chọn ngay hàng hiếm giá trị liên thành. Trịnh lão đơ mặt, không phải ông tiếc vì giá trị liên thành đó mà là công sức mình đã bỏ ra để có được nó. Nhưng lời đã thốt ra không thể thay đổi.
"Lát nữa tôi sẽ cho người mang qua nhà ông."
Trình Mĩ háo hức bước vào, nhưng nhìn thấy cảnh tượng bên trong lại điên tiết lên. Bọn người này mắt đều vấn để hết, thứ lồ lộ ngay trước mặt lại không ai xem. Mà chú tâm vào cái thứ gì đâu. Cô vội vã bước vào, và chỉ tay về phía trước còn kêu gọi sự chú ý của mọi người.
"Ông cậu! cái thứ to lớn đó là gì? có phải là món hàng cổ ông nói đến... có giá trị hơn vạn năm." Trình Mĩ lên tiếng
Trong căn phòng rộng lớn đang nháo nhào, liền im thin thít. Họ nhẹ nhàng đặt đồ cổ trên tay xuống vị trí ban đầu vốn thuộc về nó, rồi tiến sâu vào bên trong hơn.
"Trịnh lão tướng! đằng sau cái cái rèm lụa này là cổ vật vạn năm sao?"
"Cổ vật gì mà lại to như vậy, bên trong thật ra là cái gì?"
Trịnh lão ung dung đi tới trước mặt họ, vẽ mặt rất tự hào khi nói về lai lịch của món hàng cổ mà ông tìm được.
"Cái đó thật ra là.....long sàng của hoàng đế Vũ Văn Hy, hôm nay tôi sẽ cho mọi người chiêm ngưỡng...thật sự là thế nào..."
"Bíp..p..!!!"
Trịnh lão bấm nút điều khiển từ xa, thì tấm rèm lụa phủ kín tự động kéo lên. Trước con mắt chờ đợi của mọi người, thứ họ nhìn thấy là...
"Vèo..!!!"
Chưa kịp nhìn thấy gì hết thì chiếc nịt ngực của phụ nữ đã ném ra cùng lúc khi rèm lụa được kéo lên. Đúng là rất biết lựa chọn người, Hoắc Phi đã ném ngay chiếc áo lót của Dục Uyển lên đầu của cha mình.
Hoắc Nghị ngạc nhiên, tức giận, rối đến xấu hổ. Mặt mũi đã tối xầm lại, không biết nói gì. Còn đám người xung quanh thì thay phiên nhau nói.Mọi người đều quá sửng sốt.
"Sao..sao...lại có chuyện này." Trịnh lão ngạc nhiên đến nghẹn thở, chiếc long sàng yêu quý mà ngay cả ông chưa nằm lên thử một lần lần, vậy mà lại bị ô uế bởi bọn nhóc này.
"Đó không phải là tam thiếu gia của Hoắc thị sao?"
"Cô gái nằm bên dưới....là....bọn họ là anh em mà, sao có thể làm chuyện đó?"
Sẽ không ai có tâm trạng như Trình Mĩ lúc này, kế hoạch hoàn hảo của cô tại sao lại biến thành thế này. Ai đã trộn long tráo phụng, ai đã mang Hoắc Luật đi.
"Khốn kiếp!" Trình Mĩ tức giận đập tay xuống bàn, xoay người đi ra khỏi phòng đầu tiên.
Còn hai nhân vật chính thì vẫn trong trạng thái mơ màng...
Hoắc Phi quần áo xộc xệch ngồi trên người Dục Uyển, nhưng hắn vẫn chưa kịp làm gì hết chỉ vừa cởi chiếc áo lót của cô ra, còn Dục Uyển gần như lõa thể trước mắt bao nhiêu người. Một kẻ thì say hết phân nửa người, một kẻ thì trúng thuốc kích dục. Cho nên không còn ai đủ tỉnh táo để biết cái gì là "xấu hổ" che đậy cho nhau.
Hoắc Phi thì cứ gật gù nhìn mọi người xung quanh, không hiểu gì hết, và nấc cục liên tục. Trong đầu hắn đang suy nghĩ "Cái quái gì, tại sao ngay cả trong giấc mơ cũng không thể....ở đâu ra mà lắm người như vậy, còn có cha của hắn nữa....". Tội nghiệm Hoắc Phi đang vân phân, bởi vì là giấc mơ, vậy hắn có nên tiếp tục hay là không? Không biết bao lâu nữa, hắn mới có giấc mơ này lần nữa, cơ hội thượng được Dục Uyển không phải nhiều.
"Ưm...m...!!!:
Dục Uyển thì nghiêm trọng hơn, cô đã bị trúng thuốc kích dục quá lâu nhưng vẫn chưa được ai "thỏa mãn", nó ảnh hưởng trực tiếp đến hình ảnh cô lúc này. Cô đang đau đớn khó chịu, khắp người đỏ bừng, và môi hôi thì đổ ướt nhẹp tóc. Cùng lúc với đôi tay đang đặt lên ngực mình không biết cào cấu hay âu yếm, là tiếng khóc xen lẫn tiếng rên rĩ.
"Ret.t....t..!!!"
Hoắc Khiêm kéo mạnh rèm cửa sổ xuống, rồi bước vội đến bên giường. Hắn phủ lên thân thể trần truồng của Dục Uyển. Sau đó lại cầm quần áo dưới đất lên, ném vào người Hoắc Phi.
"Mau mặc quần áo vào...!"
"Ực..ưc..!!! anh...sao ngay cả anh cũng vào trong giấc mơ của em?" Hoắc Phi thật sự là đã quá say, chưa thể phân biệt được đâu là thực đâu là mơ.
"Tách..ch..!!!"
Hoắc Khiêm dù có nhanh tay, nhưng đám ký giả cũng không phải hạng xoàng. Họ như cá gặp nước lớn, thỏa sức vùng vẫy. Lập tức máy ảnh trong túi ra.
"Tách...ch...c.h!!!"
Thật sự không uổng phí công sức bọn họ đến đây. Tam thiếu gia nhà họ Hoắc cùng em gái mình loạn luân trên giường, sẽ là một tiêu đề nóng hổi của ngày mai.
"Hoắc chủ tịch! ông có biết gì về chuyện này không?"
"Quan hệ loạn luân giữa hai anh em họ, có phải ông đã biết từ trước, và cũng cho phép họ làm điều đó?"
"Hoắc chủ tịch! cho chúng tôi biết chút suy nghĩ của ông đi...ông tán đồng hay phản đối chuyện này?"
Trước những câu hỏi dồn dập của ký giả, khuôn mặt của Hoắc Nghị đã tối xầm lại. Ông không mở miệng nói câu nào, giận dữ xoay người đi. Không thể lấy tin từ Hoắc Nghị, bọn ký giả quay sang chỗ Hoắc Khiêm và Lữ Trị tiếp tục đào đào bới vấn đề lên.
"Hoắc phu nhân! có phải bà cũng biết chuyện này từ trước rồi không?"
"Có phải vì gia đình không đồng ý mối quan hệ này, nên hai anh em họ mới chọn cách này để công khai cho mọi người biết? đưa mọi người vào thế đã rồi?"
"Tránh ra đi! tôi không biết gì hết?" Lữ Trị rối bời không biết ứng xử ra sao trong cái tình hướng này, trước giờ bà chưa bao giờ bị nhiều ký giả bao vây và ép cung như bây giờ. Vừa dìu Hoắc Phi đi, vừa lấy tay che mặt.
"Tránh ra...tôi không có gì để nói cả." Lữ Trị vừa tìm đường, vừa đẩy ký giả ra.
"Tách...ch...c..!!!" Máy ảnh vẫn hoạt động liên tục, không ngừng.
"Tách..c...c..h..!!"
"Hoắc đại thiếu gia! còn cậu... thì có cảm nghĩ gì về mối quan hệ loạn luân này của em trai mình, dù Hoắc tiểu thư không phải là con ruột của Hoắc chủ tịch, nhưng theo pháp luật họ vẫn là anh em.."
"Cũng sẽ ủng hộ mối quan hệ này của em trai mình, hay phản đối?"
"Hoắc đại thiếu gia! cậu nói gì đi?"
Bỏ ngoài tai những câu hỏi của ký giả, và cảnh tượng náo loạn xung quanh. Hoắc Khiêm vẫn bỉnh tĩnh lấy điện thoại ra và liên lạc với tài xế.
"Alo! bác Trần...mang xe ra trước cổng."
"Dạ! đại thiếu gia"
Sau khi gọi điện cho tài xế, thì hắn lại tiếp tục cầm điện thoại gọi cho một người khác. Chuông điện thoại rung khá là lâu, có lẽ đầu dây bên kia đang bận. Hoắc Khiêm phải gọi lại lần thứ hai mới có người nghe máy.
"Viện trưởng Trần! có thể đến nhà tôi ngay được không? Dục Uyển hình như là bị trúng thuốc....tình trạng.." Hắn hơi cúi người xuống nhìn Dục Uyển rồi nói tiếp.
"Tình trạng hình như rất nghiêm trọng."
"Tôi sẽ đến đó ngay." Bên kia đầu dây, viện trưởng Trần lập tức tháo tạp dề ra, xoay người hôn lên trán bà xã rồi phóng như bay. "Em yêu! tối nay anh không thể ăn cơm với em...bye"
Ở bên này, Hoắc Khiêm nhét điện thoại vào trong túi rồi cúi người xuống, hắn lấy rèm cửa quấn quanh người Dục Uyển rồi nhấc bổng cô lên, ẩm ra ngoài. Trong khi mọi người đang trong trạng thái quá kích động, còn hắn lại rất bình tĩnh xử lý vấn đề.
"Làm ơn tránh đường giùm."
---------------
Cùng lúc đó ở bên ngoài - trong xe hơi.
"Ah...a..h..!!!!"
Hoắc Mạn Ni đang phải chịu đựng sự xâm nhập mãnh liệt từ phía sau, mái tóc dài đen mượt tán loạn khắp nơi, cả người bị ép sát xuống ghế, mông vểnh cao tiếp nhận dục vọng cuồng loạn của Hoắc Luật. Mỗi lần hắn đẩy người tiến vào thì Mạn Ni đau đến chảy ra nước mắt, nhưng lại cắn chặt răng chịu đựng, hai tay bấu chặt dưới ghế.
"Áh..a.h..ah..!!!"
Hắn vì tác dụng của thuốc kích dục nên không thể kìm chế được bản thân, không chút dịu dàng âu yếm chỉ toàn là phát tiết, giải đi cơn khát dục vọng trong người. Trên khuôn mặt tuấn mĩ là sự khống khổ chịu đựng và những giọt mồ hồi.
Theo từng cái động thân kịch liệt của hắn, những giọt mồ hôi cũng chuyển động theo, lăn từ trán đổ xuống cằm và rơi trên cặp mông tròn trịa cùng tấm lưng trắng mịn của Mạn Ni. Hoắc Luật lật người của Mạn Ni dậy, nắm hai chân của cô kéo tuột về phía mình, hai tay đặt dưới mông của Mạn Ni nâng lên cao, đem dục vọng một lần nữa tiến sát hoa huyệt mạnh mẽ đẩy vào.
"Á..a..!!!" Hoắc Mạn Ni lấy tay bịt lại miệng, ngăn lại âm thanh phát ra, tiếp nhận luật động liên hồi của Hoắc Luật.
Gần ba mươi phút trôi qua thì thuốc kích dục trong người Hoắc Luật dần biến mất, phần tỉnh táo trong người hắn có lại. Mặc dù dục vọng của hắn vẫn đang chôn chặt trong người của Mạn Ni và động thân không ngừng nghỉ, nhưng tâm trí lại đặt vào một chuyện khác.
Mọi chuyện dù mơ hồ nhưng Hoắc Luật vẫn nhớ. Hắn bị người ta đánh thuốc đưa đến căn phòng lạ, và ném lên một chiếc giường. Hắn dường như đã nhìn thấy Dục Uyển nằm ngay bên cạnh mình, mặc dù lúc đó hắn không thể mở mắt ra, nhưng hắn có thể ngửi được mùi hương trên người cô, nó rất đặc biệt không thể lẫn với bất kì ai. Nhưng tại sao bây giờ lại là Mạn Ni, đó chỉ là ảo giác của hắn sao. Thật ra đã xảy ra chuyện gì...
Lúc này thì Hoắc Luật hoàn toàn tỉnh táo, hắn rời tay khỏi cặp mông tròn trịa của Mạn Ni và chuẩn bị rút dục vọng đang cắm sâu trong người cô ta ra. Nhưng lúc này Mạn Ni lại nắm chạy lấy tay hắn, không cho phép hắn rút ra.
"Luật! đừng rút ra..hãy bắn vào bên trong chị."
Hoắc Luật chấn kinh nhìn Mạn Ni. Những lời lẽ táo bạo này hắn không nghĩ sẽ từ miệng của Mạn Ni mà hắn biết nói ra. Giống như một con người hoàn toàn khac
"Luật! hãy cho chị một đứa con...chị muốn có đứa nhỏ thuộc về chúng ta, không phải em yêu chị sao?" Chỉ cần cô có con với Luật, thì có thể ràng buộc được cậu ta, Luật sẽ chỉ thuộc về cô mà thôi.
Đúng vậy, hắn yêu Mạn Ni, từ trước giờ vẫn vậy. Trong tim hắn cũng có mỗi mình cô, nhưng...
Hoắc Mạn Ni cảm thấy hụt hẫng tột cùng, cảm giác trống rỗng bên dưới cho cô biết Hoắc Luật đã rút dục vọng của hắn ra.
"Xin lỗi...em nghĩ lúc này không phải là lúc thích hợp để chúng ta làm chuyện đó." Hắn mặc quần áo vào rồi bước xuống xe.
"Rầm..m..!!" Hắn đóng sập cửa xe lại.
Nếu là trước đây có thể hắn sẽ không ngần ngại mà đáp ứng cái yêu cầu đó của Mạn Ni. Nhưng bây giờ... không biết có thứ gì đó ngăn cách lại. Cũng giống như vừa rồi, khi hắn quan hệ với Mạn Ni lại không còn cảm giác hưng phấn trước kia, chỉ là đơn thuần là phát tiết.
"Cộp..!! cộp..!!!"
"Tách..!! tách...!!!"
Tiếng bước chân gấp rút, tiếng máy ảnh phát ra liên tục. Hoắc Luật quay sang nhìn xem có chuyện gì.
Cả một đám người từ trong sảnh lớn của Trình gia đang kéo ra. Rất nhiều ký giả đang bao vây lấy cha và anh hắn. Và cả đám đông đang xầm xì chỉ trỏ dù không rõ họ đang nói gì.
Hai chiếc xe hơi của họ Hoắc, theo lệnh của Hoắc Khiêm đã có mặt ở cổng trước của Trịnh gia từ sớm, cửa xe đã sẵn mở, chỉ đợi họ bước ra.
"Cộp..!!cộp...!!!"
Hoắc Nghị thì vội vã rời khỏi chỉ muốn nhanh chóng biến mất khỏi đây. Mặt mũi của ông ta phải nói rất là khó coi, vừa tức giận lại xấu hổ, cũng không biết giấu mặt chỗ nào cho bớt nhục, nên chỉ có thể bước nhanh và cúi mặt xuống đất tránh đi máy quay phim của ký giả.
Còn Hoắc Phi thì quần áo xộc xệch, nút áo chưa kịp cài lại. Đầu óc vẫn còn quay cuồng, chóng mặt nên phải nhờ vào Lữ Trị để dìu ra ngoài xe. Và bây giờ thì hắn đã nhận thức được, mọi thứ không phải là mơ.
Và Dục Uyển đang nằm trên tay của Hoắc Khiêm, cơn nóng nực bởi thuốc kích dục mang đến còn chưa được giải tỏa, thì lại chịu tiếp một cái nóng khắt nghiệt bên ngoài nữa, khi Hoắc Khiêm dùng tấm rèm cửa quấn chặt lấy người cô rồi ôm ra ngoài.
Cũng phải hiểu, trong hoàn cảnh nhạy cảm và gấp rút như vậy. Hoắc Khiêm không thể đứng trước mặt bao nhiêu phóng viên, bấy nhiêu con mắt của mọi người, kéo Dục Uyển dậy và mặc quần áo vào cho cô được. Hắn chỉ có thể nắm kéo một cái rèm cửa từ trên cửa sổ xuống, chạy đến bên giường chùm kín lấy cô lại.
"Anh! Dục Uyển bị làm sao vậy?" Hoắc Luật chạy đến trước mặt của Hoắc Khiêm, khẩn trương lo lắng nhìn Dục Uyển đang quằn quại.
"Khoan hãy hỏi...về nhà rồi nói tiếp."
Hoắc Khiêm lướt nhanh qua người Hoắc Luật, đi thẳng đến chiếc xe hơi đang chờ hắn phía trước. Cửa xe đã mở sẵn từ lâu, hắn ném Dục Uyển vào trước rồi mới bước vào sau. Hoắc Luật cũng vội bước lên xe tức khắc, hắn lo lắng muốn biết tình hình của Dục Uyển thế nào.
"Cho xe chạy." Hoắc Khiêm lên tiếng.
"Dạ thiếu gia"
---------- hết chương 69------------