Dục Uyển

Chương 58: Tại sao không phải là tao

Câu lạc bộ A Tư Bổn

Hay còn gọi là câu lạc bộ dưới lòng đất, nghe tên đã nói lên tất cả. Phải, nó chính là nằm dưới lòng đất. Ngay phía trên nó chính là nơi lể hội hóa trang đang diễn ra.

Đây là một nét thu hút khác của đảo Không Tên mà ít ai cũng biết, dưới chân họ còn có một thế giới ngầm khác, thế giới của máu và nắm đấm, thế giới của những kẻ mạnh mới tồn tại.

“Bốp..!!!”

Từ trên sàn đấu, một võ sĩ cao lớn vạm vỡ đang đấm tới tấp vào bụng của một đấu sĩ khác, máu từ mũi chạy dọc xuống miệng, mặt mày choáng váng và hắn khụy ngã xuống sàn.

“Bốp..p..p!!!”  Sau cùng còn nhận thêm một cú đá song phi, dứt điểm, bay ra khỏi võ đài.

“Rầm..m..!!!”

“Một! Hai...! ba..!!!”

Hắn nằm liệt dưới đất không thể nào ngẩn đầu lên, không biết là đã chết hay hôn mê. Tiếp theo có một cái cáng được khiêng vào, bỏ hắn lên rồi mang ra ngoài.

“Ông chủ! gã đó là tôi mới lựa ra...tôi nghĩ có thể thay thế mặt nạ sắt”

Người đàn ông có khuôn mặt tròn trịa, dáng người mập phì đang ngồi ghế dựa ăn táo, nhìn cách ông ta ăn táo cũng đoán được là một người cục mịch thô lỗ, cắn một phát hết nửa trái táo, nước chảy tèm lem dính đầy cả bộ râu, không biết là nước táo bắn ra hay nước bọt ông ta chảy xuống. 

Tùy tiện, lấy tay quẹt quẹt miệng, rồi chùi hết vào quần. A Tư Bổn, thuộc bang Chu Tước của Bạch gia.

Bởi vì tính khí nóng nãy, lại thô lỗ đần độn nên bị anh em trong Bang phái tống lên hòn đảo khỉ ho cò gáy này để tự sinh tự diệt, nói là cai quản an ninh trên đảo cho dễ nghe, lão biết đám người đó là muốn cô lập lão.

A Tư Bổn luôn mong chờ một ngày được quay trở về, sắp tới là sinh nhật của bà hai lão đại bang Chu Tước, lão muốn kiếm một chút ít vàng, chừng trăm cây, để xây cái lồng chim chốt con hoàng khuyên của bà ta. Khi bà hai vui vẻ sẽ nói tốt vài câu trước mặt lão đại, thì ngày về của lão sẽ không còn xa. Tất cả hi vọng A Tư Bổn đều đặt hết vào mùa đấu võ tự do này, nhưng bổng nhiên tên khốn đó lại mất tích vào lúc quan trọng nhất.

“Mày nói thằng đó sao..” A Tư Bổn quay sang nhìn tên gầy còm vừa lên tiếng

“Dạ phải! ông chủ thấy nó thể nào...có phải rất là khá không” 

“Mày lại gần đây...” A Tư Bổn đưa tay lên ngoắc ngoắc gã gầy còm lại gần, hắn vừa bước tới thì lão ta đã quất ngay vào mặt một cái xây xẩm mặt mày.

“Bốp..!!!”

“Khá ông nội mày...như vậy mà gọi là đánh đấm hả, sao mày không dắt nó về nhà đấm bóp cho mẹ mày luôn, đem nó đi thi đấu, không phải mày muốn ông đây bán nhà luôn, thằng ngu...” 

“Tất cả bọn mày! mau đưa mặt nạ sắt về đây cho...tao..o..o..o..o..!!!”

Phải nói là tiếng hét của lão ta còn lợi hại hơn cả chiêu “sư tử rống“. Một chữ “tao” của A Tư Bổn khiến cho cả câu lạc bộ như muốn nổ tung, người người bịt tai.Mặt nạ sắt chính là trụ cột của câu lạc bộ, do đích thân A Tư Bổn lượm về. Là con át chủ bài đem về nguồn thu nhập cao cho câu lạc bộ, nhưng ngoại trừ ông chủ ra thì mặt nạ sắt như thế nào là một ẩn số với những thành viên còn lại trong câu lạc bộ. Diện mạo sao...chưa nhìn thấy, tuổi tác ư...không biết. Tính tình thế nào...không rõ.

Nhưng có một chuyện họ biết rất rõ, là vào 11h tối nay sẽ có một trận đấu tự do giữa các đấu sĩ của hai câu lạc bộ A Tư Bổn và Á Tư Mã. Ông chủ đã cược hết tất cả gia tài của mình vào đó. Và vào lúc 10h tối nay cũng tức là 1 tiếng trước, mặt nạ sắt đã biến mất khỏi câu lạc bộ.

“Ông chủ! tôi đã tìm được mặt nạ sắt” Gã thứ mười bước vào, tự tin thể hiện trước A Tư Bổn về năng lực của mình.

“Làm tốt lắm, dẫn thằng ăn cháo đá bát đó vào đây”

A Tư Bổn tức giận ngồi xuống ghế, suy nghĩ khi kẻ đó bước vào, ông muốn lập tức phanh thây, nghiền nát, xé nhuyễn hắn ra, nhưng phải đợi sau khi trận thi đấu kết thúc.

“Bộp..!!!”

Vận động miệng nãy giờ A Tư Bổn đã đủ mệt và khát nước, ông ta cầm trái táo khác lên, cắn một miếng thật to.

“Ông chủ! người đã được đưa vào”

A Tư Bổn nhìn khắp câu lạc bộ, không thấy cái người muốn gặp. Chỉ có một thằng nhóc đẹp trai lạ mặt, và một con nhóc xấu như quỷ dạ xoa.

“Người đâu” Ông ta lên tiếng

Cả mười gã đã bắt Hoắc Luật và Dục Uyển về, đều ngơ ngác nhìn nhau rồi gãi gãi đầu. Ông chủ hỏi “người đâu” là ý gì. Không phải, người bọn họ đã đưa về rồi sao. Ông chủ còn đang kiếm ai nữa.

“Tao hỏi người đâu...mặt nạ sắt đâu, tụi bây câm hết rồi hả” A Tư Bổn hét ầm lên, nghe tiếng sư tử rống lần nữa thì họ mới tĩnh người.

“Ông chủ! mặt nạ sắt không phải là thằng nhóc này sao”  Tên thứ mười chỉ tay về phía Hoắc Luật đang đứng

“Chát..!!!” Một bạt tay làm chuyển xoay mặt mày, hắn ngã lăn xuống đất.

“Mày đang giỡn mặt với tao hả...không tìm ra mặt nạ sắt lại bắt về một thằng nhóc không rõ lai lịch...có phải bọn bây đang thử thách tính nhẫn nại của tao...” A Tư Bổn hét gầm lên.

“Ông chủ! thằng nhóc nay không phải là mặt nạ sắt sao”

Hắn kinh ngạc chỉ tay về phía Hoắc Luật một lần nữa, mà trong cái câu lạc bộ này không ai biết diện mạo thật của mặt nạ sắt ngoại trừ A Tư Bổn, thì họ chỉ biết nhận dạng tên đó qua chiếc mặt nạ Dục Uyển đang cầm trên tay.

“Tao phải nói bao nhiêu lần nữa, thằng đầu heo...bọn bây mới khôn ra hả” A Tư Bổn lại chửi xối xả vào mặt, chỉ tay vào mặt từng người, điểm danh từng cái tên một.

“Thằng nhóc này không phải người tụi bây cần bắt về”

“Ông chủ! lúc tôi đuổi theo mặt nạ sắt đến gần nhà nghỉ thì hắn biến mất, sau đó gặp tên nhóc này ở đó...trên tay nó còn cầm cái mặt nạ...nên bọn tôi đều nghĩ nó chính là mặt nạ sắt” Tên thứ mười lên tiếng”Dạ phải! tại thằng nhóc này nó đánh quá lợi hại, một mình có thể hạ cả tám người bọn tôi...bọn tôi càng tin nó là mặt nạ sắt” Gã thứ chín tiếp lời

“Nếu ông cho bọn tôi biết mặt mũi của tên mặt nạ sắt đó, thì chúng tôi đã không bắt nhầm người” Tên thứ tám chen ngang.

Bởi vì thời gian quá gấp, mặt nạ sắt bỏ chạy là A Tư Bổn lập tức cho người đuổi theo, cũng quên mất đi, cả câu lạc bộ này ngoại trừ ông thì không ai biết diện mạo thật của mặt nạ sắt, là ông vô tình lượm được hắn ở gần biển, lúc đó trên mặt của hắn đã mang chiếc mặt nạ sắt này, diện mạo của tên đó nhìn cũng không tệ nhưng không hiểu sao lại mang mặt nạ, có lẽ là tội phạm bị truy nã...Nhưng ông cũng chẳng cần quan tâm đến cái lý lịch của hắn làm gì, chỉ cần biết khả năng đấm đá của hắn rất lợi hại, có thể kiếm ra tiền là được.  

Lúc vừa mới đến câu lạc bộ, một mình hắn có thể đánh bại cả bảy người cùng lúc, cho nên...

“Khoan đã! mày vừa nói thằng nhóc này có thể đánh bại cả tám người bọn mày” A Tư Bổn vừa nhớ đến chuyện cũ, lại giựt mình nhìn Hoắc Luật, rồi nhìn tên thứ chín.

“Dạ phải!”

Đầu góc gian thương trổi dậy. Mặt nạ sắt cũng chỉ có ông biết mặt, trước giờ không ai biết mặt mũi hắn ra sao. Cho dù thằng nhóc này có đóng giả làm tên đó, cũng không sợ bị phát hiện ra.  Một tiếng nữa trận đấu võ tự do sẽ bắt đầu, ông phải nhanh chóng tìm người thay thế.

“Anh bạn nhỏ! chúng ta làm một cuộc giao dịch được không, cậu giúp tôi đóng giả làm mặt nạ sắt, đánh thắng trận đấu tối nay...tôi sẽ trả công cậu thật hậu hĩnh”

“Không hứng thú..” Hoắc Luật lạnh lùng phun ra một câu, mặt của A Tư Bổn tối xầm lại.

“Rất có khí phách giống tôi hồi trẻ...tôi thích cậu rồi đó, nói đi..cậu muốn thế nào mới đồng ý”

“Ông để bọn tôi đi, tôi sẽ trả công ông hậu hĩnh...nói đi con số ông muốn là bao nhiêu”

“Ha...a...!!!!”

Nhưng lời nói thật của Hoắc Luật lại đổi lại một trận cười của mọi người, không ai tin, họ cho là hắn đang giở trò, một thằng nhóc thì có gì lợi hại, lại đi chung với một con xấu xí như vậy, nhất định là dạng tiểu bạch kiểm sống nhờ vào tiền đàn bà.

“Thằng nhóc xấc xược! ông chủ tao coi trọng mày còn không biết tốt xấu, dám ăn nói với ông chủ tao kiểu đó sao” Tên thứ mười bước tới nắm lấy cổ áo của Hoắc Luật xách lên.

“Tránh ra! đây có chỗ cho mày chen vào lên tiếng sao”

A Tư Bổn đẩy tên thứ mười ra, hắn ai oán nhìn ông ta, tôi là muốn ra mặt thay cho ông, ông còn đối xử với tôi như vậy sao, ông chủ.

“Anh bạn nhỏ! khẩu khí cũng khá lắm....nhưng mà, xem ra là cậu không muốn thực hiện giao dịch này rồi” A Tư Bổn mỉm cười nhìn Hoắc Luật, rồi xoay sang nhìn Dục Uyển

“Con nhỏ xấu xí này là bạn gái của cậu” ông ta nói.

“Không liên quan gì đến ông...nói đi, con số mà ông muốn là bao nhiêu mới chịu thả người” Hoắc Luật lên tiếng.A Tư Bổn chỉ vì quay mồng bởi suy nghĩ, tìm người thay thế mặt nạ sắt trong trận đấu tối nay nếu không ông ta sẽ trắng tay. Nên ngoại trừ chuyện này ra, ông ta không nghĩ được gì khác. Hoắc Luật nói ông ta nghe hiểu, nhưng không để tâm, vì số tiền mà ông cá cược là một gia tài, không phải vài ba con số tầm thường.

“Hình như cậu rất quan tâm đến con bé này...nó quan trọng với cậu phải không” A Tư Bổn bước đến bên cạnh Dục Uyển, nhìn cô từ trên xuống dưới, còn đặt tay lên mặt của Dục Uyển, xoay trái xoay phải.

“Bỏ bàn tay của ông ra khỏi người cô ấy..”

“Vậy sao...” A Tư Bổn mỉm cười, rồi âm một cái “roẹt..!” nghe rất vang dội, một dàn cúc áo của Dục Uyển đều bị kéo rách, cặp ngực cao ngạo nghễ tròn trịa và làn da mềm mại không được che đậy mà lộ hết ra ngoài.

“Á...!!!” Dục Uyển kinh ha hãi hét lên, mi tâm của Hoặc Luật chau lại, tay xiết thành quyền, nếu không phải họng súng của bọn họ còn đang đặt trên đầu của Dục Uyển, thì hắn đã lao tới đánh vỡ mặt lão ta từ lâu.

“Wow..!!! không ngờ ngực của cô em lại to như vậy” ông ta mỉm cười

“Có đứa nào muốn xem hàng khủng, lại đây tao cho xem...đảm bảo sẽ to hơn những bộ ngực bọn mày đã chạm vào” A Tư Bổn vẩy gọi tất cả đàn em xa gần đang có mặt trong câu lạc bộ lại mà xem ngực của Dục Uyển.

“Ngực khủng sao...lại đó xem..”

“Đừng! các người đừng qua đây..tránh ra đi..tránh ra...” Dục Uyển sợ đến phát khóc, lần đầu tiên cô nếm trải cái mùi vị vậy, hai tay bị trói phía sau, trước ngực còn trống trải không mãnh vải, trên đầu còn có một cây súng đang chỉa thẳng.

“Tôi đồng ý” 

A Tư Bổn mỉm cười, quay sang nhìn Hoắc Luật.

“Phải như vậy chứ, nếu từ đầu chú em cũng nói như vậy...thì cô em này không phải sợ như vậy”

------------------------

23h- Thế giới Ngầm.

Trên khán đài cao 2 m, bốn cột to lớn sắt thép sừng sững cao như cột chống trời. Năm võ sĩ  lực lưỡng như năm ông thần khổng lồ, đang ngồi trên ghế, tận hưỡng nhiệt tình sự chăm sóc từ  những thành viên trong câu lạc bộ. 

Bên dưới khác đài, khán giả đang đứng ngồi không yên, ai cũng nôn nóng nhìn lên cây kim đồng hồ, mong mau đến 11h để trận đấu mau bắt đầu.

Việc nhận cá độ đã kết thúc cách đây hai tiếng, nhìn đấu sĩ của  Á Tư Mã đang khí thế dâng trào, còn đấu sĩ của A Tư Bổn  lại không thấy đâu, có phải giống như lời đồn, đệ nhất đấu sĩ của A Tư Bổn, mặt nạ sắt đã bỏ trốn. Thủ lĩnh đã không còn nên những đấu sĩ khác cũng không dám bước lên dàn đấu.

“Người của tên mập đó chết hết rồi sao, tại sao không có tên nào xuất hiện vậy..” Một gã cao gầy, đang cầm tẩu thuốc đưa lên miệng thổi khói phì phèo.

“Ai nói là không có người”

Tiếng nói của A Tư Bổn từ xa vọng đến, mọi người đều xoay người lại nhìn. Theo sau ông ta chính là năm đấu sĩ mà mọi người đang mong ngóng. Cả đám đông khán giả đều reo hò phấn khởi.”Tôi phải đến, để lấy lại tất cả số tiền đã gửi ở chỗ ông chủ Á đây”

“Rất sẵn lòng, nhưng không biết mấy đấu sĩ của ông có khả năng đó hay là không...hay là giống như lần trước, mới có nữa hiệp đã bị đá ra khỏi sàn đấu” Á Tư Mã lên tiếng.

“Cũng phải thôi, heo thì chỉ có thể dạy ra heo mà thôi, làm sao có khả năng dạy ra được sư tử...ha...a....!!!”

Á Tư Mã cười to khinh người, rồi xoay người đi. A Tư Bổn giận đến mặt đỏ tai hồng, khói bóc lên đỉnh đầu. Tay xiết chặt, miệng thở gấp, hai cánh mũi phình ra nhấp nhô.

Lúc năm đấu sĩ của A Tư Bổn đi ngang qua người ông ta, chuẩn bị bước lên sàn đấu. Thì A Tư Bổn nắm lấy tay của đấu sĩ mang mặt nạ sau cùng kéo lại.

“Nếu cậu em thua, tôi sẽ ném con bé trên lầu vào động điếm...mặt mũi tuy xấu xí nhưng thân thình rất bốc lửa, sẽ có khối thằng muốn cưỡi lên nó”

“Ông mà dám động vào người cô ấy, tôi sẽ khiến cho ông phải hối hận vì đã được sinh ra”

Hoắc Luật ngước mắt nhìn lên lầu. Dục Uyển tay bị chói còn bị hai gã bên cạnh giữ chặt, miệng lại bị bịt keo, cặp vú trắng nõn bên dưới chiếc nịt ngực đang lắc lư do từng cái cựa quậy kháng cự của Dục Uyển, hai gã hai bên cứ như hai con thú đói khát nhìn chằm chằm vào ngực cô đến chảy cả dãi. Hắn chỉ muốn lôi hai gã đó xuống đập một trận.

“Muốn tao không động vào nó thì mày phải thắng”

“Quân tử nhất ngôn” Hoắc Luật quay sang nhìn A Tư Bổn

“Quân tử nhất ngôn” Ông ta mỉm cười nhìn Hoắc Luật.

Không biết con nhỏ xấu xí đó có nét gì thu hút, mà thằng nhóc này lại si mê như vậy, bất quá như vậy càng tốt, nếu thằng nhóc này mà đánh thắng trận này, ông sẽ bắt giữ con bé đó làm con tin, để thằng nhóc này ngoan ngoãn ở lại câu lạc bộ, kiếm tiền cho mình, đó là điều A Tư Bổn đang nghĩ tới.

“Được rồi! mày mau lên đó, nhớ những gì đã hứa..” A Tư Bổn hướng mắt lên sàn đấu.

“Còn một chuyện nữa” Hoắc Luật nói

“Chuyện gì” 

“Tìm cho cô ấy một bộ quần áo khác”

“Được thôi! tao sẽ tìm cho nó một bộ đồ tu nữ, trùm kín từ đầu đến chân..sẽ không ai thấy một miếng thịt nào trên người nó, mày yên tâm chưa...”

“Keng....keng...!!!”

Tiếng chuông khai cuộc đã bắt đầu, đồng hồ đã điểm đúng 11h. Cuộc thi đấu võ tự do giữa 5 đấu sĩ của hai câu lạc bộ A Tư Bổn và Á Tư Mã chính thức bắt đầu.

Hoắc luật lập tức nhảy lên sàn đấu. Thế cuộc 5 vs 5, cũng rất cân xứng. Mặc dù các đấu sĩ của câu lạc bộ Á Tư Mã có phần to lớn và khỏe mạnh hơn. 

Khi trọng tài vừa thổi còi, thì mười người họ lao vào nhau. Không có bất kì một quy định nào trong trận đấu võ, chỉ cần chiến thắng bất chấp tất cả.

“Binh!”

“Bốp...!!”

Đấu sĩ của Á Tư Mã rất lợi hại. Mỗi quyền mỗi cước họ xuất ra đều hội đủ lực và sức sát thương rất lớn, nếu không né kịp nhất định sẽ tàn phế suốt đời, đó là lý do tại sao mà bốn đấu sĩ của A Tư Bổn thà là té ngã có kế hoạch còn hơn là đánh tiếp để tàn phế nửa đời sau. Mặc dù chỉ mới giao đấu có mười phút, nhưng thương tích trên người cũng đủ để họ nằm viện nửa tháng.Bên dưới khán giả la hét ầm trời, cảnh tượng rất náo loạn. Bọn họ tiến sát đến bên dưới sàn đấu. Người thì vui, kẻ thì buồn, càng làm cho không khí  khán đài thêm phần nóng nực, độ nóng đang sôi sùng sục, nhịp tim của họ cũng nhanh chậm theo diễn biến của trận đấu. Người thì phấn khởi “ha..a..!!! cược Á Tư Mã thắng là không sai“. Kẻ thì khóc lóc rên rĩ “hu..u..!!! làm sao đây...lần này có nước bán nhà để trả nợ“. 

Tất cả hi vọng của A Tư Bổn giờ đây đều đặt hết lên người của Hoắc Luật, để tăng thêm phần động lực cho hắn, ông ta đã lôi Dục Uyển từ trên lầu xuống gần khán đài, nơi mà Hoắc Luật có thể nhìn thấy được.

Ông mập, ông giỏi lắm. Nhìn thấy Dục Uyển vẫn còn nguyên trạng với chiếc áo lót xuất hiện trước mắt bao nhiêu gã đàn ông, đôi mắt của Hoắc Luật nheo lại, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu.

Mỗi người họ đều rất lợi hại, năm người cùng xông lên thì lại càng khó đối phó, nhưng chỉ cần tìm ra khuyết điểm của từng người, hắn sẽ hạ được họ. 

“Zá...a..!!!”

Lúc cả bốn đấu sĩ của Á Tư Mã cùng lao vào Hoắc Luật, thì hắn tung cước đá thẳng người đang giao đấu với mình nãy giờ bay khỏi khán đài. Tình cảnh hiện tại là 1 vs 4. 

Tên nhóc này đủ can đảm để đứng lại đây thì nhất định thực lực rất khá. Họ ra quyền, tung cước đánh tới tấp vào Hoắc Luật, hắn trái phải trước sau nghiên người né tránh tất cả các trận đòn của bốn người.

“Bốp!!!” Chiếc mặt nạ của Hoắc luật rơi xuống ngay sau khi hắn bị đánh vào mặt, ngã lăn xuống sàn và máu bắn ra khỏi miệng.

“Ưa..a..a..!!! Nếu không phải do băng kéo đang dán kín miệng của Dục Uyển, thì tiếng hét thất thanh đã vang dội.

Tim của Dục uyển thóp lại, khi nhìn thấy Hoắc luật bị đánh dồn dập, khắp người hắn chưa có nơi nào là không bị đánh qua, nếu không phải vì cô liên lụy thì Hoắc Luật đã không rơi vào hoàn cảnh này. Tất là tại cô, Hoắc Luật, anh nhất định phải cố lên, sau này tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, anh sai gì tôi cũng làm hết.

Sau khi chịu đòn đủ lâu, ăn đòn đủ no để nhìn ra được khuyết điểm của từng người, bây giờ là lúc Hoắc Luật tiến hành phản công.

Tên thứ nhất cú đấm rất mạnh nhưng chân lại trụ không vững, gã thứ hai thì hoàn toàn ngược lại. Cước pháp tuy mạnh nhưng lực tay lại không đủ sức. Có lẽ vì vậy mà cả hai người trái phải này luôn liên thủ tấn công cùng lúc.

Tên thứ ba thân thủ nhanh nhẹn sức lực dẻo dai, liên tục ra đòn.  Những chiêu thức nhìn có vẽ lợi hại nhưng thật ra không có chút sức uy hiếm nào, chỉ là một đòn đánh tâm lý khiến cho đối thủ cảm thấy hoa mắt không thể tập trung, gã thực sự ra đòn chí mạng chính là kẻ ở phía sau.

Mặt dù đã nhìn rõ khuyết điểm của từng người, nhưng bọn họ lại tổ hợp hoàn chỉnh, khuyết điểm của người này lại được ưu điểm của người kia bù khuyết. Nên để hạ được họ thì hắn cũng đã trầy da tróc vẩy.

“Một...Hai...!!!”

Sức của mọi người đều đã cạn kiệt sau chín mươi phút giao thủ, bắt đầu mười giây đếm ngược từ trọng tài, tất cả họ đều đã không còn sức để đánh tiếp. Bây giờ chỉ còn chờ xem ai là người trụ vững đến giây cuối cùng.”Bốp!!” Hoắc Luật là người ngã xuống đầu tiên, khiến cả đám đông náo loạn cả lên.

Bên dưới lại la hét ầm trời, nhưng một giây sau đó tất cả đều trở về im lặng, không ai phát ra bất kì tiếng chửi bới nào. Hoắc Luật tay chống xuống sàn từ từ gượng dậy, còn đối thủ của hắn đang ngã từng tên một.

“Năm...sáu...!!!”

“Bịch! bịch..!!” Gã thứ hai thứ ba cùng lúc úp mặt dưới sàn, không thể ngẩn đầu lên, mê mang bất tĩnh.

Hoắc Luật, mày còn phải đưa cô ấy rời khỏi cái nơi quái quỷ này, còn chưa cho cô ấy một buổi hẹn hò hoàn chỉnh. Hoắc Luật, mày không được phép gục ngã.

“Chín...Mười...!!!”

“Bịch..bịch..!!!” Gã thứ nhất và thứ tư đều đã rất cố gắng nhưng vẫn không thể đứng vững cho đến giây thứ mười.

“Chiến thắng thuộc về đấu sĩ của câu lạc bộ A Tư Bổn..”

----------------- 

Nửa tiếng sau....

“Giúp hắn xử lý vết thương...”

Tên thủ hạ của A Tư Bổn sau khi ném Hoắc Luật vào Dục Uyển vào một căn phòng, đã quăng thùng thuốc vào tay của Dục Uyển.

Lúc ở dưới sàn đấu, cô đã nhìn thấy khắp người Hoắc Luật đều bị thương, nhưng bây giờ nhìn cận cảnh, mới biết nó thê thảm thế nào. Hắn đúng là phi thường, nếu là người khác chắc đã khẩn cấp nhập viện từ lâu.

Nhưng mà có ai cho cô biết, có phải con gái khi yêu đều rất yếu đuối và hay mít ướt không, nếu không tại sao bây giờ cô lại đang khóc.

“Luật! tôi xin lỗi..là tôi hại anh bị đánh hết lần này đến lần khác, tất cả là lỗi của tôi” Dục Uyển vừa khóc vừa thoa thuốc cho Hoắc Luật, nước mắt rơi ướt vai của hắn.

“Tại sao lại khóc”

“Không biết nữa...chắc bệnh rồi, nước mắt cứ chảy ra mãi...tôi xin lỗi...xin lỗi” Vừa nói lại vừa lấy tay quẹt đi nước mắt

“Đúng là ngốc...”

Nhìn thấy bộ dáng vừa khóc vừa nhận tội của Dục Uyển hệt như những bà già thích lãi nhãi, hắn thật không cảm thấy khó chịu mà còn vui là đằng khác, những giọt nước mắt cô đang chảy là vì hắn mà rơi, trong lòng Hoắc Luật cảm thấy rất ấm áp, hắn cúi người xuống “cắn” nhẹ vào môi của Dục Uyển. Cô đẩy hắn ra.

“Sao...anh lại hôn tôi” Dục Uyển đỏ mặt nhìn Hoắc Luật.

“Tại sao anh không thể hôn em”

Hoắc Luật nâng cằm Dục Uyển lên, nhìn thẳng vào cô.

“Em không thích anh hôn sao, trả lời anh...em thích hay là không”

Những lúc hắn tình cảm thế này, với bộ dạng đẹp trai mê người, cô như bị thôi miên.

“Thích...” Trả lời như một con ngốc, nói xong lại ước gì có một cái lỗ để mình chui xuống.

“Nếu anh tiếp tục hôn em, em sẽ không đẩy anh ra, đúng không”

Lời nói ngọt đến tận tim này, khiến cho Dục Uyển trở nên vô cùng yếu ớt, trước sự tấn công tiếp theo của Hoắc Luật. Hắn cúi người lần nữa, cũng “ăn” môi cô như vừa rồi nhưng lần này lâu hơn lần trước, cô vô lực kháng cự. Khi hai người hạ lưng, từ từ ngã xuống giường thì...”Rầm...m...!!!!” 

Cánh cửa bị đá văng vào trong, A Tư Bổn bộ dạng hớt hãi sợ sệt, chạy vào trong, dập đầu quỳ lại trước mặt Hoắc Luật.

“Hoắc Luật thiếu gia! là tôi không có mắt nhìn, là tôi không ngu dốt đần độn, thấy thái sơn mà tưởng là cồn cát..cậu tuổi trẻ tài cao, tấm lòng bao la như biển...tha tội cho tôi lần này được không”

A Tư Bổn nói một tràn giang đại hải, không đầu không đuôi làm cho Hoắc Luật và Dục Uyển không hiểu gì hết, đến khi nhìn thấy Bạch Ngạn Tổ và Hoắc Phi từ ngoài bước vào thì họ mới biết nguyên nhân khiến cho A Tư Bổn sợ hãi như vậy.

“Luật! Anh có sao không”

“Mày có sao không”

Thì ra, lúc người của A Tư Bổn bắt Dục Uyển và Hoắc Luật đi đã có người xung quanh nhìn thấy, nên Bạch Ngạn Tổ cũng không mất nhiều thời gian mà tìm đến đây.

“Là ông cho người đánh anh trai tôi” Nhìn thấy vết thương chằn chịt trên người của Hoắc Luật, Hoắc Phi nóng ruột lên tiếng.

“Hoắc tam thiếu! tôi làm gì có năng lực đó, anh trai của cậu rất lợi hại...không có ai đánh được cậu ấy cả..” Ông ta quay sang nhìn Bạch Ngạn Tổ, ai cũng có thể không tin, chỉ cần người này tin là được.

“Thái tử gia! cậu phải tin tôi, tôi chưa làm gì Hoắc Luật thiếu gia cả”

“Luật! ông ta có làm gì mày không...”

A Tư Bổn đang chấp tay cầu khẩn Hoắc Luật, nếu hắn nói ra tất cả thì cả đời này, ông phải chôn thây ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, muôn đời không thấy đất liền.

“Không có! ông ta không làm gì tao cả”

Mặc dù chịu không ít khổ sở nhưng trải qua chuyện này, hắn đã nhận ra Dục Uyển có một vị trí quan trọng trong lòng hắn. Dục Uyển cũng đã xác định được tình cảm của mình giành cho Hoắc Luật, cho nên với họ chuyện xảy ra ở đây không hẳn là chuyện xấu.

--------------

Trên du thuyền

“Nhanh lên! canh chừng nào nấu xong” Hoắc Phi bên cạnh hối thúc người đầu bếp.

Dù không biết là chuyện gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được Luật và Dục Uyển đang có chuyện che giấu, mà họ đã bình an không có gì thì hắn cũng không muốn tiếp tục truy cứu ở chỗ A Tư Bổn.

“Thiếu gia! cậu đừng có giục nữa, xong rồi” Người đầu bếp vừa mút canh ra bát thì Hoắc Phi đã giựt lấy mang đi

“Thiếu gia! canh nóng lắm, cậu muốn mang đi đâu...để tôi mang đi cho”

“Không cần! để tôi tự làm, ông cứ làm chuyện của mình đi”

Đương nhiên trên du thuyền này ngoại trừ Dục Uyển thì còn ai đủ may mắn để Hoắc Phi bưng canh cho. Hắn chỉ muốn tẩm bổ cho cô thật tốt, nhưng khi đi đến trước cửa phòng của Dục Uyển thì...

“Cái gì...cậu và anh Luật đang hẹn hò” Lý Nhã kinh ngạc hét toán lên.

Dục Uyển lập tức lấy tay che miệng của Lý Nhã lại, giảm thiểu tối đa mức âm thanh phát ra.”Cậu yêu anh Luật” Lý Nhã hỏi cung lần nữa.

“Phải! nhưng cậu nhỏ tiếng thôi, cậu muốn tất cả người trên du thuyền đều biết chuyện sao” Dục xấu hổ, mặt đỏ lên tiếng.

“Thảo nào...gần đây mình thấy cậu xinh đẹp ra, người có tình yêu thì cái gì cũng thay đổi, ngay cả cái bớt trên mặt cậu cũng biến mất”

“Có sao..”

“Cậu không tin thì lấy gương mà xem”

Dục Uyển mừng rỡ, loay hoay chạy đến trước gương xem. 

Có chút thất vọng.....

Nhưng lâu rồi cô không nhìn đến cái bớt trên mặt mình. Lần đầu tiên cô nhìn thấy thì nó có màu đỏ sậm, vài ngày sau thì màu sậm đó biến mất, còn bây giờ chỉ còn màu đỏ tươi, nếu tiếp tục như vậy có thể  qua vài tháng nữa sẽ là màu hồng, rồi biến mất luôn. Ha..a...a..!!!! chuyện thần kì đó không bao giờ xảy ra.

“Cậu lừa mình, cái bớt vẫn còn trên mặt có mất đi đâu”

“Ha..a..!!! thiếu gia nói đúng...những người khi yêu đều trở thành đại ngốc, cậu giống hệt anh Phi”  Lý Nhã cười lăn xuống giường.

“Cậu còn dám chọc mình...” Dục Uyển leo lên giường cù lét Lý Nhã, đuổi bắt nhau, mệt nhừ lại ngã xuống giường thở hổn hển.

“Cậu nói Hoắc Phi có người yêu  sao”

Dục Uyển không biết sao mình lại để tâm, có thể trước đây do hắn từng nói thích cô, dù biết là hắn đùa, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn bị lời nói đó của hắn quấy nhiễu, bây giờ thì cô đã có Luật, cô chỉ nên dồn tất cả sự chú ý lên người của anh ấy.

“Phải! anh Phi có người mình yêu rồi...thiếu gia nói mục đích của cuộc đi biển này thật ra là kế hoạch của anh Phi, anh ấy muốn tỏ tình với một cô gái nào đó”

“Được Hoắc Phi tốn nhiều công sức như vậy, nhất định cô gái đó là một tuyệt đại mĩ nhân” Dục Uyển lên tiếng

“Mình có hỏi nhưng thái độ của thiếu gia rất kì quái, cứ cười không ngừng.. mình nghĩ có thể cậu đúng, thiếu gia chưa bao giờ nói đến một cô gái nào mà vui vẽ như vậy..” Lý Nhã bắt đầu có chút buồn, khi nhớ đến Bạch Ngạn Tổ vì một cô gái khác mà cười trước mặt cô.

“A...A..!!! mình phát hiện ra...Tiểu Nhã nhà ta đang ghen” Dục Uyển bật người dậy, trêu chọc Lý Nhã

“Mình không có...thiếu gia là cậu chủ của mình, mình chỉ là người hầu của cậu ấy...mình không có tư cách ghen, cậu ấy muốn cười với ai, mình không quản được”

Lý Nhã rất biết thân biết phận của mình, chỉ là cô nhi, không gia thế nên chỉ có thể cất giữ tình cảm giành cho Bạch Ngạn Tổ trong lòng.

“Tiểu Nhã! cậu như vậy là không thể được...khi yêu ai thì mình phải bất chấp, giữ người đó cho riêng mình, Bạch Ngạn Tổ đào hoa bay bướm như vậy, cậu không nắm thật chặt, hắn sẽ đi tìm cô gái khác”

“Mình không để tâm, chỉ cần ngày ngày được nhìn thấy cậu ấy, có thể làm cho cậu vui là mình cảm thấy hài lòng”

“Cậu đúng là ngốc, mình thì không giống cậu..”

Có thể khoảng cách thời gian nên suy nghĩ giữa họ khác nhau, Tiểu Nhã có thể cam chịu, chia sẽ đàn ông của mình với phụ nữ khác, nhưng cô thì không. Một là có hẳn trái tim và tình yêu toàn tâm toàn ý của người đó, hai thì cô sẽ từ bỏ hoàn toàn.

Bên ngoài....

“Tủm..m..m....!!!!”

Hoắc Phi sau khi nghe Dục Uyển thừa nhận yêu Hoắc Luật thì hắn đã không có đủ cam đảm đứng đó, tiếp tục nghe cô thể hiện tình yêu giành cho anh trai mình thế nào. Hắn bưng tô canh nóng hổi đang muốn mang vào cho Dục Uyển uống, quăng xuống dưới biển.

Hi vọng không có con cá mập nào bên dưới bị ném vỡ đầu.

“Á....a....a...!!!! Tại sao vậy...tại sao..”

Hắn gào hét như người vô vọng, rồi ngã phịch xuống sàn gỗ.

“Tại sao...không phải là tao”

-----------