Dục Uyển

Chương 103: End

Bảy năm sau

Xuân Hạ Thu Đông bốn mùa đổi chỗ, cây xanh thay lá, tường được sơn mới, con đường cũng vừa trải xong thảm nhựa. Dục Uyển đã chứng kiến sự thay đổi từng chút một ở đây. Tại sao cô biết, vì mỗi ngày cô đều đến đây.

Nghĩa trang- Tỉnh Hán Thành.

"Đồ xấu xa! tại sao có thể nói "anh đồng ý" rồi lại chết ngay sau đó? không phải anh nên chịu trách nhiệm trước lời cầu hôn của một cô gái"

"Anh phải nói gì đó..rồi mới đi chứ, tại sao có bỏ đi đột ngột như vậy?"

"Ngay cả áo cưới còn chưa mặc, em phải chủ trì tang lể cho anh...kẻ xấu xa..."

Giữa một nơi thần thánh thiêng liêng cần nhất sự yên lặng như ở đây, nhưng sáng nào họ cũng phải chịu sự tra tấn này, người phụ nữ đó có biết tôn trọng người đã chết không.

"Không phải mọi người thường nói, kẻ xấu luôn sống rất thọ? tại sao anh lại chết sớm như vậy?"

Là bởi vì cô đó...

Dục Uyển rùng mình, cả bầu trời phía sau lưng cô như nổi bão, gió ào ạt thổi tới, cảm giác sở gai ốc chưa từng có. Nhưng khi cô xoay người lại thì phía sau chẳng có ai, Dục Uyển lại tiếp lau dọn và cằn nhằn....

"Cô ta lại đến nữa sao?" Hồn ma số 402 lơ lững trên không, vừa ngáp vừa thở dài

"Phiền chết đi được...nói nhiều như vậy làm gì? tôi quay về ngủ tiếp đây" hồn ma 306, vụt một cái đã biến mất

Mấy ông cô bà chú nằm ở đây hơn mười mấy năm, hay những cậu thiếu niên mới dọn đến đây được vài ngày, mà cũng không thể nào chịu nổi người phụ nữ này, thì họ đã hiểu tại sao chồng của cô ta lại ra đi sớm như vậy.

"Anh bạn! nói vợ cậu đừng có sáng nào cũng đến đây la hét...cậu không cần ngủ, nhưng hãy để những hồn ma khác ngủ, tôi đã già rồi...không thể sáng nào cũng dậy sớm như vậy được." Hồn ma ông cụ 0069 từ tốn, chập rãi leo lên mộ rồi nằm xuống.

"Tối nay cậu về báo mộng cho cô ấy biết, nói đừng có đến đây nữa...coi như giúp đỡ anh em, được không?"

"Tôi xin lỗi...thật sự xin lỗi... đã phá giấc ngủ của mọi người."

Tội nhất có lẽ là nam phụ vạn người yêu như Dịch Nam, lúc sống chưa từng làm gì sai đến lúc chết cũng không làm sai chuyện gì, vậy mà đến ngày cuối cùng chuẩn bị đi đầu thai lại liên tục nhận được khiếu nại từ hàng xóm.

"Alo! xin hỏi có phải là cô Hoắc không?"

"Phải! là tôi...xin hỏi cô là ai?"

"Tôi là giáo viên của lớp 1A, chuyện là..."

Những ông cô bà chú đang nằm yên sâu tận ba thước đất, lập tức bật người dậy. Chiều nay họ nhất định cũng chẳng thể nào ngủ yên, có nên báo mộng cho con cháu, giúp họ dọn nhà hay không đây. Suy đoán của họ đúng không sai, điện thoại còn chưa nghe xong Dục Uyển đã tức giận bỏ đi.

"Dịch Nam! giờ em có chuyện phải đi...tối nữa em sẽ đến tìm anh, anh ăn sáng đi.."

Giờ mà còn ăn sáng cái gì nữa, nhang cũng đã tàn từ lâu. Cô có biết là mình đã ngồi ở đây bao nhiêu tiếng rồi không...

"Báo mộng cho vợ cậu, nói tối nay không được đến."

"Phải đó! chiều nay nhất định cô ả lại kéo theo ba tiểu yêu nghiệt đó đến...nơi này cấm trẻ con, cũng nói cho vợ cậu biết luôn."

"Bọn họ mà đến đây, cả cái nghĩa trang này sẽ không ai được yên."

Cái này người ta gọi là chết rồi mà không được yên thân đây...Đúng là số nam phụ, luôn luôn chịu thiệt.

"Tôi xin lỗi..xin lỗi.."

--------------

Trước đây cô rất từng thắc mắc, không biết cha của ba đứa tiểu gia hỏa này là ai...

A/ Hoắc Khiêm

B/ Hoắc Luật

C/ Hoắc Phi

Nhưng cô không ngờ đáp án lại là D/ cả ba phương án trên. Có lẽ đây là giải độc đắc lớn nhất trong đời mà cô từng trúng. Với khả năng phi thường này của mình, tới giờ Dục Uyển vẫn không tin đó là sự thật.

Nhưng cô không muốn tin cũng không được, khi bằng chứng sống hiện hữu ngay trước mặt cô và độ xác thực ngày càng cao, khi nhìn chúng lớn lên từng ngày.

Mà cũng quá bất công với cô, tại sao cô vất vả sinh chúng ra, lại không có đứa nào giống cô hết. Cả ba bản sao lại sao y bản chính, không chỉ về ngoại hình mà ngay cả tính cách cũng rập khuôn y hệt.

Nhìn cậu nhóc đẹp như tạc tương đang ngồi đọc sách trên ghế, từ đôi mắt, sóng mũi đến cái kiểu cười nhếch môi tự tin với hàm răng trắng đều và tư thế ngồi vắt chân, có điểm nào không giống Hoắc Khiêm.

"Chào hiểu trưởng...tôi là mẹ của Hoắc Kiêu."

"Cô Hoắc! cô ngồi xuống đi.."

Đã quá quen thuộc với khung cảnh này, trong một năm nay Dục Uyển không biết mình đã ngồi vào cái ghế này bao nhiêu lần, nhưng tâm trạng vẫn như ngày đầu tiên, vì mỗi lần tên nhóc đó điều cho cô một sự kinh ngạc mới.

"Xin lỗi cô Hoắc.. chúng tôi buộc phải cho Hoắc Kiêu nghỉ học."

Không hề thiếu sót một chữ nào so với điều cô đang nghĩ.

"Hiệu trưởng! cầu xin cô...đừng đuổi học Hoắc Kiêu"

"Cô Hoắc! cô hãy bình tĩnh lại."

Con cô sắp bị đuổi học, bình tĩnh được sao. Trên đời này chắc không có bà mẹ nào giữ được tâm tình khí lặng trong trường hợp này.

"Hiệu trưởng! đây là trường tiểu học tốt nhất...vừa có mức học phí thấp nhất cả nước, còn có xuất ăn trưa miễn phí, và cả trợ cấp cho gia đình khó khăn...tôi sẽ không thể tìm được cái trường tiểu học nào xuất sắc hơn ở đây."

Lúc đầu bà đã không thể hiểu, một học sinh thông minh như trò Hoắc tại sao lại có những hành động khác người như vậy, nhưng sau khi gặp được Dục Uyển bà đã biết lý do.

Chỉnh lại gọng kính, hiệu trưởng ngồi vững lại trên ghế vì vừa rồi bà đã xuýt ngã sau khi nghe Dục Uyển ca ngợi về trường của mình.

"Cám ơn cô Hoắc đã đánh giá cao trường của chúng tôi...nhưng chúng tôi vẫn không thể chấp nhận lại Hoắc Kiêu."

"Tại sao?"

"Hoắc Kiêu không chỉ lừa tiền tiêu vặt của bạn học chơi chứng khoán..còn cho vai lãi cao trong trường, với một đứa trẻ 7 tuổi lại có sự phát triển như vậy... chúng tôi lo ngại ảnh hưởng xấu đến những bạn nhỏ khác."

"Ha...a..!!! hiệu trưởng cô đang nói đùa đúng không? chơi chứng khoán, cho vai lãi cao...hiệu trưởng, cô nhìn xem...thằng bé ngồi ngoan ngoãn đọc sách, đáng yêu như thiên thần vậy, sao có thể làm ra cái chuyện đó được chứ, chắc chắn là nhầm lẫn rồi.." Dục Uyển cười không khép được miệng, chuyện khó tin như vậy, sao cô có thể tin đây.

"Vậy cô có biết sách thằng bé đang đọc là sách gì không?" Hiệu trưởng rất nhẹ nhàng, mỉm cười nhìn sang chỗ của Hoắc Kiêu đang ngồi, rồi nhìn sang Dục Uyển.

"Một đứa trẻ bảy tuổi thì có thể đọc sách gì chứ...thì là...CHIẾN LƯỢC ĐẦU TƯ BẤT ĐỘNG SẢN..."

Bìa sách đập thẳng vào mắt của Dục Uyển, khiến cho nụ cười gượng gạo chưa từng có. Cô không còn biết cười là thế nào, ngoại trừ im lặng và lắng nghe tuyệt đối.

"Cô Hoắc! nhân tài hiếm có như Hoắc Kiêu...trường của chúng tôi không có khả năng giữ lại...tôi có biết một vài trường tiểu học cung cấp suất ăn trưa miễn phí, nhưng học phí có hơi đắc một chút, cũng không có trợ cấp...tôi sẽ giới thiệu cho cô..."

Hiệu trưởng vỗ đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai của Dục Uyển, trong khi cô vẫn đứng yên bất động. Trong đầu cô chỉ đang xoay quanh số tiền học phí sẽ phải trả hàng tháng sẽ tăng gấp đôi, đi đâu mà kiếm đây..

Từ tốn trượt xuống ghế, tiểu Kiêu đáng yêu đi thẳng đến chỗ của Dục Uyển, rồi đặt quyển sách lên trên bàn hiệu trưởng.

"Con chào hiệu trưởng, cô giúp con trả quyển sách này cho thầy Dương....mẹ, chúng ta về thôi"

Dục Uyển chưa kịp rời khỏi phòng hiệu trưởng, thì một cô giáo hối hả chạy vào...

"Hiệu trưởng! ở bên ngoài đang xảy ra đánh nhau."

"Lần này lại là nguyên nhân gì?"

Sẽ không có chuyện gì làm thay đổi tâm trạng chán nản tuyệt vọng của Dục Uyển, nếu mà...

"Là Hoắc Lôi của lớp 1A.."

*****************

Trước sân trường

Một màn tỏ tình ngọt hơn kẹo đường đã diễn ra, một cô nhóc khả ái với khuôn mặt bầu bỉnh, thắt hai bím tóc e thẹn đứng trước mặt cậu nhóc mình thích.

"Mình có kẹo chocolate...mình cho cậu nè, mình..mình làm bạn được không?"

"Không thích! tránh ra đi..."

Chuẩn tiểu soái ca, đôi mắt lạnh lùng, lông mi cong vuốt, sống mũi thẳng cao, và bờ môi hồng tươi cùng làn da đúng chất búng ra sữa, nhỏ như vậy đã yêu nghiệt bức người, lớn lên càng gây họa chúng sinh.

"Vậy cậu thích cái gì? cậu nói đi...nhà mình có rất nhiều tiền, sẽ cho cậu"

"Cái gì mình cũng không thích, nhất là mùi nước hoa trên người cậu, hôi chết đi được...đừng tới gần mình."

Hoắc Lôi chỉ hất nhẹ, nhưng cô bé trượt chân té ngã xuống đất. Và người anh trai hoàn hảo đứng gần đó đã nổi điên khi nhìn thấy cảnh này.

"Thằng nhóc thối! dám bắt nạt em gái tao...mày tưởng mày là ai..Bốp!!!"

Cậu nhóc lớp ba lao vào Hoắc Lôi, lấy thịt đè người. Hoắc Lôi không chỉ được di truyền vẻ đẹp trai lạnh lùng từ người nào đó, còn được khuyến mãi cái vóc dáng cao lớn và nắm đấm cũng rất mạnh những cậu nhóc khác.

"Cộp...cộp..!!!"

"Dừng lại hết...dừng lại..!!!"

Hoắc Lôi và người anh hoàn hảo được kéo ra, ngay sau khi hiệu trưởng đến. Bà rất tức giận khi nhìn thấy cảnh tưởng ẩu đả trước mắt.

"Các em có phải là học sinh tiểu học không? gọi phụ huynh đến...tôi muốn gặp cha mẹ của các em."

Ngôi trường này tuy không phải là trường danh tiếng nhưng nó là tất cả tâm huyết của hiệu trưởng, bà không muốn bất kì một tai tiếng không hay nào làm ảnh hưởng đến quyết định của các bậc phụ huynh khi đưa con mình đến đây. Vậy mà...

Khi vừa nghe hiệu trưởng muốn gặp phụ huynh của Hoắc Lôi, thì có kẻ đã đánh bài chuồn. Một đứa đã bị đuổi học rồi, đứa còn lại không thể nào cũng bị đuổi học luôn. Hiệu trưởng đang tức giận, lúc này mà ló mặt ra không phải làm bà ta tức điên lên.

Dục Uyển bước lùi bước...

Nhưng...

"Mẹ! cô hiệu trưởng đang tìm mẹ kìa"

Chỉ vừa mới xoay lưng, thì Hoắc Kiêu đã nắm áo giữ lại. Cô biết thừa là thằng nhóc xấu xa này đang cố ý.

"Thằng nhóc chết tiệt! con có phải là con của mẹ không?"

"Con từ bụng mẹ chui ra, chắc là phải rồi." Hoắc Kiêu mỉm cười nhìn Dục Uyển.

Cô ghét nhất chính là cái kiểu cười ngây thơ vô tội này của nó, giống hệt như người đó.

Toàn trường đều đang hướng mắt về phía Dục Uyển, bây giờ dù cô có chui xuống đất, chắc cũng bị họ lôi lên.

"Cô Hoắc?" Hiệu trưởng ngạc nhiên nhìn Dục Uyển.

"Dạ...là tôi, tôi là mẹ của Hoắc Lôi." Dục Uyển từ từ giơ cánh tay xinh đẹp của mình lên, mà mặt thì lại cúi xuống đất.

"Vậy phiền cô theo tôi vào văn phòng một lát...chúng ta sẽ có nhiều chuyện để nói"

--------------------

Một tiếng sau- trên đường về nhà.

"Mẹ nên nói gì đây?"

"Con nghĩ là mẹ không nên nói gì?"

"Con nói đúng... mẹ chỉ nên hành động thay gì là nói...bốp..!!!!"

Dục Uyển lập tức cầm roi lên rượt đuổi hai cậu quý tử nhà mình. Hoắc Lôi và Hoắc Kiêu lập tức chạy vắt dò lên cổ.

"Hai tên nhóc xấu xa! có đứng lại không hả? cả hai đứa đều bị đuổi học...các con muốn mẹ sống sao đây hả?"

"Mẹ! bị đuổi học là lỗi của hiệu trưởng...đâu phải của bọn con, mẹ nên đi tức giận với cô hiệu trưởng." Hoắc Lôi lên tiếng.

"Con còn nói...thằng nhóc thối, con gái người ta cho kẹo thì phải vui vẽ nhận chứ...con nghĩ mình hay ho lắm, còn đánh nhau..con đánh giỏi lắm sao?"

"Mẹ! đừng đánh nữa...nếu không sẽ trễ giờ đón tiểu Phù."

Ngẩn đầu nhìn lên thì mặt trời đã lên đỉnh điểm, nắng gắt chói mắt, Dục Uyển lập tức hạ roi mây xuống.

"Chết!"

Người chạy vắt dò lên cổ lúc này chính là Dục Uyển.

-------------------

Trường tiểu học Nữ Sinh.

Một cô nhóc xinh xắn khả ái, ngũ quan hoàn mĩ, làn da trắng sáng và mái tóc dài đen mượt đến tận eo, đang đứng giữa trời nắng.

Làn da phấn hồng ửng đỏ, đôi môi mím chặt vào nhau và những giọt mồ hôi lăn trên má lại càng đáng yêu hơn. Không sai, đây là sản phẩm cuối cùng, cũng là nổi lo lớn nhất của Dục Uyển, Hoắc Phù.

"Anh bị làm sao?"

"Anh không biết...khắp người anh thấy rất khó chịu, rất nóng...giống như..."

"Mau đi vào trong xe, để bọn trẻ nhìn thấy thật là mất mặt...tại sao anh có thể.."

Nhìn xuống đũng quần của chồng, người vợ xấu hổ đến đỏ cả mặt, nhanh chóng tống hắn vào trong xe. Sau khi chiếc xe của đôi phụ huynh vừa nãy biến mất, Dục Uyển mới vội vã băng qua đường.

Nhìn thấy những giọt mồ hồ trên má của Tiểu Phù, Dục Uyển đã chuẩn bị sẵn, tất cả khăn tay đều lấy ra dùng.

"Tiểu Phù! nhanh...mau lau mồ hôi đi con."

"Á..A...!!! mẹ...đừng có lau nữa...mặt con sắp bị mẹ làm trầy rồi."

"Mẹ xin lỗi! mẹ sẽ lau thật nhẹ...con đứng yên.."

Chắc chỉ có cô là người mẹ duy nhất trên đời hoảng loạn khi con gái đổ mồ hôi.Nhìn nụ cười xinh xắn của con gái, Dục Uyển lại sốt ruột thay con. Nếu đã gọi là "mồ hôi" thì nó phải hôi mới đúng, tại sao lại...

"Tiểu Lôi! vừa rồi em gặp một chú rất giống anh, còn cho em rất nhiều kẹo...anh có muốn ăn không?"

Đôi tay của Dục Uyển liền cứng đờ trên mặt Hoắc Phù, người duy nhất trên đời này cô biết có khuôn mặt giống Hoắc Lôi nhà cô, chỉ có hắn...

"Người em nói có phải là chú đó?"

Hoắc Kiêu giơ tay chỉ về hướng người đàn ông đang mặc vest, đứng cách mẹ con họ không xa. Trong bảy năm nay, hắn luôn ngang nhiên bước vào trong nổi nhớ của cô, thì làm sao có thể không nhận ra hắn.

"Chú...!"

Hoắc Phù hớn hở vẫy tay chào, còn chạy đến chỗ Hoắc Luật. Không thể kịp ngăn con gái lại, Dục Uyển chỉ có thể xoay mặt đi và ôm chặt Hoắc Lôi, chỉ để tránh mặt người đàn ông mà cô không muốn gặp.

Hoắc Luật còn chưa bước lên xe, thì từ phía Hoắc Phù đã lon ton chạy đến, nắm lấy vạt áo của hắn.

"Đó là mẹ cháu?" Hắn hướng nhìn về Dục Uyển, nhưng cô lại đưa lưng về phía hắn.

"Dạ phải! mẹ cháu rất xinh đẹp, nếu chú gặp nhất định cũng sẽ thích mẹ cháu...vì chú rất đẹp trai lại còn giàu có, cháu đồng ý cho chú làm bạn trai mẹ cháu...chú cũng qua đó gặp mẹ cháu đi" Hoắc Phù nắm lấy tay của Hoắc Luật lôi đi.

"Vậy thật vinh hạnh cho chú.....nhưng giờ chú bận rồi, để khi khác chú sẽ đến gặp mẹ cháu" Hắn cúi người xuống.

"Giờ chú đi sao?" Hoắc Phù xụ mặt xuống, vì nó rất thích ông chú đẹp trai này.

"Phải! chú sẽ đi." Hắn mỉm cười xoa đầu của Hoắc Phù

"Vậy chú có quay lại không?" Cô ngẩn đầu lên nhìn hắn.

"Có! chú sẽ quay lại để gặp người mẹ xinh đẹp của cháu."

Giọng nói của hắn vẫn ấm áp dịu dàng như trước, với những đứa trẻ Hoắc Luật luôn là người ôn nhu nhất. Dục Uyển bấu chặt lấy vai của Hoắc Lôi, thằng bé vừa há miệng kêu đau, thì cô lại bịt lấy miệng nó.

"Tạm biệt chú."

Hoắc Luật mỉm cười, rồi mở cửa xe ra. Cả Hoắc Khiêm và Hoắc Phi đều đang ngồi bên trong, chờ đợi khá lâu, nên có người đã muốn phát cáu.

"31/10 đường số 3, ngõ cụt...chú phải đến.."

Cửa xe chưa kịp đóng nên với tiếng hét vừa rồi của Hoắc Phù, cả ba anh em đều nghe thấy.

"Không phải là địa chỉ nhà...con bé đó sao lại cho anh biết địa chỉ nhà nó?" Hoắc Phi lên tiếng.

"Con bé muốn giới thiệu mẹ nó cho anh." Hoắc Luật mỉm cười khi nhớ đến khuôn mặt khả ái và dáng vẻ đáng yêu của Hoắc Phù.

"Con bé xem ra cũng có mắt nhìn...anh nên thử gặp mẹ nó, không chừng hai người sẽ hợp nhau" Hoắc Phi gấp tờ báo lại rồi đặt xuống ghế.

"Cho xe chạy"

"Dạ chủ tịch"

Hoắc Khiêm hạ kính xe xuống, và ra lệnh cho xe chạy. Khi chiếc xe lướt qua người cô, Dục Uyển vẫn đưa lưng về phía họ. Dù có hơi tò mò về người phụ nữ được giới thiệu cho Hoắc Luật, nhưng cả Hoắc Khiêm và Hoắc Phi chỉ có thể nhìn được từ phía sau lưng.

Dục Uyển vẫn ôm chặt lấy Hoắc Lôi, cho tới khi xung quanh không còn tiếng động hay dấu vết của ba anh em họ Hoắc, cô mới xoay người lại. Tạm biệt...

"Mẹ à! chiều nay chúng ta có ra thăm mộ của cha không? con có rất nhiều chuyện muốn kể với cha."

"Thứ mách lẻo như em, có gì để nói với cha?"

"Em không có mách lẻo, chỉ là nói sự thật..các anh xấu xa, bắt nạt em thế nào?"

"Đó không phải là mách lẻo chứ là gì? con nhỏ ngốc này.."

"Mẹ à! anh lại mắng con ngốc.."

--------- HẾT ------------