Dưa

Chương 38

Đàn ông.

À phải rồi, đàn ông. Tôi cho là cái đề tài này không chóng thì chầy cũng sẽ lại ngóc cái đầu xấu xí của nó lên.

Mà này, tôi muốn làm rõ một chuyện. Tôi không thích thú gì cái anh chàng Andrew này đâu nhé. Chỉ là vì anh ta nói chuyện có vẻ dễ thương (trừ cái vụ phạt quất roi giữa chốn công cộng ra). Và giờ tôi đã danh chính ngôn thuận trở lại là phụ nữ độc thân như trước nên tôi lại không tránh khỏi những suy nghĩ rất “phụ nữ độc thân” ấy. Không cản được! Rõ ràng là gien di truyền rồi. Hay cũng có thể là do cái hóc môn của chúng ta nó thế.

Mà thôi, tôi chỉ tò mò thôi. Như thế có chết ai đâu. Tôi chẳng có ý định gì.

Mà nói thế không có nghĩa tôi sẽ nhảy bổ lên giường với bất cứ chàng nào nhìn tôi liếc mắt đưa tình.

Ý tôi là, nếu tôi “đói” đàn ông đến từng ấy, chẳng phải tôi đã quay lại với James sao? Mặc dù tôi nhận ra rằng sau chuyện tôi đã làm với Adam, chắc bạn sẽ chẳng tin tôi đâu.

Thôi được rồi, bạn không cần phải tin tôi, nhưng Adam là một ngoại lệ.

Adam rất đặc biệt.

Vậy là bạn đã nghe chuyện Adam có bạn gái và em bé. Bạn thấy chuyện ấy thế nào? Cũng khá sốc, nhỉ?

Tôi cho là cũng hợp lý thôi. Ngoài những gì được tận mắt chứng kiến, tôi luôn cảm giác có một điều gì đó ẩn chứa trong cậu ấy. Nhưng tôi có lẽ vẫn nghĩ cái Bí Mật Khủng Khiếp của cậu chắc là chuyện gì đó như hút hít, hay một án tù nho nhỏ, hay chuyện gì đó vừa tai tiếng lại vừa huy hoàng. Tôi không hề chuẩn bị tinh thần đón nhận cái tin Adam là Đàn Ông Đã Có Gia Đình.

Một cú sốc. Tôi phải nhấn thật mạnh rằng đó là một cú sốc không lấy gì làm sung sướng. Nhưng khi Helen loan báo tin này, tôi đã không thể hoàn toàn tập trung vào mà phẫn nộ. Tôi hơi bị phân tâm với chuyện phải bắt cho kịp chuyến bay đi London để kết thúc mọi chuyện. Không, dĩ nhiên đó không phải tin tốt lành, nhưng đầu óc tôi khi ấy quá rối, không thể nhìn thẳng vào nó và vào tâm trạng của mình. Và tôi cố không nghĩ đến điều này trong cả nhiều tuần sau đó.

Tôi có hàng tá thứ phải giải quyết và tôi không thể phí thời gian ngồi mơ mộng. Hơn nữa, chuyện giữa tôi và Adam cũng đã kết thúc ngay cả trước khi tôi nghe chuyện cậu có em bé, nên nghĩ đến cậu cũng chẳng ích gì. Adam đã là quá khứ. Mà thôi, nói thật là tôi không thích nghĩ đến Adam. Chẳng làm tôi vui sướng gì. Chỉ thấy đau khổ. Nếu cậu vô tình lang thang đi nhầm vào đầu tôi, cậu cũng chẳng thể ở lại quá năm giây. Như kiểu một anh thủy thủ bị hất văng khỏi tàu, rơi xuống làn nước lạnh ngắt của biển Nam cực. Chuông báo động sẽ réo inh ỏi và vài anh bảo vệ lực lưỡng sẽ được lệnh lôi anh ta lên trong tích tắc.

Và nếu cậu có thật quấy nhiễu đầu óc tôi thì cũng may quá, tôi còn có mớ giấy tờ pháp lý vô cùng phức tạp, nhức đầu phải nghiên cứu.

Rồi Helen cũng thường xuyên quanh quẩn. Nó đang học thi, không ngừng quấy rối, ca cẩm đủ thứ, hỏi các thứ và lải nhải chuyện phải lên giường với tất cả các giảng viên nếu mong qua được trót lọt các môn. Nó khiến tôi quên bẵng mất Adam. Nó khiến tôi quên bẵng hết mọi thứ ngoại trừ những cảnh mưu sát rùng rợn cứ chạy chầm chậm trong đầu tôi.

Nhưng giờ đã là tháng Sáu và thời tiết tuyệt đẹp, nắng ấm. Đôi khi ngồi một mình với Kate trong vườn, nửa tỉnh nửa ngủ, ánh mặt trời chảy tràn trên mặt, tâm hồn tôi nhẹ nhàng phơi phới, là lúc lẽ ra có thể nên nghĩ đến James thì đầu tôi lại cứ hướng về Adam, tôi nhớ lại những lúc cậu dịu dàng, trìu mến, khiến tôi thật hạnh phúc.

Và vào những lúc như thế, khi cái anh lính canh trong đầu tôi tạm nghỉ, tôi cho phép mình được nhớ cậu, được thấy buồn vì không có cậu ở bên. Nhưng chỉ trong chốc lát thôi. Tôi không thích phải nhớ cậu. Thật sự tôi không thích phải nghĩ đến cậu chút nào.

Thì cứ nhìn thẳng vào sự thật đi. Tôi không thích cái tin Helen đã báo. Đó không phải loại tin làm trái tim tôi phấn khởi. Hay làm phấn chấn bất cứ cái cơ quan nội tạng nào trong người tôi. Không phải là tôi cảm thấy như cậu bắt cá hai tay. Là kẻ đã có gia đình, tôi lấy đâu tư cách mà buộc tội đó cho cậu. Và theo những gì tôi ráng nối kết được từ bài tường thuật chắp vá lung tung của Helen, tôi khá chắc là cậu đã thôi đi lại với cô bạn gái ấy trong thời gian say nắng với tôi.

Nếu ngay cả nó cũng đáng được gọi là say nắng.

Nếu không phải vì tôi thấy khó chịu đến vậy với từ “tình một đêm”, chắc tôi đã gọi nó như thế. Vì rõ ràng đúng là như thế.

Tôi nghĩ mình cảm thấy như, ôi, tôi không biết nữa, bị lừa, chắc là vậy. Ngu ngốc làm sao, tôi đã bị cái sự quan tâm của Adam làm cho quáng mắt. Còn gì tuyệt vời hơn khi có người ngưỡng mộ, theo đuổi mình. Nhất là sau những gì đã xảy ra với James.

Giờ tôi cảm thấy rằng cậu ta muốn có tôi chỉ vì Kate. Không phải là cậu muốn Kate, hay bất cứ trò bệnh hoạn nào như thế. Nhưng cậu muốn có tôi vì tôi là một người mẹ. Có thể tôi đã khiến cậu nhớ đến bạn gái. Tôi không biết chuyện lừa lọc gì đã diễn ra giữa Adam và cô ấy, nhưng nếu cô ấy đã bỏ đi với đứa con, chắc chắn cậu đã rất đau khổ và có lẽ tôi phần nào đã trám vào cái chỗ ấy cho cậu.

Tôi cảm thấy, cảm thấy... chắc là hơi bẽ bàng. Tôi đã mừng sướng vì Adam chọn tôi. Nhưng cậu hoàn toàn không chọn tôi. Mà chọn cái hoàn cảnh của tôi.

Tôi thấy bị tổn thương.

Và tôi thấy mình ngu ngốc khi nghĩ ai đó tuyệt vời như Adam lại thực sự có cảm tình với một kẻ quá đỗi bình thường như tôi. Tôi đã suy nghĩ kiểu gì thế nhỉ?

Tôi chỉ có thể bao biện cho mình là khi ấy tôi đã không còn là tôi nữa. Tôi đã phải trải qua quá nhiều biến động nên cái sự tỉnh táo của tôi cũng hiếm khi ghé thăm. Nhưng sẵn đang nói đến đề tài Adam, tôi cũng nên thú nhận là tôi có giận cậu. Không phải rất giận. Nhưng mà hơi hơi. Tôi giận vì cậu đùa giỡn với tình cảm của tôi. Vì đã khiến tôi thấy mình đặc biệt trong khi sự thật không phải vậy. Rồi còn cao ngạo lên lớp tôi về chuyện quay lại với James. Cậu ta chẳng có tư cách gì làm như thế nếu không thật lòng với tôi. Thiên hạ sẽ phải trả giá mới có được quyền khiến tôi thấy tội lỗi. Đó là thứ tôi sẽ phải thật cố gắng để không ban phát dễ dàng như đã từng làm thế.

Nhưng rồi ngày tiếp tục trôi qua và nhờ dành nhiều thời gian hơn ngồi lơ mơ trong vườn, tâm trạng của tôi bắt đầu thay đổi. Tôi bắt đầu nhìn ra cái mặt bên kia của sự việc. Sự thật là tôi bắt đầu thấy chuyện này cực kỳ mang tính siêu hình. Không giống tôi lắm đâu bạn ạ. Tôi thường chẳng tin mấy cái thuyết này.

Có thể là do ngẩm nắng nhiều quá.

Có thể số phận đưa Adam đến với tôi hoàn toàn có chủ ý. Adam khiến tôi thấy mình tốt đẹp, Adam giúp tôi lấy lại sự tự tin, nhiều đến độ tôi đã dám mạnh mẽ bảo vệ chính kiến của mình trước James. Có thể bài luận tội của Adam thậm chí đã tạo tiền đề cho cái quyết định đúng đắn của tôi về chuyện với James.

Cũng vui vui khi tôi nghĩ Kate và tôi đã giúp Adam vượt qua được nỗi buồn phải xa con và cô bạn gái. Có thể chúng tôi đã giúp cậu nhận ra hai con người ấy quan trọng đến thế nào với cậu, mức độ quan trọng tùy thuộc vào chuyện cậu bỏ họ đi hay họ bỏ cậu đi.

Thật dễ chịu khi không còn phải chua chát, ấm ức. Tôi bắt đầu thấy mình hạnh phúc vì đã gặp được Adam. Tôi cảm thấy như Adam và tôi gặp nhau chỉ trong một thời gian ngắn ngủi vì một lý do rất đặc biệt. Phải ngắn ngủi thôi. Và tôi thích nghĩ rằng cả hai đều đã thấy nó có ích.

Nói như vậy có lẽ nghe duy tâm, huyền hoặc và vớ vẩn quá. Nhưng nói chung tôi không phải đứa nhìn ra được những dấu hiệu, điềm lành điềm gở, hay nguyên do, hay ý nghĩa thế nào đấy khi có chuyện gì đó xảy ra. Hoàn toàn ngược lại. Như tôi đã nói, tôi vẫn hay cười vào những ai tuyên bố mọi chuyện xảy ra đều có căn nguyên của nó. Dĩ nhiên tôi không độc miệng như Helen, nhưng tôi cũng vô cùng kiệm lòng khoan dung, ôi, cái thuyết hiện sinh kia ơi, mi chính tên Claire.

Bình thường tôi sẽ kết luận chuyện tôi và Adam đại loại như thế này: “Adam và tôi ngủ với nhau vì cả hai đều thích vui vẻ một tí. Chẳng có gì khác hơn.” Nhưng giờ dù cố đến mấy tôi vẫn không tránh khỏi nghi ngờ.

Thật đáng lo ngại, dĩ nhiên, nhưng tôi biết phải làm gì?

Nhưng nhờ vậy mà giờ đây nằm thư giãn trong vườn, tôi thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Mỗi khi nghĩ đến Adam, tôi không còn thấy như có ai đó cầm dao ngoáy trong ruột mình nữa. Một cảm giác yên bình lạ lẫm ngập tràn trong tôi. Tôi chẳng cần phải thấy rầu rĩ, hay bị gạt, hay bẽ bàng hay ngu ngốc gì nữa. Tôi thấy vui vì gặp cậu chỉ trong một thời gian ngắn ngủi. Có lẽ như thế sẽ tốt hơn.

Tôi chắc bạn hiểu mà. Đôi khi bạn gặp được một người tuyệt vời, nhưng chỉ trong thoáng chốc. Có thể trong một chuyến nghỉ mát, hay trên một chuyến tàu, hay thậm chí lúc đang xếp hàng chờ xe buýt. Họ chạm đến cuộc đời bạn chỉ thoáng qua, nhưng theo một cách rất đặc biệt. Và thay vì rầu rĩ là họ không thể hiện diện trong cuộc đời bạn lâu hơn, hoặc bạn đã không nắm được cơ hội để biết họ rõ hơn, chẳng phải bạn thấy vui là đã gặp được họ đó sao?

Tôi cảm thấy rất rõ là một chương trong đời tôi đã viết xong. Tôi bắt đầu chuẩn bị tinh thần, cả quần áo nữa, sẵn sàng cho ngày trở lại London.

Tôi thu dọn quần áo. Tôi mê mải gom chúng lại và chèn hết cỡ vào vali. Tôi kiểm tra tất cả các tủ quần áo trong nhà, nhất là tủ của Helen, kiểm định không chừa một ngăn tủ nào, một món quần áo nào treo trên mắc.

Mặc dù vẫn cự cãi với mọi người trong nhà, tôi biết xa họ sẽ buồn kinh khủng.

Nhất là phải xa mẹ. Không chỉ vì có bà sẽ tiện việc chăm nom Kate. Không đâu, tôi nói thật mà, tôi sẽ nhớ bà lắm lắm. Sẽ giống như lại bỏ nhà ra đi lần nữa. Thật ra là còn tệ hơn thế, vì lần đầu tiên tôi bỏ nhà đi đã bảy năm rồi. Tôi đã vô cùng hăm hở, ba chân bốn cẳng chạy đi theo cái sự tự do đầy hứa hẹn ấy.

Giờ thì khác. Tôi đã già thêm bảy tuổi, đã yếu mệt hơn. Tôi biết sẽ không có chuyện lạ xảy ra với cảnh ủi đồ, trả tiền nhà của mình.

Nhưng tôi phải trở lại London.

Gì thì gì, công việc của tôi ở đó. Và tôi vẫn chưa thấy có ai ở Dublin dám liều mạng cho tôi một công việc. Mặc dù tôi chẳng xin xỏ gì ở đây cả, công bằng mà nói. Nhưng quan trọng hơn, cha của Kate ở London. Tôi muốn con bé thường xuyên được gặp bố, được biết là nó có một người bố yêu thương nó (ừ thì tôi nghĩ anh ta sẽ yêu thương nó một khi đã quen nó hơn), và được lớn lên có một người cha hiện diện trong cuộc đời. Vì nếu con bé muốn tôi phải đóng luôn vai bố, tôi không chắc mình có đáp ứng được không. Có thể một ngày nào đó tôi sẽ gặp được một người đàn ông khác, nhưng tôi cũng không hy vọng lắm.

Mà nghĩ đến đây, thêm một loạt những lo lắng khác lại dấy lên. Nếu Kate không thích người ấy thì sao? Nếu con bé ghen tị, nổi cơn tam bành và bỏ nhà đi thì sao? Ôi trời ơi!

Ừ thì thôi, tôi sẽ không vội lo lắng thế. Như thế là hơi sớm trong khi tôi đã sẵn lo đứng lo ngồi là mình sẽ không bao giờ gặp được một người đàn ông nào nữa. Thực sự ý tôi không phải vậy. Tôi đâu có khổ sở lo mình sẽ không bao giờ gặp được một người đàn ông nữa.

Chỉ hơi hơi nghĩ ngợi thôi.

Tôi quyết định sẽ về lại London vào ngày mười lăm tháng Bảy. Tôi có thể dọn vào căn hộ ấy, dành ra vài tuần để hai mẹ con ổn định và tìm người trông trẻ, trước khi tôi đi làm lại.

Rồi cũng như bao nhiêu người khác, tôi bỗng phát hiện ra những nỗi lo mới lạ.

Còn lại một mình, tôi sẽ chăm sóc Kate như thế nào đây? Tôi đã quen ỷ lại vào mẹ, luôn miệng hỏi bà liệu Kate không chịu nín, hay không chịu bú, hoặc không bị ọc sữa có phải vì thế này hay thế khác.

- Con cứ gọi cho mẹ, bất kể lúc nào, - bà tử tế bảo.

- Cám ơn mẹ, - tôi sụt sịt.

- Mẹ chắc con sẽ ổn thôi.

- Thật không mẹ? - tôi hỏi, trông rất tội nghiệp. Dù đã gần ba mươi nhưng ở bên bà, tôi vẫn được đối xử như một đứa trẻ.

- Ô thật chứ. Chẳng ai biết mình mạnh mẽ cho đến khi bị dồn đến chân tường.

- Con nghĩ mẹ nói đúng.

- Đúng chứ, - bà khẳng định. - Vậy còn con thì sao? Con cũng đã cố gắng vượt qua bao nhiêu chuyện ấy đâu đến nỗi kém cỏi.

- Chắc vậy, - tôi nói giọng nghi ngờ.

- Thật đấy. Phải nhớ lấy, nếu không chết được thì con chỉ có cứng cỏi lên thôi.

- Con cứng cỏi hơn rồi hả mẹ? - tôi thỏ thẻ hỏi.

- Chúa ơi! Nếu con cứ nói cái giọng đó chắc mẹ sẽ phải nghiêm túc tự vấn lại mình thôi.

- Ô, - tôi giận dỗi. Tôi muốn bà phải thật tử tế với tôi, bảo tôi rằng tôi tuyệt vời, biết vượt qua hết mọi thứ.

- Claire. Chẳng lý gì lại đi hỏi mẹ là con đã cứng cỏi hơn chưa. Con là người biết điều đó kia mà.

- Ừ vậy con đã cứng lên nhiều, - tôi hùng hồn.

- Tốt, - bà mỉm cười. - Nhớ đấy nhé! Là chính miệng con nói đấy. Không phải mẹ. Thứ Tư, trước khi về lại London, Anna, Kate và tôi lại ra vườn ngồi. Một ngày đẹp trời. Anna, ờ... nói sao nhỉ, đang trong giai đoạn chuyển giao giữa các công việc, nên hai chị em cả tuần chỉ nằm phơi nắng nhàn nhã trong vườn, mặc đại khái cái mẩu trên của bộ bikini với cái quần soóc cắt ra từ quần jean dài hòng có được làn da rám nắng.

Tôi thắng.

Tôi nhanh chóng bắt nắng, còn Anna thì không. Nhưng mà đấy, Anna nhỏ con, xinh xắn và mặc bikini trông rất xinh, và ở cạnh nó tôi thấy mình như một cô bò ục ịch. Tôi đã không còn mập nữa. Nhưng nó nhỏ nhắn, mong manh quá khiến tôi thấy mình to đùng. Tôi hài lòng là mình cao.

Chỉ có điều tôi không thích giống như mấy anh vận động viên ở Thế Vận Hội Đông Đức.

Nếu tôi có thắng trong cuộc chiến được rám nắng thì nói thật cũng phải lẽ thôi.

Đến lúc phải chia sẻ gien di truyền thì nó được cái thân hình nhỏ xinh. Tôi được làn da óng ả, láng mịn.

Nó được cặp giò thon gọn. Tôi thì không. Tôi có vòng một. Nó thì không.

Công bằng.

Hai chị em chợt hướng cả về phía cửa bếp. Mẹ vừa kéo tấm màn gió lên, rối rít chỉ trỏ, gõ gõ vào cửa.

- Mẹ muốn gì thế nhỉ? - Anna hỏi, vẫn lơ mơ ngủ.

- Chị nghĩ mẹ chào hai đứa mình thôi, - tôi ngóc đầu khỏi cái ghế phơi nắng nhìn bà.

- Chào mẹ, - cả hai uể oải lên tiếng, tay ẻo lả vẫy lại với bà. Bà vẫn gõ gõ. Tay chân khua khắng có vẻ điên cuồng, bặm trợn hơn rất nhiều.

- Mày ra đi, - tôi bảo Anna.

- Không được đâu. Chị đi đi.

- Chị buồn ngủ lắm rồi. Mày đi.

- Không, chị đi đi, - nó nhắm mắt lại.

Mẹ hùng hổ bước vào.

- Claire, điện thoại! - bà gầm lên. - Lần sau thấy gõ cửa thì phải chạy vào nhé? Mẹ không có tập thể dục cái kiểu này đâu.

- Xin lỗi mẹ.

- Trông chừng Kate! - tôi dặn Anna, rồi chạy vào nhà.

Nó lầm bầm.

- Bôi thêm kem cho con bé, - tôi ngoái cổ hét.

Tôi loạng choạng chạy vào bếp, gần như không nhìn thấy gì vì vừa từ ngoài nắng chói chang nhào vào cái chỗ mờ mờ tỏ tỏ.

- Alô?

- Claire, - giọng James.

- Ồ, chào anh, - tôi tự hỏi anh ta muốn cái quỷ gì. Nếu anh ta gọi không phải để báo cáo đã bán được nhà, tôi sẽ không nói chuyện.

- Em khỏe không, Claire? - anh ta lịch sự hỏi.

- Khỏe, - tôi trả lời cộc lốc, chỉ mong anh ta vào đề luôn cho chóng xong.

- Claire, - anh ta nói giọng rất trịnh trọng. - Anh có chuyện muốn cho em hay.

- Anh nói đi, - tôi lịch sự.

- Claire. Hy vọng em không bận tâm về chuyện này, nhưng anh đã gặp một người khác.

- Ồ. Anh muốn em nói gì? Chúc mừng anh nhé?

- Không. Không cần thế. Nhưng anh nghĩ nên nói với em vì anh thấy lần trước em làm nhặng xị quá.

Với một sự kiềm chế phi thường, tôi đã không dập máy.

- Cám ơn, James. Vậy là anh có nghĩ đến em. Giờ thì nếu anh không phiền, em phải cúp máy đây.

- Nhưng em không muốn biết gì về cô ta à? - anh ta vội nói.

- Không.

- Em không bận tâm à? - anh ta nói giọng lo lắng.

- Không, - tôi phá lên cười.

- Cô ta trẻ hơn em nhiều, - anh ta bực bội.

- Chỉ mới hai mươi hai thôi.

- Tốt rồi.

- Tên là Rita.

- Tên đẹp đấy.

- Cô ấy là chuyên viên thống kê, - anh ta xìu xuống.

- Hay quá, - tôi cười. - Hai người chắc là có nhiều điểm chung lắm.

- Cô đang bị cái quỷ gì thế hả? - anh ta hét.

- Tôi không hiểu anh đang nói gì.

- Sao cô lại cứ làm ra vẻ chẳng mảy may bận tâm? Tôi vừa cho cô hay là tôi đã có bạn gái mới!

- Tôi cho là mình phải làm ra vẻ chẳng mảy may bận tâm, bởi vì thật sự tôi chẳng hề bận tâm, - tôi chỉ có thể nghĩ ra câu này mà đáp lại.

- À mà James này, - tôi tiếp.

- Sao? - anh ta khấp khởi hy vọng.

- Kate vẫn khỏe. Tôi chắc anh sơ suất nên quên hỏi thăm con bé thôi. Thôi tôi cúp máy đây. Tin vui đấy! Tôi mừng cho anh. Lạy Chúa cho tình mới của anh trường tồn. Chào anh, - tôi dập máy đánh ầm xuống bàn.

Con người ta sao phải khổ thế? Anh ta nghĩ tôi sẽ phản ứng thế nào? Òa khóc, van xin anh ta cho tôi quay trở lại? Anh ta vẫn chưa ngộ ra điều gì sao?

Tôi trở vào vườn. Anna đang ngồi chơi với Kate. Thật xinh đẹp. Là tôi nói Kate ấy. Mặc dù Anna cũng rất xinh xắn, chẳng chối đi đâu được. Nhưng Kate vẫn xinh hơn. Con bé đã bắt đầu biết biểu lộ đôi chút. Nếu bạn nói chuyện với con bé, nó cũng bi bô đáp lại, thỉnh thoảng còn cười nữa và tròn xoe mắt nhìn bạn. Như thế thôi cũng gần như là nói chuyện với con bé rồi.

Dù rằng lúc này con bé đang không cười nhiều lắm. Khuôn mặt nhỏ xíu, phúng phình của nó ửng hồng rạng rỡ dưới cái nón rộng vành màu vàng. Trông như thể không muốn phơi nắng thêm nữa. “Con nóng lắm, với lại chán nữa,” nó như bảo thế. “Và con chán nói chuyện với cái ông kẹ kia lắm rồi.”

- Ai thế? - Anna hỏi.

- James, - tôi nhấm nhẳng, không muốn nhắc đến tên anh ta.

- Có chuyện gì?

- Anh ta có bạn gái mới.

- Chị có buồn không? - nó lo lắng hỏi.

- Dĩ nhiên là không rồi, - tôi giận dữ.

- Vậy chứ sao chị bực bội thế?

- Vì anh ta ngắt ngang việc phơi nắng của chị, làm chị phải rời khỏi cái ghế này và bước đi, chỉ để nói với chị điều ấy. Không thể tin nổi! Thật chị không tin nổi. Sao mà tệ hại!

Bận tâm gì đến James. Tôi lo cho Kate thôi.

- Em có nghĩ con bé bị bỏng nắng không? - tôi lo lắng hỏi Anna. - Lẽ ra chị phải xài kem có độ chống nắng cao hơn.

- Chắc vậy, - Anna đồng tình nhưng giọng nghi ngờ. - Nhưng em không nghĩ người ta đã bào chế ra loại nào cao hơn thế nữa.

Đúng vậy. Tôi đã bôi kín người con bé bằng loại kem chống nắng chỉ số cao nhất mà loài người được biết đến. Phải chăng tôi bảo vệ con bé quá mức cần thiết? Nhưng tôi không làm khác được. Tôi lo cho con bé lắm. Nói gì thì nói, nó chỉ là một đứa bé con và da nó rất mỏng manh.

Tôi chẳng muốn liều lĩnh đâu.

- Chắc chị bế bé vào trong đây. Cho chắc ăn.

- Thôi mà chị.

- Không, tốt hơn hết là bế bé vào. Nó cháy nắng mất.

- Ôi đừng đi mà, - Anna nài nỉ. - Rồi em nói chuyện với ai?

Vừa lúc đó hai chị em nghe có tiếng lao xao trong bếp. Như thể đang có một cuộc náo loạn nho nhỏ.

- Helen về rồi, - tôi bảo Anna. - Em chơi với nó đi vậy.

- Ôi không, - Anna nhăn nhó. - Chị ấy lại nói chuyện tự vẫn nếu thi trượt, rồi phải ngủ với Giáo sư Macauley, rồi lại hỏi em mấy cái câu hỏi ngu xuẩn về Hy Lạp cổ đại nữa. Mà em biết gì về Hy Lạp cổ đại chứ? Chỉ vì em làm sáu tháng cho quán bar ở Santorini mà chị ấy nghĩ em phải biết rõ ông thần Dớt với cái đám người thần thoại ấy.

Nó thở dài rồi quay sang gom đồ đạc.

- Thôi chắc em vào nhà luôn với chị. Nhưng nó chưa kịp đào tẩu thì Helen đã xộc vào vườn. Con bé mặc một cái áo thun chui cổ với váy jean nhỏ nhắn, tóc vun cao lên đỉnh đầu. Trông nó xinh đẹp như mọi ngày.

Nhìn thấy chúng tôi, nó khựng lại, nhìn chằm chằm hai chị em thật lâu, thật dữ tợn.

- Nhìn hai mụ ấy kìa, - nó đay nghiến. - Sao mà sung sướng thế!

- Chị Helen, - Anna dè dặt.

- Hai con mụ bò cái lười nhác, chỉ nằm ườn ra đấy trong khi tôi phải bò ra học, - nó hậm hực.

Tôi khum tay che nắng, ngước nhìn Helen, nhìn cái khuôn mặt be bé đang giận dữ của nó. Và đến lúc ấy tôi mới phát hiện ra Helen không về nhà một mình.

Nó có khách.

Một cậu cao to, đẹp trai.

Một cậu cao to, đẹp trai, hàm ngạnh, tóc sẫm màu, mắt xanh, đẹp như thiên thần. Cậu khách mặc quần jean bạc màu với áo thun trắng.

Cái người có làn da rám nắng, theo như lần cuối tôi nhìn thấy.

Tôi đã không nghĩ cậu thậm chí có thể đẹp hơn nữa, nhưng hóa ra tôi lầm.

Tên đốn mạt!

- Chào Adam, - tôi suýt khóc.

- Chào chị Claire, - cậu lịch sự.

Tôi nín thở, chờ cho cậu đi vào nhà. Rồi tôi kinh hoảng nhận ra cậu không đi vào nhà.

Ôi chết tiệt, tôi bấn loạn, cậu ta lại vào đây.

Helen và Adam tiến vào cái ốc đảo nhỏ bé bày đầy ghế phơi nắng, Coca ăn kiêng, kem chống nắng, tạp chí phụ nữ, và khoai tây chiên mà Anna, Kate và tôi đã dựng nên. Adam đứng ngần ngừ ít giây rồi cái bóng khổng lồ của cậu bắt đầu di chuyển, bao phủ lấy Anna và tôi đang nằm xoài trên ghế. Cậu có vẻ không được tự nhiên lắm. Cái vẻ thân mật, vui vẻ vốn dĩ của cậu đã biến mất. Trông cậu bối rối, có phần thiếu thân thiện.

Tim tôi đập thình thình. Tôi thấy mình sao mà đáng tội. Chúa ạ, tại sao Helen lại không cảnh báo trước với tôi là nó đưa cậu Adam đẹp trai về nhà. Để tôi còn kịp bôi tí phấn và diện một bộ bikini thật đẹp. Vì khi tôi nói mình nằm ườn trong vườn, mặc cái quần soóc cải biên với mẩu bikini đó, tôi không hề có ý nói mình giống như mấy cô nàng hấp dẫn trong phim Baywatch. Ôi Chúa ơi, không! Cái quần soóc này xưa như trái đất, may bằng thứ vải jean trầy trụa kinh tởm, lại bị xén rất đại khái. Hoàn toàn không hề tôn dáng, khiến cái đằng sau của tôi to đùng. Và chất lycra trong mẩu bikini kia cũng đã bốc hơi đi hết nên cái áo vừa giãn lại vừa chùng.

Lại là cái màn bi hài kịch giữa mớ tiểu thuyết của Mills & Boon với đời thực nữa rồi. Cứ hễ vô tình gặp chàng là nàng đều ngẫu nhiên vừa mới tắm xong, người thơm nức kem dưỡng da, vài lọn tóc ướt mảnh mai hờ hững sót lại bên ngoài cái khăn tắm quấn trên đầu. Trông nàng đẹp khôn tưởng trong cái hình hài tự nhiên, ngây thơ ấy.

Vậy chắc đủ làm bạn buồn nôn rồi.

Nhưng trong đời thực bạn dám cá chàng luôn bất ngờ xuất hiện vào cái lúc mình y trông xấu xí nhất. Thì tôi lúc nào cũng thế mà. Bạn có thể may mắn hơn tôi một chút. Tôi ước cậu ta đừng cứ đứng đấy nhìn xuống người tôi.

- Adam, cậu đang che hết nắng của tôi đấy, - tôi lên tiếng, cố như đang nói đùa. - Cậu ngồi xuống đây.

Cậu ngồi xuống. Sao mà một anh đàn ông cao lớn từng ấy lại có thể ngồi xuống một cách duyên dáng đến thế nhỉ? Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên để ý thế. Dĩ nhiên tôi không nên khen ngợi làm gì.

Cậu ngó qua Anna, mỉm cười.

- Chào em.

- Chào anh Adam, - Anna nghệt mặt cười.

- Em khỏe không? - cậu hỏi như thể quan tâm thật.

Quan trọng gì nó! Còn tôi thì sao? Tôi gần như hét lên thế.

- Em khỏe, - Anna cười bẽn lẽn.

- Chúa ơi, - Helen lầm bầm, nhìn Anna vẻ tội nghiệp.

Adam và Anna tiếp tục thỏ thẻ với nhau. Rồi Helen quay sang tôi.

- Tránh ra! - nó lệnh, rồi cố đẩy tôi ra khỏi cái ghế. - Em vừa thi xong một môn. Em cần được nằm nghỉ.

- Được mà, - tôi đứng dậy. - Đằng nào chị cũng vừa định đi.

Cho nó biết nó không cần phải ép tôi rời bỏ cái ghế phơi nắng là điều rất quan trọng. Rằng tôi tự mình muốn thế.

Cái trò tranh giành quyền lực.

Tôi thật là con nít.

- Phải đấy, - Anna hấp tấp, mặt đỏ như trái cà chua. - Em cũng đi đây.

- Gì thế? Hai người đi đâu? - Helen trịch thượng hỏi.

- Vào nhà, - tôi đáp.

- Ồ hay nhỉ? - nó cáu tiết. - Tôi vừa mới thi xong một môn khó khăn, và hết tối nay tôi phải học nguyên cả môn Nhân loại học, thế mà hai người thậm chí không thèm ngồi lại lấy năm phút nói chuyện với tôi, giúp tôi bớt căng thẳng.

- Nhưng Kate nóng quá rồi.

- Thôi biến đi, - nó hầm hầm. - Đi!

Nó nhìn Adam.

- Mười phút nữa mình bắt đầu, được không?

- Được.

- Mình xem phần nào trước? - nó hỏi.

- Em muốn xem phần nào? - cậu hỏi ngược lại.

Phải đấy. Rõ ràng là cậu biết cách “dạy” Helen.

- Em nghĩ chắc mình xem phần Gia Đình Tan Nát trước. Vì coi bộ anh rành vụ này. Nó phá lên cười thật đáng ghét.

- Helen! - Anna ngắt, giọng rất sốc.

- Gì chứ!? - nó hùng hổ. - Đùa thôi mà. Mà đằng nào thì cũng đúng như vậy mà. Anh hả? - nó quay sang Adam.

- Anh nghĩ là đúng, - cậu nhã nhặn đáp.

Đủ quá rồi. Tôi phải biến thôi. Tôi bế Kate lên bước qua thảm cỏ (gọi là thảm cỏ cơ đấy! Đúng là một trò đùa!). Khoảng cách hai mét dài như hàng trăm dặm. Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến ánh mắt Adam đang nhìn xoáy cái đằng sau xấu tệ của tôi.

Cuối cùng cũng đến được nơi an toàn là nhà bếp.

Tôi nhớ ra mình đã để quên tờ tạp chí trong vườn. Thì cứ ở nguyên đấy! Bạn đừng nghĩ đến chuyện tôi muốn lảng vảng bất cứ chỗ nào gần Adam.

Ôi trời!

Tôi thấy bức bối. Vì mấy tuần qua tôi đã bắt đầu ngờ rằng Adam không hề hấp dẫn đến thế. Mà là trong tình cảnh bị ruồng bỏ của mình, khả năng nhận định sự việc của tôi đã bị què quặt. Có thể tôi đã quá cảm kích sự quan tâm của cậu, đến nỗi tự thuyết phục mình là cậu tuyệt vời.

Nhưng không. Sự thật đúng như thế. Tên đốn mạt đẹp như thiên thần. Tôi đã không tưởng tượng. Tôi đã không bị mờ mắt.

Và với làn da rám nắng trông cậu càng đẹp hơn. Hai cánh tay to và cơ bắp dưới làn áo thun.

Chúa ơi! Sao mà quá sức chịu đựng khi ngót năm tháng rồi tôi phải “giữ mình”, không kể cái đêm ấy với Adam.

Thật ra là còn lâu hơn thế nhiều, vì James đã không hề đụng đến một cọng lông chân của tôi suốt bốn, năm tháng cuối thai kỳ.

Mà thôi? Có chuyện gì với Adam kia chứ? Tại sao cậu lại lạnh lùng đến thế với tôi? Chắc chắn thế là hơi quá mức cần thiết? Phải chăng cậu sợ tôi định nhảy bổ đến cậu? Rằng tôi sẽ không chế ngự được bản thân? Cậu nghĩ cậu phải phòng ngừa tôi làm thế sao?

Cậu chẳng cần phải lo ngại. Cậu được an toàn. Tôi sẽ không cố chen vào giữa cậu và bạn gái. Tôi đã không còn ngốc nghếch như trước. Giờ đây, khi nhìn thẳng vào bất cứ sự việc nào, tôi đã có thể nhận biết mình có cơ may chiến thắng hay không. Quái lạ quá phải không? Tôi bế Kate lên phòng, nghĩ bụng. Lần cuối gặp Adam, tôi vừa bước khỏi cái giường của cậu ấy. Tôi và cậu đã thân mật với nhau đến không thể hơn. Và giờ thì như hai kẻ bặt thiệp hoàn toàn xa lạ