Dưa

Chương 29

Tôi tra chìa vào lỗ khóa, mở cửa vào nhà. Như chứng tỏ khả năng siêu phàm của mình, cánh cửa phòng bếp bật mở, Anna, Helen và mẹ từ trong ấy ào ngay ra đón tôi. Hoặc là cái cửa biết đón chủ, hoặc là ba mẹ con đã nghe tiếng xe về.

- Sao hả con? - mẹ hỏi.

Rõ ràng cả ba đang không có việc gì để làm. Cái bộ phim truyền hình lê thê có thật của đời tôi sẽ không được quan tâm đến thế nếu ba mẹ con có chuyện gì hay ho hơn để làm.

- Sao? - Helen hét lớn.

- Tin tuyệt vời lắm! - tôi reo mà nước mắt giàn giụa, chỉ mong chạy lên lầu thăm Kate.

- Ôi tốt rồi. - mẹ sung sướng.

- Phải rồi. Mọi người biết James bỏ con chạy theo người ta mà, thậm chí còn không biết đến tên Kate. Giờ thì mọi chuyện ngon lành cả rồi. Bởi vì lỗi là ở con. Con đã muốn như thế. Té ra là con đã cầu xin được như thế. Quỳ xuống mà cầu xin hắn làm thế!

Tôi ào lên phòng, bỏ lại ba gương mặt ngỡ ngàng dưới chân cầu thang, ba cái miệng đồng thanh ồ lên vì kinh ngạc.

Kate khóc thét khi vừa thấy tôi. Khốn nạn, tôi quyết định khóc chung với con bé luôn một thể. Bạn chắc cũng nhận ra đấy thôi, tôi đâu có thấy chuyện phải nhận lỗi về mình như thế này là sung sướng gì. Nhưng tôi lại trút ấm ức, tức giận vào Helen, Anna và mẹ, trong khi lẽ ra tôi đã phải hai mặt một lời với James. Thế là không công bằng tí nào với mẹ và hai đứa nó. Một giọng nói khe khẽ nhắc tôi nhớ là tôi đã cố cãi với James, và anh ta nói thế càng chứng tỏ cái kiểu rất con nít của tôi. Ừ mà có thể anh ta đúng đấy. Anh ta vẫn thường đúng mà.

Sao mà cay đắng quá, tôi giận dữ.

Và giờ tôi phải cố nén hậm hực, điên loạn. Tôi đâu còn là một đứa trẻ mới lớn. Và nếu phải làm một người lớn đàng hoàng, biết suy nghĩ, biết quan tâm, lo lắng đến người khác thì có lẽ tôi cũng nên bắt đầu ngay.

Tôi có thể bắt đầu bằng cách đáp ứng những nhu cầu của Kate.

- Con cần gì nào, bé yêu? - tôi bảo bé, rồi tự hỏi liệu với James như thế đã đủ chín chắn chưa. Trời ạ, tôi phải thôi cái trò này ngay!

Anh ta đúng, còn tôi sai.

Tôi cố dỗ dành em bé đang khóc thét trong tay mình.

- Con đòi thay tã phải không? Hay mẹ cho con bú nhé? Yêu thương, lo lắng gì mẹ cũng có hết mà. Con chỉ cần bảo cho mẹ biết con muốn thế nào thôi.

Nhưng không, thậm chí làm thế cũng sai. Theo như James nói thì người ta thậm chí không cần phải hỏi xin tôi thứ họ muốn. Nếu thật không phải đứa ích kỷ, tôi sẽ tự khắc biết.

Thôi thì để cho chắc, tôi làm tất cả cho con bé. Thay tã, cho bé bú và bảo bé rằng bé còn đẹp hơn cả Claudia Schiffer.

Mẹ, Anna và Helen xuất hiện. Cả ba đã len lén kéo lên, xem thử tôi đã hóa điên đến mức nào.

- Ôi đây. - Tôi nhác thấy một cái đầu thập thò ngoài cửa. - Vào đi. Xin lỗi lúc nãy con nói năng lung tung quá. Tại con bức bối quá thôi. Mà con đâu có quyền gì trút nó lên đầu mọi người.

- Đâu có gì. - Helen nói. Cả ba hùng dũng bước vào, ngồi cả lên giường nghe tôi vừa kể lại đầu đuôi câu chuyện, vừa chăm Kate.

- Mà điều tréo ngoe là biết được mình khó khăn như thế, con lại thấy chuyện anh ta bỏ con thành ra nhẹ nhàng đi. Mọi người hiểu không? Ít ra thì nó cũng nói lên được nguyên do.

- Claire, - mẹ từ tốn nói. - Mẹ chắc con không tệ như nó nói đâu.

- Con biết. Con cũng không hiểu nổi. Nhưng khi con nói thế với anh ta, anh ta bảo biết trước thế nào con cũng sẽ phản ứng đúng như thế.

Chẳng ai biết nói thêm gì.

James đã hạ nốc ao tôi.

Đêm hôm ấy thật kinh khủng. Kinh khủng không kém gì lúc James bỏ tôi đi. Sau khi cả ba mẹ con đã trở về phòng, không ai tìm được lời trấn an tôi rằng tôi không tệ đến thế, tôi không sao ngủ được. Tôi nằm bẹp trên giường, nhìn chăm chăm vào bóng đêm. Đầu tôi ong ong bao nhiêu là câu hỏi.

Sự thật quá sốc với tôi. Tôi chưa từng biết mình ích kỷ và hời hợt đến thế. Chưa từng có ai kêu ca chuyện này. Thì cứ coi như tôi là đứa ham vui cũng được. Có thể hơi ồn ào và nhí nhảnh nữa. Nhưng thật tình tôi nghĩ mình có quan tâm đến người khác.

Tôi thoáng nghĩ, có thể, có thể thôi, có thể James đã nói quá lên. Thậm chí là bịa đặt. Rồi tôi lại gạt phăng cái suy nghĩ ấy đi.

Tôi chỉ đang cố né tránh tội. Việc gì James phải làm chuyện ấy nếu tôi không như vậy? Như anh ta đã nói - những lời ấy cứ xoay mòng mòng trong đầu tôi - “Nếu mọi chuyện tốt đẹp đến thế, tại sao tôi lại phải bỏ cô đi?”

Tôi phải thú nhận mình cực kỳ ghét bị nói là sai. Tôi không giỏi chấp nhận chuyện ấy. Tôi thấy nóng ran, thấy như bị bóc trần, thấy hổ thẹn. Tôi vẫn luôn cho là mình đúng, để rồi giờ đây vô cùng xấu hổ nhận ra mình đã lầm.

Ngay cả khi còn là một con bé con không thể viết đúng chính tả, tôi đã thấy khó chấp nhận chuyện phải cúi đầu, nuốt tự mãn xuống mà nói: “Thầy đúng, còn con sai.”

Thì thôi, có công mài sắt có ngày nên kim. Sau cùng tôi cũng ngủ thiếp đi.