Đứa Nhỏ Của Frisco (Frisco's Kid)

Chương 7

Nó màu hồng. Nó màu hồng tuyệt đối, không sai vào đâu được. Lưng nó gợi lên hình vỏ sò, và tay nó cuộn lại. Những miếng nệm được trang trí với những nút bạc sáng bóng rõ ràng là không hề thoải mái để ngồi lên.

Nó tuyệt vời hơn nhiều để gọi là trường kỷ hay sô pha. Quảng cáo gọi nó là “ghế mềm”.

Với Natasha, đó là tình yêu sét đánh.

May thay cho Frisco, con bé không phát hiện ra nó cho tới khi họ trên đường rời khỏi cửa hàng đồ gia dụng.

Con bé ngồi lên đó và làm điệu bộ của công chúa. Frisco quá mệt mỏi, cả đầu gối lẫn đầu anh đều đau kinh khủng, nên anh cũng ngồi xuống.

“Quỳ xuống trước mặt công chúa Nga,” Tash ra lệnh nghiêm trang.

Frisco ngửa đầu ra sau và nhắm mắt. “Không có đâu, bé con,” anh lầm bầm.

Sau khi Tash tắm ở nhà Mia, anh đưa nó về nhà, rồi cả hai người bận đồ và xuống bãi biển cho bài học bơi đầu tiên của đứa bé. Dòng chảy vẫn khá mạnh, và anh giữ tay mình khóa chắc vào bộ đồ bơi của Tash trong toàn bộ thời gian.

Đứa nhỏ chẳng sợ gì. Cứ nghĩ con bé chưa từng thấy biển trước ngày hôm qua mới thấy nó hoàn toàn say mê mặt nước. Đến cuối tuần, con bé sẽ bơi như cá cho mà xem.

Frisco lắc đầu. Làm thế nào mà con của Sharon có thể sống đến gần sáu tuổi mà chưa từng trông thấy biển? Về mặt lịch sử, gia đình Francisco là những người sống miền duyên hải. Ông già anh đã làm việc trên tàu đánh cá trong nhiều năm. Những kỳ nghỉ trải qua trên mặt nước. Frisco và hai ông anh đều yêu biển. Nhưng không phải Sharon, bỗng nhiên anh nhớ. Sharon đã suýt chết đuối khi anh cỡ tuổi Natasha bây giờ. Và khi trưởng thành, Sharon chuyển vào trong đất liền, dành nhiều thời gian ở Las Vegas hay Reno. Tash ra đời ở Tucson, Arizona. Không có nhiều đất gần biển ở đó.

Sau bài học bơi và bốn-mươi-lăm phút thuyết giáo lý do Tash phải theo những quy định của Frisco, họ lê về nhà, ăn trưa, thay đồ rồi đi mua đồ đạc cho phòng ngủ thứ hai.

Họ kiếm được cửa hàng này trong cuốn Những trang vàng. Nó nằm ngay góc, và – như quảng cáo khoe – giao hàng miễn phí trong ngày. Frisco đã chọn một chiếc đệm đơn, giường khung kim loại, và Tash đã chọn chiếc tủ quần áo vàng rực cỡ nhỏ. Cùng với nhau, họ đã kiếm bộ bàn ghế nhỏ nhắn và chiếc giá sách xinh xinh.

“Chúng ta lấy cái này nhé, cậu Frisco?” lúc này Tash hỏi đầy hi vọng.

Anh khịt mũi khi mở mắt. “Một cái trường kỷ màu hồng? Trời ơi, cháu đùa hả?”

Như thường lệ, cô bé trả lời câu hỏi tu từ của anh như thể anh hỏi nghiêm túc. “Không ạ.”

“Chúng ta sẽ đặt nó vào chỗ quái nào chứ?” Anh liếc nhìn bảng giá. Giả sử là có giảm giá chăng nữa, nó cũng sẽ ngốn một gia tài nho nhỏ.

“Chúng ta có thể đặt nó ở chỗ cái ghế cổ lỗ đang để ạ.”

“Tuyệt. Đúng là cái căn hộ cần.” Lắc đầu, Frisco đứng dậy. “Thôi nào. Nếu chúng ta không nhanh lên, xe chở hàng sẽ không gặp chúng ta ở nhà. Cậu cháu mình không muốn họ đưa đồ mới của cháu cho đứa trẻ khác đâu.”

Điều đó khiến Tasha di chuyển, nhưng liếc nhìn lần cuối đầy vẻ thất tình với chiếc ghế sô pha hồng.

Họ chỉ cách nhà hai dãy phố, nhưng Frisco vẫn gọi xe. Mặt trời đang chói chang, và đầu gối khiến anh gần như rên lên với cơn đau. Đầu anh cũng không hơn là mấy.

Không có dấu hiệu của Mia ngoài khu vườn của cô trên sân. Cửa phòng cô đóng chặt, và Frisco thấy mình tự hỏi cô đã đi đâu.

Sai lầm lớn, anh tự nhủ. Cô đã thể hiện rõ ràng là cô không muốn gì hơn một người hàng xóm. Cô không muốn sự thích thú của anh thò ra quanh cửa nhà cô.

Mia thật lòng nghĩ anh là một kẻ nghiện rượu, như ông già và chị gái anh. Nếu anh không cẩn thận, hoàn toàn có khả năng cô sẽ được chứng minh là đúng.

Không một lần nào nữa, anh thề, kéo mình lên thang. Tối nay, nếu chứng mất ngủ hoành hành, anh sẽ chịu đựng. Anh sẽ đối mặt với lũ quỷ trong vẻ đe dọa nhất của chúng lúc sớm mai bằng cách phun lên mặt chúng nó. Nếu anh thức giấc giữa đêm, anh sẽ dành thời gian làm việc, tập thể dục giúp chân khỏe hơn và hỗ trợ đầu gối.

Anh mở cửa căn hộ và Tasha chạy vào trước, nhảy bổ qua phòng khách rồi vào hành lang dẫn sang phòng ngủ.

Frisco chầm chậm theo sau, mỗi bước đau đớn khiến anh nghiến răng. Anh cần ngồi xuống giải tỏa trọng lượng trên đầu gối, bỏ thứ chết dẫm và băng đá địa ngục khỏi nó.

Tasha đang ở trong phòng ngủ, nằm trên tấm thảm phủ kín sàn. Con bé nằm ngửa thẳng cẳng, chăm chú nhìn trần.

Khi Frisco đứng trên ngưỡng cửa ngắm nhìn, con bé trườn bằng chân rồi nằm xuống chỗ khác trên sàn.

“Cháu đang làm gì đấy?” anh hỏi khi con bé làm y hệt như thế tới lần thứ ba.

“Cháu đang tìm nơi đặt giường,” Tash bảo anh từ chỗ nó nằm.

Frisco không thể giấu nụ cười. “Ý hay,” anh nói. “Sao cháu không làm thế một lúc? Cậu sẽ chườm lạnh vài phút trước khi xe đưa hàng tới, được không?”

“Vâng.”

Anh đi về khu bếp và túm lấy túi đá chườm trong ngăn lạnh. Anh bước lại phòng khách rôi ngồi trên chiếc trường kỷ sọc cũ kỹ của mình, đu cái chân bị thương lên nệm. Đá mang lại cảm giác thật tuyệt, anh ngửa đầu ra rồi nhắm mắt.

Anh phải tìm ra cách di chuyển mấy cái thùng khỏi phòng Tash. Có nửa tá, và tất cả chúng đều khiến anh khó mang bằng một tay. Nhưng anh có thể kéo chúng. Sẽ được thôi. Anh có thể dùng chăn hoặc khăn trải, rồi đẩy thùng lên đó, mỗi lần một cái. Với cái hộp mắc kẹt chắc chắn trong tấm chăn như cá trong lưới, anh có thể kéo nó, trượt trên thảm khỏi phòng Tash vào phòng anh và…

Frisco nghẹn thở. Anh đã cảm nhận hơn là nghe thấy chuyển động của Tasha ngang qua sàn phòng khách, nhưng lúc này anh nghe được tiếng cọt kẹt lộ liễu của cửa trước đang mở.

Anh mở mắt ngồi dậy, nhưng con bé đã ra ngoài.

“Natasha! Chết tiệt!”

Cây ba toong của anh nằm dưới trường kỷ và anh với lấy nó rồi di chuyển nhanh chóng tới chỗ cửa.

“Tash!”

Anh dựa người trên hàng rào gần chỗ dây chão và hệ thống ròng rọc. Natasha ngước nhìn anh từ dưới sân, mắt mở lớn.

“Cháu đang đi đến chỗ quái nào thế?” anh gầm gừ.

“Cháu đi xem Thomas có nhà không.”

Con bé không hiểu. Chỉ cần nhìn là Frisco có thể nói rằng con bé thật tình không hiểu tại sao anh bực mình với nó.

Anh hít một hơi thật sâu và ép nhịp tim chậm lại. “Cháu quên không nói cho cậu biết cháu sẽ đi đâu.”

“Cậu đã ngủ mà.”

“Không, cậu không ngủ. Và kể cả nếu cậu ngủ thì không có nghĩa là cháu có thể phá luật.”

Con bé im lặng, đăm đăm nhìn anh.

Frisco đi xuống cầu thang. “Lại đây.” Anh ra hiệu bằng đầu hướng tới ghế dài trên sân. Anh ngồi xuống và nó ngồi cạnh anh. Chân con bé không chạm tới đất, và nó đu đưa chân ra trước vào sau. “Cháu biết quy tắc là gì không?” anh hỏi.

Tasha cắn môi. Nó lắc đầu.

“Đoán xem,” Frisco bảo nó. “Quy tắc là gì?”

“Điều gì đó cậu muốn cháu làm mà cháu không muốn làm?” nó hỏi.

Anh gắng hết sức mình để không cười. “Còn hơn thế nữa,” anh nói. “Nó là điều cháu phải làm, cho dù cháu muốn hay không. Và nó luôn luôn như thế, bất kể cậu ngủ hay thức.”

Con bé không hiểu. Anh có thể thấy sự bối rối và hoài nghi viết rõ trên mặt nó.

Anh lướt một bàn tay lên mặt, ráng làm sạch đầu óc đang phủ mạng nhện của mình. Anh mệt mỏi. Anh không thể nghĩ ra cách nào giải thích cho Natasha là con bé luôn luôn phải theo quy tắc của anh. Anh không thể nghĩ ra làm thế nào cho con bé hiểu.

“Chào hai người.”

Frisco nhìn lên thấy Mia Summerton đang bước về phía họ. Cô đang mặc chiếc áo mùa hè không tay in hoa với chiếc váy dài tha thướt gần như chạm đất. Cô đi xăng-đan và đội chiếc mũ rơm rộng vành trên đầu cùng nụ cười thân thiện trên khuôn mặt xinh đẹp. Trông cô thật mát mẻ và tươi tắn, như cơn gió đêm được chờ đợi đã lâu trong cái nóng ngột ngạt cuối chiều.

Cô đã ở đâu, ăn mặc như thế? Một cuộc hẹn ăn trưa với bạn trai? Hay có lẽ không phải cô mới về mà là cô sắp đi. Có lẽ cô đang chờ người hẹn ăn tối đến. Gã con hoang may mắn. Frisco cau có, để mặc mình ghét thằng cha đó, cho phép mình có chút xa xỉ.

“Có một chiếc xe chở hàng đang dỡ hàng trên đường vào đây,” Mia nói, lờ đi cái nhìn đen tối của anh. Thực ra, cô lờ anh hoàn toàn. Cô nói trực tiếp với Tash. “Cái tủ vàng xinh xắn là của cháu, phải không nhỉ?”

Natasha nhảy lên, quên béng cuộc chuyện trò của họ. “Cháu,” nó nói, nhảy bổ ra bãi đậu xe. “Nó là của cháu!”

“Đừng chạy nhanh quá,” Frisco nói lớn đầy cảnh báo, kéo mình đứng dậy. Anh ngậm chặt miệng khi trọng lượng đổ lên đầu gối, chống lại nhu cầu nhăn nhó, không muốn để Mia biết anh đang đau như thế nào. “Và đừng có bước khỏi vỉa hè.”

Nhưng bằng cách nào đó Mia đã biết. “Anh ổn không?” cô hỏi, không lờ anh nữa, đôi mắt cô tràn đầy sự quan tâm. Cô theo anh đằng sau Natasha, trở lại bãi đậu xe.

“Tôi ổn,” anh nói cộc cằn.

“Anh đã phải đuổi theo cô bé suốt cả ngày hả?”

“Tôi ổn,” anh lặp lại.

“Anh được phép mệt mà,” cô nói với tiếng cười du dương. “Tôi đã trông đứa con bốn tuổi của một người bạn tuần trước, và sau đấy thật sự tôi đã cần được mang đi trên cáng.”

Frisco liếc nhìn cô. Cô nhìn lại anh một cách ngây thơ. Cô đang đưa cho anh lối thoát, giả vờ nét đau đớn và mệt mỏi trên mặt anh là vì thực tế anh chưa từng đối mặt với mức năng lượng cao của một đứa con nít, hơn là vì kết quả của vết thương cũ.

“Ừ, phải.”

Mia biết tốt hơn là đừng có thể hiện sự thất vọng với câu trả lời cụt ngủn của Frisco. Cô muốn là bạn của anh, và cô đã cho rằng họ đang tiếp tục xây dựng tình bạn dựa trên cơ sở không vững chắc mà họ đã thiết lập gần đây. Nhưng bất cứ điều gì họ đã đạt được sáng nay dường như đã bị quên mất rồi. Anh chàng Frisco già dặn, giận dữ, đè nén đã quay trở lại với mức độ cao hơn.

Trừ khi…

Có thể là đầu gối anh đang đau tệ hơn cô nghĩ.

Người chở hàng tiến lại gần. “Anh là Alan Francisco?” ông ta hỏi, không chờ trả lời trước khi giơ ra tấm bìa kẹp hồ sơ. “Ký ở đây.”

Frisco thở dài. “Mang lên căn 2C. Nó nằm ngay trên đỉnh cầu thang – ”

“Xin lỗi, ông bạn, tôi chỉ đến đây thôi.” Người đàn ông nói thậm chí không có chút hối tiếc nhỏ nhất. “Chỉ dẫn của tôi là bỏ nó khỏi xe. Anh sẽ lo từ đây.”

“Ông đùa à.” Giọng Frisco dứt khoát, đầy nghi ngờ. Đồ đạc đang nằm trên mặt đường, cạnh chiếc xe chở.

Người đàn ông đóng cửa sau xe tải với một tiếng sầm. “Đọc dòng chữ in nhỏ trên biên lai của anh đi. Nó là đưa hàng miễn phí – và đó chính xác là thứ anh đã trả.”

Làm sao Frisco có thể mang tất cả những thứ này lên một tầng gác? Mia trông thấy nỗi thất vọng lẫn sự giận dữ trong mắt anh và trên khuôn miệng cứng rắn.

Người đàn ông leo lên buồng lái và đóng cửa đằng sau

“Tôi đã mua đồ từ cửa hàng của ông vì ông viết rằng giao hàng miễn phí,” Frisco nói thô bạo. “Nếu ông không giao hàng, ông có thể chất nó lên và mang trở lại đi.”

“Trước hết, đó không phải là cửa hàng của tôi,” ông ta nói, bắt đầu nổ máy với một tiếng gầm và nghiến của bánh răng khi ông ta vào số một, “và thứ hai, anh đã ký rồi.”

Tất cả những gì Frisco có thể làm là giữ mình không nhảy lên thọi nắm đấm vào khuôn mặt gắt gỏng của ông ta. Nhưng Tash và Mia đang nhìn anh. Nên anh không làm gì cả. Anh đứng đó như một gã khờ chết dẫm khi chiếc xe tải lái đi.

Anh chòng chọc nhìn sau nó, cảm thấy vô dụng, bất lực và nản lòng vô bờ bến.

Và rồi Mia chạm vào tay anh. Những ngón tay cô mát lạnh trên làn da nóng rực của anh. Sự đụng chạm của cô ngập ngừng và rất khẽ, nhưng cô không rời ra kể cả khi anh quay lại trừng trừng nhìn xuống cô.

“Tôi sẽ bảo Tasha đi xem Thomas có nhà không,” cô nói điềm tĩnh. “Chúng ta sẽ mang chúng lên gác.”

“Tôi ghét thế này,” anh nói. Lời lẽ bật ra trước khi anh có thể dừng lại. Chúng bộc lộ sự tuyệt vọng và nỗi hổ thẹn. Anh không định lên tiếng, để lộ mình quá nhiều với cô. Đó không phải là lời phàn nàn, hay là tự thương hại. Đó là thực tế, anh ghét hạn chế của mình.

Đôi mắt nâu lục của cô trở nên ấm áp hơn, mềm mại hơn. Cô lướt bàn tay xuống tay anh và bện chúng vào những ngón tay anh. “Tôi biết,” cô nói khàn khàn. “Tôi rất tiếc.”

Anh quay lại nhìn cô, thật sự nhìn cô. “Thậm chí cô không thích tôi,” anh nói. “Sao cô có thể quá tốt như thế?”

“Tôi có thích anh,” cô nói, ráng lùi lại, tránh khỏi cái nhìn dữ dội của anh. Nhưng anh không buông tay cô. “Tôi muốn là bạn anh.”

Bạn. Cô giật tay lần nữa, và lần này anh giải phóng cô. Cô muốn là bạn anh. Anh muốn nhiều hơn thế.

“Ê, Frisco!”

Frisco quay lại. Giọng nói quen thuộc như hơi thở anh. Đó là Lucky O’Donlon. Anh ta đã đỗ xe máy trên khu vực dành cho khách, và giờ đang thả bộ thong dong về phía họ. Anh đang mặc bộ lễ phục màu xanh dương và mang vẻ trăm phần trăm láng mướt và bóng mượt. Frisco biết rõ hơn.

“Hây, bạn già, có vụ giảm giá hay gì đó hả?” Nụ cười cởi mở và đôi mắt ấm áp của Lucky lười biếng dạo chơi trên đống đồ đạc, cây ba toong chết dẫm của Frisco, và Mia. Anh ta nhìn Mia đặc biệt lâu. “Cậu sẽ giới thiệu tớ với bạn cậu chứ?”

“Tớ có lựa chọn nào không?”

Lucky giơ tay cho Mia. “Tôi là Đại úy Luke O’Donlon, Hải quân SEAL Hoa Kỳ. Và cô là…?”

Mia mỉm cười. Dĩ nhiên cô sẽ cười. Không ai có thể chối từ Lucky. “Mia Summerton. Tôi là hàng xóm của Frisco.”

“Tôi là bạn cùng bơi của cậu ấy.”

“Bạn cùng bơi cũ.”

Lucky lắc đầu. “Còn lâu.” Anh vòng tay quanh cổ Frisco và mỉm cười với Mia. “Chúng tôi vượt qua BUDS cùng nhau. Điều đó khiến chúng tôi là bạn cùng bơi suốt đời.”

(meo – BUDS là khóa huấn luyện hà khắc để trở thành lính SEAL, được kết thúc với ‘Tuần Địa ngục’)

“BUDS là khóa huấn luyện cơ sở của SEAL,” Frisco dịch cho cô, đẩy Lucky khỏi anh. “Cậu đang đi đâu mà mặc thế này?”

“Một vài loại giao thiệp bán chính thức ở OC. Một cuộc liên hoan vui nhộn cho vài anh chàng trục lợi quý giá đang thăng tiến.” Anh nhăn nhở với Frisco, nhưng ánh nhìn quay lại với Mia. “Tớ nghĩ có khi cậu muốn đi cùng.”

Frisco khịt mũi. “Cứ mơ đi. Tớ ghét những bữa tiệc đó kể cả khi tớ bị yêu cầu.”

“Làm ơn đi?” Lucky nài nỉ. “Tớ cần ai đấy làm bạn đồng hành hoặc là tớ sẽ dành cả đêm nhảy với vợ đô đốc, cố gắng ngăn cô nàng không giật nút áo mình.” Anh mỉm cười với Mia và nhăn nhó.

“Cho dù tớ có muốn đi nữa,” Frisco bảo anh, “tớ vẫn không đi, tớ không thể. Tớ đang trông con bà chị gái trong sáu tuần.” Anh trỏ vào mớ đồ đạc. “Chỗ này dành cho phòng ngủ của con bé.”

“Hoặc là đứa nhóc thích ở ngoài trời, hoặc là cậu đã tự nhét mình vào sự lộn xộn ở đây.”

“Số hai,” Frisco nói.

“y, cô bé hàng xóm,” Lucky nói, nhấc một góc nệm. “Trông cô khỏe đấy. Giữ góc kia nhé.”

“Tên cô ấy là Mia,” Frisco nói.

“Xin lỗi,” Lucky nói. “Mia cưng, giữ góc kia nhé.”

Mia cười, ơn Chúa. Khi Frisco ngó, cô và Lucky đang mang tấm nệm trên sân. Anh có thể nghe thấy tiếng cười của Mia ngay cả khi họ rời khỏi tầm nhìn.

Lúc Frisco cầm cái giá sách nhẹ rồi chậm rãi mang nó hướng vào sân, anh cũng nghe thấy tiếng líu lo náo động của Tasha, và giọng trầm của Thomas King tới chỗ anh.

“Hây, Đại úy.” Thomas gật đầu chào khi cậu băng qua. Cậu biết tốt hơn là đừng có đề nghị cầm cái giá từ Frisco trên đường ra khỏi bãi đậu xe.

“Cảm ơn đã giúp, anh bạn,” Frisco bảo cậu.

“Không vấn đề,” chàng trai trẻ trả lời.

Không vấn đề. Toàn bộ việc này không thành vấn đề với bất cứ ai – ngoại trừ Frisco.

Anh đặt giá sách xuống chân cầu thang, rồi nhìn lên thấy Lucky đang ra khỏi cửa nhà anh, với Tasha trên tay. Anh ta đang cù con bé, và con bé cười rúc rích. Mia ở ngay sau họ, cô cũng đang cười.

Anh chưa bao giờ trông thấy Mia xinh đẹp hay thoải mái như thế. Lucky cúi xuống và nói điều gì đó vào tai cô, và cô lại cười. Cô bắt đầu xuống cầu thang, Lucky ngắm nhìn cô bước đi, đôi mắt anh ta bám theo từng chuyển động nơi hông cô.

Frisco phải nhìn đi nơi khác. Anh không thể đổ tội cho Lucky. Đã có một thời, hai người họ cực kỳ giống nhau. Họ vẫn giống nhau theo nhiều cách. Anh không ngạc nhiên là người bạn thân nhất của mình cũng sẽ bị cuốn hút tới Mia.

Mất mười phút để vận chuyển đồ của Tasha lên phòng ngủ của nó và chuyển đống thùng sang phòng Frisco.

Thomas rời đi làm, và Mia cáo từ rồi biến mất trong căn hộ của cô – sau khi mỉm cười vì Lucky lại trân trọng lắc tay cô lần nữa.

“Cô ấy, ừm, nói rằng hai người chỉ là bạn bè hả?” Lucky nói vẻ rất tình cờ khi Frisco đi cùng anh ra chỗ để xe.

Frisco im lặng, tự hỏi anh có thể nói gì với câu hỏi đó. Nếu anh đồng ý, Lucky sẽ được tự do, mời Mia đi chơi, làm việc với sự quyến rũ và tính kiên trì nổi tiếng của O’Donlon cho tới khi cô chịu thua. Và cô sẽ chịu thua. Không ai có thể từ chối Lucky. Rồi Frisco sẽ phải nhìn người bạn thân nhất hẹn hò và chắc chắn là cám dỗ người phụ nữ anh muốn kinh khủng.

Đó là sự thật. Anh muốn Mia. Và quỷ tha ma bắt, anh sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để có được cô.

“Cô ấy nhầm rồi,” anh bảo Lucky. “Bọn tớ còn hơn là bạn bè. Chỉ là cô ấy chưa biết.”

Nếu Lucky có thất vọng, anh cũng thể hiện rất tốt. Và không mất nhiều thời gian khi sự thất vọng của anh trở thành sự sung sướng thật lòng. “Thật tuyệt. Điều đó có nghĩa là cậu đang trở lại,” anh nói.

“Với SEAL?” Frisco lắc đầu. “Bạn ơi, cậu chưa nghe sao, tớ – ”

“Không,” Lucky ngắt lời. “Ý tớ là với cuộc sống.”

Frisco đăm đăm nhìn người bạn. Anh không hiểu. Anh vẫn sống. Anh đã có năm năm đau đớn và thất vọng để chứng mình điều đó.

“Thỉnh thoảng gọi cho tớ nhé,” Lucky nói, đội chiếc mũ bảo hiểm. “Tớ nhớ cậu, bạn hiền.”

***

Frisco tỉnh giấc bởi âm thanh còi điện. Nó to đến nhức óc, ngay bên tai anh và…

Anh ngồi dậy, tỉnh hoàn toàn.

Nó là âm thanh của bẫy treo anh đã đặt nơi cửa trước đêm qua trước khi lên giường. Tasha lại đi không xin phép lần nữa, khỉ thật.

Anh mặc quần sooc khi lăn khỏi giường, rồi tóm lấy cây ba toong trên sàn.

Ôi, Chúa ơi, anh mệt. Có thể anh đã lên giường đêm qua, nhưng anh đã không ngủ. Cuối cùng anh nhắm mắt được mới chỉ khoảng hai giờ trước. Nhưng anh đã làm được. Anh đã chằm chằm nhìn màn đêm mà không có kể cả một ngụm uýt-ky giúp sức.

Có lẽ anh kiệt sức, nhưng anh không bị đau đầu.

Và quả thật thế là tốt, bởi vì nếu anh bị, âm thanh đáng nguyền rủa này sẽ quét sạch đầu anh mất.

Nhanh chóng anh ngắt còi. Nó là một hệ thống đơn giản, thiết kế để mạch tự ngắt nếu cửa mở ra. Nếu mạch bị ngắt, còi sẽ kêu.

Anh mở toang cửa và…

Tasha, với Mia ở ngay sau con bé, đang đứng đằng sau cánh cửa chặn.

Tash vẫn đang mặc pijama. Mia đang mặc bộ đồ tắm bên dưới chiếc quần sooc và áo phông. Frisco có thể thấy dây áo sáng màu dẫn lên vòng quanh cổ cô.

“Chào buổi sáng,” cô nói.

Frisco trừng trừng nhìn Tash. “Cháu đã ở – ”

Mia ngắt lời. “Tasha qua thăm tôi,” cô bảo Frisco, “nhưng cô bé nhớ rằng cần phải bảo anh trước là cô bé đi đâu.” Cô nhìn xuống đứa bé. “Đúng không, Tash?”

Tasha gật đầu.

Tasha mà nhớ? Mia biết rõ.

Miệng Mia ra dấu là “động viên tích cực” phía trên đầu Tasha.

Frisco nén xuống cơn giận. Được rồi. Nếu Mia nghĩ anh có thể làm cho Tasha hiểu nhờ cách ấy, anh sẽ thử. Bằng cách nào đó anh tập hợp được nhiều sự hăng hái hơn là anh cảm thấy. “Nhớ được quả là một việc xuất sắc,” anh nói với con bé, mở cánh cửa chặn để hai người vào.

Anh ép mình mỉm cười và hiển nhiên Natasha rạng rỡ cả lên. À há, có lẽ sẽ được việc gì đó.

Anh nhấc con bé lên tay và vụng về quay tròn cho tới khi con bé bắt đầu khúc khích, rồi anh đặt nó xuống trường kỷ. “Thực ra,” anh nói tiếp, “cháu cực kỳ xuất sắc, cậu nghĩ rằng chắc chắn cháu nên nhận được một huân chương. Thế nào?”

Con bé gật đầu, mắt mở to. “Huân chương là gì ạ?”

“Đó là một huy hiệu rất đặc biệt mà cháu giành được nhờ thực hiện việc gì đó thật sự xuất sắc – như là nhớ quy tắc của cậu,” Frisco bảo nó. Anh nhắc con bé khỏi lòng xuống lớp nệm êm ái. “Chờ đây nhé – cậu sẽ lấy.”

Mia đang đứng gần cửa, và khi cô nhìn, Frisco đẩy mình đứng dậy rồi đi vào hành lang tới phòng ngủ của anh.

“Nhận được huân chương là một thành tích đáng tự hào đấy.” Frisco nói lớn để họ có thể nghe thấy anh từ phòng khách. “Nó yêu cầu nghi lễ rất đặc biệt.”

Tasha nhún lên xuống trên trường kỷ, khó khăn để kìm lại sự kích động của mình. Mia cười. Có vẻ như Frisco hiểu khái niệm động viên tích cực.

“Đây rồi,” anh nói, trở lại phòng khách. Anh bắt gặp ánh mắt Mia và mỉm cười. Sáng nay trông anh thật kinh khủng. Trông anh kiệt sức hơn bất kỳ lúc nào cô thấy. Rõ ràng là anh mới ngủ không lâu. Nhưng bằng cách nào đó dường như anh đầy sức sống hơn, đôi mắt anh trong trẻo hơn. Và nụ cười anh dành cho cô vô cùng ngọt ngào, hầu như ngượng nghịu.

Trái tim Mia nhảy lên khi cô ngắm nhìn anh với đứa cháu nhỏ.

“Vì trí nhớ tuyệt vời với những quy tắc của tôi, gồm luật số một – ‘Nói cho Frisco biết cháu sẽ đi đâu trước khi đi khỏi căn hộ’,” anh ngâm nga, “Tôi trao cho Natasha Francisco huân chương danh dự.”

Anh gài một trong những chiếc huy hiệu đầy màu sắc Mia đã thấy trên quân phục của anh lên chiếc áo pijama của Tasha.

“Giờ cậu cúi chào cháu và cháu cúi chào cậu,” anh rì rầm với con bé sau khi gắn huy hiệu.

Anh đứng thẳng, rồi cúi chào. Tasha bắt chước anh rất chính xác.

“Lần duy nhất lính SEAL cúi chào là khi một người nhận được huân chương,” Frisco nói với một cái liếc nữa về phía Mia. Anh kéo Tasha lên trường kỷ với mình. “Đây là thỏa thuận,” anh bảo nó. “Để giữ được huân chương này, cháu phải luôn nhớ những quy tắc của cậu suốt ngày hôm nay. Cháu nhớ quy tắc không?”

“Nói cho cậu biết khi cháu muốn ra ngoài…”

“Kể cả khi cậu ngủ. Cháu phải đánh thức cậu, được không? Và gì nữa?”

“Ở đây…”

“Trong sân, đúng rồi. Và…?”

“Không bơi khi không có bạn cùng bơi.”

“Chính xác tuyệt đối. Đập tay nào.”

Natasha khúc khích, vỗ tay với cậu mình.

“Và đây là kết thúc,” anh nói. “Cháu đang nghe chứ, Tash?”

Con bé gật đầu.

“Khi cháu giành đủ số huân chương này, cháu biết chuyện gì xảy ra không?”

Tasha lắc đầu.

“Chúng ta sẽ đổi cái này,” Frisco bảo nó, đập lưng ghế trường kỷ họ đang ngồi bằng một tay, “lấy chiếc sô pha hồng.”

Mia nghĩ hoàn toàn có khả năng là cô bé sẽ nổ tung vì sung sướng.

“Cháu sẽ phải làm việc thật sự khó khăn để tuân theo quy tắc,” Frisco bảo nó. “Cháu cần phải nhớ lý do cậu muốn cháu tuân theo những quy tắc này là vì cậu muốn cháu an toàn, và cậu sẽ thật sự lo lắng khi không biết chắc cháu an toàn. Cháu phải nghĩ và nhớ điều đó, bởi vì cậu biết cháu không muốn làm cậu lo lắng, đúng không?”

Tasha gật đầu. “Cậu sẽ phải tuân theo quy tắc của cháu chứ?”

Frisco ngạc nhiên, nhưng tỏ ra bình thường. “Quy tắc của cháu là gì?”

“Không nói những từ xấu nữa,” cô bé nói không do dự.

Frico lại liếc nhìn Mia, sự phiền muộn trong mắt anh. “Được,” anh nói, nhìn lại Tasha. “Gay go đây, nhưng cậu sẽ cố.”

“Chơi với cô Mia nhiều hơn,” Tasha đề nghị.

Anh cười bối rối. “Cậu không chắc là chúng ta có thể tạo quy tắc đó, Tash. Ý cậu là, những gì liên quan đến cậu và cháu thì ổn thôi, nhưng…”

“Tôi thích chơi với anh,” Mia thầm thì.

Frisco liếc nhìn cô. Cô không thể nào có ý như cô nói. Không, cô đang nói với Natasha. Tuy nhiên… Anh để trí tưởng tượng của mình chạy với viễn cảnh. Nó là một viễn cảnh rất, rất hay.

“Nhưng chúng ta không phải tạo quy tắc cho việc đó,” Mia tiếp.

“Cô có đi ra bãi biển xem cháu học bơi không?” Tasha hỏi cô.

Mia do dự, thận trọng nhìn Frisco qua phòng. “Cô không muốn cản trở.”

“Cô đã mặc sẵn đồ bơi rồi,” anh nói.

Cô có vẻ ngạc nhiên là anh đã chú ý. “À, vâng, nhưng…”

“Cô định đi đến bãi biển khác hả?”

“Không… tôi chỉ không muốn… anh biết đấy…” Cô nhún vai và mỉm cười đầy hối lỗi, lo lắng. “Quấy nhiễu.”

“Không quấy nhiễu đâu,” Frisco bảo cô. Trời ơi, anh cảm thấy lo lắng như cô vậy. Từ khi nào việc này trở nên khó khăn thế? Anh từng rất giỏi trong mấy chuyện này. “Tasha muốn cô đi cùng chúng tôi.” Hoàn hảo. Giờ anh nói như thể anh muốn cô đến làm bạn chơi với cháu gái anh. Không hề. “Và tôi… tôi cũng thế,” anh nói thêm.

Tuyệt, tim anh nhảy lên ngang miệng. Anh nuốt xuống, ráng đưa nó trở lại chỗ cũ khi Mia chỉ chằm chằm nhìn anh.

“Ừm, được,” cuối cùng cô nói, “Trong trường hợp đó, tôi muốn đến. Nếu anh muốn, tôi sẽ mang đồ ăn trưa, như một chuyến picnic…?”

“A!” Tasha ré lên, nhảy nhót quanh phòng. “Đi Picnic! Đi Picnic!”

Frisco cảm thấy mình mỉm cười. Một chuyến picnic trên bờ biển với Mia. Anh không thể nhớ lần cuối anh thấy mong chờ như thế. Và sự mong chờ của anh còn xa hơn mong muốn nhìn thấy bộ đồ bơi của cô, mặc dù anh cảm thấy phần nhiều của điều đó. “Tôi đoán thế là đồng ý. Nhưng không nên chỉ để cô chuẩn bị đồ ăn.”

“Tôi sẽ làm bánh kẹp,” Mia bảo anh, vừa mở cửa. “Hai người sẽ mang đồ uống. Sô đa. Hoặc bia nếu anh muốn.”

“Không bia,” Frisco nói.

Cô dừng lại, nhìn anh, tay cô ngưng nơi nắm cửa.

“Đó là một quy tắc nữa tôi sẽ tuân theo kể từ bây giờ,” anh nói điềm tĩnh. Natasha ngừng chạy nhảy quanh phòng. Con bé đang lắng nghe, đôi mắt mở to. “Không uống nữa. Kể cả bia.”

Mia bước khỏi cánh cửa, đôi mắt cô mở lớn gần như Tasha. “Ừm, Tash, sao cháu không mặc đồ bơi vào?”

Tash biến mất nơi hành lang một cách yên lặng.

Frisco lắc đầu. “Chẳng đáng kể gì đâu.”

Hiển nhiên Mia nghĩ khác. Cô bước lại gần anh, hạ giọng để tránh đôi tai nhạy cảm của Tasha. “Anh biết không, có những nhóm hỗ trợ ngoài thành phố. Anh có thể tìm được một cuộc gặp bất cứ thời gian nào trong ngày – ”

Thật lòng cô nghĩ việc uống rượu của anh là vấn đề nghiêm trọng sao? “Coi nào, tôi có thể lo chuyện này,” anh nói cộc cằn. “Mấy ngày nay tôi đã quá đà, nhưng chỉ thế thôi. Tôi đã không uống chút rượu nào khi tôi ở bệnh viện – chính xác là cho đến hai ngày trước. Mấy ngày nay – cô không thật sự nhìn đúng trạng thái bình thường của tôi.”

“Tôi xin lỗi,” cô thầm thì. “Tôi không có ý bóng gió…”

“Không đáng kể đâu.”

Cô chạm vào tay anh, những ngón tay dịu dàng, mát lạnh và mềm mại trên da anh. “Có, có đáng kể,” cô bảo anh. “Với Natasha, nó rất đáng kể.”

“Tôi không làm việc này vì Tash,” anh lặng lẽ nói, nhìn xuống bàn tay mảnh dẻ của cô đang nằm trên bắp cơ nổi nơi tay anh, mong ước cô cứ để nó ở đó, nhưng biết rằng cô sẽ kéo ra. “Tôi làm việc này vì mình.”