Đứa Con Bị Chối Bỏ

Chương 8

Một cái tết nữa lại sắp tới gần, tết này tôi không ở lại cùng mẹ và anh mà sẽ trở về quê ăn tết cùng chị và mọi người. Anh nghe tôi nói thì buồn lắm, nhưng cũng chẳng nỡ giữ tôi ở lại. Bởi anh biết nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương trong tôi lớn như thế nào, anh không muốn làm khó cho tôi nên chọn cách im lặng.

Cũng lâu rồi tôi chẳng được sống trong cái không khí tết của quê hương, dù năm nào vào ngày giỗ của ông bà và bác gái tôi cũng trở về, nhưng vẫn không thể nào nguôi nỗi nhớ Việt Nam được.

Vùng quê nơi tôi sinh ra và lớn lên đến hiện tại đã thay đổi khá nhiều so với ngày bé. Những ngôi nhà cao tầng mọc lên san sát. Đường lớn trải dài, xe cộ nối đuôi nhau đi đến khắp miền tổ quốc.

Năm nay chị Lan đã sinh thêm 1 bé nữa, vậy là gia đình chị đã có đủ nếp đủ tẻ, tôi cũng đã làm dì của hai nhóc. Lần này chị sinh cũng đầy đủ hơn trước rất nhiều, mẹ chồng chị còn thuê hẳn 1 người để chăm sóc con giúp chị. Thấy thế tôi cũng mừng cho chị, dù rằng họ chưa thật lòng yêu thương chị, nhưng quan tâm tới chị như thế là tốt lắm rồi.

Tôi dù đã lớn, thế nhưng mỗi lần tôi về vẫn luôn muốn ngủ cùng chị, muốn được chị ôm vào lòng và xoa lưng như ngày bé. Đáng tiếc là lần này tôi phải nhường chị cho đứa cháu trai nhỏ mới trào đời hơn 1 tháng kia mất rồi.

Không sao cả, tôi vẫn còn có bé Ngọc Linh ngủ cùng (Linh là con gái lớn của chị Lan, năm nay con bé đã lên 5, xinh và khéo nói y như mẹ). Tôi kể cho con bé tất cả những câu chuyện cổ tích mà trước đây bà ngoại kể cho tôi.

Con bé thích lắm, suốt ngày bám lấy tôi đòi tôi đưa đi khắp nơi, còn đòi về quê cùng tôi nữa, tiếc là bố và bà nội của con bé không đồng ý nên tôi không dẫn theo được.

Nghe chị Lan nói thì con bé ít khi được về quê ngoại lắm, phần vì chị bận buôn bán, phần thì bố và bà nội con bé không muốn cho con bé về. Họ bảo về quê xa xôi lại thiếu thốn đủ thứ, sợ con bé ốm, nên mỗi lần về thường là chị đi một mình. Hiếm hoi lắm mới có lần chồng và con đi cùng.

Năm nay chị lại vừa mới sinh nên cũng chẳng thể cùng tôi về quê ăn tết, vậy là tôi đành lưu luyến chia tay chị để trở về. Thấy tôi bác trai mừng lắm, hỏi han đủ thứ chuyện, từ công việc sức khoẻ và cuối cùng là:

- Bên ấy đã có anh nào để mắt tới chưa, con gái có thì thôi cháu ạ. Đừng có mà già kén kẹn hom nghe không?

- Bác, cháu bác xinh như thế này mà sao tối ngày bác lo con ế không vậy.

- Ngần ấy tuổi đầu rồi còn chưa yêu ai thì chả ế thì là gì, bằng tuổi bay ở quê chúng nó con bồng con bế cả rồi kia kìa.

Tôi chu môi lên mà bảo:

- Ai nói với bác là con chưa yêu ai? Đây này để con cho bác xem ảnh rồi bác phê duyệt giúp con nha.

Bác vội vàng quay qua lấy chiếc kính bên cạnh rồi nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, trên màn hình là bức ảnh anh đang đứng giữa 1 cánh đồng ớt xanh rì mà cười mãn nguyện.

Thấy bác cứ chăm chú nhìn mà không nói gì nên tôi trêu:

- Bác, bác thấy sao, liệu có duyệt được không?

- Duyệt hay không thì anh chị cũng yêu nhau rồi còn gì. Mà cái anh chàng này nhìn cũng có vè hiền lành. Thế tính tình nó ra sao, làm nghề gì, bố mẹ nó như thế nào, nó là người ở đâu, nhà có mấy anh chị em?

Bác hỏi liên tục khiến cho tôi không trả lời nổi, quả đúng là các cụ, bất kì vấn đề gì cũng phải hỏi cặn kẽ từng chút, từng chút một.

Khi tôi chưa yêu thì bác giục nhanh nhanh lấy chồng, vậy mà tôi nói có người yêu rồi thì bác lại nhắc tôi phải cẩn thận, phải giữ mình. Rồi là phải tìm hiểu thật kỹ hãy tiền tới hôn nhân, bác đúng thật là khó hiểu.

Cậu mợ nghe tin tôi về cũng qua hỏi thăm, trước đây khi chị em tôi khó khăn, mỗi lần về quê mà sang nhà cậu mợ chào hỏi thì dì Hiền tỏ rõ thái độ khinh thường. Vậy mà bây giờ khi chúng tôi có đôi chút thành đạt thì mợ thay đổi thái độ hẳn.

Bác trai thấy thế, cũng luôn nói với tôi: “người trong 1 nhà, cái gì bỏ qua được thì bỏ qua cho gia đình êm ấm con ạ”. Tôi cũng không có ý trách móc gì cậu mợ cả, dẫu sao thì trước đây cậu mợ cũng có khoảng thời gian cưu mang tôi. Dù là ngắn ngủi nhưng vẫn là tôi mang ơn họ.

- ---*----*-----

Anh ở bên ấy thì suốt ngày gọi cho tôi nói nhớ thương, xa anh nửa tháng, quả thật lòng tôi cũng cồn cào nỗi nhớ anh. Trước đây chỉ cần 1 tuần không gặp nhau thôi là cả 2 đã không chịu nổi, vậy mà giờ đây chúng tôi phải chịu đựng nỗi nhớ nhau nửa tháng liền.

Những ngày cuối năm công ty anh lại vô cùng bận rộn để kịp giao những đơn hàng cho người ta chuẩn bị tết, thành ra cũng chỉ nói với tôi được dăm câu ba điều rồi lại vội vàng tắt máy.

Tôi thì thường xuyên gửi cho anh xem những bức ảnh tôi chụp quê hương để anh phần nào hình dung ra nơi tôi đã sinh ra và lớn lên.

Rồi ngày tết cũng cận kề, công việc của công ty cũng khép lại, anh dành phần lớn thời gian trong ngày để trò chuyện cùng tôi. Tết nên anh cũng trở về nhà, vì thế thông qua anh tôi cũng nói chuyện, chào hỏi và chúc tết bố mẹ anh.

Tôi đã từng gặp hai bác vào mùa hè vừa rồi, khi theo chân anh đến vườn ớt để thu mua. Ấn tượng của tôi về hai bác là những người nông dân thôn quê hiền hậu chất phác. Nhìn hai bác tôi lại liên tưởng đến những người dân quê tôi, họ cũng thật thà và tốt bụng như thế.

Mặc dù đã được nghe anh kể về hoàn cảnh cũng như gia đình tôi, nhưng khi gặp mặt hai bác không hề tỏ ra khó chịu hay ghét bỏ. Họ chào đón tôi y như chào đón 1 người thân trong nhà, tình cảm và ấm áp.

Những cuộc nói chuyện, những lời hỏi thăm chân tình là thứ khiến tôi cảm thấy bố mẹ anh vô cùng gần gũi và thân thiết. Hơn thế nữa bác gái còn nắm tay dặn dò tôi trước khi tôi và anh trở về rằng:

- Mới tiếp xúc nhưng bác vô cùng yêu quý con, nhất là khi biết về hoàn cảnh của con bác càng khâm phục nghị lực sống của con hơn. Con mạnh mẽ hơn bề ngoài mỏng manh yếu đuối của 1 cô gái rất nhiều. Hạc Hiên nhà bác nó quen được con quả là phúc phận của nó, ở trên ấy hai đứa nhớ bảo ban nhau mà làm ăn sinh sống nghe không? Còn con nữa, còn gầy lắm đấy, phải ăn uống nhiều vào thì mới có sức mà làm việc chứ.

- Con cảm ơn bác, con thật sự cảm động trước những gì gia đình mình dành cho con. Từ nhỏ đến lớn ngoài người thân trong gia đình thì con chưa từng được đối xử thân tình như thế. Cảm ơn hai bác đã cho con thấy tình người ấm áp như thế nào.

Bác nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng vỗ về, hệt như cái cách mà trước đây bà ngoại vẫn làm với tôi:

- Con bé này, có gì đâu mà khóc, con với Hạc Hiên tuy chưa thành thân nhưng bác xem con như con cháu trong nhà. Quan trọng là tụi con yêu thương, sống hạnh phúc với nhau thì bậc làm cha, làm mẹ như bác đây mới yên lòng được. Nín đi đừng khóc nữa.

Tôi nhẹ nhàng lau đi hàng nước mắt, phía trước là bố anh đang vội vàng đi tới, dúi vào tay tôi nào giò, nào chả, rồi cả con gà và 1 ít rau sạch hai bác trồng được, để tôi đem về. Không quên dặn dò tôi đủ thứ, bất giác tôi cảm thấy mình giống như một đứa con nhỏ, được bố mẹ căn dặn trước khi đi sống xa nhà vậy.

Quả thật trong giây phút ấy tôi đã vô cùng cảm động, có lẽ ông trời thấy tuổi thơ của tôi đã chịu nhiều thiệt thòi nên đã đem anh và gia đình thân yêu của anh đến bên đời tôi để bù đắp.

Nhớ lại những kỉ niệm ấy lòng tôi lại dâng lên 1 cảm giác bồi hồi, ở quê anh hai bác cũng đang tất bật chuẩn bị đón tết. Nhìn thấy tôi qua màn hình, ai cũng hỏi han, còn bảo khi nào có dịp nhớ ghé chơi với hai bác cho đỡ buồn.

Anh sinh ra và lớn lên ở 1 môi trường đầy ắp yêu thương như thế, bảo sao anh của tôi lúc nào cũng chân thành và tình cảm. Yêu được anh có lẽ là may mắn của đời tôi.

Sau khi chào hai bác, tôi lại cùng anh trò chuyện thêm 1 lát, nhìn mặt anh tôi không kìm được mà trêu rằng tôi muốn ở lại Việt Nam, sau lần này sẽ không sang lại nữa.

Anh sững người vài giây rồi tắt máy, còn chưa kịp để tôi thanh minh anh đã nhắn tin tới cho tôi nói rằng:

- Em có biết khi nghe em nói câu đó anh buồn thế nào không, em biết là anh yêu em, không thể sống thiếu em mà em lại làm cho anh đau lòng. Em đã hứa bên anh, giờ lại nói không sang nữa, hay là em hết yêu anh rồi?

Tôi biết mình đã lỡ lời nên vội vàng xin lỗi anh:

- Em xin lỗi, em không có ý gì, chỉ là nhớ anh quá nên trêu anh, thật sự em không nghĩ lại làm anh buồn đến thế.

- Thôi bỏ đi, em và mọi người ăn tết vui vẻ, anh bận 1 chút nói chuyện với em sau.

Biết anh vẫn còn giận, nên mấy ngày sau tôi phải xin lỗi nhiều lắm anh mới chịu bỏ qua, còn bắt tôi hứa sẽ không bao giờ được nói ra những câu tương tự như thế. Còn bảo nếu tôi mà dám không sang nhất định anh sẽ sang Việt Nam mà bắt cóc tôi trở lại.

Lúc anh làm việc thì trững trạc đến thế mà sao lúc nói nhớ thương thì lại trẻ con đến thế này.

Rồi tết cũng nhẹ nhàng trôi qua, tôi lại trở lại Trung Quốc, vừa bước xuống sân bay đã thấy anh ở ngoài đợi. Trên tay anh là bó hoa hướng dương, loài hoa mà tôi yêu thích nhất. Thấy tôi bước ra anh hạnh phúc vẫy tay, tôi cũng nhanh chóng chạy lại phía anh, đón lấy bó hoa hướng dương mà ngắm nghía.

Anh ôm tôi, cái ôm sau bao ngày xa cách, cái ôm thoả những nhớ nhung móng ngóng. Tôi cũng tranh thủ hít hà mùi hương quen thuộc cơ thể anh, cho đầy ắp lồng ngực mình rồi mới chịu buông tay. Sau đó giúp tôi kéo hành lý ra về, không khí của mùa xuân khá ấm áp và dễ chịu. Tôi cùng anh trở về phòng trọ cất đồ và thưởng thức bữa cơm do chính tay anh nấu. Anh là tuýp người của gia đình, phần cũng vì khi tiếp khách anh phải ăn ngoài nhiều rồi. Nên khi bên tôi anh luôn muốn được ăn bữa cơm gia đình ấm cúng.

Anh bảo như thế anh mới cảm thấy vui, thấy tôi và anh giống 1 gia đình nhỏ hạnh phúc. Tôi cũng không thích mỗi lần gặp nhau lại kéo ra ngoài, thay vì như thế thích ngắm nhìn anh chăm chú nấu nướng hơn. Thích mỗi lần anh nhờ tôi nêm nếm thức ăn xem đã đủ vị chưa, thích cả lúc 2 đứa cùng nhau rửa bát và năm dài trong phòng trò chuyện.

Chúng tôi cứ hạnh phúc ôm nhau mà thủ thỉ, anh nói cho tôi nghe về ước mơ của anh, về một ngôi nhà và những đứa trẻ cùng tôi. Và cả về những dự định của anh trong tương lai sắp tới. Trong bất cứ dự định nào của anh cũng đều có tôi trong đó, anh cứ đưa ánh mắt mơ màng nhìn lên trần nhà mà nói:

- Không khí mùa xuân đẹp thật em nhỉ, mùa xuân cũng là mùa đôi lứa bên nhau đấy em.

- Thì chúng ta vẫn đang bên nhau đó thôi.

Anh khẽ lồng bàn tay to lớn của anh vào những ngón tay thon dài của tôi mà bảo:

- Là cùng ôm nhau ngủ mỗi tối, là nhìn thấy đối phương vào mỗi sớm mai thức giấc ấy chứ không phải chỉ đơn thuần thế này đâu em. Em đã từng tưởng tượng đến khi em khoác trên mình bộ váy cưới sẽ xinh đẹp và lộng lẫy thế nào chưa?

Tôi biết anh đang muốn nhăc đến điều gì nhưng quả thật tôi chưa sẵn sàng cho cuộc hôn nhân. Không phải tôi yêu anh chưa đủ hay tôi thấy mình còn nhỏ, mà là tôi nhìn cuộc hôn nhân của chị tôi thấy sợ.

Dù rằng hiện tại chị thành đạt, gia đình chồng cũng tử tế với chị hơn, nhưng tôi biết sâu thẳm trong lòng họ cũng chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng. Nhất là chồng chị, ngày yêu anh ta thề non hẹn biển, thề thốt đủ thứ, vậy mà lấy nhau về chẳng mấy ngày đã thay đổi.

Tôi biết anh không giống anh rể, biết chân tình anh dành cho tôi là thật, nhưng khi bước vào cuộc hôn nhân sẽ có cơm áo, gạo tiền, rồi trách nhiệm con cái, ít nhiều con người ta cũng sẽ khác.

Và tôi vẫn có 1 ước muốn cháy bỏng đó là trở lại Việt Nam lập nghiệp, vẫn muốn thực hiện lời hứa với bà năm xưa,: “xây căn nhà to hơn nhà ông Lý đầu làng”.

Bởi vậy tôi chầm chậm đáp:

- Anh có thể gọi video cho em vào mỗi sáng thức dậy mà.

- Không, anh muốn thấy em bằng xương bằng thịt, muốn được hôn lên đôi môi ấm nóng của em. Muốn hít hà mùi hương trên tóc em mỗi sáng cơ.

Tôi im lặng không nói, anh thấy thế thì rầu rĩ hỏi:

- Em không muốn cùng anh đón bình minh mỗi sáng hay sao?

- Dĩ nhiên là muốn, ai yêu mà không mong được sống cạnh người mình yêu đâu, chỉ là em còn nhiều dự định chưa thực hiện xong nên chưa thể cùng anh kết duyên ngay được?

- Dự định của em là gì, có thể nói cho anh biết được không, nếu được anh sẽ cùng em thực hiện.

- Em muốn trở về Việt Nam Sinh sống và lập nghiệp.

Anh quay hẳn người sang nhìn tôi, vội vàng hỏi:

- Trở về Việt Nam.

- Vâng.

Anh im lặng, còn tôi cũng chẳng biết nói gì, cả hai nằm bên nhau nhưng mỗi người lại theo đuổi 1 suy nghĩ riêng. Tôi đoán anh đang giận tôi, bởi mấy ngày trước tôi đã hứa sẽ không rời xa anh, vậy mà bây giờ lại nói muốn về Việt Nam lập nghiệp.

Quê hương anh ở đây, công việc và gia đình của anh cũng ở cả đây, tôi trở về chẳng phải đồng nghĩa với việc chúng tôi sẽ phải xa nhau hay sao?

Nhưng thật sự ước muốn cháy bỏng trong tôi là trở về, tuy tuổi thơ tôi lớn lên không mấy vui vẻ, nhưng dẫu sao đó cũng là quê hương, nơi đó có chị và những người thân của tôi. Xa quê tôi thật sự rất nhớ.

Lần gặp gỡ đầu tiên cùa tôi và anh trong năm 2018 cứ thế trôi qua trong im lặng như thế.

Đến khi đồng hồ điểm 10h thì anh cũng buồn bã chào tôi mà ra về, do mấy tháng đầu năm nhiều khách du lịch nên tôi rất bận. Chẳng còn thời gian mà đến công ty anh như trước, anh vẫn đều đặn hỏi han tôi, nhưng tôi mơ hồ càm nhận được giữa chúng tôi có gì đó ngăn cách.