Đứa Con Bị Chối Bỏ

Chương 12

Mấy ngày qua kể từ khi anh xảy ra chuyện bố mẹ anh cũng lên nhà anh ở để tiện lo cho anh và Cao Lãng (em trai thứ 3, người cùng anh đồng sáng lập ra công ty)

Nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm nay bố mẹ anh có nói sẽ vào thăm anh, tôi phải qua nhà anh để nhờ hai bác nhắn cho anh vài lời. Biết là mọi việc trước mắt còn chưa có hướng giải quyết, nhưng nhất định phải trấn an anh trước đã.

Tôi không muốn cuộc sống của anh trong đó đã ngột ngạt, còn bị lo lắng dày vò. Mọi thứ tôi sẽ cố gắng gánh giúp anh nhiều nhất có thể.

Nhìn thấy tôi, bác gái buồn rầu nói:

- Lệ sang à con, con đã dò hỏi được gì giúp bác chưa?

- Dạ, vẫn chưa có thông tin gì cụ thể bác ạ, con cũng đang cố gắng nhờ tất cả mối quan hệ mà mình biết, mong là sẽ giúp được cho anh.

- Mấy nay hai bác cũng chạy vạy khắp nơi, chỗ nào nhờ được đều đến tìm nhưng người ta đều lắc đầu không chịu giúp con ạ.

Tôi biết chứ, chỉ là tôi cố giấu để hai bác còn có 1 chút gì đó mà hi vọng, mà bấu víu. Tôi chỉ vì anh mà đã đau khổ như thế, vậy mà hai bác phải lo lắng cho cùng lúc 2 người con trai của mình, tôi thương hai bác nhiều lắm. Nhưng bản thân tôi cũng chỉ biết dùng vài lời an ủi sáo rỗng dành cho bác chứ cũng chẳng thể làm gì hơn.

- Bác, nhất định Hạc Hiên và Cao Lãng sẽ không sao đâu, con tin nhất định rồi sẽ có cách giúp họ.

Bác gái khẽ cúi đầu chấm những giọt nước mắt trực trào, còn bác trai thì dùng ánh mắt đầy hy vọng nhìn tôi nói:

- Bác cũng mong là thế, bác thì già, lại quanh năm ở quê cũng chẳng quen biết nhiều người, mọi việc chỉ biết nhờ cả ở con thôi.

Bác thấy tôi im lặng thì tiến đến khẽ ôm tôi vào lòng, là bác đang an ủi tôi hay đang an ủi chính mình. Dù là gì thì lúc này chúng tôi cũng cần phải dựa vào nhau mà cố gắng, phải mạnh mẽ vì anh.

Sau cái ôm, là lúc hai bác lên đường vào thăm anh. Hai bác đi rồi tôi cũng vội vã tới nhà mẹ, giờ này chắc mẹ cũng sắp tan làm. Mẹ sống ở đây đã lâu, chắc chắn mẹ sẽ quen biết nhiều hơn tôi, biết đầu nhờ những mối quan hệ ấy lại có thể giúp được cho anh.

Dù là mong manh nhưng tôi vẫn không thể thôi hy vọng, nếu không may mẹ cũng không giúp được, thì ít nhất lúc này tôi cũng có 1 người tâm sự, sẽ chia cho nhẹ nỗi lòng.

Tôi mệt lắm, rất muốn gục vào lòng chị Lan mà khóc như ngày trước, nhưng mà tôi và chị ở xa quá, người có thể thay chị vỗ về an ủi tôi lúc này chính là mẹ.

Thấy tôi mẹ thoáng một chút ngạc nhiên rồi hỏi:

- Có việc gì mà con lại đến đây giờ này, mà sao nhìn con mệt mỏi thế, con ốm hay có chuyện gì.

Nghe những lời quan tâm của mẹ mà tôi tủi thân đến bật khóc, mấy ngày qua ngày nào tôi cũng phải gồng mình lên mạnh mẽ. Hôm nay câu hỏi của mẹ thực sự đã phá vỡ mọi vỏ bọc mà tôi vẫn cố tạo ra. Cứ thế khóc nấc lên từng hồi, khiến mẹ lo lắng phải vội vàng dựng xe để chạy đến mà hỏi:

- Sao thế, sao con lại khóc, có chuyện gì nói mẹ nghe xem nào?

- Con mệt mỏi quá mẹ ơi, Hạc Hiên, Hạc Hiên bị bắt rồi…

- Thôi thôi, chờ mẹ mở của rồi vào nhà nói sau, đứng ngoài này không tiện, con mở cửa giúp mẹ đi.

Tôi ngoan ngoãn làm theo lời mẹ, cảnh cửa mở ra, bất giác tôi lại thấy có gì đó nghẹn lại, chẳng phải trước đây tôi cũng từng mơ ước có 1 mái ấm gia đình hay sao? Tôi từng nghĩ sinh ra cha mẹ chẳng cho tôi được 1 gia đình đúng nghĩa, thì tôi sẽ cùng anh xây cho mình 1 tổ ấm vững bền.

Chính anh cũng từng ôm tôi vào lòng mà nói:

- Nhất định anh sẽ cho em và con của chúng ta sau này một mái ấm hạnh phúc ở chính nơi mà em đã từng phải chịu bất hạnh. Anh sẽ thay những người sinh ra em, lo lắng bù đắp cho em.

Thế mà giờ đây, chúng tôi còn chưa kịp xây dựng nền móng cho tổ ấm của mình, thì cuộc đời lại cuốn anh ra xa tôi.

Làm ơn hãy nói với tôi tất cả chỉ là 1 giấc mơ, 1 cơn ác mộng thôi đi, hãy nói rằng chỉ cần tôi tỉnh giấc mọi thứ vẫn sẽ như xưa. Anh vẫn còn bên cạnh tôi, ôm tôi vào lòng mà thủ thì những lời yêu thương. Sẽ cùng tôi đi hết chặng đường đời phía trước, cùng tôi sinh những đứa con đáng yêu. Cùng tôi thực hiện những việc còn dang dở trước mắt vào ngay ngày mai.

Làm ơn, ai đó hãy đánh thức tôi dậy đi mà, tôi sợ lắm, mệt mỏi lắm rồi, làm ơn đi.

Mẹ thấy tôi cứ đứng ở cửa dùng tay ôm ngực trái mà khóc thì vội vàng chạy tới ôm tôi nói:

- Nín đi con, có chuyện gì bình tĩnh nói mẹ nghe xem nào.

- Hạc Hiên bị bắt rồi, vì tội trốn thuế mẹ ạ.

- Trốn thuế, sao nó lại làm thế, luật pháp ở đây rất nghiêm đối với tội danh này.

Nghe mẹ nói tôi lại tiếp tục khóc, quả đúng là ở đây đối với tội trốn thuệ xử phạt rất nặng. Chính vì thế nên tôi mới tìm đến mẹ, vừa khóc vừa hỏi:

- Mẹ, mẹ có quen ai làm về vấn đề này, có thể hỏi giúp con không, thật sự con lo lắm.

- Được rồi, được rồi, trước tiên con phải nín đi đã, phải thật bình tĩnh thì mới có thể nghĩ cách giải quyết được. Mẹ cũng có quen vài người, để lát mai mẹ hẹn gặp họ rồi thử nhờ họ xem sao. Mong là sẽ giúp được, sau này có chuyện gì thì nên nói sớm với mẹ, đừng có ôm khổ một mình như thế nghe không?

Đưa tay quyệt ngang dòng nước mắt tôi đáp:

- Vâng con biết rồi, hay là mẹ gọi cho họ hẹn gặp luôn đi ạ.

- Bây giờ mẹ muốn con kể sơ qua về tình hình của Hạc Hiên để mẹ nắm được, khi gặp người ta mẹ còn biết mà nói chứ. Không nên nóng vội quá con ạ.

Tôi ngoan ngoãn kể cho mẹ nghe hết mọi chuyện, từ việc Hạc Hiên bị bắt hôm nào, số tiền là bao nhiêu, đến cả những lời mà luật sự Minh Trí nói với tôi nữa. Mẹ nghe xong thì thoảng thốt hỏi:

- Việc này liên quan đến cả con, có thật như thế không?

- Thì con có nghe luật sự nói thế, con cũng đang rối lắm đây. Bố mẹ anh ấy cũng nhờ hết những nơi có thể mà chưa có thông tin gì cụ thể cả. Tất cả còn đang trong quá trình điều tra.

Dường như cái thông tin tôi cũng sẽ bị liên luỵ khiến mẹ tôi lo lắng vô cùng, bà hết đứng lên ngồi xuống, lại gọi điện trao đổi với ai đó. Mãi sau bà mới quay sang tôi nói:

- Mẹ hẹn gặp người ta vào tối nay rồi, hiện tại mẹ nghĩ con nên ở lại đây với mẹ. Con về đó một mình rồi lại lo lắng suy nghĩ mẹ không yên tâm.

- Thôi, con ở 1 mình quen rồi, ở đây có dượng con không thoải mái lắm.

Mẹ nghe tôi nói thì lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng cũng không nói gì. Ngồi cho đến khi nghe thấy tiếng dượng cùng hai em ngoài cổng tôi mới đứng dậy chào mẹ để ra về.

Suốt cả quãng đường về nhà tôi luôn lẩm nhẩm cầu xin ông trời cho mẹ có thể giúp được Hạc Hiên. Nhưng hình như ông trời lại bỏ quên lời cầu nguyện của tôi, nên tất cả những người mà mẹ biết đều nói như luật sư Minh Trí từng nói với tôi:

- Chỉ có thể giúp anh ấy nhận mức án nhẹ nhất trong khung hình đó, chứ không thể giúp gì hơn.

Vậy là mọi hy vọng lại sụp đổ, một tháng đã trôi qua mà đến ngay cả việc tìm người bào chữa cho anh tôi vẫn chưa chọn lựa nổi, chưa bao giờ tôi thấy bản thân mình vô dụng như lúc này cả.

Tôi nhớ anh, nhớ đến quặn thăt tim gan, lâu lắm rồi tôi chẳng xa anh nhiều ngày như thế, không biết anh trong đó có khoẻ không, có ăn uống đầy đủ không, chắc anh cũng đang lo lắm nhiều lắm.

Bố mẹ anh cũng gần như suy sụp tinh thần, em gái anh thì cũng xin nghỉ học, trở về từ Mỹ để cũng bố mẹ nghĩ cách lo cho hai anh. Nhìn gia đình 5 người họ buồn khổ mà tôi thật sự thấy đau lòng.

Hàng ngày chị Lan vẫn điện thoại nói chuyện an ủi tôi, chị bảo nếu ở Việt Nam có lẽ sẽ dễ giải quyết hơn, chỉ tiếc là đây lại là Trung Quốc nên chị cũng chẳng thể giúp gì được.

Khi trong lòng bế tắc tôi chỉ biết tìm đến nơi cửa phật, một mình tôi lang thang đến chùa Linh Ẩn để cầu nguyện cho anh. Tiếng tụng kinh, gõ mõ của các sự thầy quả thực cũng giúp cho tâm tôi bình yên đôi chút.

Nhưng cũng đâu thể trốn trạy hiện thực mãi được, hai tháng trôi qua, ngày hôm nay cũng có lệnh chính thức đóng cửa công ty TNHH Hiên Lãng, chứ không còn là giấy tạm dừng hoạt động nữa rồi. Thông tin về vụ việc cũng được báo trí và truyền thông nói đến rất nhiều, chứ không còn giữ kín vì đang trong thời gian điều tra nữa.

Tất cả mọi người có liên quan đến công ty đều được công an thuế triệu tập, trong đó có tôi. Cũng may anh một mực khẳng định do khi chuyển địa điểm công ty có thiếu vốn phải vay tiền tôi, nên hàng tháng gửi tiền vào tài khoản để trả nợ. Nên người ta cho tôi về để điều tra thêm.

Mọi bằng chứng về việc công ty của anh trốn thuế cũng đã được công an trình bày rõ ràng. Họ chỉ đang điều tra xem con số chính xác mà công ty anh đã trốn thuế kể từ khi thành lập là bao nhiêu để xét xử.

Những nơi cần nhờ tôi cũng đã nhờ, khoản tiền tôi cùng gia đình anh chi ra cũng chẳng nhỏ, nhưng kết quả vẫn chỉ nhận lại được những cái lắc đầu bất lực.

Không còn cách nào khác tôi đành phải trở về Việt Nam, ngày tôi đến chào tạm biệt, bố mẹ anh buồn lắm. Bác gái cứ nắm tay tôi mà khóc, còn bác trai thì bảo:

- Thời gian qua bác cũng hiểu chân tình của cháu với Hạc Hiên, nhưng giờ sự việc đã đến nước này thì cháu cứ yên tâm mà về Việt Nam, cháu vất vả vì nó quá rồi. Bác cảm ơn cháu nhiều lắm.

- Nếu có thông tin gì của anh ấy phiền bác báo cho con với, con cũng sẽ nhờ mẹ con hỏi thăm thêm tình hình của anh ấy. Con xin lỗi vì không thể cùng hai bác lo cho anh ấy được.

- Đừng nói thế, bác hiểu lòng con mà, con nhớ phải giữ gìn sức khoẻ đấy.

Bịn rìn chào hai bác tôi trở về chuẩn bị đồ đạc, để bay ngay trong đêm đó. Đón tôi tại sân bay không ai khác là chị Lan, thấy chị bao tủi hơn trong lòng lại vỡ oà, chị em tôi cứ thế ôm nhau mà khóc nức nở, mặc kệ cho biết bao nhiêu người đi qua chỉ trỏ cũng chẳng bận tâm.

Khóc một lúc thấm mệt thì chị dắt tôi ra xe trở về nhà, ngồi trên ô tô của chị mà lòng tôi ngổn ngang trăm mối, tôi dặn chị:

- Chị đừng nói gì cho anh Long biết gì cả nhé, trước mắt cứ coi như em về chơi thôi.

- Uk tuỳ em, cứ về nhà chị đã rồi tính tiếp.

Cả nhà chị ai cũng biết tôi là người giúp chị tìm mối hàng buôn bán, nên những ngày đầu tôi về đây họ tử tế với tôi ghê lắm. Mẹ chồng chị sáng nào qua cũng mua đồ ăn sáng cho mọi người và cho cả phần tôi nữa. Bà con liên mồm khen tôi:

- Trời ơi con bé nó xinh xắn mà giởi quá, thế đã có mối nào để mắt chưa. Hay để bác làm mối cho, bác quen nhiều anh có gia thế, có điều kiện lắm.

Tôi gượng cười đáp:

- Dạ thôi con cảm ơn bác.

Rồi bác hỏi han đủ thứ nào là bên ấy chắc tôi mua được nhà riêng rồi, nào là tiết kiệm nhiều chưa, mẹ tôi bên ấy làm ăn tốt không, một câu, hai câu cũng đều nhắc đến tiền. Tôi thật sự chán ghét nhưng vì chị nên vẫn nhẹ nhàng trả lời cho phải phép.

Còn chồng chị thì mỗi lần về nhà đều bảo:

- Dì Lệ lâu lâu mới về Việt Nam có muốn đi thăm thú đâu không anh làm tài xế miễn phí cho.

- Dạ có, anh có thể xế em về quê được không, em nhớ nhà quá.

- Quê à, để anh xem sắp xếp thời gian rồi báo em sau nhé.

Quê tôi chứ có phải đi đày đâu mà anh ta thay đổi thái độ nhanh đến thế, chắc anh ta coi thường quê nghèo nên thái độ chăng. Tôi cũng chẳng thèm bận tâm, nghỉ ngơi 1 2 hôm cho lại sức tôi và chị cùng nhau về quê.

Căn nhà mái ngói lụp xụp ngày xưa của nhà bác cả đã được vợ chồng anh Hoàng phá bỏ, trên nền đất cũ ấy được anh xây dựng 1 căn nhà 3 tầng khá khang trang và đầy đủ tiện nghi.

Nghe thấy tiếng chó sủa, bác trai đi ra ngoài hiên nheo nheo đôi mắt đã mờ nhìn chúng tôi. Bác trai cũng già yếu nhiều rồi, thấy tôi bác cất tiêng hỏi:

- Sao lại về tầm này, tầm này về rồi thì tết có về được không Lệ?

Dù đang rất buồn nhưng vì không muốn ai biết truyện nên tôi vẫn cố tỏ ra tươi cười đáp:

- Cháu về ăn bám bác luôn từ giờ đến tết đây.

- Bay chỉ khéo đùa.

- Con nói thật mà, có mình bác ở nhà thôi ạ?

Bác rót ít nước pha trà rồi trả lời:

- Uk, vợ chồng thằng Hoàng đi làm, còn mấy đứa nhóc đi học cả rồi, còn mình cái thân già này ở nhà đang buồn đây. May quá có 2 cô cháu gái đến thăm.

Chị Lan đi lấy đĩa sắp đồ thắp hương bác gái xong thì nói:

- Bác kêu buồn mà con rước lên Hà Nội chơi nhà con thì lại không chịu đi.

- Thôi bay ơi, tao sống ở quê quen rồi, lên đây xe cộ nhiều không quen. Lâu lâu chị em bay về thăm là mừng, là quý rồi.

Rồi bác quay qua hỏi tôi:

- Thế con lệ Về Việt Nam từ bao giờ, công việc ở bên ấy ổn cả chứ, mà không dẫn cái anh chàng kia về ra mắt con định để đến bao giờ. Hăm tám, hăm chín tuổi đầu rồi đấy, lo mà lấy chồng đi đừng có suốt ngày mải mê công việc nghe không?

Nhắc đến anh tôi lại thoáng buồn, gượng gạo nhìn bác trả lời:

- Con vẫn ổn bác ạ, bác dạo này thế nào, cái đầu gối có còn đau không. Mà thuốc cháu gửi về bác có uống đều không đấy?

- Đỡ nhiều rồi, bây giờ đi lại được rồi, chứ mấy tháng trước tuyền phải chống gậy thôi. Công nhận cái thuốc ấy hiệu nghiệm thật đấy.

Ba bác cháu cứ thế ngồi hàn huyên đủ thứ chuyện đến khi mặt trời gần đứng bóng tôi mới bảo:

- Bác cho con mượn chìa khoá nhà ông bà, con chạy ù qua bên ấy thắp hương cho ông bà rồi còn về chuẩn bị cơm trưa ạ.

- À bác vẫn treo ở cái đinh trên nóc đình màn kia kìa, bay qua đó lấy hộ bác.

Hai chị em tôi chào bác rồi rảo chân bước đi trên con đường làng quen thuộc, con đường này trước đây là đường đất, mỗi trận mưa tới là lầy lội trơn trượt, nhưng từ khi cuộc sống của người dân quê khấm khá hơn, người ta cũng cùng nhau bê tông hoá đường làng nên việc đi lại khá sạch sẽ và thuận tiện.

Căn nhà mái ngói của ông bà tuy đã được chị Lan sửa sang lại nhiều nhưng vẫn chẳng thể xoá đi nét cổ kính với thời gian được Nhẹ nhàng mở cửa bao nhiêu ký ức ngày ông bà còn sống lại ùa về, từng câu an ủi, từng lời dặn dò tôi đều ghi nhớ hết.

Chiều đó chị Lan trở lại Hà Nội luôn còn tôi thì ở quê thêm vài hôm thăm hỏi họ hàng cho khuây khoả. Phần vì đi đến đâu mọi người cũng hỏi thăm về anh khiến cho lòng tôi buồn hơn. Phần vì lo lắng cho tình hình của anh nên 2 ngày sau tôi trở lại Hà Nội, nhờ một vài người bạn làm Luật sư của chị tư vấn thêm về trường hợp của anh. Có điều pháp luật Việt Nam và Trung Quốc không giống nhau nên họ cũng chẳng thể nào tư vẫn cho tôi cụ thể được.