Dụ Tội

Chương 311: Phiên ngoại 42

“Trong phòng bếp còn rất nhiều, ngươi nếu còn muốn ăn thì múc một chén nữa.” Hạ Vân Phong bảo Hoằng Dạ ăn nhiều một chút.
Hoằng Dạ tỏ vẻ không cần: “Không ăn.”
Hạ Vân Phong cũng không có ép.


“Ta vừa mới xem tin tức.” Hạ Vân Phong nói rất chậm, y nằm nhìn Hoằng Dạ, “Mấy ngày nữa có đúng là ngươi lại muốn bay đi bắc Mỹ hay không?” Y hít thở rất chậm…
Rất nhẹ… Nhưng ngực không khỏi ái muội phập phồng…
Hoằng Dạ không có phủ nhận.
Hạ Vân Phong không có hỏi nhiều nữa.


Y chỉ thong thả xoay người, y miễn cưỡng nằm sấp ở trên ghế sa lon, đưa lưng về phía Hoằng Dạ, tiếp tục chậm rì rì hút thuốc: “Trên lưng hơi nóng, cầm đá thay ta hạ nhiệt một chút.” Giọng y nghe vào không có khí lực gì.
Nhàn nhạt…
Tốc độ thủy chung đều là chậm như vậy…


Một tay Hạ Vân Phong đỡ cái tẩu, một tay gối đầu, miệng tẩu thuốc kề bên môi y, y hơi híp mắt thoải mái nghỉ ngơi…
Y rất biết hưởng thụ.
Đường nhìn của Hoằng Dạ từ thắt lưng Hạ Vân Phong dời xuống, áo ngủ Hạ Vân Phong rất mỏng.
Trên đai lưng còn gắn thêm cái quần rất nhỏ.
Hơn nữa…


Từ góc nhìn của Hoằng Dạ, phía trước Hạ Vân Phong chỉ có lớp vải thật mỏng, phía sau là dùng dây buộc lại… (=..= trc che sau khoe)
Cho nên…
Rất mát mẻ…
Rất thoải mái…


Hạ Vân Phong lấy tay gối đầu, thoải mái hút thuốc, cảm giác được hai tay Hoằng Dạ không nhúc nhích, y chậm rãi giục Hoằng Dạ: “Đi xuống…” Dùng đá…
Đá ở trên hông Hạ Vân Phong bồi hồi.
Khiến cho thắt lưng vốn như nhũn ra của Hạ Vân Phong cũng từ từ trở nên thư thái không ít.


Hoằng Dạ cúi đầu.
Rất có kiên nhẫn vi Hạ Vân Phong phục vụ.
Bất quá.
Rất nhanh cũng cảm giác được dưới thân trở nên lành lạnh, y không có mở mắt ra, vì y cảm giác được viên đá đang mát xa hắn mông y, bắp đùi y, cùng chỗ kia…
Hạ Vân Phong nghiêng đầu nhìn về phía Hoằng Dạ.


Hoằng Dạ hỏi y cảm giác có thấy khá hơn chút nào không, y tỏ vẻ khá, không còn nóng như vậy nữa.
Chỉ bất quá.
Y thấy trên đầu Hoằng Dạ toát ra mồ hôi,
Y an tĩnh nhìn Hoằng Dạ.
Không có nhắc nhở Hoằng Dạ.
Bởi vì y phát hiện, Hoằng Dạ nhìn chằm chằm vào thân thể y…


Dưới cái nhìn chăm chú của Hoằng Dạ, thân thể y càng ngày càng nóng, viên đá cũng bị hòa tan càng lúc càng nhanh.


“Mấy đêm nay ta thấy trong phòng ngươi đều sáng đèn, có bận rộn cũng đừng vất vả quá.” Hạ Vân Phong không muốn Hoằng Dạ mệt như thế, thậm chí y muốn cho Hoằng Dạ khước từ lần trình diễn này.
“Ta biết.” Hoằng Dạ biết chừng mực.


“Ta xem tin tức thấy nói, bạn gái cũ của ngươi cũng sẽ dự lần này, hơn nữa còn là người mẫu chính của buổi trình diễn.” Hạ Vân Phong không phải hỏi, cũng không phải chất vấn.
Chỉ là đơn giản trò chuyện.
Đơn giản trần thuật.


Động tác Hoằng Dạ không có ngừng, rất bình thường trả lời Hạ Vân Phong: “Không sai.” Hắn thoải mái thừa nhận.
Bất quá.
Lúc này Hoằng Dạ hướng Hạ Vân Phong đưa ra lời mời: “Lần này ngươi theo ta cùng đi, có được không?” Hắn hỏi Hạ Vân Phong, cũng như trưng cầu ý kiến Hạ Vân Phong.


Hạ Vân Phong gật đầu đáp ứng.
Rất nhanh.
Y cũng cảm giác Hoằng Dạ xốc áo ngủ lên, một tay trượt vào địa phương hờ khép…
“Áo ngủ của ngươi ướt rồi.” Hoằng Dạ xốc áo ngủ y lên nhìn một cái.
“…” Hạ Vân Phong không nhúc nhích.


“Mặc trên người sẽ lạnh.” Hoằng Dạ thong dong kéo áo ngủ Hạ Vân Phong lên.
Chân Hạ Vân Phong lộ ở bên ngoài.
Sau đó là mông.
Tiếp theo là eo…
Cuối cùng là cái lưng mịn màng…


Da Hạ Vân Phong bị lạnh mơ hồ có chút hồng hồng, hơn nữa Hạ Vân Phong nghiêng đầu nhìn Hoằng Dạ, ánh mắt kia cứ như đang mời Hoằng Dạ “Thưởng thức” y…
“Cởi áo ra đi.” Hoằng Dạ vừa nói, một bên thay Hạ Vân Phong cởi bỏ áo ngủ bị ướt…


Cả lưng Hạ Vân Phong đều hoàn toàn rơi vào trong mắt Hoằng Dạ.
Y không hề che lấp.
Tùy ý Hoằng Dạ nhìn…
Rất nhanh.


Đôi môi Hoằng Dạ liền hôn lên cái lưng bị nước đá làm ướt của Hạ Vân Phong, Hoằng Dạ dán đôi môi lạnh lẽo lên, kiên trì hạ nhiệt độ cho Hạ Vân Phong, chỉ là hơi thở của hắn…
Khiến cho tim Hạ Vân Phong đập rộn lên…
Hơi thở nhẹ nhàng như lông chim.
Rất nhẹ.
Khiến y hơi ngứa.


Nhưng rất hưởng thụ.
Vì Hoằng Dạ rất biết cách làm.
Hơn nữa.
Bàn tay Hoằng Dạ bao vây lấy địa phương ngẩng đầu dưới bụng y…
Y đè nặng tay Hoằng Dạ.
Cảm giác được mỗi một lần ma sát của Hoằng Dạ…
Tê –


Miệng Hạ Vân Phong nhợt nhạt phát ra tiếng hút không khí ái muội, đôi môi Hoằng Dạ theo hông y, lướt qua lưng y, lúc đến đầu vai y, tiếng hít thở của y đều sắp đình chỉ.
Y vẫn như trước nghiêng đầu…
Rũ mắt…
Nhìn Hoằng Dạ…


“Ngươi đổ mồ hôi rồi.” Hạ Vân Phong nhắc nhở Hoằng Dạ, y nói không lớn.
Vì hai người dựa vào rất gần.
Y cảm giác được trong miệng Hoằng Dạ có cổ hàn khí, chậm rãi tràn ra…
Như có như không trêu chọc thần kinh y…


Đôi môi Hạ Vân Phong nóng lên, rất cần nước đá để y hạ nhiệt độ…
Thế nhưng.
Hoằng Dạ chỉ để sát vào nhìn y, cũng không hôn y.
Y nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của Hoằng Dạ, y chỉ cảm thấy càng thêm khát nước.


Hoằng Dạ nắm càng dưới Hạ Vân Phong, khiến cho đôi môi Hạ Vân Phong tự nhiên mở ra, đem viên đá mà hắn đang ngậm trong miệng kia cho vào trong miệng Hạ Vân Phong…
Nhưng hắn không xâm nhập vào hôn…
Sau khi đút cho Hạ Vân Phong, thì chỉ dùng đôi môi hơi lạnh, hôn đôi môi nóng lên của Hạ Vân Phong một cái…


Viên đá mà Hạ Vân Phong ngậm kia, tràn đầy mùi của Hoằng Dạ.
Y cảm thấy như đó không phải là một viên nước đá, sau khi ngậm vào, đầu lưỡi trở nên nóng đến nỗi y có chút tê dại, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Hoằng Dạ…
Nhịp tim y càng thêm không thăng bằng…
Hạ Vân Phong ăn đá.


Cảm giác được môi Hoằng Dạ, theo vai y, trượt tới sau thắt lưng y, sau đó…
Viên đá kia trượt xuống địa phương bị đẩy ra… (chỗ để xxoo ở khe mông ý =.,=)


Khi đầu lưỡi hơi lạnh của Hoằng Dạ xâm nhập vào, tẩu thuốc trong tay Hạ Vân Phong rơi trên mặt đất, bình tĩnh trong mắt y cũng nổi lên gợn song rất nhỏ…
Y nghiêng thân.
Tay y theo cổ áo phía sau của Hoằng Dạ, mò lên lưng Hoằng Dạ.
Trên lưng Hoằng Dạ có mồ hôi lấm tấm.


Hạ Vân Phong cảm thấy hơi thở của Hoằng Dạ đã làm ướt dưới thân y…
Bất quá, rất nhanh..
Hoằng Dạ liền ngẩng đầu…


Hạ Vân Phong thuận thế xoay người, miễn cưỡng nhìn hắn: “Kỳ thực ngươi có thể không cần như vậy.” Y có chút ngoài ý muốn với hành động của Hoằng Dạ, Hoằng Dạ cư nhiên nguyện ý dùng miệng…
ɭϊếʍƈ địa phương đó của y…
Hoằng Dạ không nói gì.
Chỉ là đang cười.


Nụ cười trên mặt Hoằng Dạ rất ôn hòa, cũng rất tùy tính.
“Ta nghĩ ngươi thích ta làm như vậy.” Hoằng Dạ tiến đến trước mắt Hạ Vân Phong, khiến cho Hạ Vân Phong có thể chạm đến đến hơi thở của hắn, gần gũi cảm giác được hơi thở của hắn.


Nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng Hạ Vân Phong dần dần trở nên sâu sắc, Hoằng Dạ luôn luôn có thể khiến tâm tình y trở nên rất tốt, nghe thấy Hoằng Dạ biểu lộ, Hạ Vân Phong rất cao hứng.
Thế nhưng –


Đương Hoằng Dạ vừa định cúi đầu, chui đầu xuống eo y, y lại xê dịch về phía sau sau, tỏ vẻ Hoằng Dạ không cần như vậy, kỳ thực đã đủ rồi…
Hoằng Dạ giương mắt nhìn y.


“Quần áo của ngươi bị mồ hôi làm ướt rồi.” Hạ Vân Phong tiếp tục nhắc nhở Hoằng Dạ, y lấy tay kéo kéo quần áo Hoằng Dạ, tay sờ vào trong quần áo Hoằng Dạ, cảm giác có chút ướt.
“Không sao.” Hoằng Dạ chỉ đơn giản lên tiếng trả lời.


Hạ Vân Phong lại lo lắng Hoằng Dạ cảm lạnh, y kéo cao áo Hoằng Dạ lên: “Ngươi cởi áo ngủ ra đi.” Y bảo Hoằng Dạ cởi đồ ra để tránh bị cảm lạnh…