Dụ Tội

Chương 283: Phiên ngoại 14 h

Hạ Đông ôm thân thể Hạ Vân Phong chưa có động, nghiêm túc nói với Hạ Vân Phong hắn sẽ không đi: “Trừ phi ngươi không muốn nhìn thấy ta, hoặc là ngươi bảo ta đi.” Đến lúc đó hắn mới có thể rời đi, nếu không hắn sẽ không bỏ lại Hạ Vân Phong một mình.
Như vậy đã đủ.


Ánh mắt Hạ Vân Phong rõ ràng mềm mại hơn, thân thể cũng thả lỏng: “Thật sự nghe lời như vậy?” Y không có ý gì, lười biếng mà trầm thấp hỏi Hạ Đông.
Ánh mắt y ở trên mặt Hạ Đông lưu luyến, thật giống như nhìn thế nào cũng không thấy chán.


Hạ Đông không gật đầu, chỉ để sát vào môi Hạ Vân Phong, cúi đầu “Ân” một tiếng, sau đó nặng nề mà hôn khóe môi Hạ Vân Phong.
Mềm ……
Nóng nóng ……


Hơi thở cực nóng của Hạ Đông làm cho tim Hạ Vân Phong đập nhanh hơn, rất nhanh y chợt nghe thấyHạ Đông dùng thanh âm thấp đến mức không thể nghe nói với y: “Có phải thời tiết quá lạnh, nơi đó của ngươi cũng đặc biệt chật hay không……” Hắn nhỏ giọng nói xong, đôi môi theo sườn mặt Hạ Vân Phong trượt xuống cằm Hạ Vân Phong, không dấu vết hôn hai cái.


Tuy rằng khi Hạ Đông nói chuyện ngữ khí rất chính trực, nhưng Hạ Vân Phong cảm thấy lời này của Hạ Đông lại phá lệ tình sắc, vì Hạ Đông cũng không phải đang hỏi y, cho nên y không cần trả lời.


Hạ Vân Phong nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Đông, nhưng ánh mắt Hạ Đông dừng ở ngực Hạ Vân Phong: “Không biết có phải là thời tiết quá lạnh hay không, đêm nay bên trong của ngươi đặc biệt nóng.” Hắn cụp đầu xuống nói rất tự nhiên……


Hạ Đông một bàn tay ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, một bàn tay thưởng thức địa phương màu nhạt nhẽo trước ngực của Hạ Vân Phong, nghe được Hạ Vân Phong nhợt nhạt hút không khí, hắn mới hơi giật giật thắt lưng.


Hắn luôn chờ Hạ Vân Phong thích ứng, hắn còn hỏi Hạ Vân Phong “Lạp xưởng ăn được không? ”, nhưng lại không muốn ăn bạt tai của Hạ Vân Phong, cho nên hắn chỉ nhu nhu mông Hạ Vân Phong.


Nếu là trước đây, Hạ Vân Phong nhất định sẽ nhìn chằm chằm Hạ Đông, dùng ánh mắt lười biếng không chút hoang mang bảo Hạ Đông phải quy củ chút, bằng không rõ ràng thưởng cho Hạ Đông ba chưởng (=.,= để Hán tự za cho nó thú)……
Nhưng hiện tại……


Hạ Vân Phong nắm chặt chăn bông dưới thân, ngăn chặn cảm xúc mình, miễn cưỡng, chậm rãi, hút không khí thật sâu, tầm mắt y thủy chung đều dừng ở trên mặt Hạ Đông……
Hơn nữa……
Hai tròng mắt ướt át dị thường……
Hạ Đông thong thả động hai cái, đợi cho Hạ Vân Phong thích ứng.


“Ta muốn động.” Hạ Đông thấp giọng nhắc nhở Hạ Vân Phong chuẩn bị sẵn sàng, giọng nói kia vì *** mà mang theo chút khàn khàn, nghe vào phá lệ mê người, hai tay của hắn ôm thân thể Hạ Vân Phong……
Ba —
Tiếng vang thật mạnh……


Hạ Vân Phong nắm chặt chăn dưới thân, lập tức mà đến là yêu thương vừa thâm sâu vừa vội vàng của Hạ Đông, lực thắt lưng của Hạ Đông rất mạnh, động tác vẫn chưa đình chỉ……
Suốt mấy chục phút kế tiếp ở trong phòng, Hạ Vân Phong bị Hạ Đông khiến cho ánh mắt đều mềm mại hơn……


Ngay cả nói chuyện cũng hữu khí vô lực……
Chỉ có thể lười biếng thở phì phò……
Cả người y đều mềm nhũn bị Hạ Đông ôm, ánh mắt y chưa dời khỏi mặt Hạ Đông, Hạ Đông cũng nhìn chằm chằm lại y……
Khoảng cách hai người rất gần, hô hấp giao hòa cùng một chỗ.


Hơi thở cả hai không ngừng xoa dịu môi đối phương, đầu lưỡi hai người thậm chí có thể cảm giác được hơi thở nhẹ nhàng đảo qua……
“Chậm một chút.”
“……”


“Đừng nhu……” Hạ Vân Phong cảm giác được hai tay Hạ Đông đang nhu hai chân y, dùng sức đè ép chân y, làm cho chân y khép lại, kẹp chặt lửa nóng của hắn……
Thân thể Hạ Vân Phong nuốt cái củaHạ Đông thật sâu.
Bao dung.
Tiếp nhận……


Hạ Đông ôm y thật lâu, hai giờ sau Hạ Vân Phong mới có cơ hội thở ra.
Chăn cao thấp phập phồng biên độ rất lớn, nhưng giường lớn đã đình chỉ chấn động mãnh liệt.
Thân thể hai người được tấm chăn thật dày che dấu……
Rất nhanh.
Liền thấy tấm chăn nhẹ nhàng chuyển động.


Trong chăn truyền ra tiếng cười nhẹ ái muội.
Hạ Đông rất thích nghe Hạ Vân Phong nói với hắn “Chớ đi” hoặc là “Không cần đi”, hôm nay khi nghe được Hạ Vân Phong bảo hắn không cần đi, hắn thật có chút kinh ngạc.
Lúc đó, hắn cũng rất muốn làm chút gì đó cho Hạ Vân Phong……


“Vân gia, như vậy thoải mái không?” Hạ Đông đổi một tư thế khác, hắn để cho Hạ Vân Phong nghiêng thân, hắn ôm Hạ Vân Phong từ sau ra trước, hai tay vuốt ve ngực Hạ Vân Phong……


Hạ Vân Phong cảm thấy Hạ Đông giống như đem y trở thành nữ nhân để đùa, vì Hạ Đông cứ như nhu nữ nhân, không ngừng nhu vuốt ngực y, trên thực tế, ngực nam nhân đồng dạng cũng rất mẫn cảm.


Hạ Vân Phong muốn bảo Hạ Đông đừng tình sắc như vậy, nhưng Hạ Đông lại quay má Hạ Vân Phong qua: “Vân gia, ngươi ra thiệt nhiều mồ hôi, nhất định rất khát nước.” Hắn một bên nói, một bên hôn lên môi Hạ Vân Phong…
Dùng đôi môi thấm ướt đôi môi hơi khô khốc của Hạ Vân Phong……


Không đến ba phút sau.
Trong chăn liền dật ra tiếng rên rỉ miễn cưỡng của Hạ Vân Phong, còn kèm theo vài thanh âm hôn môi, xuyên thấu qua khe hở của chăn, có thể rõ ràng thấy được đầu lưỡi hai người va chạm vào nhau……


Hạ Đông ɭϊếʍƈ hôn đôi môi Hạ Vân Phong, đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ ngoài viền môi Hạ Vân Phong, sau đó chơi đùa đầu lưỡi ướt mềm của Hạ Vân Phong, ɭϊếʍƈ đến khi môi Hạ Vân Phong vừa ướt vừa bóng.
Hoàn toàn dễ chịu……


Hạ Vân Phong bảo Hạ Đông bật máy sưởi lên, bằng không buổi tối sẽ rất lạnh. Hạ Đông duỗi tay đụng đến điều khiển từ xa, sau đó lại điều chỉnh nhiệt độ ổn định để giữ ấm.


Hạ Vân Phong từng chút từng chút thừa nhận va chạm trước sau, hai tròng mắt dưới lông mi hờ khép của y dưới bóng đen bao phủ, ẩn ẩn hiện lên nhợt nhạt đỏ ửng……
Hạ Đông……
Hạ Đông……
Đầy trong não y đều là Hạ Đông……


Thân thể y đang không ngừng nóng lên, y lười biếng nhìn Hạ Đông, cảm giác được hơi thở của Hạ Đông: “Ta muốn uống nước.” ánh mắt y không có nhìn về phía ly nước đầu giường, mà là dừng ở trên môi Hạ Đông……


“Ta đi rót nước cho ngươi.” Hạ Đông vừa mới chuẩn bị đứng dậy đi rót nước cho Hạ Vân Phong.
Nhưng Hạ Vân Phong lại bắt lấy hắn.
Tựa hồ không muốn để cho hắn đi.
Hạ Đông nhìn Hạ Vân Phong nửa ngày.
Mới cúi đầu.


Đôi môi Hạ Đông nhẹ nhàng đụng tới môi Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong không hề động, miễn cưỡng, tùy ý đầu lưỡi Hạ Đông thấm ướt đôi môi y, y thong thả nháy mắt……
Hô hấp nóng rực mà nặng nề ái muội của hai người dung hợp cùng một chỗ.


“Hạ Đông.” Hạ Vân Phong thấp giọng gọi hắn.
“Ân.” Hạ Đông đáp nhẹ.
Hạ Vân Phong rất muốn hỏi rốt cuộc Hạ Đông và A Lâm là gì của nhau, rốt cuộc có từng thích A Lâm hay không, lúc trước vì sao cùng với A Lâm thân cận như vậy, A Lâm với hắn mà nói là cái gì……


Nhưng đến bên miệng y liền hỏi không ra.
Nhưng Hạ Đông lại giống như biết y muốn hỏi cái gì nên đã nói với Hạ Vân Phong: “Ta không thích A Lâm, có lẽ A Lâm cũng không phải thích ta như ngươi nghĩ. (vuốt vuốt cằm)”
“……” Hạ Vân Phong nhìn Hạ Đông.
Hạ Đông cũng không có nói thêm gì nữa.


Vì Hạ Đông cũng biết, mình đã nói đến cỡ này thì Hạ Vân Phong cũng có thể hiểu được ……
Hạ Vân Phong không hỏi nữa.
Hạ Đông vươn tay rất nhẹ nắm cằm Hạ Vân Phong, làm cho Hạ Vân Phong tự nhiên mở môi ra, Hạ Đông bảo Hạ Vân Phong vươn đầu lưỡi ra, Hạ Vân Phong có chút do dự……


Nhưng gặp ánh mắt chờ mong mà thập phần kiên nhẫn của Hạ Đông, y vẫn là thong thả vươn đầu lưỡi ra, cùng lúc đó Hạ Đông cũng vươn đầu lưỡi, nghênh đón đầu lưỡi ướt mềm của Hạ Vân Phong……
Đầu lưỡi hai người nhẹ nhàng ma sát cùng một chỗ, ái muội trượt……


Giống như đang nhấm nháp hương vị đầu lưỡi của nhau, từ khe hở giữa môi có thể rõ ràng nhìn thấy đầu lưỡi hai người đang triền miên ɭϊếʍƈ duyện đầu lưỡi mềm mại của đối phương……
Nói là hôn môi, còn không bằng nói là đang ɭϊếʍƈ nhau.
Càng hôn càng ướt……


Hạ Đông giương môi, đem nguyên vẹn thóa dịch trong miệng từng chút từng chút chậm rãi đút vào miệng Hạ Vân Phong (LoL ọe…ọe)……
Hạ Vân Phong cực kỳ thong thả nuốt thóa dịch của Hạ Đông……
Hình ảnh kia nhìn qua rất lớn mật.
Ngay cả tâm Hạ Vân Phong cũng đang nhảy loạn bang bang……


Vì xuyên thấu qua bức tường thủy tinh cách đó không xa, y có thể tinh tường thấy được đầu lưỡi mình cùng đầu lưỡi Hạ Đông đang dây dưa.
Hạ Vân Phong dung túng Hạ Đông đối với y vừa sờ lại hôn.
Bởi vì y biết.
Hạ Đông sẽ không rời khỏi y……