Hạ Vân Phong thật giống như bị sét đánh ••••••
Ngay cả cổ họng cũng cứng ngắc ••••••
Hạ Vân Phong trầm mặc nửa ngày mới mở miệng: “Ta nghĩ đến ••••••” hốc mắt y thực ướt át.
Y muốn nói lại thôi ••••••
Có chút nghẹn ngào.
Giọng cũng hơi khàn khàn ••••••
Ngao Dương dường như không muốn nghe y tiếp tục nói chuyện vô nghĩa, súng đã lên đạn, chỉ cần nhẹ nhàng bóp cò, Hạ Vân Phong sẽ mất mạng, ân oán của bọn họ cũng chấm dứt ••••••
Nhưng Hạ Vân Phong lại gian nan mở miệng: “Ta nghĩ đến, ngươi tới đón ta về nhà ••••••” Trên mặt y ẩm ướt lạnh lạnh, ngay cả bản thân đang khóc y cũng không biết ••••••
Y nghĩ đến Ngao Dương là tới đón y về nhà.
Không nghĩ tới ••••••
Ngao Dương là tới tiễn y một đoạn đường này ••••••
“Ta nhảy.” Hạ Vân Phong không muốn Ngao Dương làm đứa con bất hiếu, cho nên y quyết định nhảy, “Bất quá, ta hy vọng ngươi ••••••” Y nói còn chưa xong, dưới chân đột nhiên trợt ••••••
Y không đứng cẩn thận.
Cả người đều ngã về phía sau ••••••
Lúc này Ngao Dương lại một phen túm y trở về.
Y cảm thấy có người ôm, hương vị quen thuộc kia khiến y lập tức biết là Ngao Dương, hơn nữa nơi này cũng chỉ có Ngao Dương, nhưng Ngao Dương chỉ ổn định thân thể y •••••• lại không có đưa y mang cách xa vực sâu ••••••
Ngao Dương mắt lạnh đối đãi y: “Còn chưa nói xong ngươi đã muốn chết, vội vã muốn chết như vậy, ta đây cho ngươi trước một phát, miễn cho ngươi té đau.” Hắn thực “săn sóc” Hạ Vân Phong ••••••
“Được.” đôi môi Hạ Vân Phong có chút trắng bệch, y có chút choáng váng, y không muốn mở to mắt là vì lo lắng nước mắt không kìm được chảy xuống, mắt y dị thường nóng bỏng ••••••
Ngao Dương nhìn thấy trên mặt Hạ Vân Phong tái nhợt, khóe mắt kia trở nên phi thường đỏ, cho dù là khép kín cũng phá lệ rõ ràng, thật giống như viền mắt được vẽ lên, hơn nữa lông mi vì gió lạnh mà đang run run ••••••
Đêm nay Hạ Vân Phong nhìn qua thực tiều tụy lại động lòng người, làm cho người ta rất muốn ngược đãi y.
“Ngươi thích giả người mù đúng không.” Ngao Dương thấy Hạ Vân Phong không mở mắt, liền đem đầu súng đưa vào miệng Hạ Vân Phong: “ ɭϊếʍƈ cho ta, ta cao hứng sẽ tha cho ngươi. (tha cái đầu nhà mi ném lựu đạn)”
“Ngô ngô ••••••” trong xoang mũi Hạ Vân Phong phát ra tiếng trầm thấp, cảm giác đầu súng lạnh như băng kia để ở trong miệng y, y thong thả mở đôi mắt tràn đầy nhiệt lệ kia.
Ngao Dương ngây ngẩn cả người.
Nhìn thấy biểu tình Hạ Vân Phong thương tâm muốn chết, hắn thế nhưng có chút không đành lòng hạ thủ. Hắn chờ đợi ngày này đã đợi lâu như vậy rồi, hắn chỉ cần tiến thêm một bước, Hạ Vân Phong sẽ ngã xuống.
Nhìn thấy Hạ Vân Phong đang rơi lệ, khẩu súng của hắn từ trong miệng Hạ Vân Phong đem ra: “Thì ra ngươi sợ chết như vậy.” Hắn cố ý trào phúng Hạ Vân Phong, vặn vẹo sự thật.
Hạ Vân Phong không trả lời.
Y muốn đẩy Ngao Dương ra, bởi vì nơi này rất nguy hiểm, chính y ngã xuống cũng không sao, coi như là y trả lại cho Ngao Dương, nhưng hiện tại nơi Ngao Dương đang đứng cũng rất nguy hiểm.
Ngao Dương cảm giác được Hạ Vân Phong muốn đẩy mình ra, hắn có chút căm tức ôm sát Hạ Vân Phong: “Còn có một việc ta chưa nói với ngươi…so với nàng ngươi kêu thực dễ nghe.” Hắn vừa nói xong Hạ Vân Phong đã không động nữa.
Ngao Dương ý bảo Hạ Vân Phong phải thành thật chút, lời này có vẻ hữu dụng, hắn cất súng lại, đem Hạ Vân Phong kéo cách xa vách núi đen.
Trở lại trên xe.
(ĐaM: thực mún thúc nhảy xuống luôn cho rồi, sau đó đc 1 anh khác đã iu thúc từ lâu cứu đem về tụ họp vs mấy a khác, kết thúc HE, bỏ mịa thằng mất dạy này đi >”<)
Tâm tình Hạ Vân Phong vẫn mê man như trước.
Tuy rằng sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng đã có chút kinh hồn bất định (= sợ hãi), y không biết Ngao Dương đây là muốn tiếp tục đưa y đến nơi nào, lại sẽ đối y làm cái gì ••••••
Quần áo Hạ Vân Phong bị mồ hôi lạnh và sương đêm khiến có chút ướt át, mặc ở trên người bị gió thổi qua liền cảm thấy hơi ẩm lạnh, Ngao Dương lái xe chạy thật nhanh.
Hạ Vân Phong hỏi Ngao Dương: “Đây là muốn về nhà?”
Ngao Dương lắc đầu.
“Vậy là muốn đi nơi nào?” Hạ Vân Phong muốn về nhà rồi.
“Đi đặt phòng.” Ngao Dương không chút nào kiêng kị.
Nhưng lúc này.
Hạ Vân Phong lại nói: “Không cần phiền toái như vậy.”
Ngao Dương không hiểu được ý tứ Hạ Vân Phong, căm hận nhìn Hạ Vân Phong: “Cái gì không cần phiền toái như vậy, đặt phòng không phiền toái chút nào.” Hắn tăng tốc độ xe nhanh hơn.
“Ngươi tìm một chỗ dừng xe lại.” Hạ Vân Phong gằn từng tiếng nói xong, lại bổ sung thêm một câu, “Ngay tại trong xe là có thể.” Làm gì phiền toái như vậy.
Hạ Vân Phong muốn trở về sớm một chút, cho nên cái gì tiện thì làm cái đó đi.
Dù sao Ngao Dương làm xong cũng sẽ không lưu lại nghỉ ngơi, y cũng không dám đảm bảo đi khách sạn rồi, chờ Ngao Dương xong việc sau, chính y còn có khí lực xuống dưới hay không.
Ngao Dương có chút ngoài ý muốn nhìn y một cái, chạy xe vào một con đường nhỏ kín đáo.
Xe vừa dừng lại.
Ghế ngồi của Hạ Vân Phong liền thong thả ngả xuống, Hạ Vân Phong còn chưa kịp nói chuyện, liền cảm giác được Ngao Dương vươn tay tháo dây nịt da của y ra, lưng quần y buông lỏng ••••••
Bị Ngao Dương dùng sức lôi kéo ••••••
Quần Hạ Vân Phong tuột xuống đến đùi, Hạ Vân Phong nằm không hề động: “Không cần thô lỗ như vậy.” Y lười biếng nhìn chằm chằm Ngao Dương, nhưng Ngao Dương không ngừng.
Ngao Dương thực gấp.
Ngay cả quần Hạ Vân Phong cũng chưa cởi ra hết, hắn liền đè ép Hạ Vân Phong, đánh thẳng về phía trước, cường ngạnh đỉnh nhập, nếm thử hai lần không có thành công, Ngao Dương bảo Hạ Vân Phong dùng miệng ••••••
Hắn đem Hạ Vân Phong kéo lại đây, giữ chặt đầu Hạ Vân Phong, bắt Hạ Vân Phong “Hầu hạ” hắn. Hạ Vân Phong bị hắn kéo quần áo đến nỗi không chỉnh, Hạ Vân Phong không có chống cự ••••••
Trong lúc y không lưu ý Ngao Dương liền xâm nhập khoang miệng y, không lưu tình chút nào đỉnh vào lưỡi gà của y, y rõ ràng nghe được tiếng hút không khí thoải mái của Ngao Dương, chính y thì bị đỉnh đến nỗi không thể hô hấp.
Nhưng y vẫn cố gắng ngậm vào ••••••
Họng dưới của Hạ Vân Phong thực đau nhức, đầu lưỡi, cùng đôi môi y đều bị khiến cho vừa tê lại vừa nóng ••••••
Nửa giờ sau.
Ngao Dương mới buông đầu của y ra, đem y kéo đứng lên, lúc này hai má y thực hồng, đôi môi sáng bóng thực dụ nhân, Hạ Vân Phong lại chỉ nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, cũng không có nói gì.
Ngao Dương vươn tay đem quần Hạ Vân Phong kéo đến cổ chân, Ngao Dương ở trong xe cưỡng chế, hắn không quản y rốt cuộc là đau hay là thoải mái, thô lỗ thượng y một lần.
Bên ngoài mưa thật to.
Quần áo trên thân Ngao Dương ăn mặc gọn gàng nhưng quần dưới thân Hạ Vân Phong không cởi ra liền loạn thất bát tao vắt vẻo ở trên đùi, y vẫn giữ tư thế như lúc nãy không nhúc nhích.
Ngao Dương ghét bỏ nhìn y, nhìn thấy dưới thân Hạ Vân Phong kia một đống hỗn độn, hắn liền cảm thấy ngán. Hắn không nói gì chỉ là cười lạnh, nụ cười của hắn thực đả thương người, đủ để Hạ Vân Phong hiểu được Ngao Dương không cần y nữa, Hạ Vân Phong thế này mới thong thả mặc lại quần.
Ngao Dương không có trực tiếp về nhà.
Mà là đi câu lạc bộ giải trí cao cấp của Nam khu tiêu khiển, Ngao Dương cũng không có đưa y về nhà, cũng không có gọi y xuống xe mà cứ thế bỏ đi, cái gì cũng chưa nói liền dừng xe rồi đi.
Thẳng đến nửa đêm.
Ngao Dương mới từ trong câu lạc bộ đi ra, sau khi chia tay mấy bằng hữu Nam khu mới trở lại trên xe ••••••
Chẳng qua..
Ngao Dương vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Hạ Vân Phong còn ngồi ở trong xe: “Ngươi còn chưa đi ••••••” Hắn tựa hồ không nghĩ tới Hạ Vân Phong còn ở trong xe, hắn nghĩ Hạ Vân Phong chờ không nổi nữa sẽ tự mình đi trước.
Ngao Dương khởi động xe.
Ngao Dương chạy xe đến cửa câu lạc bộ bảo Hạ Vân Phong xuống xe: “Đêm nay ta sẽ không về, tự ngươi nghĩ biện pháp về nhà đi.” Hắn bắt đầu đuổi Hạ Vân Phong xuống xe.
Hạ Vân Phong nhìn thấy ở cửa câu lạc bộ có một vị mỹ nữ dáng người cao gầy xem như cao quý đang ung dung đứng, Hạ Vân Phong lập tức liền hiểu được vì sao Ngao Dương không trở về nhà ••••••
“Nhanh lên.” Ngao Dương không kiên nhẫn thúc giục y.
Hạ Vân Phong lúc nãy mới bị Ngao Dương ép buộc qua nên y hành động không tiện, trước khi xuống xe y nói với Ngao Dương một câu: “Vậy ngươi nhớ về nhà sớm một chút.”
Hạ Vân Phong chân trước vừa xuống xe, còn chưa đứng vững Ngao Dương liền lái xe đi rồi ••••••
Y thấy xe dừng ở trước mặt vị mỹ nữ kia, nữ nhân kia rất nhanh liền lên xe, xe cũng rất nhanh biến mất ở trong tầm nhìn của y, lúc Hạ Vân Phong về đến nhà, mưa đã tạnh.
Bên ngoài trời càng tối đen so với trước đó ••••••
Tới giờ ăn cơm buổi tối hôm sau Ngao Dương mới trở về, lúc hắn trở về đã đổi qua quần áo, bởi vì bên ngoài rất lạnh, Ngao Dương mặc áo khoác, người hầu thay hắn cởi áo khoác ••••••
Hạ Vân Phong vừa mới bắt đầu ăn cơm, thấy Ngao Dương đã trở về: “Ngươi ăn cơm chưa, nếu chưa thì tới đây cùng nhau ăn.” Y sai người đem lên một bộ chén đũa nữa cho Ngao Dương ••••••
“ Ăn rồi.” Ngao Dương trực tiếp lên lầu.
Mấy nhi tử vốn đang nói chuyện cũng không nói nữa, tựa hồ cảm thấy thái độ Ngao Dương có vấn đề. Hạ Vân Phong nói bọn họ cứ ăn cơm, không cần suy nghĩ nhiều như vậy ••••••
Đêm đó.
Hạ Vân Phong tự bưng một chén canh đến cho Ngao Dương, nhưng lúc y đi vào phòng Ngao Dương thì Ngao Dương đang tắm rửa, y liền đem canh đặt ở vị trí dễ thấy rồi đi ra.
Hạ Vân Phong hơi mệt nên hôm nay ngủ rất sớm.
Y vừa nằm ngủ không bao lâu.
Liền loáng thoáng cảm giác được trên giường bị lõm xuống, tựa hồ có người leo lên giường, giữa lúc mơ mơ màng màng y như có như không cảm giác được có người đang nhu niết thân thể y.
Quần áo y bị cởi ra, đến khi bị sờ đến nỗi cả người nóng lên, y vừa mở hai mắt liền nhìn thấy một cái bóng đen đè ép lại đây, đôi môi y bị đôi môi ướt nóng ngăn chặn.
Đối phương vừa hôn lên môi y, liền lập tức nhíu mày.
Bởi vì ••••••
Miệng Hạ Vân Phong có một cỗ mùi thuốc Đông y rất nặng, cổ hương vị mãnh liệt kia khiến cho đối phương lập tức đã không thích, thậm chí cũng không tiếp tục hôn y nữa ••••••
Hạ Vân Phong chỉ cảm thấy mình bị đẩy ra, đối phương hình như muốn ngồi dậy chuẩn bị xuống giường.
Thân thể Hạ Vân Phong nóng lên, dường như bị sốt nhẹ khiến cho y cũng phân không rõ lắm đây là mộng, hay là thực, bị vô tình đẩy ra sau, y chỉ nhìn được hình dáng đối phương ••••••
“Cái mùi gì thế, sao lại đắng như vậy.” Đối phương thấp giọng mắng, còn phi hai tiếng.
Miệng Hạ Vân Phong có mùi thuốc Đông y thản nhiên hơi đắng, lúc nãy trước khi y ngủ đã uống thuốc, mùi kia rất đậm, có vẻ đã làm cho đối phương cảm thấy ghét bỏ, không thích.
Hạ Vân Phong cảm thấy giấc mộng này rất kỳ quái ••••••
Y mơ hồ nghe được có người thấp giọng mắng y: “Khó ngửi như vậy, nhi tử ngươi như thế nào còn nuốt trôi.” Đối phương đối với y phê bình không lưu tình chút nào, làm cho y lại cảm thấy thực chân thật.
Chẳng qua.
Y thủy chung thấy không rõ lắm diện mạo người trước mắt.
“Hôm nay bọn họ “ôm” ngươi rồi sao?” Đối phương một bên rút áo ngủ y, một bên kéo chăn trên người y, sau đó tay không chút lưu tình nhu niết vật mẫn cảm giữa chân y.
Hạ Vân Phong nằm ở trên giường nghiêng đầu, y bị niết đau nhưng cũng chỉ phát ra tiếng hừ nhẹ mỏng manh ••••••
“Ôm khiến cho ngươi thoải mái không?” Đối phương thấp giọng hỏi y.
Hạ Vân Phong không biết trả lời như thế nào.
“Cho ngươi thích không?” Đối phương lại hỏi.
“••••••”
Thấy Hạ Vân Phong không nói, không trả lời, đối phương tựa hồ cũng không giận: “Tối qua ngươi làm cách nào trở về?”
“••••••”
“Đi bộ?”
“••••••”
“Hay là bảo bọn họ đi đón ngươi?” Đối phương không đầu không đuôi truy vấn.
“••••••”
“Không muốn trả lời cũng không sao, mở chân ra là được rồi.” Đối phương không khỏi phân trần động thủ tách chân y ra, đặt ở trên người y tùy ý đoạt lấy.
Trong phòng thực tối.
Chỉ có thể nghe được tiếng rên rỉ miễn cưỡng nức nở, âm thanh kia cùng với tiếng chửi thề, cùng tiếng thở dốc hỗn loạn giằng co thật lâu, thật lâu, Càng về sau •••••• âm thanh kia càng trở nên ái muội ••••••
Buổi sáng lúc Hạ Vân Phong tỉnh, phản ứng đầu tiên chính là tối qua lại mơ thấy cái mộng này, nhưng khi y mặc áo ngủ cúi đầu buộc lại đai lưng, nhìn ở trong thùng rác •••••• có mấy BCS đã được dùng qua ••••••
Này chứng minh tối hôm qua xác thực có người tiến vào phòng y, còn cùng y làm không chỉ một lần ••••••
Lúc này..
Cửa phòng tắm mở ra, Ngao Dương mặc áo ngủ từ trong phòng tắm đi ra, thấy Hạ Vân Phong tỉnh, ngay cả chào hỏi cũng không thèm nói, liền trực tiếp đến trên giường Hạ Vân Phong ngủ.
Này không thể nghi ngờ chứng minh tối hôm qua người kia là Ngao Dương ••••••
Hạ Vân Phong rũ mắt xuống: “Hôm nay ngươi không đi tiêu khiển?”
“Ta đi ra ngoài tiêu khiển ai tới thỏa mãn ngươi? ” Ngao Dương ngồi dựa vào ở bên giường, hắn cầm trong tay DV, đang thưởng thức hình ảnh đã quay vài giờ tối qua, tuy rằng ban đêm ••••••
Nhưng lại rất rõ ràng ••••••
Còn có âm thanh.
Hạ Vân Phong vừa nghe âm thanh kia đã biết là cái gì, nhưng y không có chủ động quay qua xem, cũng không có hỏi Ngao Dương, vì y thấy Ngao Dương thực chuyên tâm xem ••••••
Tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó ••••••
Hạ Vân Phong không có phản bác lời Ngao Dương, dù sao hiện tại Ngao Dương nói cái gì y cũng theo, y không phải sợ Ngao Dương, y chỉ là nhân nhượng nhi tử, nhi tử không hiểu chuyện ••••••
Y không thể so đo.
Ngao Dương ngủ thẳng đến tối mới tỉnh, hắn tỉnh lại sau liền trực tiếp đi ra ngoài, cũng không có ở nhà ăn cơm, vào lúc đêm khuya, Hạ Vân Phong nhận được điện thoại của Ngao Dương.
“Ta ở quán rượu của Nam khu, ngươi tới đây một chút, nhớ rõ mang ít tiền đến.” giọng Ngao Dương thực thanh tỉnh, hoàn toàn không có vẻ như là uống rượu.
“Hiện tại đã khuya rồi.” Hạ Vân Phong không muốn ra ngoài, chủ yếu là không biết Ngao Dương gọi y đi làm cái gì, “Bằng hữu ngươi ở đó, ta đi không quá tiện.” Y thực không tiện đến ••••••
Âm thanh bên kia của Ngao Dương thực ồn ào, hình như có nhiều người đang uống rượu, còn có tiếng trêu đùa của nữ nhân ••••••
Hạ Vân Phong miễn cưỡng “Này” vài tiếng, Ngao Dương mới quay qua điện thoại nói tiếp: “Ngươi có phiền hay không, bảo ngươi đến thì đến đi.” Ngao Dương bảo Hạ Vân Phong mang tiền đi.
“Không đến.”
“Không đến cũng được, vậy ngươi cứ chờ nhặt xác cho ta.” Ngao Dương nói xong liền ngắt điện thoại, hiển nhiên thực không hài lòng, “Nếu nghĩ thông suốt muốn tới, thì nhanh một chút.”
Hạ Vân Phong có chút nóng ruột.
Lời nói của Ngao Dương nửa thật nửa giả khiến cho y thực lo lắng, y vừa cúp điện thoại đã đi ra ngoài.
&&&
Trong quán rượu.
Tiếng người ồn ào phi thường náo nhiệt, hôm nay nơi này có người bao cả quán, Hạ Vân Phong vừa tới, trong quán vốn náo nhiệt đều lục tục không có âm thanh gì nữa, mọi người đều đang nhìn Hạ Vân Phong.
Bởi vì Hạ Vân Phong sốt ruột xuất môn, lo lắng Ngao Dương xảy ra chuyện gì, cho nên lúc y đến, ngay cả quần áo cũng chưa thay, trên người mặc áo ngủ màu đế vương hoa mỹ ••••••
Trên đùi mặc đôi tất lông chồn mà Ngao Dương đưa cho y •••••• Dưới chân mang một đôi dép lê lông xù trắng tinh (=..=), vừa nhìn đã biết là mới từ trong nhà đi ra, mấy tiểu bối nhìn thấy Hạ Vân Phong đi tới nơi này đều thực kinh ngạc, cũng không dám ra tiếng.
Quán rượu vốn huyên náo lập tức liền im lặng, Ngao Dương đang cùng bằng hữu nói chuyện với nhau phát hiện bên này im lặng, liền hướng tầm mắt tới bên này, hắn chỉ là bình thản nhìn thoáng qua, chỉ liếc mắt một cái rồi cùng bằng hữu tiếp tục nói chuyện ••••••
Nhưng ••••••
Hắn đột nhiên ý thức được gì đó, hắn có chút kinh ngạc nhìn về phía Hạ Vân Phong, thấy Hạ Vân Phong cứ mặc áo ngủ như vậy đã đến đây, hắn cảm thấy có chút bất khả tư nghị (= ko thể tưởng tượng đc, ko thể tin).
Hạ Vân Phong thấy được hắn, đã tự đi tới: “Tiền mang đến rồi.” Hạ Vân Phong đem gói to trong tay giao cho Ngao Dương, nhưng Ngao Dương không nhận ••••••
Chính là ••••••
Ngao Dương giống như nhìn thấy quỷ, đánh giá quần áo trên người Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong nhận thấy được tầm mắt không lễ phép kia của Ngao Dương, y mới ý thức được mình vẫn mặc áo ngủ mà tới ••••••
Hạ Vân Phong đặt gói to ở trên bàn: “Ta đi về trước, ngươi nhớ về nhà sớm một chút.” Y đến nơi này mới hiểu được, Ngao Dương khẳng định là không đủ tiền, mới bảo y lấy tiền đem đến.
Cũng không phải bị bắt, hoặc là bị uy hϊế͙p͙, lại càng không có gì nguy hiểm.
Ngao Dương một câu cũng chưa nói.
Chỉ đánh giá cách ăn mặc của Hạ Vân Phong, ánh mắt hắn làm cho Hạ Vân Phong cảm thấy thực trần trụi, hơn nữa tất cả mọi người đều đang nhìn y, y đi có hơi mệt ••••••
Trên người có chút mồ hôi ••••••
Áo ngủ cũng hơi ướt ••••••
Ngao Dương vừa mới nãy cùng bằng hữu nói chuyện với nhau còn vui vẻ ra mặt, giờ này khắc này sắc mặt trở nên rất kém ••••••
Thấy Ngao Dương không nói lời nào, lại dùng loại ánh mắt này nhìn y, hơn nữa bằng hữu Ngao Dương cũng không trả lời, cả một bàn thanh niên tài tuấn cùng mấy mỹ nữ xã giao đều đang nhìn Hạ Vân Phong.
Ngao Dương không nói.
Ai cũng chưa “Thỉnh an” Hạ Vân Phong.
Hơn nữa.
Đêm nay Ngao Dương lại đổi bạn gái, Hạ Vân Phong chỉ vội vàng nhìn đại mỹ nữ kia liếc mắt một cái, liền chuẩn bị đi ••••••
Lúc này cổ tay Hạ Vân Phong bị nắm trụ, lập tức nghe thấy Ngao Dương ngữ khí nhẹ nhàng nói với y: “Cũng đã đến đây rồi thì ngồi xuống uống chén rượu hẵng đi.” trong giọng hắn mơ hồ mang theo vài phần không hờn giận ••••••
Hạ Vân Phong vừa cúi đầu liền chống lại ánh mắt tẫn hiển khủng hoảng kia của Ngao Dương, Ngao Dương đánh giá quần áo y một phen đã thu hồi tầm mắt, Ngao Dương sai người đưa ghế đến, bảo Hạ Vân Phong ngồi bên cạnh hắn.
Hạ Vân Phong vừa ngồi xuống bên ngoài những người đó đều thu hồi tầm mắt, lại bắt đầu tiếp tục nói chuyện của mình, ăn của mình, chẳng qua âm thanh so với trước đó nhỏ đi nhiều.
Người nơi này đại bộ phận đều là người của Nam khu Hán đường, còn có một ít bằng hữu Ngao Dương đang ở ••••••
Ngao Dương rót rượu cho y, cũng tiến đến bên tai y thấp giọng hỏi một câu: “Lúc ngươi đi ra có mặc qυầи ɭót không? (=..= hiểu hàng gê)” Hắn một bên hỏi một bên sờ vào dưới áo ngủ Hạ Vân Phong ••••••