Dụ Tội

Chương 250

Vạt áo rất ngắn, Hình Liệt chỉ mới khẽ kéo nhẹ y một cái thôi mà vạt áo của y đã bị kéo lên cao. Toàn bộ đùi của y đều lộ ra ngoài, bộ vị ngượng ngùng kia cũng như ẩn như hiện….


Đai lưng của y buộc rất lỏng, cổ áo hình chữ V khoét sâu dài đến rốn. Hai điểm trước ngực y dưới lớp vải đơn bạc màu đen hơi đứng thẳng chạm vào da Hình Liệt. Hình Liệt rõ ràng cảm giác được phản ứng nơi đó của Hạ Vân Phong, hắn cũng cảm giác được hơi thở của Hạ Vân Phong phả vào bên môi khiến môi hắn trở nên nóng hơn.


“Để cho ta sờ sờ lại đi.” đôi môi Hình Liệt chạm vào bên môi y, hơi thở nóng rực kia bao phủ Hạ Vân Phong. Một bàn tay hắn khóa chặt thắt lưng Hạ Vân Phong, làm cho Hạ Vân Phong gần sát hắn, một bàn tay bá đạo luồn vào vạt áo hờ khép kia của Hạ Vân Phong. Ngoài ý muốn hắn đụng đến làn da bóng loáng của Hạ Vân Phong……


Vừa mượt mà lại vừa mềm dẻo……


Hạ Vân Phong bị Hình Liệt sờ một cái như vậy, tâm đều sắp nhảy ra ngoài. Y nghĩ đẩy Hình Liệt ra, nhưng lại bị Hình Liệt ôm sát, lập tức chợt nghe được âm thanh cười nhẹ có chút cổ quái của Hình Liệt: “Bên trong ngươi thế nhưng cái gì cũng chưa mặc đã tới đây rồi……” Cái gì cũng chưa mặc cứ như vậy đến đây, hơn nữa ngay cả giầy cũng không có mang, liền bước trên cái sàn sạch sẽ bóng loáng mà đến đây……


“Đi quá gấp nên quên.” Hạ Vân Phong lười biếng trả lời Hình Liệt, lòng bàn tay y còn vuốt địa phương nóng đến phát trướng kia của Hình Liệt: “ Trước buông.” Y nói rất nhẹ.
Bởi vì y không muốn bị Mĩ Mi nghe được nội dung câu chuyện bọn họ đang nói.


“Đi gấp như vậy là vì vội vã đến đây thỏa mãn ta sao?” cái tay Hình Liệt ôm thắt lưng y đang dùng lực đạo xảo diệu nhu thắt lưng y, cái tay ở dưới vạt áo kia đang vuốt ve, thưởng thức.


Phản ứng của Hạ Vân Phong thập phần mãnh liệt, y hơi chớp chớp mắt, tiết lộ khát vọng trong lòng y: “Nhỏ giọng chút.” Y muốn rút tay về, nhưng lại bị khóa chặt.


“Hay là nói, muốn ta đến thỏa mãn ngươi?” Tay Hình Liệt hơi chút dùng sức, nhẹ nhàng niết xoa thắt lưng mẫn cảm của Hạ Vân Phong một phen, hắn hạ thấp giọng thả chậm từ ngữ tốc: “Như vậy đủ nhỏ giọng rồi đi.” ngữ khí của hắn trở nên thực áp lực, như vậy lại càng tăng thêm cảm giác ái muội nồng đậm, thật giống như đang ở sau lưng lão bà yêu đương vụng trộm……


Điều này làm cho Hạ Vân Phong không quá thoải mái.
Hạ Vân Phong gật đầu tỏ vẻ âm lượng Hình Liệt đã có thể vừa rồi, nghe được rõ ràng lại không quá lớn, nhưng một cái gật đầu này của y, khiến Hình Liệt lại lý giải là Hạ Vân Phong chủ động đến đây cầu hắn thỏa mãn.


“Cởi quần áo ra.” Hình Liệt một mặt thấp giọng nói với y, một mặt dùng lực vuốt ve thắt lưng và mông y.
Hạ Vân Phong bị hắn sờ nhẹ nhàng mà hút không khí: “Vì sao?” giọng nói miễn cưỡng của y rất thấp rất nhẹ, thật giống như đang nói nhỏ với người yêu, ngữ khí cũng thực nhu hòa.


Trong giọng nói lộ ra vài phần nghi hoặc, y không rõ vì sao Hình Liệt đột nhiên bảo y cởi áo ra.
Tay Hạ Vân Phong còn đụng vào địa phương kia của Hình Liệt, mấy lần y muốn rút ra, lại bị Hình Liệt ôm quá chặt chẽ, hoàn toàn không có đường sống rút tay ra.
Rất nhanh.


Y liền cảm giác được hai tay Hình Liệt luồn vào trong áo y, đại lực nhu vuốt địa phương mẫn cảm trên thân thể y. Cái loại cảm giác này làm cho Hạ Vân Phong không khỏi phát ra âm thanh hừ nhẹ miễn cưỡng lại thấp nghẹn.
Có chút áp lực vì Hạ Vân Phong không muốn bị bất luận kẻ nào nghe được


Tình huống hiện tại trở nên có chút phức tạp, Hình Liệt tựa hồ hoàn toàn không có ý tứ buông y ra, nhưng Mĩ Mi lại ở trong phòng chờ đợi Hình Liệt.


“Ngươi dừng tay.” Hạ Vân Phong không muốn tiếp tục nữa, y lười biếng nhắc nhở Hình Liệt: “Lão bà ngươi còn tại trong phòng chờ ngươi đi vào.” Cho nên thời điểm nên buông tay thì buông tay.


“Kia cũng phải thỏa mãn ngươi trước.” Hình Liệt vươn tay đóng cửa phòng lại, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn mang theo vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu. Hắn nói chuyện giọng không lớn nhưng lại khiến Hạ Vân Phong tim đập gia tốc.


Ngay khi đôi môi Hình Liệt tiến tới đây, Hạ Vân Phong theo bản năng nghiêng đầu, tránh được đôi môi Hình Liệt, trong mắt Hình Liệt nhất thời hiện ra thần sắc không hờn giận……


“Ta muốn trở về phòng.” Hạ Vân Phong ý bảo Hình Liệt buông y ra, lòng bàn tay y vuốt địa phương phản ứng mãnh liệt kia của Hình Liệt, lòng bàn tay y không ngừng nóng lên.
Tâm tình cũng có chút phức tạp.


“Làm ngay ở nơi này.” Hình Liệt tựa hồ hoàn toàn vặn vẹo ý tứ của Hạ Vân Phong. Hắn cho rằng Hạ Vân Phong yêu cầu trở về phòng làm, hoàn toàn hiểu lầm Hạ Vân Phong.


Khi Hình Liệt nói chuyện, trong giọng nói xen lẫn vài tiếng cười nhẹ ái muội, âm thanh dễ nghe lại êm tai kia khiến cho tâm tình Hạ Vân Phong trở nên có chút hỗn loạn. Hơn nữa hơi thở Hình Liệt ngay ở bên môi y, y chỉ cần hơi chút nghiêng về phía trước thôi, là có thể cùng Hình Liệt nhiệt liệt kích hôn, y cũng biết nếu Hình Liệt sờ y lâu một chút nữa……


Y khẳng định sẽ nhịn không được chủ động mở chân ra……
Thân thể y mẫn cảm run rấy, chi tiết thật nhỏ và ánh mắt lười biếng hơi rung rung đều rơi vào đáy mắt sâu sắc nồng đầm kia của Hình liệt


“Bên trong ngươi cái gì cũng chưa mặc đã tới đây khiến ta rất khó tin là ngươi chỉ lại đây bảo ta nhỏ tiếng một chút.” Cái tay đang vuốt ve sườn chân y của Hình Liệt đang dần dần dùng sức.
Thực mịn màng……
Thực mềm dẻo……


Sờ lên xúc cảm thực sự là khá tuyệt vời, hơn nữa ngực Hạ Vân Phong thong thả phập phồng, điểm đứng thẳng thật nhỏ trước ngực kia từng chút từng chút dán lên da hắn……


Não Hạ Vân Phong trống rỗng, cảm giác được áo ngủ mình bị Hình Liệt thong thả vén lên trên, cảm giác hơi lạnh dưới thân kia khiến y đẩy Hình Liệt ra.
Lúc này.


Trong phòng cũng truyền đến tiếng bước chân, tựa hồ là Mĩ Mi xuống giường đi ra. Hạ Vân Phong lập tức đã muốn đi, nhưng chưa đi được hai bước đã bị Hình Liệt túm được cổ tay, gắt gao nắm bắt……


Cổ tay y có chút phiếm hồng, y vẻ mặt khẩn trương cùng với hai mắt hỗn loạn. Hơi thở y rối bời, tim đập cũng thập phần không bình thường, y nghĩ đến Hình Liệt muốn tiếp tục.
Thế nhưng……


Y chỉ cảm thấy Hình Liệt như có như không dán ở phía sau y, nhiệt độ nóng bỏng kia gắt gao dán chân y, tựa hồ đang mập mờ cọ xát chân y. Cảm giác tê tê kia theo chân y kéo dài đến sau lưng y, lại dần dần hướng xung quanh khuếch tán ra, toàn bộ thân thể y đều có chút vô lực.
Rất nhanh.


Y liền cảm giác được Hình Liệt đem quải trượng đưa cho y: “Ngươi quên cầm quải trượng.” Giọng của hắn ở ngay bên tai Hạ Vân Phong thấp giọng bồi hồi, hơi thở kia khiến cho bên tai Hạ Vân Phong nóng lên.


Hạ Vân Phong mở hai mắt, y cảm giác được tay Hình Liệt theo chân y, một đường nhu đụng đến ngực, thưởng thức điểm thật nhỏ đang tê ngứa nóng lên trước ngực kia……


Ở thời điểm Mĩ Mi khoác áo ngủ từ trong phòng đi ra, Hạ Vân Phong đã trước một bước rời đi. Y mới vừa đi qua chỗ rẽ chợt nghe được tiếng nữ nhân thở gấp.
“Lão công ngươi xấu lắm, ngươi đừng gấp như vậy.”


“Chờ không kịp rồi.” tiếng nói trầm thấp của Hình Liệt ở trên hành lang có vẻ phá lệ rõ ràng, lập tức chợt nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ của hai người, còn kèm theo tiếng nữ nhân trong chốc lát kêu đau, chốc lát lại kêu thoải mái……


Điều Hạ Vân Phong nên nghe hoặc không muốn nghe đều đã nghe được. Y chống quải trượng đi trở về biệt viện phía sau núi của mình, ban đêm tuy rằng nhiệt độ không khí không có cao như ban ngày, nhưng có chút oi bức.


Lòng bàn tay Hạ Vân Phong đều nóng đến chảy mồ hôi, trên người y chảy ra mồ hôi nhỏ mịn. Hai mắt lười biếng kia thoạt nhìn phá lệ ướt át, trên lông mi tựa hồ đều nhiễm mồ hôi.


Y dựa theo thói quen mỗi ngày như vậy, nhìn xem nhi tử có phải đều ngủ rồi hay không, cửa sổ có đóng kỹ hay không, mấy đứa con của y đều ngủ, bao gồm cả Ngao Dương trong đó……
Có điều, đêm nay Hoằng Dạ còn chưa trở về.


Hạ Vân Phong chống quải trượng thong thả đi tiền miếu, y ngồi ở trên ghế trong đình chờ Hoằng Dạ, đại điện quan công trước miếu là đường vào trong viện……
Nơi này buổi tối không có đèn, vệ sĩ ở ngoài miếu tử thủ, toàn bộ điện thờ đều là mùi lư hương.


Pho tượng quan công uy vũ đứng sừng sững giữa đình, bởi vì Quan nhị gia rất nghĩa khí, cho nên huynh đệ Bắc đường đều rất tin quan công này. Pho tượng này đứng sừng sững trước đại điện to lớn, trước miếu có một bàn cúng thật lớn, phía trên bày đầy đồ cúng, hơn nữa dưới sàn còn có đệm ngồi rất dày. Lư hương trước pho tượng cũng nhiều năm hương khói không ngừng.


Trên đỉnh đại điện treo một bức màn gấm, bên cột đá cũng có màn gấm, đều được buộc gọn chỉnh tề, những khi ban đêm có gió, tấm màn hơi lung lay.
Tất cả sàn của đại điện đều làm bằng đá cẩm thạch, được lau chùi phi thường sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi.


Bên ngoài nổi gió, dường như trời sắp mưa.
Trong đại điện tối như mực, mấy tấm màn gấm bị gió thổi hỗn độn bay lên, Hạ Vân Phong nửa nằm ở trên ghế bên cạnh pho tượng nghỉ ngơi, bởi vì thời tiết nóng nên y ăn mặc thực đơn bạc.


Thân thể dưới vạt áo màu đen kia như ẩn như hiện, áo ngủ của y rất mỏng và nhẹ, được tùy ý buộc lại, hơn nữa rất ít vải. Ngay cả khi y nằm ở trong bóng đêm cũng có vẻ thực mê người.


Chuyện lúc nãy khiến cho tâm Hạ Vân Phong ẩn ẩn đau đớn, trên mặt y tuy rằng không có dao động quá lớn, nhưng cũng không có nghĩa y không thèm để ý, bởi vì quá để ý cho nên vẻ mặt y thực tiều tụy.
Muốn y làm như không phát hiện là việc không có khả năng……


Muốn y không có cảm giác cũng hoàn toàn không có khả năng……
Muốn y bỏ qua, không thèm nghĩ nữa, không thèm để ý, cũng căn bản là không có khả năng……


Trước đó vài ngày Hình Liệt còn ở trong phòng y qua đêm, đảo mắt liền ôm người khác ngày ngày đêm đêm ân ái triền miên. Hình Liệt tại phương diện kia chưa bao giờ đối với y ôn nhu, đều là liều lĩnh.
Nhưng mà……


Hình Liệt đối với Mĩ Mi lại che chở đầy đủ, cưng chiều có thừa, thoạt nhìn.. Hạ Vân Phong cảm thấy bản thân tựa như một kẻ ngốc, Hình Liệt cho tới bây giờ cũng chưa từng quan tâm y có thể đau hay không……


Y cũng biết, giữa y cùng Hình Liệt không có khả năng, bởi vì tâm Hình Liệt căn bản không ở nơi này của y. Cho dù bây giờ y nguyện ý, Hình Liệt cũng không nhất định sẽ nguyện ý.


Nam nhân trung niên dần dần già đi như y làm sao cũng kém hơn so với nữ nhân trẻ tuổi lại xinh đẹp. Cả đêm Hạ Vân Phong đều trong thương tâm mà vượt qua, nước mắt vương nơi khóe mắt y cũng mặc kệ không thèm lau.


Y mang theo thương tâm ngủ thϊế͙p͙ đi, thẳng đến sau nửa đêm, y cảm giác lạnh cả người. Y miễn cưỡng ho khan hai tiếng, từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, y cảm giác được chân ngứa ngứa……
Y lười biếng rũ mắt xuống……


Lúc này liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc chôn ở giữa hai chân y, cái mũi thon dài kia nhẹ nhàng cọ cọ sườn chân y, đầu lưỡi ướt nóng kia lướt qua bắp đùi y…… ( đùa, nếu là trong đam kinh dị bạn này ăn được một đạp rồi đấy:v ban đêm làm giật cả mình)


Cảm giác ẩm ướt nhiệt nhiệt kia khiến hơi thở Hạ Vân Phong chậm rãi biến trầm, hai mắt mông lung mang theo một chút ủ rũ của y lẳng lặng nhìn chằm chằm người đang quỳ gối trước ghế kia.
Trong bóng đêm.


Hạ Vân Phong cảm giác được hình dáng ngũ quan cùng xúc cảm ôn nhu duyệt hôn đùi y của đối phương, nương theo ánh sáng mờ ảo kia y có thể rõ ràng nhìn được bộ dáng của đối phương……


Đường cong rõ ràng kia cùng hai mắt hữu thần đang vững vàng nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong thần thái mệt mỏi lười biếng, mà cái mũi nhỏ nhắn, thon gọn kia, nhẹ nhàng mà trêu chọc đôi chân mềm dẻo của Hạ Vân Phong……


Đôi môi mềm mại có khuynh hướng cảm xúc tuyệt vời kia ngẫu nhiên đặt lên chân Hạ Vân Phong, không nhẹ không nặng nhẹ nhàng cắn hai cái. Lực đạo kia làm cho Hạ Vân Phong thực hưởng thụ, có hơi ngứa……


Đường cong cái cằm gần như hoàn mỹ kia thỉnh thoảng lại cọ cọ sườn chân Hạ Vân Phong, nương theo ánh sáng mờ ảo, khuyên tai kim cương nơi cánh tai trái của hắn tỏa ra hào quang xinh đẹp mê người.


“Sao lại ngủ ở trong này?” chóp mũi Hoằng Dạ nhẹ nhàng mà cọ cọ cái chân mềm dẻo mà bóng loáng của Hạ Vân Phong, cảm giác nhẹ nhàng mà đụng vào kia thật giống như đang an ủi người yêu.


Hạ Vân Phong ngủ mơ mơ màng màng, cũng không biết chân mình bị Hoằng Dạ mở ra khi nào, hiện tại một chân y lười biếng khoác lên trên vai Hoằng Dạ, một chân vô lực khoác lên trên tay vịn ghế dựa, khiến cho hai chân y mở rộng sang hai bên, mà hai tay Hoằng Dạ ở giữa chân y không cho y khép kín.


Chóp mũi, đầu lưỡi, hai má đều nhẹ nhàng mà cọ chân y, thế nên chỉ cần Hạ Vân Phong miễn cưỡng rũ mắt, tất cả động tác của Hoằng Dạ đều rơi vào trong mắt y.


“Ngươi hôm nay trở về thực trễ, ta chờ ngươi trở về.” Hạ Vân Phong không hề kiêng dè nói với Hoằng Dạ, giọng nói mềm nhũn của y ở trong đình to như vậy càng tăng thêm vài phần trống vắng.


Hai má Hoằng Dạ dán ở trên đùi y: “Đêm nay có một lễ ra mắt thương hiệu mới, ta đi tham dự hoạt động cho nên về trễ.” Hoằng Dạ chỉ cần nhẹ nhàng mà nghiêng đầu, đôi môi liền hấp hôn lên cái đùi cần người vuốt ve kia của Hạ Vân Phong……


Bụng Hạ Vân Phong hơi run run, đôi môi ấm áp cùng đầu lưỡi ôn nhu củaHoằng Dạ đụng chạm trên làn da y, linh hoạt trượt đi, hô hấp nhẹ nhàng kia cũng bao phủ làn da Hạ Vân Phong, xúc cảm kia khiến cho hô hấp của Hạ Vân Phong tăng thêm, ngực y, bụng y, cũng bất đồng trình độ ái muội phập phồng.


Hạ Vân Phong bảo Hoằng Dạ trở về ngủ sớm một chút, bởi vì giờ đã là sau nửa đêm rồi. Hoằng Dạ cũng không có ngăn trở Hạ Vân Phong, bởi vì động tác Hạ Vân Phong khép chân lại đứng lên rất chậm.
Chậm đến nỗi ở trong mắt người khác thật giống như đang biểu diễn một pha quay chậm……


“Dưới sàn lạnh.” Hạ Vân Phong vươn tay kéo Hoằng Dạ, y cúi xuống muốn kéo Hoằng Dạ đứng dậy, nhưng Hoằng Dạ lại vươn tay sờ chân y, vén vạt áo áo ngủ của y lên, lại duyệt hôn chân y.


Hạ Vân Phong bị đôi môi Hoằng Dạ hôn đến hai chân như nhũn ra, y cơ hồ đứng không vững, một bàn tay đỡ ghế dựa, một bàn tay cố định đầu Hoằng Dạ: “Hoằng Dạ, đừng đùa.” Đừng đùa nữa……


Âm thanh Hoằng Dạ hôn chân y trong bóng đêm phá lệ rõ ràng, cùng với âm thanh hơi thở thoáng nặng. Hạ Vân Phong phát hiện Hoằng Dạ đang hôn cùng lúc ái muội cắn chân y……


“Ta không có đùa.” đôi môi Hoằng Dạ rời khỏi chân Hạ Vân Phong, hắn ngẩng đầu nghiêm túc nhìn về phía Hạ Vân Phong, nhưng hai tay của hắn lại một khắc cũng chưa rời đi chân Hạ Vân Phong.


Hạ Vân Phong cúi đầu nhìn Hoằng Dạ, đáy mắt mỏi mệt kia của y lộ ra vài phần ướt át mê người. Đêm nay Hạ Vân Phong thoạt nhìn có chút yếu ớt, có chút mê người, có vẻ không chịu nổi một kích……
Thậm chí thoạt nhìn còn có cảm giác muốn được “ôm”……


Ăn mặc ít như vậy.
Mê người như vậy.
Hoằng Dạ ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong, ánh mắt Hoằng Dạ phá lệ trầm ổn, vững vàng không có chút nào lùi bước, tầm mắt hắn gắt gao khóa lại ánh mắt Hạ Vân Phong.


Khiến cho trong khoảng thời gian ngắn Hạ Vân Phong căn bản không thể dời tầm mắt, cằm Hoằng Dạ để ở trên đùi Hạ Vân Phong, hai tay của hắn ôm chân Hạ Vân Phong vuốt ve……
Tự nhiên hôn duyện……


Hơi thở của Hoằng Dạ có hơi chút không xong, chóp mũi hắn nhẹ nhàng mà dán lên làn da mềm dẻo của Hạ Vân Phong: “Chân của ngươi đẹp quá.” Giọng hắn nói rất thấp……
Có chút ám ách……


Tiếng hít thở của hắn giống như tràn ngập khiêu khích, làm cho chân Hạ Vân Phong mềm nhũn đến nổi đứng không được nữa, mắt thấy Hạ Vân Phong đã bị hắn hôn đến xụi lơ……
Hoằng Dạ thế này mới đứng lên, ổn định thân thể Hạ Vân Phong……


Trên cái đùi bị Hoằng Dạ hôn qua kia của Hạ Vân Phong là một mảnh ướt át ái muội……
Lại 1 chương ấm áp a….