Dụ Tội

Chương 238

Edit: Đa Mộng
Beta: Trangki
Ngay khi Ngao Dương vừa lên tới bờ thì nhìn thấy vợ hắn ngồi ở đối diện Hạ Vân Phong, còn đang khóc sướt mướt cáo trạng với Hạ Vân Phong. Hắn lúc này đã nghĩ tát Hạ Vân Phong hai bạt tai. ( thằng này bệnh nặng lắm rồi:v)


“ Cô ấy như thế nào lại đến đây?” Ngao Dương nhìn y, trong đôi mắt tràn đầy vẻ lãnh đạm.
Hắn ném khăn mặt đến bên cạnh Hạ Vân Phong, sau đó sai nhân viên phục vụ cầm đồ uống lại đây. Nhìn thấy Hạ Vân Phong không có trả lời câu hỏi của hắn, hắn vẫn nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong.


Hạ Vân Phong quả thật không biết.
Nhưng Ngao Dương lại nghĩ Hạ Vân Phong cố ý……


“Sự tình là như vậy, là ta dẫn nó đến.” Vị quan chức ngoại giao kia chủ động thay Hạ Vân Phong giải vây. Nam nhân này đã trung niên, bất quá tính tình so với Hạ Vân Phong ôn hòa hơn: “Ba ba của Thanh Nghiên là bạn thân lâu năm của ta, nó biết ta hôm nay đến đây gặp ngươi cho nên nó liền đi theo.”


Sắc mặt Ngao Dương mới dịu đi một chút.
Hạ Vân Phong giới thiệu cho hai bên một chút, Ngao Dương thực biết nói chuyện cũng thực chủ động tìm đề tài. Hạ Vân Phong để bọn họ tán gẫu, mà Lạc Thanh Nghiên kia cũng ngồi ở bên cạnh không nói lời nào.


Hạ Vân Phong nghe được Ngao Dương hẹn quan chức ngoại giao kia đêm mai ăn cơm, hơn nữa quan chức ngoại giao kia cũng đáp ứng rồi. Lạc Thanh Nghiên ở bên cạnh vẫn muốn nói chuyện, nhưng cũng không dám nói.


Vị quan chức ngoại giao kia tiếp một cuộc điện thoại sau đó đã rời đi trước. Bọn họ đã hàn huyên vài giờ nên Ngao Dương nhanh chóng cùng vị quan chức kia trở nên thân thiết. Khi quan chức ngoại giao kia đi đã bảo Lạc Thanh Nghiên cùng hắn đi, nhưng Lạc Thanh Nghiên nói có chuyện muốn nói nên đã lưu lại.


Ngao Dương cũng đối với cô hờ hững.
Hạ Vân Phong phát hiện sắc mặt nữ nhân này rất kém, tuy rằng thoạt nhìn vẫn rất được, nhưng tổng cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp, Hạ Vân Phong đứng dậy tránh ra……


Y tản bộ ở bên bể bơi, con của y cùng với vợ nói chuyện, y ở đó có chút không tiện.
Rất nhanh.
Chợt nghe thấy tiếng khắc khẩu……
“Ta không có tiền.” giọng Ngao Dương rất lãnh đạm, hắn đứng lên còn muốn chạy.


Nhưng Lạc Thanh Nghiên giữ chặt hắn: “Ngươi như thế nào lại không có tiền, ngươi có tiền như vậy, ta không cai được. Ngươi cho ta ít tiền, về sau ta cũng không phiền ngươi nữa.” Nữ nhân kia khóc thật thảm.


Nhưng Ngao Dương căn bản là không thèm nhìn cô: “Ngươi không có tiền cũng đâu có gì liên quan tới ta, cai không được cũng chả sao, ngươi xứng đáng cai không được.” Hắn cười đến vô tâm vô phế, còn bóp mặt vợ hắn.
Bất quá.


Ngao Dương nói chuyện hiển nhiên nhẹ giọng đi rất nhiều, tựa hồ không nghĩ để cho người bên ngoài chế giễu, bất quá đứng ở vị trí này của Hạ Vân Phong, có thể nghe rõ rành mạch.


“Ngao Dương, nể tình ta đã sinh cho ngươi một đứa con, ngươi cho ta mượn đi.” Nữ nhân kia tựa hồ cũng biết ở bên ngoài nếu như vậy sẽ khó coi, cô xoa xoa mắt, nhỏ giọng cầu xin Ngao Dương.


Hạ Vân Phong đã thấy được tình cảnh lưu lạc của một nữ chính trị gia ưu tú. Lúc trước Lạc Thanh Nghiên rất xinh đẹp, rất có thế lực trong giới chính trị ở Đông khu, nhưng giờ đây cũng bị Ngao Dương biến thành thảm như vậy.


Ngay cả Hạ Vân Phong cũng thấy có đôi khi Ngao Dương làm thực tuyệt tình, không phải chỉ là vay tiền thôi sao, y không tin Ngao Dương không có tiền, tài chính của Ngao Dương tuy rằng không ở trong nước, nhưng nếu điều động về vẫn rất dễ dàng.


Hạ Vân Phong liền đứng ở bên cạnh nhìn. Từ góc độ này của y nhìn lại, y có thể nhìn thấy Ngao Dương cùng Lạc Thanh Nghiên, nhưng bọn họ lại nhìn không thấy Hạ Vân Phong đứng ở chỗ này.
Rất nhanh.
Y lại nghe được âm thanh khắc khẩu của vợ chồng bọn họ —


“Ngươi nói đủ chưa đó, ngươi còn có mặt mũi đề cập con trai với ta. Con ta đã bị ngươi làm mất, đến giờ còn chưa có tìm được, ngươi còn có mặt mũi nói chuyện này.” Ngao Dương rõ ràng ngồi xuống, hắn hoàn toàn không nể nang tình cảm vợ chồng, đối Lạc Thanh Nghiên thủy chung đều thờ ơ.


Hạ Vân Phong nhíu mày, liền ngay cả làm phụ thân là y đây cũng cảm thấy Ngao Dương thật sự quá mức, bất quá chuyện giữa vợ chồng bọn họ, y không tiện giáp mặt nhúng tay.


“Cho ta vay tiền, ta van cầu ngươi.” Lạc Thanh Nghiên tựa hồ thực cần tiền, còn cầm lấy cánh tay Ngao Dương, vẫn cầu xin Ngao Dương: “Ta sẽ sinh cho ngươi một đứa, ngươi cho ta đi.”
Ngao Dương cười lạnh.
“Ta nói thật.” Lạc Thanh Nghiên hứa hẹn.


Ngao Dương cười lạnh càng thêm lợi hại, làm cho người nghe đều cảm thấy có chút sợ hãi.
“Ta tùy thời đều được.”


“Ngươi có thể, không có nghĩa là ta có thể.” Ngao Dương tựa hồ không muốn tiếp tục nói với cô nữa, đã đứng dậy muốn đi, nhưng Lạc Thanh Nghiên lại ngăn cản hắn, không cho hắn đi.


“Ta cai không được.” Nữ nhân kia khóc thật thương tâm, vẫn hướng Ngao Dương đòi tiền, nhưng Ngao Dương như thế nào cũng không cho cô tiền, hơn nữa thái độ phi thường cường ngạnh.
“Cai không được thì cai không được.” Ngao Dương bỏ tay nữ nhân kia ra, đứng lên tìm kiếm thân ảnh Hạ Vân Phong.


Hạ Vân Phong thong thả tiêu sái đi ra.
“Ngươi đi đâu đó, đi trở về nhanh lên.” Ngao Dương kéo y, đem y kéo về hướng phòng thay quần áo, không cho y cùng Lạc Thanh Nghiên nói chuyện.
Vào phòng thay quần áo.


Hạ Vân Phong mới hỏi hắn: “Vợ ngươi vừa rồi nói cái gì cai không được?” Y bất động thanh sắc nhìn chằm chằm Ngao Dương, chờ đợi Ngao Dương cho y câu trả lời thuyết phục. Nhưng mà Ngao Dương không trả lời.
Vì thế.


Hạ Vân Phong lại hỏi thêm một lần: “Vợ ngươi vừa rồi rốt cuộc nói cái gì, ngươi nói cho ta biết đi.” Y bảo Ngao Dương nói chân tướng cho y, nhưng Ngao Dương vẫn là bộ dáng xa cách.
Thái độ đối với Hạ Vân Phong so với đối nữ nhân kia chỉ tốt hơn một chút.


“Không có gì.” Ngao Dương đổi quần áo xong liền đi ra ngoài.
Lúc Hạ Vân Phong đi ra ngoài, Ngao Dương đã muốn ngồi lên xe chờ y. Nhìn thấy Hạ Vân Phong đi ra, Ngao Dương có chút không kiên nhẫn ngại Hạ Vân Phong động tác quá chậm……
Hạ Vân Phong cũng không nói gì.
Y biết tính tình Ngao Dương không tốt.


“Ta bỏ cô ta, ngươi mất hứng?” Ngao Dương hỏi lại Hạ Vân Phong, hắn đột nhiên hỏi như vậy làm cho Hạ Vân Phong thiếu chút nữa nghĩ đến, Ngao Dương làm như vậy là vì lão ba y đây.


“Chuyện của ngươi, ngươi tự mình xử lý.” Hạ Vân Phong không nhúng tay vào chuyện của con cái, y tin Ngao Dương có thể xử lý rất khá, nếu y hỏi nhiều Ngao Dương ngược lại sẽ mất hứng.
Ngao Dương ngồi xuống bên cạnh y, nhìn thấy Hạ Vân Phong không nói lời nào, hắn cũng không nói nữa.
Đến buổi tối.


Lúc bọn họ đi ăn cơm.
Ngao Dương mới mở miệng nói cho Hạ Vân Phong, nữ nhân kia là tới tìm hắn vay tiền, còn nói sẽ sinh đứa nhỏ cho hắn, hơn nữa còn cường điệu nói với Hạ Vân Phong, nữ nhân kia không phải vợ hắn.
Chỉ có thể gọi là vợ cũ mà thôi.


“Ngươi không thích cô ta, vì sao cùng với cô ta kết hôn.” Hạ Vân Phong cảm thấy câu hỏi của y có chút ngốc. Ngao Dương cùng nữ nhân kia kết hôn, dĩ nhiên chính là vì quyền thế.


Bất quá Ngao Dương cũng không giấu diếm, hắn thành thật nói với Hạ Vân Phong, nữ nhân kia rất có thế lực, quen biết rất rộng, hơn nữa yêu hắn yêu đến chết đi sống lại, cho nên hắn liền lợi dụng.
Hơn nữa.


Chuyện bọn họ kết hôn, vẫn là nữ nhân kia chủ động nói với hắn. Hơn nữa nữ nhân kia còn có thể sinh con cho hắn, Hạ Vân Phong nghe xong, trầm mặc một lúc lâu.
Một lát sau.
Ngao Dương mới thấp giọng nói một câu: “Ngươi lại không thể sinh đứa nhỏ.” Hắn ý vị thâm trường nói xong cũng không nói nữa.


Bất quá.
Hạ Vân Phong vẫn hỏi Ngao Dương hôm nay nữ nhân kia tới tìm hắn rốt cuộc là vì sự tình gì, Ngao Dương vốn không muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn nói cho Hạ Vân Phong.
Nữ nhân kia nghiện cờ bạc, cho nên hiện tại thua rất nhiều tiền.
Nên tìm hắn vay tiền.


“Ta sẽ không cấp cho cô ta.” Ngao Dương một bên ăn, một bên cười, “Dù sao hiện tại ta cùng cô ta cũng không có quan hệ.” Hắn làm việc luôn luôn đều là như vậy, thực tuyệt tình……
Cơm nước xong.


Tại một khắc đi ra ngoài nhà ăn, Ngao Dương hôn Hạ Vân Phong một cái, chính là ở dưới ánh mắt người khác trong đại sảnh: “Tuy rằng ta thực chán ghét ngươi, bất quá ngươi thủy chung vẫn là lão ba ta.”
“……”


“Tuy rằng trước kia ngươi làm rất nhiều chuyện có lỗi với ta, bất quá không quan hệ. Về sau còn nhiều thời gian mà, dù sao ngươi cũng từ từ trả lại cho ta là được.” Ngao Dương nói thực trực tiếp, hắn muốn bồi thường, muốn bồi thường rất nhiều, rất nhiều.
Hạ Vân Phong “Ân” một tiếng đáp ứng.


Trở về sau.
Hạ Vân Phong liền nhìn thấy Tần Diễm ngồi ở trên sô pha xem TV, hôm nay y phát hiện vòng cổ mà Tần Diễm mỗi ngày đều đeo đã không thấy nữa, hơn nữa Tần Diễm chủ động ôm y, hỏi y đi chỗ nào.


Hạ Vân Phong đều đem sự tình hôm nay nói cho Tần Diễm, Tần Diễm cũng chưa nói gì, cùng Hạ Vân Phong nói một chút tình huống mấy vụ án của Bắc đường cùng Hạ thị……
Sau đó nhân cơ hội lúc không có người hôn y.


Hạ Vân Phong cảm thấy gần đây Tần Diễm tựa hồ thực thích hôn y, mỗi lần đều phải hôn đến độ miệng y có chút phiếm đỏ sưng lên mới bằng lòng bỏ qua. Hạ Vân Phong chờ hắn hôn đủ sau đó mới đi lên lầu.


Vừa lên lầu liền thấy được Hạ Đông, hơn nữa Hạ Đông vừa tắm rửa xong đi ra, còn đang nói điện thoại với người khác, nhìn thấy Hạ Vân Phong liền trực tiếp cúp điện thoại.
“Lại là A Lâm?” Hạ Vân Phong hỏi hắn.


“Không phải.” Hạ Đông mời Hạ Vân Phong vào trong phòng hắn ngồi, Hạ Vân Phong cũng đi theo hắn. Hạ Đông còn hầu hạ y tắm rửa, buổi tối hôm nay Hạ Đông cam đoan với y, hắn cùng A Lâm cũng không phải cái loại quan hệ mà Hạ Vân Phong nghĩ. Hơn nữa về sau đều chỉ là bằng hữu, tuyệt đối sẽ không vi phạm, Hạ Vân Phong không nghĩ tới Hạ Đông sẽ nói như vậy.


Bất quá.
Hạ Vân Phong vẫn thật cao hứng.
Hạ Đông nghe lời như vậy, làm cho y cảm thấy thực cảm động……


Bởi vì trước tới giờ Hạ Đông cũng rất ít nói chuyện, có chuyện gì cũng đều để ở trong lòng, hôm nay có thể tỏ thái độ với y cũng là tiến bộ rất lớn rồi. Y ở bên giường bồi Hạ Đông, chờ Hạ Đông ngủ mới đi trở về phòng.


Y trở lại phòng mình liền nhìn thấy Hình Liệt ngồi ở bên giường chờ y. Kỳ thật có chuyện khiến cho trong lòng Hạ Vân Phong buồn thật lâu, hôm nay y hỏi Hình Liệt: “Ngươi cùng con gái dưỡng phụ ngươi, có phải đính hôn rồi hay không?”
Trước kia y nghĩ……


“Không có.” Hình Liệt trả lời y, “Ngươi vì sao đột nhiên hỏi như vậy?” Hình Liệt ngồi ở trên giường, ôm y. Cửa đã khóa rồi cho nên hắn muốn “ôm” Hạ Vân Phong.


Hạ Vân Phong đem chuyện lần trước nghe được nói cho Hình Liệt, nhưng lại nhận được đáp án thật bất ngờ. Hình Liệt không phải vì nữ nhân kia mới cùng Hạ Vân Phong đàm chuyện công viên.


Mà là bởi vì bình thường Hạ Vân Phong không có cơ hội cùng hắn gặp mặt, chỉ có cùng Hạ Vân Phong hợp tác thì quan hệ giữa bọn họ mới có thể cải thiện tốt hơn……


Hạ Vân Phong lúc này mới hiểu được, vì sao Hình Liệt cố gắng muốn cùng y hợp tác như vậy thì ra là vì y, không phải vì nữ nhân kia, hơn nữa cũng chưa có đính hôn.
“Ta chỉ thích một mình ngươi.” Hình Liệt ôm y, hôn y.


Hạ Vân Phong không có cự tuyệt Hình Liệt hôn, bởi vì y nghe được Hình Liệt thổ lộ với y. Hình Liệt hôn luôn đều thực kịch liệt, hôn vừa thâm sâu lại vừa cuồng dã, bất quá hắn hôn xong lập tức buông Hạ Vân Phong ra.


Hình Liệt nói với Hạ Vân Phong, hôm nay Hoằng Dạ đợi y thật lâu. Hạ Vân Phong biết Hoằng Dạ khẳng định có chính sự muốn nói với y, cho nên y đi đến phòng Hoằng Dạ.
Hoằng Dạ đã muốn ngủ.
Hạ Vân Phong đánh thức hắn: “Có việc tìm ta?” Y nhẹ giọng hỏi nhi tử.


Hoằng Dạ ngồi dậy nói hắn có việc muốn nói với Hạ Vân Phong: “Kỳ thật có chuyện, ta lừa ngươi thật lâu rồi.” Hắn quyết định thẳng thắn nói hết, đem tất cả chuyện tình đều nói cho Hạ Vân Phong.
“Ngươi nói đi.” Hạ Vân Phong thực im lặng nhìn hắn.


“Ngươi còn nhớ rõ một năm trước, lô hàng mà ngươi đã đánh mất tại ở trên cái đảo kia không?” Hoằng Dạ thấp giọng nói với Hạ Vân Phong, hắn không xác định Hạ Vân Phong rốt cuộc có thể giận hay không……


Hạ Vân Phong biết hắn muốn nói cái gì: “Ngươi không cần phải nói nữa, ta đều biết rồi.”
“Lô hàng kia là ta lấy đi, sau đó lại tự mình trả lại cho ngươi, hơn nữa, cục cưng cũng là do ta trộm.” Hoằng Dạ đều thẳng thắn nói hết, hắn hoàn toàn không có giấu.


Bởi vì hắn cảm thấy đã đến lúc.
Bởi vì Ngao Dương đã trở lại, hơn nữa thái độ đối với Hạ Vân Phong cũng cải biến.
Hạ Vân Phong không nói gì.


Hoằng Dạ nói với Hạ Vân Phong, lúc trước hắn lấy đi lô hàng kia của Hạ Vân Phong cũng là bởi vì biết Ngao Dương sẽ đến. Nếu hàng đặt ở tầng hầm ngầm, Ngao Dương nhất định có thể tìm được.
Hơn nữa.


Chuyện chuyển hàng cũng không thể nói với ai, cho nên hắn liền tự mình làm, hơn nữa trước khi mang đi cục cưng, hắn cũng biết Ngao Dương sẽ trở về, hắn cũng biết Hạ Vân Phong sẽ cho tiền.


“Ta muốn để Ngao Dương biết, ngươi không phải cái loại người sẽ không cứu hắn.” Hoằng Dạ nói nguyên nhân cho Hạ Vân Phong. Hiện tại Ngao Dương đã biết, cũng thấy được, thái độ đối với Hạ Vân Phong rõ ràng cũng cải thiện.
Hạ Vân Phong không nói gì.


“Ngươi hiểu chưa?” Hoằng Dạ cảm thấy Hạ Vân Phong giận, hắn cảm thấy việc hắn gạt Hạ Vân Phong là thiếu thỏa đáng. Nhưng nếu để cho Hạ Vân Phong biết, vậy Hạ Vân Phong chính là đồng lõa.
Nếu về sau Ngao Dương biết chuyện này, sẽ càng thêm trách cứ Hạ Vân Phong……
Cho nên.


Hắn làm rất nhiều điều gạt Hạ Vân Phong, bất quá đêm nay hắn đều nói ra toàn bộ, hắn nói rất nhiều, nói hơn nửa giờ.


Hạ Vân Phong mới mở miệng trả lời hắn: “Ta cũng chưa có nói gì là muốn trách cứ ngươi.” Y thấu hiểu nhìn về phía Hoằng Dạ, y cũng không phải người không hiểu chuyện, y hiểu được, hiểu rất rõ……
“Ngươi không trách ta gạt ngươi?”
“Sẽ không.” Hạ Vân Phong rất rộng lượng.


Y biết Hoằng Dạ làm những điều này đều là vì y, hơn nữa lại đạt tới hiệu quả lý tưởng nhất. Buổi tối hôm nay bọn họ hàn huyên rất nhiều, rất nhiều, hơn nữa cũng làm thật lâu, thật lâu.


Hạ Vân Phong biết quan hệ giữa nhi tử đang không ngừng kéo gần, y biết về sau sẽ càng tốt hơn, hiểu lầm cùng rối rắm giữa y với nhi tử đều xem như giải trừ.
Y thật cao hứng.
Cho nên.


Không quá hai ngày chính là sinh nhật Hoằng Dạ, tiếp theo đó hôm nay là sinh nhật Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong ở khách sạn bày tiệc rượu, mời rất nhiều người lại đây, con y đều đến đông đủ cả.
Một đám đều anh tuấn như vậy, soái khí như vậy.
Hơn nữa.


Đều có đường phát triển của mình, y coi như là an tâm. Hơn nữa tất cả đều trở lại bên cạnh y làm việc.
Cho nên.


Y đối với mấy nhi tử nói lời trong lòng: “Nghĩ đến mọi người đều phải hòa thuận ở chung, chúng ta là người một nhà, không nên tranh phong tương đối (= đấu đá lẫn nhau), mọi việc đều phải lấy dĩ hòa vi quý (=Giữ được hòa khí là điều quý nhất, lấy hòa thuận làm gốc không nên gây gỗ gây sự mất đoàn kết).”


Các nhi tử đều gật đầu đáp ứng……
Hạ Vân Phong nhìn thấy nhi tử đều đồng ý, trong lòng tự nhiên là cao hứng.
Cho nên.
Y hứa hẹn, y có thể thỏa mãn nhi tử, mỗi người một nguyện vọng……
“Nguyện vọng gì?” Tần Diễm mở miệng hỏi.


“Tùy tiện cái gì đều được?” Hình Liệt bổ sung tiếp.
“Ngươi phải nghĩ kỹ trước rồi hãy hứa hẹn.” Hoằng Dạ quan tâm nhắc nhở y.
“Thật vậy chăng?” Hạ Đông cũng nhịn không được hỏi Hạ Vân Phong.


Ngao Dương cũng nhịn không được: “Lời đã nói ra như bát nước đổ đi, ngươi không thể đổi ý.”


“Ân, là sự thật.” Hạ Vân Phong gật đầu hứa hẹn, “Tuyệt đối không đổi ý……” (rồi, đời thúc thế là xong =..=) ( Long dương thập bát thức, thức nào cũng chơi thì ngài có đồng ý không Vân gia:3)