Hạ Vân Phong miễn cưỡng đáp: “Ta đang tắm, đợi một lát nữa sẽ ra.” Y bảo Hạ Đông đi xuống ăn trước, để tránh đồ ăn bị nguội.
Toàn bộ quá trình Ngao Dương đều phát ra tiếng, ánh mắt Ngao Dương đều khóa ở trên mặt dây chuyền trước ngực Hạ Vân Phong.
Nghe thấy tiếng bước chân của Hạ Đông đi xa, Hạ Vân Phong mới thử đẩy Ngao Dương ra. Lần này Ngao Dương thật đúng là bị y đẩy ra, Ngao Dương có chút quỷ dị đánh giá y.
Tựa hồ thật không ngờ……
Ngao Dương thật không nghĩ tới Hạ Vân Phong thế nhưng lại đem thứ này nhặt lại, hắn nhớ rõ lúc trước bộ dạng Hạ Vân Phong thực không thích, đã đem ném đi.
Kỳ thật cũng không phải bảo bối đặc biệt quý trọng gì, lúc trước thứ này là thủ hạ hắn tặng cho hắn, hắn vốn muốn cầm đưa cho lão bà, nhưng lại giao cho Hạ Vân Phong.
Hắn vốn muốn nhìn xem bộ dáng cao hứng của Hạ Vân Phong, đáng tiếc lúc ấy cái gì cũng không có nhìn thấy, nhưng hiện tại……
Hạ Vân Phong thế nhưng đeo cái đó của hắn……
Hơn nữa……
“Chột dạ rồi?” Ánh mắt Ngao Dương theo cổ Hạ Vân Phong, nhìn lên vẻ mặt thần thái như thường của Hạ Vân Phong, chẳng qua Hạ Vân Phong căn bản không nhìn hắn, tay nắm mặt dây chuyền……
Không cho Ngao Dương nhìn.
Hạ Vân Phong lắc đầu, tỏ vẻ không có chột dạ. Y vươn tay mở khóa cửa đem cửa phòng tắm mở ra.
Lần này.
Ngao Dương không có ngăn cản y.
“Không có chột dạ vậy dấu cái gì dấu?” Ngao Dương sửa sang lại quần áo liền đi theo Hạ Vân Phong ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Hạ Vân Phong mở tủ quần áo lấy áo ngủ ra mặc vào……
Hắn an vị ở bên cạnh thưởng thức bộ dáng Hạ Vân Phong mặc quần áo.
Hạ Vân Phong không có tính gọi người đi lên tóm Ngao Dương, y mặc áo ngủ cùng qυầи ɭót xong liền nhìn Ngao Dương đang nằm lên giường, y biết Ngao Dương tạm thời sẽ không đi nữa.
Cho nên……
Y không có đuổi Ngao Dương.
Hơn nữa……
Ngao Dương cũng rõ ràng đối với hắn biểu lộ thái độ: “Trước khi chưa tìm được con ta, ta sẽ không đi.” Hắn sống chết đều phải ở trong này, thái độ thực kiên định.
“Tùy ngươi.” Hạ Vân Phong lười biếng nói xong, bất quá tốt hơn y vẫn là nói trước: “Ngươi không cần ở nhà nơi nơi đi lại, tối nay ta sai người đưa cơm lên cho ngươi.” Y sai người thu xếp phòng cho Ngao Dương.
Ngao Dương thực rõ ràng đáp ứng:“Dù sao ta cũng không muốn ngủ cùng giường với ngươi.” Lần này hắn trở về đều là trốn trốn tránh tránh, căn bản là không có giống dạng người có chỗ ở.
Hạ Vân Phong trước khi xuống lầu, Ngao Dương đã nói với y món hắn muốn ăn, phải làm món hắn thích ăn. Hạ Vân Phong cũng không chút nào tức giận đáp ứng hắn, sau đó xuống lầu bồi Hạ Đông ăn cơm.
&&&
Buổi tối hôm nay.
Lúc ăn cơm, Hạ Vân Phong còn thật sự hỏi Hạ Đông một vấn đề: “Ngươi có thể lựa chọn không trả lời ta, nếu là trả lời, ta muốn ngươi trả lời thật.”
Y ngồi ở vị trí chủ thượng, thần sắc bình tĩnh nhìn Hạ Đông.
Nhìn thấy Hạ Đông gật đầu đáp ứng sau đó y mới bắt đầu đặt câu hỏi: “Ngươi có phải là thích A Lâm không?” Y hỏi thật sự thoải mái, y uống một ngụm rượu, thong thả buông chén rượu.
Vẻ mặt ổn định nhìn chăm chú vào Hạ Đông.
Hạ Đông nhìn Hạ Vân Phong: “Vì sao đột nhiên hỏi như vậy?” đôi mắt hắn rất bình tĩnh.
“Nếu ngươi thật sự thích A Lâm, ta cũng sẽ không phản đối nữa.” Hạ Vân Phong nói ý tưởng trong lòng, hôm nay y không có hút thuốc, chỉ uống rượu.
Rượu thực cay.
Khiến cho đầu lưỡi y hơi tê.
“Vừa rồi A Lâm tới tìm ngươi.” Hạ Vân Phong đem chuyện lúc nãy đều nói cho Hạ Đông, hôm nay tự y múc canh cho mình: “Ta bảo cảnh vệ đem hắn mang đi rồi.”
Hạ Đông trầm mặc nhìn chăm chú vào y.
“A Lâm nói với ta, trong khoảng thời gian hắn trở về này, ngươi đều xin phép nghỉ để bồi hắn.” Hạ Vân Phong đem lời trong lòng mình đều nói ra, y nói phi thường chậm, ánh mắt lẳng lặng dừng ở trên mặt Hạ Đông: “Hắn nói, các ngươi mỗi ngày đều làm cái loại sự tình này, ngươi thực thích hắn, hắn cũng thực thích ngươi.”
Hạ Đông muốn mở miệng nói gì đó.
Nhưng Hạ Vân Phong lại ngắt lời hắn: “Bất quá, ta không tin hắn.”
Hạ Đông không nói gì, có điều động tác ăn cơm nhất thời trở nên cứng ngắc: “Ta cùng A Lâm chỉ là bằng hữu mà thôi, ta chưa từng cùng hắn làm, ta chỉ “ôm” qua một mình ngươi.”
Hạ Vân Phong một bên uống canh, một bên nghe Hạ Đông nói chuyện: “Ngươi chưa có trả lời vấn đề của ta.” Y ý bảo Hạ Đông trả lời.
“Người ta thích chỉ có một.” Hạ Đông ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Vân Phong, nhìn thấy Hạ Vân Phong cũng đang nhìn chăm chú vào hắn, hắn mới nhỏ giọng nói tiếp, “Người kia không phải A Lâm.”
Hạ Vân Phong hiểu được.
Y miễn cưỡng gật đầu, có chút đăm chiêu lười biếng nói với Hạ Đông: “Ngày mai ngươi quay về Hạ thị đi làm.” Y nói xong sau, gắp một miếng chân gà cho Hạ Đông……
Hạ Đông không có cự tuyệt.
Bởi vì ở bên ngoài Hạ Đông cũng rất có khả năng, Hạ Vân Phong đã sớm biết sau khi Hạ Đông rời y đi, cũng sẽ sống được rất tốt, cho nên lúc trước y trăm phương nghìn kế muốn lưu lại Hạ Đông.
Đương nhiên cũng là vì biết Hạ Đông rất có năng lực.
Hạ Đông đối với việc có thể quay về Hạ thị thật cao hứng, bởi vì hắn biết, điều này chứng minh Hạ Vân Phong bắt đầu nhận hắn một lần nữa. Hắn thay Hạ Vân Phong rót rượu, Hạ Đông quay về Hạ thị ngồi ở vị trí như cũ.
Hạ Vân Phong đã biết Hạ Đông đã đem A Lâm như bằng hữu để đối đãi……
Hạ Vân Phong hiểu được, gật đầu, lần này Hạ Đông trở về giúp y, công ty nhất định sẽ rất tốt. Hạ Đông đến khuya mới rời đi, Hạ Vân Phong tự mình đưa hắn đến ngoài cửa.
Hạ Đông đứng ở cửa chậm chạp không đi, Hạ Vân Phong cũng liền đứng chờ hắn mở miệng, một lát sau thì Hạ Đông mới nói: “Ngươi gần đây có rảnh hay không, ta muốn hẹn ngươi.”
Hẹn……
Hạ Vân Phong lúc này mới lấy con mắt nhìn Hạ Đông, y vươn tay thay Hạ Đông sửa sang lại quần áo một chút, miễn cưỡng lên tiếng trả lời: “Được.” Y thực khẳng định đáp ứng lời mời của Hạ Đông……
&&&
Từ sau khi Ngao Dương trở về, mấy ngày nay Hạ Vân Phong cũng chưa thể ăn no qua, Ngao Dương động một cái liền ném những thứ trên bàn, Hạ Vân Phong đều mặc kệ hắn, để cho hắn ném.
“Lấy ít chén bát lại đây cho nhị thiếu gia.” Hạ Vân Phong rất phối hợp bảo người hầu đi lấy, sau đó mới không chút hoang mang nói cho Ngao Dương: “Ngươi muốn ném bao nhiêu liền ném bấy nhiêu.”
Ngao Dương lạnh lùng đánh giá y, không phải trước mặt người hầu đem tay thâm nhập vào trong vạt áo y sờ loạn một trận, chính là kéo quần áo y bảo y nói rõ ràng……
Mỗi ngày đều ở nhà tìm Hạ Vân Phong cãi nhau.
Làm cho gà chó không yên. (=..=)
Bất quá.
Đại bộ phận thời gian đều là một mình ngồi mắng, nháo, rồi chỉ trích Hạ Vân Phong. ( Thằng này đúng là có vấn đề về thần kinh:v)
Nhưng Hạ Vân Phong cũng không đáp lại Ngao Dương nửa câu, chờ Ngao Dương mắng đủ, phát tiết đủ sau đó mới sai người rót trà cho hắn.
Buổi tối Ngao Dương ngủ không được sẽ lại đây đá đá cửa phòng y, cửa phòng Hạ Vân Phong đã bỏ thêm mấy cái khóa. Ngao Dương vào không được nên lấy gạch quăng vào cửa sổ thủy tinh phòng Hạ Vân Phong. (=..= tóm vô viện cho rồi)
Sau đó từ ban công bay qua.
Hắn đem Hạ Vân Phong từ trên giường lôi dậy, sau đó vẫn chỉ vào y, nói y không đúng, quở trách y đắc tội hắn. Mỗi ngày đều phải đến đêm khuya Hạ Vân Phong mới ngủ được.
Hạ Vân Phong lo lắng Ngao Dương trèo cửa sổ ngã xuống, y cũng không khóa cửa nữa, trực tiếp đem cửa mở ra, Ngao Dương khi nào muốn tiến vào, đều được trực tiếp đi vào……
Y biết tâm tình Ngao Dương không tốt lắm, mỗi ngày buổi tối đều ngủ không được, còn thường xuyên tỉnh ngủ. Y phát hiện rất nhiều lần, ở trong mộng Ngao Dương luôn luôn gọi “Mẹ”.
Ngao Dương dù như thế nào không đúng, cũng vẫn là con y.
Hạ Vân Phong cũng liền mặc kệ hắn.
Bất quá.
Hạ Vân Phong thật không ngờ Ngao Dương đột nhiên đối với y nói: “Chỉ cần ngươi đem con ta tìm được trở về, sự tình trước kia ta sẽ không truy cứu nữa.” Hắn nói rất thành thật.
Hạ Vân Phong cũng đáp ứng.
Nhưng Ngao Dương lập tức lại hung thần ác sát cảnh cáo Hạ Vân Phong: “Ngươi không cần kéo dài thời gian, nói ngươi trả tiền chuộc, ngươi phải đưa liền, nếu con ta có gì không hay xảy ra, ta……”
Ngao Dương thực giận, mấy ngày nay hắn ăn không ngon, ngủ không yên.
“Ngươi cái gì?” Hạ Vân Phong hỏi lại hắn, chậm rì rì giương mắt nhìn hắn.
Y chẳng qua là thuận miệng hỏi một câu mà thôi, nhưng lại đổi lấy Ngao Dương khẩu bất trạch ngôn phản công nói: “Ta… làm…chết… ngươi.” Hắn càng ngày càng nói trắng trợn.
“Ân.” Hạ Vân Phong từ chối cho ý kiến gật đầu.
Thái độ chậm rì rì này của y luôn làm cho Ngao Dương muốn giơ chân, Ngao Dương ở mặt cảm xúc không thể áp chế y, cho nên áp chế trên hành vi, hắn luôn ở trước mặt người hầu quấy rầy y.
Sờ chân y.
Niết thắt lưng y.
Thoát quần y……
Hơn nữa hắn còn luôn chọn thời điểm Hạ Vân Phong ở phòng khách hút thuốc dưỡng thần, buổi chiều trong nhà ngẫu nhiên sẽ có người hầu đến đây quét tước, hắn sẽ ở trước mặt người hầu, đánh vào mông y. (=..=)
Bụp —
Đánh cho thực vang nhưng lại không đau, đánh xong sau hắn lại đem tay xâm nhập vào áo, nhu lộng, chà xát qua lại.
Hơn nữa.
Còn luôn thích đem Hạ Vân Phong đặt ở trên người hắn, lúc trong nhà còn có người đang quét tước, hắn lại bắt đầu thoát qυầи ɭót của Hạ Vân Phong, sau đó ném xuống đất để cho người hầu quét đi. (=..= mày điên thật rồi con ơi)
Người hầu đều sợ tới mức phát run, đều cảm thấy trong nhà giống như có một tên điên, dám đối với Hạ Vân Phong như vậy.
Bất quá.
Người hầu cũng không dám nói, bởi vì Hạ Vân Phong cũng chưa hé răng.
Dù sao mặc kệ Ngao Dương làm như vậy.
Nói như vậy.
Hạ Vân Phong cũng không nói tiếng nào.
Ngao Dương chỉ biết quấy rầy y, cũng không thực sự xuống tay vớiy, cho nên y lờ đi.
Chẳng qua mới vài ngày mà thôi, đồ ăn trong nhà liền đổi hai ba lần, áo ngủ của Hạ Vân Phong đều bị hắn xé rách vài bộ, sườn chân của Hạ Vân Phong cũng thêm không ít dấu tay.
Hạ Vân Phong cái gì cũng chưa nói, nên làm cái gì thì làm cái ấy, này ngược lại làm cho Ngao Dương cảm giác được Hạ Vân Phong không thèm nhìn hắn.
&&&
Trước đó vài ngày Hạ Vân Phong sai người chuẩn bị tiền, đều đã làm rất thỏa đáng. Y giao tiền theo địa chỉ đã định sau đó không quá hai ngày cục cưng đã được người đưa về đây.
Trên người cục cưng không có thương tổn, lại được đổi quần áo mới, cục cưng ôm Hạ Vân Phong vừa hôn lại vừa ôm, cười khanh khách không ngừng hô: “Vân gia, hôn nhẹ…… (¬ cute qué)”
Hạ Vân Phong tự mình tắm cho cục cưng, đổi quần áo mới cho cục cưng, cục cưng thực thích, bàn tay nhỏ bé vuốt vuốt quần áo trơn mịn của mình, ngón tay thịt thịt chọt chọt lên má Hạ Vân Phong……
Ba ba —
Cục cưng hôn Hạ Vân Phong. (lăn lộn)
Thời điểm cục cưng trở về, Ngao Dương không ở nhà. Sáng sớm hôm nay Ngao Dương đã đi ra ngoài, Hạ Vân Phong cũng không nói với hắn khoản tiền chuộc là bao nhiêu, bất quá thời điểm Hạ Vân Phong tính quên đi, không quá ba ngày A Lục đã đem số tiền này trả về.
Y không sốt ruột.
Chiều ngày hôm đó.
Y ôm bảo bối ở trong sân phơi nắng, bởi vì rất thư thái, cho nên y ngủ thϊế͙p͙ đi.
Cục cưng cũng nằm ngủ say ở trên người y……
Dưới ánh mặt trời.
Tóc Hạ Vân Phong thực đen, hơn nữa da y rất trắng, dưới ánh mặt trời bị chiếu đến sáng bóng, hình bóng lông mi kéo dài ở trên mặt y……
Cái mũi thon dài cùng đôi môi của y bị ánh mặt trời chiếu càng tăng thêm vài phần huyết sắc……
Chính là.
Khóe mắt cùng khóe miệng y đều ẩn ẩn lộ ra dấu vết năm tháng, mặc một chiếc áo ngủ thổ cẩm ngắn tay, vạt áo tới cổ chân, đai lưng bên hông phi thường tinh mỹ.
Áo ngủ không có cúc áo, chỉ là dùng một thắt tinh lưng tinh mỹ buộc lại, ngực cùng đầu gối của y đều như ẩn như hiện bại lộ dưới ánh mặt trời, trên đùi y ẩn ẩn có chút hồng ấn……
Nhìn qua thực dụ nhân……
Địa phương ánh sáng màu nhạt nhẽo trước ngực kia ở dưới ánh dương quang chói mắt có vẻ càng thêm rõ ràng……
Cục cưng im lặng tựa vào ngực y ngủ, trên tay y cầm một cái quạt giấy kiểu cổ. Hiện tại đã là đầu hạ, thời tiết có chút nóng bức, hơn nữa hôm nay lại cúp điện.
Yở trong viện nghỉ mát.
Y ngủ thật trầm.
Trong thời gian ngắn Ngao Dương quấy rầy y này, khiến cho y không ngủ ngon, hiện tại cục cưng đã trở lại, y cũng an tâm.
Thời điểm Ngao Dương từ bên ngoài trở về vừa lúc nhìn thấy Hạ Vân Phong ôm một đứa nhỏ ở trong sân ngủ. Hôm nay hắn đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, không có thời gian tìm Hạ Vân Phong gây sự, không nghĩ tới vừa trở về trong nhà liền có thêm một đứa nhỏ.
Ngao Dương vốn nghĩ đánh thức Hạ Vân Phong.
Nhưng
Khi hắn đi vào, lại bởi vì bộ dáng Hạ Vân Phong ngủ say, cùng bộ dáng đứa nhỏ an tĩnh ngủ, mà buông tha cho hành động muốn lay tỉnh Hạ Vân Phong……
Bởi vì.
Hạ Vân Phong lúc này thoạt nhìn đặc biệt ôn hòa……
Hơn nữa……
Hắn cảm thấy đứa nhỏ mà Hạ Vân Phong ôm kia, bộ dạng rất giống hắn trước đây, thực hiển nhiên đứa nhỏ mà Hạ Vân Phong ôm là nhi tử của hắn Dương cục cưng (=..=)……
Không nghĩ tới Hạ Vân Phong vô thanh vô tức liền đem con của hắn trở về.
Ngao Dương vươn tay đẩy đẩy khuôn mặt của nhi tử mình, miệng nhi tử liền nhẹ nhàng động hai cái nhưng vẫn như trước không có tỉnh lại, vẫn cứ ngủ, phi thường đáng yêu……
Hạ Vân Phong cảm giác có động tĩnh liền tỉnh dậy, y vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Ngao Dương đang nhìn y……
Ánh mắt kia cũng so với bình thường hơi dịu đi một chút, không có lãnh đạm như vậy nữa, nhưng lại không có nhiệt tình, Ngao Dương nằm tựa vào bên cạnh Hạ Vân Phong, một bên đánh giá y……
Một bên vươn tay sờ chân y……
“Hiện tại cục cưng đã trở lại, ngươi cũng phải nhớ rõ nhữnglời ngươi đã nói.” Hạ Vân Phong nhớ rõ Ngao Dương đã từng nói qua, nếu lần này y có thể đem cục cưng cứu trở về, chuyện trước kia sẽ không truy cứu nữa.
“Ta nói rồi sẽ giữ lời.” Ngao Dương tiến qua hôn thân hai má nhi tử.
Chẳng qua Hạ Vân Phong lại vẫn cảm giác được Ngao Dương đang sờ chân y, không ngừng nhu niết. Động tác kia có chút ái muội, khiến cho Hạ Vân Phong không thể không ngẩng đầu nhìn hắn.
Hạ Vân Phong giật giật môi, còn chưa kịp nói chuyện……
Cảnh vệ đã đến thông báo —
“Vân gia, bọn cướp đem tiền trả về.”
Hạ Vân Phong đem cục cưng đưa cho Ngao Dương, y đứng lên sửa sang lại áo ngủ, liền tự mình đi ra bên ngoài. Y nhìn thấy cái xe không có giấy phép kia lập tức đã biết là A Lục đem trả tiền lại……
Hạ Vân Phong bảo bên tài vụ mang thêm vài người lại đây kiểm kê, mà Ngao Dương vẫn đi theo bên cạnh y.
Ngao Dương ôm cục cưng nghi hoặc nhìn về phía Hạ Vân Phong: “Vì sao người kia lấy được tiền, lại không cần?” Hắn một bên hỏi, một bên rút một xấp tiền ra……
Phát hiện số tiền này tất cả đều là mệnh giá lớn……