Dụ Tội

Chương 229

Người gấp gáp chạy vào là Tần Diễm, cảnh này thật có chút xấu hổ, Hạ Vân Phong bảo những người đuổi theo đi ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì?” Hạ Vân Phong giương mắt nhìn Tần Diễm.


Tần Diễm nhìn Hình Liệt liếc mắt một cái, mới bình tĩnh nói cho Hạ Vân Phong: “Cục cưng không thấy đâu nữa.” Ánh mắt hắn gắt gao khóa trụ con ngươi hơi mệt mỏi kia của Hạ Vân Phong.
Giống như muốn chiếm lấy tầm mắt Hạ Vân Phong.
Cục cưng không thấy đâu nữa……


Đáy mắt trầm ổn kia của Hạ Vân Phong xuất hiện vài vết rách, y bảo Tần Diễm đem tình huống cẩn thận nói lại cho y: “Nói rõ ràng.” Phải tỉ mỉ giải thích rõ ràng.


Tần Diễm đem chuyện đã xảy ra hôm nay đều cẩn thận nói cho Hạ Vân Phong: “Hôm nay khi ta đến tìm ngươi, ɖú em ngươi mời về kia khóc sướt mướt nói với ta cục cưng không thấy đâu.”


Hôm nay là thứ sáu, hắn tan ca từ sớm mà buổi chiều lại không cần đi làm nên hắn trực tiếp đi tìm Hạ Vân Phong, nhưng ɖú em kia lại nói với hắn cục cưng không thấy đâu.


Tần Diễm tìm mấy lần ở trong nhà đều không tìm thấy cục cưng, hắn biết Hạ Vân Phong đến Hạ thị, lần này hắn trực tiếp lái xe tới, chuyện quan trọng thì căn bản không thể nói rõ qua điện thoại.


Hạ Vân Phong đã biết đại khái tình huống, y có chút ngồi không yên. Y đem chuyện công ty giao cho cấp dưới làm, y lập tức liền tự mình trở về nhà một chuyến.


Hai nhi tử đều đi theo y cùng nhau trở về nhà, trên đường về Tần Diễm không nói được một lời lái xe, chỉ là ngẫu nhiên từ trong kính chiếu hậu nhìn Hạ Vân Phong, ánh mắt hắn tràn ngập cảm giác áp bách.


Tựa hồ muốn từ trên người Hạ Vân Phong nhìn ra cái động, Hạ Vân Phong cũng biết ánh mắt kia của Tần Diễm rõ ràng là đang chất vấn y, chất vấn giữa y cùng Hình Liệt rốt cuộc sao lại thế này……


Hạ Vân Phong gắt gao nhìn chằm chằm Tần Diễm, y dùng ánh mắt nói cho Tần Diễm, hiện tại điều y quan tâm nhất là tìm cục cưng về, những chuyện khác sau này hẵng nói.
Tần Diễm tựa hồ hiểu được ánh mắt Hạ Vân Phong.
Cũng không tiếp tục nhìn Hạ Vân Phong nữa, ánh mắt khinh khinh phiêu phiêu dời đi.


Còn Hình Liệt quay qua quay lại nhìn chăm chú Tần Diễm cùng Hạ Vân Phong, quan sát vẻ mặt hai người. Ba người mỗi người ôm một tâm sự ngồi ở trong xe, thẳng đến khi về đến nhà Hạ Vân Phong……
Trong biệt thự.


Người hầu cùng vệ sĩ trong nhà đều ở trong phòng khách, Hạ Vân Phong bảo bọn họ nói rõ ràng từng chuyện. Những người này đều sợ tới mức không dám hé răng, ɖú em lại sợ tới mức phát run.
Trong phòng khách đứng đầy người nhưng im lặng một cách quỷ dị.


Hạ Vân Phong vững như Thái Sơn ngồi ở trên sô pha, thần sắc lười biếng đánh giá người trong phòng khách. Tần Diễm cùng Hình Liệt liền im lặng ngồi ở bên cạnh y, đánh giá ɖú em đầy đặn kia (=..= lo chính sự ko lo, cứ nổi tính ghen tuông bậy bạ)……


“Vân gia, buổi sáng cũng giống như bình thường ta ở trong sân tản bộ, nhưng chỉ trong nháy mắt cục cưng đã không thấy tăm hơi.” ɖú em quỳ rạp xuống dưới đất, đã sớm khóc đến lê hoa đái vũ.


“Chính là trong thời gian nháy mắt này, cũng có thể khiến một người, vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại.” tiếng nói trầm ổn của Hạ Vân Phong vẫn như trước thong thả, trong đôi mắt kia trừ bỏ mệt mỏi ra, càng nhiều hơn là nguy hiểm.
“Ta biết sai rồi.” ɖú em sợ tới mức phát run.


Hình Liệt đang ở bên cạnh pha trà, hắn tựa hồ rất kinh nghiệm, một bên nhìn chằm chằm ɖú em, một bên thuần thục loại bỏ những khả năng: “Thời điểm cục cưng không thấy đâu, có người nào khả nghi xuất hiện không, hoặc là có chiếc xe nào ngừng ở gần đây hay không?”


Loại việc xử án này là sở trường của Hình Liệt.
Vú em bắt đầu nhớ lại: “Thời điểm cục cưng không thấy đâu…… Ta nhớ không rõ lắm……” Đều bị dọa đến choáng váng……


Tần Diễm đang ngồi bóc hoa quả, nghe được ɖú em nói như vậy, hắn thoáng nhíu mày: “Ngươi cái gì cũng không biết, chúng ta sẽ hoài nghi ngươi là đồng lõa.” trong con ngươi vững vàng của Tần Diễm lộ ra lợi hại sắc bén.


Ánh mắt ba người đồng loạt nhìn về phía ɖú em, hai mắt sâu không thấy đáy kia của Hạ Vân Phong lười biếng nhìn chăm chú vào ɖú em. Y không tiếp tục nhìn đám vệ sĩ kia, bất quá y biết, trong nhà có nội gián……


Hình Liệt pha trà xong thì có chút đăm chiêu thưởng thức một ngụm: “Vậy gần đây trong nhà có người nào đến đây?” Vẻ mặt hắn một chút cũng chưa biến, hắn một bên thẩm vấn……
Một bên có ý tứ hàm xúc khác nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái (=..=)……


Động tác bóc hoa quả trên tay Tần Diễm thoáng dừng lại rồi, Hạ Vân Phong cũng thong thả nhìn về phía Hình Liệt……
Vú em kia tiếp tục đối với Hình Liệt nói: “Gần đây chỉ có tam thiếu gia thường xuyên lại đây.” ɖú em nói chi tiết, Tần Diễm mỗi thứ sáu đều lại đây, phải tới chủ nhật mới rời đi.


Hạ Vân Phong có chút đăm chiêu uống trà, ánh mắt y thu hồi, chậm rì rì dừng lại ở trên mặt chén trà, đáy mắt trầm ổn kia không có chút rung chuyển cùng bất an.


Vú em vừa nói như vậy, Hình Liệt tự nhiên là nhìn về phía Tần Diễm, trong ánh mắt chắc chắn lộ ra khí phách kia của Hình Liệt cùng ánh mắt lợi hại lại tràn ngập ngạo khí kia của Tần Diễm va chạm……


“Tam ca, khó trách ngươi mỗi cuối tuần cũng không về nhà.” tươi cười trong mắt kia của Hình Liệt vốn nhạt nhẽo lại đang dần dần thu liễm, ánh mắt hắn nhìn Tần Diễm trở nên có chút bén nhọn. ( Chính sự =.=)


Tần Diễm luôn luôn xử sự không sợ hãi, hắn vừa ăn hoa quả đã cắt, một bên bình tĩnh nhìn về phía Hình Liệt: “Ngươi là hoài nghi ta?” ánh mắt hắn ẩn ẩn lộ ra vài phần cảm giác áp bách.


“Không phải ta hoài nghi ngươi, dựa theo loại tình huống này mà nói, ngươi là người đáng nghi nhất.” Hình Liệt cầm trong tay bình trà đang châm trà, tiếng rót nước vốn mỏng manh kia, ở trong phòng khách im lặng có vẻ phá lệ rõ ràng.


“Ngươi không có bằng chứng mà nói như vậy, đã xem như là cấu thành tội phỉ báng đối với ta. Hình cảnh quan, chúng ta giống như không có báo án, ngươi tốt nhất không cần dùng ngữ khí thẩm vấn phạm nhân nói chuyện với ta.” Tần Diễm buông dao gọt hoa quả xuống, cũng ăn một ít hoa quả. Hắn rút khăn tay ra, thong dong xoa xoa tay, sau đó sai người hầu đi làm chút điểm tâm.


“Thái đại luật sư, cái này coi như là việc nhà của ta, đây cũng không phải là ở trước tòa, ngươi cũng không cần dùng ngữ khí đe dọa nhân chứng nói chuyện với ta.” Hình Liệt tựa vào trên sô pha hơi khiêu khích đánh giá Tần Diễm.


Tần Diễm lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, tầm mắt kia sắc bén nhϊế͙p͙ nhân……


Hình Liệt cũng không lạnh không nóng nhìn lại hắn, một cái tràn ngập ngạo khí, một cái tràn ngập khí phách, ánh mắt hai người bình tĩnh đến không thể đánh gãy, ánh mắt lạnh lùng cùng thần thương khẩu chiến (= đấu khẩu) kia khiến cho tất cả mọi người ở đây thấy được đều đổ mồ hôi.


Chỉ có Hạ Vân Phong từ thủy tới chung đều tinh tế thưởng thức trà, còn thật sự tự hỏi gần đây rốt cuộc đắc tội qua người nào, bất quá y đắc tội cũng quá nhiều, ai cũng đều khả nghi. (=.,= khổ thế đấy)


“Trước khi chưa có tìm được cục cưng, tất cả mọi người không được rời đi nơi này nửa bước.” Hình Liệt biết Hạ Vân Phong sẽ không báo công an, hắn rõ ràng thay Hạ Vân Phong nói lời muốn nói.


Tần Diễm thay Hạ Vân Phong bổ sung hai câu: “Bình thường nên làm cái gì thì làm cái đó, hôm nay nhìn thấy cái gì, nghe được cái gì, đã phát sinh chuyện gì, một chữ cũng không được nói loạn.” Hắn bảo mấy vệ sĩ tất cả đều đi ra ngoài, sai người hầu đi làm bữa tối.


Hạ Vân Phong bảo ɖú em cũng đi xuống trước: “Nếu cục cưng bình an trở về, ngươi sẽ không có việc gì.” Y miễn cưỡng nói một câu, làm cho ɖú em sợ tới mức một bên khóc một bên trở về phòng.
Cục cưng ở trong sân nhà mình bị bắt đi, thật sự là kỳ cục……


Hạ Vân Phong đã thông tri Hạ Đông, chuyện này y chỉ có thể giao cho Hạ Đông làm, bởi vì việc này quan trọng. Hơn nữa tin tức của Hạ Đông thực tinh thông, Hạ Đông làm việc này là thích hợp nhất.


Đến lúc cơm chiều, tâm tình Hạ Vân Phong mới dần dần bình tĩnh lại. Y vừa ngủ dậy thì đi tắm rửa, thay đổi áo ngủ màu sắc đế vương, vừa tỉnh ngủ nên có chút mỏi mệt.


Y ngồi ở vị trí chủ thượng đỡ cái tẩu dài nhỏ, ngồi hút thuốc mây khói lượn lờ. Hình Liệt đã trở về, chỉ có Tần Diễm ở chỗ này cùng y ăn cơm chiều……


“Ngươi khì nào thì đã cùng Hình Liệt ở một chỗ?” Tần Diễm nghẹn cả một ngày, hỏi ra miệng tự nhiên cũng không khách khí: “Còn đem hắn đưa đến công ty, ngươi có ý tứ gì?”


Ngữ khí của Tần Diễm thực không kiên nhẫn, vẻ mặt khi hắn giương mắt nhìn về phía Hạ Vân Phong kia cũng không chút khách khí. Hắn sống chết nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, hôm nay hắn muốn Hạ Vân Phong đưa ra một lời giải thích.


“Điều này đáng để ngươi để ý vậy à?” Hạ Vân Phong hút thuốc xong, uống một ngụm rượu, sau đó mới thong thả cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn cơm, toàn bộ quá trình y cũng chưa nhìn Tần Diễm.


“Ta bảo ngươi trả lời ta.” Tần Diễm “ba” một cái ném chiếc đũa xuống, chiếc đũa kia rơi xuống đất nhảy lên mấy vòng, ngữ khí của hắn rất lãnh tĩnh, hành vi lại trở nên hỏa bạo.


Hạ Vân Phong bị Tần Diễm thình lình chất vấn khiến y trở nên có chút bất mãn, y đem đôi đũa của mình đưa cho Tần Diễm: “Hảo hảo ăn cơm.” Nhưng Tần Diễm lại ném tiếp.
Còn đem bát của Hạ Vân Phong cầm đi……


Hạ Vân Phong ngồi không nhúc nhích, bất động thanh sắc nhìn chằm chằm Tần Diễm: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Y cảm thấy Tần Diễm hôm nay thực khác thường, tính tình so với trước kia trở nên nóng nảy.


Tần Diễm cầm chén để xa ra, hắn hỏi lại Hạ Vân Phong: “Là ngươi muốn thế nào, là ngươi muốn cho ta thế nào?” Nhưng nhìn thấy Hạ Vân Phong không nói lời nào, Tần Diễm duỗi tay đẩy vạt áo áo ngủ của Hạ Vân Phong ra.


Hơn nữa còn tách chân Hạ Vân Phong ra, nhìn nhìn xem phía dưới Hạ Vân Phong có dấu vết gì không, nhưng không có phát hiện ấn ký gì đặc biệt, Tần Diễm lại hỏi y tối hôm qua đi đâu. (=..=)


“Tối hôm qua ta ở trong nhà kính trồng hoa ở công viên ngủ, lúc ấy mưa rất lớn, không thể mạo hiểm đi về lúc trời mưa to như vậy được.” Hạ Vân Phong vươn tay hất tay Tần Diễm ra, y nói chi tiết cho Tần Diễm.
“Này không phải lý do.” Tần Diễm cảm thấy Hạ Vân Phong đang nói có lệ với hắn.


Hạ Vân Phong thong thả đứng lên: “Ta không ăn nữa, chính ngươi từ từ ăn.” Y vừa định lên lầu đã bị Tần Diễm kéo lại, Tần Diễm đem y gắt gao để ở trước bàn ăn.


“Ngươi là không phải cùng Hình Liệt một chỗ chứ?” Tần Diễm đổ ập xuống chất vấn, hắn không muốn cùng Hạ Vân Phong đánh Thái Cực (T.T này chắc nghĩa là không muốn trả lời qua loa, người này ném người kia đỡ cho có lệ), hắn muốn Hạ Vân Phong trực tiếp trả lời hắn……


Lúc này Hạ Vân Phong thế nhưng không dám thừa nhận.
Hạ Vân Phong trầm mặc nửa ngày, sau đó mới chậm rãi nói: “Kỳ thật chúng ta có thể không cần nói cái này.”


“Không nói cái này còn có thể nói cái gì, chúng ta trước đây trừ bỏ ngủ cùng “làm” ở ngoài còn có thể nói cái gì?” hai tay Tần Diễm ấn ở mép bàn, đem Hạ Vân Phong chặn lại.


Hạ Vân Phong không lạnh không nóng trả lời hắn: “Ta biết ngươi không thích ta, ngươi đối với ta như vậy, chẳng qua là ngươi muốn hiểu rõ để thoải mái một chút mà thôi, nhưng ta lại không muốn nói cái này.”
Tần Diễm xiết chặt tay y……


Hạ Vân Phong lại tiếp tục lười biếng nói với Tần Diễm: “Ta cũng biết ngươi mỗi tuần lại đây chỉ là vì phát tiết, ngươi muốn cái ngươi muốn, ta muốn cái ta nghĩ muốn, mọi người có nhu cầu như nhau.” giọng nói y nói chuyện trở nên càng ngày càng chậm……


Trong lòng Hạ Vân Phong cũng không phải nghĩ như vậy, cái gì theo như nhu cầu, chẳng quay nói vậy cho Tần Diễm lúc này nghe. Thực ra y chỉ muốn được nhìn thấy Tần Diễm nhiều hơn, được cùng Tần Diễm trò chuyện nhiều hơn mà thôi.
Tần Diễm không hỏi nữa.


“Ngươi không nói cho ta biết, ta cũng biết.” Tần Diễm một bàn tay ôm sát thắt lưng y, một bàn tay đem y ôm ngang lấy, trực tiếp đem y ẵm lên lầu. Hắn đá văng cửa phòng ra, đem Hạ Vân Phong để ở trên giường.


Hạ Vân Phong rõ ràng liền nằm ở trên giường lười biếng nhìn hắn: “Ngươi làm cái gì?” Y còn chưa có hỏi xong liền nhìn thấy Tần Diễm chui vào trong màn, sau đó khép màn lại.


Tần Diễm bình tĩnh nhìn y, đem quần áo trên người từng cái từng cái cởi ra: “Làm điều ngươi thích, làm điều ngươi cần nhất, làm điều ngươi đều muốn mỗi ngày, làm điều ngươi nằm mơ cũng muốn.”


Hạ Vân Phong bán nằm ở trên giường, hai khuỷu tay của y chống giường, nhìn thấy Tần Diễm tháo dây lưng ra. Y thong thả lấy tay hất ra đai lưng buộc gọn gàng bên hông mình.
Tần Diễm ngây ngẩn cả người, song đồng mê người kia đang dần dần buộc chặt……


“Ngươi muốn chính là cái này đi.” Hạ Vân Phong thong thả có chút gian nan mở chân ra, hai chân y hơi hơi gấp khúc, áo ngủ theo động tác mở chân ra của y trượt đến bụng y.
Vạt áo hoàn toàn không bị che lấp……


Y mệt mỏi nghiêng đầu, chậm rãi nhắm lại hai mắt: “Ngươi muốn làm thì nhanh chút, làm xong ta muốn nghỉ ngơi.” Giọng nói y thực bình tĩnh, hơi thở cũng không loạn.
Chính là.


Lông mi y hơi run lên một chút, bị nhi tử tách chân ra “Thưởng thức” như vậy, tâm tình của y cực kỳ phức tạp, tâm cũng nhảy rất nhanh…


Nhưng y không có cảm giác được động tác của Tần Diễm, chân y có chút cứng ngắc, khi y lại mở mắt ra, hốc mắt phiếm hồng khó nén khổ sở trong lòng của y: “Như thế nào không làm?”


Tần Diễm khó có thể tin theo dõi y, hắn không nghĩ tới Hạ Vân Phong lại làm được loại tình trạng này. Nam nhân luôn luôn cao cao tại thượng như vậy, thế nhưng chủ động đối với hắn mở chân ra.
Nhưng hắn lại cao hứng không nổi.


Nhìn thấy Hạ Vân Phong thong thả nâng thân ngồi dậy, lại nhìn thấy Hạ Vân Phong chậm rãi kéo cao áo ngủ, đem bộ vị dưới bụng toàn bộ mở ra cho hắn xem.
Tần Diễm ngừng hô hấp lại rồi, gắt gao theo dõi y……
Khϊế͙p͙ sợ.
Kinh ngạc.


Hơn nữa Hạ Vân Phong còn thong thả vươn tay tự mình tách ra cho hắn xem, thật giống như mỗi lần hắn làm xong, đều tách y ra, làm cho hắn khống chế không được trở nên thực hưng phấn. (tách cái gì trước đó ta đã giải thích rồi nhá =..=)


Tần Diễm chưa từng có cảm giác mãnh liệt giống như vậy, sau đó, Hạ Vân Phong nghiêng đầu lười biếng nói hai câu: “Ta vừa già lại không thú vị, khiến ngươi ngán rồi đi……”
Y nói thực thong dong……


“Nếu ngươi không làm thì bước đi đi.” hôm nay Hạ Vân Phong vì chuyện cục cưng thực lo lắng, buổi tối Tần Diễm lại cùng y nháo, y buông mi mắt xuống cảm thấy có chút mệt mỏi.


Tần Diễm gắt gao theo dõi y, không buông tha mỗi một vẻ mặt rất nhỏ trên mặt y, đương nhiên ướt át ẩn ẩn nơi khóe mắt kia của Hạ Vân Phong cũng rơi vào trong mắt hắn……
Hắn duỗi tay khép chân Hạ Vân Phong lại, cảm giác được chân Hạ Vân Phong có chút cứng ngắc, hắn thay Hạ Vân Phong kéo lại áo ngủ.


Lúc này lại nghe thấy âm thanh miễn cưỡng của Hạ Vân Phong không đến nơi đến chốn vang lên: “Ta biết, ngươi chê ta không sạch sẽ.” Y rốt cục vẫn là nói ra, là Tần Diễm tự mình khơi mào.


Tần Diễm lúc này đã nghĩ tát cho y một bạt tai, nhưng Tần Diễm vẫn nhẫn nại tính tình nhìn y: “Vì sao phải nói như vậy?”
Bởi vì cảm giác……


Hạ Vân Phong không chút hoang mang giương mắt nhìn hắn, không dấu vết giật giật đôi môi: “Bởi vì ngươi chưa bao giờ hôn ta……” Bởi vì từ lúc bọn họ gặp lại nhau và có loại quan hệ này sau, Tần Diễm trừ bỏ cùng y “làm”, cũng chưa từng hôn y.


Tần Diễm im lặng quan sát biểu tình của Hạ Vân Phong, hắn thậm chí có một giây cảm thấy trong ánh mắt mệt mỏi kia của nam nhân này lộ ra yếu ớt trước nay chưa từng có……


“Ngươi cũng bất quá là chơi chơi mà thôi, làm gì để ý như vậy.” Hạ Vân Phong chậm rãi nháy mắt, giống như sắp ngủ, nhưng giọng nói y cũng rất thanh tỉnh.
Y cảm thấy Tần Diễm đối với chuyện y cùng Hình Liệt quá khích rồi……
Trong phòng im lặng lại.


Tần Diễm ngồi xuống bên cạnh Hạ Vân Phong, hắn vươn tay nâng cằm Hạ Vân Phong lên, muốn nhìn một chút vẻ mặt giờ phút này của nam nhân, nhưng Hạ Vân Phong lại hất tay hắn ra……
Tần Diễm nắm cằm y, bức bách y tới gần, minh xác nói cho y: “Bởi vì ta để ý.”
Bởi vì để ý……


Cho nên mới hỏi……
Cái tay Tần Diễm nắm bắt cằm Hạ Vân Phong kia đều bởi vì tức giận mà có chút run rẩy không xong, hắn thực để ý, phi thường để ý……