Hạ Vân Phong bị Tần Diễm đặt ở trên cửa ra vào, cả người Tần Diễm đều sắp dán ở trên người y: “Sớm như vậy đã về nhà, ta ngủ không được, trong nhà quá im lặng.”
Ánh mắt hắn theo mũi Hạ Vân Phong nhìn xuống, dừng lại ở trên đôi môi khép chặt kia của Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong cảm thấy bị Tần Diễm nhìn chăm chú khiến y tràn ngập cảm giác áp bách.
Y rất ít xuất hiện loại cảm giác này……
Nhưng ánh mắt sắc bén kia của Tần Diễm, bình tĩnh đến nỗi khiến cho y có chút thở không nổi……
Khí thế này làm cho Hạ Vân Phong có một ảo giác, giống như đang nhìn chính mình lúc là lão đại năm đó……
Y nhíu mày.
Tình huống này không ổn.
“Nghe chút âm nhạc là có thể ngủ được.” Hạ Vân Phong thiếu chút nữa nghĩ vươn tay đẩy Tần Diễm ra, nhưng Tần Diễm căn bản là không có đụng tới y, chỉ là vẫn cùng y duy trì khoảng cách rồi nhìn y.
Mà chính bởi vì dạng khoảng cách này lại khiến cho Hạ Vân Phong vài lần muốn làm vài động tác ngốc nghếch như vậy. Y không thể không thừa nhận, cổ khí tức kia của Tần Diễm có thể nhiễu loạn cảm xúc của y.
“Ta không thích nghe nhạc.” Tần Diễm từ chối đề nghị này.
Hạ Vân Phong cảm giác được Tần Diễm đến gần thêm một chút, y có thể cảm giác được hơi thở Tần Diễm phun ở hai má y, nội tâm y ít nhiều có chút rung động, bất quá……
Sắc mặt y vẫn không đổi tỏ ý: “Ta chỉ muốn tốt cho ngươi, ngươi đừng xem giống như ta hại ngươi, ngươi đến loại địa phương này chơi, ta có thể không cho ngươi đi vào.” Y có rất nhiều biện pháp.
Tần Diễm chỉ bình tĩnh nhìn y……
“Không thích nghe nhạc có thể làm cái khác, trước kia ngươi không phải đều xem tin tức, xem xong tin tức liền ngủ sao.” Hạ Vân Phong dĩ nhiên nhớ rõ sở thích của nhi tử.
Hạ Vân Phong còn muốn nói chút gì đó.
Nhưng Tần Diễm trực tiếp cướp lời y, mở miệng nói trước: “Đêm nay ngươi có thời gian hay không?”
“Ta muốn về nhà rồi.”
Hạ Vân Phong sắc mặt như thường nhìn lại nhi tử, y không thích đã khuya mà còn ở bên ngoài. Y thích cảm giác ở nhà, y muốn về nhà nghỉ ngơi dưỡng thần rồi hút thuốc.
“Vậy nếu ngươi không ngại thì mang ta đến nơi ngươi đang ở, ta muốn ‘Đi thăm’ một chút?” Tần Diễm ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, gắt gao khóa tầm mắt Hạ Vân Phong.
Tần Diễm đưa ra yêu cầu, muốn đến nhà y……
“Không tiện.”
Hạ Vân Phong còn chưa muốn mang Tần Diễm đi đến nhà y, nếu y mang Tần Diễm trở về, nói không chừng có lẽ sẽ phát sinh chút gì đó, y muốn ngăn chặn loại tình huống này phát sinh.
Nhưng Tần Diễm lại nói……
“Có cái gì không tiện, chẳng lẽ trong nhà ngươi còn dấu một mẹ kế nào nữa?” ánh mắt Tần Diễm rất sắc bén, cho dù chỉ là lẳng lặng theo dõi y, cũng mang đến cho y cảm giác áp bách vô hạn.
Được……
Được rồi……
Cuối cùng Hạ Vân Phong vẫn là mang Tần Diễm đi, Tần Diễm vừa xuống xe liền sửng sốt một lúc, tựa hồ không nghĩ tới Hạ Vân Phong ở gần như vậy, Hạ Vân Phong mời hắn vào nhà uống trà.
Nhưng Tần Diễm lại tỏ vẻ uống rượu là được: “Ta không uống trà.” Hắn uống rượu……
Hạ Vân Phong bồi hắn uống mấy chén.
Nhưng Tần Diễm ở trong nhà y uống thật lâu cũng chưa có ý tứ rời đi, Hạ Vân Phong cũng để cho hắn lưu lại qua đêm. Y vốn sai người chuẩn bị phòng khách cho Tần Diễm, nhưng y vừa tắm rửa xong đi ra lại nhìn thấy Tần Diễm đi vào trong phòng y. (thúc lại dẫn sói vào nhà rồi =..=)
Tần Diễm đã tắm rửa xong rồi.
Trên người chỉ vây một cái khăn tắm, tóc hắn có chút rối, đôi mắt sau khi tắm rửa xong mang theo nhiều điểm ướt át, hắn để thân trên trần trụi liền cứ như vậy đi vào. (=..= tới lượt ca câu dẫn thúc a)
Tần Diễm đi đến bên cửa sổ nhìn nhìn, phát hiện từ phòng Hạ Vân Phong vừa lúc có thể nhìn thấy phòng khách nhà hắn, cho nên có thể nói nhất cử nhất động của bọn họ Hạ Vân Phong đều được nhìn tới được……
Tần Diễm lúc này liền nhíu mày.
Hắn trước đó ở trong phòng này đi lại vài vòng để quen thuộc hoàn cảnh một chút.
Thuận tiện quan sát căn nhà đối diện một chút.
Hắn phát hiện từ một số phòng ở trong nhà của Hạ Vân Phong có thể nhìn thấy tình huống ở đối diện. Đặc biệt trong thư phòng Hạ Vân Phong, trên cơ bản có thể thấy rõ ràng phòng của mỗi người bọn họ ở nhà đối diện.
Nam nhân này rốt cuộc suy nghĩ cái gì……
Rình coi…… (=..= ca mới rình)
Hạ Vân Phong đang nhìn trộm cuộc sống của bọn họ, thật là biến thái, chính mình “Biến mất” cả một năm không xuất hiện, lại ngụ ở gần bọn họ mỗi ngày cầm kính viễn vọng xem.
Tần Diễm che lại bức màn, hắn quay đầu lại liền nhìn thấy Hạ Vân Phong đứng ở tủ quần áo phía sau hắn, từ trong tủ quần áo cầm một kiện áo ngủ mới tinh đi ra đưa cho Tần Diễm.
“Cho ngươi mặc.”
“……” Tần Diễm không có tiếp nhận, chỉ cầm bình rượu uống mấy hớp rượu.
“Ta cũng chưa một lần mặc qua, vẫn còn mới tinh, thực sạch sẽ ngươi có thể yên tâm mặc.” Y biết Tần Diễm có tính khiết phích, sẽ không mặc đồ người khác đã mặc qua, chính vì nguyên nhân này nên y mới để cho Tần Diễm tiến vào.
Hạ Vân Phong sở dĩ yên tâm Tần Diễm, là vì chính bản thân Hạ Vân Phong cũng đã bị người khác “Dùng” qua, mà Tần Diễm vốn có tính khiết phích nghiêm trọng, cũng sẽ không còn muốn chạm y nữa……
Cho nên y yên tâm.
“Sớm một chút trở về phòng đi ngủ đi.” Hạ Vân Phong đưa cho hắn.
“Cô lỗ……” Tần Diễm uống rượu phát ra tiếng vang, hắn nuốt mấy hớp rất lớn, hắn tiếp nhận áo ngủ trong tay Hạ Vân Phong.
Chẳng qua.
Hắn nhìn nhìn xong liền ném đi…..
Hạ Vân Phong nhìn chằm chằm lên áo ngủ kia, không hiểu được ý tứ của Tần Diễm.
Ngay cả đồ mới cũng không muốn……
Là ngại y đã chạm qua, hay là thế nào……
“Áo ngủ đặt ở trong ngăn tủ, cái mới nhất kia đặt ở chỗ cuối cùng bên phải, được để riêng biệt với áo ngủ mà ta đã mặc qua, chính ngươi đi lấy.” Hạ Vân Phong mở ra ngăn tủ để cho Tần Diễm tự mình lấy.
Còn y thì đi trở về bên giường, duỗi tay buông xuống cái màn hoa văn cổ, giường Hạ Vân Phong là giường lớn bằng gỗ lim có hương vị cổ xưa, rất lớn, hơn nữa phi thường rắn chắc lại rộng rãi.
Ngủ ngang cũng được……
Y buông mấy tấm màn xung quanh xuống……
Tấm màn hoa mỹ kia che lại giường lớn, y thong thả xốc tấm màn lên ngồi lên giường……
Cho dù Tần Diễm ở trong phòng cũng không quan hệ, dù sao cũng nhìn không tới bộ dáng y ngủ, cho nên Hạ Vân Phong lại thật ra không ngại Tần Diễm lưu lại ở trong này……
Hạ Vân Phong đem áo ngủ cởi xuống, đặt ở bên thành giường.
Rất nhanh.
Tần Diễm đã không nghe thấy động tĩnh của Hạ Vân Phong nữa.
Nhưng Hạ Vân Phong cũng không biết Tần Diễm đang làm cái gì, cũng không có nghe thấy tiếng Tần Diễm. Trong tấm màn hờ khép kia, trên người Hạ Vân Phong chỉ đắp một cái chăn hoa mỹ……
Khiến màu da y càng thêm tái nhợt, y thói quen nằm nghiêng thân, một bàn tay miễn cưỡng chống đầu, một bàn tay đỡ cái tẩu tinh mỹ thật dài, hưởng thụ hút thuốc……
Y liền nằm ở bên giường, một góc màn nhấc lên, y chậm rì rì thả sương khói ra bên ngoài, cái tẩu thật dài kia cũng duỗi ra ngoài giường, tấm màn kia hờ khép che nửa thân ảnh của y.
Tần Diễm cũng không có lấy áo ngủ kia mặc, chỉ đóng cửa tủ quần áo.
Qua thật lâu.
Hạ Vân Phong không có nghe thấy tiếng động gì, liền lười biếng hỏi: “Ngươi đi ra ngoài chưa?” giọng nói y chậm lại mỏi mệt, thật giống như sẽ ngủ ngay lập tức.
Không có nghe thấy tiếng trả lời của Tần Diễm.
Bất quá.
Hạ Vân Phong nghe được tiếng Tần Diễm buông bình rượu……
Thế nhưng… y không biết bình rượu kia đã bị Tần Diễm uống hết. (=.,= rồi, Tần ca say rồi, đến giờ làm bậy)
Hạ Vân Phong đang muốn nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng có người đi lại trong phòng, này chứng tỏ Tần Diễm còn chưa đi, rất nhanh y liền nhìn thấy Tần Diễm đi tới bên giường.
Từ góc độ này của Tần Diễm vừa lúc có thể nhìn thấy đôi môi Hạ Vân Phong đang ngậm cái tẩu, cùng với bả vai và cánh tay thon dài kia của Hạ Vân Phong, sau đó là khuôn ngực cùng cái bụng trần trụi kia……
Tần Diễm vươn tay hất màn ra, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Hạ Vân Phong: “Vẫn không thay đổi chút nào.” Hắn đột nhiên ý vị thâm trường đánh giá một câu, liền lấy đi cái tẩu trong tay Hạ Vân Phong.
Dập tắt đi.
Đặt ở đầu giường.
Tần Diễm ở bên giường ngồi xuống, hắn đưa lưng về phía Hạ Vân Phong nói: “Ta không ngủ phòng khách, ta liền ngủ phòng ngươi.” Hắn nói thực trực tiếp, cởi ra khăn tắm vây quanh bên hông sau đó chen lên giường.
Tần Diễm vừa nằm xuống, liền vươn tay đem màn thả xuống, chỉ chừa lại một khe hở thật nhỏ.
Cửa phòng lại đang mở rộng.
Lúc nãy khi Tần Diễm đến đây, nhìn thấy trong nhà Hạ Vân Phong còn có một nữ nhân rất được: “Nữ nhân lúc nãy kia là tình mới của ngươi? Hay lại là lão bà thứ năm của ngươi?”
Hắn dựa sát vào Hạ Vân Phong duỗi tay nắm thắt lưng Hạ Vân Phong, phát hiện ánh mắt mệt mỏi kia của Hạ Vân Phong có chút thanh tĩnh, hắn thân thủ vuốt ve lưng Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong bắt lấy tay hắn: “Đó là ɖú em của cục cưng.” Nhưng Hạ Vân Phong nói không có khí lực gì, rất nhanh liền buông lỏng tay ra, thân thể mẫn cảm kia bị hắn sờ thực thoải mái.
“Ngươi một năm này, bao dưỡng bao nhiêu nữ nhân rồi? Lại hoặc là nuôi bao nhiêu nam nhân?” ánh mắt Tần Diễm theo môi y, nhìn về phía cổ y, tay cũng đi theo đụng đến cổ……
Theo ánh mắt dời xuống động, tay hắn cũng sờ dọc xuống, xúc cảm quen thuộc này khá là tuyệt vời……
“Rất nhiều.” Hạ Vân Phong bán híp mắt trả lời hắn, giọng nói y nói chuyện vừa mềm lại chậm, tựa hồ bị Tần Diễm sờ thực thích, “Đếm không hết.”
Y còn nói dối.
Y căn bản là không có chạm qua nữ nhân nào, cũng càng thêm không có hứng thú đi chơi nam nhân, trừ bỏ con của y trước đây, y cũng không cho phép bất luận kẻ nào chạm vào y như vậy……
Tần Diễm phát giác thân thể Hạ Vân Phong so với trước kia càng thêm mẫn cảm, hiện tại chỉ cần nhẹ nhàng đụng vào, Hạ Vân Phong đã như có như không phát ra âm thanh e hèm thấp đến mức không thể nghe thấy.
Hơn nữa.
Nếu Hạ Vân Phong không phát ra tiếng, thân thể cũng sẽ bất an động một chút.
Thẳng đến khi Hạ Vân Phong lôi kéo chăn, che lại thân thể của mình, Tần Diễm mới chủ động dựa qua. Tay hắn đụng đến ngực Hạ Vân Phong, đầu ngón tay nhu vuốt khuôn ngực rắn chắc cùng với chỗ yếu ớt nổi lên kia của Hạ Vân Phong một chút……
“Ngươi yên lặng ngủ đi.”
“Trước khi ngủ ta thích làm vận động trước.” câu nói của Tần Diễm cắt đứt ý tưởng muốn chống cự của Hạ Vân Phong, bởi vì tay Tần Diễm đã bắt đầu niết……
Tần Diễm một bên bàn tay cảm thụ, một bên thấp giọng miêu tả: “So với trước kia càng mềm dẻo hơn, sờ lên thực thoải mái.” Thực thoải mái……
Hắn thấp giọng ở bên tai Hạ Vân Phong nói yêu ngữ có vẻ cực kỳ rung động, giống như muốn phá hủy tất cả phòng tuyến mà Hạ Vân Phong đã sớm thiết lập, tay hắn nhẹ nhàng mà nắm bắt ngực Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong nhợt nhạt hút không khí, y rất muốn sờ sờ thân thể nhi tử, nhưng loại chuyện này khó có thể mở miệng. Y chỉ cảm thấy địa phương bị Tần Diễm vuốt ve qua, liền giống như bị châm lửa……
Cảm xúc cũng dần dần trở nên xao động, có cảm xúc nào đó từ đáy lòng cũng bắt đầu rục rịch……
Cái loại cảm giác này thực kỳ diệu.
Y chưa bao giờ bài xích nhi tử đụng chạm, y cảm thấy dựa vào càng gần liền càng chứng tỏ giữa y cùng nhi tử càng không có cảm giác khoảng cách, càng thân mật hơn.
Y lười biếng nằm, bán híp hai mắt mê ly lẳng lặng nhìn chằm chằm Tần Diễm trước mắt, nhưng mà giờ phút này Tần Diễm tiến lại đây, hai tay dừng ở trên cổ y……
Hơi thở nóng bỏng kia kích thích làn da Hạ Vân Phong, xúc cảm nhiệt nhiệt ngứa ngứa kia ngay tại cần cổ y bồi hồi, đầu lưỡi ướt mềm kia theo cổ y trượt về phía ngực.
Ngậm vào……
Trêu chọc……
Trằn trọc duyệt hôn……
Tay Hạ Vân Phong vô lực đánh vào trên vai Tần Diễm, hơi thở y có chút suyễn, cảm giác Tần Diễm hàm duyệt, bụng cùng chân y đều bị Tần Diễm vỗ về chơi đùa.
Xúc cảm quen thuộc làm cho hô hấp của y run run, theo động tác tăng thêm của Tần Diễm, ánh mắt y hơi rung động, môi y nhuộm đẫm ánh sáng hồng nhuận, ánh mắt cũng mềm nhũn.
“Tần Diễm……” Hạ Vân Phong nhẫn nại hừ nhẹ.
“Ân……” Tần Diễm thấp giọng đáp lại.
“Đừng hút……”
Đều bị hút sưng lên……
Địa phương bị hút đến sưng đỏ ở trước ngực kia có chút tê tê ngứa ngứa, y muốn cong người lại nhưng Tần Diễm cũng rất dùng sức hút vài cái, y lập tức liền nhịn không được phát ra tiếng thở dốc ái muội.
Tần Diễm dùng sức hút một ngụm liền buông lỏng môi ra, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Vân Phong hơi suyễn: “Đáng tiếc hút không ra sữa, bằng không nhất định thực ngọt. (=..=)” Hắn tiến sát đến Hạ Vân Phong……
Này đủ để chứng minh Tần Diễm khuyết thiếu tình thương của mẹ (=..= thiếu cái khỉ j)……
Hạ Vân Phong im lặng nhìn hắn: “Ngươi ít nói bậy.”
Bởi vì Tần Diễm uống rượu, miệng thở ra hơi thở mang theo hương rượu thản nhiên, hương vị quen thuộc kia khiến cho tim Hạ Vân Phong đập thình thịch, y có chút mê ly nhìn chăm chú vào Tần Diễm.
Tuy rằng y biết không nên tiếp tục cùng nhi tử phát sinh loại quan hệ này, nhưng lòng y tịch mịch lại trở nên có chút dao động. Vòng cổ của Tần Diễm nhẹ nhàng mà lướt qua da y, bị bám từng đợt khoái cảm. (cái vòng cổ với tấm ảnh con người yêu nó cũng còn giữ, mà sao nó lại còn muốn xxoo thúc nhỉ? Ta hận a >”<)
Đôi môi Tần Diễm dừng lại ở bên môi y: “Có chất bôi trơn hay không?” giọng hắn rất thấp, trong âm thanh khàn khàn vững vàng kia mang theo vài phần ái muội, hơi thở nóng bỏng khiến cho đôi môi Hạ Vân Phong nóng lên.
Hạ Vân Phong muốn nói không có, nhưng mở miệng ra lại là: “Trong ngăn kéo.”
Tần Diễm đè lên y.
Duỗi tay mở ra ngăn kéo đầu giường, sờ soạng cả một trận ở bên trong: “Không có.” thân thể hai người sát vào nhau, hơi thở giao hòa hút lấy hơi thở đối phương, Hạ Vân Phong thong thả vươn tay qua sờ.
Hạ Vân Phong đụng đến một cái hộp: “Này không phải sao.” Y cầm cái hộp kia……
Tần Diễm giúp y mở cái nắp ra, Tần Diễm thay y thoa rất nhiều……
Trong quá trình Tần Diễm vẽ loạn, vẫn đều ở thưởng thức vẻ mặt rung động bất an của y……
Y thực mẫn cảm.
Mỗi lần thoa một chút sẽ khiến cho y phát ra tiếng hút không khí nhợt nhạt, hơn nữa Tần Diễm dựa vào y gần như vậy, y vẫn lười biếng nhìn chăm chú vào Tần Diễm, mà Tần Diễm cũng đang nhìn y……
Tất cả những ký ức mơ hồ đang dần dần hiện lên lại……
Đồng hồ báo thức trên tường vang lên tí tách, ở trong căn phòng im lặng, có vẻ phá lệ rõ ràng.
Tim Hạ Vân Phong lại đập dị thường hỗn loạn, y miễn cưỡng nhìn về phía Tần Diễm……
Tần Diễm cứ thoa hoài cho y.
Nhưng lại không có làm động tác tiếp theo, đều đổ hơn nửa hộp rồi, vẫn còn đang thoa……
Y rất muốn Tần Diễm.
Nhưng Tần Diễm lấy tay khai thác cũng khiến y thỏa mãn, làm cho y phóng ra hai lần. Cái trán y đều toát ra mồ hôi, cảm giác bụng run run rất mãnh liệt, y thở phì phò tỏ vẻ rất muốn Tần Diễm.
Hạ Vân Phong lười biếng yêu cầu: “Cho ta.” Y thong thả nhìn về phía nhi tử.