Dụ Tội

Chương 191

Ngao Dương đi vào phòng sau đó cực kỳ tự nhiên cùng Hạ Vân Phong và Hình Liệt chào hỏi. Hạ Vân Phong cũng gật đầu, Hình Liệt cũng khách khí gọi hắn một tiếng “Nhị ca.”
Chẳng qua.
Ngao Dương tựa hồ cùng hai vị quan lớn của tổng cục cảnh sát này rất quen thuộc.


Hạ Vân Phong thấy hắn vào được, cũng không bảo hắn đi ra ngoài.
Đành phải để cho hắn lại đây cùng nhau ngồi……
Mà Ngao Dương còn trực tiếp ngồi vào giữa Hạ Vân Phong cùng Hình Liệt, đem Hình Liệt bị ép đẩy ra……
Hắn là cố ý.
Hình Liệt sắc mặt không tốt lắm.


Kính râm trên mặt hắn che hết vẻ mặt của hắn lúc này……
Chính hắn ngồi ở bên cạnh tự ăn, nhưng Ngao Dương ngược lại là gắp đồ ăn cho hắn.
Ẩn ẩn lộ ra một chút hương vị khiêu khích.
“Cám ơn nhị ca.” Hình Liệt nín thở nhưng coi như thành thật, cũng không phát hỏa.


“Ân.” Ngao Dương cũng không khách khí ứng thanh.
Hai vị quan viên kia nhìn thấy người một nhà bọn họ hòa thuận như thế, trong mắt toát ra vài phần hâm mộ.
Dù sao nhi tử của Hạ Vân Phong người nào người đó đều rất có bản lĩnh.
Tránh không được khích lệmột phen.


“Ba ba, vì sao hôm nay ngươi hẹn Trần thúc cùng Lưu thúc cũng không kêu ta, ta cũng rất lâu không gặp bọn họ rồi.” Ngao Dương một bên châm trà cho Hạ Vân Phong, một bên để sát vào y.
Ngữ khí Ngao Dương đích thực ôn hòa, cũng rất lễ phép.
Nhưng Hạ Vân Phong biết là Ngao Dương đang chất vấn y.


“Ngươi bình thường bận, không muốn chậm trễ ngươi bồi lão bà ởkhoa sản.” Hạ Vân Phong bưng trà Ngao Dương rót cho ylên, chậm rãi uống một ngụm, hương vị thật đúng là không tồi.
Hai vị quan viên kia lập tức liền khen tặng Ngao Dương.
Sự nghiệp thành đạt.
Lại lo lắng cho lão bà.


Đương nhiên cũng là Vân gia dạy giỏi.
Nhưng Hình Liệt liền thật sự vừa lúc trở thành ví dụ tiêu cực của quá trình dạy dỗ. (=..=)
Ngao Dương biết được việc Hình Liệt không đi làm sau đó còn thay Hình Liệt nói vài lời hay.
Hạ Vân Phong lại vẫn nhìn Hình Liệt……


Y biết Hình Liệt mất hứng, cũng biết giữa Hình Liệt cùng Ngao Dương có mâu thuẫn……
Ngao Dương làm như vậy ở mặt ngoài là vì đệ đệ của mình nhưng kỳ thật chỉ làm Hình Liệt càng thêm khó coi mà thôi.


Ngao Dương lại thật ra nhận đủmặt mũi của một “Hiếu tử”, một “Hảo ca ca”, còn Hình Liệt lại trở thành một đệ đệ không hiểu chuyện.


Cả buổi tối Hạ Vân Phong đều nhìn thấy, đều cảm thấy Ngao Dương cùng hai vị quan lớn này rất quen thuộc, về phần bọn họ như thế nào biết nhau Hạ Vân Phong lại thật ra không rõ lắm. Bất quá này cũng chứng minh Ngao Dương xác thực rất có năng lực.


Hiện tại cục chính trị Đông khu bên kia đều là người của Ngao Dương, đương nhiên cũng là từ ảnh hưởng của lão bà Ngao Dương, mà Bắc đường cùng Hạ thịở Bắc khu cũng nằm ở trong tay Ngao Dương……
Hơn nữa.
Ngao Dương còn cùng đám thế lực hắc đạo của nam khu kia quan hệ không tồi.


Quan hệ của hắn thật sự rất rộng.
Mới đến không bao lâu, có thể làm đến loại trình độ này,
Thật là có năng lực.
Nếu Ngao Dương có thể hảo hảo giúp y, vậyy cái gì cũng không cần lo nghĩ nữa.
Nhưng nhi tử này cũng rất chán ghét y.


Ngao Dương phái người tiễn bước hai vị quan lớn kia, saingườiđem ba chén cơm lại đây. Dù sao bọn họ đều còn chưa có ăn cơm, mỗi người một chén ăn cơm trước rồi nói sau……
Ngao Dương cởi áo khoác ra, tùy ý để lên trên tay vịn của ghế, hắn tiếp nhận bát cơm bắt đầu ăn cơm.


Hắn còn gắpđồ ăn cho Hình Liệt.
Hình Liệt sửng sốt một chút, kính râm trên mặt đều thiếu chút nữa rớt xuống dưới, bất quá vẫn là không nói gì thêm, ăn thức ăn Ngao Dương gắp cho hắn, mà Hạ Vân Phong cũng ăn mấy miếng.
Không tồi.


Ngao Dương không nói tiếng nào. Hắn rótcho Hạ Vân Phong cùng Hình Liệt chén trà, cũng rót cho chính mình một chén, một bàn đồ ăn lớn này chỉ có ba người bọn họ ăn.


Hạ Vân Phong vừa ăn cơm, một bên lười biếng hỏi Ngao Dương:“Hôm nay như thế nào rảnh rỗi lại đây, không cần bồi lão bà?” ánh mắt y đang nhìn thức ăn.


Ngao Dương rất kiên nhẫn trả lời Hạ Vân Phong:“Không cần phải bồi mỗi ngày.” Còn hảo tâm đem đồ ăn Hạ Vân Phong thích ăn để đến trước mặt Hạ Vân Phong.
Ngao Dương đêm nay tựa hồ tâm tình rất tốt.


Hiện tại không có người ngoài, hắn cũng không có đối với bọn họ lộ ra thái độ bất hữu thiện, ngược lại còn chủ động cùng Hình Liệt nói chuyện:“Ngươi làm cảnh sát một tháng tiền lương có thể kiếm bao nhiêu?”
Hình Liệt trả lời hắn:“Khẳng định nhiều hơn so với ngươi.”


“Kia rõ ràng không cần đi làm nữa.” Ngao Dương nói thực thoải mái lại tự nhiên, nhìn thấy Hình Liệt không nhúc nhích, hắn lại bổ sung,“Dù sao ngươi cũng chỉ là người không có lý tưởng.”


“Này không cần ngươi quan tâm, ta mỗi ngày sống được là có thể rồi, ta lại không giống nhị ca ngươi muốn làm đại sự.” Hình Liệt hừ lạnh một tiếng, đổi một vị trí ngồi xuống bên cạnh Hạ Vân Phong.
Ngao Dương tiếp tục ăn cơm.
Không nói gì.
Chính là.


Hình Liệt ăn cơm có chút khó khăn, thìa đều rơi vài lần.
Hạ Vân Phong đành phải nghiêng thân, thong thả lấy bát đũa của Hình Liệt……
Tự mình động thủ đút Hình Liệt ăn cơm. ( Nó bao tuổi rồi còn phải bón cho nó =.=)


“Hương vị thế nào?” Hạ Vân Phong rũ mắt, chỉnh chỉnh lại đồ ăn trong bát, lại dùng thìa đưa đến bên môi Hình Liệt.
Nếu Hình Liệt cảm thấy nóng, y liền thay Hình Liệt thổi thổi.
“Hương vị ngon lắm.” khóe miệng Hình Liệt hơi giật giât, cười khẽ hai tiếng.
Hình Liệt bảo Hạ Vân Phong cùng ăn.


Y liền tự mình ăn hai miếng, hai người cùng nhau ăn, ngươi một ngụm, ta một ngụm……
Ngao Dương ở bên cạnh theo dõi y, ánh mắt càng ngày càng lãnh mạc.
Bất quá.
Hắn thủy chung đều không có ngăn cản bọn họ, chính là trong mắt lộ ra khinh thường, cùng một cỗ trào phúng thản nhiên.


Ở trong mắt Ngao Dương xem ra nam nhân Hạ Vân Phong này thực thiên vị Hình Liệt, rõ ràng là Hình Liệt động thủ đánh hắn trước, hơn nữa hắn bị thương so với Hình Liệt không nhẹ, chính là hắn không thích biểu hiện ra ngoài.


Hơn nữa hắn mỗi ngày phải đi ra ngoài gặp người, cho dù là tay bị thương, hắn cũng sẽ không giống Hình Liệt phôtrương như vậy, còn băng bó trước người. Hắn chỉ bôithuốc sau đó liền băng sơ qua một chút.
Tuy rằng vẫn là đau, bất quá ăn cơm vẫn còn có thể.


Đêm nay Ngao Dương ăn cơm rất thận trọng, bởi vì hắn chưa ăn đến một nửa, chiếc đũa đã rơi ở trên bàn……
Cho nên.
Khi Hạ Vân Phong đút Hình Liệt ăn gì đó, hắn cũng không có tâm tư đi nghe bọn hắn đang nói cái gì.
Hắn lại không cần ai tới thương hại.


Hạ Vân Phong phát hiện Ngao Dương vẫn không nói chuyện, chính là nhìn chằm chằm canh trên bàn, ybảo Hình Liệt tự mình ăn, thong thả quay đầu nhìn về phía Ngao Dương:“Ngươi muốn ăn cái gì, ta thay ngươi gắp.”
Ngao Dương có chút ngoài ý muốn nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong.


Hắn không nghĩ tới nam nhân này sẽ chủ động hỏi hắn muốn ăn cái gì……
Ngao Dương nói mấy món sau đó y liền thật sự thay Ngao Dương gắp mấy món. Hình Liệt ngồi ở bên cạnh cũng không có nói chuyện, chính là ngẫu nhiên nói với y muốn ăn cái gì, y một bên cũng sẽ thay Hình Liệt gắp.


Cả hai đều là con của y.
Cả hai đều bị thương.
Yvừa nãy liền phát hiện Ngao Dương lúc ăn, do bị thương nên động tác có chút mất tự nhiên, hơn nữa trước đó lúc bưng thức ăn cho y, tay hơi hơi phát run.
Y như thế nào có thể nhìn không ra.
Chính là.


Lần trước thế nhưng không có phát hiện Ngao Dương bị thương, y chất vấn Ngao Dương như vậy xác thực có chút không nên, dù sao cũng là Hình Liệt động thủ trước.
Y thấy Ngao Dương vẫn nhìn canh, liền tự tay múc một chén cho hắn.


“Đặt ở nơi này cho ngươi, chờ látnữa nguội rồi uống.” Hạ Vân Phong đem canh đặt ở trước mặt Ngao Dương, còn cầm thìa thong thả quấy hai cái, để cho canh mau nguội một chút.
Ngao Dương cơm nước xong, liền đem canh uống.


Sau khi uống xong Ngao Dương lãnh đạm đánh giá:“Thật khó uống.” Hắn buông bát, xoa xoa miệng, liền chuẩn bị phải đi.


Hạ Vân Phong lười biếng thuận miệng nói vài câu:“Nếu khó uống như vậy, vậy ngươi còn uống đến một giọt cũng không chừa, thật khó cho ngươi rồi. (=..=)” Y thong thả nháy mắt, buông xuống bát đũa.


“Không khó xử.” Ngao Dương lễ thượng vãng lai (= có qua có lại) cũng thay ymúc canh, hắn nhìn Hình Liệt ngồi ở bên người Hạ Vân Phong liếc mắt một cái, sau đó duỗi tay ôm chầm thắt lưng Hạ Vân Phong……
Hạ Vân Phong bất ngờ không kịp phòng thủ hướng bên người hắn xích lại gần một chút……
Ba


Một tiếng vang nhỏ……
Ngao Dương nhanh chóng hôn má Hạ Vân Phong một cái.
Sau đó vô cùng thân thiết gọi y:“Ba ba.”……
Còn ở trước mặt Hình Liệt ôm y……


“Là ngươi thay ta múc, có khó uống cũng phải uống.” hai tay Ngao Dương đều đặt lênthắt lưng Hạ Vân Phong, làm cho cả người Hạ Vân Phong đều dựa gần vào hắn.
Cảm giác được xúc cảm mềm dẻo của thân thể Hạ Vân Phong, hắn đột nhiên có điểm không nghĩ liền cứ như vậy buông Hạ Vân Phong ra.


Hơn nữa.
Hình Liệt đangdiện vô biểu tình nhìn bọn hắn chằm chằm……
Không những vậy.
Hắn cảm giác được Hạ Vân Phong không có ý tứ đẩy ra, tựa hồ không chán ghét bị hắn ôm, trên người Hạ Vân Phong mang theo mùi thuốc lá thản nhiên……
Nhiệt độ cơ thể cũng thực ấm áp……


Hạ Vân Phong nghiêng đầu nhìn về phía Hình Liệt, phát hiện trên mặt Hình Liệt không có biểu tình, Hình Liệt mất hứng rồi.
Hạ Vân Phong bảo Ngao Dương trước buông tay ra.


Nhưng Ngao Dương còn nhìn Hạ Vân Phong trong chốc lát, nhìn thấy Hạ Vân Phong lười biếng theo dõi hắn, đáy mắt Hạ Vân Phong còn mơ hồ lộ ra một chút bất mãn.
Ngao Dương rõ ràng trực tiếp hôn lên đôi môi y……
Hạ Vân Phong nghĩ đẩy hắn ra nhưng lại sợ đụng phải vết thương trên người Ngao Dương.


Y lập tức nghe tiếng miệng Ngao Dương phát ra âm thanh kêu rên thống khổ, tất cả động tác của y đều cứng lại……
Ngao Dương ôm nhẹ y, hai tay theo thắt lưng y trượt lên trên, thong thả ôm thân thể y, nghiêng đầu hôn y, hoàn toàn chặn tầm mắt y.
Hạ Vân Phong cũng nhìn không thấy biểu tình của Hình Liệt……


Y chỉ cảm thấy đôi môi ấm áp kia của Ngao Dương dùng sức đè nén y……
Đầu lưỡi nóng bỏng quấn quanh y……
Hôn đến phá lệ thong thả, thật giống như muốn phối hợp tốc độ lười biếng kia của Hạ Vân Phong.
Càng thêm xâm nhập, càng thêm dây dưa thật sâu.


Hắn chậm rãi cho Hạ Vân Phong một nụhôn sâu ái muội mà trước nay chưa có, sâu đến mức ngay cả hô hấp của Hạ Vân Phong cũng chậm lại.
Trong đôi mắt hơi chút mỏi mệt kia của Hạ Vân Phong hỗn loạn vài tia phức tạp.
Tim y đập thật nhanh.
Bởi vì, Ngao Dương đem tay vói vào trong áo y.


Hơn nữa, Hình Liệt còn ở bên cạnh nhìn……
Ngao Dương hôn y không biết bao lâu, thẳng đến khi đầu lưỡi Hạ Vân Phong có chút tê, Ngao Dương mới buông yra.
Mà lúc này.
Hình Liệt sớm đã không thấy nữa……


Hạ Vân Phong cùng Ngao Dương từ nhà hàng đi ra, nhìn thấy thuộc hạ Ngao Dương chạy tới, vội vội vàng vàng cùng Ngao Dương báo cáo tình hình, Hạ Vân Phong lập tức biết đã xảy ra chuyện.
Bên đường vây quanh rất nhiều người, người của Ngao Dương đem đám người khẩn cấp đẩy ra.


Hạ Vân Phong nhìn thấy xe Ngao Dương bị đập đến biến dạng, thủy tinh trên xe đều bị đập nát, hơn nữa thân xe cũng lồi lõm, hoàn toàn trở thành một đống sắt vụn. ( Bao tuổi rồi mà chơi trò ấu trĩ thế =.=)
“Là ai đập?” Ngao Dương thực trấn định.


Thuộc hạ Ngao Dương lập tức liền báo cho biết:“Là Hình cảnh quan đập, chúng ta muốn ngăn cũng đều ngăn không được, hắn còn đánh bị thương vài huynh đệ của chúng ta, hiện tại mấyngười bị thương đã đưa đi bệnh viện.”


“Vậy Hình Liệt ở đâu?” Hạ Vân Phong miễn cưỡng nói. Y nhìn thoáng qua đống sắt vụn kia, có thể nghĩ Hình Liệt có bao nhiêu sinh khí.
Y lo lắng.
Dù sao Hình Liệt trên người bây giờ còn mang theo thương thế, lại làm ra động tác lớn như vậyđập xe, đánh người……


“Hình cảnh quan đi rồi, chúng ta cũng không dám cản trở.” Bên ngoài bãi đậu xe bộ dạng mọi ngườikinh hồn chưa định, bên cạnh rất nhiều người đang vây xem, rất nhiều người đang tả lại tình huống lúc đó.
Ngao Dương bảo người đem xe kéo đi, cũng kêu lái xe lại đây, hắn đưa Hạ Vân Phong trở về.


“Hôm nay như thế nào tốt như vậy?Còn đưa ta về nhà.” Hạ Vân Phong thuận miệng hỏi hắn.
Ngao Dương cũng trả lời đến tùy tiện:“Không có việc gì làm.”
Nhàm chán giết thời gian mà thôi.
“Hình Liệt phá xe của ngươi, ta sẽ bồi thường lại cho ngươi.” Hạ Vân Phong không muốn Ngao Dương ghi hận.


Cũng không muốntình cảm giữa huynh đệ bọn họ chuyển biến xấu.
“Ngươi bồi thường được sao?” Ngao Dương tỏ thái độ, cười nhạo y không có tiền,“Ngươi hiện tại ăn, ở, dùng, cái gì cũng là ta đưa cho ngươi, ngươi như thế nào bồi thường ta?”
Ngao Dương quay đầu nhìn y.
Đánh giá y.


Nhìn thấy Hạ Vân Phong chính là trầm ổn nhìn chăm chú vào hắn, hắn để sát vào Hạ Vân Phong, ý vị thâm trường hỏi lại y:“Ngươi muốn đem chính mình bồi cho ta?” hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong……
Hy vọng từ trong mắt y nhìn ra chút gì đó……


“Ngươi lại không hiếm lạ.” Hạ Vân Phong miễn cưỡng nở nụ cười, thay vì tiếp theo sau Ngao Dương sẽ cười nhạo y, không bằng y tự mình nói trước,“Cho dù ta có thể, ngươi cũng không nhận.”
Hạ Vân Phong giúp hắn nói.
Ngao Dương đúng thật là mắt cao ngất trời.


Như thế nào cũng đều không thể thỏa mãn hắn.
Hạ Vân Phong tự nhiên cũng sẽ không ngốc đến tự mình yêu thương nhung nhớ, hơn nữa Ngao Dương là con của y, y cảm thấy đầu tiên nên hảo hảo thương lượng.


“Không cần bồi nữa, coi như tiền thuốc men lần trước đánh hắn bị thương.” Ngao Dương trầm mặc mân môi nhìn Hạ Vân Phong, tựa hồ là đang quan sát biểu tình của Hạ Vân Phong……


Hắn cảm thấy nam nhân Hạ Vân Phong này tuy rằng đáng ghét, bất quá ôm vào trong ngực còn rất thoải mái, hơn nữa đêm nay đôi môi Hạ Vân Phong hôn lên đặc biệt mềm mại, có cảm xúc…..