Dụ Tội

Chương 156: Vip

Edit: Đa mộng
Beta: Trangki
Tất cả mọi người trước bàn ăn im lặng cùng đợi Hạ Đông lên tiếng.
“Kỳ thật……”
Hạ Đông vừa mở miệng đã bị Hình Liệt ngắt lời: “Ta cảm thấy bây giờ vẫn khoan nói thì tốt hơn.”


“Có vấn đề gì?” Hạ Vân Phong hỏi lại Hình Liệt, chẳng qua toàn bộ quá trình y lại không có giương mắt nhìn, chỉ tự mình nhấm nháp rượu ngon, “Rượu này mùi vị cũng không tệ lắm, đủ hương thuần (thơm ngon, thuần khiết).”


“Không có vấn đề gì, chỉ là không quá thích hợp nói ở lúc ăn cơm.” Hình Liệt cười gượng hai tiếng xong đã không nói nữa, cũng không gắp đồ ăn, cầm chiếc đũa không yên lòng xốc xốc cơm trong bát.


Hạ Vân Phong buông cái chén, chậm rãi gắp đồ ăn cho Hình Liệt, cũng không chút để ý nói với Hạ Đông: “Hạ Đông, Hình Liệt nó nói đùa thôi, tra được cái gì cứ việc nói thẳng.”
Y lười biếng bảo Hạ Đông tiếp tục, đồng thời, nhắc nhở Hình Liệt không cần lắm miệng.


Hình Liệt cũng cảm giác được Hạ Vân Phong bất mãn, hắn cũng chỉ đành câm miệng không có nói nữa, ngược lại là Tần Diễm mở miệng: “Lão ba, ta cũng thấy bây giờ nói cái này không quá thích hợp.”


“Vậy ngươi cảm thấy khi nào thì mới thích hợp, có phải muốn đợi tới khi người nào đó cưỡi lên đầu ta mới thích hợp hay không?” ngữ khí Hạ Vân Phong thập phần lười biếng, y không nhìn ai cả, cứ việc thong thả gắp thức ăn.


“Ta không phải ý đó.” Tần Diễm không hờn giận nhíu mày, nhưng không có tiếp tục lên tiếng nữa.
Hoằng Dạ vẫn không có ra tiếng, hắn không phát biểu mấy lời dư thừa, thấy Hạ Vân Phong ẩn ẩn có chút bất mãn, hắn duỗi tay cầm lấy tay Hạ Vân Phong, nhẹ nhàng mà nhéo nhéo……
Tỏ vẻ an ủi.


Ngao Dương bưng bát cơm, cũng lo lắng nhìn về phía Hạ Vân Phong: “Ba ba, không cần giận……” Hắn có chút sợ hãi an ủi Hạ Vân Phong, hắn ngồi ở bên cạnh Hoằng Dạ lo lắng nhìn Hạ Vân Phong.


“Nhi tử ngoan, ba ba không giận.” ánh mắt Hạ Vân Phong chậm rì rì chuyển dời tới trên người Ngao Dương, nhìn thấy khóe miệng Ngao Dương dính hạt cơm, y bảo Hoằng Dạ thay Ngao Dương lau đi.


Hạ Đông đang chuẩn bị mở miệng nói là ai, Hạ Vân Phong lại lười biếng ngắt lời: “Không cần vội, bây giờ ăn cơm trước, lát nữa ngươi theo ta lên lầu, nói riêng cho ta biết.”
Hạ Đông bình tĩnh gật đầu.


Mọi người cũng không nói chuyện nữa, đều im lặng cúi đầu ăn cơm, ánh mắt Hạ Vân Phong ở trên người mấy nhi tử thong thả lưu chuyển, ý đồ muốn tìm ra chút gì đó……
Nhưng thật đáng tiếc không thu hoạch được gì.


Mấy nhi tử của y hôm nay cũng chưa có đi xã giao và họp hội, nên hôm nay vừa lúc đều ở nhà, buổi chiều y liền gọi điện thoại cho Hạ Đông, bảo Hạ Đông buổi tối tới giờ ăn cơm thì qua đây.
Diễn trò……
Y cũng sẽ diễn.
Người kia muốn chơi.


Y liền bồi hắn chơi là được, muốn chơi thì chơi lớn chút.


Ăn cơm chiều xong, Hạ Vân Phong nghỉ ngơi một lát, sau đó, nhìn lướt mặt mấy nhi tử, rồi gọi Hạ Đông vào thư phòng, Hoằng Dạ ngồi ở trên sô pha xem tạp chí, Hình Liệt và Tần Diễm đánh cờ, còn Ngao Dương đang chơi điện tử, chẳng qua ánh mắt mấy người không hẹn mà cùng nhìn chăm chú vào thân ảnh Hạ Vân Phong thong thả lên lầu.


Trong phòng khách.
Yên tĩnh……
Chỉ nghe thấy tiếng phát ra từ trò chơi điện tử, Hạ Vân Phong miễn cưỡng nghẹn liếc mắt dưới lầu một cái, cơ hồ là cùng lúc, ánh mắt mọi người đều dời đi, bản thân nên làm cái gì thì làm cái đó. (=..=)
Tìm không thấy dấu vết gì để lại.


Sau khi Hạ Vân Phong lên lầu thì bảo Hạ Đông đi theo y tới thư phòng lầu ba, điều hòa trong thư phòng điều chỉnh rất thích hợp, mà Hạ Vân Phong an vị ở ghế dựa cổ hút thuốc.


Sau khi Hạ Đông vào phòng liền thói quen tính thay Hạ Vân Phong châm thuốc, y nhắm mắt dưỡng thần, mái tóc y tự nhiên hơi xoã tung một chút, trên đầu gối y đắp một tấm chăn mỏng manh.


Mà Hạ Đông dựa theo phân phó của y ngồi ở bên cạnh y, thay y đỡ cái tẩu, chỉ cần y hơi hơi mở môi ra, Hạ Đông sẽ đưa miệng tẩu tới bên miệng y…… (=..=)


“Vân gia, tài liệu công ty cần xử lý gần đây ta đều đem đến.” Hạ Đông cúi đầu, ánh mắt dừng ở trên tàn thuốc hốt ám hốt minh (= ánh sáng chập chờn) kia, “Trước đó ta cũng xác nhận qua, cũng không có vấn đề gì.”


“Ân.” Hạ Vân Phong một bàn tay chậm rãi xoa huyệt Thái Dương, tuyệt không sốt ruột nói với Hạ Đông, “Ngươi để tài liệu lên bàn, ta ký xong, ngày mai ngươi tới đây lấy.”


Hạ Đông làm việc y rất yên tâm, hơn nữa y không biết chữ, mỗi lần đều do Hạ Đông đọc nội dung cho y, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, Hạ Đông nói một lần xong, Hạ Vân Phong cảm thấy Hạ Đông làm rất thỏa đáng, y không cần bổ sung gì cả, y chỉ cần kí tên là đủ.


“Vân gia, hôm nay là vì sao?” Hạ Đông không rõ vì sao Hạ Vân Phong bảo hắn lại đây, còn muốn hắn nói những lời này, vì sao Hạ Vân Phong muốn hắn diễn trò.


“Ta chỉ muốn người kia sắp tới quy củ một chút.” Hạ Vân Phong vẫn như trước nhắm mắt, y dặn dò Hạ Đông một câu, “Chuyện hôm nay, nếu bọn họ hỏi ngươi tra được gì thì ngươi cũng đừng nói gì.”


“Ta sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.” Hạ Đông cung kính gật đầu. Hắn cái gì cũng chưa nói với Hạ Vân Phong, nhưng Hạ Vân Phong lại muốn hắn làm bộ như cái gì cũng đã nói rồi……


Hạ Vân Phong buông tay, điều chỉnh tư thế thoải mái dựa vào hắn, nhưng y vẫn như trước nhắm mắt: “Hạ Đông, ta không phải bảo ngươi thay ta tra chuyện người kia sao, tra xét lâu như vậy cũng tra không ra, vậy không cần tra.”


“Vân gia, ngươi tính tìm người khác tra chuyện này, hay là như thế nào?” Hạ Đông có chút lo lắng nhìn Hạ Vân Phong, hắn hỏi coi như thành khẩn, hơn nữa cũng lễ phép.


“Không cần tra.” Hạ Vân Phong cũng không nói nguyên nhân cho hắn, Hạ Đông nhìn Hạ Vân Phong nửa ngày, thấy Hạ Vân Phong không có ý tứ trả lời hắn, hắn cũng không có tiếp tục hỏi nhiều nữa.
“Vân gia, thực xin lỗi.” Hạ Đông thấp giọng nói một câu như vậy xong đã không nói nữa.


“Không cần giải thích, cố quản lý tốt công ty là được rồi.” Hạ Vân Phong chỉ lặng yên không một tiếng động nhìn chăm chú vào Hạ Đông, mà lúc này, ánh mắt Hạ Đông rơi trên mặt đất, cũng không biết suy nghĩ cái gì……
……


“Ta giao công ty cho ngươi, ngươi hẳn biết là vì sao.” Hạ Vân Phong nhẹ giọng phiêu ra một câu, làn khói từ khóe miệng trôi dạt từ từ thong thả bay lên.
“Ân.” Hạ Đông gật đầu.


Hắn không thèm nhắc lại nữa, vẫn ngồi ở bên cạnh Hạ Vân Phong, hắn thay Hạ Vân Phong đỡ cái tẩu, chờ Hạ Vân Phong hút xong muốn uống nước hắn còn đi chế trà cho Hạ Vân Phong, sau còn thay Hạ Vân Phong mát xa.


Bệnh cũ phong thấp của Hạ Vân Phong phát tác, vì mấy hôm trước y bồi Ngao Dương đi khu bơi lội ngâm cả ngày, tối hôm qua lúc cùng Ngao Dương ngủ lại không đắp chăn……
Hiện tại cả người đều đau nhức, y không muốn động chút nào.


Hạ Vân Phong đương nhiên còn nhớ rõ chuyện lần trước lúc mình sinh bệnh, Hạ Đông đã hôn y, bất quá sau khi sự việc xảy ra y cũng không có trách Hạ Đông, nhìn Hạ Đông nhu chân, niết cánh tay cho y, trong lòng y đột nhiên có chút vui mừng.
Hạ Đông cũng lớn như vậy rồi.


Tuy rằng ở một số phương diện Hạ Đông rất nghe lời, nhưng chuyện đánh quyền này, luôn nói không nghe, Hạ Vân Phong đã từng giáo huấn hắn rất nhiều lần rồi, nhưng hắn vẫn tái phạm.
Không biết….
Lần này có thể quản bao lâu.


“Vì sao ngươi thích đánh quyền như vậy?” ngón tay Hạ Vân Phong chống huyệt Thái Dương, y vươn tay bắt được cái tay Hạ Đông đang thay y mát xa kia, y muốn Hạ Đông thật sự trả lời y.
“……” Hạ Đông không nói gì, chỉ cúi đầu.


Hắn ở trước mặt Hạ Vân Phong vĩnh viễn đều cúi đầu, vĩnh viễn đều là bộ dáng cung kính như vậy, điều này làm cho Hạ Vân Phong cảm giác được giữa bọn họ kỳ thật rất khoảng cách…… (=..= là tại ai hở?)


“Rất thích sao?” Hạ Vân Phong luôn luôn phản cảm việc hắn đánh quyền, vì y biết này đều là những hoạt động của hộp đen, thà đánh chết hơn là cho đi, huống chi chính Hạ Vân Phong cũng có quyền quán, tiền kinh doanh cá cược y cũng kiếm không ít, nếu là người khác y sẽ không phản đối, nhưng y lại không thích Hạ Đông đi mấy chỗ huyết tinh bạo lực đó.


“Rèn luyện mà thôi.” Hạ Đông thấp giọng trả lời.
“Rèn luyện cái gì mà không được, cố tình muốn chọn cái loại này, là vì đánh thắng sẽ có thể được mỹ nữ? Hay là chỉ vì một cái đai lưng không đáng giá tiền kia?” lời Hạ Vân Phong nói rất nặng.


“Vân gia, ta đi quyền quán, là vì ta cần phát tiết.” Hạ Đông rốt cục nói ra ý nghĩ của mình, hắn muốn phóng thích áp lực, bình thường cái gì hắn cũng dựa theo lời Hạ Vân Phong mà làm……
Hắn cũng sắp mất đi chính mình rồi.


Ngay cả lạc thú duy nhất này cũng bị cướp đoạt, nhưng từ lần trước sau khi Hạ Vân Phong đánh hắn mấy bạt tai, hắn vốn không có đi quyền quán nữa, hắn biết Hạ Vân Phong muốn nhắc nhở hắn.
Hắn đã biết.
Cho nên.


Hắn chỉ im lặng nghe Hạ Vân Phong dạy, bình thường Hạ Vân Phong sẽ không can thiệp cuộc sống của hắn, đối với hắn cũng tốt lắm, từng lo lắng hắn ở bên ngoài trụ, mỗi tuần định kỳ đưa mỹ nữ cho hắn.
Có điều hắn cũng không có hứng thú.


Nhưng Hạ Vân Phong vẫn thỉnh thoảng đưa mỹ nữ cho hắn, chẳng qua hắn chưa từng chạm qua mấy nữ nhân này lần nào, hắn không biết rốt cuộc Hạ Vân Phong là thật sự muốn đưa cho hắn.
Hay là đang thử hắn……


Hạ Vân Phong nhìn chằm chằm Hạ Đông thật lâu, trong đầu y vẫn đang suy nghĩ lời Hạ Đông nói, Hạ Đông nói mình cần phát tiết, Hạ Vân Phong nghĩ tới biện pháp: “Ngươi thích dạng nữ nhân gì, ngươi có thể nói với ta, ta sẽ thay ngươi xem xét.”
“……”


Y biết, trước kia y đưa cho Hạ Đông mấy nữ nhân này, Hạ Đông cũng không thích, thậm chí y nghĩ tới Hạ Đông không thích nữ nhân, cho nên lần này y bảo Hạ Đông tự mình chọn.
Hạ Đông vẫn nhìn Hạ Vân Phong, nhưng không có mở miệng yêu cầu.


Hạ Vân Phong biết tiếp tục như vậy cũng hỏi không ra cái gì cả, y bảo Hạ Đông đi về trước, y sai quản lí của Hoàng Thành, lập tức tuyển một nam nhân sạch sẽ chút, xinh đẹp chút, nhất định phải là “Hàng mới”, bảo quản lí tự mình đưa cho Hạ Đông.
Như vậy……


Là có thể phát tiết rồi đi…… (=..=)
Y vốn không hy vọng Hạ Đông là đồng tính luyến ái, nhưng Hạ Đông lại không cần nữ nhân, y có thể làm cũng chỉ có như vậy thôi, đây là lần đầu tiên y cấp nam nhân cho Hạ Đông……
Lần này Hạ Đông nhận. (=..=)


Hạ Vân Phong vốn hẳn phải cao hứng, nhưng đêm nay cũng chưa ngủ ngon, ngày hôm sau toàn thân cao thấp đều đang đau, cơn đau đến xương khiến y quả thực không xuống giường được.


Vẫn là Hoằng Dạ ôm y xuống lầu ăn cơm, lúc Hạ Vân Phong đang ăn cơm, thản nhiên tỏ thái độ với mấy nhi tử: “Ngày hôm qua Hạ Đông cũng nói với ta, là ai làm các ngươi trong lòng rõ ràng.”
Cả đám không ai nói chuyện.


Đây chính hợp tâm ý Hạ Vân Phong, y lại bổ sung tiếp: “Chuyện trước kia ta có thể xem như chưa từng phát sinh qua, chỉ cần đừng tiếp tục.” Y đã muốn nói đủ rõ ràng rồi.
Đây là giới hạn lớn nhất của y.


Chuyện trước kia y có thể xóa bỏ, nhưng y không thích lại phát sinh chuyện như vậy, này coi như là sự thoái nhượng của y, cho người kia một bước lui.
Quả nhiên.


Chính như Hạ Vân Phong dự liệu như vậy, người kia liền “Biến mất tăm”, không có gọi điện thoại cho y, cũng không có gửi gì đó kỳ quái lại đây nữa, đây đúng là cái mà Hạ Vân Phong muốn……


Nhưng bất cứ thời khắc nào Hạ Vân Phong cũng đều phải đề phòng người kia tro tàn lại cháy, gần đây buổi tối Hạ Vân Phong đều ngủ phòng mình, ngoại trừ Hoằng Dạ và Ngao Dương sẽ chủ động vào phòng y ra, Hình Liệt và Tần Diễm không có việc gì thì sẽ không chủ động qua đây.


Gần đây bọn họ cũng rất ít ở nhà ăn cơm, nhưng người một nhà cùng trải qua vẫn xem như hòa thuận, tuy Hoằng Dạ thường thường không ở nhà, nhưng mỗi lần trở về đều có này nọ tặng cho bọn họ, mà tình cảm của Ngao Dương và Lạc Thanh Nghiên gần đây cũng phát triển rất tốt, công tác gần đây của Tần Diễm cũng thập phần thuận lợi, sự nghiệp của Hình Liệt cũng vui vẻ yên ổn.


Hạ Vân Phong biết Hình Liệt thường xuyên về Đông khu gặp dưỡng phụ hắn nơi đó, nhưng Hạ Vân Phong chưa có chủ động nhắc tới chuyện này, tuy y chưa nói, nhưng y vẫn có chút để ý.
Vào thu rồi.


Thời tiết dần dần chuyển lạnh, trời cũng tối rất nhanh, Hạ Vân Phong bảo người hầu trong nhà nấu canh bổ cho nhi tử, lúc mỗi người trở về đều phải uống một chén.
Trong phòng khách không có bật đèn.


Vốn Hạ Vân Phong muốn chờ nhi tử về nhà, lại ngủ ở trên sô pha, trong phòng khách không có bật đèn, Hạ Vân Phong mơ mơ màng màng nghe thấy có người mở cửa vào nhà……
Y cũng không biết là ai.
Người vào nhà lại không có bật đèn, y chậm rãi ngồi dậy, vừa định ra tiếng……


Thính giác cảm thấy đối phương tựa hồ đụng vào sô pha, cả người đều đè ép xuống, đầu Hạ Vân Phong đụng vào tay vịn sô pha, có người đặt ở trên người y.
Bởi vì quá tối nên y thấy không rõ lắm.


Rất nhanh y liền cảm giác được có người ngăn chận đôi môi y, đồng thời cảm giác được đối phương giống như rất gấp gáp sờ loạn một trận ở trên người y……


Áo ngủ Hạ Vân Phong bị nhu đến loạn thất bát tao, đối phương gắt gao ngăn chận y, hai tay càng không ngừng ở trên người y sờ loạn, từ sau lưng tới song mông, lại theo đùi tới bụng……
“Sao không đánh ta?” Đối phương lên tiếng.


“Da mặt ngươi dày như vậy, đánh ngươi hữu dụng sao? (=..= chính xác)” Hạ Vân Phong biết người này là Hình Liệt, y vừa nói xong lại cảm giác được Hình Liệt ngăn chận đôi môi y…… Cường thế mà bá đạo quấn hôn đầu lưỡi y, một bên nhu lộng thân thể mềm dẻo của y, một bên khẽ cắn môi y, quấn quanh đầu lưỡi y, hôn thật sâu……


Cái miệng đầy đặn nóng ướt và nhiệt độ cơ thể nóng rực, cùng với thế công nhiệt tình giống như muốn hòa tan Hạ Vân Phong, hơn nửa thân thể Hạ Vân Phong đều ở bên ngoài, lộ ra nửa ngực cùng với đôi chân thon dài……


Hình Liệt ái muội ngăn chận y, đôi môi gắt gao ngăn chận môi y, trằn trọc hấp môi y, đầu lưỡi hai người dây dưa không rõ, quấn quanh cùng một chỗ, xâm nhập……
“Làm gì?” Hạ Vân Phong mơ hồ không rõ lười hừ,.Y vừa tỉnh ngủ động tác so với bình thường càng chậm hơn.


“Làm ngươi. (=..= ca thật thành thật)”
Bàn tay to của Hình Liệt vuốt ve thân thể y, Hạ Vân Phong quần áo hỗn độn bị hắn hôn đến thở không nổi, nhiệt độ cực nóng giữa môi cùng cảm giác thân thể bị vuốt ve thật thoải mái.
Làm cho y vốn mới tỉnh ngủ đã không quá muốn động……


Hạ Vân Phong cảm giác được Hình Liệt rất dùng sức nhu lộng hai chân và thắt lưng y, y biết Hình Liệt vẫn đang vì chuyện hôm trước y cùng với Tần Diễm ở trong phòng hôn môi mà giận……


Hình Liệt thả chậm tốc độ nụ hôn nồng nhiệt, bởi vì động tác Hạ Vân Phong rất chậm, ngay cả tần suất hô hấp cũng thong thả, nhưng tay hắn vuốt ve Hạ Vân Phong lại càng phát ra đại lực.


Hình Liệt cứ như vậy đè nặng y, hôn y, ôm y, sờ soạng y suốt gần một giờ, có mấy lần Hạ Vân Phong bị hắn hôn đến sắp hít thở không thông, đến cuối cùng hắn mới buông ra y.
“Tần Diễm có “ôm” qua ngươi như vậy hay không?”
“……”


“Không phải là ngươi không có nam nhân lại không được?”