Dụ Tội

Chương 144

Hoằng Dạ tiếp nhận tạp chí nhìn nhìn rồi sai người làm đem tạp chí cầm đi: “Mấy tạp chí bát quái này đều là viết loạn.” Hắn trả lời thật tự nhiên.


“Tin tức cũng truyền bá rồi……” Ngao Dương uống canh, nhỏ giọng nói, “Mấy ngày hôm trước lúc ta bồi ba xem TV, liền thấy được……” Hắn nói xong liền cúi đầu ăn cơm.
Hoằng Dạ vươn tay sờ sờ đầu Ngao Dương: “Đều là đưa tin không thật.”


Tần Diễm ý vị thâm trường nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái, tầm mắt chuyển dời đến trên người Hoằng Dạ: “Ý của ngươi là ngươi không cùng nữ nhân kia quen nhau?” Điều hắn hỏi cũng chính là điều Hạ Vân Phong muốn hỏi.
Cũng là điều mà mọi người đều muốn biết……
“Không có.”


Tần Diễm nhìn về phía Hạ Vân Phong thần thái lười biếng, hiện tại Hạ Vân Phong tựa hồ là không có tâm tình ăn cơm nữa, thong thả uống rượu. Tần Diễm lại hỏi: “Kia vì sao lại đi khách sạn, đi đặt phòng nói chuyện phiếm?”
Hoằng Dạ gật đầu: “Ân. (suy nghĩ thú vị thật =..=)”


“Đại ca, ngươi thật sự không được tốt lắm.” Hình Liệt cười đến vui sướng khi người gặp họa. (=..=)
Hạ Vân Phong thong dong ăn cơm: “Nếu ngươi thật sự quen bạn gái, liền mang về tới cho ta xem xem.” Là phụ thân, y hoàn toàn có tư cách nói như vậy.


Hoằng Dạ không có trả lời, nhưng vẫn là an tĩnh gắp thức ăn cho Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong cũng không cự tuyệt.
“Các ngươi từ từ ăn, ta còn có hồ sơ muốn xem.” Tần Diễm cũng không có tiếp tục truy vấn gì nữa, hắn ăn xong cơm rồi liền đi lên lầu.


Mà Hình Liệt cùng Ngao Dương ngồi ở dưới lầu chơi điện tử, Hạ Vân Phong cùng Hoằng Dạ còn chưa có ăn xong, Hoằng Dạ đang đợi Hạ Vân Phong, mà động tác ăn cơm của Hạ Vân Phong rất chậm, rất chậm.


Khuỷu tay Hoằng Dạ đặt ở trên bàn, một bàn tay cầm chiếc đũa chậm rãi chỉnh chỉnh lại đồ ăn trong bát, nhưng hắn không ăn, tựa hồ không có gì khẩu vị.


“Đồ ăn trong nhà có phải không ngon bằng đồ ăn bên ngoài hay không?” Hạ Vân Phong miễn cưỡng bưng bát, cầm thìa thong thả uống canh: “Không hợp khẩu vị cũng đừng ăn, tối nay bảo người hầu nấu cho ngươi món khác.”


Hoằng Dạ nhìn thấy Hạ Vân Phong buông bát xuống, mới vội vàng cầm mu bàn tay Hạ Vân Phong: “Ta cùng người mẫu kia không có quay lại với nhau, cũng không phải cái loại quan hệ như ngươi nghĩ.”
“……”


Hạ Vân Phong cảm thấy lòng bàn tay Hoằng Dạ rất nóng, y vừa định rút tay lại đã bị Hoằng Dạ nắm chặt: “Ngày đó ta đi ra ngoài chính là muốn cùng nàng nói rõ ràng.” Hắn lấy khăn tay thay Hạ Vân Phong lau miệng.
Hạ Vân Phong nhìn hắn, lười biếng trả lời: “Ân.”


“Ngươi gần đây đều ở nhà nghỉ ngơi, không có đi ra ngoài một chút nào, ngày mai ta bồi ngươi đi ra bên ngoài hít thở không khí.” Hoằng Dạ nhéo nhéo tay Hạ Vân Phong, hắn quay đầu nhìn về phía hai đệ đệ đang chơi trò chơi, xác định bọn họ không có nhìn về phía bên này sau, hắn quay đầu lại liền kề sát vào Hạ Vân Phong, hôn khóe môi Hạ Vân Phong một chút, “Được không?”


“Quên đi.” Hạ Vân Phong thong thả lắc đầu, y rút tay về, “Ngươi bình thường bận rất nhiều việc, không cần cố ý tìm thời gian theo giúp ta.”
Y cự tuyệt.
Hoằng Dạ cũng không có tiếp tục yêu cầu.
Nhưng ngày hôm sau.


Hoằng Dạ vẫn chủ động cùng Hạ Vân Phong đi chọn mua sô pha cùng với giường, Hạ Vân Phong vốn không cho hắn đi theo nhưng Hạ Vân Phong vừa ngồi lên xe, Hoằng Dạ liền chen vào. (mặt dày cũng là đặc điểm nổi bật của mấy anh công =..=)


“Ta hôm nay không có công việc.” Hoằng Dạ đi trước một bước biểu lộ thái độ, hắn lên xe sau thì xem tạp chí tiếng Anh. Hạ Vân Phong cũng không có phản đối nữa, để cho hắn đi theo.


Đến cửa hàng gia dụng Hạ Vân Phong nhìn nhìn sô pha phong cách cổ, y liếc mắt một cái liền nhìn trúng một bộ. Y còn chưa có mở miệng, Hoằng Dạ giống như biết y suy nghĩ cái gì, liền trực tiếp đi qua thử.


“Hạ lão bản, bộ sô pha này thực không tồi, là loại ngươi thích nhất.” Hoằng Dạ ngồi ở trên sô pha thực nổi bật. Loại cửa hàng cao cấp này không có vị khách nhân nào, chỉ có nhân viên cửa hàng đang giới thiệu.


Hạ Vân Phong không nhìn bộ sô pha kia nữa, y chuyển hướng đi bên kia, y tùy tiện nhìn nhìn không thấy có cái nào thích hợp, chỉ có bộ mà Hoằng Dạ ngồi lên kia là y thích nhất……
“Ngươi không thích bộ sô pha này?” Hoằng Dạ hỏi y, vỗ vỗ bên người, ý bảo Hạ Vân Phong ngồi xuống.


Hạ Vân Phong không ngồi, miễn cưỡng rũ mắt nhìn Hoằng Dạ: “Thích là thích, nhưng không nhất định sẽ thích hợp.” Y nói xong, đã muốn đi.


“Thích thì không cần bỏ qua.” Hoằng Dạ giữ chặt cổ tay y, hắn đứng lên gọi nhân viên cửa hàng tới, lấy ra thẻ đưa cho nhân viên cửa hàng, quyết định mua bộ sô pha này. Hạ Vân Phong không tính dùng tiền nhi tử, y vừa định mở miệng ngăn cản nhi tử thì Hoằng Dạ lại hào phóng nói, “Ngươi thích nó, ta sẽ mua cho ngươi, ta muốn ngươi vui vẻ.”


“Vậy mua cũng được.” Hạ Vân Phong tâm tình không tồi, tùy ý Hoằng Dạ lôi kéo. Sau, Hoằng Dạ bồi y đi chọn mua giường cho Ngao Dương cùng Hình Liệt, Hoằng Dạ cũng đưa ra không ít ý kiến. Mua hai cái giường xong, vẫn như trước là Hoằng Dạ trả tiền, Hạ Vân Phong cũng không ngăn cản. Hoằng Dạ muốn tặng này nọ cho Hình Liệt cùng Ngao Dương, y không phản đối.


Đặt hàng gia cụ xong sau, lại bảo người ta gửi đến biệt thự, Dung mẫu (= ɖú Dung, người phụ nữ được thuê để lo việc ăn uống… trong gia đình, nhưng vì trong nhà thúc có bà ɖú lo cho Cục cưng dễ nhằm lẫn nên ta để nguyên =.,=) biết việc này sau đã phụ trách bày trí gia cụ, cho nên Hoằng Dạ chủ động đưa ra đề nghị muốn mời Hạ Vân Phong ăn cơm.


“Cơm nước trong nhà không thể ăn?” Hạ Vân Phong nhíu mày, đang suy nghĩ có cần đổi đầu bếp hay không.
“Không phải.” Hoằng Dạ không kén chọn, “Nếu đã muốn đi ra rồi, liền thuận tiện ở bên ngoài ăn rồi trở về. Nếu ngươi không thích, chúng ta đây vẫn là trở về ăn.”


Hạ Vân Phong vẫn là cùng Hoằng Dạ ở bên ngoài dùng bữa tối, một nhà hàng rất lý tưởng, sắc điệu có chút tối nhưng thực thoải mái, Hạ Vân Phong thích ngồi ở vị trí gần cửa sổ.


Y rũ mắt nhìn chằm chằm món ăn mỹ vị, không cần y mở miệng, Hoằng Dạ đã biết y muốn ăn cái gì (=..=). Nhà hàng này thực hợp khẩu vị của Hạ Vân Phong nhưng Hạ Vân Phong hôm nay cũng rất ít cùng hắn nói chuyện với nhau.
Đều là Hoằng Dạ nói còn Hạ Vân Phong chỉ nghe, ngẫu nhiên gật đầu trả lời hai tiếng.


“Ngươi không phải cũng giống những người đó, cũng không tin tưởng ta.” Hoằng Dạ ánh mắt xa xăm dừng ở ngoài cửa sổ, hắn nhận thấy được Hạ Vân Phong gần đây đối với hắn rất lãnh đạm.
Hạ Vân Phong không trả lời.


Hai người ăn cơm đều không có nói nữa, thẳng đến khi ăn xong, Hạ Vân Phong không chút hoang mang động động môi: “Ta tin tưởng.” Y chưa từng có hoài nghi Hoằng Dạ.
Hoằng Dạ nghe thấy đáp án, tầm mắt hắn rơi xuống trên người Hạ Vân Phong: “Ta thật sự không có làm gì.”


“Ta biết.” Hạ Vân Phong thong dong nhìn về phía hắn, y cũng hiểu được mấy ngày nay đối đãi xa cách với Hoằng Dạ như vậy cũng đủ rồi, nhìn thấy bộ dáng Hoằng Dạ có chút thất vọng, y lười biếng ra tiếng, “Ăn xong sớm một chút về nhà, ta mệt mỏi.”


Hoằng Dạ đem chuyện tình ngày hôm đó đều nói cho Hạ Vân Phong, nữ nhân kia là muốn tìm hắn nối lại tình xưa, nhưng hắn cự tuyệt. Vì thế nên nữ nhân kia uống rượu nháo khóc nói muốn tự sát (phiền chết được, gặp phải ta thì tự sinh tự diệt nhá =..=), hắn cũng chỉ đành đi ra ngoài.


Bởi vì bạn gái mối tình đầu của hắn là người nước ngoài, cho nên đối với chuyện trong nước không quen, Hoằng Dạ không có khả năng mang nữ nhân kia đến nhà mình, nên đã đưa nữ nhân kia trở về khách sạn……


Hắn chờ cảm xúc nữ nhân kia ổn định sau mới rời đi, chuyện quá khứ Hoằng Dạ cũng không nghĩ nhắc lại, Hạ Vân Phong cũng không có truy vấn. Y không có lý do gì không tin Hoằng Dạ.


Y mới đầu là có chút bất mãn nhưng y không phải người không phân rõ phải trái. Y cũng biết Hoằng Dạ là một người không thích giải thích, bất quá hôm nay có thể nói cho y những điều này, y cũng sẽ không tiếp tục truy cứu.


Lúc hai người về nhà, trong nhà mọi thứ đều đã đổi xong, trong phòng khách không có bật đèn, Hạ Vân Phong đã nghĩ đi phòng Ngao Dương ngủ, nhưng lại bị Hoằng Dạ kéo đến trong phòng.


Suốt một tuần kế tiếp Hoằng Dạ ở lại trong nhà, hơn nữa bỏ hết một ít xã giao không cần thiết. Hạ Vân Phong vẫn là mỗi ngày ở dưới lầu bồi Ngao Dương, sau đó Hoằng Dạ đều ở cùng y.


Mỗi khi Ngao Dương xem TV hoặc là chơi game, Hoằng Dạ hoặc là an vị xem báo, hoặc là liền mát xa cho Hạ Vân Phong, giống như một chút cũng không cảm thấy nhàm chán…… (>w< hình mẫu mơ ước của ta)


Nếu đổi lại là Tần Diễm cùng Hình Liệt, đã sớm đi ra ngoài, căn bản không có kiên nhẫn như vậy làm bạn với y. Hoằng Dạ là nhi tử có kiên nhẫn nhất trong số các nhi tử của y.


Hôm nay Ngao Dương được Tần Diễm cùng Hình Liệt mang đi ra biển chơi, bởi vì trời quá nắng Hạ Vân Phong cũng không đi, Hoằng Dạ cũng ở lại trong nhà bồi y.


Đầu Hạ Vân Phong tựa vào trên đùi Hoằng Dạ, lực đạo trên ngón tay xinh đẹp của Hoằng Dạ thực thích hợp thay y mát xa đầu, y bán híp hai tròng mắt lặng yên đánh giá Hoằng Dạ……
Hoằng Dạ so với trên TV đẹp trai hơn.


Lúc hắn ở nhà đều thực tùy ý, Hạ Vân Phong nhìn thôi trong lòng cũng thoải mái, hơn nữa mỗi lần hắn tới gần Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong đều ngửi thấy cổ hương nước hoa cao cấp thản nhiên kia trên người hắn……
Thực hợp lòng người.
Hạ Vân Phong thực thích mùi hương này……


“Ngươi như thế nào không cùng bọn đệ đệ đi chơi?” Hạ Vân Phong chậm rãi ngồi dậy, lấy tay vỗ về sau gáy chậm rãi chuyển động cổ, “Ngươi đêm nay còn có việc gì khác sao?”
Bằng không, vì sao không đi……
“Ta ở nhà cùng ngươi, không tốt sao?” Hoằng Dạ hỏi lại y.


“Ngươi không đi?”
“Đã nói muốn cùng ngươi, đương nhiên không đi.” Hoằng Dạ tiến đến trước mắt Hạ Vân Phong, ánh mắt hắn dừng ở trên đôi môi đang hàm cái tẩu có chút đỏ lên của Hạ Vân Phong……


“Ân.” Hạ Vân Phong thong thả một lần nữa nằm xuống, đầu của y gối lên đệm sô pha, y thoải mái thay đổi tư thế, chân tự nhiên khoát lên trên người Hoằng Dạ.


Ấn ký bị Tần Diễm nặn ra trên người y cũng biến mất rồi…… ( Hóa ra là phải lặn hết dấu cũ bác mới câu dẫn đứa tiếp để tạo dấu mới =.=)


Hạ Vân Phong cứ như vậy ngủ đến chiều, Hoằng Dạ ở bên cạnh y ngồi như vậy suốt một buổi chiều, hắn vẫn cứ như vậy im lặng nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong, đôi mắt bình tĩnh ôn hòa kia của hắn lộ ra nhợt nhạt quang hoa mê người……
Thản nhiên.
Ôn nhu.
Mang theo vài phần ý cười.


Hắn biết Hạ Vân Phong không có sinh khí, đồng thời cũng biết Hạ Vân Phong đang lo lắng cái gì, hắn cầm tay Hạ Vân Phong, đặt ở bên môi tự nhiên hôn một chút: “Ta sẽ không đi, yên tâm ngủ.”
“……”
“Kỳ thật vấn đề về mặt tình cảm của ta, ngươi không cần quá để ý.”


Hoằng Dạ nắm tay Hạ Vân Phong, thưởng thức các ngón tay của Hạ Vân Phong: “Cũng không cần để ở trong lòng, ta sẽ hảo hảo xử lý.” Hắn nói xong, nắm tay Hạ Vân Phong thưởng thức trong chốc lát, lại hôn hôn……( ¬ ôn nhu chịu hem nổi)
Đầu ngón tay Hạ Vân Phong nhẹ nhàng mà giật giật nhưng Hạ Vân Phong không tỉnh.


Rất nhanh.
Hoằng Dạ liền cảm giác được Hạ Vân Phong thong thả nắm chặt tay hắn……
“Ân.”
Hạ Vân Phong như có như không từ trong xoang mũi lên tiếng, nhợt nhạt, làm cho người ta khó có thể nắm bắt……
Y biết Hoằng Dạ sẽ xử lý rất khá.
Cho nên.
Y căn bản là không lo lắng.


Chuyện Hạ Vân Phong lần trước ở nhà bị người kê đơn (= hạ dược), y cũng không có nói cho Hoằng Dạ, trừ bỏ Tần Diễm ra, còn lại không ai biết. Y không muốn nói ra, đấy cũng không phải cái chuyện gì vinh quang.
Từ lần đó sau.
Người kia vốn không có gọi điện đến.
Y xem như thanh tịnh được vài ngày.


Mấy ngày hôm trước, Hạ Vân Phong thừa lúc bọn họ cũng chưa về nhà, tìm một chuyên gia giám sát đến đây tìm ra tất cả các thiết bị theo dõi trong nhà tháo dỡ hết, gia tăng không ít vệ sĩ canh gác trong viện.


Y không có lắp thiết bị theo dõi bởi vì y không muốn trong nhà thoạt nhìn giống trại tạm giam. Tuy rằng biệt thự phòng thủ thực nghiêm mật, nhưng cũng không có nghĩa người ngoài vào không được, chưa đến ngày sự tình sáng tỏ, y cũng sẽ không có tùy tiện loạn kết luận.
Dù sao.


Một ngày nào đó, người kia cũng sẽ chủ động xuất hiện.
Buổi chiều này, an nhàn lại thoải mái, Hạ Vân Phong ngủ thật sự thoải mái, Hoằng Dạ cũng liền im lặng bồi ở bên cạnh y, thẳng đến y tỉnh ngủ mới thôi……
Đêm nay.


Hạ Vân Phong tâm tình hảo, y lại mang theo Hoằng Dạ đi gặp mặt cùng mấy lão đại. Lần này là ở một gian nhà hàng cao cấp phong cách triều nhà Hán, phục vụ sinh bên trong đều là mặc Hán phục.
Hoàn toàn là hơi thở cổ điển.


Lần này là địa phương Thanh bang chọn, cũng là địa đầu (nơi quan trọng nhất, phát triển nhất, phồn hoa nhất ấy, là địa phương dẫn đầu. Cứ hiểu theo hàm nghĩa cực kì quan trọng là được) của Thanh bang Tây khu, những người này đều biết Hoằng Dạ là nhi tử Hạ Vân Phong, Hoằng Dạ với những người này đã cùng ăn cơm vài lần, cũng đã rất quen thuộc. Hai người tiến vào ghế lô sau liền cởi giày, nhìn thấy Hạ Vân Phong đến đây, vài vị cũng là lão đại đều gật đầu chào hỏi, mà Hoằng Dạ cũng thực chủ động, thực lễ phép cùng các vị chào hỏi.


“Vân gia, nhi tử ngươi thật sự là hiểu chuyện, mỗi lần đều cùng ngươi đến gặp mặt chúng ta.”


“Ngươi nói đùa rồi, Hoằng Dạ còn quá trẻ, ta dẫn nó đi ra gặp nhiều để quen mặt, còn phải cần các vị dạy nó thêm.” Hạ Vân Phong ngồi ở bên cạnh lão đại Thanh bang, lập tức có mỹ nữ lại đây thay y chuẩn bị cơm.
Hoằng Dạ trước hướng các vị kính rượu.
Uống xong sau, vẫn là thực thanh tỉnh.


Lần này Thanh Dương lão đại Thanh bang dẫn theo một siêu sao mà gần đây rất đỏ (= nổi tiếng) ( đại thúc kìa tung bông) đến buổi tụ họp. Bởi vì Thanh Dương chưa bao giờ mang người ngoài đến những buổi tụ tập thế này, vì thế ngay cả Hạ Vân Phong cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần.


Nam nhân kia, bản thủ bản cước (= vụng về), bát trên bàn đều đánh nghiêng vài lần, Hoằng Dạ còn thân sĩ thay nam nhân kia đỡ bát: “Cẩn thận.” Hoằng Dạ nhắc nhở nam nhân kia.
“Cám ơn.”


Nam nhân kia cảm kích nhìn Hoằng Dạ liếc mắt một cái, Hạ Vân Phong đang cùng Thanh Dương đàm sự tình, cũng chính là chuyện lần trước lô hàng bị cướp đi kia, hai người khoảng cách thật sự gần……
Nói chuyện đều rất chậm. (đều lười như nhau =..=)


Nhưng ánh mắt hai người đều dừng ở chỗ Hoằng Dạ, nam ngôi sao kia đánh nghiêng rượu, Hoằng Dạ đang thay hắn lau người, nam nhân kia thực ngại ngùng nói lời cảm tạ với Hoằng Dạ.
Hạ Vân Phong cùng Thanh Dương cũng bất động thanh sắc nhìn bọn hắn chằm chằm……


“Ta biết ngươi.” Hoằng Dạ đối với nam nhân kia nói, “Ngươi hình như là họ Lâm…… (ân, họ Lâm, là ngôi sao, vụng về, cùng đi với Thanh Dương, mọi người đoán ra là ai chứ hả? Thúc cũng đã xuất hiện ở chương 43 rùi đấy, ta cũng thích thúc lắm cơ -)”


“Ân……” Siêu sao kia ôn hòa gật đầu, liền cúi đầu tự mình bắt đầu lau quần, Hoằng Dạ giống như hiểu được cái gì, cũng không có hỏi lại nữa, ngược lại bắt đầu cùng mấy bằng hữu của Hạ Vân Phong hàn huyên.


Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, mà Thanh Dương thừa lúc nam ngôi sao kia đi toilet sửa sang lại, hắn tiến đến bên tai Hạ Vân Phong thong thả: “Vân gia, nhi tử ngươi rất can đảm, sờ người của ta, như thế nào ta cũng phải sờ lại. (=..= đạo lý j thế này)” Tay hắn theo lưng Hạ Vân Phong, chậm rãi trượt về phía thắt lưng Hạ Vân Phong……


“Ngứa quá.” Hạ Vân Phong nhắc nhở hắn, nhưng không có hất tay hắn ra.
Thanh Dương nhìn y, tiến đến bên tai y nói nhỏ: “Nhi tử ngươi sắp nổi bão rồi.” Hắn tôn kính nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái, giống như an ủi vỗ vỗ thắt lưng Hạ Vân Phong, liền đứng dậy tỏ ý phải đi trước.


Hạ Vân Phong lúc này mới nhìn về phía Hoằng Dạ, mà lúc này, Hoằng Dạ chính đang nhìn không chớp mắt theo dõi y, có chút sinh khí, nhưng tựa hồ là ngại cho có người ở đây, nên không nói gì thêm.
“Giận?” Hạ Vân Phong hỏi hắn.
“Ân.” Hoằng Dạ rất thành thực.


“Vậy đêm nay chúng ta sớm một chút trở về.” Hạ Vân Phong nói một câu không hề có mục đích gì, nhưng nghe vào trong lỗ tai Hoằng Dạ liền có môt khẩu vị khác. Hắn cảm thấy Hạ Vân Phong đang mời hắn. (cho anh này tự kỷ một chút =..=)
Hai người ngồi không bao lâu, liền ly khai……


Nhưng hai người vừa mới đi đến hành lang liền nhìn thấy Hạ Đông đỡ Tần Diễm uống say đến độ không biết gì từ trong ghế lô đi ra. Miệng Tần Diễm còn không ngừng hộc ra tiếng anh, Hạ Vân Phong bất động thanh sắc đánh giá hai người…….. Vài lời của beta: Đại thúc xuất hiện và phát hiện Thanh lão đại cũng rất sợ vợ, phải đợi vợ đi toilet mới dám trêu chọc Vân gia, òa Thanh Dương đáng yêu quá cơ chảy nước miếng