Trên người cả hai tràn đầy mồ hôi……
“Thoải mái hơn không?” trên lông mi Hoằng Dạ dính hơi nước ngưng kết, tinh mâu mê người của hắn đã lộ ra ươn ướt, hai tay hắn tự nhiên giữ ở thắt lưng Hạ Vân Phong.
Bởi vì lúc nãy Hạ Vân Phong cứ nói chán quá, không thoải mái……
Bảo y đi.
Y cũng đi không được. (=..= ta oải thúc lắm rồi nga)
“Ân, tốt hơn rồi.” môi Hạ Vân Phong rất nóng, trong miệng y phun ra hơi thở nóng đến nỗi thần trí Hoằng Dạ cũng không còn thanh tỉnh nữa, trong đôi mắt lười biếng của y lộ ra vài phần mê say.
Nhưng miệng Hạ Vân Phong giống như không phải đang phát ra tiếng kêu rên không thoải mái, ngực y nóng bừng, rượu đang thiêu đốt ở trong thân thể, thân thể hai người đều vừa nhiệt lại vừa nóng.
Hoằng Dạ cũng quy củ, chỉ ôm y, không có bao nhiêu động tác dư thừa, hắn đang rất muốn ôm Hạ Vân Phong đi ra ngoài, Hạ Vân Phong chậm rãi nâng hai mắt lên, mắt say lờ đờ nhìn chăm chú vào Hoằng Dạ……
“Ta khát nước.”
Hạ Vân Phong cừ động, nhiệt khí phun ở trên môi Hoằng Dạ, mà giờ này khắc này ánh mắt ướt át kia của Hạ Vân Phong như ngọn lửa kích động ngọn lửa áp lực trong lòng Hoằng Dạ……
“Khát nước?” Hoằng Dạ hai tay quy củ ôm thắt lưng y, ánh mắt dừng ở trên đôi môi hơi ướt kia của Hạ Vân Phong.
“Ân.” Hạ Vân Phong chậm rãi đáp nhẹ. Y chỉ cảm thấy như đang tự đặt mình trong sa mạc, mong muốn một mảnh ốc đảo tìm kiếm đã lâu, y rất khát nước, lại không muốn động.
Lười……
Vô lực……
Mỏi mệt cùng với một chút khát vọng……
Hoằng Dạ buông lỏng cái tay ôm thắt lưng Hạ Vân Phong ra, Hạ Vân Phong cũng dần dần đứng vững vàng, y chậm rãi lui ra phía sau, phía sau lưng ướt át tựa vào bên cạnh, cảm giác được Hoằng Dạ áp lại đây, hai tay của y theo ngực Hoằng Dạ, chậm qua xoa đầu vai Hoằng Dạ, trên thân hai người đều có bọt nước tinh tế……
Giọt nước kia rất nhỏ, thật trong suốt, lướt qua làn da mềm dẻo, dưới ngọn đèn mờ ảo càng phát ra dụ hoặc.
Hoằng Dạ để sát vào y……
Vươn đầu lưỡi ẩm mềm ra, nhẹ nhàng xoa chịu đôi môi khô khốc của Hạ Vân Phong, xúc cảm cực nóng kia làm cho hơi thở Hạ Vân Phong tăng thêm, lông mi trên đôi mắt hờ khép của y không chút chấn động.
Tuy rằng y uống rượu.
Nhưng y vẫn biết rất rõ, người trước mắt đang nghiêng đầu dùng đầu lưỡi vẽ bề ngoài môi y này là Hoằng Dạ.
Mà Hoằng Dạ……
Cũng rất thanh tỉnh……
Xông lâu như vậy, mùi rượu đã tan không ít, tuy còn có chút men say, nhưng người trước mắt là ai, cả gau vẫn có thể phân biệt rõ ràng, nhìn thân hình hoàn mỹ của nhi tử, cảm giác độ ấm quen thuộc trên thân thể nhi tử, Hạ Vân Phong thậm chí có chút hoài niệm thời điểm trước kia cùng Hoằng Dạ một chỗ, có thể ôm mà không kiêng nể gì.
“Còn khát không?” đôi môi Hoằng Dạ nhẹ nhàng trêu chọc bờ môi của y, phối hợp động tác thong thả của Hạ Vân Phong, hai người đều hơi mở môi ra, dùng môi cánh hoa thong thả ma sát cao thấp đôi môi của nhau……
“Khát.” Hạ Vân Phong lười biếng trả lời.
Khát nước……
“Không có nước.” hai tay Hoằng Dạ vuốt ve thân thể bị hơi nước ướt át của Hạ Vân Phong, nhìn thấy đáy mắt lười biếng của Hạ Vân Phong ẩn ẩn lộ ra vài phần thất vọng, hắn nhấp mân môi dưới Hạ Vân Phong, “Ta đi lấy nước cho ngươi, ngươi muốn uống cái gì?”
“Ngươi uống cái gì, ta uống cái đó.” Hạ Vân Phong động môi dưới, y đang cười, cười đến lười biếng.
Hoằng Dạ hôn hôn môi y, xả qua khăn tắm bên cạnh quấn ở trên người mình, lại lấy qua một cái khác khoát lên trên thân Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong mềm nhũn ngồi dựa vào ở trên bục gỗ, y dùng khuỷu tay vô lực chống đỡ bậc thang, ánh mắt y lặng yên dừng ở trên thân Hoằng Dạ, vừa rồi môi y đụng phải môi Hoằng Dạ.
Hiện tại.
Hơi thở của y còn hơi chút nóng lên, suy nghĩ hơi chút hỗn độn.
Vừa rồi……
Y và nhi tử……
Hạ Vân Phong có chút đăm chiêu lấy ngón tay nhẹ nhàng chạm môi mình, y biết Hoằng Dạ cũng thanh tỉnh, y nhìn Hoằng Dạ mở cửa đi ra ngoài mới nhíu mày.
Đây là không đúng.
Nhưng mà hôn nhẹ thì còn được. (như thía thì mấy ca ko thỏa mãn =..=)
Chỉ cần không vi phạm quá phận, y vẫn có thể dễ dàng tha thứ.
Lúc Hoằng Dạ trở về Hạ Vân Phong cũng sắp ngủ, hắn chỉ lấy trà giải rượu lạnh cho Hạ Vân Phong, thấy Hạ Vân Phong thong thả gật đầu, hắn đút Hạ Vân Phong uống mấy hớp.
“Thời gian không còn sớm nữa.” Hoằng Dạ nhắc nhở y.
“Ngươi muốn về?” Hạ Vân Phong nâng mắt lên, nhìn về phía Hoằng Dạ đứng ở trước người, thấy Hoằng Dạ gật đầu, y cũng liền gật đầu đáp ứng, sau đó Hoằng Dạ ôm y đi xả nước.
Trên xe.
Hoằng Dạ dựng màn xe ở tòa sau lên chặn tầm mắt lái xe, hai người đã hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng Hạ Vân Phong vẫn không có khí lực nhắm mắt lại ngủ.
“Ta biết ngươi không ngủ.” Hoằng Dạ duỗi tay ôm chầm thắt lưng y, làm cho cả người Hạ Vân Phong dựa vào hắn.
Vừa rồi.
Hắn thiếu một chút liền phạm sai lầm.
Vì lúc Hạ Vân Phong nói khát nước, hắn rất muốn dùng miệng thay Hạ Vân Phong giải “Khát”, bất quá đêm nay Hạ Vân Phong dẫn hắn ra ngoài gặp lão đại các khu, cũng nói lên Hạ Vân Phong rất để ý con lớn nhất là hắn đây.
Hơn nữa.
Hạ Vân Phong cho phép Hoằng Dạ chạm môi y.
Hạ Vân Phong nghe Hoằng Dạ ở bên tai nói chuyện với y, nhiệt khí thản nhiên khiến y có chút ngứa, y chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt ổn định nhìn Hoằng Dạ……
“Ngươi chưa từng gọi ta là ba.” cả người Hạ Vân Phong nửa tựa vào trên người Hoằng Dạ, bởi vì Hoằng Dạ dựa lưng vào cửa xe, hai tay ôm thắt lưng y.
“……” Hắn không muốn kêu. (ko gọi lão ba, chắc gọi được lão bà phải ko ca cười gian)
“Không gọi cũng không sao.” Kỳ thật Hạ Vân Phong cũng không quá để ý, vì trước kia Hoằng Dạ và y có loại quan hệ như yêu đương, y biết Hoằng Dạ khẳng định rất khó nhận.
“……”
“Chuyện trước kia, ngươi hãy quên đi.” Hạ Vân Phong bảo hắn quên chuyện trước kia đi, đồng thời cũng……“Nếu ngươi để ý, chuyện đêm nay, ngươi cũng quên đi.”
“……”
Hạ Vân Phong nhắm mắt tựa vào trên người Hoằng Dạ ngủ, Hoằng Dạ là nhi tử y, y thật ra cảm thấy không sao cả, dù sao Hoằng Dạ là con của y, y cũng thường xuyên cùng Ngao Dương hôn nhẹ.
Y ngủ trong chốc lát, cảm giác được Hoằng Dạ ôm chặt y: “Ta cảm thấy khi còn rất nhỏ, ba ta đã không muốn ta nữa nên sai người đưa ta ra nước ngoài, ấn tượng của ta đối với phụ thân rất mơ hồ, thậm chí ta không nhớ rõ bộ dạng của hắn.” giọng hắn rất nhẹ, rất bình tĩnh……
Hạ Vân Phong dựa vào hắn, mở mắt ra…
“Ân.” Y nhẹ nhàng lên tiếng.
“Cho nên từ nhỏ ta vốn không có ba ba, ta lớn lên trong viện phúc lợi ở nước ngoài.” Vì Hoằng Dạ có thành tích nổi trội xuất sắc, rất cố gắng, nên một đường được đưa lên học viện cao nhất, hơn nữa hắn rất có thiên phú, nên đã trở thành nhà thiết kế xa xỉ phẩm nổi tiếng quốc tế, thân thế của hắn, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói qua với người khác.
Tuy từ nhỏ hắn chưa ăn qua cực khổ gì, một đường đều xuôi chèo mát mái, nhưng những cái này đều phải dùng sự cố gắng và sự thông minh tài trí của hắn để đổi lấy, chỉ có đối với định nghĩa phụ thân này, hắn rất mơ hồ.
“Đều là ta không tốt.” Hạ Vân Phong biết lúc y còn trẻ không đúng, thời điểm kia hoàn toàn không để ý đến chuyện cùng gia đình, thế nên y mới tìm ra mấy đứa con cách đây không lâu.
Hoằng Dạ tiến tới trước mắt Hạ Vân Phong, nghiêng đầu nhẹ nhàng trác đôi môi y một cái: “Nhìn thấy các tiểu bằng hữu có thể được ba ba mụ mụ hôn môi, ta rất hâm mộ.”
Trước đây, lúc Hoằng Dạ bắt đầu tới trường, nhìn thấy những người cha người mẹ tóc vàng mắt xanh nước ngoài mang theo đứa nhỏ đến trường học, lúc gần đi sẽ hôn môi đứa nhỏ, mà từ nhỏ đến lớn, hắn đều đi học một mình.
Hạ Vân Phong nghe xong cũng không nói gì.
Thẳng đến khi xe dừng ở trước cửa nhà.
Xe dừng ổn rồi Hoằng Dạ mới che lại khe hở màn xe, tiến tới bên môi Hạ Vân Phong, không tiếng động nói một câu: “Hiện tại đã đến lúc phải bù lại ta mấy cái hôn này, ngươi nói có được không? (muốn ăn đậu hủ thì nói, viện cớ làm gì =..=) ”
Những năm tháng mất đi điều vốn có, những gì đã qua cũng tìm không trở lại nên bây giờ hắn muốn bù lại……
Như vậy vẫn chưa quá muộn……
Trong mắt Hạ Vân Phong không hề gợn sóng, nhưng lông mi che đôi mắt kia cũng không chút chấn động, làm cho người ta nhìn không ra giờ phút này y suy nghĩ cái gì, y rất trấn định.
Đối mặt nhi tử yêu cầu.
Y không có gật đầu.
Đồng thời cũng không có lắc đầu.
Hoằng Dạ nhìn y trong chốc lát, thấp giọng gọi một tiêng: “Ba ba……” Hắn nói xong liền cắn đôi môi Hạ Vân Phong, đáy mắt trầm định của Hạ Vân Phong nổi lên tinh tế gợn sóng……
Hoằng Dạ đặt y ở trong xe, một bàn tay ôm thắt lưng y, một bàn tay ổn định cằm y, hắn nghiêng đầu chặn khuôn mặt Hạ Vân Phong, ôm lấy cả người Hạ Vân Phong……
Nụ hôn trong nháy mắt cũng trở nên sâu sắc thêm, trong nụ hôn ôn hòa của hắn mang theo một chút cường thế, làm cho người ta không thể cự tuyệt hắn, cho dù là triền miên hôn lưỡi nóng ướt, Hạ Vân Phong cũng vô pháp cự tuyệt……
Hoằng Dạ hôn rất sâu, điều này làm cho Hạ Vân Phong thậm chí có loại cảm giác hít thở không thông, nhưng y lại không có đẩy Hoằng Dạ ra, y chậm rãi cầm lấy cái tay đang nắm cằm y của Hoằng Dạ, nhắm mắt tùy ý Hoằng Dạ hôn.
Hoằng Dạ rất nhanh liền buông lỏng y ra, nhưng không có buông ra y: “Ngươi chờ ta một lát.”
Hạ Vân Phong không muốn chờ hắn: “Xuống xe đi.” Y nói rất cứng rắn, giọng y chắc chắn lại vô lực.
Hoằng Dạ chặn lại cửa xe.
Cũng trực tiếp giở lên màn xe nói: “Lưu bá, ngươi trước xuống xe.”
“Lão Lưu, không cần xuống xe.” Hạ Vân Phong biết Hoằng Dạ muốn làm gì, y lập tức bảo lái xe không cần xuống xe, ít nhất như vậy Hoằng Dạ sẽ không làm ra chuyện gì với y. (nó gọi một tiếng “Ba ba” ko phải là muốn bù lại mấy cái hôn, mà nó đòi ăn hết đậu hủ, này được nga =..=)
Hoằng Dạ rất lãnh tĩnh nhìn Hạ Vân Phong, hắn cũng không cưỡng cầu, không xuống xe thì không xuống xe, hắn lại che màn xe lại, phía trước căn bản nhìn không tới động tĩnh phía sau, bất quá Hạ Vân Phong biết, như thế này……
Xe sẽ bị chấn động. (thú tính nổi lên là cản ko được nó đâu ¬¬)
Rất nhanh.
Hạ Vân Phong lại bị Hoằng Dạ hôn, y rõ ràng cảm giác được xúc cảm nóng ướt của đầu lưỡi Hoằng Dạ kia, rất quen thuộc, bàn tay kia của Hoằng Dạ vuốt ve y, khiến thân thể y hơi run run.
Hai người vốn đều nghĩ có thể sẽ không phát sinh gì cả, nhẫn qua vừa rồi lại nhẫn không qua hiện tại, nam nhân đều rất dễ dàng bị khơi gợi cảm giác, một khi dấy lên liệt hỏa……
Nếu muốn tắt, còn có chút khó khăn.
Lúc Hoằng Dạ hôn môi, vuốt ve y, cảm giác được thân thể Hạ Vân Phong không có phản kháng, nên hắn mới tiếp tục hôn sâu Hạ Vân Phong, hơn nữa áo Hạ Vân Phong hơi hơi rộng mở……
Đáy mắt kia nhộn nhạo rất nhỏ, lười đến nỗi khiến cho người ta muốn dùng lực quấy đục y, hơn nữa hơi thở Hạ Vân Phong thoáng trầm trọng, trong xe rất yên tĩnh, tiếng hít thở cùng lời lẽ dây dưa của hai người và tiếng đôi môi ʍút̼ mân lại phá lệ rõ ràng.
Hạ Vân Phong hừ lên.
Âm thanh ái muội rất rõ ràng, sau lại nghe thấy tiếng cười trong sáng của Hoằng Dạ, sau đó liền truyền tới tiếng quần áo ma sát thân thể, hơn nữa thân thể hai người chuyển động……
Xe rung động rất nhỏ.
“Vân gia, đại thiếu gia, có phải xảy ra chuyện gì hay không?” Lão Lưu có chút nghi hoặc hỏi hai người ở phía sau đang lời lẽ dây dưa, vì chấn động tới đây, bằng không xe sẽ không rung.
Mà lúc này.
Hạ Vân Phong bị Hoằng Dạ hôn rất thoải mái, Hoằng Dạ nhẹ nhàng cắn môi y, nhẹ nhàng hấp hôn đầu lưỡi y, vốn mới đầu chỉ là nụ hôn đơn giản về sau trở nên càng ngày càng phức tạp……
Nhưng y cảm thấy rất thoải mái, cũng không có gì phản cảm.
“Ta là nhi tử ngươi.” Hoằng Dạ một bên không tiếng động nhắc nhở y, một bên lấy tay tháo đai nịt của y.
Toàn bộ quá trình, Hạ Vân Phong đều nhìn chăm chú vào hắn.
Nhưng y lại không kêu dừng tay.
“Ta biết.” Hạ Vân Phong cũng cử động môi, trả lời hắn như vậy, chẳng qua hơi thở y rất chậm rất dài, cũng thập phần nóng rực, y nhìn Hoằng Dạ mở khóa kéo quần của y ra……
“Ngươi không ngăn cản ta?” Hoằng Dạ quỳ gối giữa hai chân Hạ Vân Phong, hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, “Ngươi không ngăn cản ta, ta sẽ tiếp tục.” Hắn chậm rãi……
Kéo quần Hạ Vân Phong xuống……
Hạ Vân Phong bắt lấy tay hắn, không có khí lực gì, y lười biếng nhắc nhở: “Ta là ba ba ngươi.” Y đang nhắc nhở Hoằng Dạ, Hoằng Dạ thật sự không ngại làm như vậy?
“Ta cũng biết.” Hoằng Dạ cũng rất thản nhiên nhìn y, ngón tay thon dài của hắn giữ chặt lưng quần Hạ Vân Phong.
Hai người đều rất thanh tỉnh.
Đều biết đối phương là ai, cũng biết bọn họ là quan hệ gì……
“Ngươi sẽ không hối hận sao?” Hạ Vân Phong lười biếng tựa vào trên ghế da rộng thùng thình, y chỉ có thể hỏi như vậy, vì Hoằng Dạ cũng đồng dạng rất lý trí hỏi ý kiến y.
Rất nhanh.
Hoằng Dạ liền hỏi lại: “Ngươi sẽ hối hận sao?” Hai người hỏi đến độ giống nhau, nhưng cả hai đều không trả lời, giống như đều hiểu được ý tứ đối phương.
Nhất thời.
Hạ Vân Phong chỉ cảm thấy dưới thân chợt lạnh, y chậm rì rì nói một câu với lái xe: “Lão Lưu xuống xe.” Y nói rất thong dong, y chậm rãi động thân vô ý thức mở chân ra……
Hoằng Dạ nghĩ y đồng ý liền trực tiếp cởi dây lưng, tự nhiên tiến lên phía trước, hoàn toàn đè ép y: “Lưu bá mau xuống xe.” Hắn thúc giục lái xe đi mau.
Lái xe đang đổ mồ hôi. (tội nghiệp chưa, tưởng chọc vô ổ kiến lửa =..=)
“Ta lập tức xuống liền.” Lưu bá cọ xát mở cửa xe ra, nhưng tựa hồ lại nghĩ tới gì đó, “Vân gia, nhị thiếu gia nói hắn muốn dùng xe.”
Hạ Vân Phong hiện tại quản không được nhiều như vậy nữa, y ổn định hô hấp mình, dị thường bình tĩnh mà thong thả nói: “Đã trễ thế này còn dùng xe cái gì, ngươi nói với nhị thiếu gia, buổi tối không cần xuất môn.”
“……” Lái xe đứng ở bên ngoài, thấy không rõ lắm tình huống bên trong, nhưng lại đang đổ mồ hôi.
Hoằng Dạ thay Hạ Vân Phong bổ sung: “Lưu bá, ngươi nói với nhị đệ ta, muốn dùng ngày mai hãy dùng, buổi tối xuất môn rất nguy hiểm.” Hắn một bên ngữ khí vững vàng nói, một bên tách chân Hạ Vân Phong ra…… (làm chuyện này mà nó tỉnh zậy đó =..=)
[3820]