Dụ Tội

Chương 129

Edit: Đa Mộng
Beta: Trangki
Hạ Vân Phong đương nhiên cũng không có khả năng thay hắn dùng miệng làm, cùng lắm cũng chỉ lấy tay dạy nhi tử. Y nói cho Ngao Dương như vậy là không đúng, Ngao Dương nghe xong sau không có yêu cầu lại.
Trầm mặc một lúc lâu sau, Hạ Vân Phong trước tiên thong thả mở miệng hỏi nhi tử……


“Ngao Dương, ngươi còn có nhớ hay không mẹ ngươi tên gọi là gì?” Hạ Vân Phong một bên thay nhi tử giải quyết vấn đề, một bên ánh mắt trầm định nhìn con của y, y nói chuyện rất thong thả.


“Không biết.” Ngao Dương thật cẩn thận lắc đầu, hắn nói cho Hạ Vân Phong hắn chỉ nhớ rõ, mẹ có nói qua ba ba thích những ngày trời mưa, còn những cái khác hắn cái gì cũng không biết……


Hạ Vân Phong biết nhi tử trước đây không lâu bị thương ở đầu, trở nên không giống người bình thường, học cái gì cũng đều phải chậm một chút. Chỉ số thông minh của nhi tử cũng không cao cho nên y cũng không có hỏi nhiều.
Ngao Dương ôm y.


Tiếng thở dốc quanh quẩn bồi hồi bên tai y, vât thể trong tay y cũng càng ngày càng cứng rắn, nóng bỏng…….
Còn không ra.
Hạ Vân Phong mệt chết đi rồi.
Tay hắn có chút bủn rủn……


“Chưa được sao?” cái trán tinh tế của Hạ Vân Phong chảy ra mồ hôi, y thay Ngao Dương làm hơn nửa giờ rồi, Ngao Dương thực kiên trì, còn chưa có đi ra, chỉ ôm y.
“Còn chưa được……” hai tay Ngao Dương vuốt ve thân thể y……


Hạ Vân Phong cảm giác được Ngao Dương đụng đến địa phương mẫn cảm của y, y muốn nhi tử buông tay ra, y để sát vào Ngao Dương, bảo Ngao Dương quy củ ngồi, không cần sờ loạn y.


Ngao Dương im lặng, ôm tay y bất động, chỉ có hơi thở tăng thêm. Khoảng cách hai người rất gần, hơi thở nóng rực của hắn “quấy rối” đôi môi Hạ Vân Phong.
“Ba……”


“Có gì muốn nói thì nói đi.” Hạ Vân Phong cúi đầu, xem Ngao Dương vì sao còn chưa tiết. Y nhìn thấy địa phương kia của nhi tử, có chút phiếm hồng, cũng rất tinh thần, hắn chuẩn bị ngẩng đầu, lại cảm giác được Ngao Dương hôn hai má y……


Hạ Vân Phong thong thả nâng mắt lên nhìn phía Ngao Dương, y có chút ngoài ý muốn nhìn thấy Ngao Dương lại tiến gần y. Lần này Ngao Dương hôn môi y, Hạ Vân phong mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng động tác trên tay y cũng không có dừng, bởi vì y có cảm giác Ngao Dương sắp tiết ra, Ngao Dương có chút do dự thử hôn y vài cái.


Nhìn thấy Hạ Vân Phong không phản ứng, hắn chậm rãi đem môi do dự hôn lên môi Hạ Vân Phong, lần này hai tay của hắn cũng tiến vào bên trong áo ngủ Hạ Vân Phong……
Hạ Vân Phong sửng sốt.


Ngao Dương chẳng những vuốt ve địa phương mẫn cảm của y, Ngao Dương chậm rãi đè nén môi y, còn ý đồ khiêu mở đôi môi y, xâm nhập hôn môi y……


Mà Hạ Vân Phong rất nhanh liền cảm giác đầu lưỡi nóng ướt kia xâm nhập vào miệng y, dây dưa đầu lưỡi y, thật cẩn thận ɭϊếʍƈ hôn…… hơi thở Ngao Dương thực nóng, không có lúc nào là không làm cho Hạ Vân Phong cảm giác được phần cực nóng kia. Ngực Hạ Vân Phong đều chảy mồ hôi, theo động tác trên tay Hạ Vân Phong chậm rãi xiết chặt, Ngao Dương cũng dần dần ôm chặt hắn.


Ôm rất chặt……
Thực chặt……


Hạ Vân Phong muốn đẩy Ngao Dương ra nhưng hoàn toàn không có cơ hội, bởi vì Ngao Dương khí lực rất lớn, đem y ôm thật sự chặt. Hơn nữa hơi thở hai người đều hỗn loạn, đôi môi Ngao Dương đè nén y, hai người dây dưa cùng một chỗ. Xúc cảm nóng ướt phá lệ rõ ràng, đôi môi của nhau đang không ngừng khinh duyện cùng ɭϊếʍƈ hôn mà không ngừng nóng lên.


Bị nhi tử hôn.
Còn là bị nhi tử hôn lưỡi, điều này làm cho Hạ Vân Phong nhất thời không thể tiêu hóa được. Đôi môi Ngao Dương thật mềm mại, hơi thở cực nóng mà đầu lưỡi cũng dị thường nóng bỏng…….


Hạ Vân Phong cảm giác được Ngao Dương khi hôn thủy chung đều thật cẩn thận như vậy, nhưng tay hắn ôm Hạ Vân Phong cũng thực chặt, hoàn toàn không có dấu hiệu buông ra. Hơi thở Ngao Dương rất nặng, hô hấp cực nóng đều phả vào trên gương mặt Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong bán híp hai tròng mắt, đáy mắt trầm tĩnh kia tràn đầy hơi thở lười biếng.


Y hơi nhíu mi bởi vì Ngao Dương ôm y quá gần, theo động tác trên tay y tăng dần, Ngao Dương cũng hôn y càng thêm dùng sức, y biết Ngao Dương muốn tới rồi……


Lúc này đánh gãy Ngao Dương, như thế này nói không chừng còn muốn qua nửa giờ nữa mới tài năng thay Ngao Dương làm ra đến, cho nên Hạ Vân Phong liền tùy ý nhi tử ôm, hôn môi, thẳng đến trong tay y bị chất lỏng nóng bỏng xâm chiếm……


Ngao Dương hôn chậm lại, trong con mắt sáng kia lộ ra mệt mỏi sau khi cơn sóng triều qua đi. Hạ Vân Phong thấy Ngao Dương mặt đỏ bừng, y cũng chỉ có thể nói cho Ngao Dương biết lần sau phải tự mình làm, hơn nữa còn không được hôn y như vậy. Nếu như bị Tần Diễm biết, Tần Diễm sẽ tức giận. Hơn nữa sự việc hôm nay không thể nói cho bất cứ ai đặc biệt là Hình Liệt. (thúc sợ thằng đó bắt chước thì ko chỉ chừng đó =..=)


Ngao Dương gật đầu đáp ứng.
Hạ Vân Phong thay hắn lau khô thân thể, lại rửa sạch sẽ tay mình. Ngao Dương lại tiến lại đây ôm y, Hạ Vân Phong thấy nhi tử làm nũng thực đáng yêu, đối với y thực ỷ lại.


Y cũng không có đẩy Ngao Dương ra bởi vì Ngao Dương đáp ứng y, hơn nữa nhỏ giọng cam đoan lần sau sẽ tự mình làm, cũng sẽ không tiếp tục như vừa rồi hôn nhẹ Hạ Vân Phong.


Về sau liền miệng đối miệng hôn nhẹ Hạ Vân Phong, sẽ không dùng đầu lưỡi. Hạ Vân Phong biết nhi tử hiểu được ý tứ của y, cũng không có truy cứu cái gì.


Ngao Dương cứ như vậy ôm y, vẫn dựa vào y ngủ, Hạ Vân Phong cũng bán nằm. Bởi vì tối hôm qua y không ngủ được, vừa nãy lại thay Ngao Dương lấy tay làm thật lâu.
Tay y có điểm bủn rủn……


Cả người ôm nhi tử, thả lỏng nằm nghỉ ngơi. Tia nắng mặt trời lặn lan vào phòng khách, hai người ngủ say, trên người bao phủ vầng sáng màu cam nhợt nhạt, thản nhiên……
Thực yên tĩnh.
Rất hài hòa, cũng thực ôn nhu……
Hạ Vân Phong ngủ thật sự thoải mái, thời điểm y tỉnh lại đã là chín giờ rồi.


Ngao Dương bị động tác nhích người của Hạ Vân Phong đánh thức, hắn ôm Hạ Vân Phong, đem đầu chôn ở cần cổ Hạ Vân phong, cứ như vậy im lặng dựa vào, một chút cũng đều không có ý tứ buông tay.
Ngốc nhi tử này dính người đến nỗi muốn ném đều ném không xong.


“Ngao Dương, đã đói bụng chưa?” Hạ Vân Phong ôm hắn, chậm rãi vuốt ve sau gáy Ngao Dương. Ngao Dương mặc áo ngủ hoạt hình, vẫn ôm y không buông tay.
Ngao Dương cúi đầu, rất nhỏ tiếng trả lời: “Muốn uống sữa……”


Hạ Vân Phong bảo hắn ở phòng khách đợi một chút, y tự mình đi pha sữa nóng cho Ngao Dương.
Lúc y quay lại Ngao Dương lại mở TV ra, tiếp tục xem phim. (beta: đứng chào cờ thằng nhãi bất trị =.=)


Có điều lần này không có bật tiếng, vì trước kia Hạ Vân Phong từng nói với hắn, buổi tối ở phòng khách xem loại phim này không đươc mở âm thanh, bằng không sẽ quấy rầy đến Tần Diễm.


Ngao Dương một bên xem TV, một bên “ ừng ực” uống sữa. Hạ Vân Phong ngồi ở bên cạnh hắn, bảo hắn uống chậm một chút, còn cầm khăn tay thay Ngao Dương lau miệng.


Ngao Dương sau khi uống xong liền dừng ánh mắt trên mặt Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong một bên nói nhi tử thời điểm lần sau uống sữa uống chậm một chút, để tránh bị nóng đến lưỡi…..


Ngao Dương ngoan ngoãn gật đầu, ngón tay lặng lẽ nắm chặt ống tay áo Hạ Vân Phong: “Ba, thật tốt……” lông mi hắn nhẹ nhàng mà chấn động, chớp chớp……
Hạ Vân Phong phát hiện Ngao Dương ngượng ngùng, y cũng sẽ không thay Ngao Dương lau.


Ngao Dương đang muốn nói cái gì, điện thoại trong nhà lại đột nhiên vang lên. Hạ Vân Phong bảo Ngao Dương tự mình xem TV, y thong thả đi đến trước bàn điện thoại phục cổ, cầm lấy điện thoại.


Hạ Vân Phong nghĩ Tần Diễm gọi về, y đang chuẩn bị hỏi một chút Tần Diễm đêm nay vì sao trễ như vậy chưa trở về nhưng đầu kia điện thoại lại truyền đến một trận tiếng cười quái dị……..
Y lúc này đã biết, người gọi điện thoại đến là người lần trước kia.
Cái người gọi tới đe dọa y.


Hạ Vân Phong bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Ngao Dương một cái. Ngao Dương đang chuyên tâm xem TV, Hạ Vân Phong thong thả rũ mắt nhìn màn hình máy điện thoại biểu thị cuộc gọi đến nặc danh, y trầm mặc đợi đối phương nói chuyện.


“Hạ Vân Phong, ta gửi cho nhi tử ngươi ảnh chụp này ngươi cũng xem xong rồi đi, ta chụp được không?” giọng nói kỳ quái kia của đối phương từ đầu kia của điện thoại truyền đến, hoàn toàn nghe không rõ giọng của hắn lắm.


“Chụp không tồi.” Hạ Vân Phong rất lãnh tĩnh trả lời hắn, y ánh mắt trầm định nhìn chằm chằm điện thoại, thong thả bổ sung nói, “Ngươi là ai?” giọng y không lớn……
Thực thong thả……


Đối phương căn bản là không quan tâm vấn đề của y, ngược lại thực trực tiếp sung sướng nói với y: “Đêm mai tám giờ, ngươi đến đỉnh núi nam khu chờ ta. Nếu ngươi tới, ta sẽ cho ngươi một cái kinh hỉ ngoài ý muốn.”
“……”


“Nếu ngươi không đến, ta liền đem ảnh chụp gửi cho con lớn nhất là nhà thiết kế của ngươi.” Đối phương lại bắt đầu cười, tiếng cười thực quỷ dị.


“Ta sẽ không đến, ngươi tốt nhất đừng xằng bậy.” Hạ Vân Phong chậm rãi ngồi ở trên sô pha, khẽ cau mày nghe điện thoại. Đối phương luôn luôn yêu cầu y ngày mai gặp mặt, này trong đó khẳng định có nguy hiểm.


“Ngươi tới hay không tới đều tùy ngươi, tâm tình ta nếu tốt, ta liền đem ảnh chụp này trả lại cho ngươi, nếu ngươi làm tâm tình ta không tốt, ngày nào đó ta liền đem ngốc nhi tử kia của ngươi đến chỗ ta cho ngươi tới ngoạn……” Đối phương nói xong, trầm thấp cười hai tiếng liền cắt đứt điện thoại.


Hạ Vân Phong căn bản là không kịp hỏi rõ ràng, người này thế nhưng bắt đầu uy hϊế͙p͙ y, muốn y đêm mai đi đỉnh núi Nam khu, Hạ Vân Phong có chút đăm chiêu buông điện thoại xuống.


Hạ Vân Phong biết, người này hoặc là thế lực so với y lớn hơn hoặc là thế lực cùng y tương đương, nếu không thuộc hạ của y căn bản không có khả năng tra không đến, y vốn tưởng rằng chuyện ảnh chụp đã xong.
Nhưng hình như mới chỉ là bắt đầu.


Hạ Vân Phong không đáp ứng đi đến địa điểm chỉ định, y chỉ ra lệnh cho cấp dưới ở Bắc Đường đến đó nhưng đối phương không có xuất hiện. Đêm đó vẫn là sóng yên biển lặng.


Nhưng hai ngày sau, Hoằng Dạ đã trở lại, còn cầm một bao ảnh chụp đưa cho Hạ Vân Phong, Hoằng Dạ nói hắn không có xem thứ gì bên trong, bởi vì có người gửi cho hắn, bảo hắn chuyển giao cho Hạ Vân Phong.


Vài ngày sau, thời điểm Ngao Dương từ bên ngoài trở về, cũng cầm một bao túi da chứa gì đó đưa cho Hạ Vân Phong, nói là lúc trở về có người cứng rắn đưa cho hắn, bảo hắn cầm đưa cho Hạ Vân Phong.


Bất quá, hoàn hảo, Hoằng Dạ cùng Ngao Dương đều không có xem bên trong có thứ gì, như thế làm cho Hạ Vân Phong yên tâm một chút, nhưng Hạ Vân Phong cũng rõ ràng biết mình đã bị nhắm trúng.


Hạ Vân Phong nghĩ nghĩ cảm thấy như vậy không phải biện pháp, phải nhanh một chút đem người kia tìm ra, Tần Diễm vì chuyện này cũng phiền lắm rồi, y không nghĩ lại cùng Tần Diễm nổi lên tranh chấp, cũng không muốn Ngao Dương sẽ bị thương tổn.


Cho nên, để Ngao Dương mang theo vài vệ sĩ, xuất hành đều có người hộ tống, thời khắc đều có người bảo hộ, mà chính Hạ Vân Phong không ra cửa vệ sĩ cũng đều không dùng đến.
———————————-
Chiều hôm đó, trời thực âm u.


Hạ Vân Phong nhàn đến vô sự ở phía sau viện đút sâu cho chim trong ***g ăn, y một bên lười biếng hút thuốc, một bên đùa giỡn chú chim nhỏ, không bao lâu sau Hạ Đông đến.
Đúng vậy, y đang đợi Hạ Đông.


Bởi vì nhà y gần đây bị quấy nhiễu, y không muốn người kia ảnh hưởng đến tâm tình con của y cùng với quan hệ hòa thuận trong gia đình y, cho nên hôm nay y kêu Hạ Đông tan tầm lại đây.
Y muốn Hạ Đông đi thăm dò một cái, người kia là ai.


Không phải vì bất đắc dĩ, y không nghĩ đem chuyện này nói cho Hạ Đông, bởi vì y không nghĩ cho Hạ Đông xem ảnh chụp này. Dù sao cái loại ảnh chụp này, bị ai nhìn thấy cũng không quá tốt.
Huống chi là Hạ Đông.


Hạ Đông đến liền cung kính gọi y một tiếng “Vân gia”, vẫn im lặng đứng ở bên cạnh cùng đợi Hạ Vân Phong lên tiếng. Hạ Đông hôm nay vừa tan tầm đã tới đây, mặc y phục chỉnh tề màu trắng, thực nhã nhặn.
Hạ Vân Phong đem sự tình mấy ngày qua nói cho Hạ Đông.


Đương nhiên, y chưa nói thứ mà người thần bí kia gửi đến là ảnh chụp y toàn thân trần trụi.


Y chỉ nói với Hạ Đông, có người lấy an toàn của người nhà uy hϊế͙p͙ y, hơn nữa còn thường thường gửi một ít kỳ quái gì đó đi quấy rối các con y, thậm chí tuyên bố sẽ đối với Ngao Dương gây bất lợi……


Hạ Vân Phong không có nhìn Hạ Đông, y một bên bón cho chim ăn, một bên dặn dò Hạ Đông: “Ta hy vọng ngươi lần này không cần giống như lần trước, tra lâu như vậy đều tra không ra, ngươi mau chóng giúp ta giải cứu chuyện này.”
“Dạ, Vân gia.” Hạ Đông an phận gật đầu.


“Người kia rất hiểu biết tình hình nhà của ta, không biết này có tính hay không là một cái manh mối.” Hạ Vân Phong ý vị thâm trường nhìn Hạ Đông liếc mắt một cái, Hạ Đông vẫn đứng ở bên cạnh, cúi đầu, thấy không rõ lắm vẻ mặt của hắn.


Hạ Đông hiểu được ý tứ Hạ Vân Phong, hắn biết Hạ Vân Phong hoài nghi có nội gián, hắn thấp giọng tỏ vẻ hiểu rõ: “Ta sẽ mau chóng điều tra, Vân gia, ngươi yên tâm.”


“ Ừ.” Y chậm rãi lên tiếng, nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên mở miệng hỏi Hạ Đông: “Ta nghe Tần Diễm nói ngươi gần đây bề bộn nhiều việc, buổi tối tan tầm muốn hẹn ngươi đều thực khó khăn, ngươi gần đây đều đang bận cái gì?”
Hạ Đông không nói.


“Có phải quen bạn gái rồi không?” Hạ Vân Phong dập tắt thuốc trong tay, đem cái tẩu đặt lên bàn, thong thả cầm lấy bình tưới nước, lười biếng tưới nước cho đám hoa cỏ.
“Ta không có bạn gái.” Hạ Đông lúc này mới ra tiếng phủ nhận, giọng hắn thực bình tĩnh.


Hạ Vân Phong cũng không hỏi, điều y muốn nói đều nói xong rồi, y bảo Hạ Đông đi về trước, hảo hảo tra cho hắn. Tốt nhất trong một tuần giải quyết chuyện này để tránh ngày sau đêm dài lắm mộng.
Nhưng Hạ Đông vẫn đứng không có đi.


Hạ Vân Phong lần này giương mắt nhìn hắn: “Còn có việc?” giọng y lười biếng, đáy mắt lộ ra vài phần mỏi mệt, y tối hôm qua không ngủ được, thắt lưng còn có điểm đau nhức.


“Vân gia, đêm nay ta cũng không thể lưu lại cùng ngươi ăn cơm?” Hạ Đông thật lâu không có nhìn thấy Hạ Vân Phong, hắn rất muốn ở thêm trong chốc lát, bởi vì Hạ Vân Phong từ lúc tìm được nhi tử cũng rất ít tìm hắn. (tội ca chưa =..=)


Hạ Đông rất ít cùng y nêu yêu cầu, chủ động yêu cầu lưu lại ăn cơm như vậy, vẫn là lần đầu tiên.
Y nghĩ nghĩ.


Cuối cùng vẫn là lắc đầu (=..= sau này biết tay Đông ca), để cho Hạ Đông chính mình trở về, y rõ ràng nhìn thấy đáy mắt Hạ Đông hiện rõ thất vọng cùng nhục nhã. Thẳng đến khi Hạ Đông đi rồi, Hạ Vân Phong mới đi vào lật lật tờ lịch, y mới nhớ tới hôm nay là cái ngày gì……


Hôm nay, là sinh nhật Hạ Đông…… (thúc thật tàn nhẫn =..=)
Hạ Vân Phong đang đang tự hỏi muốn hay không đem Hạ Đông kêu trở về.


Lúc này, Hình Liệt đã từ bên ngoài trở lại, bên ngoài trời đã muốn bắt đầu mưa, trên tóc Hình Liệt lây dính bọt nước. Lúc hắn trở về nhìn thấy Hạ Vân Phong buông tờ lịch nhìn hắn.
“Đã trở lại.”


“ Ừ.” Hình Liệt gật đầu, hắn tiếp nhận khăn mặt người hầu đưa qua, xoa xoa đầu.
“Hôm nay ngươi như thế nào sớm như vậy đã tan tầm rồi, cảnh cục gần đây thực thanh nhàn?” Hạ Vân Phong chậm rãi đi đến bên người Hình Liệt, rất có thâm ý nhìn chằm chằm Hình Liệt.


Hình Liệt nhìn hắn trong chốc lát, mới mở miệng: “Ngươi lại hoài nghi ta cái gì?”