Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 91: Âm hồn bất tán

Lạc Tranh nghe những lời đó, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh cứng lại, khẽ nhíu mày.

"Anh có ý gì?" Thoả thuận ly hôn nàng đã ký tên và gửi cho hắn từ lâu, vấn đề giữa họ cũng đã nói rất rõ ràng, nhưng mà xem bộ dạng hắn lúc này thì có thể thấy hắn không định đặt bút ký thoả thuận này.

Ôn Húc Khiên cười đứng dậy, đi đến trước mặt Lạc Tranh, duỗi tay ra bóp chặt lấy bả vai nàng, "Thật ra tôi và cô đều cùng là một loại người, đều có thể vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Nhiều năm nay, không phải cô cũng không ngừng lợi dụng điều kiện mà tôi đem lại cho cô để tiến lên hay sao? Hiện giờ, đổi lại là Thương Nghiêu, bởi vì cô biết rõ, hắn có thể cho cô càng nhiều, càng nhiều hơn…" Hắn vừa nói bàn tay vừa chậm rãi dời xuống…

"Tranh Tranh, cùng một loại người thì nên ở cùng một chỗ. Cho nên, cô ở bên tôi mới là thích hợp nhất, sao không…"

"Mời anh bỏ tay ra!" Lạc Tranh nén lại cơn giận dữ, không đợi hắn nói xong, lạnh lùng lên tiếng cắt ngang, lại thuận thế đẩy mạnh bàn tay không an phận của hắn ra khỏi người nàng.

"Anh sai rồi, tôi và anh không phải cùng một loại người. Đúng vậy, tôi luôn theo đuổi niềm vui của sự thành công, nhưng tôi sẽ không dùng những thủ đoạn ám muội để đạt được mục đích. Đó chính là sự khác biệt giữa tôi và anh."

"Thật sao?" Ôn Húc Khiên cười lạnh, "Xem thái độ của cô, nhất định là cuộc hôn nhân này phài kết thúc rồi?"

"Ý của tôi đã rất rõ ràng, tôi và anh không thể quay lại." Giọng nói trong trẻo của Lạc Tranh vang lên, lộ ra sự kiên quyết cực độ, ngay cả ánh mắt nàng cũng vô cùng kiên định.

Ôn Húc Khiên nghe vậy, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng. Hắn lại lần nữa ngồi xuống sofa, nhìn Lạc Tranh, chậm rãi nói từng lời.

"Cô cho rằng, tôi sẽ dễ dàng từ bỏ cô như vậy sao?"

Mi tâm Lạc Tranh khẽ nhíu lại, "Anh muốn thế nào?"

"Muốn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân của chúng ta." Ôn Húc Khiên vừa nói vừa đan hai tay lại.

"Không đời nào, anh từ bỏ ý nghĩ này đi." Lạc Tranh thẳng thừng cự tuyệt.

"Thật sự là bất đắc dĩ a…" Ôn Húc Khiên làm ra bộ dạng nuối tiếc khẽ thở dài, "Nếu như cô kiên trì như vậy, tôi chỉ có thể đem vật đó công bố ra ngoài, đến lúc đó, người chịu thiệt chỉ có cô mà thôi."

"Vật đó? Đó là thứ gì?" Lạc Tranh có chút không hiểu, lạnh lùng hỏi hắn, "Anh rốt cuộc muốn nói gì?"

Ôn Húc Khiên dùng bộ dạng nhàn nhà nhìn nàng, giọng nói cực kỳ lạnh lùng lại cất lên.

"Cô biết không? Vào ngày chúng ta kết hôn, tôi đã nhận được một món quà rất đặc biệt, thật sự rất đặc biệt."

Trong lòng Lạc Tranh không khỏi nổi lên một hồi nghi hoặc, nhưng cũng chỉ lẳng lặng nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp. Nếu như sự phân tích của nàng là chính xác, thì cái món quà kia chính là mục đích khiến hắn tới đây hôm nay.

Ôn Húc Khiên đương nhiên biết nàng đang chơi đòn tâm lý. Hắn cười khẽ, không hề gì, hắn tin rằng mình đã có được chứng cứ có lợi có thể giúp cho mọi việc của hắn đều thuận lợi.

"Muốn biết là thứ chứng cứ gì sao?" Hắn hơi nhướng mày.

"Anh muốn nói cái gì, cứ việc nói ra đi." Lạc Tranh vẫn luôn duy trì thái độ lạnh lùng, ánh mắt cũng không hề biến đổi. "Ấp a ấp úng luôn không phải là phong cách của anh."

"Được lắm! Vậy để tôi nói rõ ràng cho cô biết, vào ngày hôn lễ của chúng ta, tôi nhận được một đĩa CD, bởi vì tò mò nên tôi đã xem qua. Không xem không biết được, thì ra cô vợ sắp cưới của tôi, người luôn miệng nói muốn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho đêm tân hôn, lại có thể đê tiện như vậy!" Giọng nói của Ôn Húc Khiên đột ngột chuyển lạnh, từng lời giống như những lưỡi dao sắc bén hung hăng lao về phía Lạc Tranh.

Lạc Tranh sững người, hồi lâu cũng không có phản ứng.

Hắn đang nói cái gì?

Khoé môi Ôn Húc Khiên từ từ nhếch lên một nụ cười lạnh, đến gần Lạc Tranh, ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, "Sao rồi, nghe chuyện này kinh hoàng lắm phải không? Cô biết không, lúc tôi nhìn thấy cái đĩa CD đó cũng kinh ngạc như vậy. Trong cái đĩa đó, thân thể của cô quả thực rất đẹp, biểu hiện trên giường lại vô cùng mê người… Cô nói xem, người phụ nữ vừa có thể làm tốt công việc vừa có thể ở trên giường quyến rũ như vậy, tôi sao có thể cam lòng buông tay đây? Tôi thật hối hận đã không chiếm lấy cô từ trước…."

"Đủ rồi!" Lạc Tranh hất thẳng tay hắn ra, ánh mắt trong trẻo giờ tràn ngập sự tức giận, lạnh lùng quát lên, "Anh còn nói năng bậy bạ, tôi sẽ kiện anh tội phỉ báng!"

"Được, tuỳ ý cô thôi." Ôn Húc Khiên bày ra vẻ mặt đầy thách thức, một tay bóp chặt cằm nàng, khiến nàng nhìn thẳng vào mắt hắn. Ánh mắt hắn lúc này cũng chuyển lạnh băng, hung dữ nói, "Đến lúc đó, tôi sẽ đem CD này công bố cho thiên hạ biết, để cho mọi người xem xem, mỹ nữ luật sư ở trên giường phóng đãng tới cỡ nào, kẻ nào cũng có thể thoải mái…"

"Bốp!" Lạc Tranh vung tay lên, một cái tát giáng thẳng vào mặt hắn, đem những lời bẩn thỉu của hắn đánh tan. Sắc mặt của nàng nghiêm lạnh, ánh mắt cũng hệt như hàn băng, sáng long lanh nhưng lộ rõ vẻ quyết liệt, không thể xâm phạm.

Gò má Ôn Húc Khiên đỏ cả mảng lớn, hắn cũng không lấy tay xoa má mà sắc mặt càng lúc càng trở nên xanh mét, liền đó, một tay vươn ra, hung hăng giáng một cái tát lên khuôn mặt nàng.

"Đồ điếm thúi, dám đánh tôi sao?" Hắn vừa mắng, vừa đưa tay túm lấy tóc nàng, nhìn môi nàng bật ra một dòng máu đỏ tươi, ánh mắt càng thêm ác độc.

"Cô tưởng mình là ai? Cô cho rằng cưỡi lên người Thương Nghiêu thì có thể bay lên trời sao? Tôi không ngại nói cho cô biết, hắn chẳng qua chỉ chơi đùa với cô một chút mà thôi. Cô tưởng rằng hắn sẽ coi cô như bảo bối sao? Tốt nhất nên ngoan ngoãn bỏ ý nghĩ ly hôn đi, nếu không tôi sẽ khiến cho cô thân bại danh liệt, đau đến không muốn sống nữa!"

Lạc Tranh chỉ cảm thấy trời đất như rung chuyển, mắt hoa đầu váng, những hình ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc thoáng hiện lên trong đầu rồi lại nhanh chóng tan biến. Nàng không rõ đó là cái gì, chỉ cảm thấy da đầu đau đớn cả mảng lớn, trong miệng cũng có một mùi vị ngai ngái mà nàng biết rõ đó là máu…

"Nhìn tôi, đồ điếm thúi!" Ôn Húc Khiên nắm chặt tóc nàng, cưỡng bách nàng phải ngẩng đầu, "Cô còn tin vào thứ tình yêu thiên trường địa cửu hay sao?" Tôi cho cô biết, Thương Nghiêu kia chẳng qua thấy thân hình cô vừa mắt nên muốn ngủ với cô mà thôi. Cô ở trong mắt đàn ông chẳng qua chỉ là công cụ để phát tiết không hơn không kém." T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Bên tai Lạc Tranh vẫn không ngừng vang lên những âm thanh huyên náo, dường như có rất nhiều người đang ầm ĩ vậy. Nàng ra sức giãy giụa, nhưng sức lực của phụ nữ làm sao có thể bì với đàn ông, nhất là khi hắn còn đang trong cơn điên dại như vậy. Nàng dường như lại nghe thấy âm thanh đầy dữ tợn của cha, còn có hình ảnh máu me đầm đìa, rất rất nhiều máu…

"Giết cô! Tôi giết cô!..."

Những hình ảnh trong đầu cùng khung cảnh thực tế không ngừng kích động bên tai nàng, khiến nàng trong lúc nhất thời không phân rõ là mơ hay là thực?

Lạc Tranh không chút động đậy, hai mắt mở to đã trở nên mờ mịt, không biết là bởi vì đau đớn trên thân thể hay bởi cái gì khác…

***

Bởi vì giãy giụa nên quần áo Lạc Tranh có chút lộn xộn, mà Ôn Húc Khiên từ trên cao nhìn xuống, vừa vặn nhìn thấy phần ngực nàng ẩn hiện nơi cổ áo. Khe rãnh mê người với cảm giác da thịt trắng muốt mềm mại khiến lửa giận trên người hắn nhanh chóng biến thành dục vọng nguyên thuỷ nhất của đàn ông.

Ánh mắt hắn bắt đầu trở nên thâm trầm, một tay vẫn nắm chặt lấy tóc nàng như trước, khiến cho đầu nàng hơi ngửa về phía sau, một tay kia đã không thể chờ thêm giây phút nào nữa mà nhanh chóng kéo mở nút áo phía trên của nàng, bầu ngực mê người nhanh chóng rơi vào tầm mắt tham lam của hắn.

"Tranh Tranh à, tôi thực không ngờ tới thân thể cô lại mê người đến vậy, chẳng trách Thương Nghiêu kia luôn không thể quên được cô."

Giọng nói của hắn đã chuyển thành thô cát cùng trầm đục bởi dục vọng, đưa tay vào giữa nơi cổ áo đang mở ra của nàng, bàn tay vì hưng phấn mà trở nên run rẩy, "Đây chẳng phải thứ khiến Thương Nghiêu mê hồn mỗi đêm sao. Tranh Tranh, cô như vậy không đúng rồi. Cô là vợ tôi, sao có thể để cho đàn ông khác tận hưởng đây. Hôm nay, để cho tôi hưởng thụ chút đi…"

Nói xong, hắn liền đè thẳng nàng xuống sofa, điên cuồng sờ soạng thân thể quyến rũ của nàng.

"Buông tôi ra, tên khốn kiếp này!" Lạc Tranh cuối cùng cũng đã khôi phục lại ý thức, ra sức phản kháng.

"Cô vẫn muốn làm bộ làm tịch thanh thuần sao? Thân thể cô không phải đã sớm bị Thương Nghiêu giày xéo rồi à? Tôi cho cô biết, chỉ cần tôi một ngày còn không ký tên, cô vẫn cứ là vợ tôi, tôi ngủ với cô cũng là đạo lý rất hiển nhiên." Ôn Húc Khiên dường như đã biến thành một người hoàn toàn khác, ánh mắt hắn đỏ rực tựa dã thú khát máu, dường như muốn ăn sống nuốt tươi con mồi vậy. Hắn đem Lạc Tranh áp chặt xuống sofa, lời lẽ thốt ra càng lúc càng ghê tởm…

"Buông ra…"

Lạc Tranh thực không dám nghĩ đến Ôn Húc Khiên lại có thể ti tiện đến trình độ này.

"Buông ra? Được! Cô không phải muốn ly hôn với tôi sao? Cô không phải muốn cùng Thương Nghiêu ngày đêm bên nhau sao? Được lắm, chỉ cần cô theo hầu hạ tôi vài đêm, khiến cho tôi thấy thoải mái, tôi sẽ xem xét việc ký tên." Ôn Húc Khiên nhe rằng cười, bàn tay tham lam không ngừng mò mẫm trên thân thể nàng.

Lạc Tranh thực sự cảm thấy buồn nôn vì những lời bẩn thỉu của hắn. Cho tới giờ, nàng mới biết được, đàn ông lúc trước và lúc sau hoàn toàn không giống nhau. Vì cái gì, vì cái gì mà một người đàn ông vốn tốt đẹp lúc trước lại biến thành bộ dạng như vậy? Vì cái gì mà nàng lại mù quáng mà đi yêu một người như hắn?

"Xoạt…" tiếng vải bị xé rách vang lên, Lạc Tranh cúi đầu nhìn lại, đã thấy áo trên người bị xé rách một mảng lớn…

Thân thể xinh đẹp hoàn toàn lộ ra, làn da trắng mịn như thứ đồ sứ tinh tế khiến ánh mắt hắn sáng lên đầy ham muốn. Hắn cúi đầu xuống, vừa định hung hăng gặm cắn…

Đúng lúc này…

"Húc Khiên, như vậy không hay chút nào!" Cách đó không xa bỗng vang lên một giọng nói trầm trầm, vừa như mang theo chút ý châm biếm, vừa mang theo ý cảnh cáo rõ ràng.

Giọng nói này, ngữ điệu không cao không thấp, nhưng đủ khiến người nghe phải rùng mình.

Ôn Húc Khiên giật thót mình ngồi bật dậy, giương mắt nhìn, sắc mặt lập tức biến thành cực kỳ khó coi.

Cách đó không xa không phải ai khác mà chính là nam chủ nhân của căn biệt thự này, Louis Thương Nghiêu.

Không biết vì lý do gì mà hắn lại đột ngột trở về vào giờ này, thân hình cao lớn mang theo chút lười biếng dựa vào tường, nhìn khung cảnh trước mắt khẽ nở nụ cười nhẹ, như thể người ngoài cuộc nhìn xem trò vui vậy.

Lạc Tranh thừa dịp này liền đem Ôn Húc Khiên đẩy ra, ngồi ở một góc sofa thở khó nhọc, lại đưa tay khẽ lau miệng, vết máu nhàn nhạt liền dính trên ngón tay thon dài trắng muốt của nàng. Cách đó không xa, ánh mắt Louis Thương Nghiêu lướt qua ngón tay nàng, ánh mắt thoáng hiện lên chút khác thường, là sự đau lòng đầy chân tình.

"Thì ra là anh à?" Ôn Húc Khiên sắc mặt càng thêm lúng túng, chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái vì sự bối rối của bản thân mình, giống như hắn vừa bị bắt gian vậy. Nghĩ tới đây, hắn chợt cảm thấy buồn cười, lưng cũng thẳng lại chút ít, đứng dậy.

Louis Thương Nghiêu không nói gì, nhìn lướt qua mặt hắn một cái, trực tiếp đi về phía Lạc Tranh, ngồi xuống. Không buồn để ý đến Ôn Húc Khiên đang đứng ngay đó, hắn đưa tay ra đem khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh xoay lại, kéo lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, thấy khoé môi nàng còn vương lại vết máu, hai hàng lông mày anh tuấn khẽ nhăn lại.

"Húc Khiên, anh có thói quen đánh phụ nữ từ lúc nào thế?" Ngữ khí của hắn nhàn nhạt tựa gió thoảng nhưng lại khiến người nghe có một cảm giác rất bất an, tựa như nguy hiểm đang rình rập ngay đây.

Ôn Húc Khiên thấy hắn công khai chăm sóc Lạc Tranh như vậy, ánh mắt liền tối sầm lại, hừ lạnh một tiếng, "Khi tôi còn chưa ký tên, cô ta vẫn là vợ tôi, tôi muốn đối với cô ta thế nào thì sẽ làm thế đó."

"A?" Louis Thương Nghiêu liền làm ra vẻ không hiểu, lại đưa tay ôm lấy Lạc Tranh vào lòng, bàn tay vòng qua bả vai nàng nhè nhẹ vuốt ve mái tóc dài óng ả. Hắn nghiêng đầu về phía nàng, cười cười hỏi, "Tranh, tôi đối với luật pháp có điều không hiểu cho lắm, em là chuyên gia trong lĩnh vực này nên tôi muốn hỏi em một chút. Có phải trong hôn nhân có một loại tội danh gọi là cưỡng bức, một loại tội danh gọi là bạo hành hay không…."

Nhìn bộ dạng Louis Thương Nghiêu lúc này, hoàn toàn giống như một học sinh đầy khiêm tốn đang chăm chú học hỏi, không chút chú ý đến khuôn mặt đang xám lại như gan heo của Ôn Húc Khiên.

Thân thể Lạc Tranh khẽ run rẩy, đối với những lời Louis Thương Nghiêu vừa nói, căn bản nàng không có nghe được mấy. Nàng chỉ cảm thấy dựa vào ngực hắn thật sự rất ấm áp, rất an toàn, vòng tay của hắn tràn đầy sức mạnh, ôm lấy nàng. Từ bên ngoài nhìn vào giống như vòng ôm thân mật, nhưng chỉ có Lạc Tranh mới biết được, hắn đang chống đỡ toàn bộ sức nặng thân thể nàng. Bộ dạng kinh khủng vừa rồi của Ôn Húc Khiên khiến nàng lại nhớ đến cha mình, mỗi lần như vậy, toàn thân nàng đều trở nên bủn rủn vô lực…

Chìm vào hơi thở nhàn nhạt mùi hoắc hương đặc trưng của hắn, lúc này Lạc Tranh thực sự cảm kích Louis Thương Nghiêu có thể trở về kịp thời, cũng cảm kích hắn đã cho nàng sức mạnh.

Ôn Húc Khiên nhìn thấy một màn trước mặt lại càng thấy chướng mắt, nhăn mày nói, "Thương Nghiêu, anh làm vậy là có ý gì?"

"Không có ý gì cả, người Trung Quốc không phải có câu nói là, "Gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ" hay sao? Tôi nghĩ hành động của mình lúc này rất phù hợp với ý nghĩa của câu nói đó." Louis Thương Nghiêu rốt cục đưa mắt nhìn về phía Ôn Húc Khiên, bàn tay vẫn không ngừng vỗ về Lạc Tranh đang dựa vào ngực mình, nhìn qua có vẻ như không đếm xỉa gì tới nàng, nhưng thực tế lại đem đến cho Lạc Tranh sự an ủi to lớn.

"Hừ..." Ôn Húc Khiên nghe vậy liền cười lạnh, hắn dùng bộ dạng như nhìn một người không quen biết để nhìn Louis Thương Nghiêu, "Thương Nghiêu, người anh đang ôm trong lòng vốn là vợ tôi."

"Cũng không phải mới một, hai ngày, lúc này anh mới thấy lo lắng sao?" Louis Thương Nghiêu buồn cười nhìn hắn, khẽ lắc đầu, "Đã quá muộn!"

"Anh…"

"Người sống cùng Lạc Tranh chính là tôi, anh không phải cũng có người đẹp khác bên cạnh sao? Trở về đi, nếu không phụ nữ khi làm loạn lên sẽ rất phiền toái."

Louis Thương Nghiêu nhìn hắn, cúi đầu cười, lại lần nữa lên tiếng với ngữ điệu lạnh băng.

"Lời nói của tôi có ý gì anh chắc đã hiểu rất rõ ràng. Húc Khiên, tôi với anh là bạn, cho nên tôi mới khách khí như vậy. Bằng không, người chịu thiệt chắc chắn là anh."