Hongkong, Trung Quốc.
Màn đêm lung linh buông xuống bao trùm cả thành phố hoa lệ. Sự nhộn nhịp hối hả của nhịp sống ban ngày đã che đi hết thảy sự truỵ lạc ẩn trong bóng đêm. Khi màn đêm buông xuống, những đôi nam nữ đã cởi bỏ lớp vỏ bề ngoài tao nhã và thanh lịch thì trên người họ chỉ còn lại bản chất nguyên thuỷ nhất, bản năng nhất, hoang dại nhất của con người mà thôi.
Từ phía cửa sổ sát đất mang đậm phong cách Pháp, gió đêm nhè nhẹ thổi qua khiến rèm cửa khẽ lay động tạo nên những vệt bóng dài trên sàn cực kỳ đẹp mắt.
Trong phòng khách lớn, Ôn Húc Khiên đang ngồi dựa vào lưng ghế sofa đen tuyền. Hắn vừa tắm xong, hai mắt nhắm nghiền, dáng vẻ có chút trầm tư như thể đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Chẳng bao lâu sau, Diêu Vũ từ trong phòng tắm bước ra, cô ta chỉ quấn quanh người một cái khăn tắm màu trắng, thân thể đầy đặn lấp ló sau chiếc khăn tắm trông hết sức gợi tình.
Nhìn thấy Ôn Húc Khiên nhắm mắt suy tư, Diêu Vũ cười nhẹ một tiếng, dùng dáng điệu vô cùng quyến rũ bước tới ngồi xuống cạnh hắn. Sau đó, giống như con mèo con được cưng chiều, cô ta nằm dựa vào lồng ngực đang hé mở dưới lớp áo choàng tắm của hắn.
Ôn Húc Khiên vẫn không mở mắt ra, nhưng bàn tay thì bắt đầu chuyển động, đem thân thể uyển chuyển cùng quyến rũ của Diêu Vũ ôm chặt. Những ngón tay cô ta cũng không an phận, khẽ vẽ những đường cong hết sức mờ ám lên vòm ngực rắn chắc của hắn.
"Húc Khiên, anh đang nghĩ gì vậy?" Diêu Vũ dường như vẫn chưa thỏa mãn với vòng tay đang ôm chặt của hắn, khẽ chu miệng, những ngón tay thon dài khẽ vuốt ve gương mặt hắn.
Ôn Húc Khiên không trả lời, vẫn không có ý định mở mắt.
"Húc Khiên, anh thật đáng ghét. Không phải anh lại đang nghĩ tới Lạc Tranh đấy chứ?" Diêu Vũ nhìn bộ dạng của hắn, có chút bất mãn, cương quyết dang chân ra, ngồi lên đùi hắn, nũng nịu lên tiếng.
Ôn Húc Khiên rốt cuộc cũng mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt không vui của Diêu Vũ, hờ hừng buông lời, "Cô ấy là vợ anh, cho dù anh có nghĩ tới cô ấy một chút thì cũng có gì không đúng."
Diêu Vũ biết điều hắn nói là thật lòng, khẽ chớp mắt, giọng nói liền trở nên điềm đạm, đáng yêu, "Em biết rõ cô ta là vợ của anh và trong lòng anh cũng chỉ có cô ta mà thôi."
Diêu Vũ quả thực rất biết tuỳ cơ ứng biến mà trưng ra những bộ mặt khác nhau phù hợp với hoàn cảnh. Quả nhiên, Ôn Húc Khiên sau khi nghe xong, khẽ thở dài. "Em đừng có mà ở đây làm loạn nữa. Thử suy nghĩ một chút xem, mặc dù cô ấy là vợ anh, nhưng số lần anh ở bên em không phải còn nhiều hơn cô ấy hay sao?"
"Được rồi, được rồi, em biết tâm tư của anh đang không được tốt." Diêu Vũ cười đầy ý tứ. Cô ta biết rất rõ ba nguyên tắc nho nhỏ của một tình nhân đó là nhìn sắc mặt mà nói chuyện, gặp chuyện tốt thì phát huy, ngàn vạn lần không để cho đàn ông cảm thấy mình có những đòi hỏi quá đáng hay bộc lộ lòng tham vô độ.
"Em cũng chỉ là không muốn anh phải đau khổ thêm mà thôi. Húc Khiên, không có người phụ nữ nào lại cam tâm tình nguyện chia sẻ người đàn ông mà mình yêu với một người phụ nữ khác. Anh có biết là ngày anh kết hôn, em đau lòng tới mức nào không..."
"Vậy bây giờ, còn đau không?" Ôn Húc Khiên cười cười, bàn tay nhân cơ hội luồn vào bên trong khăn tắm, đôi bàn tay tham lam xoa nắn bầu ngực tròn trịa, cảm nhận da dẻ mịn màng của cô ta.
"Anh ở bên cạnh em, tất nhiên là không còn đau nữa. Nhưng nếu cô ta quay về, anh sẽ lại trở về nhà cùng với cô ta, như thế em quả thực không chịu nổi đâu." Ngón tay Diêu Vũ thăm dò vào trong áo choàng tắm của hắn, chậm rãi di chuyển xuống phía dưới...
Ôn Húc Khiên mặc kệ bàn tay nhỏ bé của cô ta tùy ý chuyển động trên cơ thể mình, khiến cho dục vọng nhất thời lại được nhen nhóm. Hắn dẫn dắt những ngón tay của Diêu Vũ cởi bỏ chiếc áo tắm của mình, hướng cô ta đặt tay lên vật nam tính đang dần ngẩng đầu, hồi phục.
"Em không chịu nổi?" Hắn nhẹ nhàng cất tiếng cười. "Vậy em muốn anh phải làm thế nào?"
Vật nam tính trong tay Diêu Vũ càng lúc càng trở nên nóng bỏng khiến những ngón tay cô ta khẽ run lên nhè nhẹ. Cô ta khẽ di chuyển tay lên phía đỉnh của vật cứng rắn đó, không nhịn được dùng sức xoa nắn khéo léo, thành công khiến cho Húc Khiên có cảm giác thỏa mãn mà thở dốc. Một lúc sau cô ta mới lên tiếng.
"Anh với cô ta... ly hôn đi."
Ôn Húc Khiên lập tức giữ tay của Diêu Vũ lại, khẽ nhíu mày, "Em nói cái gì?"
"Em muốn anh ly hôn với cô ta." Diêu Vũ dịu dàng nói, "Anh là đàn ông, đương nhiên có quyền chủ động trong chuyện đó. Chuyện của chúng ta sớm muộn gì cũng bị cô ta phát hiện. Khi đó, nếu như cô ta đề xuất ly hôn, tự nhiên một nửa tài sản của anh sẽ phải giao cho cô ta, như thế chẳng phải bất lợi hay sao? Anh là luật sư, chắc hẳn biết rõ điều này chứ?"
Ôn Húc Khiên hừ lạnh. "Anh sẽ không để cô ấy có cơ hội phát hiện."
"Húc Khiên, đã như thế rồi sao anh còn cố níu kéo làm gì?" Diêu Vũ có chút không vui, nũng nịu đánh nhẹ vào ngực hắn, "Em đã dành cho anh thứ quý giá nhất của mình, ít nhất, anh cũng nên cho em một câu trả lời thoả đáng chứ?"
"Em còn muốn như thế nào nữa?" Ôn Húc Khiên nhìn cô ta vô cùng lãnh đạm. "Từ lúc bắt đầu, em cũng biết quan hệ của anh với Lạc Tranh là như thế nào. Cũng ngay từ khi bắt đầu anh đã nói rõ ràng với em rồi. Em chỉ có thể làm tình nhân bí mật của anh mà thôi, quan hệ của chúng ta vĩnh viễn không thể nào công khai."
"Nhưng đó là trước kia." Vẻ mặt Diêu Vũ trở nên ủy khuất. "Húc Khiên, em thật lòng yêu anh. Còn Lạc Tranh căn bản cũng không có tình cảm với anh, anh còn kiên trì vì cái gì đây?"
Ôn Húc Khiên đưa tay ra, bóp chặt cằm của cô ta. "Em muốn anh ly hôn với cô ấy, rồi quay sang cưới em sao?"
Diêu Vũ khẽ cắn môi, ngay lập tức khôi phục lại dáng vẻ nũng nịu nép vào trong lòng hắn. "Húc Khiên, gia đình anh cũng rất quan tâm tới anh. Hơn nữa, lần đó trong hôn lễ, cha mẹ anh còn nói hy vọng có thể nhanh chóng được bế cháu nội đó.
Nhưng Lạc Tranh dường như không có ý định sinh con cho anh. Ngày nào cô ta cũng bận rộn gặp gỡ đàn ông như vậy, em cảm thấy thật sự bất công. Chỉ cần anh muốn, em có thể vì anh mà sinh một đứa con..." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://docsach24.com
Ôn Húc Khiên cũng không có ý đẩy cô ta ra, hờ hững lên tiếng, "Em nghĩ rằng anh kết hôn là vì muốn sinh con sao? Anh cưới em, em có thể vì anh mà làm được những gì?"
Diêu Vũ ngẩng đầu, ánh mắt có chút bối rối nhìn hắn.
Húc Khiên cười lạnh một tiếng, "Em nghĩ rằng, anh thật sự yêu nên mới cưới cô ta làm vợ? Con tiện nhân đó, bốn năm trước, để thắng được một vụ kiện mà đã lên giường cùng với đàn ông. Em nghĩ cô ta đạo đức lắm hay sao?
"Vậy anh..."
"Bốn năm trước, khi biết cô ta thầm có tình cảm với mình, anh liền tận dụng cơ hội tốt này. Không thể không thừa nhận, Lạc Tranh là một luật sư có tài. Nếu có được cô ta, thì việc hô phong hoán vũ trong luật giới là chuyện nằm trong lòng bàn tay.
Thời buổi này, người ta vì lợi ích có thể bán đứng bạn bè nhưng phụ nữ thì lại sẵn sàng hy sinh tất cả cho tình yêu của mình. Cưới cô ta về chẳng qua để làm công cụ giúp anh phát triển sự nghiệp mà thôi. Anh nhất định khiến cô ta phải bán mạng cho mình."
Đáy mắt Ôn Húc Khiên lộ rõ vẻ thỏa mãn khi thực hiện được toan tính. Bàn tay vươn ra dọc theo vòng eo uyển chuyển của Diêu Vũ, rồi lại tham lam tiến xuống phía dưới, dừng lại trên mông của cô ta mà xoa nắn. Động tác của hắn nhẹ nhàng khiến Diêu Vũ không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ mê người.
"Trên đời này có những người phụ nữ thích hợp làm vợ, có những người lại thích hợp làm tình nhân. Lạc Tranh chính là người thích hợp nhất để lấy làm vợ. Cô ta có thể thay anh đấu tranh giành thiên hạ, khiến anh sau này không phải lo lắng bất kỳ chuyện gì, nhưng còn em..."
Hắn khẽ nhếch môi, nụ cười đầy vẻ tham lam, bàn tay dọc theo những đường cong trên cơ thể Diêu Vũ vòng ra phía trước, đem hai chân của cô ta khẽ tách ra, ngón tay len vào bên trong...
"Còn em thì thích hợp nhất là làm tình nhân, không cần quá thông minh, cũng không cần có năng lực, chỉ cần có một thân hình phóng đãng, toàn tâm toàn ý phục vụ anh thật tốt là được rồi."
"A..." Ngón tay của hắn không ngừng chọc sâu vào giữa hai chân cô ta, Diêu Vũ không nhịn được thở gấp, muốn khép hai chân lại nhưng lại bị hắn dùng sức mở ra, cô ta cũng lập tức hết sức phối hợp, đưa tay đưa lên xoa nắn bầu ngực của mình, bày ra một tư thế vô cùng cám dỗ.