Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 110: Người phụ nữ kỳ lạ

Vi Như nghe xong, khẽ thở dài, "Thật ra tôi cũng không muốn như vậy. Làm việc ở hội luật sư đúng là cũng tốt, nhưng đó không phải ước mơ của tôi. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, chờ thời cơ chín muồi, tôi sẽ vẫn nỗ lực để trở thành một đại luật sư. Tôi là người bản địa Hongkong, đương nhiên muốn cống hiến sức lực cho quê hương mình."

"Ừ!" Lạc Tranh hiểu rất rõ điều này. Đây chính là sự kiêu hãnh cùng tính kiên trì cố hữu của mỗi người Hongkong. Nàng cười khẽ, nói tiếp, "Cô có từng nghĩ đã tới lúc để phát triển sự nghiệp rồi hay không?"

"Lúc này? Làm luật sư sao?" Vi Như nghe thấy những lời của Lạc Tranh thật sự bị giật mình, giọng nói cũng có chút kinh hãi. Đặt đồ ăn xuống, Vi Như đưa mắt nhìn Lạc Tranh, "Chuyện này sao có thể chứ? Tôi không có sư phụ để đi theo học hỏi. Cho dù có muốn, cũng không có vị sư phụ tốt nào chịu thu nhận tôi cả."

(Giải thích: Nhân vật chính của tác phẩm là người Hongkong, cho nên hệ thống luật pháp được đề cập tới trong này đều thuộc hệ thống pháp luật Anh quốc, so với luật pháp tại Trung Quốc đại lục có chút khác biệt. Từ "đại luật sư" trong truyện là để chỉ luật sư tố tụng. Còn luật sư trực thuộc hội luật sư tuy cũng gọi là luật sư, nhưng tại toà án tối cao hay phiên toà chung thẩm không có quyền lên tiếng. Chỉ có luật sư tố tụng mới có thể ở trên toà thay cho thân chủ của mình tiến hành biện hộ hoặc tố tụng. Theo thói quen, luật sư tố tụng còn được gọi là đại trạng sư dựa theo một từ cổ trong ngôn ngữ Trung Quốc. Để trở thành đại luật sư tại Hongkong, cần phải thi lấy chứng chỉ hành nghề, sau đó theo một vị đại luật sư tiền bối thực tập một năm, gọi người đó là sư phụ, gia nhập hiệp hội luật sư Hongkong, lúc đó mới chính thức được coi là đại luật sư.)

"Ai nói cô không có sư phụ tốt?" Lạc Tranh khẽ cong môi, làm ra bộ dạng không vui nói, "Chẳng lẽ hoa anh túc độc này cũng không có tư cách làm sư phụ của cô?"

"A?" Vi Như đầu tiên là chớp mắt, sau đó mừng tới phát điên, "Luật sư Lạc, ý của chị là...có thể nhận tôi làm đệ tử?"

Trời ơi! Trở thành học trò của Lạc Tranh là chuyện mà nằm mơ Vi Như cũng không dám nghĩ tới. Thứ nhất, ở đất Hongkong mọi người đều biết Lạc Tranh là một đại luật sư cực kỳ nghiêm cẩn và sắc bén, nàng bình thường không hề dễ dàng thu nhận đồ đệ. Thứ hai, Vi Như vốn cho rằng Lạc Tranh là một đại luật sư cao cao tại thượng như vậy, sao có thể để ý tới một người bình thường như mình đây?

Nhưng...

Nhìn dáng vẻ đầy hưng phấn cùng khẩn trương của Vi Như, Lạc Tranh bật cười, "Đương nhiên, tôi là luật sư, nói lời sẽ giữ lời."

"Nhưng mà....Luật sư Lạc, chị bây giờ không phải là cố vấn pháp luật của tập đoàn hay sao? Như vậy, không phù hợp với quy định." Vi Như thoáng nhớ tới điểm mấu chốt nhất. Lạc Tranh tại Hongkong là đại luật sư là chuyện quá rõ ràng. Nhưng nàng hiện giờ là luật sư đại diện của cả tập đoàn, một khi thu nhận đồ đệ, sau này sẽ rất khó giải thích với hiệp hội luật sư. Vi Như không muốn Lạc Tranh vì một người như mình mà phải đối mặt với nguy hiểm, nếu nghiêm trọng có thể bị thu hồi và huỷ bằng luật sư cũng không chừng.

Lạc Tranh vẫn nở nụ cười đầy bình tĩnh như trước, thoải mái nhìn Vi Như, "A, vậy cô có muốn theo tôi hay không đây? Đương nhiên, nếu như cô thật sự muốn một năm sau trở về Hongkong làm một đại luật sư, tôi có thể giới thiệu cho cô một vài đại luật sư khác, họ có thể giúp cho cô hoàn thành tâm nguyện."

Lạc Tranh biết rõ Vi Như đang lo lắng điều gì. Vi Như có thể vì nàng mà suy nghĩ chu đáo như vậy thực khiến nàng thấy động lòng. Nếu đổi lại là người khác, Lạc Tranh đã sớm không có tâm tình để ý tới. Nhưng mà Vi Như là người rất thông minh, từ trên người Vi Như, nàng như nhìn thấy hình bóng mình khi mới bước chân vào luật giới. Đối với chuyện thu nhận đồ đệ, Lạc Tranh luôn rất thận trọng. Nàng cũng không muốn sau này đưa ra ngoài một đồ đệ là một luật sư không có năng lực. Hơn nữa tập đoàn WORLD luôn được gọi là tập đoàn thần bí, người ngoài căn bản không điều tra ra được bối cảnh của nó cho nên những lo lắng của Vi Như thực sự là thừa.

"Không, không, Luật sư Lạc, tôi chỉ theo chị mà thôi." Vi Như vừa nghe, có chút nóng vội kéo lấy tay Lạc Tranh, "Luật sư Lạc vẫn là người tôi sùng bái nhất. Tôi đã xem qua rất nhiều tài liệu về các vụ kiện mà chị đã thụ lý, vẫn luôn thầm nghĩ nếu có cơ hội được làm việc bên cạnh chị, dù chỉ là một trợ lý nho nhỏ cũng đã rất vui rồi. Hôm nay chị còn nói có thể thu nhận tôi làm đồ đệ, tôi thật sự quá cao hứng, quá kích động..."

"Trước tiên đừng cao hứng quá sớm bởi tôi dạy đồ đệ rất nghiêm khắc." Lạc Tranh cười nhẹ nói.

"Nghiêm sư xuất cao đồ mà. Lạc luật...A, không, sư phụ, em hiện giờ muốn pha một bình trà thượng phẩm cho chị." Vi Như đầy hưng phấn sửa lại cách xưng hô rồi lập tức đứng dậy.

"Tự nhiên lại uống trà làm gì?" Lạc Tranh có chút khó hiểu hỏi.

"Đương nhiên là bái sư rồi!" Vi Như cười hì hì nói, "Sư phụ, em đi một chút sẽ trở lại ngay." Nói vừa dứt lời liền chạy biến đi như một làn khói.

Nét mặt Lạc Tranh cũng tràn ngập sự vui vẻ, khẽ lắc đầu. Cô gái này đúng là một nha đầu thẳng thắn!

Nàng vừa cúi đầu xuống định tiếp tục dùng bữa, bỗng nhiên...

"Trước giờ luôn nghe nói trong mắt Lạc đại luật sư chỉ biết đến tiền, xem ra, mấy lời khó nghe đó đều do những kẻ ghen ghét Lạc đại luật sư tung ra." Cách đó không xa truyền đến một giọng phụ nữ, thanh âm không cao không thấp, không hề có ý đồ khiêu khích mà giống như một lời tán thưởng nhẹ nhàng.

Lạc Tranh theo tiếng nói nhìn về phía chiếc bàn cách chỗ nàng không xa. Một vị phu nhân đã lớn tuổi rất mỹ lệ đang ngồi đó, năm tháng dường như không để lại mấy dấu vết trên gương mặt bà khiến cho trong lúc nhất thời Lạc Tranh thực không đoán được tuổi tác của người này. Nhưng mà có thể nhận ra bà không phải là người Paris này bởi gương mặt của bà mang đậm nét của người châu Á. Vị phu nhân đó cũng đang nhìn Lạc Tranh, khẽ nở nụ cười dịu dàng.

Nụ cười của bà quả thực rất đẹp, thanh lịch, cao quý nhưng khi nhìn kỹ lại Lạc Tranh thật sự kinh ngạc. Cách ăn mặc của bà hoàn toàn giống với những khách du lịch, quần áo trên người đều là trang phục rất thoải mái, không những thế bên cạnh còn đặt một cái ba lô rất lớn, hình ảnh thường thấy của những người đi du lịch thường xuyên.

Lạc Tranh cảm thấy rất kỳ lạ, nghe những lời vừa rồi, nàng cảm thấy vị phu nhân này dường như biết khá rõ về mình.

Vị phu nhân đó thấy nàng nhìn về phía mình bèn cười khẽ, không nói lời nào đã bước tới ngồi đối diện với Lạc Tranh, từng động tác của bà vô cùng tiêu sái, cũng không hề cảm thấy mất tự nhiên mà bình thản nói, "Cháu hẳn rất tò mò muốn biết vì sao tôi lại biết cháu phải không?"

Lạc Tranh gật đầu. Thật lòng mà nói, nếu tại Hongkong mà nghe thấy những lời này nàng sẽ không cảm thấy kỳ lạ chút nào. Nhưng tại Paris này, nàng cũng không đánh bại quá nhiều vị chánh án lúc thượng toà. Hơn nữa ở Paris, đại luật sư chỗ nào cũng có.

"Luật sư Lạc quả thực là người rất thân thiện. Không những dung mạo xinh đẹp, dáng vóc cân đối mà sắc mặt lúc nói chuyện cũng cực kỳ bình tĩnh, lúc làm việc luôn rất giỏi giang cùng tỉnh táo, không hề có chút ý đồ câu dẫn đối phương chút nào." Vị phu nhân kia nhìn nàng một hồi, lại cất tiếng. Ánh mắt của bà thật sự rất đẹp mà khi Lạc Tranh nhìn vào đôi mắt đó lại thấy có một cảm giác quen thuộc.

"Không phải chúng ta đã từng gặp mặt trước đây chứ?" Nàng nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.

Vị phu nhân kia khẽ cười một tiếng, "Chúng ta trước giờ chưa từng gặp nhau, nhưng mà sau này, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều cơ hội."

Trong lúc nhất thời, Lạc Tranh thực không hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của bà, nhưng nàng cũng nhận ra bà không có ý định nói tiếp, liền nở nụ cười đáp lại, "Nếu như trên đường có thể gặp nhau, có thể kết bạn cũng coi như chuyện may mắn rồi. Xem ra, bác thường xuyên đi du lịch?"

"Sai rồi, là lữ hành mới đúng." Vị phu nhân kia khẽ sửa lại lời nàng.

Hàng lông mày thanh tú của Lạc Tranh hơi nhíu lại, "Du lịch không phải là lữ hành hay sao?"

Vị phu nhân kia khẽ lắc đầu, "Du lịch là du lịch, còn lữ hành mới là sự thả lỏng thân thể cùng tâm hồn một cách chân chính. Tôi luôn thích cảm giác lang thang trên các con đường khắp đó đây. Loại cảm giác đó thật sự rất tự tại, không cần nghĩ tới cái gì, cũng không cần làm cái gì nữa, chỉ là dụng tâm hưởng thụ sự vui vẻ, hưởng thụ phong cảnh nơi mình tới, vứt bỏ hết thảy mọi tạp niệm, như vậy trong lòng mới cảm thấy thanh thản."

Lạc Tranh nghe những lời này có chút ngây người. Nàng đã đi qua rất nhiều nơi nhưng chưa từng có được cảm giác như bà ấy vừa nói.

"Cô bé, vừa nhìn cũng biết cháu mặc dù đã đi qua rất nhiều nơi nhưng đều là vội vội vàng vàng. Vì công việc của mình mà chạy từ thành phố này tới thành phố khác, quốc gia này tới quốc gia khác mà thôi. Thử nghĩ lại xem, cháu đã đi qua nhiều nơi như vậy, nhưng có nơi nào để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng cháu không?" Vị phu nhân kia nhẹ nhàng nói một câu tuy rất bình thường nhưng lại hàm chứa đầy trí tuệ.

Lạc Tranh suy nghĩ một hồi. Một lúc sau, nàng không khỏi nở nụ cười khổ, thật sự là không có thành phố nào để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nàng cả.

Vị phu nhân kia thấy vậy, thoải mái cười một tiếng, vỗ vỗ vào cái ba lô của mình, "Cháu biết không, tôi thường xuyên rong ruổi trên đường. Hai năm nay, tôi đã đi qua rất nhiều thành phố, rất nhiều quốc gia, chụp được không ít phong cảnh, ghi chép lại rất nhiều phong tục tập quán của người địa phương nơi đó. Cuộc sống như vậy chính là thứ mà tôi thích nhất."

Lạc Tranh vừa nghe, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.

"Bác là...nhà văn sao?"

"Cũng không hẳn là như vậy. Chỉ là lúc không có chuyện gì làm thì viết chút đỉnh mà thôi. Nhưng cũng chỉ là viết chơi, đâu có thời gian để xuất bản thành sách. Chỉ là thu thập chút thông tin bổ ích rồi chia sẻ cho mọi người những điều thú vị về những nơi mình đã đi qua." Vị phu nhân kia khẽ cười, dường như không có chút lưu luyến cái hư danh nhà văn. N

hìn về phía Lạc Tranh, bà nói tiếp, "Còn cháu? Có muốn nhân lúc còn trẻ chơi cho thoải mái chút không?"

"Cháu?" Lạc Tranh mỉm cười, "Cũng từng nghĩ tới, nhưng công việc quá bận rộn..."

"Chỉ là viện cớ mà thôi. Mục đích của lữ hành chính là khiến người ta có thể buông bỏ tất cả. Vật chất cũng không phải là thứ duy nhất cần thiết cho cuộc lữ hành. Chỉ cần cháu muốn làm thì có thể làm được rồi."

"Sao rồi? Có dám đặt xuống hết thảy theo tôi đi chu du khắp nơi hay không? Sắp tới, tôi sẽ tới Hy Lạp."

"Ngay lúc này ạ?" Lạc Tranh thực sự kinh ngạc. Nhưng mà nàng cũng cảm thấy có chút khó hiểu với hành vi của mình lúc này bởi nàng lại có thể cùng một vị phu nhân xa lạ tán gẫu lâu như vậy.

"Đương nhiên là ngay lúc này!" Vị phu nhân kia gật đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Lạc Tranh cảm thấy có chút buồn cười. Nàng điên rồi sao? Ngay lúc này lại có thể lên đường? Nàng thực sự không mang theo bất kỳ thứ gì, chỉ có mỗi ví tiền bên người. Mà quan trọng hơn cả là nàng đang mặc bộ đồ công sở trên người.

"Chắc cháu phải từ chối lời đề nghị của bác rồi. Nếu thực sự muốn lên đường, cháu phải chuẩn bị rất nhiều thứ."

"Tôi nói rồi, lữ hành là chuyện rất đơn giản. Chỉ cần cháu muốn là có thể đi luôn. Cô bé, chỉ là trong lòng cháu có quá nhiều chuyện không muốn buông bỏ mà thôi. Quan trọng nhất là, nguyên nhân thực sự khiến cháu không cách nào rời đi là bởi ở thành phố này có người mà cháu yêu sâu đậm. Nên biết rằng, yêu một thành phố thường là do bắt đầu từ tình yêu với một người đàn ông." Vị phu nhân kia cười cười, dường như nói trúng tâm sự của nàng.

Gương mặt Lạc Tranh chợt đỏ bừng, tim cũng khẽ đập rộn lên... Nguồn truyện: Truyện FULL

Yêu một thành phố thường là do bắt đầu từ tình yêu với một người đàn ông...Thật sự vậy sao? Có lẽ, nàng không thể không thừa nhận điều này.

Vị phu nhân kia thấy vậy, nụ cười trên môi càng đậm hơn, đứng dậy, "Cô bé, chúc tôi may mắn đi. Con người thực sự là loại động vật thích tự làm khổ bản thân mình, nhưng lại không có mấy người nhìn thấu chuyện đó."

Lạc Tranh chỉ cảm thấy lời của bà rất uyên thâm. Cũng đúng, không có ai vừa sinh ra đã có kinh nghiệm sống phong phú, nhất là phụ nữ. Không ngờ bà lại có thể nói những lời tinh tế đến vậy.

"Chúc bác mọi chuyện may mắn. Hy vọng chúng ta có duyên gặp lại. Tạm biệt!"

"Nhất định, nhất định sẽ gặp lại!" Vị phu nhân kia nở nụ cười rất đẹp, vẫy tay chào nàng, đeo ba lô rời khỏi nhà hàng.

Lạc Tranh nhìn theo bóng lưng của bà, trong lúc nhất thời như chìm vào trong câu nói đầy ẩn ý lúc trước...

"Sư phụ!" Vi Như bưng một bình trà tiến tới, nhìn theo bóng lưng người vừa rời đi, ngạc nhiên hỏi, "Bà ấy là ai thế ạ? Hai người quen nhau sao?"

Lạc Tranh khẽ lắc đầu, hồi lâu sau mới trả lời, "Bà ấy...là thần tiên."

"Gì ạ?" Vi Như nghe mà ngây người ra, hồi lâu cũng không có phản ứng.

Vừa trở lại công ty, áp lực công việc lại lập tức tràn về.

Khi Lạc Tranh cầm tập tài liệu đi ngang qua phòng họp nhỏ, nàng nghe thấy tiếng của Louis Thương Nghiêu từ bên trong vọng ra. Nàng bèn dừng lại, liếc nhìn vào phía trong phòng. Lạc Tranh vốn cho là hắn sẽ ở bên ngoài xử lý công việc cả ngày, không ngờ đã trở lại nhanh như vậy.

Thiết kế trong phòng họp nhỏ không trang trọng như phòng hội nghị quốc tế ở tầng trên cho nên hết thảy ghế ngồi trong phòng đều là dạng sofa, có thể khiến mọi người thoải mái mà bàn luận công chuyện.

Nhưng mà giờ khắc này, không khí trong đó không hề yên bình chút nào.

"Thương Nghiêu, anh nói vậy là có ý gì? Lần trước tôi đã đề cập chuyện thay người phụ trách pháp vụ mới cho tập đoàn, tại sao anh không đồng ý?" Tiếng nói đầy bất mãn của Voss Miller vang lên, thậm chí còn có tiếng đập bàn.

Louis Thương Nghiêu ngồi đó, nhàn nhã uống cà phê, thong thả nói, "Ông muốn đổi luật sư cố vấn của tập đoàn? Được, cho tôi một lý do để tôi có thể đồng ý."

"Cô ta là phụ nữ!" Voss Miller thô lỗ vung tay nói.

"Ai quy định phụ nữ không thể xử lý pháp vụ?" Louis Thương Nghiêu cảm thấy như bị bỡn cợt, đặt tách cà phê xuống, gương mặt tràn ngập sự không vui.

"Thương Nghiêu, tập đoàn này là do ông nội anh khổ tâm gây dựng nên. Nghĩ lại xem, gia tộc Louis có thể tồn tại tới ngày hôm nay chẳng phải là nhờ tập đoàn này hay sao? Tôi thừa nhận, anh thật sự có năng lực hơn so với ông nội anh và cha anh nhiều. Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không đứng nhìn tập đoàn này bị hủy trong tay một người phụ nữ. Người phụ nữ kia quá thông minh, một khi bị đối thủ cạnh tranh của chúng ta mua chuộc, chúng ta sẽ lâm vào tình thế cực kỳ nguy hiểm. Nên nhớ những gì cô ta tiếp xúc đều là công việc kinh doanh cực kỳ tối mật." Giọng điệu của Voss Miller đổi thành nhẹ nhàng khuyên bảo, tiếp tục can ngăn Louis Thương Nghiêu.

Louis Thương Nghiêu ngồi bắt chéo hai chân, nghe thấy những lời này có chút buồn cười nhếch môi, "Xem ra, ông đối với cách sử dụng nhân lực của tôi luôn có ý kiến trái ngược. Nói như vậy, tức là nhiều năm qua việc tuyển dụng nhân tài của tôi đều có vấn đề?"

"Không phải, tôi chỉ muốn nói tới người phụ nữ họ Lạc tới từ Hongkong kia mà thôi, cô ta..."

"Tôi có một chuyện có chút không hiểu..." Louis Thương Nghiêu không đợi Voss Miller nói xong liền cắt ngang lời ông ta. Hắn nở nụ cười nhẹ mang theo rõ ràng ý khinh thường.

"Ông thực sự cho rằng Lạc Tranh không thể đảm nhiệm được vị trí đó hay là đang sợ cô ấy sẽ uy hiếp đến lợi ích của mình nên mới trở nên khẩn trương như vậy, cho nên mới phải tìm cách đẩy cô ấy đi càng nhanh càng tốt?"

Một câu nói này khiến cho sắc mặt của Voss Miller trở nên lúng túng, khóe miệng cứng đờ lại mà gương mặt cũng nhanh chóng đỏ bừng lên. Ông ta lập tức phản bác, "Tôi sao có thể sợ cô ta uy hiếp tới lợi ích của mình chứ? Cô ta chỉ là một tiểu nha đầu. Tôi không chấp nhận bởi vì sợ cô ta không đủ kinh nghiệm mà thôi..."

"Người trẻ tuổi cần cơ hội để có thể trưởng thành. Lạc Tranh là người rất tỉnh táo, làm việc dứt khoát. Tôi không nghĩ rằng cô ấy không thể đảm nhiệm được vị trí này. Nếu như ông vẫn cứ cực lực phản đối, tôi chỉ thấy rằng đó là do ông có tư tâm mà thôi." Giọng nói sắc bén của Louis Thương Nghiêu đột ngột chuyển lạnh băng, ngôn ngữ cũng toát lên sự kiên quyết không cho phép phản kháng thêm nữa.