Ông chủ mập vẫn ở đó gào thét thảm thiết không ngừng, đám khí đen bị hút vào đầu của hình nhân gỗ, không ngừng muốn thoát ra lại không thoát được, điên cuồng vặn vẹo giãy dụa, đám khí đen rối tung như một tầng sương mù dày đặc bao quanh người gỗ.
Ngụy Ninh nghe tiếng rít của ông chủ mập trong ngực giật thót.
Đầu anh có chút đau, lại hơi thấy buồn nôn, ông chủ mập chết oan; thiện ác có báo, thiên lý tuần hoàn; tuy rằng câu này sớm chẳng còn mấy ai tin, lúc nghe thấy còn cười nhạt, Ngụy Ninh cho rằng mình cũng thế nhưng hiện tại anh lại thực sự mong câu này là thật.
Ma xui quỷ khiến, Ngụy Ninh đi về phía bàn thờ, anh không biết mình muốn làm gì, mãi đến khi Từ lão tam hét lớn một tiếng: “Ngụy Ninh cậu làm gì thế? Còn không mau buông tử nhân khôi trên tay xuống!” Ngụy Ninh giật mình, thần trí bống nhiên thanh tỉnh, cúi đầu liền thấy người gỗ kia trong tay mình, đồ vật trên bàn bị hất rơi xuống đất.
Ngụy Ninh luống cuống tay chân. “Cháu… không phải…”
Anh không biết phải giải thích thế nào, tự mình đột nhiên lại hất đổ đồ cúng bái, Từ lão tam khẳng định sẽ không bỏ qua cho anh, anh vừa định đặt “tử nhân khôi” mà Từ lão tam nói về chỗ cũ thì đám khí đen như ông chủ mập rít lên một tiếng, từ đỉnh đầu “tử nhân khôi” phá ra ngoài, đánh về phía Ngụy Ninh.
Không đợi anh kịp tránh Từ lão tam đã bước lại đấy, dán một lá bùa vào sau lưng Ngụy Ninh, rồi lại lấy thêm một cái nữa ra, Ngụy Ninh thuận theo động tác của ông mà xoay người, sau đó Từ lão tam uống một ngụm nước, phun ra, phun vào người tử nhân khối.
Mà lúc này, mặt “Ngụy Ninh” vặn vẹo, ánh mắt hung ác, gân xanh nổi lên, nghiên răng nghiến lợi, biểu tình dữ tợn cực độ, hung tợn nhìn Từ lão tam cứ như nhìn kẻ thù diệt môn, quả thực hận không thể ngay lập tức xông lên cùng Từ lão tam đồng quy vu tận.
Từ lão tam nhìn “Ngụy Ninh” cười một tiếng. “Tiểu quỷ mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt ông đây, ông đây không bắt ngươi thì tên ta viết ngược lại.”
Ông nói thế khiến “Ngụy Ninh” nhảy dựng lên, vừa vỗ tay vừa nhảy về phía trước, mắng Từ lão tam: “Ông là tên lão bất tử, lão bất tử, lão bất tử, già rồi cũng sắp chết rồi, vỗ vỗ tay, vỗ vỗ chân, cha chết mẹ chết con trai chết, chết chết, chết hết…”
Mặt Từ lão tam giật một cái, giận đến mức graua mép cũng dựng đứng, giơ cao kiếm gỗ đào trong tay đánh về phía “Ngụy Ninh”, “Ngụy Ninh” kêu một tiếng kỳ quái, ôm đầu lăn một vòng trên mặt đất. “Ông đánh không tới, ông đánh không tới, ông đánh tôi chính là đánh hắn, tôi xem ông đánh, xem ông đánh….”
“Ngụy Ninh” lăn vài vòng trên mặt đất sau đó lại ngồi dậy, vỗ sàn nhà cười ha hả, đúng lúc này chân ông chủ Lý cử động một chút, giây tiếp theo đã đứng phía sau “Ngụy Ninh”, tóm lấy anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh. “Ra khỏi người anh ấy.”
“Ngụy Ninh” liều mạng giãy dụa. “Tôi không ra, không ra, chú này biết tôi, thích tôi, tôi không ra.”
Ông chủ Lý nhếch miệng nở một nụ cười cứng ngắc. “Không ra, vậy chết.”
“Ngụy Ninh” bị ông dọa, lập tức không dám cử động nữa, nước mắt lập tức chảy ra, thút tha thút thít khóc như bé con bị bắt nạt, nhưng từ ngoài nhìn vào là một người đàn ông sắp ba mươi tuổi ở nơi đó đỏ mắt bĩu môi, “Ngụy Ninh” vừa khóc vừa nói, nước mắt cứ như vòng ngọc trai đứt dây rơi xuống lộp bộp. “Mấy người thả ba của tôi, tôi mới đi ra.”
Thì ra là con của ông chủ mập kia, không biết bám lên người Ngụy Ninh từ lúc nào.
Cũng không biết từ lúc nào bàn tay của ông chủ Lý đã đặt lên cổ “Ngụy Ninh”, không biết làm gì mà “Ngụy Ninh” phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết. “A a a đau quá, đau quá, buông ra, buông, a a a a, mấy người bắt nạt tôi, mấy người đều bắt nạt tôi, đau quá, đau quá, bố ơi, mẹ ơi cứu con, đau quá, lửa đốt đau quá….”
Âm thanh thê lương khiến tử nhân khôi vốn đã an tĩnh rồi lại bỗng đứng lên.
Ngay cả Từ lão tam vốn đã quen thuộc với chuyện này cũng không nhịn được mở mắt, nhưng ông chủ Lý vẫn không có phản ứng gì, vẫn cứ bóp cổ “Ngụy Ninh” như trước, sau đó một luồng khí đen từ từ bay ra khỏi đầu “Ngụy Ninh”, biến thành một đứa trẻ con 8 tuổi, đứa bé mập kia vừa ra ngoài liền ngồi ở đó khóc, khóc đến mức vai run lên.
Từ lão tam lại lấy một người gỗ ra khỏi túi giơ về phía trước, đứa bé mập đang thút tha thút thít kia thân bất do kỷ phải chui vào đó, bên này vừa xử lý xong, bên kia La Thế Văn lại có chuyện.
Mặt gã ta trắng bệch tay vung lung tung, gào thét với không khí “tránh ra, tránh ra, mau cút đi.”. Mắt thấy đã bị bức đến gần cửa sổ, đúng lúc này đèn thủy tinh lại rơi xuống rầm một tiếng, La Thế Văn bị một lực lượng vô hình ép đến nơi đó.
Râu mép trên cằm Từ lão tam lại vểnh lên, thoạt nhìn khá phiền táo, ông bước lên, một tay túm lấy La Thế Văn đẩy gã sang một bên, rầm một tiếng La Thế Văn bị đập vào bàn gỗ lim, kêu thảm một tiếng, sau khi tỉnh lại lập tức im lặng, mặt không còn chút máu mà nhìn Từ lão tam giằng co với con quỷ kia.
Động tác của Từ lão tam khá thô bạo, không nói hai lời niệm chú sai kiếm gỗ đâm về phía nó, một tiếng rít thê lương truyền đến, mũi kiếm trong không khí lắc lư, một phụ nữ trung niên mập mạp xuất hiện trước mặt mọi người, Từ lão tam lại thu bà vào trong một tử nhân khôi.
Từ lão tam lau mồ hôi trên trán, cuối cùng không làm gì nữa.
Ông cầm ba khối tử nhân khôi, dùng dây thừng đen buộc chung lại, ba người này sống cùng một nơi chết cùng một chỗ, đến sau khi chết rồi lại cũng ở cùng nhau.
Lúc này, Ngụy Ninh đã thanh tỉnh lại, lại nghĩ lại vừa rồi mình bị tên nhóc mập đó nhập vào, trong lòng sợ hãi, lau mồ hôi lạnh đi, nói với ông chủ Lý ở bên cạnh: “Tôi bị nhóc mập đấy nhập vào từ lúc nào vậy? Sao một chút cảm giác cũng không có?”
Ông chủ Lý đỡ anh dậy, để anh hơi dựa vào người mình: “Là lúc dẫn quỷ.”
Người ông chủ Lý cứng ngắc, trên mặt có chút không được tự nhiên.
Ngụy Ninh suy nghĩ một chút, đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào Từ lão tam nói: “Ông sớm biết cháu bị tiểu quỷ kia bám theo?”
Từ lão tam trời sinh có đôi mắt âm dương, từ lúc sinh ra đã có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ, vệt màu trắng đục trong mắt chinshlaf dấu hiệu của đôi mắt âm dương nên quanh năm ông mới đeo kính râm, chiếc kính râm kia thật ra cũng đã được chỉnh sửa, sau khi đeo lên có thể giảm bớt tác dụng của đôi mắt âm dương. Chắc chắn ông sớm thấy được tên nhóc mập kia, thế mà không nói gì cả….
Từ lão tam trừng mắt: “Ta sớm nói, cậu đến ta đã nói rồi, nhưng cậu có nghe đâu?”
Ngụy Ninh há miệng thở dốc, á khẩu không trả lời được, chẳng lẽ là do anh bị quỷ nhập vào? Bị sự thật này đả kích, Ngụy Ninh nửa ngày không nói được câu nào, anh hạ quyết tâm, qua chuyện này tuyệt đối không liên lạc với Từ lão tam nữa.
La Thế Văn nằm trên đất thở dốc cũng không có ai đến dìu gã dậy, gã đợi nửa ngày không thấy người đành phải tự mình đứng lên, kỳ thật gã không bị thương nhưng bình thường an nhàn sung sướng quen rồi, hơi bị va chạm đã giống như có chuyện lớn.
La Thế Văn bước đến. “Từ sư phụ, vậy… chuyện xong rồi?”
Từ lão tam ngoảnh đầu lại, chỉ vào ba tử nhân khôi trên bàn: “Cậu mang chúng về, nghĩ cách nghiền thành bột, sau đó vẩy vào chỗ đất nhiều người đi, nếu không thì vẩy lên nền xi măng hoặc đường nhựa, không bao lâu sau ba con quỷ này sẽ hồn phi phách tán, không bao giờ đến tìm cậu nữa.”
La Thế Văn nghe vậy thở dài một hơi, gã thiên ân vạn tạ Từ lão tam, liên tục nói muốn mời ông ăn một bữa cơm biểu đạt lòng biết ơn, râu mép Từ lão tam vểnh lên, không thèm để ý: “Đừng nhiều lời, dù ăn cơm cũng là chuyện của ngày mai, hôm nay tới đây thôi, ta còn muốn quay về ngủ, xương cốt lão hóa rồi, không thể so với người trẻ các cậu, thiếu ngủ một đêm là không được.”
Ngụy Ninh ở cạnh nghe mà toát mồ hôi, La Thế Văn cũng sắp 50 rồi sao còn coi là người trẻ được nữa.
Ba khối tử nhân khôi kia vẫn không nhúc nhích, thật ra cũng chỉ là hình người thô sơ, không tinh xảo, La Thế Văn tìm được một cái túi trong văn phòng, để tử nhân khôi vào đó, lần này, Từ lão tam không dẫn bọn họ đi thang bộ mà đi thang máy.
La Thế Văn đến cửa thang máy, đại khái là nghe Từ lão tam nói qua trong thang máy cũng có quỷ, biểu tình lập tức không được tự nhiên, gã nghĩ mà sợ, nhìn Từ lão tam, cười cười: “Từ sư phụ, không phải ngài nói trong thang máy cũng không sạch sẽ hay sao?”
Từ lão tam không thèm để ý mà phất tay: “Không có gì, chỉ là tiểu quỷ, cùng lắm là dọa người, không hại người.”
Ông chưa dứt lời La Thế Văn đã run rẩy cầu xin: “Từ lão, ông đến cũng đến rồi, vậy giúp đến cùng đi, thuận tiện thu luôn con quỷ này, cho dù chỉ dọa nhưng cũng đủ dọa chết người, khó trách công ty của tôi gần đây nhiều người từ chức như vậy, e rằng là bị con quỷ này dọa rồi. Tôi trả giá cao hơn bình thường, có phải nên có gì khác không.”
Cầm tiền của người, làm việc cho người.
Từ lão tam lấy một lá bùa trong túi ra, lại liếm vài cái sau đó dán nay cửa trong thang máy. “Được rồi, mai tiểu quỷ này sẽ buồn chết trong thang máy.”
La Thế Văn lau mồ hôi trên trán, liên tục gật đầu: “Cám ơn ngài, ngày mai nhất định phải tới ăn một bữa cơm, tôi đặt bàn ở Hải Thiên các rồi, còn tìm đến mấy bình rượu ngon nữa.”
Từ lão tam nghe thế mặt tươi cười: “Khách khí, khách khí rồi.”
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, ra khỏi tòa cao ốc Phú Dân, La Thế Văn đến trước cửa xoay người nói vài câu với bảo vệ, mà Từ lão tam thì mang Ngụy Ninh cùng ông chủ Lý quay về cửa hàng, ông chủ Lý vừa bước vào cả người liền mềm nhũn, ngã sang bên cạnh vừa đúng lúc ngã vào người Ngụy Ninh, Ngụy Ninh vội nâng hắn dậy: “Có chuyện gì, có chuyện gì thế này?” Anh vội gọi Từ lão tam.
Tuy rằng đêm nay ông chủ Lý rất kỳ quái, rất dọa người, nhưng lại giúp anh mấy lần, Ngụy Ninh không muốn thấy hắn gặp chuyện không may.
Từ lão tam bước đến, nhìn thoáng qua: “Không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì, cậu để ông ấy nằm xuống, một lúc sẽ ổn thôi.”
Ngụy Ninh đành phải đỡ lấy người ông chủ Lý, tối nay người nhà ông chủ Lý không ở đây, trong cửa hàng yên ắng, Ngụy Ninh lau một chỗ rồi để ông chủ Lý nằm ở đó, sau đấy lại lấy một tấm thảm mỏng đắp lên người hắn.
Lúc anh đang làm thì Từ lão tam đã kéo hai cái bàn sát lại, nằm lên đó, nói với Ngụy Ninh: “Chúng ta nghỉ ngơi một lát, đến giờ dần còn chuyện phải làm tiếp.”
Ngụy Ninh ngây ra, còn nữa à?