Từ Lão Tam nhìn “Ngụy Tích”, lắc lắc đầu, cười hai tiếng, chỉ vào Ngụy Ninh nói: “Ta chỉ hỏi cậu một câu, sắp tới rằm tháng bảy rồi, cậu tính làm gì với cậu ta?”
Vấn đề này đánh đúng chỗ yếu của “Ngụy Tích”, cậu không trả lời, phải một lúc lâu sau mới mở miệng: “… tôi tự có cách.”
Từ Lão Tam lại cười ha ha hai tiếng, miệng cười nhưng trên mặt không có nửa điểm tươi cười, sợi râu trên cằm rung rung, không nhếch lên như như bình thường, càng khiến không khí có vẻ ngưng trọng. “Cậu ta trời sinh bát tự nhẹ, hỏa diễm thấp, ta vừa thấy nó liền cứu nó một mạng, năm nay là năm hạn của nó, qua được, sau này cuộc sống sẽ thuận buồm xuôi gió, không qua được, đường xuống hoàng tuyền sẽ có thêm một hồn.”
“Ngụy Tích” nghe vậy vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhưng mà cơ thể có chấn động rất nhẹ, cứ ném một viên đá vào sương mù, sương mù tán loạn chút nhưng rất nhanh chóng tụ lại như ban đầu.
Từ Lão Tam tiếp tục nói: “Hạn này vốn rất khổ, thế mà còn bị cậu xuất hiện chặn ngang đường đi, hồn phách bị thương không nói, cậu còn đi theo nó, cậu nhìn nó đi, âm khí trên người càng ngày càng nặng, dương khí càng ít, khó trách cả ngày gặp quỷ, quỷ thấy nó sớm cũng coi nó là một con quỷ rồi, sợ là không đợi được đến rằm tháng bảy, cương hỏa trên người nó sớm bị diệt hết.”
“Ngụy Tích” chậm rãi mở miệng: “Ông muốn tôi làm gì?” Cậu nhìn Từ Lão Tam, ngữ khí thong thả lại phi thường kiên định. “Ông gọi tôi ra, không phải muốn thu tôi mà nói những chuyện này, hẳn là muốn tôi làm giúp ông chuyện gì phải không? Tôi có thể làm, chỉ cần ông có thể bảo trụ dương khí trên người A Ninh.” Cậu nhìn chằm chằm Từ Lão Tam. “Tôi biết ông có cách, hơn nữa chắc chắn cách của ông tốt hơn cách của tôi.”
Từ Lão Tam không làm pháp, nói một tràng như vậy chỉ để làm nền, cuối cùng vẫn nhằm mục đích kia.
Cậu nói như thế khiên Từ Lão Tam ngẩn người, sau đó nở nụ cười: “Tên quỷ nhà cậu ngược lại khá thông minh, ta mới nói hơn một nửa đã bị cậu đoán được, đúng vậy, ta tìm cậu là có việc.”
Ánh mắt “Ngụy Tích” trầm xuống. “Ông nói đi.”
Từ Lão Tam không trực tiếp mở miệng, mà leo từ trên bàn xuống, đi đến bên cạnh Ngụy Ninh, ông sờ cổ tay Ngụy Ninh, giống như đang bắt mạch cho hắn. “Mạch phù phiếm vô lực, dương khí diệt, âm khí sinh, đây là do tổn thương hồn phách, ta thấy cậu không có ác ý với nó, còn giúp nó nhiều thứ, nhưng dù vậy, chỉ riêng việc quan hệ giữa nó và đồ đệ của ta, nó không nói thì lần đầu thấy cậu ta cũng thu cậu.” (thu là thu quỷ, ko quá khó hiểu nhỉ?)
“Ngụy Tích” không tranh luận với ông chuyện rốt cuộc có thu nổi mình hay không.
Cậu mới ra khỏi nơi đó, thấy quá ít về thế gian, nhiều chuyện không hiểu, chỉ có thể nắm lấy cơ hội học hỏi, đi ra ngoài, gặp được người có pháp thuật như Từ Lão Tam, dựa vào trực giác “Ngụy Tích” có thể xác định ông là một đối thủ mạnh nhưng chưa mạnh đến mức tạo thành uy hiếp trí mạng với cậu.
Kết luận này đối với “Ngụy Tích” mà nói, là tốt, nhưng cũng là không tốt. “Tốt” ở chỗ uy hiếp không phải quá lớn, “không tốt” ở chỗ tuy uy hiếp không quá lớn nhưng cũng mang lại phiền phức không nhỏ, ít nhất có thể khiến cậu chịu một ít tổn thương. “Ngụy Tích” không mốn bản thân vốn đã không có thực thể lại còn bị thương, như vậy cậu sẽ không thể tiếp tục ở cạnh A Ninh, mà cậu thì không chịu đựng được chuyện đó.
Từ Lão Tam cũng không quan tâm: “Ta sẽ nghĩ biện pháp bảo trụ dương khí trên người Ngụy Ninh không quá một năm, trong một năm này, cậu đi theo nó thì cũng không thể gây trở ngại quá lớn với nó, nhưng một năm sau, ta không dám cam đoan, còn cậu à, giúp ta kháng trụ oán khí của cửu cửu quy nhất sát trận kia đi.”
Sợi râu mép lại vểnh lên. “Nếu không gặp được con quỷ là cậu, muốn phá sát trận này còn phải tốn sức nhiều, hiện tại có cậu, sự tình ngược lại dễ dàng hơn, cũng không biết cậu được nuôi ở chỗ nào, sát khí nặng như vậy….” ông lắc lắc đầu, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Lúc hai người bọn họ nói chuyện không hề nói nhỏ, Từ Lão Tam nói đến kích động, thanh âm càng lúc càng lớn, theo lý mà nói thì người trên lầu cũng phải nghe được, nhưng mà lại không có ai tỉnh giấc, xung quanh vẫn an tĩnh, người ngủ vẫn ngủ.
Cách đó không xa truyền đến tiếng cú kêu thê lương, xung quanh im ắng.
Sáng sớm hôm sau, Ngụy Ninh đã bị Từ Lão Tam một chưởng đánh thức, anh xoa xoa cơ bắp ngủ đến nhức mỏi. “Đúng là bị quỷ đè, ở chỗ này mà mình cũng ngủ đến mê mệt, cả đêm không tỉnh một lần.”
Từ Lão Tam trừng mắt nhìn anh một cái, không biết sống chết, hoàn toàn không biết mình như vậy là vì dương khí trên người không đủ, hồn phách không vững nên lúc ngủ, ý thức buông lỏng thì hồn phách rời khỏi cơ thể, dưới tình huống như vậy đương nhiên sẽ ngủ đến mê mệt rồi,chờ cơ thể cậu ta yếu thêm chút nữa thì có ngày nằm ngủ trên giường, ngủ không tỉnh lại luôn.
Có câu nói “ngủ tới chết”, lúc người đùa giỡn sẽ nói thế, không nghĩ là chuyện này lại có thật.
Từ Lão Tam không nói chuyện xảy ra tối qua với Ngụy Ninh, Ngụy Ninh vào nhà vệ sinh ở phía sau rửa mặt một chút, hôm qua lúc ngủ không cởi quần áo, ngủ cả đêm, giờ nhăn nheo hết, Ngụy Ninh có chút không yên lòng, nhìn Từ Lão Tam nói: “Ăn mặc như vậy ra ngoài gặp người ta, không có vấn đề chứ?”
Từ Lão Tam đang lấy đồ ăn thừa trong tủ lạnh ra, Từ Lão Tam nhận được câu hỏi của Ngụy Ninh, vừa lấy đôi đũa gắp thức ăn vừa mơ hồ trả lời. “Vấn đề gì chứ, chúng ta ra ngoài làm việc, có phải đi bán tương đâu.” Không thể dùng đũa gắp chân gà, ông ta trực tiếp ném đũa đi, bốc tay ăn luôn.
Bán tương là từ để ám chỉ những người bán đứng nhan sắc hoặc thân thể để sống qua ngày.
Ngụy Ninh liếc ông ta một cái, vẻ mặt đã hiểu mà gật đầu, nếu anh mà đi bán tương thì chắc chắn chẳng ai tới mua, thật ra vẻ ngoài không tồi, mày rậm mắt to, nhìn sang láng, tướng mạo coi như đoan chính, nhưng mà không gọn gàng, quần áo trên người không biết đã mấy hôm rồi không thay, vải trắng sắp biến thành màu đen tới nơi.
Lúc đang ăn thì ông chủ Lý từ trên lầu đi xuống, chào hỏi Từ Lão Tam và Ngụy Ninh, vợ ông đi phía sau cũng chào một câu, bọn họ ngược lại rất chịu khó, bên ngoài, người qua lại nhiều lên, cửa hàng cũng bắt đầu mở cửa.
Ông chủ Lý mới hơn ba mươi tuổi, thân thể gầy gò, tinh thần không tốt lắm nhưng ánh mắt có thể nói là có thần, sáng rõ, khiến khí chất toàn thân sáng hơn một chút, không đến mức uể oải không phấn chấn. Ông ra ngoài mua điểm tâm về, đặt lên bàn, gọi Từ Lão Tam và Ngụy Ninh lại cùng ăn.
Từ Lão Tam cũng không khách khí liền tới ngồi đó ăn, Ngụy Ninh lại từ chối thì có vẻ giả tạo đành ngồi cạnh Từ Lão Tam, cầm một chiếc bánh quẩy và một bát cháo, vừa ăn vừa nghe Từ Lão Tam và ông chủ Lý nói chuyện, nói những thứ ly kỳ mà bản thân gặp được, ngay cả vợ ông chủ cũng đến nghe, có chuyện gì không hiểu hoặc những chuyện nghiêm trọng vẻ mặt cũng biến đổi.
Nếu đây là cổ đại, Từ Lão Tam không làm đạo sĩ mà làm thuyết thư khẳng định làm ăn cũng rất tốt.
Phải ngồi chờ đến 11h trưa, cả buổi sáng cửa hàng chỉ có một người khách, vị khách kia cũng chỉ tùy tiện xem qua, không mua gì, vẻ mặt ông chủ Lý không còn cách nào khác, xem ra việc làm ăn không tốt không phải ngày một ngày hai.
Đến 11h giờ, Từ Lão Tam nói mình có việc phải làm, tối lại tới, lúc đó còn phải nhờ ông ấy một chút, ông chủ Lý liền nói: “Không vấn đề, không vấn đề, ông cứ tới, tôi giữ cửa chờ ông.” Ngụy Ninh nhìn ông ấy không hề có chút giả mạo mà biểu tình rất chân thành, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, rốt cục Từ Lão Tam giúp ông ấy cái gì mà ông ấy lại nhiệt tình như vậy.
Từ Lão Tam và Ngụy Ninh đến cao ốc Phú Dân, thư ký nhìn thấy bọn họ thì tươi cười, pha trà rồi vội nói: “Chờ chút chờ chút” Sau đó đi vào báo với La Thế Văn, ngay sau đó La Thế Văn chạy tới, mời Từ Lão Tam và Ngụy Ninh vào văn phòng làm việc xa hoa kia.
Ngụy Ninh phát hiện, mới qua một đêm thôi, gương mặt La Thế Văn vốn dĩ bảo dưỡng rất tốt giờ lại có dấu hiệu lão hóa, bộc lộ tuổi tác thật sự của gã ta, trước nhìn mới hơn bốn mươi giờ lại trông như quá năm mươi. Vẻ mặt gã ta lo lắng, nhưng lại cố trấn định, đuổi cô thư ký kia ra ngoài liền khẩn cấp đứng trước mặt Từ Lão Tam nói: “Ông nhất định phải giúp tôi một phen.”
Ngụy Ninh cảm thấy kỳ quái, không phải người đàn ông gã gặp tối qua đã đồng ý giúp gã nghĩ cách rồi sao? Chẳng lẽ người như La Thế Văn đột nhiên nổi lên thiện tâm, không làm chuyện thương thiên hại lý nữa? Ngụy Ninh cảm thấy không có khả năng.
Loại người như thế, khẳng định chỉ coi trọng tính mạng của mình, coi trọng tới mức coi tính mạng của người khác không ra gì.
Từ Lão Tam khoanh tay, làm bộ làm tịch đi tới đi lui trong phòng, đẩy lại cái kính râm đã tụt hẳn xuống mũi, ông vừa đi vừa lắc đầu rồi lại gật đầu, giống như nhìn thấu cái gì nhưng điều đó thật khó khăn, vẻ mặt nghiêm túc, cách một trời một vực với biểu tình thường ngày.
Ngụy Ninh ở bên cạnh vừa nhìn vừa buồn cười nhưng phải liều mạng nhịn xuống.
La Thế Văn hoàn toàn không có cái dáng vẻ của doanh nhân thành đạt khi lần đầu gặp mặt, trên gương mặt béo mập toàn là mồ hôi, đôi mắt trông mong nhìn Từ Lão Tam, xem ra, ông chủ mập tuy không trực tiếp hại tới gã nhưng cũng mang đến áp lực cực lớn cho gã, trong lòng Ngụy Ninh thầm vui vẻ.
Ngay lúc anh vụng trộm cười, Từ Lão Tam quay đầu, thừa dịp La Thế Văn không chú ý trừng mắt liếc anh một cái, ý bảo anh thu liễm một chút, đừng có lộ liễu đến vậy. Ngụy Ninh vội ho khan một tiếng, chỉnh lại tư thế ngồi, nghiêm trang cầm tách trà lên uống một ngụm.
La Thế Văn nhìn Từ Lão Tam nãy giờ không nói gì: “Chẳng lẽ ông cũng không có cách nào? Tôi nghe vài người bạn làm ăn kể về chuyện của ông, ông nổi danh ở mấy tỉnh phía nam này, người bình thường gặp ông khó hơn lên tời, tôi phải vận dụng nhiều mối quan hệ, tốn khá nhiều công sức mới tìm được ông, nếu đến ông còn không có cách thì tôi đúng là phải tự tử mất.” Gã càng nói càng thương tâm, vẻ mặt suy sụp.
Ngụy Ninh nghe xong liền hiểu, khó trách La Thế Văn nịnh bợ và đối xử khách khí với Từ Lão Tam đến vậy, thì gia đã sớm hỏi thăm về Từ Lão Tam, biết ông là người có bản lĩnh nên mới thế. Chuyện làm ăn phải dùng tới phong thủy, biết ở từng vùng khác nhau, nhất là kiểu người dùng tà đạo để làm giàu như La Thế Văn lại càng tôn thờ người như Từ Lão Tam, đừng nói đắc tội, lấy lòng còn không kịp.
Ngụy Ninh phỏng chừng gã đang muốn đứng hai thuyền, nếu Từ Lão Tam không giải quyết được vấn đề đại khái gã sẽ nghe người đàn ông kia.
Từ Lão Tam khoát tay. “Cậu không cần tâng bốc ta, ta không nhận nổi, chuyện này không phải không thể xử lý được, chỉ là…” ông lại “chậc chậc” hai tiếng, biểu tình có chút ái muội, dường như có vẻ khó nói.
Ngụy Ninh ngẩn người, đây là ý gì?
Ngụy Ninh không hiểu nhưng kiểu người sớm đã hóa cáo như La Thế Văn vừa thấy liền hiểu, gã ta lập tức đến tủ gỗ lim phía sau bàn, mở ngăn kéo, lấy ra một tập chi phiếu, phía trên viết vài chữ, lại lấy thêm một xấp lì xì nữa, cầm chung với tập chi phiếu, rồi đi đến trước mặt Từ Lão Tam, dùng hai tay cung kính mà đưa cho ông.
“Là tôi sơ sót, ông đừng trách tôi không hiểu, là do nôn nóng quá nên tôi quên mất, tôi biết quy củ của ông, tiền mừng tuyệt đối không thiếu.” Lúc La Thế Văn nói đến tiền, trong ánh mắt linh hoạt một chút, sau đó lại trầm lặng như thể chó nhà có tang.
Từ Lão Tam dùng hai ngón tay kẹp tiền lì xì kia cất vào túi áo khoác, vẫn lộ ra một mép đỏ của bao lì xì, làm xong lão mới vểnh râu mép lên: “Đêm mai, ta sẽ tới nơi này giúp cậu cúng bái hành lễ, lúc đó cậu ở chỗ này đợi ta.”
Ngụy Ninh nhìn đến ngẩn người, vẻ mặt không thể tin được mà nhìn Từ Lão Tam dáng vẻ đương nhiên nhận tiền lì xì, mình không nhìn nhầm chứ, nhận tiền rồi, chẳng lẽ thật sự sẽ xử lý cả nhả ông chủ mập? Nếu thu quỷ nhất định khiến họ hồn phi phách tán, trong đầu anh loạn thành một đống.
Tlv như trút được gánh nặng, vội gật đầu, cung kính mời Từ Lão Tam và Ngụy Ninh ra ngoài.
Lúc đưa họ ra ngoài còn đưa cho Ngụy Ninh một túi lì xì: “Tiểu sư phụ, xin ngài hỗ trợ.” Ngụy Ninh vốn muốn trả lại, tuy giờ anh thiếu tiền nhưng loại tiền này anh cầm trong tay sợ là ngủ không an ổn.
Ngay lúc Ngụy Ninh đang muốn đẩy trả thì một bàn tay giơ qua, Từ Lão Tam trực tiếp nhận lì xì. “Cái này ta nhận giúp nó, tuy nó không phải đồ đệ của ta nhưng cũng là tiểu bối, đương nhiên phải qua tay ta rồi nó mới nhận được.” La Thế Văn ngây ra một lúc rồi lập tức hiểu ra, không nói gì nữa, đưa họ ra cửa.
Ra ngoài, đi một đoạn khi quay lại không nhìn thấy tòa cao ốc Phú Dân nữa, Ngụy Ninh đột nhiên vươn lấy lì xì từ trong túi áo của Từ Lão Tam, vừa lấy tờ chi phiếu đó ra, nhìn thấy dãy số trên đó anh liền chóng mặt, cư nhiên có một trăm vạn, tay anh run lên, lần đầu tiên trong đời nhìn thấy nhiều tiền như vậy: “Ông thật sự lấy số tiền này?”
Từ Lão Tam phẩy tay một cái, vốn chi phiếu còn đang trên tay Ngụy Ninh đã rơi vào tay ông, ông trừng mắt nhìn Ngụy Ninh một cái: “Cái tên ngu ngốc này, cậu thì biết cái gì? Tiền bất chính chẳng lẽ không phải là tiền? Tiền chỉ là vật chết thì có khác gì….”
Nếu là vật chết, ông lại cầm như bảo bối làm gì? Ngụy Ninh không dám lên tiếng, chỉ có thể lầm bầm trong lòng.
Từ Lão Tam trực tiếp đi đến ven đường, giơ tay gọi taxi, sau khi lên xe thấy Ngụy Ninh vẫn đứng ở ngoài liền rống một tiếng: “Còn đứng đó làm gì, mau lên đây.” Người xung quanh đều bị một tiếng này làm giật mình, tất cả đều trừng mắt nhìn qua, đơ cả người, ngược lại Ngụy Ninh vì không muốn trở thành đối tượng bị mọi người vây xem lập tức leo lên xe, đóng cửa một cái, xe phóng đi như bay.
Trong lòng Ngụy Ninh nhẹ nhàng thở ra.
Từ Lão Tam nói địa chỉ với lái xe sau đó nhắm mắt dưỡng thần, Ngụy Ninh cảm thấy nếu tạm thời mình không có việc gì thì nên tìm một công việc nào đó, kỳ thật xế chiều nay anh có một buổi phỏng vấn, phải chuẩn bị một chút.
Nhưng Từ Lão Tam không mở miệng, Ngụy Ninh cũng không dám nói, anh cười khổ một tiếng, coi như đi dạo với lão một vòng, dù sao cũng là sư phụ của Ngụy Thời, nếu ông không dạy pháp thuật cho Ngụy Thời, một hồn của mình giờ đang du đãng nơi nào còn không biết.
Nhưng mà, rất nhanh Ngụy Ninh liền hối hận.
Ông lão trước mặt không ngờ là một con nghiện mua sắm, đầu tiên ông ra ngân hàng rút tiền từ chi phiếu Từ Lão Tam đưa cho, đổi 20 vạn tiền mựt, đầu tiên đến một hiệu may thủ công, đổi quần áo và phụ kiện từ đầu đến chân, sau đó lại kéo Ngụy Ninh đến spa hưởng thụ chế độ matxa toàn thân, sau khi tinh thần sảng khoái mà ra ngoài, liền đi thẳng đến một nhà hàng năm sao cao cấp, gọi một bàn đầy đồ ăn, ăn đến no nê.
Đây đúng là kiểu tiêu tiền của bọn nhà giàu mới nổi mà.
Từ Lão Tam đúng là tiêu tiền như nước, thấy ăn xin trực tiếp cho tiền, còn chạy đến trước cửa bệnh viện, thấy có người đưa ra thì đưa cho họ một ít tiền, thoạt nhìn rất xằng bậy nhưng Ngụy Ninh nhanh chóng phát hiện ra, thật ra người nhận tiền của ông tuy trên mặt đang cười nhưng vẫn lộ ra nét đau khổ, trong đó có một người đàn ông đang đứng ngẩn người trong bệnh viện bị ông dúi 5 vạn vào trong tay, ông ta sửng sốt mất một lúc lâu, lúc Từ Lão Tam và Ngụy Ninh đi xa rồi đột nhiên gào khóc thảm thiết, Ngụy Ninh quay đầu lại thì thấy người đàn ông kia quỳ trên mặt đất, dập đầu về phía Từ Lão Tam.
Ngụy Ninh hoảng sợ, muốn nói gì đó, Từ Lão Tam liền gõ đầu anh: “Có cái gì hay sao?”
Ngụy Ninh sờ sờ đầu: “Ông không tham tiền, sao lại nhận việc của La Thế Văn?”
Từ Lão Tam lắc lắc đầu: “Sao ta lại không tham tiền, ta rất tham tiền, nhưng không giữ được tiền…” Ông than thở, vẻ mặt đau khổ, Ngụy Ninh nhìn đến mức lòng hiếu kì nổi cao.
“Sao lại nói như vậy?” Ngụy Ninh hỏi.
“Làm nghề như bọn ta luôn thiếu một vài thứ, ít một vài thứ, vốn dĩ có “ngũ tệ tam thiếu”, cái gọi là ngũ tệ chính là “quan,quả, cô, độc, tàn”; tam thiếu chính là “tiền, quyền, mệnh”. Ông trời cho cậu vài thứ thì sẽ lấy đi vài thứ, đây chính là nhân quả, ta thiếu là tài vận, chỉ cần cầm tiền trong tay thì cứ như nước sông chảy xiết, tiền trong tay càng nhiều thì nước chảy càng mạnh, cứ rào rào trôi đi, đến càng nhiều thì đi càng nhanh, thế nên ta có tiền thì rất nhanh hết.” Từ Lão Tam giải thích rõ ràng tỉ mỉ, nói cho Ngụy Ninh hiểu từng chi tiets.
Trong đầu Ngụy Ninh xuất hiện một suy nghĩ chính là, vậy Ngụy Thời thiếu cái gì, ít cái gì?
Vấn đề này anh hỏi Từ Lão Tam nhưng Từ Lão Tam không trả lời mà bảo anh trực tiếp đi hỏi Ngụy Thời, chuyện này chỉ có thể hỏi chính chủ, hắn muốn nói cho cậu biết mới được, nếu không muốn mà cậu trộm hỏi có thể sẽ bị những người này ghi hận trong lòng, thế nên dù là sư đồ cũng không nói cho nhau mệnh số của mình, mặc dù thiếu cái gì cũng đoán được rồi.
Ngụy Ninh bị kéo đi dạo một ngày, đến cuối cùng không còn sức để thở, so với việc trước đây đi dạo phố cùng bạn gái còn mệt hơn nhiều.
Rốt cục, Từ Lão Tam nói đây là chỗ cuối cùng, là khu phố hàng mã phía bắc.