Dụ Quân Hoan

Chương 87: Ráng mây rực rỡ

Màn đêm dày đặc, bên ngoài gió Bắc gào thét, trong phòng ấm áp tựa mùa xuân, không khí sôi nổi.

Ngu Quân Diệp khoan khoái dễ chịu thở ra một hơi, hắn đã mơ một giấc đẹp, trong mơ, bản thân ôm Diệp Tố Huân không phải muội muội mình, cuồng dã thực hiện một chuyện chưa từng dám làm.

Hơi thở ấm áp lướt qua tai, trong lòng còn ôm một cơ thể mềm mại, cảnh tượng trong mơ chân thật tới thế, khiến y không muốn tỉnh lại.

Bên tai có tiếng lẩm bẩm: “Thoải mái quá, lại tới một lần nữa đi.”

Cái tay mềm mại không xương vuốt ve mặt y, lại nhẹ nhàng xoa xoa gáy y, trong không gian tràn ngập mùi thơm cơ thể say lòng người.

Ngu Quân Diệp nhắm mắt lại, nhu tình và dục vọng mãnh liệt trào dâng.

Chạy nước rút, thẳng lưng, động tác tuy lạ lẫm nhưng đã diễn tập trong mơ mấy lần, dần dần trở nên thuần thục, người dưới thân khàn giọng rên rỉ, giọng tuy không còn thanh thúy như trong mơ, cơ thể mềm mại kiều diễm nhũn ra, giống như hoa lê đầu cành muốn gãy trong mưa.

Tiếng nước phạch phạch và tiếng va đập lớn dần, trước mắt trăm hoa đua nở, ráng mây rực rỡ, Ngu Quân Diệp đã dục tiên dục tử mấy lần.

Giây phút cao trào, người dưới thân thét một tiếng cuồng nhiệt, tiếng thét chói tai này đánh y rơi từ miền cực lạc xuống dưới mặt đất.

Người dưới thân kêu: “Ngu Quân Duệ, huynh thật lợi hại!”

Gọi y là Ngu Quân Duệ cũng không sao, Diệp Tố Huân vốn thích Ngu Quân Duệ, nhưng, điều khiến Ngu Quân Diệp hồn phi phách tán là: dù giọng nói này khàn khàn khó biết là của ai, nhưng y rõ ràng, đó là giọng của Diêu Ý Chân.


Mò mẫm tìm cửa sổ, gió lạnh và ánh trăng chen nhau xông vào phòng, Ngu Quân Diệp sững sờ ngơ ngác nhìn nữ nhân trên đất, đúng là Diêu Ý Chân.

“Tại sao lại là huynh?” Diêu Ý Chân cũng ngây người, người ôm cô nàng ra sức ra vào trong mơ rõ ràng là Ngu Quân Duệ cơ mà!

Gió rít từng cơn, lạnh quá!

“Ngu Quân Diệp, đóng cửa sổ vào.” Diêu Ý Chân hồi thần trước Ngu Quân Diệp.

Đóng cửa, châm nến, Ngu Quân Diệp không biết làm gì cho phải, Diêu Ý Chân định lấy xiêm y mặc, nhưng trên đất chỉ toàn nhúm vải rách lẻ tẻ, cô nàng căm tức đá mấy cước, hô: “Ngu Quân Diệp, sao lại thế này, huynh không biết nhẹ nhàng một chút à?”

Sao không nhẹ nhàng hơn? Ngu Quân Duệ nào nhớ được, nhìn cơ thể trải rộng vết đỏ của Diêu Ý Chân, chỉ nhớ được trong lúc mơ màng, buồn chán, cơ thể hơi nóng lên, phát nhiệt, vật mềm nhũn có xu thế ngẩng đầu... Ngu Quân Diệp xấu hổ, nóng nảy, ngồi xổm xuống, vừa che dấu hạ thể, tiện thể giúp Diêu Ý Chân tìm một xiêm y có thể mặc tạm, đột nhiên ngây dại, một trong đống váy áo không sạch sẽ trên đất, rõ ràng có một vũng máu tươi.

Ngu Quân Diệp cầm cái xiêm y kia lên, không kìm được hỏi: “Diêu Ý Chân, cô vẫn là cô nương?”

“Ta còn chưa thành gia lập thất, dĩ nhiên là cô nương.” Diêu Ý Chân tức giận mắng. Giờ mới cảm giác được, hạ thân đau đớn như bị đá tảng đè lên.

“A, đau quá.” Diêu Ý Chân hiếm khi khóc lóc.

“Đau ở đâu?” Ngu Quân Diệp lấy làm lạ, hoảng sợ.

“Ở đây.” Cơ thể cũng đã cho người ta, Diêu Ý Chân cũng không thẹn thùng nữa, giang chân chỉ khe hở dính đầy chất lỏng trắng đỏ của mình.

Ngu Quân Diệp đỏ mặt, sợ hãi không dám sờ lên.

Diêu Ý Chân trừng mắt lạnh lùng nhìn: “Đầu gỗ, huynh mau xoa giúp ta đi chứ!”

Ngu Quân Diệp xấu hổ sờ soạng, ngây ngốc vuốt ve.

“Nhẹ một chút.” Mắt hạnh trừng trừng.


Ngu Quân Diệp thả nhẹ tay, Diêu Ý Chân lại cáu kỉnh, nói: “Huynh nhẹ như thế là muốn làm gì?”

Vừa dứt lời, đã bị Ngu Quân Diệp kẹp chặt, vật cứng thúc vào trong cư thể, nóng hầm hập.

Diêu Ý Chân ngừng mắng, vui sướng rên rỉ đón đưa.

...

Thật lâu sau, khi mọi chuyện đã thành, Diêu Ý Chân oán giận kêu: “Chỗ đó của người ta đau lắm rồi, huynh còn?”

Ngu Quân Diệp liếc cô nàng, đáp: “Không thế, muội lúc nhẹ lúc nắng, ai biết muội muốn gì?”

Diêu Ý Chân đỏ mặt, cúi đầu không nói.

Ngu Quân Diệp lau người Diêu Ý Chân xong, nhìn đống te tua dưới đất, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm đã khuya, bèn kéo Diêu ý Chân: “Lên giường ngủ thôi, mai lại gọi chưởng quầy mua giúp hai bộ xiêm y sau.”

Sóng vai nằm cùng một chiếc giường, trùm cùng một cái chăn, Diêu Ý Chân hơi ngại, khuỷu tay huých Ngu Quân Diệp, nhỏ giọng hỏi: “Ngu Quân Diệp, bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Làm sao bây giờ? Ngu Quân Diệp mở to mắt nhìn màn thêu hoa, mãi lâu sau, trả lời: “Muội đi nói với hoàng thượng, bảo ngài ban thêm một thánh chỉ, nói rằng nhầm tên.”

“Lấy thiếp, chàng tình nguyện ư?” Diêu Ý Chân tựa đầu lên ngực Ngu Quân Diệp.

“Gả cho ta, nàng có bằng lòng không?” Ngu Quân Diệp hỏi lại.

“Thiếp không ghét chàng.” Diêu Ý Chân thấp giọng nói. Đúng như Diêu phu nhân đã nghĩ, lúc trước Diêu Ý Chân đồng ý thành thân với Ngu Quân Diệp cũng vì cô nàng có ấn tượng khá tốt về y.

“Ta cũng không ghét nàng.” Ngu Quân Diệp vươn tay ra, ôm Diêu Ý Chân, thầm nhủ trong lòng: ta tuyệt đối không rũ bỏ trách nhiệm như cha ta đâu.


Hoàng đế chỉ cần Diêu Ý Chân có thể gả ra ngoài, lang quân lại được chính cô nàng chọn, dĩ nhiên không phản đối.

Vậy là một thánh chỉ lại ban xuống, nói rằng lúc trước nhớ nhầm tên, nay tứ hôn Ninh trưởng công chúa cho Ngu Quân Diệp.

Ngu Quân Duệ và Diệp Tố Huân mừng rỡ, hai người đã có hôn ước, nay càng không chướng ngại, dĩ nhiên có thể bắt đầu chuyện thành thân.

Lưu Uyển Ngọc đang suy tính trăm ngàn kế đối phó Trình Sâm nghe được tin tức, tức muốn nổi điên. Bản thân lưu lạc phải chịu hậu quả thế này, Ngu Quân Duệ và Diệp Tố Huân lại tình chàng ý thiếp, hoàn hoàn mỹ ỹ không có bất kì trở ngại gì thành thân.

Lưu Uyển Ngọc chạy tới Ngu gia, cô ả muốn dùng đứa trẻ trong bụng uy hiếp Ngu Diệu Sùng, ép ông ta không đồng ý hôn sự giữa hai người họ,

Ngày ấy, Ngu Diệu Sùng không thừa nhận thân phận Hoa Ẩn Dật, bị Trình phu nhân nhục mạ, vạch trần chuyện cũ xảy ra nhiều năm trước, mắng ông ta không có trách nhiệm, nay lại vô ơn bạc nghĩa, phụ bạc ngay trước mặt Ngu Quân Diệp, bộ mặt thật ẩn sau lớp da bên ngoài bị phá tan thành từng mảnh, hai ngày này Ngu Quân Diệp vẫn luôn ở trong phủ công chúa của Diêu Ý Chân không thèm về nhà, không nhận người cha là ông ta nữa.

Bên này, Ngu Quân Duệ nghe xong tai mắt trong phủ báo cáo, biết phụ thân hắn đã phản bội Hoa phu nhân, lại vô tình thả tin Diệp Bác Chinh còn sống, Ngu Diệu Sùng vừa đau vừa thẹn, hung ác tổn thương Hoa Ẩn Dật, mất đi sự tôn kính của con cả, lại không chiếm được Diệp Dương thị, hối đến nôn ra máu. Lưu Uyển Ngọc muốn gặp ông ta nhưng đều bị ngó lơ, ông ta đều trốn trong Cúc Viên không ra gặp mặt.

“Uyển Ngọc, con về đi, dượng có phản đối cũng vô dụng thôi.” Lưu thị nhìn Lưu Uyển Ngọc, khuyên chân tình, bà sợ Lưu Uyển Ngọc chạy đến đây quá nhiều khiến Trình Phủ phát hiện, rồi đưa cô ả về Ngu gia.

“Diệp Tố Huân là cái gì?” Lưu Uyển Ngọc đột nhiên khóc, “Nếu không phải nàng ta quyến rũ, làm biểu ca mê mệt, con...”

Không có Diệp Tố Huân, tất cả sẽ không xảy ra, cô ả sẽ không thảm như bây giờ, Lưu Uyển Ngọc kêu la trong lòng. Trước khi Diệp Tố Huân chưa xuất hiện, mặc dù Ngu Quân Duệ lạnh nhạt cô ả, nhưng tính hắn lạnh nhạt với tất cả mọi người, chỉ cần qua một hai năm, ắt sẽ tuân theo lệnh của phụ mẫu thành thân với cô ả.

Vẻ mặt Lưu thị ảm đạm, lắc đầu nói: “Chúng nó là tiếp nối nhân duyên kiếp trước, ai cũng không phá hỏng được đâu.”

“Ý cô là?”

“Cô nghe nô tài Lê Viên nói...” Lưu thị hạ giọng, trước đó bà ta có để kẻ hầu giám sát Diệp Tố Huân, mơ hồ nghe thấy lúc Ngu Quân Duệ và Diệp Tố Huân nói chuyện với nhau đều nói cái gì mà kiếp trước.

“Con có nhớ không, kể từ sau khi biểu ca con rơi xuống nước, tỉnh lại thì càng lạnh nhạt với chúng ta, chẳng mấy ngày thì tới Bạch gia xin dây chuyền noãn ngọc, sau đó lại tới Thông châu cùng Quân Diệp.”

“Tức là, người được cứu lên dưới nước là biểu ca đã chuyển thế ư?” Lưu Uyển Ngọc cũng phát hiện Ngu Quân Duệ không được bình thường, bừng tỉnh đại ngộ.


“Ừm, giống như Diệp Tố Huân giả ngốc đấy.”

“Nhưng nhìn Diệp Tố Huân có vẻ không thích biểu ca thì phải.” Lưu Uyển Ngọc nhíu mày, nếu nói là nhân duyên kiếp trước, nhưng lúc đó, cô ả rõ ràng, dường như chỉ có Ngu Quân Duệ quấn quít Diệp Tố Huân.

Lưu Uyển Ngọc suy nghĩ, đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, yên lặng nhìn Lưu thị: “Cô mụ, xin cô giúp con một lần cuối cùng này thôi.”

“Con cần ta làm gì?” Lưu thị do dự hỏi.

“Con nghe nói Diệp Tố Huân đang ở Giang Ninh?”

“Ừm.” Thánh chỉ tứ hôn được giải quyết, hai ngày này Ngu Quân Duệ đều dẫn Diệp Tố Huân đi lại du ngoạn trong thành, Lưu thị cũng nghe thấy tin tức này.

“Vậy cô mụ tìm cớ gọi Diệp Tố Huân đến đây đi, con muốn nói chuyện với nàng ta.”

Nói gì chứ, chẳng qua là muốn phá hư hôn sự Diệp Tố Huân và Ngu Quân Duệ thôi, bụng dạ Lưu thị biết, bà ta không thích Ngu Quân Duệ lấy Diệp Tố Huân, Ngu Quân Duệ vốn đã bất hòa với bà ta, giờ lại lấy Diệp Tố Huân, về cơ bản bà ta đã mất đi đứa con trai này.

“Con chờ, chúng nó đang đi lựa đồ thành thân, chắc đang trong cửa tiệm, cô mụ phái người tìm là được.”

“Vâng.” Lưu Uyển Ngọc gật đầu, đáp: “Cô mụ, con chờ ở Liễm Ba Trì sau vườn nhé, Diệp Tố Huân có đến, cứ để nàng ta tới đó.”

Đến Liễm Ba Trì? Nhi tử cũng thay đổi kể từ sau khi rơi xuống Liễm Ba Trì, Lưu thị có chút lo sợ, nghĩ lại, Diệp Tố Huân tới, Ngu Quân Duệ ắt sẽ đi theo, cho dù gặp chuyện không may, cũng không đổ hết tội lên đầu bà ta được.

“Không phải nói người ở Thông châu tới ư? Sao lại để Tố Tố đi gặp ả?” Ngu Quân Duệ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu thị.

Nhiều ngày không gặp, ngũ quan Ngu Quân Duệ càng rõ như khắc, mày rậm như nước sơn, mắt sâu tựa đầm, trong lời nói mang theo khí thế lạnh thấu xương bức người. Lưu thị chột dạ, nén run rẩy, bình tĩnh trả lời: “Biểu muội đã yêu con nhiều năm như thế, nay rơi vào kết cục bi thảm, nó nói vài câu với Diệp Tố Huân, mẫu thân cũng đâu thể không đồng ý một cái tâm nguyện nhỏ nhoi này chứ?”

“Muốn nói cái gì?” Ngu Quân Duệ ôm Diệp Tố Huân, đề phòng nhìn Lưu Uyển Ngọc.


“Sao nào? Sợ ta làm tổn thương Tố Tố của huynh?” Lưu Uyển Ngọc khẽ khàng vuốt bụng, cười nhạt nói: “Ta đã bụng mang dạ chửa, có thể làm nàng ta bị thương ư? Hay là huynh sợ ta vạch trần mọi chuyện?”

“Ta có tội lỗi để cô vạch trần sao?” Ngu Quân Duệ cười to, ôm sát Diệp Tố Huân, dịu dàng nói: “Tố Tố, chúng ta quay lại đi.""

Diệp Tố Huân gật đầu, nghĩ cũng biết nhất định là Lưu Uyển Ngọc không cam lòng nàng và Ngu Quân Duệ sắp thành thân, muốn phá hoại tình cảm nàng và Ngu Quân Duệ, nàng tuyệt không muốn nghe.

“Diệp Tố Huân, cô không muốn biết, kiếp trước Ngu Quân Duệ đã làm gì sao?” Lưu Uyển Ngọc cười the thé, lớn tiếng nói.