Dụ Quân Hoan

Chương 85: Cảnh xuân sau bức bình phong

Hạ thân dinh dính, toàn chất lỏng dính ngấy, Diệp Tố Huân vừa quẫn lại thẹn thùng, hai chân vô ý thức kẹp chặt. Cây gậy của Ngu Quân Duệ tựa như bị bẻ gãy, gầm một tiếng, buông tay Diệp Tố Huân ra, tách hai chân nàng, vừa thở dồn dập vừa hung mãnh thúc vào.

Diệp Tố Huân bị thúc đã chết đi sống lại mấy lần, linh hồn nhỏ bé đã chịu đựng quá mức, chỉ đành xin tha: “Quân Duệ ca ca... Thôi đi mà... Huynh mau đưa nó ra...”

“Không thoải mái hả? Không muốn nữa hả?” Cái giọng điệu ngọt ngào tinh tế này chỉ biết làm người ta phát khùng, một tay Ngu Quân Duệ mò mẫm bụi cỏ ướt át, chà xát cửa ra vào hoa tâm, côn bổng hung ác chọc vào, từng lượt đều dẫn theo một dòng nước xiết.

Toàn thân Diệp Tố Huân run rẩy từng đợt, cổ họng rên tới cỡ khàn khàn, không hề chống cự, giang chân mặc Ngu Quân Duệ đòi lấy tuỳ tiện.

Ngu Quân Duệ thúc vào mấy trăm cái, một tay giữ hông nàng để tránh khó khăn, cây gậy lui ra ngoài, đổi hướng ngồi cho Diệp Tố Huân đang xụi lơ thoát lực, đặt hai chân nàng trên vai mình, đại điêu hung mãnh xuyên vào, vừa thỏa thích hưởng dụng sự chặt chẽ khít khao của nàng, vừa vươn tay làm cho hồng anh ưỡn ra, nổi bần bật trên ngọn núi no đủ trắng noãn.

Diệp Tố Huân bị hắn đánh gọng kìm, liên tục co rút run rẩy, khóc lã chã, vô thức không ngừng nói: “Không muốn, đừng.”

Ngu Quân Duệ xuyên chọc hồi lâu mới dừng lại, chăm chú trêu chọc nhào niết hai hạt đỏ hồng, cười khẽ nói: “Tố Tố, đừng là sao? Đừng làm việc này hả?” Gậy côn chậm rãi rút ra, lại bất ngờ thúc mạnh vào sâu bên trong.

Diệp Tố Huân thét lên, sảng khoái muốn bất tỉnh. Ngu Quân Duệ dừng lại, niết đỏ hồng, nhấn hoa tâm một cái, lại hỏi: “Hay đừng thế này?”

Cái nào cũng muốn! Diệp Tố Huân bị khơi lửa khó nhịn kích động, dục vọng trong người điên cuồng xung kích, thế nào cũng không muốn dừng, nhưng Ngu Quân Duệ lại “ngoan ngoãn” đến lạ, dục vọng cấp bách tựa núi lửa sắp phun trào, Diệp Tố Huân hết cách, bèn gọi yếu ớt: “Quân Duệ ca ca... Tố Tố khó chịu...”

“Khó chịu thế nào? Không phải bảo đừng à?” Ngu Quân Duệ thả hai chân đang đặt trên vai mình xuống, lại ôm nửa thân trên của nàng, mặt đối mặt, hai chân đan xen nhau.


Hai quả hồng đối nhau, Diệp Tố Huân nóng nảy muốn vùi mặt vào trong lòng Ngu Quân Duệ, hắn lại không để nàng như ý, đôi môi nóng bỏng hổn lên cánh môi hồng hào khẽ nhếch ra thở hổn hển, ngón tay mò xuống tìm da thịt mềm mại trơn nhẵn bên dưới, chậm rãi vòng quanh, kéo nhẹ, vuốt ve bộ lông ướt sũng, dụ dỗ người ta nóng như lửa, nhưng cây gậy lại cứ đứng im bất động.

Diệp Tố Huân khát khô cổ, động mông truy đuổi cây gậy nóng, Ngu Quân Duệ cười hỏi: “Tố Tố, có muốn không?”

“Muốn... Cho muội đi...” Diệp Tố Huân đã hoàn toàn mất lí trí, vô số con sâu con kiến bò trong người, mỗi tấc da thịt đều ngứa ngáy, khiến nàng hận không thể để Ngu Quân Duệ thúc vào điên cuồng hơn lúc đầu.

“Có muốn nhiều không?” Ngu Quân Duệ nhấm nháp hôn môi nàng, rất dịu dàng hỏi thăm, cây gậy phía dưới khẽ cách xa nàng ra một chút, săn sóc khuyên nhủ: “Nếu làm tiếp, lỡ muội bị chết thì sao? Thôi Quân Duệ ca ca cứ lui ra vậy nhé?”

Diệp Tố Huân tức tối, đôi tay trăng muốt như ngọc đấm hắn, nghẹn ngào khóc nấc lên: “Quân Duệ ca ca, Tố Tố thích bị huynh làm chết, mau tới đây...”

“Tố Tố...” Ngu Quân Duệ suýt chút bắn ra vì tiếng khóc lóc cầu hoan kia, không dám trêu người nữa, đỡ vòng eo đang vặn vẹo của Diệp Tố Huân, lại thơm một cái rồi lừa gạt: “Ngoan, Tố Tố, với tư thế này của chúng ta, muội cũng có thể nắm quyền chủ động mà.”

Diệp Tố Huân hơi ngẩn ngơ, vịn vai Ngu Quân Duệ, bắt đầu lên cao xuống thấp.

“Tố Tố...” Ngu Quân Duệ gầm lên một tiếng, thẳng lưng đón đưa.

Hai người nhẹ nhàng vui vẻ hưởng lạc, mặc sức truy đuổi, chẳng bao lâu sau, Ngu Quân Duệ ôm thân thể đã xụi lơ của Diệp Tố Huân nằm nghiêng xuống, cắn cổ nàng, co rút dữ dội từ phía sau...

Lúc xong việc Diệp Tố Huân đã chẳng thể mở nổi mắt, cơ thể xụi lơ để kệ Ngu Quân Duệ giải quyết hậu quả.

Kéo người vào lòng, Ngu Quân Duệ vẫn chưa thỏa mãn, thở ồ ồ hỏi: “Tố Tố, có đủ thoải mái chưa?”

“Muốn chết rồi...” Diệp Tố Huân nói nhỏ, khắp người mãn ý tới tận xương.


“Sau này chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa, ngày nào cũng cho muội thích ý.” Ngu Quân Duệ mỉm cười, điềm đạm thơm má nàng.

“Cũng không sợ mệt muốn chết!” Diệp Tố Huân hí mắt liếc Ngu Quân Duệ, oán trách phản bác.

“Không sợ!” Ngu Quân Duệ đắc ý cãi lại. Mới không bao lâu, vật kia đã bạo trướng.

“Không thể làm tiếp đâu.” Diệp Tố Huân xì xào.

“Được, không làm.” Ngu Quân Duệ cũng biết đến điểm dừng, mặc kệ đại điêu kháng nghị, không chọc ghẹo Diệp Tố Huân nữa. Thừa dịp nàng chưa ngủ thì nói chuyện chính: “Tố Tố, sau khi vào thành, muội tới nhà kia của chúng ta mà ở, không cần về nhà cùng huynh đâu.”

“Được.” Không phải đi gặp Ngu Diệu Sùng và Lưu thị, Diệp Tố Huân càng vui vẻ. Ngu Quân Duệ không để mình lộ diện, ắt có tính toán của hắn, Diệp Tố Huân híp mắt hỏi: “Chuyện thánh chỉ ban hôn, huynh định giải quyết ra sao?”

“Miệng vàng lưỡi ngọc khó sửa, chỉ có thể ra tay chỗ Diêu Ý Chân.” Ngu Quân Duệ ôm chặt Diệp Tố Huân, vỗ vỗ lưng của nàng, hôn một cái trấn an, cười nói: “Muội yên tâm, huynh có thể giải quyết mà.”

Diệp Tố Huân ừm một tiếng, ghé vào Ngu Quân Duệ, ngọt ngào ngủ, nàng có lòng tin với năng lực của hắn.

Giải quyết hôn sự với Diêu Ý Chân như thế nào, trong lòng Ngu Quân Duệ thật ra cũng không nắm chắc mười phần, nhưng có một chuyện hắn chắc chắn, đó là tìm cách trên người Diêu Ý Chân.

Đêm đó, Ngu Quân Duệ lại làm hai lần, tùy ý thúc vào, khiến tinh thần Diệp Tố Huân hoảng hốt kêu to, cơ thể mềm oặt, đón đưa theo tiết tấu của Ngu Quân Duệ, hôm sau xụi người, mí mắt cũng không mở ra được, ngủ mê mệt cả ngày, ngay cả cơm cũng bỏ.

Ba ngày sau hai người mới tới Giang Ninh, đầu tiên là tới tiểu viện của Ngu Quân Duệ.

Tân thúc và Tân thẩm do Trình Sâm dẫn tới vẫn luôn trông coi tiểu viện, ngày ngày quét dọn, gian phòng đều sạch sẽ ấm áp, Ngu Quân Duệ dặn đi dặn lại mới lưu luyến không rời từ biệt Diệp Tố Huân quay về Ngu gia.

“Huân nhi không tới ư?”


Ngu Diệu Sùng và Ngu Quân Diệp cùng lên tiếng hỏi, hai người ai nấy một tâm sự, Ngu Diệu Sùng ngóng trông hôn sự nhi tử không thành, bản thân còn có thể nghĩ cách chiếm đoạt Diệp Dương thị, tâm trạng Ngu Quân Diệp lại phức tạp hơn, Diệp Tố Huân và Ngu Quân Duệ đã...., nếu không gả được cho Ngu Quân Duệ, đã thế lại thất thân, không phải rất đáng thương sao?

Ngu Quân Diệp tin tưởng lời của Ngu Diệu Sùng, cho rằng Diệp Dương thị là mẹ ruột của mình, còn Diệp Tố Huân là muội muội.

Ngu Quân Duệ nhìn lướt qua mọi người, không thấy Hoa Ẩn Dật, suy nghĩ một chút, quyết định không nói tin Diệp Bác Chinh chưa chết.

“Trình Sâm, coi như nể tình cảm si mê của ngươi, ta tạm thời không tính nợ cũ, giúp ngươi một chút.” Ngu Quân Duệ thầm nhủ.

“Tố Tố giận con.” Ngu Quân Duệ không nói thẳng.

“Vậy các con... chuyện chung thân còn thành được không?” Con mắt Ngu Diệu Sùng sáng ngời.

“Tố Tố nói, nếu con không thể chỉ lấy mình nàng, hôn sự liền thôi.” 

Thôi càng tốt! Lưu thị hò hét trong lòng, Diệp Dương thị chỉ được cái mỹ mạo, tính tình nhu nhược, dù vào phủ có được Ngu Diệu Sùng sủng ái, cũng không phải đối thủ của bà ta, không thể so với Hoa Ẩn Dật, thân phận vợ cả vẫn còn đó.

Ngu Quân Duệ kéo Ngu Quân Diệp đi tìm Diêu Ý Chân cùng hắn, Lưu thị nhìn về phía Ngu Diệu Sùng, lắp bắp nói: “Lão gia, tâm nhãn Duệ Nhi nhiều, hôn sự với Diêu gia, chỉ e nó vẫn còn cách lui lại.”

Ngu Diệu Sùng biết mình có thể thoát tội đều nhờ con thứ, trong lòng biết dù chuyện lớn cỡ nào cũng không làm khó con, lời của Lưu thị cũng là điều ông ta lo lắng, lập tức im lặng, nghĩ đến dung nhan như hoa như ngọc của Diệp Dương thị trong mơ, quả là khó bỏ.

“Lão gia, không bằng thừa dịp Duệ Nhi đang bận bịu nhiều chuyện, lén lút đón người (Diệp Dương thị) vào phủ nhận danh phận trước.” Lưu thị nghĩ kế thay Ngu Diệu Sùng.

Đúng ha! Cho danh phận trước khi nhi tử thành thân với Diệp Tố Huân, vậy là nhi tử sẽ không phản đối, vừa khéo có thể giữ mối thông gia tốt cùng Diêu gia, Ngu Diệu Sùng động lòng.


“Ngu Tân, phái người tới Diêu gia gọi đại thiếu gia về đây.”

“Diệp Nhi, gạt Quân Duệ, con tới Thông châu đón mẫu thân về. Nhớ kĩ, mẫu thân còn mất trí nhớ, không nhớ được con, nếu bà ấy không thừa nhận thì con đừng tin, gạt Huân Nhi lặng lẽ đón về, nếu để nó biết chỉ sợ không để con mang đi đâu.”

“Như thế có ổn không ạ?” Ngu Quân Diệp do dự hỏi lại.

“Con có muốn nhận lại mẫu thân không? Nếu Quân Duệ cưới Huân Nhi, mẫu thân con sẽ không thể khôi phục thân phận ban đầu nữa.” Ngu Diệu Sùng xụ mặt lừa bịp.

“Nhưng mà, sao con không cảm thấy Diệp bá mẫu giống mẫu thân?” Ngu Quân Diệp nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Cha à, con cảm thấy dì Mạnh mới là nương con, bà ấy thương con giống như con bà rứt ruột đẻ ra vậy.”

Ngu Diệu Sùng thầm thở dài, nhớ tới ân ái ngày xưa lại có chút do dự, nhưng trong giây lát, người ân ái trong kí ức lại thay đổi, trong đầu xuất hiện khuôn mặt xấu xí dọa người của Hoa Ẩn Dật, lòng lại lạnh đi.

Diệp Dương thị khóc nức nở xin tha, khuôn mặt hoa lê đẫm mưa càng ngày càng rõ ràng, Ngu Diệu Sùng cắn răng, hạ giọng nói: “Diệp Nhi, đó là vì con chưa ở chung với nương, con không muốn nhận lại mẹ ruột của mình ư?”

Dĩ nhiên muốn Ngu Quân Diệp dĩ nhiên muốn nhận lại mẹ, chỉ là, bỏ qua nghi vấn, hắn còn công danh tại thân, còn chờ thi Đình, sao có thể rời khỏi Giang Ninh?

“Cha, con phải thi Đình đó!”

“Con đừng cưỡi ngựa hoặc ngồi xe ngựa nhà mình, tới tiêu cục, mời một người hộ tống, ngựa của họ khá tốt, đi chỉ mất nửa tháng thôi. Ta có nghe ở chỗ Diêu Nghiệp rồi, tâm trạng Hoàng Thượng không tốt, nửa tháng này khó mà triệu cử tử thi Đình.”

Lưng đeo tay nải chứa hai bộ xiêm y, lấy ngân phiếu rồi ra cửa, Ngu Quân Diệp dừng lại trước cửa tiêu cục, quay người đi đến Trình phủ.

Những ngày này Hoa Ẩn Dật chịu đủ tra tấn, Trình Sâm sinh bệnh, cơ thể hết nóng lên rồi lạnh xuống, chóng mặt nặng nề, chỉ nằm trên giường. Hoa Ẩn Dật không dám đi nhìn, lại không dám nghe ngóng quá rõ ở chỗ Trình phu nhân, song Trình phu nhân một chút cũng chẳng thèm để ý Trình Sâm, mỗi ngày chỉ qua nhìn một lần theo quy củ, rốt cuộc bệnh tình Trình Sâm thế nào, cũng chẳng nói một câu với Hoa Ẩn Dật.

Lúc Ngu Quân Duệ tới Mộc Tuyết cư, Hoa Ẩn Dật đang không yên lòng nói chuyện với Trình phu nhân.


“Con muốn đi đâu thế?” Trông thấy nhi tử, Hoa Ẩn Dật hồi phục thần trí, thấy tay nải đeo trên lưng y, cười hỏi.

“Con phải tới Thông châu đón mẫu thân về nhà.”

“Con nói cái gì?” Hoa Ẩn Dật và Trình phu nhân đồng thanh kêu lên sợ hãi.