Dữ Quân Giai Lão

Quyển 7 - Chương 149: Ngoại truyện (bốn)

Lại một mùa xuân về hoa nở, là mùa xuân thứ tư Hiểu Vân tới Tống triều. Từ sau khi có đứa nhỏ, ngày ngày ở nhà giúp chồng dạy con. Chuyện trong nhà đã có Trần ma ma cùng Tiểu Quyên làm, chỉ cần chăm sóc chồng và con là được. Những ngày tháng này, thật quá thanh thản.

Con hiếu động, buổi tối thường xuyên không chịu yên, nàng không ngủ ngon được, có điều ngày qua ngày, tập mãi cũng thành quen. Tháng ngày trôi qua, đứa trẻ càng lớn càng đáng yêu. Những dấu vết khi mới sinh ra đã hoàn toàn biến mất, làn da hồng đỏ ban đầu đã trở nên mềm mại trắng nõn, giống như ngọc dương chi vậy.

Mặt mày khóe môi đứa bé đều giống Hiểu Vân, mặt tròn trịa, ngũ quan xinh xắn, phấn điêu ngọc mài, khiến người ta yêu thích. Nhìn nó lớn lên, không hề cảm thấy có gì là vất vả. Hơn nữa trượng phu với nàng ôn nhu săn sóc, che chở đầy đủ. Cuộc sống thật sự là hạnh phúc.

Gần đây người trong Khai Phong Phủ thay phiên nhau nghỉ xuân, hôm nay Triển Chiêu khó có được ngày ở nhà nghỉ ngơi, thời tiết lại tốt, liền ôm đứa nhỏ đi chơi ngoài sân viện. Hiểu Vân ngủ thêm một lát mới dậy, chuẩn bị thỏa đáng rồi mới ra ngoài, đúng lúc thấy Triển Chiêu đang chơi đùa với tiểu Triển Ký. Triển Chiêu ngồi trên chiếc ghế kê dưới mái hiên, chân đặt trên lan can hành lang, tiểu Triển Ký ngồi trên chân hắn, bò đi bò lại. Triển Ký năm tháng đã có thể bò rất tốt.

Lúc tiểu Triển Ký sinh ra, thân hình chắc nịch, nặng ước chừng bốn cân. Cho nên Hiểu Vân sinh nó mới vất vả như vậy, lúc trước Hiểu Vân còn suy nghĩ rất hối hận vì khi mang thai ăn quá nhiều, nuôi tiểu tử này béo tốt như vậy. Có điều hiện tại nhìn nó trưởng thành, lại thấy may mắn.

Đừng nhìn lúc Triển Ký mới sinh Triển Chiêu không biết bế nó thế nào. Hiện tại, hắn chính là người cha tốt. Buổi tối đứa nhỏ nếu khóc nháo, hắn dậy trước cả Hiểu Vân, sau đó cần đổi tã thì đổi tã, cần ăn thì sẽ giao tới cho Hiểu Vân, xong việc lại ôm lấy đứa nhỏ ru nó ngủ, những chuyện này đều làm vô cùng thành thạo.

Ngày thường, sau khi Triển Chiêu từ nha môn trở về, không có chuyện gì liền ở nhà chơi với Triển Ký. Hai cha con ngồi trên giường, cầm mấy món đồ chơi nhỏ đùa với nhau, chi chi nha nha không biết nói cái gì. Triển Ký đặc biệt thích ngồi trên người Triển Chiêu. Nếu hai người ngồi trên giường, Triển Ký sẽ bò đến bên người Triển Chiêu, Triển Chiêu cười cười ôm lấy nó, nâng lên đặt xuống, khiến Triển Ký hoa tay múa chân vui sướng cười khanh khách không ngừng. Sau đó Triển Chiêu sẽ đem Triển Ký đặt lên bụng mình, để nó dựa vào người hắn. Phụ tử hai người chồng lên nhau, miễn nói có bao nhiêu đáng yêu.

"Cục cưng." Hiểu Vân cười khanh khách đi tới, tiểu Triển Ký nghe có người gọi nó, lập tức xoay đầu nhìn, nhếch môi cười không ngừng, nước miếng bên khóe miệng chảy ròng ròng, sau đó vươn tay muốn ôm. Hiểu Vân bước đến gần ôm lấy nó, tiểu tử kia liền vòng tay qua cổ nàng, mặt dán mặt, sán vào trong ngực, y y nha nha làm nũng.

Sau đó một nhà ba người đi ăn sáng. Triển Ký bốn tháng đã bắt đầu ăn dặm, hiện tại ngoại trừ bú sữa, còn uống nước cơm linh tinh, cho nên Triển Ký cũng thường xuyên được ngồi bàn “ăn cơm”. Có điều hiển nhiên tiểu tử này không thích mấy thứ này lắm, ăn cũng không nhiều, nhưng lại đặc biệt cảm thấy hứng thú với rượu.

Có lần Công Tôn Sách đến nhà họ, cha vợ con rể ngồi uống rượu, Hiểu Vân ôm Triển Ký ngồi bên cạnh, Triển Ký không biết như thế nào, lại bắt được ly rượu trên bàn. Chén đổ, rượu rớt lên tay nó, nó lại đưa lên miệng liếm liếm táp táp ngon lành. Lúc ấy bọn họ chỉ cho là Triển Ký tò mò, không để bụng. Nhưng tình huống này sau đó còn xảy ra vài lần, khiến Hiểu Vân sầu não. Tiểu hài tử đầu óc còn chưa lớn, dính phải rượu, không tốt cho sự phát triển. Vì thế từ đó về sau, nếu trên bàn cơm có rượu, liền ôm Triển Ký ngồi thật xa.

Ăn xong điểm tâm không bao lâu, Triển Ký đi ngủ. Triển Ký nghỉ ngơi rất có quy luật. Buổi tối ngủ bảy tám chung, nửa đêm sẽ tính, uống sữa xong ngủ tiếp, buổi sáng ngủ năm sáu chung sẽ dậy, nếu không cho dậy nó sẽ khóc. Sáng sớm đưa nó ra ngoài chơi, sau đó ăn sáng, ăn xong lại buồn ngủ. Trong một lát, Hiểu Vân có chút rảnh rỗi, tranh thủ làm chút việc. Bình thường đều là một mình đọc sách, hôm nay Triển Chiêu ở nhà, lại có thể tìm được chút việc cả hai người cùng làm, chính là: chơi cờ.

Hiểu Vân pha một bình trà, bày bàn cờ, hai người ngồi trên sập gỗ bên cửa sổ, ngồi đối diện đánh cờ. Hiểu Vân cầm cờ trắng, Triển Chiêu cầm cờ đen, có điều, hai người chơi không phải là cờ vây, mà là cờ năm quân. Hiểu Vân cảm thấy cờ vây rất hao tâm tốn sức, lúc rảnh rỗi mới có thể chơi. Triển Chiêu lúc mới học cờ năm quân lúc nào cũng thua, có điều đến giờ, hai bên đã ngang sức nang tài. Thật sự, Hiểu Vân “kỳ nghệ” không tinh, Triển Chiêu âm thầm nhường nhịn chỉ để nàng thua một chút.

Thấy Triển Chiêu thảnh thơi xoay mình như chong chóng, Hiểu Vân không khỏi có chút cảm khái, chống cằm nhìn chằm chằm Triển Chiêu lẩm bẩm: “Tướng công, có cái gì không làm được không?” Võ công giỏi, chữ viết đẹp, kỳ nghệ tinh thông, tướng mạo đẹp, tính tình cũng tốt. Tuy rằng ban đầu không biết bế đứa nhỏ, nhưng giờ cũng đã vô cùng thuận tay. Trượng phu này, thật sự quá hoàn mỹ.

Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân, sau đó cười nói: "Không biết y thuật."

Hiểu Vân nhếch miệng, thầm nghĩ: đó là vì không học, nếu học, khẳng định cũng không kém.

"Ai, người hoàn mỹ như vậy, đến chỗ nào cũng có người thích. Lại mỗi ngày đều chạy ở bên ngoài, thật sự không có cảm giác an toàn."

"?" Triển Chiêu nhướn mi, nhìn Hiểu Vân: “Không có cảm giác an toàn?"

"À..." Hiểu Vân nhíu mày, không biết nói thế nào.

Cũng không phải không tin Triển Chiêu, Triển Chiêu là người rất rõ ràng, hắn tuyệt đối sẽ không ở bên ngoài làm ra chuyện gì có lỗi với nàng. Nhưng mà… nhưng mà ở cổ đại, chuyện ba vợ bốn nàng hầu là rất bình thường, người có địa vị giống như hắn, chỉ có một lão bà, coi như cực kỳ hiếm, liệu có đồng nghiệp hay người nào đó tặng người cho hắn không? Nhớ trước kia hoàng đế có khi còn ban mỹ nhân cho hắn đấy. Bây giờ còn có không?

Có hay không có.

Hiểu Vân quăng hết những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, cho dù là có, Triển Chiêu cũng sẽ cự tuyệt, cho nên loại chuyện này kỳ thật không cần lo lắng. Nhưng mà… nhưng mà… nhưng mà...

Triển Chiêu không biết Hiểu Vân đang nghĩ gì, chỉ thấy nàng cau mày nhìn mình, bộ dáng phiền não.

"Vân Nhi!?" Triển Chiêu thở dài, có chút buồn bực. “Nàng còn chưa biết ta sao."

"Ừ." Hiểu Vân nói, "Biết."

"Vậy còn lo lắng cái gì?” Triển Chiêu có chút khó hiểu. Có đôi khi hắn thật sự không biết trong cái đầu nhỏ của thê tử mình nghĩ cái gì.

"À..." Hiểu Vân nghĩ xong, đứng dậy đi đến bên cạnh Triển Chiêu, hai tay ôm lấy cổ hắn, ngồi lên đùi hắn.

Triển Chiêu ngây ngốc, không khỏi có chút xấu hổ.

"Sao thế?" Triển Chiêu đỡ lấy thắt lưng Hiểu Vân. Cứ như vậy nhìn hắn, đôi mắt trong vắt nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn đến nỗi tim hắn đập thính thịch.

Nàng, rốt cuộc muốn làm gì...

Trong lúc Triển Chiêu còn đang nghi hoặc, hành động của Hiểu Vân đã cho hắn đáp án.

Mặt Triển Chiêu, lập tức đỏ rực.

Nàng, nàng, nàng, là...

Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, chóp mũi tràn ngập hơi thở ngọt ngào, trêu chọc hắn; đôi môi mềm mại, dán trên khóe môi hắn, khiến hắn muốn nuốt xuống.

Nhưng mà.. Hắn không thể!

Hai tay Triển Chiêu vòng lại, ôm chặt lấy nàng, dành quyền chủ động, dùng sức đáp trả.

Môi của nàng vẫn tốt đẹp như vậy, thân thể của nàng so với trước kia càng thêm mềm mại, còn có đôi tay như không có xương, đang chạy sau lưng hắn, đốt lửa xung quanh.

Ồ, thì ra muốn quyến rũ hắn.

"Vân Nhi..."

Triển Chiêu giãy dụa, muốn dừng lại, nhưng lại luyến tiếc.

"Vân Nhi..." Triển Chiêu hôn vành tai nàng, lẩm bẩm.

"Vâng?" Hiểu Vân nhẹ nhàng lên tiếng trả lời, hơi thở nóng rực bên tai, khiến cả người hắn run rẩy. Khóe miệng lại lộ ra ý cười. Xem ra, lực hấp dẫn của hắn với nàng vẫn chưa hạ.

Đúng lúc Hiểu Vân bị hôn đến mức choáng váng, Triển Chiêu đột nhiên dừng động tác, đem Hiểu Vân ôm chặt vào lòng, dồn sức thở mạnh.

Vì sao?

Hiểu Vân có chút ngơ ngác, vì sao đột nhiên dừng lại? Thân thể hắn nóng như vậy, rõ ràng cảm nhận được khát vọng của hắn, tiếp theo hẳn bọn họ sẽ lăn lên giường, đột nhiên lại dừng lại!

"Tướng công?"

Đáp lại là tiếng hít thở ồ ồ.

"Tướng công?" Hiểu Vân định cử động, lại bị Triển Chiêu đè lại, ngay cả đầu cũng bị giữ chặt trên vai hắn.

"Đừng nhúc nhích."

Hắn, vì sao không làm nữa?

Vì hiện tại là ban ngày sao? Nhưng mà bọn họ không phải chưa từng làm chuyện ấy ban ngày.

Hay là, lần trước bị thương khiến hắn bị di chứng lưu lại, cho nên, cho nên luôn không gần gũi ta? Lúc ở Lăng Châu Triển Ký ở trong bụng mới hai tháng, hiện tại Triển Ký đã sinh được năm tháng rồi, nhiều ngày như vậy, mỗi đêm bọn họ đều là “đắp chăn nói chuyện”. Lúc mang thai, hắn là săn sóc; lúc đang ở cữ, không có cách nào; nhưng mà, hiện giờ hết ở cữ đã bốn tháng rồi. Chẳng lẽ hắn thật sự...

"Tướng, tướng công..."

"Ừ?" Triển Chiêu lên tiếng trả lời.

"Ta, có thể hỏi, để hỏi một chuyện không?” Hiểu Vân có chút xoắn xuýt, không biết nên hỏi thế nào. Loại vấn đề này, sẽ tổn hại tới tự tôn của nam nhân đúng không? Cho dù là thật hay giả.

"Chuyện gì?” Giọng Triển Chiêu vẫn còn khàn khàn. Đầu khẽ cử động, dùng cằm nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của nàng.

"Cái đó..."

"Cái đó?"

"..."

"Cái gì?"

"... Thân thể chàng có khỏe không?"

Triển Chiêu buông nàng ra, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng, nàng lại quay đầu đi, không dám nhìn hắn.

"Thân thể ta rất tốt, Vân Nhi vì sao hỏi chuyện này?” Triển Chiêu khó hiểu, thấy nàng không nhìn hắn, liền đỡ lấy đầu nàng quay lại, để nàng đối mặt với mình. “Như thế nào?"

"À..." Hiểu Vân nhìn hắn, hạ tầm mắt. “Vì, vì sao không ôm ta?"

Ngừng, Hiểu Vân theo bản năng nuốt nước miếng.

"..." Triển Chiêu nhìn đôi má phiếm hồng cùng ánh mắt của nàng, suy nghĩ một lát, mới hiểu ra ý tứ.

"Cơ thể của ta tốt lắm." Triển Chiêu nghiêm mặt nói rất nghiêm túc. Nói xong, di chuyển bàn chân, dùng sức ôm nàng. Hiểu Vân a một tiếng, mặt càng đỏ hơn.

Đó, đó, cái đó...

Đúng đúng đúng, thân thể hắn rất tốt, không có vấn đề, tuyệt đối không có vấn đề.

"Nhưng mà..." Hiểu Vân chôn mặt trước ngực Triển Chiêu, trên mặt thật sự nóng. Nói ra rất xấu hổ, nhưng mà vẫn phải nói. Bởi vì vấn đề này thật sự rối rắm.

"Nhưng mà không hề, không cùng ta..."

...

"..." Triển Chiêu thở dài, trầm mặc một lát, mới rầu rĩ nói: “Lúc sinh Ký nhi thật vất vả, ta nhìn mà sợ hãi. Còn nữa, lúc ấy, nàng, nàng nói không muốn sinh nữa."

"..."

Ra vậy, Hiểu Vân cuối cùng biết nguyên nhân vì đâu. Thì ra vì chuyện sinh đứa nhỏ, xem ra lúc đó Triển Chiêu bị đả kích không nhỏ, di chứng thật sự là...

"Chuyện đó… Sinh đứa nhỏ quả thật rất thống khổ, nhưng cơn đau đi qua là xong. Hiện tại không phải rất tốt sao. Hơn nữa, hơn nữa chúng ta đã nói rồi, phải sinh bốn đứa nhỏ. Nếu chỉ có một mình Ký nhi, sẽ rất cô đơn."

Lời nói của Hiểu Vân, khiến mặt Triển Chiêu một trận xanh một trận đỏ.

Thê tử của hắn, thật đúng là bảo bối. Có nàng bên cạnh, cuộc sống của hắn tuyệt đối không thiếu niềm vui.

"Vậy, chúng ta từ hôm nay bắt đầu chuẩn bị cho Ký nhi thêm một đệ đệ hoặc muội muội đi."

Nói xong, Triển Chiêu muốn cúi đầu xuống. Có điều, ngay ở phía sau, Triển Ký tỉnh lại, khóc òa lên. Có lẽ, trong lúc vô tình nó nghe được mình sẽ có đệ đệ hoặc muội muội nên hưng phấn đây.

Tuy rằng lúc ban ngày cứ như vậy mà trôi qua, nhưng đêm đó, Triển Chiêu thực hành rất tốt lời nói của hắn. Cuộc sống sau này cũng vậy, rất chăm chỉ nỗ lực vì đệ đệ hoặc muội muội của Ký nhi.

Lúc Ký nhi ba tuổi, Hiểu Vân sinh hạ đứa trẻ thứ hai của Triển gia, được Bao đại nhân đặt tên là Triển Hạo. Lúc Triển Hạo sinh ra là vào mùa đông tuyết lớn. Ngày đó, Triển gia lại trình diễn tiết mục lần trước, Hiểu Vân lại gào thét “không sinh”. Có điều lúc này, thời gian có vẻ ngắn hơn so với lần trước.

Lúc Ký nhi tám tuổi, Hiểu Vân sinh hạ đứa nhỏ thứ ba và thứ tư của Triển gia. Một lần hai đứa? Đúng vậy, chính là song sinh. Một đứa tên Triển Ngọc, một đứa tên Triển Vân.

Hiểu Vân, thực hiện xong nguyện vọng năm đó, cho Triển Chiêu một gia đình náo nhiệt hạnh phúc, khiến hắn không cảm thấy cô đơn nữa.

Mỗi khi Triển Chiêu về nhà, sẽ có hai tiểu hài tử chạy đến đòi hắn ôm, sau đó líu ríu không ngừng. Hai tiểu oa nhi được ôm trong lòng, còn y y nha nha phụ họa. Gia đình náo nhiệt như vậy, hắn muốn cảm thấy cô đơn cũng rất khó.