Dữ Quân Giai Lão

Quyển 7 - Chương 134: Khâm sai giá lâm

Triển Chiêu cùng Hiểu Vân chia nhau chặn ở hai nơi, vây Hắc y nhân lại trong phòng. Phòng vốn không lớn, bởi vì ba người nên càng có vẻ chật chội. Người nọ toàn thân cao thấp bọc vải đen, chỉ lộ ra hai con mắt ra ngoài. Lúc này, đôi mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm hai người kia, tựa hồ như đang tính toán tìm cách phá vây. Cảm giác căng thẳng, làm cho không khí nhất thời cũng trở nên mỏng manh.

Hiểu Vân ngón trỏ tay phải vừa động, oành một tiếng, một cây đoản tiễn phóng ra. Cùng lúc đó, Triển Chiêu cũng thi triển quyền cước đánh tới. Không ngờ thân thủ người đó rất tốt, thân hình nhoáng lên một cái, rất thoải mái tránh được đoản tiễn, cũng đúng lúc chống đỡ một quyền kia của Triển Chiêu. Hai người bắt đầu giao chiến, cao thấp khó phân, Hiểu Vân cũng không xông vào, chỉ có thể đứng nhìn, qua hơn mười chiêu, thấy người đó vẫn có thể cùng Triển Chiêu bất phân thắng bại, không khỏi âm thầm đổ mồ hôi. Người này rất mạnh. Thành Lăng Châu còn có cao thủ như vậy, xem ra bọn họ gặp phải đối thủ rồi.

Có điều Triển Chiêu dù sao cũng là Triển Chiêu, trong Đại Tống triều này người có thể thật sự phân cao thấp với hắn không có nhiều. Hơn nữa Hiểu Vân vì phòng ngừa vạn nhất, ở trong phòng có bỏ thêm thuốc gây ảnh hưởng tới đường hô hấp. Từ từ, động tác của người nọ trở nên chậm chạp, có lẽ lúc này dược tính bắt đầu phát huy tác dụng.

Chỉ là, không thể ngờ tới, đúng lúc bọn họ nghĩ sắp bắt được người kia, đột nhiên “xích” một tiếng, ngay sau đó trước mắt phát ra một luồng sáng chói mắt, khiến người ta không thể mở mắt nổi. Cùng với lồng sáng đó, sương khói cũng lan tỏa nhanh chóng, tràn ngập căn phòng.

Trời ạ, thì ra thời này đã có đạn khói rồi! Hiểu Vân theo phản xạ nhắm mắt, ngừng thở, đồng thời lấy tay che lại miệng mũi. Nếu màn khói này có tính kích thích, làm tổn thương đến đường hô hấp thì rất phiền.

Giống như có một trận gió xuyên qua bên mình, Hiểu Vân theo phản xạ đưa tay muốn ngăn lại, lại không thành, chỉ bắt được một góc áo. Sau đó nghe thấy “loảng xoảng” một tiếng, có lẽ người nọ đã phá cửa sổ xông ra. Hiểu Vân đang định đuổi theo, Triển Chiêu đã xuất hiện bên cạnh nàng, sau đó bên ngoài truyền tới giọng nói của hắn: “Hiểu Vân, nàng ở lại!”, Hiểu Vân từ trong phòng đi ra, chỉ thấy bóng Triển Chiêu vội vàng rời đi. Mà người kia đã hoàn toàn không thấy bóng.

Hiểu Vân trở lại trong phòng, mở rộng cửa phòng cùng cửa sổ, sương khói trong phòng mới dần tan. Trên sàn nhà nằm lăn lóc một ống trúc nhỏ bằng bàn tay, còn đang xoay vòng. Có một ít bột đỏ đỏ đen đen phân tán xung quanh, tản ra hương vị gay mũi. Có lẽ là lưu huỳnh, bột phốt pho cùng diêm tiêu gì đó. Hiểu Vân ngồi xổm xuống kiểm tra, trong lòng không khỏi cảm khái. Tổ tiên Trung Quốc thật sự quá thông minh, cái gì cũng làm được. Nhưng mà, vẫn chưa thể phát triển lớn mạnh được. Nếu những thứ này dùng trong quân đội, cũng không đến mức mấy trăm năm bị lũ quỷ da vàng da trắng khi dễ.

Cảm khái qua đi, Hiểu Vân thu dọn mấy thứ kia một chút, rồi đi sang phòng đối diện. Người bị thương đã được bọn họ chuyển sang phòng bên đó. Nếu Hắc y nhân kia để ý tìm chắc cũng dễ dàng tìm ra. Có điều hắn lập tức đi vào gian phòng này, rõ ràng đã sớm nắm rõ tình hình. Ngoại trừ người của Mạnh gia, nàng cùng Triển Chiêu, bước vào căn phòng này, chỉ có một mình Quách Bắc. Người kia nếu không phải Quách Bắc, hẳn cũng có liên quan chặt chẽ với hắn.

Người này, đến tột cùng là ai? Hắn tới Thực nhân sơn làm gì? Hắn biết chuyện gì rồi? Quách Bắc, hắn sợ cái gì? Ôi… nếu hắn (người bị thương) có thể sớm hồi phục, sớm nói hết những chuyện hắn biết cho bọn họ thì tốt rồi.

"Hiểu Vân?"

"Tướng công!" Mãi đến lúc Triển Chiêu gọi nàng, Hiểu Vân mới phát giác bản thân đã ngồi ngây trong phòng không biết bao lâu. Thấy Triển Chiêu trở về tay không, không cần nghĩ cũng biết Hắc y nhân kia đã chạy thoát. “Không đuổi kịp sao?"

"Ừ." Triển Chiêu gật đầu, đi đến bên giường thoáng nhìn. Người được hắn cứu lúc về đến đây đã hấp hối, cứ nghĩ không có cách nào cứu chữa, có điều hiện tại đã tốt lên không ít, chỉ là chưa mở được miệng nói chuyện.

"Đáng tiếc, nửa đêm trắng tay rồi." Nghĩ đến tối nay ngồi canh lâu như vậy, kết quả không bắt được người, Hiểu Vân không khỏi thở dài.

Triển Chiêu ngồi ở một bên, nhéo tay Hiểu Vân cười nói: “Cũng không hẳn như vậy, ít nhất hắn bình yên vô sự.” Triển Chiêu chỉ chỉ người mê man trên giường nói tiếp: “Còn nữa, cũng chứng minh chúng ta không đi sai phương hướng. Hiện tại chỉ cần chờ hắn tỉnh lại nói cho chúng ta biết nội tình bên trong."

"Đúng." Hiểu Vân gật đầu, "Hắn nhất định biết chuyện gì khác thường. Bằng không cũng không dẫn tới một cao thủ võ lâm tới hạ độc thủ. Nếu hắn có thể sớm hồi phục thì tốt rồi."

Đang nói, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. Người nọ vốn đang ngủ say, giống như đáp lại lời Hiểu Vân, đột nhiên ho khan vài tiếng. Triển Chiêu cùng Hiểu Vân liếc nhìn nhau, trong mắt đều là kinh hỉ.

-0-

Sáng sớm ngày tiếp theo, Sài vương phủ phái đến một cỗ kiệu chờ ở cửa lớn Mạnh gia. Hiểu Vân mang theo đồ nghề được đón đi.

Qua giờ ngọ, nhân mã Khai Phong phủ vào thành. Đội hộ vệ của Khai Phong phủ bao gồm Bạch Ngọc Đường cưỡi ngựa cùng Trương, Triệu, Vương, Mã tứ đại giáo úy, xe ngựa của Bao đại nhân, kiệu của Công Tôn Tiên Sinh, còn có thọ lễ của Hoàng thượng ngự ban cho Sài vương gia, chậm rãi xếp thành hàng dài. Lúc bọn họ vào thành, thu hút rất nhiều dân chúng ngắm nhìn, vây đường lớn thành Lăng Châu chật như nêm cối. Lăng Châu xa xôi, rất ít khi lui tới với kinh thành. Tình cảnh phô trương như vậy, bọn họ rất ít khi nhìn thấy.

"Đây là hoàng thân quốc thích sao, so với Sài vương gia còn phô trương hơn!"

"Đúng vậy, ngươi nhìn xe ngựa kia kìa, ngươi nhìn mấy cái thùng gỗ lim kia xem."

"Mấy thứ đó chắc là thọ lễ của Sài vương gia nhỉ? Ba ngày sau không phải đại thọ năm mươi của Sài vương gia sao?"

"Đúng vậy đúng vậy, người này lai lịch không nhỏ đâu."

Dân chúng đứng xem đều bàn tán, nhưng không ai biết người này là ai. Mãi đến lúc có người nhìn thấy bảng hiệu ghi chữ “Khai Phong”, mới kinh hô: “Đó là Khai Phong phủ, là Bao đại nhân theo lời đồn phải không?"

"Bao đại nhân, người nào là Bao đại nhân?" Bao Thanh Thiên ở hiện đại tuy rằng nổi tiếng, nhưng ở thời này, không phải ai cũng biết tới. Nhất là ở nơi cách xa kinh thành như Lăng Châu này, người biết tên không phải nhiều, dù sao thông tin cũng không thể lan truyền phổ biến như hiện đại. Vì thế, lập tức có người hỏi.

"Khai Phong phủ doãn Bao đại nhân, chấp chưởng sự vụ kinh đô, là người ngay thẳng, cương trực công chính, nhìn thấu mọi việc, phá án như thần, diệt ác hành thiện, thiết diện vô tư. Tên gọi Thanh Thiên, ở phía đông nổi tiếng xa gần.” Người nói chuyện chính là Mạnh Lương. Hắn từng tới kinh thành, tuy rằng lúc ấy chỉ đi ngang qua cửa lớn phủ Khai Phong, không có cơ hội gặp gỡ Bao đại nhân, nhưng đối với chuyện của Bao đại nhân cũng biết được đôi điều.

"Bao đại nhân có ba cỗ máy chém, trên chém đầu quan tham, dưới trừng trị ác tặc. Thăng đường thẩm án, không hỏi khổ chủ là ai; vì dân giải oan, bất luận bị cáo là người nào, được dân chúng vô cùng kính ngưỡng."

"Ta cũng có nghe nói qua, nói kinh thành có Bao Thanh Thiên Bao đại nhân. Có điều, Bao đại nhân ngàn dặm xa xôi đến Lăng Châu làm gì?"

"Chẳng lẽ Bao đại nhân đã biết chuyện Thực nhân sơn, đến giúp chúng ta trừ yêu sao?"

"Ngươi ngốc à, Bao đại nhân cũng không phải Chung Quỳ, sao biết trảm yêu trừ ma chứ!"

"Đại khái là làm khâm sai đại thần, đi tuần thú phải không?"

"Nhưng không nhìn thấy máy chém đâu?"

"Tuần thú cái gì, nhìn tư thế kia, là tới chúc thọ cho Sài vương gia!"

"..."

Giữa đám đông đang bàn tán, đội ngũ Khai Phong phủ không hề bị ảnh hưởng, ngay ngắn thứ tự đi đường, hướng tới quan dịch.

Quản sự trạm dịch làm việc rất nhanh. Bọn họ trước khi Bao đại nhân tới đã nhận được thông báo. Bởi vậy lúc Khai Phong phủ tới trạm dịch cũng không mất nhiều thời gian. Bốn năm chục người, quan tước khác nhau, đãi ngộ khác nhau, rất nhanh chóng đã được an bài thỏa đáng.

"Đại nhân." Công Tôn Sách bưng nước trà quản sự đưa tới vào cửa, Bao đại nhân vừa rửa mặt xong.

"Công Tôn tiên sinh, có tin tức của Triển hộ vệ không?” Bao đại nhân ngồi xuống, vì thân thể béo tốt, chiếm đầy cả chiếc ghế. Lặn lội đường xa, tuy là ngồi xe, nhưng đối với tuổi tác của ông vẫn là gánh nặng không nhỏ. Có điều mệt thì mệt, chính sự cũng không thể trì hoãn.

"Tạm thời không có." Công Tôn Sách rót cho Bao đại nhân một chén trà nóng, sau đó đứng ở một bên: “Triển hộ vệ cùng Hiểu Vân đã đến mấy ngày, chắc đã có phát hiện, hôm nay chúng ta vào thành, bọn họ tất nhiên sẽ nhanh chóng tới tìm, đại nhân không cần lo lắng."

"Ừ." Bao đại nhân uống một ngụm trà, gật đầu nói: “Bản phủ ngày mai sẽ đăng môn bái phỏng Sài vương gia, Công Tôn Tiên Sinh đã sắp xếp chưa?"

"Đệ tử đã gọi Vương Triều cùng Mã Hán đưa bái thiếp đi."

"Bạch hộ vệ đâu?"

"Vừa tới trạm dịch, Bạch hộ vệ liền ra ngoài, nói là xem tình hình xung quanh, tất nhiên là thám thính tin tức."

Bao đại nhân cười, "Tuy rằng Bạch hộ vệ cùng Triển hộ vệ tính tình khác nhau, nhưng trong công việc khó phân cao thấp."

Công Tôn Sách cũng nở nụ cười, "Hai người đều là trợ thủ đắc lực của đại nhân, thiếu một người cũng không được."

Bao đại nhân nhướn mi, nhìn Công Tôn Sách, nụ cười càng sâu: “Tiên sinh không phải cũng vậy sao? Nếu thiếu tiên sinh, bản phủ cũng như mất một người tâm phúc, thật không biết phải làm sao!"

Công Tôn Sách thở dài, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: "Đại nhân quá mức nhàn nhã sao?” Ngụ ý là: ngài nhàn rỗi không có việc gì nên trêu chọc ta phải không?

Bao đại nhân bật cười, cúi đầu uống trà, không nói gì nữa.

"Đại nhân, có dán thông báo không?” Bao đại nhân ra ngoài, chưa bao giờ bỏ quên công việc. Chỉ cần có chức quan trong người, đến nơi nào cũng dán thông báo, để dân chúng địa phương có thể tới chỗ ông cáo trạng.

Bao đại nhân suy nghĩ một lát mới nói: “Tình hình Lăng Châu đặc biệt, đợi bản phủ ngày mai gặp Sài vương gia xong hãy tính, tiên sinh thấy sao?"

"Đệ tử cũng có ý này, dù sao đây cũng là đất của Sài vương gia, tuy nói chuyện chính sự đều có người của triều đình phái tới quản lý, nhưng chúng ta tới đây hành sự, cũng phải hỏi qua ý Sài vương gia một tiếng mới được."

Đang nói, ngoài phòng truyền đến một vài tiếng vang.

"Ai tới vậy?” Tiếng Trương Long Triệu Hổ, nghiêm khắc mà rõ ràng.

"Trương Long, Triệu Hổ, là ta!" Giọng nói của người nọ, bọn họ vô cùng quen thuộc.

"Triển đại nhân!" Trương Long cùng Triệu Hổ kinh hô.

Là Triển hộ vệ đến! Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách nhìn nhau, thầm nghĩ: không biết Triển hộ vệ mang đến tin tức gì.