Dữ Quân Giai Lão

Quyển 7 - Chương 132: Thế tử Sài Ngọc

Trên phố lan truyền, đại phu từ kinh thành tới y thuật cao minh, trạch tâm nhân hậu. Nghe nói tuy rằng tuổi còn trẻ, không ngờ lại là một thiếu niên tuấn tú. Hắn, chỉ sợ còn chưa đến hai mươi tuổi nhỉ? Hơn nữa, bộ dáng thanh tú như vậy. Tuy rằng da hơi đen, nhưng ngũ quan ngay ngắn, giọng nói khó phân nam nữ, còn có thần thái từ đôi mắt thỉnh thoảng lơ đãng toát ra, không khỏi khiến người ta nghi hoặc, người này, thật sự là nam tử sao? Còn nữa, hắn thật sự tài giỏi như lời đồn sao?

Hiểu Vân thấy vị nam tử trung nhiên ngồi ở ghế chủ vị hơi nhíu mày, sau đó thoáng nhìn quản gia Sài Lộc có chút chỉ trích, ánh mắt kia giống như đang nói: “Đây là “danh y” mà ngươi mời đến sao?"

Hiểu Vân trong lòng thầm nghĩ, uổng cho ngươi đường đường là Vương gia, thì ra cũng chỉ biết trông mặt bắt hình dong. Nàng luôn không ưa những kẻ ỷ vào xuất thân của mình liền nghĩ mình tài trí hơn người, muốn người khác khom mình như trước hoàng thất quyền quý. Ngày thường đều tránh được thì tránh, nếu không phải vì Bao đại nhân, nàng cũng lười không thèm đến phủ Sài vương gia, xem bệnh cho Thế tử. Thấy ông ta không nói lời nào, Hiểu Vân cũng không nói gì, chỉ duy trì tư thế thở dài, cúi đầu đứng ở một bên.

Một lát sau nhi, Sài vương gia mới nói: "Miễn lễ."

"Tạ Vương gia." Hiểu Vân cúi đầu, cung kính trả lời.

"Nghe nói Đinh đại phu y thuật cao thâm, mới chỉ mấy ngày, danh tiếng đã lan rộng trong thành Lăng Châu. Nghe nói có người nằm trên giường mấy tháng, nhưng sau khi được Đinh đại phu chữa trị, chỉ mới ba ngày đã có thể xuống giường, có việc này không?” Giọng nói của Sài vương gia trầm ổn mà uy nghiêm, ánh mắt nhìn Hiểu Vân lộ ra vẻ tìm tòi.

Hiểu Vân dứt khoát ngẳng đầu, cho ông ta nhìn thoải mái, sau đó cười trả lời: “Vương gia nói là Hồng lão gia sao? Hồng lão gia chỉ bị trúng gió nhẹ, chỉ cần châm cứu cùng uống thuốc kết hợp, ít ngày đã có chuyển biến. Ba ngày có thể xuống giường, không tính là kỳ lạ."

Có lẽ là giật mình vì thái độ tự tin của Hiểu Vân, Sài vương gia hơi kinh ngạc một chút: “Thế tử bị bệnh đã lâu, tìm rất nhiều danh y cũng không trị nổi, nếu Đinh đại phu có thể chữa khỏi cho Thế tử, bổn vương sẽ có thưởng lớn. Nhưng nếu trị không hết..."

Hiểu Vân nở nụ cười, "Nếu trị không hết bệnh thì làm sao? Chẳng lẽ Vương gia sẽ trị tội tại hạ?"

Sài vương gia nghe Hiểu Vân nói vậy, thần sắc biến đối, ngay cả Sài Lộc đứng ở bên cũng trở nên khẩn trương. Hiểu Vân lại không hề để ý nói tiếp: “Tại hạ không phải là không mời mà tới, mà do quản gia của Quý phủ mời tới. Trước khi tới đây, tại hạ đã nói trước, tuy rằng tại hạ tin tưởng y thuật của mình, nhưng không thể cam đoan sẽ trị khỏi bệnh của Thế tử. Giờ Vương gia nói như vậy, tại hạ không biết phải trả lời thế nào."

"Đinh đại phu!" Sài Lộc cuối cùng nhịn không được cất lời khiển trách.

Hiểu Vân nghiêng đầu nhìn Sài Lộc, cười nói: "Quản gia, chẳng lẽ tại hạ nói sai rồi sao?"

"Ngươi..." Trong thời gian ngắn, Sài Lộc cũng không biết nói gì, nhưng mà trong lòng lo lắng, hết nhìn Hiểu Vân lại nhìn Sài vương gia, không biết làm sao cho phải. Vốn dĩ hắn còn ôm một tia hy vọng, trông mong Đinh đại phu có thể chữa khỏi bệnh cho Thế tử. Nhưng hắn không nghĩ vị đại phu này lại lớn gan như vậy, dám công nhiên chống đối Vương gia, nếu chọc giận Vương gia thì phải làm sao bây giờ.

"Sài Lộc." Sài vương gia nâng tay, Sài Lộc liền lui xuống.

Sài vương gia vừa vuốt râu, vừa híp mắt nhìn Hiểu Vân, giống như đang suy nghĩ có nên cho tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này đi xem bệnh cho con mình không.

Hiểu Vân thấy ông ta không nói lời nào, cũng không nóng nảy. Chỉ không nhanh không chậm nói: “Vương gia, cho dù là Hoa Đà tái thế, trước khi xem bệnh cho bệnh nhân, cũng không dám phán đoán suy luận chắc chắn có thể chữa hay không. Bệnh của thế tử, tại hạ phải khám trước mới có thể ra kết luận. Nếu có thể trị, tất nhiên là tốt nhất. Tại hạ cũng không cần trọng thưởng, chỉ cần Vương gia xuất ra ngân lượng, giúp đỡ dân chúng nghèo khổ trong thành là được. Nếu trị không hết, Vương gia cũng đừng dễ dàng từ bỏ, tiếp tục tìm lương y khác. Có câu thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Tại hạ cho rằng, từ bỏ không phải là thượng sách."

Sài vương gia nhìn Hiểu Vân, trong ánh mắt có tò mò cùng khó hiểu. Một lát sau mới gật đầu. Hiểu Vân nghĩ ông ta muốn nói gì đó, cuối cùng ông ta chỉ phất tay, ý bảo Sài Lộc mang nàng đi gặp Thế tử. Hiểu Vân thấy ông ta muốn nói lại thôi, tuy rằng nghi hoặc trong lòng, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, theo quản gia đi ra ngoài.

"Quản gia, Thế tử bị bệnh gì, bị bệnh đã bao lâu?" Tranh thủ lúc đi đường, Hiểu Vân hỏi tình hình của Thế tử Sài Ngọc.

"Thế tử bị đau tim, từ nhỏ đã bị.” Sài Lộc đi phía trước, thấy Hiểu Vân đi chậm lại, cũng phải hoãn bước chân.

"Từ nhỏ đã bị?” Chẳng lẽ là bệnh tim di truyền? Bênh này không dễ trị. Hiểu Vân nhíu mày hỏi: “Mẫu thân Thế tử có bị bệnh này không?"

Sài Lộc dừng bước, quay đầu nhìn Hiểu Vân, có chút kinh ngạc: “Đúng vậy."

"Vậy... Mẫu thân của thế tử, còn không?" Hiểu Vân muốn hỏi mẫu thân Sài Lộc có phải đã qua đời vì bệnh không, suy nghĩ một chút, mới nghĩ ra cách hỏi uyển chuyển.

Sài Lộc thở dài, sau đó nói: “Vương phi sau khi sinh hạ thế tử đã đi về cõi tiên."

"Bởi vì việc này có quan hệ tới bệnh tình của thế tử, cho nên thứ cho tại hạ mạo muội.” Xem ra thật sự là bệnh tim, Sài Ngọc có thể sống tới bây giờ coi như may mắn, có điều, nếu thật như vậy, vậy cũng vừa hay.

Sài Lộc lúc trước có lẽ có nghi hoặc, nhưng nghe Hiểu Vân nói như vậy liền không nghi ngờ nữa, dẫn nàng đi tiếp: “Đinh đại phu đối với bệnh của Thế tử có manh mối sao?"

"Đại khái là có. Cụ thể còn phải chờ gặp Thái tử, bắt mạch xong mới có kết luận.” Hiểu Vân gật đầu, “Đúng rồi, quản gia có chuyện gì đặc biệt muốn dặn dò tại hạ không?” Hiểu Vân nhớ lúc trước Sài vương gia có điều muốn nói mà không nói ra.

"..."

Sài Lộc ngừng trong chốc lát, đang đinh nói chuyện, đúng lúc này truyền tới tiếng địch. Tiếng địch du dương, làn điệu đẹp đẽ, lại khiến người nghe có chút ủ dột.

"Đó là thế tử đang thổi địch.” Nói xong, Sài Lộc vòng vo vài vòng, dẫn Hiểu Vân đi về hướng khác. Chưa đi bao lâu đã tới một hoa viên. Hoa viên của Sài vương phủ rất lớn, có non bộ, có hoa cỏ chim cá, so với Ngự hoa viên của Hoàng đế còn lớn hơn. Trong hoa viên còn có một cái hồ, mà bên trong thủy đình, có một nam tử trẻ tuổi, một thân quần áo xanh nhạt, đứng xoay lưng về phía họ, hướng về hồ thổi địch.

Hai người đứng lại, xa xa nhìn hắn.

"Đó, đó là thế tử?" Hiểu Vân nhẹ giọng hỏi.

"Đúng vậy." Sài Lộc đáp. "Ngoài ra, bởi vì bệnh của thế tử, rất nhiều đại phu đều không thể chữa khỏi, thế tử đối với đại phu có chút..." Nói tới đây, Sài Lộc ngừng lại, nhìn bóng dáng người nọ, có chút than thở.

Ý của Sài Lộc, Hiểu Vân tất nhiên hiểu được. Sài Ngọc này, chỉ sợ đã mất đi niềm tin vì bệnh tật của mình, bi thương tới chết tâm. Như vậy, sự tình càng khó làm.

"Thế tử, xin nhờ Đinh đại phu." Sài Lộc xoay người lại, cung kính thi lễ với Hiểu Vân.

Hiểu Vân vội thối lui một chút, "Sài quản gia không cần như thế, tại hạ tất nhiên sẽ dốc hết khả năng có thể."

Có lẽ bọn họ đã quấy nhiễu tới Sài Ngọc, tiếng địch dần tắt, sau đó, thấy hắn cầm cây sáo, lẳng lặng khoanh tay đứng ngắm hồ. Sài Lộc lúc này mới dẫn Hiểu Vân đi tới.

"Tham kiến tiểu vương gia."

"Sài Lộc, ngươi dẫn người ngoài tới đây làm gì?” Sài Ngọc không quay lại, chỉ liếc nhìn Hiểu Vân một cái, rồi lại nhìn mặt hồ.

"Tiểu vương gia, vị này là Đinh đại phu từ kinh thành đến, Vương gia cố ý mời tới xem bệnh cho Thế tử." Sài Lộc cung kính trả lời.

"Đinh đại phu?" Sài Ngọc tựa hồ đối với ba chữ này cảm thấy hứng thú, xoay người lại chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ. Hiểu Vân lúc này mới phát hiện, chân của Sài Ngọc, không tiện đi lại. Đường đường là một thanh niên, sao lại bị thọt chứ?

"Chính là Đinh đại phu đỉnh đỉnh đại danh mấy ngày nay chữa bệnh từ thiện ở thành Lăng Châu sao?"

"Đúng là tại hạ." Hiểu Vân ôm quyền thi lễ, trả lời không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Sài Ngọc nở nụ cười, giọng nói lại pha chút thê lương: “Chuyện của Đinh đại phu, tiểu vương cũng có nghe. Có điều, Đinh đại phu tuy là lương y, nhưng đối với bệnh của tiểu vương, chỉ sợ cũng thúc thủ vô sách thôi."

Hiểu Vân nghĩ một chút, xoay người nói với Sài Lộc: “Có thể để tại hạ nói chuyện riêng với tiểu vương gia không?"

Sài Ngọc cùng Sài Lộc không biết nàng có ý gì, không khỏi hai mặt nhìn nhau. Sài Lộc sau khi ngạc nhiên liền trách: "Đinh đại phu, như thế không ổn."

Hiểu Vân cười nói: "Quản gia sợ ‘văn nhược’ thư sinh như tại hạ gây bất lợi với tiểu vương gia sao?"

"Sài Lộc, ngươi lui xuống trước đi.” Sài Ngọc phất tay, tỏ ý không sao.

"Vâng, tiểu vương gia. Sài Lộc ở ngay ngoài hoa viên, nếu có gì cần, Tiểu vương gia cứ gọi, Sài Lộc sẽ đến ngay.” Nói xong, Sài Lộc nhìn Hiểu Vân một cái rồi mới lui ra ngoài.

Sau khi Sài Lộc tránh đi, Sài Ngọc ngồi xuống chiếc ghế đá trong đình nói: “Đinh đại phu cũng ngồi đi."

"Vâng, tạ tiểu vương gia." Hiểu Vân ngồi xuống đối diện.

"Chuyện Đinh đại phu muốn nói với tiểu vương, tốt nhất là khiến tiểu vương có hứng thú, nếu không sẽ uổng phí tiểu vương cho Sài quản gia tránh mặt.” Sài Ngọc đặt cây sáo trên bàn đá, cầm chén trà uống một ngụm, sau đó nhìn Hiểu Vân, vẻ mặt tò mò.

Lòng hiếu kỳ của Sài Ngọc có vẻ lớn, may mà nàng dùng kế không sai. Có điều, đối với những lời sắp nói, nàng lại không nắm chắc được bao nhiêu phần. Thế nhưng, muốn thuyết phục Sài Ngọc cho nàng khám bệnh, cũng phải bỏ ra chút công sức mới được. Hiểu Vân nghĩ một hồi, cười nói: “Tại hạ sẽ không làm tiểu vương gia thất vọng."

"Ồ?" Sài Ngọc nhướn mi, nhìn Hiểu Vân một cái, rồi lại nhìn phía sau Hiểu Vân, thấy Sài Lộc đã rời khỏi hoa viên liền nói: “Sài quản gia đã đi xa rồi, ngươi có thể nói."

"Vâng." Hiểu Vân gật đầu, "Tiểu vương gia đối với việc người có thể bay lên trời suy nghĩ thế nào?"

Sài Ngọc hơi kinh ngạc, tay bưng chén trà dừng lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn Hiểu Vân. Người có thể bay lên trời? Điều này không thể, người không phải là chim, không có cánh, nếu thật sự có cánh bay, vậy không phải biến thành người chim rồi à! Hơn nữa, bỗng dưng sao lại nhắc tới việc này? Chuyện đó có liên quan gì tới hắn chứ?

"Tiểu vương gia?" Hiểu Vân mỉm cười, chờ Sài Ngọc trả lời.

Sài Lộc sau khi rời khỏi hoa viên, không đi xa hơn nữa, đứng ngay bên ngoài, xa xa nhìn hai người trong đình. Thấy bọn họ ngồi đối diện, giống như đang trò chuyện rất vui vẻ, lúc này mới hơi yên tâm, canh ở bên ngoài. Ước chừng qua thời gian một chén trà, hắn thấy Đinh đại phu đứng lên, xoay người vẫy tay về phía này, hắn liền chạy qua.

"Tiểu vương gia."

"Sài quản gia, tiểu vương gia đã đồng ý cho tại hạ chữa trị, ông đi chuẩn bị đi."

Nghe Hiểu Vân nói vậy, Sài Lộc có chút nửa tin nửa ngờ, nhìn Sài Ngọc, thấy hắn gật đầu, lúc này mới phấn chấn: “Sài Lộc sẽ đi chuẩn bị."

Thấy Sài Lộc như vậy, Hiểu Vân không khỏi có chút cảm khái."Sài quản gia thật tâm quan tâm tới tiểu vương gia, tiểu vương gia có nhiều người quan tâm như vậy, càng phải quý trọng bản thân, quý trọng từng cơ hội."

Sài Ngọc nhìn nàng, cười nói: "Đinh đại phu nói phải, tiểu vương thụ giáo." Dứt lời, còn ôm quyền vái chào.

Hiểu Vân ngượng ngùng cười cười, hoàn lễ nói: "Tiểu vương gia chê cười tại hạ, tiểu vương gia chớ nên trách tại hạ đi quá giới hạn mới được."

"Đinh đại phu khách khí, theo tiểu vương thấy, Đinh đại phu cũng không phải người cổ hủ lễ tiết. Hôm nay có thể quen biết Đinh đại phu, cũng là chuyện may mắn. Tiểu vương vô cùng vui vẻ.” Sài Ngọc cười nói.

"Tiểu vương gia vui vẻ là tốt rồi. Nếu tiểu vương gia giữ được tâm trạng thoải mái vui vẻ, đối với bệnh của tiểu vương gia cũng rất có ích."

"Thật sao? Vậy Đinh đại phu phải thường xuyên đến vương phủ chơi, cùng Đinh đại phu nói chuyện vô cùng thú vị!"

"Tiểu vương gia nâng đỡ. Tại hạ phải châm cứu liên tục cho tiểu vương gia, tất nhiên mỗi ngày đều đến. Tiểu vương gia chớ chê tại hạ tới nhiều, cảm thấy chướng mắt mới được."

"Ha ha ha, Đinh đại phu nói đùa, ngươi chữa bệnh cho tiểu vương, tiểu vương phải cảm kích mới đúng, sao lại ghét bỏ được. Đinh đại phu đừng khách sáo nữa. Đi nào, tới chỗ tiểu vương ở đi.” Nói xong, Sài Ngọc sải bước đi trước, Hiểu Vân liền theo sau.