Dữ Quân Giai Lão

Quyển 6 - Chương 109: Từ biệt nhiều năm

Triển Chiêu mơ hồ cảm thấy có một đôi mắt sáng quắc đang nhìn hắn. Quay lại nhìn, phát hiện cách xa mấy bước, một thiếu niên nắm một con ngựa, yên lặng đứng ở đó, si ngốc nhìn hắn. Hắn ta si ngốc nhìn mình như vậy, Triển Chiêu lại không thấy phản cảm, ngược lại cẩn thận quan sát.

Thiếu niên này, một thân áo dài màu nâu rộng thùng thình, làn da hơi đen, nhưng mi thanh mục tú, ngũ quan tinh xảo, bộ dáng rất đẹp. Giờ phút này, cặp mắt to sáng ngời, không nhúc nhích nhìn hắn, trong mắt như có hơi nước bay ra, giống như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ, một luồng cảm xúc không thể nói rõ ràng nảy lên trong lòng. Hắn ta, bộ dáng so với Hiểu Vân có bảy phần giống nhau, nhất là ánh mắt, khiến hắn nghĩ là Hiểu Vân đang nhìn mình. Khó trách, vừa nhìn thấy hắn ta, hắn đã có cảm giác giống như từng quen thuộc, giống như, đã quen biết từ rất lâu.

Hai chân như giống như tự có ý thức, không tự chủ được cử động. Bất tri bất giác đã đi tới trước mặt người kia, nói chuyện với hắn: “Tại hạ Triển Chiêu, vị tiểu ca này rất quen mặt, xin hỏi tiểu ca..."

Âm thanh trong trẻo truyền vào trong tai, nhẹ nhàng, gõ vào trong lòng Hiểu Vân. Giọng nói đã lâu không nghe, quen thuộc như vậy, chân thật như vậy, lại xa xôi như vậy. Đã bao lâu rồi, hình như đã hơn một ngàn ngày. Thì ra, đã qua lâu như vậy, lâu tới có chút xa lạ, lâu đến mức khiến nàng khi nghe lại giọng nói của hắn, giống như đã gặp lại ở kiếp sau.

"Triển đại ca..." Cảm xúc trong nháy mắt tràn lên. Chua xót ở bên nhau, thống khổ biệt ly, dày vò tương tư, vui sướng gặp lại, lập tức đều xông lên. Nước mắt không tự giác chảy ra, mũi đỏ lên, thanh âm nghẹn ngào.

"Triển đại ca..."

"Ngươi! Ngươi là..." Triển Chiêu mở to hai mắt nhìn, nhìn hắn ta, vẻ mặt chấn kinh cùng bất khả tư nghị. Giọng nói này, giọng nói này sao lại quen thuộc như vậy. Sao có thể, sao có thể giống như vậy, giống với giọng nói của nàng! Chẳng lẽ là hắn nghe lầm, nhưng mà, hắn sẽ không quên giọng nói của nàng, vĩnh viễn cũng không. Tim của Triển Chiêu, ức chế không được bắt đầu nhảy điên cuồng, là nàng sao? Sẽ là nàng sao?

Lúc này sắc mặt Triển Chiêu lúc xanh lúc trắng, vừa khiếp sợ vừa nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào đối phương, muốn từ trên người hắn ta nhìn ra chút manh mối. Nhưng bất luận nhìn thế nào, người này cũng là một thiếu niên nam tử, nhìn không giống Hiểu Vân lắm, nhưng có giọng nói giống hệt như nàng! Hắn thật sự không rõ, đây là chuyện gì.

Hiểu Vân thấy sắc mặt thay đổi liên tục của hắn, nhìn ánh mắt không dám tin và tràn ngập nghi hoặc của hắn, lúc này mới nhớ ra mình đã dịch dung, lúc này trong mắt hắn, bề ngoài của nàng chẳng khác gì nam nhân.

Hiểu Vân nở nụ cười, "Triển đại ca, ta là Hiểu Vân đây."

Hai chữ kia rơi vào tai Triển Chiêu, giống như sét đánh vậy, trong lòng hắn nổ tung. Hiểu Vân, là Hiểu Vân? Nhưng vì cái gì...

Triển Chiêu tỉ mỉ nhìn người đứng đối diện hắn, ánh mắt, mũi, môi, từng chút từng chút, không hề lơ là. Trên mặt người đó, chỗ nước mắt chảy qua có để lại chút dấu vết, hình như là phấn trên mặt bị trôi đi một ít. Chẳng lẽ Hiểu Vân dịch dung, nữ phẫn nam trang? Nhưng mà… Làm sao giải thích được hầu kết?

"Ngươi, quả nhiên là Hiểu Vân?" Lúc này, trong lòng Triển Chiêu dậy sóng mánh liệt, bên ngực trái như trống đập vội, trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Nhưng mà, vẫn còn nghi hoặc. Lăng Ba từng nói, sau khi chia ly, cuộc đời này bọn họ không thể gặp lại. Nhưng người đứng ở trước mắt này, lại tự xưng là Hiểu Vân, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?

Hiểu Vân thấy ánh mắt hắn vẫn dừng lại ở yết hầu của mình, lúc này mới nghĩ ra điểm mấu chốt. Vì thế dắt tay hắn nói: “Huynh theo ta."

Triển Chiêu nhìn hắn, ngây ngốc gật đầu, sau đó để mặc hắn dắt đi. Bàn tay đặt trong lòng bàn tay mình, bụng ngón tay có chút chai, nhưng mu bàn tay bóng loáng, ngón tay tinh tế thon dài. Triển Chiêu nhìn bàn tay kia, lại hơi nghiêng đầu nhìn nàng, luôn cảm thấy không đúng, khiến người ta có cảm giác không rõ ràng. Muốn nói, lại sợ đánh mất thứ gì đó, vì thế luôn trầm mặc, chỉ nhìn hắn, nhìn không chuyển mắt.

Một đường này, hai người đều không nói chuyện. Thấy một khách điếm, Hiểu Vân liền kéo hắn vào, lấy một gian thượng phòng. Tiểu nhị rất nhanh chóng mang nước ấm rửa mặt tới, thấy hai nam tử nắm tay đi vào phòng, không khỏi nhìn thêm mấy lần. Hiểu Vân sau khi đuổi hắn đi, liền đóng cửa lại. Sau đó từ trong túi hành lý lấy ra một cái bình sứ, đổ chất lỏng trong bình vào bên trong nước ấm, sau đó dùng nước đó rửa mặt, lỗ tai cùng cần cổ. Sau đó ở trước mặt Triển Chiêu lấy da bọc lỗ tai cùng hầu kết giả gỡ xuống. Sau khi khôi phục dung mạo ban đầu của mình, nàng đứng trước mặt mỉm cười nhìn hắn, lúc này mới nói chuyện: “Triển đại ca, là Hiểu Vân đây!"

Nỗi chờ mong kia, theo thời gian khuôn mặt nàng được khôi phục, dần dần dâng lên, nhảy nhót. Cuối cùng nhìn thấy khuôn mặt kia, là dung nhan vừa quen thuộc vừa có chút xa lạ.

Làn mi cong cong, không vẽ mà dày; một đôi mắt như hồ thu, sáng như ngọc lưu ly; khuôn mặt trong sáng thản nhiên; hai gò má mượt mà, đỏ ửng tự nhiên; đôi môi không tô son mà đỏ; ý cười trong suốt. Đây là Hiểu Vân của hơn hai năm trước, so với lúc đó có thêm chút ý nhị của nữ nhân; còn có đôi mắt kia, vẫn trong sáng lương thiện như trước, lại thêm phần tự tin.

Giờ khắc này, Triển Chiêu chỉ cảm thấy tim đập như sấm, trái tim giống như sắp từ trong ngực nhảy ra ngoài. Hắn đã lâu chưa từng kích động như vậy. Nhưng mà, tất cả, đều khiến hắn có cảm giác không thật, giống như đang nằm mơ. Hắn không dám lớn tiếng nói chuyện, cũng không dám dùng sức, chỉ nhìn nàng chằm chằm, sợ chớp mắt một cái, sẽ từ giấc mộng này tỉnh lại.

Hắn, cố gắng ép chặt tâm tình đang ngày càng bành trướng của mình, vươn tay khẽ xoa mặt nàng.

Làn da dưới ngón tay, trơn mềm như nước, không có chút nếp nhăn; tóc đen thả dài, mềm mại mà suôn mượt, không có một sợ trắng nào. Nàng tuổi trẻ như vậy, xinh đẹp như vậy, ở ngay trước mặt hắn.

Đây là thật chăng? Đây, thật giống như nằm mơ.

"Hiểu Vân, thật là nàng?" Đôi mắt Triển Chiêu phủ kín sương trắng, không xác định nhìn Hiểu Vân.

"Triển đại ca..." Nhìn hai mắt Triển Chiêu ướt át, cẩn thận nhìn mình, khiến Hiểu Vân đau lòng xót dạ, vội nhào tới, đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn, ôm thật chặt: “Là ta, ta đã trở về."

Ngực bị va vào có chút run lên, nhưng mà, rất thật. Hiểu Vân thật sự ở ngay trước mắt, ngay trong lòng, không phải tưởng tượng trong đầu hắn, cũng không phải ảo ảnh trong mơ. Nàng chân thật ở ngay bên cạnh mình. Một tiếng thở dài từ trong miệng tràn ra. Triển Chiêu vươn tay, ôm người trong ngực. Ngón tay quấn quanh từng búi tóc đen của nàng, hương thơm quanh quẩn bên mũi, ôm chặt lấy, lấp đầy một góc trong lòng nàng, một góc đã khuyết mất sau khi nàng đi, cuối cùng đã trở lại.

Lúc trước Lăng Ba nói câu kia, vẫn rõ ràng ở trong đầu hắn. Vốn tưởng cuộc đời này đã không có cách nào gặp lại, vốn tưởng rằng, hắn sẽ tiếp tục cô độc như vậy. Nhưng mà, không ngờ, nàng đã trở lại, trở về bên cạnh hắn, đứng trước mặt hắn, chân chân thật thật. Hắn còn có thể nhìn thấy nàng, ôm lấy nàng.

Ba năm qua, hắn không lúc nào không thôi tưởng niệm, cũng không lúc nào không ngừng đau đớn. Ba năm chia lìa, bao nhiêu nhung nhớ từng giọt tích lũy, vào lúc này giống như đê vỡ. Nhưng mà, vô hạn cảm khái, cuối cùng chỉ nói ra một câu. Một câu nhẹ nhàng, chân thật, khiến người ta an tâm.

"Hiểu Vân, nàng đã trở lại."

Hiểu Vân tựa vào ngực hắn, hay tay ôm lấy thắt lưng hắn, trong tai nghe tiếng tim hắn đập, lúc này mới cảm thấy, tràn đầy trong lòng, đều là hạnh phúc. Hạnh phúc khiến nàng muốn rơi lệ, khóe miệng lại nhẹ nhàng cong lên. Thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ hóa thành một câu: “Triển đại ca, ta đã trở về."

Ôm nàng vào trong lòng, nghe giọng nói của nàng, cảm nhận được hơi thở cùng nhiệt độ của nàng, Triển Chiêu mới thật sự có cảm giác trở về. Khẽ tách khỏi nàng, Triển Chiêu nhìn nàng, dịu dàng, thâm tình.

"Vân Nhi, ba năm trước đây, ta bất đắc dĩ để nàng rời đi. Vốn tưởng rằng kiếp này khó lòng gặp lại. Nhưng hôm nay, nàng đã trở về bên cạnh ta, đứng ở nơi này, có phải ta có thể nắm lấy tay nàng, vĩnh viễn không buông tay nữa?” Triển Chiêu nhìn nàng, gằn từng tiếng. Hắn thật sự không bao giờ muốn buông tay nàng lần nữa, nếu nàng lại rời khỏi hắn, tim của hắn sẽ đi theo mất.

Một câu tưởng như nhẹ nhàng bâng quơ, mỗi từ lại chứa đựng bao nhiêu đau xót cùng thâm tình. Mỗi một chứ đều đánh vào lòng Hiểu Vân. Nàng biết, hắn vẫn luôn luyến tiếc nàng, vẫn luôn như vậy. Nếu không phải vì cái gọi là vận mệnh kia, nếu không phải thứ “vận mệnh đã định” chết tiệt kia, bọn họ cũng không cần phải chia lìa...

Trong mũi đau xót, nước mắt không nhịn được tràn ra vành mắt. Hiểu Vân nhìn hắn, ra sức gật đầu: “Có thể, Triển đại ca, ta sẽ không bao giờ rời huynh nữa.” Số mệnh cái gì, nàng mặc kệ. Cho dù tan xương nát thịt, cho dù hôi phi yên diệt, chỉ cần nàng còn sống, sẽ ở bên cạnh hắn, chỉ cần ở bên cạnh hắn.

Vai của nàng bị nắm chặt, nhưng nàng không cảm thấy đau đớn, nhưng nhìn ánh mắt hắn, bình thường sáng như minh châu, thâm sâu như ngân hà, tràn ngập thâm tình, nàng cứ vậy rơi vào bên trong, sau ở bên trong, không kiềm chế được. Hai người si ngốc nhìn nhau, trong mắt chỉ có lẫn nhau, không nhìn thấy gì khác. Thật lâu thật lâu, giống như vĩnh viễn cũng nhìn không đủ.

"Vân Nhi..." Một đôi bàn tay to lớn, có chút thô ráp, mang theo hơi ấm, khẽ vuốt qua mặt nàng, sau đó dừng lại ở gáy nàng. Tiếng gọi giống như tiếng tình nhân nỉ non, khiến Hiểu Vân rung lên, không hiểu sao lại đỏ mặt. Một tiếng Vân nhi kia, thân thiết như vậy, ái muội như vậy, triền miên như vậy. Nhìn ánh mắt hắn, lòng Hiểu Vân không khống chế được điên cuồng nhảy lên, tim đập như sấm, bên tai nàng giống như nổi trống, đôi tay đang ôm lấy thắt lưng hắn, nhịn không được khẽ rung động.

Khuôn mặt trước mắt ngày càng gần, ngày càng mơ hồ. Hiểu Vân nhắm mắt lại, hơi ngửa đầu, nụ hôn khẽ dừng lại trên môi nàng. Nhẹ nhàng, mềm mại như lông chim, rơi trên môi nàng. Cảm xúc vừa mềm vừa ngứa, khiến môi nàng rung lên. Hiểu Vân không tự chủ được liếm môi, lại vô tình đụng phải bờ môi đang điểm nhẹ trên môi nàng.

Đầu lưỡi ướt át mà mềm mại, đụng tới đôi môi, cảm giác tê dại giống như điện giật vậy, trong nháy mắt lan đi khắp cơ thể. Va chạm nhẹ nhàng, trong chốc lát gọi ra tất cả tưởng niệm cùng ký ức của hắn đối với nàng. Giờ phút này, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, ôm chặt lấy nàng, hôn nàng. Mà hắn quả thật làm như vậy. Ôm chặt lấy nàng, muốn dùng hết toàn lực hôn nàng. Đôi môi mềm mại của nàng, hàm răng như ngọc, đầu lưỡi mềm mại, đều có dấu vết của hắn để lại, hơi thở của hắn, giống như muốn đền bù lại chỗ trống ba năm nàng không ở bên cạnh.

Môi bị hôn có chút run lên, hắn dùng sức, khiến nàng muốn khóc, không phải vì mình đau, mà vì đau lòng cho hắn. Ba năm, trong lòng hắn nhất định rất khổ sở. Bị nhớ nhung tra tấn, bị cảm giác tịch mịch cắn nuốt, nàng làm sao lại không biết? Những thứ đó có thể bức người ta phát điên. Nhưng nếu không phải có niềm tin một ngày nào đó nhất định có thể gặp lại, nếu không phải nhớ kỹ từng giây phút ở bên cạnh hắn, nàng, làm sao có thể vượt qua ba năm này? Còn hắn, lại chỉ có hồi tưởng, không có hy vọng, hắn làm sao có thể tiếp tục.

Triển đại ca...

Nước mắt, nhịn không được chảy xuống, theo hai má rơi xuống cần cổ.

Hiểu Vân mở ra đôi môi, nhiệt tình đáp lại hắn, nàng muốn nói cho hắn biết, nàng thương hắn, nàng nhớ hắn.

Môi chạm vào nhau, hơi thở lẫn lộn hòa vào một chỗ, gần như không thể phân biệt ai đang thở dài, ai đang cảm khái. Cửu biệt gặp lại, ngôn ngữ thật ít ỏi. Giống như chỉ có nụ hôn triền miên này, mới có thể diễn đạt tình cảm cho đối phương, và cả nỗi nhớ dày đặc không thể nói thành lời.

Cho dù năm tháng trôi qua, cho dù xa cách ngàn dặm, cho dù không thể gặp gỡ, tình cảm của chúng ta, vĩnh viễn không chia lìa.