Dữ Quân Giai Lão

Quyển 5 - Chương 91: Biến cố bất ngờ

Hồi 91 - Biến cố bất ngờ

Bên ngoài Ngự lâu, có một khoảng trống rất lớn. Từ cửa lớn hướng ra ngoài ước chừng năm trượng, ba hàng thị vệ chỉnh tề xếp thành vòng, ngăn dân chúng ở bên ngoài. Ở bên ngoài cái vòng đó, có rất nhiều dân thường góp mặt, chen tới đẩy lui, người người kiễng chân nhìn lên trên Ngự lâu.

Đám người Hiểu Vân đứng trên nóc nhà, nhìn đám người phía dưới đen tuyền một mảnh, không có một chút khe hở nào, không thể không cảm khái. Cũng không biết vì hiệu ứng người nổi tiếng, hay việc ban thưởng quá hấp dẫn, khiến ở đây có rất nhiều người! Cuối cùng, ba người từ bỏ ý định đi xuống dưới, dừng chân trên một nóc nhà gần Ngự lâu nhất. Cũng may hôm nay nhà nhà đốt đèn, Ngự phố và Ngự lâu bị đủ mọi loại hoa đăng trang trí sáng rực, bọn họ ở trên nóc nhà chiếm được vị trí không tệ. Thứ nhất, không cần đùn qua đẩy lại với người khác; thứ hai, tuy hơi xa nhưng tầm nhìn vừa đúng.

Bên trên Ngự lâu, lúc này tất cả cửa sổ đều mở, ba người đứng ở trên nóc nhà cũng có thể nhìn thấy phân nửa tình hình bên trong. Nhưng vì khoảng cách khá xa, nhìn không rõ là ai với ai. Đương nhiên, ngoại trừ người mặc một thân long bào màu vàng chính là Hoàng đế. Trong thiên hạ, ngoại trừ Hoàng đế, có ai dám mặc quần áo màu đó chứ? Đó là tội tru di cửu tộc đó, có ai ngu ngốc sẽ phạm phải sơ suất lớn như vậy?

"Người kia chính là đỉnh đỉnh đại danh Tống Nhân Tông hả?” Văn Hồng Ngọc có lẽ là hưng phấn quá đà, trở nên ồn ào như vậy. Cũng may phía dưới nhộn nhạo tiếng người, ngoại trừ Hiểu Vân cùng Đường Thực, không có ai khác nghe được.

"Đó là đại Tống Triều hoàng đế bệ hạ!" Hiểu Vân liếc mắt nhìn nàng, nghĩ mới rồi nàng còn cười chê mình nói không để ý, đã tới đây rồi còn không biết thận trọng từ lời nói đến việc làm, không nên nói những lời không nên nói. Kết quả có khác gì mình đâu, ngay cả phong hào sau khi Triệu Trinh chết cũng nói ra. Huống hồ, mình là con chim non mới tới đây không lâu, nàng đã là con chim già sống ở đây mười mấy năm rồi, không phải vẫn nói lỡ miệng sao. Cho nên, sai lầm của mình là chuyện bình thường.

Văn Hồng Ngọc ý thức được mình vừa nói sai, vội ngậm miệng, ngượng ngùng cười gượng vài tiếng, sau đó nhìn sang phía trượng phu. Đường Thực lúc này đang nhìn Văn Hồng Ngọc, dùng ánh mắt hỏi nàng. Văn Hồng Ngọc nháy mắt với Đường Thực vài cái, cười cười không nói gì.

Hiểu Vân thấy bọn họ hai người mắt đi mày lại, không để ý tới bọn họ nữa, quay lại quan sát Ngự lâu, nhưng nhìn đỏ cả mắt cũng không thấy bóng người Triển Chiêu, không khỏi cảm thấy có chút ủ rũ, nghĩ chắc Triển Chiêu không có ở đây rồi.

"Đáng tiếc quá xa, không nhìn rõ tướng mạo của Hoàng đế, nếu có thể ở gần nhìn thì tốt quá, không uổng công chúng ta tới đây.” Văn Hồng Ngọc “trao đổi” ánh mắt với Đường Thực xong, quay lại nói chuyện với Hiểu Vân. Cứ nghĩ đã tới đây, kết quả vẫn không nhìn thấy rõ mặt Triệu Trinh, khó tránh cảm thấy đáng tiếc.

Hiểu Vân cười cười, liếc nhìn Đường Thực rồi nói nhỏ vào tai Văn Hồng Ngọc: “Cô chú ý tới người đàn ông khác, không sợ chồng cô ghen à."

Văn Hồng Ngọc nghe xong bật cười: “Gì chứ, người tôi chú ý là Tống triều Hoàng đế đấy, không phải người bình thường."

"Tuy rằng hắn là hoàng đế, địa vị cao vô cùng, quyền lực đứng đầu thiên hạ, nhưng vẫn là đàn ông thôi.” Bởi vì đã gặp Triệu Trinh vài lần, Hiểu Vân đối với người này một chút hứng thú cũng không có. Tâm tư của nàng tất cả đều đặt trên người Triển Chiêu.

Văn Hồng Ngọc nghiêng đầu liếc nhìn Hiểu Vân, không dám gật bừa: “Nhưng đó là Hoàng đế đấy! Tôi đến đây rồi còn không nhìn rõ được hắn, rất đáng tiếc."

Hiểu Vân cười, "Chẳng qua là một tên đàn ông hai bảy hai tám tuổi thôi! Có gì đẹp đâu.” Không nhìn thấy Triển Chiêu, Hiểu Vân có chút mất hứng.

"Nếu nhìn không rõ, không bằng trở về đi.” Đường Thực trầm mặc hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng. Nhưng Văn Hồng Ngọc không chịu, nói muốn ngồi thêm chốc lát. Đúng vào lúc này, trong Ngự lâu có động tĩnh.

Cửa lớn vốn đang đóng chặt, giờ phút này đang chậm rãi mở ra, sau đó có mười vị công công nối đuôi nhau đi ra, thẳng hàng thẳng lối sắp xếp thành hai hàng đứng ở hai bên. Lập tức, một tiếng bụp lớn kéo dài vang lên, một viên đạn cầu lóe sáng trên bầu trời, bay vút vào trong màn đêm đen. Ngay sau đó, oành một tiếng, viên cầu kia nổ tung, hóa thành vô số quả cầu sáng, tỏa ra bốn phía, giống như một đóa hoa nở rực trong bầu trời đêm. Viên thứ hai, viên thứ ba, trong nhất thời, trên bầu trời đêm tỏa ra vô số đóa hoa sáng rực rỡ.

Dân chúng được một phen hoan hô nhảy nhót. Đêm nguyên tiêu ở Khai Phong, nhờ chút pháo hoa này mà sôi trào.

"Pháo hoa, là pháo hoa!” Hiểu Vân cùng Văn Hồng Ngọc cũng vô cùng hưng phấn, chỉ lên trời liên tục nói.

Phải biết rằng, vào lúc này, pháo hoa là vật phẩm vô cùng xa xỉ, còn quý hơn cả vàng. Chế tạo một viên pháo hoa, cần hao phí rất nhiều nhân lực tài lực. Nhưng pháo hoa lại chỉ nở trong nháy mắt. Đốt pháo hoa, chính là đốt vàng. Bởi vậy, cho dù là Hoàng đế cũng không dễ dàng đốt pháo hoa. Chỉ có vào lúc vô cùng quan trọng, mới cân nhắc sử dụng tới. Bọn họ may mắn nhìn thấy pháo hoa ở Tống Triều, cũng coi như là may mắn.

Pháo hoa nở rộ, đẹp đẽ lại vô cùng ngắn ngủi. Hầu như tất cả mọi người đều mở to hai mắt, ngửa đầu nhìn chằm chằm lên bầu trời, mãi đến lúc ánh sáng cuối cùng biến mất. Mọi người thở dài, vì pháo hoa đẹp đẽ, cũng bởi vì nó ngắn ngủi.

"Thật ngắn quá..." Hiểu Vân nhìn bầu trời không còn chút ánh sáng nào, không khỏi cảm khái.

Các công công bắt đầu phân phát tặng phẩm của Hoàng đế, bọn họ bưng khay đựng đồ, lần lượt chia cho đám dân chúng đứng ở nàng đầu. Có điều, tăng nhiều cháo ít, được nhận ban thưởng chỉ có vài người. Chẳng tới bao lâu, khay đồ đều trống không. Người nhận được đồ, lòng tràn đầy vui mừng, cẩn thận cất vào trong ngực, vui vẻ rạo rực trở về nhà. Người không nhận được đồ, cho dù có chút tiếc nuối, nhưng đang trong ngày hội, cũng sẽ không vì thế mà cảm thấy mất mát.

Mắt thấy cửa sổ trên ngự lầu từng cánh từng cánh đóng lại, dân chúng xung quanh cũng chậm rãi tản đi, Ngự phố trước đó không có lấy một chỗ trống, dần dần quang đãng. Đợi tới lúc trên đường không còn chật chội nữa, Văn Hồng Ngọc mới đưa Hiểu Vân từ trên nóc nhà bay xuống. Ôm theo một người bị thương, cho dù là võ nghệ cao cường cũng không phải chuyện dễ dàng. Đi bộ trở về, tất nhiên là thoải mái hơn.

Đúng vào lúc bọn họ chuẩn bị đi, đột nhiên có người gọi lại. Hiểu Vân nghe được giọng nói kia, trong lòng rộn ràng. Quay lại nhìn quả nhiên là Triển Chiêu. Một thân hồng y, dáng người cao ngất, thần thái sáng láng, đang đi về phía bên này.

"Triển đại ca!" Hiểu Vân bước vội tới gần.

Triển Chiêu cười gật đầu với Hiểu Vân, sau đó ôm quyền thi lễ với Văn Hồng Ngọc cùng Đường Thực: "Đường môn chủ, Đường phu nhân."

"Triển đại nhân." Hai người đáp lễ.

"Triển đại ca, Hoàng Thượng thả huynh ra, buổi tối không phải theo hầu nữa sao?" Hiểu Vân nhìn thấy Triển Chiêu, vui vẻ không dừng được. Đã nhiều ngày qua Triển Chiêu đều ở trong cung, nàng đến mặt hắn cũng không thấy.

Triển Chiêu lắc đầu, có chút bất đắc dĩ. "Trần tướng quân còn chưa hồi kinh, mấy ngày tới ta vẫn phải trực trong cung."

Hiểu Vân ngạc nhiên, vẻ mặt thất vọng: “Ồ, vậy hiện tại là…?” Nghỉ ngơi giữa giờ?

"Hoàng Thượng muốn gặp nàng, bảo ta tới gọi nàng qua."

"?" Lời nói của Triển Chiêu khiến Hiểu Vân kinh ngạc."Hoàng Thượng muốn gặp ta? Vì sao!" Đang êm đẹp, sao lại muốn gặp nàng, Hoàng Thượng không phải rất nhiều việc sao?

Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ cười cười. "Vừa rồi nàng cùng Đường môn chủ cùng Đường phu nhân đứng trên nóc nhà, rất gây chú ý, ở trên Ngự lâu đều nhìn thấy."

Thì ra, lúc bọn họ xuất hiện trên nóc nhà, Triển Chiêu đã nhìn thấy bọn họ. Mà tất nhiên thị vệ trên Ngự lâu cũng thấy, còn tưởng bọn họ là nhân vật khả nghi, mãi đến lúc Triển Chiêu ra mặt giải thích Hiểu Vân đang ở cùng vợ chồng Đường Thực là khách ở phủ Khai Phong, nên không lao sư động chúng xuất binh bắt bọn họ. Chuyện này không biết vì sao lại rơi vào trong tai Triệu Trinh. Triệu Trinh sau khi biết được là Hiểu Vân, liền dặn Triển Chiêu sau khi dân chúng tản ra thì đưa nàng tới gặp.

"Hiểu Vân, cô quen biết Hoàng Thượng à?” Đối với chuyện Triệu Trinh muốn gặp Hiểu Vân, Văn Hồng Ngọc kinh ngạc không thôi.

Hiểu Vân gật đầu. "Tôi đã gặp Hoàng Thượng mấy lần."

"Cô, cô vậy mà…. Cô làm sao mà..." Văn Hồng Ngọc bộ dáng hoàn toàn không thể tiếp thu được, nghĩ khó trách vừa rồi nàng không có hứng thú chuyện xem mặt hoàng đế, thì ra nàng cùng hoàng đế có quen biết.

"Sau này tôi sẽ nói cụ thể với cô.” Hiểu Vân kéo tay áo Văn Hồng Ngọc, nháy nháy mắt với nàng, ý bảo nàng thu liễm lại một chút biểu hiện khoa trương của mình. Văn Hồng Ngọc lúc này mới hắng giọng, đi tới bên cạnh trượng phu.

"Một khi đã như vậy, chúng ta đi trước một bước, cáo từ.” Đường Thực ôm quyền thi lễ với Triển Chiêu rồi dẫn Văn Hồng Ngọc đi. Phút cuối cùng, Văn Hồng Ngọc còn quay người lại nhìn Hiểu Vân.

Hiểu Vân thấy nàng nháy mắt với mình, lại định há miệng, đành phải gật đầu.

Triển Chiêu dẫn Hiểu Vân xuyên qua cửa lớn Ngự lâu vào trong cung. Dọc theo đường đi, Triển Chiêu tránh không được nói Hiểu Vân vài câu. Rõ ràng là một người bệnh, trên người còn có thương tích, lại chạy tới tận đây góp vui. Hiểu Vân tự biết mình đuối lý, hơn nữa,hắn cũng vì lo lắng cho mình mà tức giận, bởi vậy ngoan ngoãn nghe mắng.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chỉ chốc lát sau đã tới chỗ Triệu Trinh đang tạm thời nghỉ ngơi. Hai người tới trước cửa liền đứng lại trên hành lang. Trần công công canh giữ ở cửa đưa Hiểu Vân vào, Triển Chiêu bị giữ lại bên ngoài.

"Triển đại ca..." Vượt qua một cánh cửa, Hiểu Vân quay đầu nhìn Triển Chiêu. Trong lòng Hiểu Vân có chút lo sợ bất an, tuy rằng đã từng gặp Triệu Trinh vài lần, nhưng đây là trong cung, nàng cảm thấy đối mặt với một người như vậy, trong đầu trống rỗng. Gần vua như gần cọp đấy!

"Không có việc gì, ta ở chỗ này chờ nàng." Triển Chiêu cười trấn an, ý bảo nàng an tâm. Hiểu Vân lúc này mới vào phòng.

Căn phòng này không lớn, bước qua hai cánh cửa đã thấy Triệu Trinh. Hắn ngồi ở ghế chủ vị, không giống lần trước cao cao tại thượng trong Ngự thư phòng, nhưng một thân long bào sáng quắc, lại vẫn khiến Hiểu Vân cảm thấy có khoảng cách. Hiểu Vân vào phòng, nhìn thấy người kia, liền quy củ quỳ xuống hành lễ.

"Hiểu Vân tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Bình thân, ban thưởng ngồi." Âm thanh trong trẻo truyền đến.

Hiểu Vân theo lễ tạ ơn, rồi ngồi xuống ghế đặt ở bên cạnh. Vừa rồi vất vả một phen trên Ngự phố, lại đi không ít đường, nàng thật ra có chút mệt mỏi.

Triệu Trinh thấy Hiểu Vân thở gấp, liền bảo Trần công công mang trà vào.

"Công Tôn Hiểu Vân, ngươi thật sự là người không chịu ngồi yên."

Hiểu Vân đang bưng trà uống, nghe Triệu Trinh nói như vậy, trong lòng giật mình, tay run lên, thiếu chút nước trà bắn ra, liền đặt chén trà sang một bên, khó hiểu nhìn Triệu Trinh, hắn tìm nàng là vì nguyên nhân gì vậy? “Không biết vì sao Hoàng Thượng nói ra những lời ấy?"

Triệu Trinh nhìn Hiểu Vân, nói. "Vụ án của Địch nguyên soái, trẫm lại nghe đến tên của ngươi. Vì sao mấy vụ án gần đây trong Khai Phong phủ, ngươi đều có can hệ vậy?"

"Hiểu Vân chính là người của Khai Phong phủ, lo cho cái lo của Khai Phong phủ, vì Khai Phong phủ làm việc, vì Bao đại nhân phân ưu giải nạn, đó là chuyện đương nhiên, Hoàng thượng bởi vậy mà nói Hiểu Vân là người không chịu ngồi yên, Hiểu Vân không phục.” Nghe Triệu Trinh nói vậy, Hiểu Vân cảm thấy có chút không thoải mái. Nàng chỉ ở bên hỗ trợ, sao lại bị nói thành không ngồi yên.

Triệu Trinh nở nụ cười, nghĩ tính tình cô nương này quả nhiên vẫn như vậy: “Bản thân ngươi bị trọng thương chưa khỏi, lại còn “nhảy nhót khắp nơi” trên Ngự phố, chẳng lẽ không phải là không chịu ngồi yên sao?"

"Chuyện này..." Hắn sao đến cả chuyện nàng bị thương cũng biết, nàng đâu có “nhảy nhót khắp nơi”, tình trạng của nàng hiện giờ, làm sao mà chịu đựng nổi. Hiểu Vân cũng chỉ bất mãn trong lòng. Có điều, nàng đang bị thương còn chạy tới đây, quả thật cũng không phải hành động sáng suốt. Triệu Trinh nói nàng không ngồi yên, cũng không phải sai. “Hoàng Thượng nói phải, hành vi này của Hiểu Vân quả thật không ổn."

Triệu Trinh nhướn mi, không trả lời, nhìn nàng chốc lát mới nói: “Hiểu Vân, trẫm còn nhớ rõ lúc ở Thanh châu, ngươi cứu trẫm như thế nào. Trẫm không phải người vong ơn phụ nghĩa, ngươi tốt với trẫm, trẫm sẽ không quên. Nhưng mà, ngươi nói năng lỗ mãng trước mặt nhiều đại thần, chống đối lại trẫm, đây là sự thật. Trẫm là vua một nước, không thể không làm việc theo nếp, ngày ấy phạt ngươi hình trượng, trẫm, không thể miễn. Ngươi hiểu không?"

"Hoàng Thượng có lập trường của Hoàng Thượng, có việc phải làm và không thể làm, Hiểu Vân biết. Hơn nữa, việc này qua đã lâu, cái đau hình trượng, Hiểu Vân cũng đã quên.” Hiểu Vân có chút buồn bực, chuyện này đã qua lâu như vậy, Triệu Trinh hôm nay nhắc đến làm gì.

Triệu Trinh gật đầu, giống như rất hài lòng. "Ngày ấy trẫm muốn tứ hôn cho ngươi, cũng bị ngươi từ chối, đối với việc này, trẫm, vẫn để trong lòng. Hôm nay thật ra trẫm có ý tưởng khác."

Hiểu Vân sửng sốt, trong lòng có chút bất an. Vì sao Triệu Trinh lại nhắc tới chuyện tứ hôn mà không đề cập tới Triển Chiêu? Hơn nữa, ánh mắt của hắn nhìn nàng, làm cho nàng không được tự nhiên. Triển Chiêu nói hắn đã báo chuyện của bọn họ cho Triệu Trinh biết, nàng nghĩ lần này hắn triệu kiến nàng, là vì hôn sự của nàng và Triển Chiêu, vì sao hắn lại nói có ý tưởng khác? Nghĩ đến đây, Hiểu Vân càng cảm thấy hoảng loạn: “Ý Hoàng Thượng là?"

"Trẫm ở trong cung, có một tòa biệt viện, bên trong có đủ loại hoa cúc. Mỗi lần đến mùa thu, hương hoa cúc bay khắp nơi, cảnh đẹp không sao tả xiết, trẫm rất thích. Trẫm nghe nói ngươi cũng thích hoa cúc, thường dùng hoa cúc pha trà, tòa biệt viện này rất phù hợp với ngươi. Hôm nay, trẫm ban tòa biệt viện đó cho ngươi, ngươi ở lại trong cung, có được không?” Triệu Trinh yên lặng nhìn Hiểu Vân, chậm rãi nói ra, ánh mắt sáng quắc.

Hiểu Vân cả kinh đứng bật dậy, trong lúc kinh hoảng, tay áo quét qua chén trà để bên cạnh. Chén trà loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất vỡ tan, nước trà bắn ra thấm vào làn váy của nàng.

"Hoàng Thượng!"