Dữ Quân Giai Lão

Quyển 4 - Chương 87: Hoàn toàn tỉnh ngộ

Cát Thu Nương bị bắt, án của Địch Thanh có tiến triển lớn. Bằng vào gương mặt của ả và Hà Kim Liên giống nhau như đúc, có thể giải thích một vấn đề quan trọng. Ma ma của Hạnh Hoa Lâu tới nhận mặt, chứng minh Sa Thiên Lý cùng Cát Thu Nương chính là một nam một nữ trọ lại ở chỗ bọn họ. Hơn nữa từ bộ giá y tịch thu được ở Hạnh Hoa Lâu, việc Cát Thu Nương giả trang làm Hà Kim Liên đã là sự thật không thể nghi ngờ.

Còn nữa, trên giá y có một chỗ bị rách rất nhỏ, một vài sợi tơ bị dứt đứt, mà sợi tơ này, giống hệt những sợi tơ Công Tôn Sách tìm được ở nhánh cây bên ngoài phòng Hà Liệt. Giá y này do thợ may trong cung đình may, sợi tơ kia không phải nhà bình thường có thể có. Bởi vậy suy đoán, đêm đó “Quỷ hồn” kêu oan với Hà Liệt, cũng không phải oan hồn của Hà Kim Liên, mà là do Cát Thu Nương giả trang biến thành.

Đối mặt với bằng chứng như núi, cho dù ả muốn nói láo, cũng không thể thoát tội. Bao đại nhân thăng đường thẩm án, Cát Thu Nương thẳng thắn nhận hết tội danh. Hơn nữa còn khai ra người sát hạ Hà Kim Liên là Hoắc Thiên Báo. Giết chết các nha hoàn thị vệ tùy thân của Địch nương nương, bắt cóc Địch nương nương cũng là Hoắc Thiên Báo. Bất kể ả xuất phát từ nguyên nhân gì, vì cùng đường, lương tâm thức tỉnh cũng được; hay là vì Hoắc Thiên Báo hại ả tới mức này, sinh ra oán hận muốn trả thù cũng được. Tóm lại lời chứng của ả vô cùng quan trọng đối với Địch Thanh cùng Khai Phong phủ.

Đối mặt với những chứng cớ cùng lời khai đó, Hà Liệt cuối cùng cũng tin tưởng người sát hại con gái Hà Kim Liên của ông ta không phải Địch Thanh mà là một người khác. Có điều, cho dù là ai giết Hà Kim Liên, nàng cũng đã hương tiêu ngọc vẫn, không còn sống nữa. Người chết đã chết, việc người sống có thể làm, chỉ là bắt lấy hung thủ, đem ra trừng phạt trước công lý để an ủi vong linh.

Đúng lúc, biên quan truyền đến tin tức, Tây Hạ Lang chủ lui binh cầu hòa, Địch nương nương cùng Địch Thanh đã từ Tây Hạ trở lại Nhạn Môn Quan, đang trên đường trở lại kinh thành, ít ngày nữa sẽ về tới Biện Lương. Cho tới lúc này, việc của Khai Phong phủ phải làm với án này là phải bắt được chủ phạm Hoắc Thiên Báo, trả lại trong sạch cho Địch Thanh, trả lại công đạo cho người chết.

Vụ án dần dần sáng tỏ, sự tình cũng tiến triển theo chiều hướng ngày càng tốt, người của Khai Phong phủ cuối cùng cũng có thể khẽ thở phào một hơi. Chỉ duy có một việc, khiến mọi người không thể nào vui vẻ nổi, đó là Hiểu Vân bị trọng thương, nguy nan sớm tối.

Đêm qua sau khi Hiểu Vân bị thương, Công Tôn Sách và Văn Hồng Ngọc cùng nhau cứu chữa, tuy rằng đã tạm thời bảo vệ được tính mạng, nhưng vết thương của nàng quá sâu, mất máu rất nhiều, suốt một đêm vẫn chưa tỉnh lại. Văn Hồng Ngọc đêm qua nói, nếu hôm nay vẫn không tỉnh, tính mạng Hiểu Vân chỉ sợ khó giữ được.

Những lời này của Văn Hồng Ngọc khiến mọi người chấn kinh. Công Tôn Sách tất nhiên không cần phải nói, cho dù Văn Hồng Ngọc không nói gì, tình hình của Hiểu Vân ông cũng biết rõ, mạch đập cùng hô hấp của nàng quá mong manh. Nhưng khi nghe thấy những lời của Văn Hồng Ngọc nói ra, ngực vốn đang đau đớn không ngừng, giống như càng đau hơn.

Còn Triển Chiêu lập tức ngây người tại chỗ, trợn mắt nhìn Hiểu Vân nằm không nhúc nhích trên giường, vẻ mặt không thể tin được. Ngay cả Bạch Ngọc Đường giận dữ rút kiếm nói muốn đi chém Cát Thu Nương cùng Sa Thiên Lý, hắn cũng không có phản ứng gì, hoàn toàn không nghe thấy. Cũng may có Văn Hồng Ngọc ngăn cản Bạch Ngọc Đường đúng lúc, không để hắn nhất thời xúc động gây ra sai lầm.

Bao đại nhân đau lòng, Trương Long Triệu Hổ Vương Triều Mã Hán đau lòng, cũng có thể hiểu. Hiểu Vân đối với bọn họ, là người thân, giống như con gái, giống như em gái vậy! Đêm hôm đó, đối với bọn họ thật sự là dày vò.

Triển Chiêu cả đêm ngồi bên giường Hiểu Vân, một bước không rời. Mặc kệ người khác khuyên nhủ thế nào cũng không được, đành để mặc hắn. Công Tôn Sách thấy Triển Chiêu canh giữ bên cạnh Hiểu Vân, liền trở về thư phòng của mình, lục tung sách y, nghiên cứu xem có phương pháp gì có thể cứu Hiểu Vân hay không.

Suốt mấy canh giờ, Triển Chiêu đều trong trạng thái hốt hoảng, hắn nhìn Hiểu Vân, giống như thấy nàng mở to mắt cười với hắn, nói với hắn. Nhưng lúc hắn cẩn thận nhìn kỹ lại, đối mặt với hắn, vẫn là khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, không có cảm xúc. Đêm dài từ từ trôi qua, là bóng đen vô tận, không nhìn tới ánh sáng. Hắn cũng hy vọng mình có thể ngủ, sau đó khi tỉnh lại, vui mừng phát hiện mọi thứ chỉ là một cơn ác mộng chân thật. Sau khi tỉnh mộng, Hiểu Vân vẫn như cũ, êm đẹp, vui vẻ. Nhưng mà, hắn không ngủ được, mà đây cũng không phải là ác mộng, mà là một sự thật đáng sợ như cơn ác mộng kéo dài vô tận.

Bình minh, Triển Chiêu rời đi, bởi vì hắn là Triển hộ vệ của Bao đại nhân, hắn cũng có công việc cần phải làm. Nửa ngày trôi qua, Bao đại nhân thẩm án xong. Kết thúc thăng đường, Triển Chiêu đáng lẽ phải đi tuần tra trong thành theo lệ, nhưng Bao đại nhân thông cảm, cho hắn tạm dừng tuần tra, giao lại cho các huynh đệ trong nha môn. Triển Chiêu quan tâm đến Hiểu Vân, hạ công đường liền chạy tới phòng của nàng.

Đứng ở trước cửa phòng, Hiểu Vân do dự không dám vào. hắn hy vọng lúc này Hiểu Vân đã tỉnh, hắn đẩy cửa đi vào, sẽ thấy nàng tròn mắt nhìn hắn cười, gọi hắn là Triển đại ca. Nhưng mà… Triển Chiêu vươn tay, dừng giữa không trung, nhìn cửa phòng đóng chặt, một mình thở dài. Những năm gần đây, hắn chưa từng sợ điều gì, nhưng mà, hiện giờ ngay cả dũng khí đẩy một cánh cửa cũng không có.

Cánh cửa trước mắt bị mở từ bên trong, mở cửa là Văn Hồng Ngọc.

"Triển đại nhân, sao lại không vào?"

"Đường phu nhân." Triển Chiêu thu hồi tay, ôm quyền thi lễ với Văn Hồng Ngọc. “Hiểu Vân nàng…” Tỉnh chưa?

Văn Hồng Ngọc nhìn Triển Chiêu, lắc đầu, thở dài.

Thấy biểu hiện không biết làm gì của nàng, Triển Chiêu đau lòng một trận. Quả nhiên, vẫn chưa tỉnh, hắn sợ hãi, chính là chuyện này… Một ngày, chỉ còn lại chưa đến bốn canh giờ...

"Triển đại nhân, ngài vào trong trò chuyện cùng Hiểu Vân cô nương đi, nghe được giọng nói của ngài, có lẽ đối với nàng sẽ có ích.” Văn Hồng Ngọc thối lui mấy bước, để Triển Chiêu vào trong. Triển Chiêu không vội vã bước vào mà nhìn Văn Hồng Ngọc, hỏi vội vàng: "Đường phu nhân, sẽ có hiệu quả sao?"

Văn Hồng Ngọc nghĩ một chút rồi gật đầu: “Ta không thể cam đoan, nhưng đây là việc duy nhất có thể làm trước mắt. Nếu Hiểu Vân nghe được tiếng ngài nói chuyện, nói không chừng có thể kích thích tinh thần cầu sinh của nàng. Hiện giờ nỗ lực muốn sống của nàng rất quan trọng, ngài có thể giúp nàng một chút."

"Tinh thần cầu sinh…” Triển Chiêu nghe có cái hiểu có cái không, nhưng giờ phút này hắn không muốn tìm hiểu, sau khi gật đầu với Văn Hồng Ngọc liền sải bước vào phòng trong. Ở bên giường, Tiểu Thúy đang ngồi ngây người nhìn Hiểu Vân. Ánh mắt vừa đỏ vừa trũng, là kết quả khóc một hồi lâu. Thấy Triển Chiêu vào, vội đứng lên tiếp đón hắn. "Triển đại nhân."

"Tiểu Thúy." Triển Chiêu gật đầu với Tiểu Thúy: “Ngươi lui xuống nghỉ một lát đi."

Tiểu Thúy lắc đầu không chịu. "Tôi muốn trông tiểu thư."

"Có ta ở đây, ta canh Hiểu Vân, nếu nàng tỉnh, ta lập tức báo cho ngươi biết."

Triển Chiêu nói như vậy, Tiểu Thúy mới lưu luyến không rời mà đứng lên. Văn Hồng Ngọc không biết đã đi từ lúc nào, Tiểu Thúy cũng rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Triển Chiêu ngồi xuống chiếc ghế đặt bên giường, nhìn Hiểu Vân đang hôn mê bất tỉnh, trong đầu hiện lên vẻ mặt sinh động của nàng ngày xưa. Khi thì vui vẻ, khi thì nghịch ngợm, khi thì tức giận, khi thì giảo hoạt, khi thì có chút ngây ngốc, sinh động mà phong phú. Nhưng lúc này, trên mặt nàng cái gì cũng không có. Vẻ mặt yên tĩnh, không còn sinh khí, giống như không có sự sống, không hề nhúc nhích.

Triển Chiêu cảm thấy trong lòng từng cơn đau nhói lên, chóp mũi cay cay, Hiểu Vân, Hiểu Vân...

Triển Chiêu chậm rãi vươn tay, muốn nắm tay nàng, nhưng đụng tới mu bàn tay nàng lại dừng lại. Tay nàng lúc này không thể chạm, chỉ chạm nhẹ cũng sẽ liên lụy tới vết thương, ảnh hưởng tới sự hồi phục của nàng.

Vết thương của nàng kéo từ xương quai xanh bên phải, kéo xuống bên dưới ngực phải. Tuy rằng không vào chỗ yếu hại, nhưng miệng vết thương lại rất sâu và dài, ước chừng không dưới ba tấc. Đêm qua từ vết thương máu không ngừng chảy ra, nhiễm đỏ quần áo của nàng, nhiễm đỏ tay hắn, chảy cả xuống giường. Mặc dù hắn đã điểm mấy huyệt đạo xung quanh vết thương, cũng không thể làm máu ngừng lại, mãi cho đến khi Đường phu nhân ra kỳ chiêu, bịt miệng vết thương, máu mới dần dần ngưng chảy.

Lúc Đường phu nhân động thủ, hắn ở bên cạnh ấn bả vai Hiểu Vân, nhìn cây châm cong cong như lưỡi câu lồng một sợi dây trong suốt rất nhỏ, đâm qua da thịt nàng, từng chút từng chút kéo da thịt bị rách gắn lại một chỗ. Cho dù đang hôn mê, thân thể Hiểu Vân vẫn không khống chế nổi mà mà run lên. Đau tới mức nào có thể hiểu. Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân, nàng giống như con rối gỗ không có sinh mệnh, mặc người ta đùa nghịch. Mà cây châm kia, so với đâm vào người hắn còn khiến hắn cảm thấy đau đớn hơn, thật giống như mình bị một đao lăng trì vậy. Hắn hận không thể để mình thay nàng nhận tất cả mọi thứ, nhưng mà, hắn biết là không thể. Ngoại trừ cắn chặt răng, đè thân thể nàng xuống, cái gì hắn cũng không thể làm được.

Một khắc đó, vô cùng dày vò, giống như kéo dài rất lâu. Đến tận bây giờ, cảm giác dày vò đó vẫn còn. Một màn đó vẫn hiện lên rõ ràng, nhắm mắt lại sẽ hiện lên trong óc. Triển Chiêu đặt tay bên giường, nắm chặt thành quyền, giống như muốn bóp nát xương cốt, chỉ có như vậy, mới có thể giảm bớt được những cơn co rút đau đớn trong ngực. Hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại.

Vươn tay trái, Triển Chiêu nhẹ nhàng vén mái tóc có chút hỗn độn trên trán nàng, nhẹ nhàng giống như vuốt ve thứ báu vật quý giá nhất trên đời vậy.

"Hiểu Vân, nàng nghe thấy ta nói chuyện không? Đường phu nhân nói, có lẽ nàng nghe thấy ta nói chuyện, sẽ tỉnh lại. Ta tin lời Đường phu nhân, nhất định là thật.”

"Hiểu Vân, nàng đừng ngủ tiếp, nàng mở mắt nhìn ta đi, được không?"

"Hiểu Vân, nàng mau tỉnh lại đi."

"Hiểu Vân..."

"..."

Hiểu Vân, nàng tỉnh lại đi, cầu xin nàng, mở mắt nhìn ta.

Ông trời! Vì sao khiến nàng chịu khổ như vậy, vì sao?!

Đường phu nhân, ngươi bảo Triển Chiêu nói chuyện với nàng, nhưng giờ phút này, Triển Chiêu ngoại trừ muốn nàng tỉnh lại, thật sự không biết nói cái gì.

Không có lời đáp lại, biến thành độc thoại. Nước mắt cuối cùng không kiềm chế được từ trong hốc mắt tràn ra. Đầu gối như có ngàn cân, quỳ sụp xuống sàn, im lìm một tiếng. Ai nói, nam nhi không rơi lệ? Ai nói nam nhi dưới gối có hoàng kim? So với đau đớn của Triển Chiêu vào giờ phút này có là gì? Nếu giờ phút này Hiểu Vân có thể tỉnh lại, cho dù đổi mạng của hắn, hắn cũng cam lòng.

Hiểu Vân, Hiểu Vân... Đừng ngủ nữa, Hiểu Vân...

Người đang ngủ say, đầu mày nhíu lại rất ít. Bên tai tựa hồ nghe thấy có người không ngừng gọi tên nàng, khiến nàng ngủ không yên. Vốn thân thể đang nhẹ bỗng, dần dần trầm xuống, dần dần nặng lên, nặng lên. Một khắc kia lúc hạ xuống, cơn đau ùn ùn kéo tới, bao phủ lấy nàng.

Đau, đau đến tê tâm liệt phế, đau thấu từ tim tới xương. Hiểu Vân muốn tránh né cơn đau như muốn thiêu cháy bản thân kia, nhưng làm thế nào cũng không trốn thoát. Theo mỗi lần hô hấp, cơn đau ngày càng nặng, khiến nàng không khỏi kêu thành tiếng.

Tiếng kêu thống khổ, truyền vào trong tai Triển Chiêu, lại giống như thiên âm, khiến hắn vui sướng vô cùng. Hắn vội ngẩng đầu, nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào mặt Hiểu Vân. Hắn thấy mày nàng giật nhẹ, hàng lông mi hơi rung động, còn có tiếng rên rỉ nho nhỏ mong manh truyền bên tai. Mọi thứ khiến Triển Chiêu kích động muốn hô lên. Nhưng mà, hắn lại không dám kinh động, chỉ sợ mọi thứ trước mắt chỉ là ảo tưởng mà thôi.

"Hiểu Vân?" Triển Chiêu thử nhẹ giọng gọi tên nàng, vừa nhẹ vừa dịu dàng.

Ánh mắt kia, cuối cùng cũng mở ra trong sự chờ đợi tha thiết của hắn.

"Ôi..." Hiểu Vân sau khi tỉnh lại, chỉ có một cảm giác, đó là đau, mỗi một hơi thở, đều khiến ngực nàng vô cùng đau đớn,

Đau đến mức nàng muốn chết đi.

"Hiểu Vân, cuối cùng nàng tỉnh rồi!"

Âm thanh vô cùng lo lắng truyền đến, Hiểu Vân theo bản năng quay đầu, động tác vô tình lại tác động đến vết thương khiến nàng đau tới mồ hôi chảy ròng ròng."A..."

Triển Chiêu thấy vậy, tim vội muốn nhảy ra ngoài: “Hiểu Vân, đừng động, muốn gì cứ nói với ta, trăm ngàn đừng động đậy."

Hiểu Vân đau tới chảy nước mắt, khuôn mặt khổ sở, cố gắng điều chỉnh hô hấp, muốn giảm bớt đau đớn. Nàng còn sống, nàng còn sống, nhưng mà đau như vậy, nàng thật sự nghi ngờ mình sẽ đau mà chết!

Qua một hồi lâu, Hiểu Vân mới cảm thấy đỡ hơn một chút, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ khẽ động động miệng, muốn nói chuyện, nhưng là yết hầu khô như muốn bốc hỏa, không phát ra được âm thanh.

Triển Chiêu cẩn thận, vội vàng bưng trà nóng tới, dùng thìa múc một ít, đưa đến bên miệng Hiểu Vân, thật cẩn thận đút vào miệng nàng. Nước ấm áp, cổ họng dễ chịu hơn, uống hết một cốc nước, Hiểu Vân mới cảm thấy thoải mái.

"Triển đại ca..." Hiểu Vân chậm rãi quay đầu nhìn Triển Chiêu. Hai mắt hắn thật đỏ, sắc mặt tiều tụy, sao bỗng nhiên hắn lại biến ra bộ dạng này: “Triển đại ca, huynh làm sao vậy?"

Triển Chiêu thấy Hiểu Vân trọng đau tới mức đó, suy yếu như vậy, còn quan tâm tới mình, trong lòng lại một trận đau đớn không nói nên lời: “Hiểu Vân, ta không sao, nàng đã hôn mê gần một ngày, nếu nàng không tỉnh dậy thì có thể đã…” Nghĩ đến Hiểu Vân suýt chút nữa đánh mất tính mạng, tim Triển Chiêu không tránh được lại co rút đau đớn.

Thì ra đã qua một ngày, nàng còn tưởng mới chỉ một chút thời gian trôi qua chứ. Khó trách sắc mặt hắn khó coi như vậy, nhất định là do hắn lo lắng. Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu, tay khẽ động đậy muốn cử động, Triển Chiêu thấy vậy vội cầm lấy tay nàng: “Hiểu Vân, đừng động, để ý kẻo động tới vết thương."

Hiểu Vân thấy bộ dáng khẩn trương của hắn, trong lòng ấm áp, suy yếu cười cười nói: “Không sao, vết thương đã không đau nữa, hơn nữa ta chỉ động tay, không ảnh hưởng tới ngực.” Thật ra lúc nói chuyện cũng thấy mệt. “Triển đại ca, ta sẽ khỏe lại, không cần lo lắng."

Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân, tay trái nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, tay phải dịu dàng xoa mặt nàng. Thân thể của nàng bởi vì mất máu nên rất lạnh. Bàn tay yếu ớt nắm trong tay mình, giống như đồ sứ vậy. Giận nàng không quý trọng bản thân, lại giận chính mình không thể bảo vệ nàng thật tốt, để nàng bị thương tổn.

Thấy Triển Chiêu càng nhíu chặt mày, mang vẻ mặt khổ sở tự trách, Hiểu Vân trong lòng thở dài: “Triển đại ca, ta thật sự không có việc gì..."

"Không có việc gì, sao có thể có thể không có việc gì? Hiểu Vân, sao nàng lại ngốc nghếch như vậy? Sao lại ngốc nghếch như vậy?” Lời nói của Hiểu Vân khiến Triển Chiêu có chút kích động, hắn thiếu chút nữa đã đánh mất nàng!

Phản ứng của Triển Chiêu khiến Hiểu Vân kinh ngạc, hắn nhất định là bị dọa.

"Hiểu Vân, đồng ý với ta, sau này đừng làm việc ngốc nghếch như vậy nữa, bất kể phát sinh chuyện gì, cũng không đem tính mạng mình ra đánh cược, đồng ý với ta đi!” Triển Chiêu yên lặng nhìn Hiểu Vân, muốn nàng cam đoan. Hắn không chịu nổi ép buộc kiểu này, không chịu đựng nổi, chuyện này so với lấy mạng của hắn còn đau đớn hơn!

Hiểu Vân nhìn con ngươi đen sẫm của hắn, không còn vẻ mặt như xuân phong, chỉ có sợ hãi, bất an cùng lo âu. Triển Chiêu tao nhã, thong dong bình tĩnh của nàng, đã hoàn toàn rối loạn. Nàng vừa muốn khóc vừa muốn cười: “Triển đại ca, ta không dám có lần sau, thật sự là rất đau."

Nghe Hiểu Vân nói vậy, Triển Chiêu lúc này mới chậm rãi thở ra, tay đang đặt trên mặt chuyển qua bên tai nàng, vén tóc mai của nàng ra đằng sau tai. Ngón tay mềm nhẹ, khiến Hiểu Vân có ảo giác giống như vết thương cũng không đau đớn như vậy.

Hai người không tiếng động nhìn nhau, một hồi lâu không nói gì, mãi đến lúc Triển Chiêu đột nhiên nhớ ra phải báo cho những người khác, mới đứng dậy ra ngoài. Nhìn Triển Chiêu đi ba bước lại quay đầu lại nhìn, Hiểu Vân muốn cười, hắn như vậy thật là đáng yêu.

Nàng thật may mắn, có thể gặp gỡ hắn, yêu thương hắn; nàng thật quá may mắn, có thể nhận được quan tâm, che chở của hắn. Ông trời chiếu cố nàng như vậy, mà nàng trước đó lại luôn rối rắm những vấn đề thật ra chẳng có gì khó khăn, đó mới thật là ngốc. Đáng sợ nhất, thật ra chính là cái chết. Một người đã chết, không bao giờ có thể gặp lại, không thể yêu, trời đất cách biệt, đó mới là tuyệt vọng. Cho nên, chỉ cần còn sống, mọi việc đều dễ dàng. May mà nàng không chết, may mắn. Nếu không, thật đúng là rất đáng tiếc...