Dữ Quân Giai Lão

Quyển 4 - Chương 84: Đùa giỡn trước mặt người khác

Hiểu Vân bưng thuốc vào phòng Triển Chiêu, kết quả chẳng thấy ai, chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Triển Chiêu quả thật là người không chịu ngồi yên, vì mệnh lệnh cưỡng bức của Bao đại nhân, miễn cưỡng nằm thêm một buổi tối. Sáng sớm hôm sau đứng lên tiếp tục làm việc.

Nghĩ tới chuyện này, trong lòng Hiểu Vân có chút tức giận, chiều hôm qua, Triển Chiêu vậy mà điểm huyệt ngủ của nàng, tự mình đi tìm Bạch Ngọc Đường. Lúc nàng tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên giường, đã trôi qua nửa ngày. Có điều, sau đó nghe nói hai người bọn họ đã “tiêu tan hiềm khích” làm hòa như ban đầu, nàng còn chưa hỏi tới đâu.

Hiểu Vân vừa nghĩ vừa bưng thuốc thẳng tới thư phòng của Bao đại nhân. Mấy ngày này một khắc Triển Chiêu cũng không thể rời khỏi phủ nha, cho nên lúc này hẳn là hắn đang ở chỗ thư phòng của Bao đại nhân.

Đi được nửa đường, lại gặp Văn Hồng Ngọc, Hiểu Vân chào hỏi với nàng: “Đường phu nhân."

Văn Hồng Ngọc cười cười, sau đó nhìn đồ trên tay nàng: “Hiểu Vân cô nương, đây là...?"

Hiểu Vân cười có chút bất đắc dĩ, nói. "Đây là thuốc của Triển đại ca, huynh ấy không có ở phòng, tôi đưa tới thư phòng cho huynh ấy."

"Ta cũng đang muốn đi tìm Bao đại nhân, không bằng đi cùng đi." Văn Hồng Ngọc đề nghị.

"Được." Hiểu Vân gật đầu. Sau đó hai người cùng đi tới thư phòng Bao đại nhân.

Văn Hồng Ngọc đi bên cạnh Hiểu Vân, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái. Kỳ thật nàng thích Hiểu Vân. Nàng ấy khác với những nữ tử nàng thường gặp gỡ. Nàng ấy thẳng thắn, ngay thẳng, không chút ra vẻ, lại biết cười thoải mái. Lá gan rất lớn, là một người muốn làm gì sẽ làm cái đó. Tuy có thể coi là một “tiểu cô nương dòng dõi thư hương”, nhưng tính tình bộc trực thẳng thắn, so với nhiều cô nương xuất thân võ lâm thế gia còn rõ rệt hơn. Tuy rằng bình thường thoạt nhìn ngoan hiền, giống như một con thỏ, nhưng một khi gặp chuyện khẩn cấp, nổi giận lên lại rất dọa người. Nghĩ đến tình hình hôm qua, Văn Hồng Ngọc lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hiểu Vân một cái.

Hiểu Vân nhận thấy ánh mắt Văn Hồng Ngọc thường xuyên nhìn về phía mình, cũng nghiêng đầu nhìn nàng ấy. Ánh mắt hai người gặp nhau, Hiểu Vân hỏi Văn Hồng Ngọc: “Tôi có gì không thích hợp sao? Vì sao Đường phu nhân cứ nhìn tôi như vậy?"

Văn Hồng Ngọc hơi ngạc nhiên rồi lập tức nở nụ cười: “Không có gì, chỉ cảm thấy Hiểu Vân cô nương hôm nay không giống hôm qua."

"Vậy à?" Hiểu Vân nhướn mi, "Có gì không giống?"

Văn Hồng Ngọc cười cười, sau đó chỉ vào mái tóc. "Nơi này."

"Nơi này?" Hiểu Vân giơ một ngón tay sờ lên tóc của mình, đụng tới một thứ gì đó lạnh lẽo. Đó là...

"Từ hôm tới đây tới giờ, lần đầu thấy Hiểu Vân cô nương cài trâm đấy."

Hiểu Vân cười cười, trả lời phải. Ngày thường nàng lười biếng, không thích búi tóc, cũng rất ít khi mang trâm cài, luôn cảm thấy rất phiền toái. Phần lớn là tết tóc thành bím hoặc dùng dây buộc lại cho xong việc. Có điều hôm nay để cài cây trâm này, nàng đặc biệt gọi Tiểu Thúy búi tóc cho nàng. Đây là vật Triển Chiêu đưa cho nàng đêm qua, thoạt nhìn không giống đồ cũ, hẳn không phải do mẫu thân hắn hay ai đó để lại. Cũng không biết hắn mua lúc nào, là mua riêng cho nàng, hay là chuẩn bị tặng cho vợ tương lai. Lúc Triển Chiêu tặng cho nàng, hắn cũng không nói gì, chỉ nói tặng nàng. Có điều, chuyện này không quan trọng, quan trọng là, cây ngọc trâm này là tặng cho nàng, mà nàng rất thích, vì thế hôm nay lập tức đeo lên.

Hai người vừa nói vừa cười, rất nhanh đã tới thư phòng của Bao đại nhân. Có điều kỳ quái là cửa thư phòng mở rộng, nhưng không có ai canh giữ.

"Ồ, Trương Long Triệu Hổ bọn họ sao lại không canh gác ở đây?” Văn Hồng Ngọc cũng phát hiện có chút không thích hợp.

Hai người vội vàng đi vào thư phòng, vừa nhìn tới bên trong thư phòng liền hoảng sợ. Triển Chiêu cùng đám Trương Long Triệu Hổ năm người quỳ thẳng tắp trên mặt đất. Bạch Ngọc Đường đướng ở một bên, bộ dáng vô cùng bất đắc dĩ, Công Tôn Sách cũng đứng ở một bên nhíu chặt mày, còn Bao đại nhân ngồi trước thư án, mặt căng thẳng.

"Bọn họ..." Văn Hồng Ngọc nhìn đám người Triển Chiêu quỳ trên mặt đất ngẩn người. Xảy ra chuyện gì vậy?

"Triển đại ca..." Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu, nhìn Bạch Ngọc Đường, không hiểu ra sao. Hiểu Vân bưng mấy thứ đang cầm trên tay đặt ra bên ngoài rồi vội vàng đi vào hỏi: "Đại nhân, xảy ra chuyện gì? Triển đại ca bọn họ vì sao đều quỳ ở đây?"

Bao đại nhân ngẩng lên nhìn Hiểu Vân, lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ. "Biên quan truyền đến tin tức, Địch Thanh đầu nhập vào địch quốc, dẫn quân tấn công thành trì Đại Tống."

"Chuyện này, chuyện này cùng Triển đại ca bọn họ có liên quan gì, vì sao bọn họ phải quỳ ở đây? Hơn nữa, Địch nguyên soái sao có thể phản quốc."

"Hiểu Vân, ngày đó nếu không phải chúng ta để Địch nguyên soái chạy thoát, cũng không có kết quả hôm nay. Địch nguyên soái phản quốc, khiến đại nhân cũng bị liên lụy. Chúng ta làm sai, đang thỉnh tội với đại nhân.” Triển Chiêu quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Hiểu Vân, nhíu chặt chân mày nói.

"Chuyện này..." Hiểu Vân nghe vậy không hiểu. Tuy rằng nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong trí nhớ của nàng, Địch Thanh là đại trung thần của Tống triều, chuyện này theo lý không thể là sự thật mới đúng. Hiểu Vân chuyển hướng Bao đại nhân hỏi: “Đại nhân, Địch nguyên soái phản quốc, dẫn quân tấn công biên cảnh, là thật sao?"

Bao đại nhân lắc đầu, "Địch nguyên soái có thật sự phản quốc theo địch hay không, chưa kết luận được."

"Chúng tướng sĩ chính mắt thấy, Địch nguyên soái đầu đội mặt nạ quỷ, thân mặc chiến giáp vàng, xuất hiện trong quân địch, còn có soái kỳ có chữ “Địch” xen giữa quân kỳ của địch, chẳng lẽ còn là giả?” Triển Chiêu nói vô cùng đau đớn. “Địch nguyên soái dẫn quân tấn công tam quan là sự thật. Ngày đó thuộc hạ thả Địch nguyên soái, là thất trách. Hôm nay thuộc hạ cùng các huynh đệ muốn ra biên ải, tróc nã Địch Thanh trở về, tẩy oan cho đại nhân."

"Triển hộ vệ!" Bao đại nhân lắc đầu, "Các ngươi đã theo bản phủ nhiều năm, vì sao tới giờ vẫn còn xúc động như thế."

"Đại nhân, Triển đại ca bọn họ cũng là nhất thời phẫn uất mà u mê, mới xúc động như vậy. Có thể thấy Triển đại ca bọn họ là sốt ruột muốn bảo vệ cho đại nhân!” Hiểu Vân cuối cùng cũng hiểu được ngọn ngành, nghe Bao đại nhân nói như vậy, liền thay Triển Chiêu bọn họ nói mấy lời.

Bao đại nhân nhìn Hiểu Vân, lại nhìn Triển Chiêu bọn họ. "Triển hộ vệ, các ngươi đứng lên trước đã."

"Đại nhân..." Triển Chiêu nhìn Bao đại nhân.

"Đứng lên nói tiếp." Bao đại nhân trầm giọng nói.

Triển Chiêu cùng Trương Long Triệu Hổ bốn người lúc này mới đứng lên.

Hiểu Vân tiến lên từng bước, đi đến bên cạnh Triển Chiêu nói. "Triển đại ca, huynh thật sự là nóng vội quá. Huynh nghĩ “Địch nguyên soái” là kẻ đầu mang mặt nạ quỷ, mặc chiến giáp, ngồi trên lưng ngựa, từ xa đứng giữa quân địch kia, nhưng ai biết hắn có phải thật sự là Địch nguyên soái hay không chứ?"

"Nàng muốn nói, “Địch nguyên soái” kia là giả?” Triển Chiêu nhíu mi, nghiêng đầu nhìn Hiểu Vân, lại nhìn Bao đại nhân. Lúc bản thân nghe được tin Địch Thanh phản quốc, liền lửa giận công tâm, cũng không nghĩ còn có một tầng như vậy, suýt nữa trúng phải mưu kế của Tây Hạ.

Bao đại nhân gật đầu, nói. "Lời của Hiểu Vân nói đúng. Các ngươi xem đi, theo bản phủ phá án nhiều năm, còn không rõ ràng bằng Hiểu Vân, gặp chuyện không bình tĩnh suy xét."

Bị Bao đại nhân nói như vậy, đám Triển Chiêu đều nhìn Hiểu Vân, khiến nàng có chút ngượng ngùng: “Đại nhân, ngài quá khen, Triển đại ca bọn họ cũng vì sốt ruột muốn bảo vệ đại nhân, hơn nữa, việc này có liên quan tới bọn họ, bọn họ mới nhất thời không suy nghĩ cẩn thận."

"Hiểu Vân, ngươi nói xem, việc này là thế nào.” Bao đại nhân nhướn mi, nhìn Hiểu Vân. Nàng vừa nghe kể lại sự tình, đã có thể nghĩ tới điểm kỳ quái trong đó, khiến ông chỉ biết thở dài. Nàng, thật sự thông minh, phản ứng rất nhanh!

Hiểu Vân thật không ngờ Bao đại nhân lại điểm danh mình nói, sửng sốt một chút mới đáp: “Tiểu nữ cảm thấy, chuyện này tất nhiên là kế phản gián của Tây Hạ. Có lẽ hiện tại Địch nguyên soái đã tới Tây Hạ. Tây Hạ lang chủ thừa cơ hội tìm người giả dạng Địch nguyên soái, tấn công biên thành của chúng ta, ý đồ cắt đứt đường lui của Địch nguyên soái. Mặc dù Địch nguyên soái vẫn tiếp tục kiên trì không chịu đầu quân cho Tây Hạ, nhưng quân ta cũng sẽ mất đi một viên đại tướng. Chuyện này đối với quân ta mà nói là một tổn thất lớn, mà đối với Tây Hạ, là chuyện tốt. Mà chuyện này, mới là mục tiêu cuối cùng của vụ án này."

Bao đại nhân nghĩ một chút, nhìn Hiểu Vân hỏi: “Vì sao ngươi có thể khẳng định như vậy? Theo như ngươi nói, chúng ta không nhìn ra “Địch nguyên soái” kia là thật hay giả, hắn có thể là giả, nhưng cũng có thể là thật.” Tuy ông tin tưởng Địch Thanh, nhưng tình hình trước mắt không rõ, lại không có chứng cớ, ông không có cách nào chứng minh Địch Thanh trong sạch. Mà Hiểu Vân lại nói mười phần khẳng định. Vì cái gì nàng có thể khẳng định như vậy chứ? Bao đại nhân nhìn Hiểu Vân, không khỏi có chút nghi hoặc.

"Chuyện này..." Hiểu Vân nâng cằm suy nghĩ một chút mới nói: “Tiểu nữ cũng không biết, nhưng tiểu nữ tin tưởng Địch nguyên soái sẽ không làm chuyện có lỗi với Đại Tống. Ông ấy là một vị nguyên soái tốt, là một đại trung thần. Tiểu nữ tin tưởng Địch nguyên soái, bởi vì Bao đại nhân tin tưởng Địch nguyên soái."

Bao đại nhân nghe vậy, không khỏi ngẩn ra, trong lòng lặp lại lời của Hiểu Vân vừa rồi: tiểu nữ tin tưởng Địch nguyên soái, bởi vì Bao đại nhân tin tưởng Địch nguyên soái. Đứa nhỏ Hiểu Vân này, hiểu rất rõ tâm tư của ông. Bao đại nhân gật đầu: “Đúng vậy, bản phủ cũng tin tưởng vững chắc, Địch nguyên soái bất luận thế nào cũng không đi theo địch phản quốc!"

"Một khi đã như vậy, đại nhân sao không tiến cung diện thánh, giải thích việc này?” Bạch Ngọc Đường ở một bên trầm mặc nghe hồi lâu, giờ phút này mới nói.

Bao đại nhân nghe xong, bất đắc dĩ lắc đầu, "Nay Địch nguyên soái người ở Tây Hạ, mà thống soái quân địch lại mang mặt nạ, bản phủ phải giải thích thế nào? Tuy bản phủ tin tưởng Địch nguyên soái, nhưng mà giờ phút này lại không tìm ra chứng cứ ông ấy trong sạch.” Dứt lời, Bao đại nhân trầm mặc.

Mọi người trong phòng ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, cũng không biết làm sao. Trong nhất thời, mười người trong thư phòng đều yên tĩnh, một chút tiếng vang cũng không có. Áp lực bao phủ toàn bộ thư phòng, không khí ngưng trọng khiến người ta khó mà thở nổi.

Hiểu Vân thấy một đám mặt co mày cáu, đột nhiên trong lòng sinh ra một kế. Tiến lên một bước tới trước thư án của Bao đại nhân, nói với ông: “Đại nhân, ngài không cần lo lắng, tiểu nữ tin tưởng, chỉ cần chúng ta cố gắng tra tìm manh mối, thu thập chứng cớ, tất nhiên sẽ có lúc công bố rõ ràng chân tướng cho thiên hạ được biết."

Bao đại nhân nghe nàng an ủi như vậy, khóe miệng nở một nụ cười, nhưng nụ cười đó vẫn mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng chua xót, đôi mày nhíu lại vẫn không thấy giãn ra. “Hiểu Vân vậy mà tin tưởng mười phần, sự tin tưởng này của ngươi từ đâu mà tới? Có diệu kế gì chăng?"

Hiểu Vân tay trái đỡ khuỷu tay phải, tay phải chống má, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Diệu kế không có. Tiểu nữ có tin tưởng bởi vì tiểu nữ tin..."

"Tin cái gì?" Bao đại nhân nhướn mi. Người đứng trong phòng đều không chuyển mắt nhìn Hiểu Vân, chờ câu trả lời của nàng.

Hiểu Vân nhìn chung quanh một vòng, rất chân thành nhìn bọn họ, cuối cùng, tay trái chống nạnh, tay phải vươn ra, ngón trỏ dùng sức chỉ về phía trước, cùng lúc đó nói ra một câu vang dội: “Chân tướng, vĩnh viễn chỉ có một!"

A, ta cuối cùng, cuối cùng cũng nói được câu nói chí lý của giới trinh thám rồi! Hơn nữa, còn đứng trước mặt Bao đại nhân đại danh lừng lẫy mà nói ra, thật quá nghiện đi… Không biết những lời này có thể khiến bọn họ bị sét đánh, tạo hiệu quả gây cười không đây? Trong lòng Hiểu Vân dạt dào đắc ý, lại nhìn phản ứng của bọn họ. Ai nấy đều trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn nàng, vẻ mặt kinh ngạc.

Hiểu Vân thu hồi tay phải, sờ sờ cằm, nhíu mày. Chẳng lẽ lời này quá hiện đại, đối với bọn họ mà nói quá khó hiểu, không đạt hiệu quả khôi hài, kết quả còn dọa tới bọn họ? Xem bọn họ ai nấy đều trợn mắt há mồm, Hiểu Vân có chút ảo não. Quả nhiên, những lời này không có hiệu quả gì. Ôi, uổng phí nàng ra sức biểu diễn. Đáng tiếng, đáng tiếc.

Xì một tiếng, có nhân bật cười. Hiểu Vân nhìn lại, là Văn Hồng Ngọc. Hiểu Vân cảm kích nhìn nàng một cái, cuối cùng là có người cổ vũ. Tiếp theo, Bao đại nhân cũng bật cười, vuốt ve chòm râu của mình, gật đầu nói: “Không sai, Hiểu Vân nói có lý, chân tướng, vĩnh viễn chỉ có một, chỉ cần chúng ta cố gắng truy tìm, tất nhiên sẽ khiến chân tướng được công bố khắp thiên hạ."

Lúc này, những người còn lại cuối cùng cũng phản ứng, gật đầu phụ họa. Hiểu Vân thấy phản ứng của bọn họ, có chút dở khóc dở cười. Nàng có thể xem như là đùa giỡn thành công không?

Dặn dò Triển Chiêu uống thuốc xong, Hiểu Vân liền rời khỏi thư phòng. Chuyện bắt phạm nhân, nàng không thể giúp, vẫn không nên gây thêm phiền phức cho bọn họ. Mới ra cửa đi chưa được mấy bước, liền bị Văn Hồng Ngọc gọi lại.

"Hiểu Vân cô nương!"

"Đường phu nhân? Phu nhân không phải có chuyện muốn tìm Bao đại nhân sao? Vì sao nhanh như vậy đã đi ra rồi?” Hiểu Vân dừng bước, quay lại nhìn Văn Hồng Ngọc.

Văn Hồng Ngọc bước nhanh tới gần, "Có một chút việc nhỏ thôi, nói xong rồi, cùng đi đi."

"Được." Hiểu Vân gật đầu, hai người liền sóng vai đi.

"Đúng rồi." Đang đi, Văn Hồng Ngọc đột nhiên dừng bước, Hiểu Vân cũng dừng lại nhìn nàng.

"Làm sao vậy?"

"Mới vừa rồi câu nói kia của Hiểu Vân cô nương thật sự là..."

Câu nói kia? Chân tướng, vĩnh viễn chỉ có một? Hiểu Vân nhướn mi, nhìn Văn Hồng Ngọc, hỏi."Như thế nào?"

Văn Hồng Ngọc nhếch môi nở nụ cười, sau đó, giơ ngón tay cái với Hiểu Vân: “Thật là rất tốt, rất mạnh mẽ!"

Hiểu Vân sửng sốt, khuôn mặt đang mỉm cười liền cứng tại chỗ. Rất tốt, rất mạnh mẽ? Lời này sao lại có cảm giác rất hiện đại? Hiểu Vân có cảm giác xúc động run rẩy. Không ngờ ở Tống Triều đã có người nói như vậy: “Ta có thể coi Đường phu nhân đang khen ta không?"

Văn Hồng Ngọc cười, "Đương nhiên, lời này thật sự rất sâu sắc, chính là chân lý! Hiểu Vân cô nương có kiến thức bậc này, nói được những lời này, thật khiến Hồng Ngọc bội phục."

Hiểu Vân ngượng ngùng cười cười, lời lẽ đạo văn, kết quả lại được khen, thật là ngượng. “Đường phu nhân quá khen, cái này…” Đây là do Goushou lão nhân sáng tạo, trích lời thoại kinh điển của Conan mà thôi.

"Sao?" Văn Hồng Ngọc nhướn mi, nhìn Hiểu Vân.

Hiểu Vân lắc đầu, "Không có việc gì, Hiểu Vân bị Đường phu nhân khen mà ngượng ngùng, không biết nói gì mới phải."

Văn Hồng Ngọc không nói gì thêm, chỉ cười với Hiểu Vân.