Dữ Quân Giai Lão

Quyển 4 - Chương 74: Sợ bóng sợ gió một hồi

Trong thư phòng, Triển Chiêu cùng Bao đại nhân mới nói chuyện một lúc, bên ngoài thư phòng lại có người tới gõ cửa.

Triển Chiêu ra trước mở cửa, phát hiện lại là Hiểu Vân, không khỏi ngạc nhiên. Nhìn tiếp thấy trên người nàng ăn mặc không dày dặn, liền nhíu mày.

"Đã trễ thế này, sao nàng không ngủ, ở đây làm gì? Trời lạnh như vậy không mặc thêm đồ vào."

Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu, trong lòng có chút ngọt ngào ấm áp. Nhếch miệng cười nói, "Mọi người vất vả, ta cũng không ngủ yên được."

"Triển hộ vệ, bên ngoài trời lạnh, để Hiểu Vân vào trước đã.” Bao đại nhân ở trong phòng nghe họ nói chuyện, liền gọi Triển Chiêu cho Hiểu Vân vào.

Triển Chiêu vội nghiêng người để Hiểu Vân tiến vào, sau đó đóng cửa ngăn gió lạnh bên ngoài.

Hiểu Vân vào tới thư phòng, nhìn thấy Bao đại nhân và Công Tôn Sách thì sững người một chút.

Sững sờ của nàng rơi vào mắt Triển Chiêu, hắn tới bên cạnh nàng khẽ hỏi.

"Hiểu Vân, làm sao vậy?"

Hiểu Vân nghiêng đầu nhìn hắn, lắc đầu, mỉm cười trả lời."Không có gì, Ngũ Ca không ở đây?"

Triển Chiêu lắc đầu, "Bạch huynh còn chưa trở về, sao thế?"

Nghe nói Bạch Ngọc Đường còn chưa trở về, Hiểu Vân không hiểu sao có chút bất an.

Thấy Hiểu Vân nhíu mày, Bao đại nhân cũng có chút lo lắng cho Bạch Ngọc Đường.

"Bạch hộ vệ đi ra ngoài cũng đã một canh giờ, sao còn chưa thấy về?"

"Đại nhân, Bạch huynh võ nghệ cao cường, lại là người tỉnh táo, không sao đâu. Lúc này chưa về, chắc là có việc trì hoãn, đại nhân không cần quá lo lắng."

Triển Chiêu ai ủi như vậy, hơn nữa bọn họ lúc này cũng đang có việc cần thương lượng, Bao đại nhân cũng không nhắc lại việc Bạch Ngọc Đường.

Lúc này, Vương Triều cùng Mã Hán ở bên ngoài báo kiệu đã chuẩn bị xong, Hiểu Vân mới biết Bao đại nhân muốn ra ngoài.

Công Tôn Sách lấy từ trên giá xuống một chiếc áo choàng khoác lên cho Bao đại nhân, Bao đại nhân cùng Triển Chiêu đứng dậy ra ngoài. Hiểu Vân muốn đi tiễn họ, kết quả bị Triển Chiêu khuyên trở về.

Nhìn Hiểu Vân tựa cửa phòng nhìn bọn họ rời đi, Công Tôn Sách vuốt râu nở nụ cười.

Hiểu Vân quay đầu, thấy Công Tôn Sách mang vẻ mặt ái muội nhìn mình, cười vô cùng đắc ý, Hiểu Vân cảm thấy cả người không được tự nhiên, đỉnh đầu cũng thấy thấy tê tê.

"Cha, cha sao lại… nhìn con như vậy?"

Công Tôn Sách không nói gì, chỉ cười lắc đầu, bộ dáng bí hiểm.

Hiểu Vân bị biểu tình của ông khiến cho mạc danh kỳ diệu không hiểu chuyện gì.

"Cha?"

"Ha ha, không có gì không có gì.” Công Tôn Sách cuối cùng mở miệng. “Ta còn vội tới kiểm tra xác chết phát hiện ở Ngự phố, Hiểu Vân nếu không ngủ được thì tới giúp Đường phu nhân đi, nghe Bao Hưng nói lúc này nàng còn đang làm việc đấy."

Hiểu Vân vẫn cảm thấy ánh mắt của Công Tôn Sách nhìn nàng vừa rồi có chút kỳ quái, nhưng không nói rõ được kỳ quái ở điểm nào liền không nghĩ nữa, lại nghe ông nói như vậy, vội vàng gật đầu đồng ý. Hai người liền chia tay ở thư phòng mỗi người một ngả. Công Tôn Sách đi tới phòng để xác chết ở phía bắc, còn Hiểu Vân tới phòng thuốc ở nam viện.

Còn chưa tới phòng thuốc đã thấy ở bên trong vẫn còn ánh nến vàng rực chiếu sáng một góc phòng. Bên cửa sổ chiếu một bóng người, Văn Hồng Ngọc quả nhiên còn đang làm việc.

Vừa vào phòng thuốc, vị thuốc nồng đậm xộc vào mũi, Hiểu Vân theo phản xạ nâng tay áo bưng kín mũi, lúc này mới bước vào.

Đường phu nhân vẫn còn đang sắc thuốc trên bếp lò, không ngừng dùng thìa quấy thứ gì đó trong bình, trên miệng thì thào một điệu hát dân gian, giai điệu rất dễ nghe, có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Lúc Hiểu Vân còn đang muốn nghe cẩn thận một chút, lại không nghe thấy nữa, Đường phu nhân phát hiện Hiểu Vân đứng ở cửa, liền cười cùng nàng chào hỏi.

"Công Tôn cô nương sao muộn như vậy còn chưa nghỉ ngơi thế?"

Hiểu Vân tới gần thi lễ với nàng.

"Đường phu nhân. Hiểu Vân biết Đường phu nhân đêm khuya còn đang vì chế giải dược mà bận rộn, trong lòng băn khoăn nên tới đây xem có giúp được gì không."

Văn Hồng Ngọc vừa quấy thuốc, vừa nhìn Hiểu Vân cười nói.

"Công Tôn cô nương còn không ngửi nổi mấy vị thuốc này, làm sao giúp được Hồng Ngọc chứ?"

Hiểu Vân cười, "Chuyện này có khó gì?” Nói xong lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay, buộc kín mũi lại một vòng.

Khăn tay này là do Tiểu Thúy làm, màu trắng thuần, góc khăn chỉ thêu một đám mây nhỏ cùng một chữ Vân. Tiểu Thúy cố ý dùng hương thơm ướp qua, vì thế bịt lên mũi sẽ không thể ngửi thấy mùi thuốc nữa.

"Đường phu nhân có chuyện gì, cứ giao cho ta làm."

Văn Hồng Ngọc thấy nàng lấy khăn bịt mũi lại, hiểu rõ liền mỉm cười, chỉ hai bao thuốc ở một bên nói:

"Đậu xanh cùng rễ chàm đều phải cán thành bột, sau đó trộn đều tỉ lệ một một."

Hiểu Vân theo lời, cầm một ít đậu xanh thả vào cối nghiền, ngồi một bên, dùng chày từng chút một gõ xuống. Tiếng chày nghiền nát đậu xanh phát ra âm thanh trầm đục, khiến Hiểu Vân nhớ tới truyền thuyết thỏ ngọc giã thuốc trên Cung Quảng Hàn ở mặt trăng, tình cảnh có vài phần giống nhau.

Hai người vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm giết thời gian. Từ thắng cảnh ở phủ Khai Phong tới Tứ Xuyên; từ tập tục kinh thành tới phong hóa Thục Sơn, thật sự là chẳng liên quan gì tới nhau, chỉ tùy tiện kiếm đề tài. Có điều hai người cũng hợp chuyện.

"Đúng rồi, điệu khúc lúc trước Đường phu nhân ngâm nga, thật dễ nghe!"

Nói xong, Hiểu Vân lại nhớ tới đoạn khúc lúc mới vào cửa nghe được, giai điệu kia luôn cảm thấy đã nghe qua ở đâu đó.

Văn Hồng Ngọc sửng sốt, động tác trên tay không dừng lại, nhưng mắt tròn xoe nghi hoặc nhìn Hiểu Vân.

"Khúc gì?"

Hiểu Vân ngẩng đầu nhìn nàng, "Chính là điệu khúc vừa rồi Đường phu nhân hát khi ta vừa vào cửa ấy!"

Văn Hồng Ngọc nghiêng đầu suy nghĩ, "Vừa rồi ta có hát sao?"

Hiểu Vân gật đầu khẳng định: “Có!”

"Vậy à?” Văn Hồng Ngọc cảm thấy kỳ lạ, suy nghĩ một hồi vẫn lắc đầu: “Không nhớ."

"Ừm." Hiểu Vân gật đầu, tiếp tục làm việc.

Văn Hồng Ngọc thấy nàng tựa hồ có chút thất vọng, không khỏi cảm thấy tò mò.

"Công Tôn cô nương, điệu khúc đó có vấn đề gì sao?"

Hiểu Vân vội lắc đầu, "Không có, Đường phu nhân không cần lo lắng, chẳng qua Hiểu Vân thích âm điệu kia thôi.” Kỳ thật chính nàng cũng không rõ ràng lắm, vì sao lại để ý tới một điệu khúc chính nàng cũng không nghe rõ như vậy.

"Ừ."Văn Hồng Ngọc thấy nàng nói như vậy, liền không hỏi nữa.

Hai người lại tùy tiện câu được câu không nói đông nói tây, thời gian qua rất nhanh. Hơn một canh giờ trôi qua, đậu xanh cùng rễ chàm đã được xay nhuyễn, trộn chung một chỗ. Quấy qua quấy lại mấy lần, lại dùng sàng lọc qua một lần, chỉ để lại bột phấn nhỏ nhất còn lại trong một chiếc bình đáy nông miệng rộng.

Văn Hồng Ngọc đem thuốc đã nấu xong dùng vải mịn lọc qua một lần rồi đổ vào đống bột phấn, đảo thành khối chất lỏng đặc sệt.

"Đường phu nhân, giải dược xong rồi sao?"

"Lại nấu thêm một canh giờ nữa mới xong, lúc này thuốc vẫn chưa đạt tới hiệu quả tốt nhất. Đợi một canh giờ nữa, nước tương đặc lại, ta sẽ dùng nó để nắn thành thuốc viên dùng dần.” Văn Hồng Ngọc vừa quấy thuốc vừa giải thích.

Hiểu Vân nhìn thức bột đặc quánh màu xanh sẫm trong chậu, cảm thấy có chút bất khả tư nghị. Trí tuệ của cổ nhân, quả nhiên không thể khinh thường!

"Đường phu nhân, phu nhân thật quá lợi hại. Muốn bảo đảm bảo bắt được bọn chúng mà không có thương vong, đều dựa vào giải dược của phu nhân hết."

Văn Hồng Ngọc cười cười, đang định nói chuyện, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó có người vào phòng.

"Vương đại nhân, sao ngươi lại tới đây?" Hiểu Vân nhìn Vương Triều vội vã xông vào, có chút giật mình. Không phải hắn cùng Triển Chiêu hộ tống Bao đại nhân tiến cung sao?

"Hiểu Vân cô nương, Đường phu nhân, giải dược đã làm xong chưa?” Vương Triều vào tới nơi, câu đầu tiên đã hỏi.

Văn Hồng Ngọc cùng Hiểu Vân đều lắc đầu, "Còn phải một canh giờ nữa."

Vương Triều vừa nghe xong mặt tái xanh: “Vậy biết làm thế nào bây giờ!"

Hiểu Vân thấy hắn vội vàng chạy tới phòng thuốc, vừa mở miệng đã hỏi chuyện giải dược, liền biết tình hình không ổn. Không phải Triển Chiêu hắn thật sự...

Hiểu Vân không dám nghĩ nữa, vội đứng lên chạy ra ngoài. Văn Hồng Ngọc muốn ngăn cản nàng cũng không kịp, đành quay lại dặn Vương Triều.

"Vương đại nhân, ngươi giúp ta trông thuốc một chút, ta đi xem thế nào."

Nói xong, đặt thìa gỗ vào tay Vương Triều rồi đi mất.

Vương Triều nhận đồ vào tay, có chút luống cuống. Hắn là người thô lỗ, đánh nhau bắt người không thành vấn đề, nhưng hắn không biết làm thế nào đối phó với đống thuốc này đâu!

Văn Hồng Ngọc thấy vẻ mặt khó xử của hắn liền đứng lại.

"Vương đại nhân, ngươi cứ đứng nhìn thôi, không cần làm gì, ta sẽ mau trở lại."

Nghe Văn Hồng Ngọc nói như vậy, Vương Triều mới gật đầu, ngồm xuống nhìn chằm chằm chậu thuốc, nơm nớp lo lắng nhìn đống tương hồ xanh đen ở trong.

Bên kia Văn Hồng Ngọc đã nhanh chóng rời đi.

-0-

Hiểu Vân chạy liền một mạch, trong đầu loạn một đoàn. Cảnh tượng quen thuộc này, cảm giác quen thuộc này khiến nàng sợ hãi. Chẳng lẽ nàng một lời thành sấm, chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện, chẳng lẽ hắn...

Hiểu Vân chạy đến sân viện của Triển Chiêu, thấy một gian phòng đang đốt đèn, bên cửa sổ phản chiếu nhiều bóng người. Những người này, nàng đều vô cùng quen thuộc, nhìn cái bóng cũng có thể nhận ra ai là ai.

Có Bao đại nhân, có Công Tôn Sách, có Trương Long Triệu Hổ cùng Mã Hán, nhưng không có bóng của Triển Chiêu.

Không thể, sẽ không...

Hiểu Vân đặt tay trên cửa, không kìm được run lên. Hai tay nắm chặt lại buông ra, cuối cùng cắn răng một cái đẩy cửa ra.

Gian phòng rất đơn giản, cửa phòng vừa mở, bên trong có gì đều nhìn thấy rõ ràng.

Bao đại nhân bọn họ im lặng đứng ở một bên, trên giường có hai người ngồi xếp bằng, một người là Triển Chiêu, một người là Bạch Ngọc Đường.

Lúc Hiểu Vân vào phòng, có thứ gì đó từ trong thân thể Bạch Ngọc Đường lao ra, cạch một tiếng, tất cả đều xuyên qua màn trướng, chui xuống ván giường.

Gặp chuyện không may là hắn!

"Ngũ Ca!" Hiểu Vân thấp giọng kêu một tiếng, nhìn hai người trên giường, thẫn thờ đứng tại chỗ, không biết nói thế nào cho phải.

Hiểu Vân vừa vào phòng, Văn Hồng Ngọc sau lưng đã đuổi tới. Vừa thấy tình hình bên trong, không cần hỏi cũng biết chuyện gì xảy ra, liền bước lên phía trước nắm lấy cổ tay Bạch Ngọc Đường bắt mạch.

Triển Chiêu đỡ Bạch Ngọc Đường đang hôn mê bất tỉnh tựa vào người hắn, thấy Văn Hồng Ngọc nắm tay Bạch Ngọc Đường, nhíu mày trầm tư, không tiện quấy rầy, liền ngẩng đầu nhìn Hiểu Vân.

Hiểu Vân thấy mọi người đều nhìn mình mong đợi, chợt thấy hốc mắt nóng lên, cố nén chua xót trong mũi, lắc đầu.

"Giải dược còn chưa xong."

Mọi người nghe vậy đều thất vọng.

Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân hốc mắt ửng đỏ, nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo nàng không cần quá mức lo lắng, thấy nàng gật đầu, lúc này mới cúi đầu nói chuyện với Văn Hồng Ngọc.

"Bạch huynh trúng Bạo vũ lê hoa châm, mới vừa rồi Triển mỗ dùng nội lực bức độc châm ra khỏi cơ thể. Nhưng Bạch huynh sau khi trúng độc còn ép buộc vận công, khiến độc tính khuếch tán càng nhanh. Triển mỗ mặc dù đã phong bế mấy yếu huyệt của Bạch huynh, nhưng cũng không chống đỡ được bao lâu. Nếu không có giải dược đúng lúc, đợi độc phát công tâm, đến lúc đó cho dù dùng giải dược cũng vô ích. Xin Đường phu nhân nhất định phải nghĩ ra biện pháp!"

Văn Hồng Ngọc sau khi chẩn mạch, thu hồi tay quay đầu nhìn Triển Chiêu.

"Triển đại nhân, Hồng Ngọc nhớ rõ ngươi cũng từng trúng Bạo vũ lê hoa trâm, lúc ấy cũng không có giải dược, Triển đại nhân được cứu như thế nào?"

"Ân sư lấy sáu mươi năm công lực cứu Triển Chiêu một mạng. Mới vừa rồi, Triển Chiêu cũng thử dùng nội lực bức độc tố trong cơ thể Bạch huynh ra ngoài, nhưng không hiệu quả.” Triển Chiêu nói xong, mày nhíu thành một đoàn.

"Bạch Ngọc Đường sau khi trúng độc lại vận công, thời gian qua lâu, cho dù là trăm năm công lực cũng không nhất định cứu được hắn."

Một câu này của Văn Hồng Ngọc, giống như bom nổ, oanh tạc khiến ai nấy đều trợn mắt há mồm.

"Vậy Bạch hộ vệ hắn..." Bao đại nhân nhìn Bạch Ngọc Đường, ưu thương đầy mặt.

Công Tôn Sách nhìn Bạch Ngọc Đường, cũng đau lòng không chịu nổi.

Trương Long cùng mấy hán tử kia, bình thường luôn sinh long hoạt hổ, lúc này giống như mấy quả cà héo.

"Ngũ Ca, Ngũ Ca..." Hiểu Vân ngơ ngác nhìn Bạch Ngọc Đường, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, nước mắt từng giọt rơi xuống. Một người mấy canh giờ trước còn khỏe mạnh, tràn đầy sức sống nói nói cười cười với nàng, sao lúc này nằm ở đó không hề nhúc nhích?

Đôi mắt phượng luôn như cười như không kia lúc này nhắm chặt. Khuôn mặt mỹ ngọc lộ ra vẻ xanh xao. Đôi môi thường nói ra mấy lời trào phúng không tốt, lúc này đen thẫm. Không còn cười với nàng, không còn trêu chọc nàng, hắn như vậy, khiến người ta vừa sợ hãi vừa đau lòng.

Sao lại thế, tại sao có thể như vậy. Không đâu, Bạch Ngọc Đường sẽ không cứ vậy chết đi.

"Đường phu nhân, phu nhân nhất định có biện pháp, đúng không?"

Hiểu Vân đi đến bên cạnh Văn Hồng Ngọc, chờ mong nhìn nàng, run giọng hỏi.

Văn Hồng Ngọc thấy bọn họ người người bộ dáng như mất cha mất mẹ, không khỏi lắc đầu, thở dài trong lòng. Các ngươi sao không đợi ta nói cho hết lời rồi hãy thương tâm.

"Các vị không cần như thế, Bạch Ngọc Đường không phải không cứu được."

Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.

"Đường phu nhân quả nhiên hơn người, không biết Đường phu nhân có cao kiến gì?" Công Tôn Sách bước lên hỏi.

Văn Hồng Ngọc nhìn Triển Chiêu, "Có Triển đại nhân ở đây là được rồi!"

"Chỉ cần có thể cứu được Bạch huynh, Triển Chiêu vượt lửa quá sông cũng không chối từ." Triển Chiêu không chút do dự đồng ý, bộ dạng anh dũng hy sinh, nghĩa bất dung từ.

Văn Hồng Ngọc nở nụ cười, "Đâu có nghiêm trọng như vậy, chỉ vất vả Triển đại nhân trong một canh giờ tới dùng nội lực bảo vệ tâm mạch Bạch Ngọc Đường, đừng để độc tính khuếch tán vào tim là được. Tuy rằng không thể bức độc ra, nhưng với công lực của Triển đại nhân, bảo vệ tâm mạch tuyệt đối không thành vấn đề. Một canh giờ sau sẽ có giải dược, lúc đó kết hợp với thuật châm cứu của Hồng Ngọc cùng nội lực của Triển đại nhân tương trợ, Bạch Ngọc Đường tuyệt đối sẽ bình an."

Nghe Văn Hồng Ngọc nói như vậy, mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Triển Chiêu vội vàng đỡ Bạch Ngọc Đường ngồi dậy, đem hắn xếp bằng ngồi trước mặt mình, sau đó đặt hai tay lên vai hắn.

Mọi người thấy vậy liền rời khỏi phòng, để hai người bọn họ lại.

Sauk hi rời khỏi phòng, Văn Hồng Ngọc liền vội vàng trở về phòng thuốc.

Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách theo thường lệ trở về thư phòng. Hiểu Vân vốn định cùng Trương Long Triệu Hổ cùng nhau canh giữ ở bên ngoài, nhưng biết trong đầu mình lúc này ngoài lo lắng ra cũng chẳng làm được gì khác, liền đi theo Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách, như vậy ít nhất có thể hiểu được ngọn nguồn sự tình.

Bạch Ngọc Đường vì sao lại trúng Bạo vũ lê hoa châm? Hắn không phải tới đại lao gặp Địch Thanh sao? Chẳng lẽ...