Dữ Quân Giai Lão

Quyển 3 - Chương 34: Việc hôn nhân

Sau khi cáo biệt Lục Bình, Hiểu Vân cùng Tiểu Thúy theo kế hoạch ban đầu tiếp tục tới tiệm quần áo, ở đó suốt một canh giờ. Từ việc chọn vải, mẫu quần áo,đo đạc dáng người, Hiểu Vân thảo luận chi tiết với thợ may, cẩn thận xác nhận, thoáng cái đã hết một canh giờ.

Rời khỏi tiệm quần áo, thấy trời còn sớm, Hiểu Vân đề nghị tới chợ bán đồ tươi sống. Hai người đi một hồi mất thêm một đống thời gian nữa, tới cuối giờ thân mới trở lại phủ nha, từ cửa sau định tới thẳng phòng bếp, bắt tay làm cua nấu canh, đi chưa được mấy bước đã bị Lý đại nương cản lại.

"Tiểu thư, cô trở lại rồi. Tiên sinh tìm cô lâu rồi."

"Cha tìm tôi?"

"Đúng vậy, tiên sinh bảo cô sau khi về thì tới thư phòng tìm ông ấy." Lí đại nương gật đầu.

"Vâng, tôi đi đây, cảm ơn Lý đại nương." Nói xong, Hiểu Vân bảo Tiểu Thúy mang cua tới phòng bếp, bản thân tới thư phòng Công Tôn Sách.

-0-

Trời bắt đầu tối, phủ Bát vương gia trở nên náo nhiệt. Đèn lồng lớn treo xung quanh, chiếu sáng ngời bên trong hoa viên Nam Thanh cung. Đám nha hoàn ra ra vào vào, rót trà đổ nước cho khách, vô cùng nhộn nhịp.

Hiểu Vân đi theo sau Công Tôn Sách, nhìn Bao đại nhân cùng đồng nghiệp hàn huyên chào hỏi. Đương nhiên, trong số những người đó, ngoại trừ Vương thừa tướng cùng con cua ngang ngược to mồm Bàng Cát thái sư, Hiểu Vân không biết ai nữa.

Nhìn thấy Bàng thái sư, nàng liền nghĩ đến hai con cua mua buổi chiều, đang định tối nấu lên ăn. Kết quả Triệu Trinh hoàng đế không biết có ý gì, lại viết tên nàng lên thiếp mời dự tiệc chiêu đãi đại thần trong triều. Còn cố ý đưa tới một bộ nữ trang tinh xảo cùng một đôi hoa tai tặng cho nàng.

Lúc Công Tôn Sách cho nàng xem mấy thứ này, cũng báo với nàng Hoàng Thượng muốn nàng tham gia dạ tiệc, nàng thật sự hoảng sợ. Nói thật, nàng không muốn giao thiệp với người kia. Nguyên nhân chủ yếu là năm mươi trượng phạt, không phải nàng ghi hận Triệu Trinh bạc tình bạc nghĩa hay vong ân phụ nghĩa, chuyện này sau khi cẩn thận nghĩ lại, cũng không thể hoàn toàn trách Triệu Trinh.

Nàng phạm thượng là sự thật, tuy rằng tâm không phục, nhưng luật pháp thể chế là như vậy, nàng không thể thay đổi. Mà hắn là vua một nước, trước mặt chúng thần quan trọng nhất là làm việc công bằng, thưởng phạt phân minh mới có thể phục chúng. Bởi vậy, mặc dù hắn niệm tình mình từng cứu hắn, muốn thả cho nàng một con ngựa, nhưng cũng không thể.

Hiểu Vân trong lòng hiểu rõ, hắn có chỗ khó xử của hắn. Tóm lại hắn bày kế cho Bát vương gia, để ông giúp nàng một phen trên công đường, là một hoàng đế mà nói, làm đến thế là được rồi. Nàng cũng sẽ không nghĩ lại vấn đề này, chỉ dặn dò bản thân, lần sau cố gắng tránh tiếp xúc với hắn hoặc con cua kia, nàng không thể trêu vào, chẳng lẽ không thể tránh đi sao?

Nhưng mà, trời không chiều lòng người. Vừa về vài ngày, thương thế vừa khỏi, đã bị triệu kiến. Hiểu Vân cho dù trăm ngàn cái không muốn, nhưng thánh chỉ không thể trái, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn mặc bộ đồ và đeo đôi khuyên tai thoạt nhìn trị giá xa xỉ kia, đi theo Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách tới Nam Thanh cung. Thật là, nếu đã tới, trốn cũng không xong!

Mọi người đợi một hồi, cuối cùng ngự giá của Hoàng Thượng cũng tới.

Một tiếng "Hoàng Thượng giá lâm" từ xa truyền tới, bên này mọi người đã đồng loạt quỳ xuống. Hiểu Vân cũng khiêm tốn quỳ trong đám người, miệng khẽ mở ra, nhưng không thật sự hô "Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế" thành tiếng.

Quỳ lạy một hồi, Triệu Trinh ngồi lên chủ vị, tả hữu là Bát vương gia cùng thái sư Bàng Cát, tiếp theo là Bao đại nhân cùng Vương thừa tướng, sau đó là Triển Chiêu cùng một người lạ mặt, có lẽ là một vị tướng quân. Công Tôn Sách ngồi ở chỗ xa Hoàng Thượng nhất. Từ xa, nàng không nhìn rõ người ở trên cao kia, chỉ thấy một mảnh vàng chói lọi.

Ngồi ở góc tối, Hiểu Vân thật ra rất thoải mái. Triệu Trinh thánh khẩu truyền xuống, nói “các khanh tùy ý”, Bát vương gia liền dẫn đầu kính rượu Hoàng Thượng, nói mấy câu cát tường như quốc gia an khang, Thánh thượng vạn tuế gì đó, mọi người phụ họa uống một hơi cạn sạch ly rượu. Hiểu Vân cũng làm bộ, nhấp một ngụm, chất lỏng cay nóng lướt qua cổ họng, mùi rượu kích thích thẳng lên mũi, khiến nàng muốn rơi nước mắt. Rượu này ngửi thì thơm, uống vào rất khó chịu, nàng vụng trộm thè lưỡi, buông ly rượu không đụng tới nữa.

Tiếp theo là ca múa, một đám vũ nương mặc vũ y lụa năm màu, vẫy vẫy tay áo cùng quạt múa tới múa lui, mọi người xem rất vui vẻ, Hiểu Vân lại cảm thấy bình thường. Đã từng xem đủ loại vũ đạo hiện đại, đối với loại ca múa không có hàm lượng kỹ thuật và sáng tạo trước mắt, nàng một chút cũng không có hứng thú, chỉ hứng thú với đám hoa quả và điểm tâm trên bàn ăn thôi.

Sau một lúc lâu, ca múa kết thúc, công công bên người Hoàng Thượng đứng ra mở lời.

"Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, con gái Công Tôn chủ bộ Công Tôn Hiểu Vân, bước lên bái kiến."

Hiểu Vân cả kinh, quay đầu nhìn Công Tôn Sách, thấy ông gật đầu. "Đi đi, nhớ phải thận trọng từ lời nói tới việc làm."

Hiểu Vân gật đầu, từ chỗ ngồi đứng dậy, tiến lên vài bước cùng Triển Chiêu quỳ xuống, "Thần Triển Chiêu / dân nữ Hiểu Vân khấu kiến Thánh Thượng."

"Hai vị lúc ở Thanh châu có công cứu giá, mấy ngày trước lúc luận công ban thưởng các vị không có mặt, nhân cơ hội hôm nay sẽ ban thưởng."

"Bảo vệ Thánh Thượng, là chức trách của thần, thần không dám kể công." Triển Chiêu cung kính khiêm tốn nói.

"Triển hộ vệ luôn như vậy, cũng được, trẫm ban cho ngươi năm mươi lượng hoàng kim và bạc trắng mỗi loại cùng hai mỹ nữ! Ngươi chớ có từ chối."

"Tạ Hoàng Thượng long ân." Triển Chiêu biết không từ chối được, đành nhận ban thưởng.

Triệu Trinh vừa lòng gật đầu, lập tức nhìn sang phía Hiểu Vân. Thấy nàng cúi đầu, bản thân chỉ thấy đầu nàng, có chút không vui.

"Công Tôn Hiểu Vân, ngươi ngẩng đầu nói chuyện với trẫm."

"Vâng." Hiểu Vân nghe lời hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng phía trước.

Triệu Trinh tinh tế đánh giá Hiểu Vân trước mắt, thấy nàng mặc quần áo và vận trang sức mình ban cho, điểm chút phấn son, quả thật rất khác với lúc còn ở Ích châu.

Ngày đó nếu nàng là một đóa cúc nhỏ chốn rừng núi, lúc này lại như một đóa phù dung đang nở, xinh đẹp đáng yêu, lại không mất đi vẻ diễm lệ. Không thay đổi, chính là hai tròng mắt sáng rực kia, sạch sẽ, thanh thuần, trong suốt không chứa tạp chất, mang theo sự thản nhiên. Nhưng mà, ánh mắt xinh đẹp kia lại không giống ngày đó, thẳng tắp nhìn hắn, lúc này đang nhìn không chớp về phía trước. Hành động này khiến hắn cảm thấy có chút cảm giác không phải. Nhưng cũng đành chịu, trong lòng biết việc đánh trượng kia đã thay đổi thái độ của nàng đối với hắn.

"Công Tôn Hiểu Vân, ngươi muốn ban thưởng gì, cứ nói đừng ngại, đừng học Triển hộ vệ."

"Hoàng Thượng, dân nữ, dân nữ không dám kể công, không cầu ban thưởng." Hiểu Vân y theo Công Tôn Sách dặn dò, thận trọng từ lời nói tới việc làm, vô cùng khiêm tốn trả lời.

"Ngươi..." Nhân Tông nghe xong, có chút đau đầu, “Công Tôn Hiểu Vân, trẫm bảo ngươi đừng có học Triển Chiêu, ngươi lại học hắn!"

Hiểu Vân thấy hắn có chút tức giận, đành mở miệng giải thích.

"Hoàng Thượng, dân nữ áo cơm không lo, cuộc sống bình an, thật sự không biết cầu Hoàng Thượng ban thưởng cái gì."

Triệu Trinh nhìn nàng, suy nghĩ một lát.

"Không bằng như vậy, ngươi còn chưa có hôn phối, trẫm thưởng ngươi một hôn sự, tứ hôn cho ngươi, thế nào?"

Hiểu Vân nghe vậy, đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo là cả kinh ngẩng đầu nhìn Triệu Trinh.

Triệu Trinh thấy vậy khẽ cười, cuối cùng ngươi cũng nhìn trẫm rồi, trẫm vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó ngươi ở ngôi miếu đổ đó nói chuyện thật lòng.

"Hoàng Thượng, chuyện này... Dân nữ đa tạ thánh ân Hoàng Thượng, nhưng mà dân nữ tuổi còn nhỏ, đàm hôn luận gả còn hơi sớm.” Hiểu Vân buông mắt, cuống quít nói.

Triệu Trinh cười cười. "Nghe Bao đại nhân nói, ngươi cũng đã mười sáu rồi? Nữ tử nhà bình thường, mười bốn mười lăm đã xuất giá làm vợ người ta. Tuổi của ngươi không tính là nhỏ."

Một giọt mồ hôi chảy từ thái dương Hiểu Vân. Nàng không muốn để Triệu Trinh tùy tiện quyết định đại sự của mình, nhưng lại không thể chống đối trực diện như lần trước, nếu làm vậy, không phải chỉ dễ dàng năm mươi trượng như trước đâu.

Triệu Trinh à Triệu Trinh, ngươi đây là đang "luận công ban thưởng" sao? Ngươi đây là hãm hại ta thì có! Ông trời ơi, ngài đang chỉnh ta sao?

Hiểu Vân than thở trong lòng, cũng không còn cách nào. Nghiêng đầu nhìn về phía Triển Chiêu. Triển Chiêu cũng đang nhìn nàng, vẻ mặt lo lắng, nhưng cũng không biết làm thế nào. Hắn không phải là gì của nàng, làm sao có lý do mà xen vào việc này chứ?

"Công Tôn Hiểu Vân?" Triệu Trinh thấy nàng không nói, lại lên tiếng.

"Hoàng Thượng, dân nữ, dân nữ thuở nhỏ tang mẫu, mười mấy năm qua cùng phụ thân sống nương tựa lẫn nhau, dân nữ đối với phụ thân tình cảm thân thiết, phụ thân với dân nữ lại sủng ái có thừa, dân nữ hy vọng có thể ở bên cạnh phụ thân lâu hơn một chút, làm tròn đạo hiếu."

"Ừ." Triệu Trinh nghe vậy gật đầu, "Khó có được một mảnh hiếu tâm như Hiểu Vân, nhưng cũng không thể vì vậy mà làm chậm trễ chung thân đại sự của mình. Không bằng tìm nhà chồng gần một chút, ngay trong địa phận phủ Khai Phong, như vậy ngươi có thể chiếu cố phụ thân, ngươi thấy thế nào?"

"Dân nữ vạn phần cảm kích ý tốt của Hoàng Thượng, thứ cho dân nữ cả gan, xinHoàng Thượng kéo dài thời gian chuyện tứ hôn về sau."

Mọi người có mặt đều hớp một ngụm khí lạnh, tiểu cô nương này, lại dám bàn điều kiện với Hoàng Thượng. Công Tôn Sách lòng bàn tay ứa mồ hôi, Hiểu Vân à, thật đúng là không ngừng nói ra lời khiến người ta sợ hãi, thật là làm ông lo lắng muốn chết.

Có điều, Triệu Trinh thật ra không như mọi người tưởng, hoàn toàn không nổi giận.

"Kéo dài thời gian?" Triệu Trinh khó hiểu.

"Ngươi nói xem làm thế nào kéo dài thời gian? Vì sao kéo dài thời gian?"

"Bởi vì dân nữ chưa gặp được người trong lòng, đợi tới ngày dân nữ gặp được người có thể giao phó chuyện chung thân, sẽ trình tấu với Hoàng Thượng, thỉnh cầu tứ hôn, Hoàng Thượng có đồng ý không?"

Hiểu Vân biết lời này của mình, tất nhiên sẽ lại gây ra sóng to gió lớn, nhưng mà nàng lại không thể cứ như vậy đồng ý, để Triệu Trinh tùy tiện tìm một người gán cho mình, đành mạo hiểm nói ra suy nghĩ thật sự, hy vọng Triệu Trinh có thể vì sự thành thật của nàng mà thành toàn cho nàng.

Chỉ là lời này sau khi nói ra, bốn phía một mảnh yên tĩnh, ai nấy đều mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hiểu Vân. Mà Triệu Trinh lại yên lặng nhìn mình, vẻ mặt không dám tin.

Hiểu Vân đột nhiên cảm thấy mình không nên đánh cược, nàng thật sự đã đánh giá quá cao năng lực thừa nhận của Triệu Trinh.

Triệu Trinh nhìn ánh mắt Hiểu Vân có chút lo lắng, có chút bất lực, có chút khẩn cầu không có chút che dấu nào nhìn mình, đột nhiên cảm thấy trong lòng run lên.

"Ngươi..." Có lẽ là quá mức khiếp sợ, một chữ ngươi hồi lâu cũng không nói nổi điều gì.

Hiểu Vân nhìn Triệu Trinh, đột nhiên cảm thấy giờ phút này không còn khẩn trương nữa, dù sao đã nói ra rồi, vậy nói tiếp cho xong đi.

"Hoàng Thượng, lời của dân nữ nghe có lẽ là kinh thế hãi tục. Việc hôn nhân phải tuân theo lệnh cha mẹ, có bà mối dẫn đường. Nhưng người đó là người làm bạn chung thân cùng dân nữ, không phải cùng cha mẹ hay bà mối. Chẳng lẽ dân nữ không thể tự quyết định hay sao? Ý nghĩ của dân nữ thật ra rất đơn giản, chính là muốn tìm một người lưỡng tình tương duyệt, có thể tương trợ lẫn nhau, trải qua quãng đời còn lại. Xin Hoàng Thượng thành toàn."

Dứt lời, cúi đầu quỳ gối.

Mọi người lúc này mới từ khiếp sợ phục hồi lại, Bàng Cát đang định mở miệng trách cứ Hiểu Vân, lại bị Triệu Trinh nâng tay cản lại. Bàng Cát liền cúi đầu lui ra.

Triệu Trinh nhìn Hiểu Vân quỳ ở dưới, trong lòng cảm khái vô hạn.

Phi tần của hắn đều là nữ nhi của trọng thần trong triều, việc hôn nhân lẫn lộn bao nhiêu quyền lợi. Bản thân cũng đã bất đắc dĩ, cần gì khiến người trong thiên hạ phải thân bất do kỷ? Nếu đã không muốn, đừng áp cho người. Triệu Trinh à Triệu Trinh, ngươi sao phải làm chuyện vừa hồ đồ vừa nhàm chán này chứ?

"Công Tôn Hiểu Vân, trẫm, hôm nay chấp nhận khẩn cầu của ngươi. Sau này ngươi tìm được phu quân, nhớ phải nói với trẫm."

Lời vừa nói ra, Hiểu Vân mới yên lòng, dập đầu tạ ơn. Làm lễ xong, lúc nghiêng đầu nhìn thấy Triển Chiêu đang nhìn mình, cười cười an ủi, Hiểu Vân cũng cười đáp lễ, nhưng cảm thấy nụ cười này thật nhợt nhạt. Mới vừa rồi nguy hiểm thật!

Rời khỏi Nam Thanh cung, Hiểu Vân không tránh được bị mắng một trận.

"Hiểu Vân, ngươi có biết mới vừa rồi, nếu không phải Hoàng Thượng tâm trạng tốt, không so đo, ngươi đã..." Công Tôn Sách nói xong, bất đắc dĩ lắc đầu, nữ nhi này không biết nói thế nào cho tốt, thật sự là không khiến người bớt lo.

"Cha, con xin lỗi! Không phải con cố ý. Hoàng Thượng nói muốn cho con lập gia đình, con có thể không phản bác sao?"

"Chuyện này..." Công Tôn Sách nghĩ lại, cũng phải, cũng không thể để Hoàng Thượng một câu an bài hôn sự. Nàng là con gái duy nhất của ông, hôn sự không thể qua loa, ông phải chọn lựa một thanh niên tài tuấn đầy hứa hẹn rồi mới gả nàng ra ngoài.

Nghĩ rồi lại lắc đầu thở dài: “Sau này trước mặt Thánh thượng đừng nói nhiều lời. Có chuyện gì cha sẽ gánh cho ngươi."

Hiểu Vân trong lòng cảm kích, cười nói vâng dạ, kéo tay Công Tôn Sách nói:

"Không có lần sau đâu, sau này phải trốn xa thật xa. Hoàng Thượng cũng vậy, hoàng cung cũng vậy."

Triển Chiêu nghe vậy liền toát mồ hôi, có ai giống nàng không, coi Hoàng Thượng như mãnh thú hồng thủy vậy. Công Tôn Sách lại lắc đầu thở dài, vỗ vỗ tay nàng, đi tới bên cạnh kiệu của Bao đại nhân.

"Triển đại nhân, tôi có thể hỏi ngài một vấn đề không?" Hiện đã vô sự, Hiểu Vân mới nhớ tới vấn đề chợt xuất hiện trong đầu nàng lúc trước.

Triển Chiêu nhướn mi, vấn đề gì?

"Hoàng Thượng luôn ban thưởng cho ngài như vậy sao?” Thấy hắn không đáp, Hiểu Vân tiếp tục nói: “Hoàng kim hoặc bạc trắng, sau đó là hai mỹ nữ."

Triển Chiêu không biết nàng hỏi cái này làm gì, nghĩ lại từ lúc mình vào triều làm quan đến nay, lập công không ít, Hoàng Thượng tất nhiên cũng không keo kiệt ban thưởng, nhưng hắn vốn không phải vì công danh lợi lộc, vinh hoa phú quý mới làm quan, đối với những thứ này không thèm để ý, mỗi lần Hoàng Thượng nói thưởng cái gì hay nhận cái gì, cũng đều là hoàng kim mỹ nữ gì đó, liền gật đầu: “Đúng”.

"Vậy Triển đại nhân không phải có rất nhiều mỹ nữ sao? Hoàng Thượng thưởng năm lần, mỗi lần hai vị, cũng có mười vị rồi. Tại sao trong phủ nha Khai Phong phủ không thấy một ai?"

Mấy người đi cùng nghe xong không tránh được sửng sốt, kiệu phu dưới chân lảo đảo, thiếu chút ngã sấp, vội vàng ổn định lại cỗ kiệu, ngay cả Bao đại nhân bên trong kiệu cũng ngạc nhiên nghĩ, Hiểu Vân này hỏi thật sự là… cổ quái.

Công Tôn Sách nghiêng đầu nhìn nàng, trong lòng cười khổ, tiểu cô nương này, trong đầu không biết còn có ý tưởng quái đản nào nữa.

Hiểu Vân làm như không phát hiện, tiếp tục mang vẻ mặt chờ mong nhìn Triển Chiêu, "Triển đại nhân?"

Triển Chiêu bị nàng hỏi như vậy, kinh ngạc không nổi, hơn nữa bị nàng nhìn chằm chằm, thấy rất xấu hổ, lập tức không biết trả lời thế nào. Vương Triều ở một bên liền tiến lên trả lời thay hắn.

"Hiểu Vân cô nương có điều không biết, mỗi lần Hoàng Thượng ban thưởng mỹ nữ, Triển đại nhân đều đưa các nàng ngân lượng để các nàng tự mình ra ngoài mưu sinh."

"Ồ, là như vậy à.” Hiểu Vân hiểu ra, sau đó cười sáng lạn với Triển Chiêu.

"Triển đại nhân thật sự là trạch tâm nhân hậu, các nàng gặp được Triển đại nhân, thật sự là phúc khi tu luyện ba đời. Có điều, nói cách khác, có lẽ bọn họ lại chưa đủ phúc khí, không thể ở lại bên cạnh Triển đại nhân anh minh thần võ của chúng ta, thật sự là đáng tiếc, đáng tiếc."

Triển Chiêu thấy nàng cười tươi như hoa, không hiểu sao trong lòng một trận nhộn nhạo, nghe nàng nói vậy lại thấy thẹn thùng, vội trách Hiểu Vân nói càn.

Hiểu Vân khóe miệng nhếch lên, che miệng cười trộm. Triển Chiêu này da mặt thật là mỏng, mới trêu một chút đã đỏ mặt rồi. Chơi vui, chơi thật vui mà!