Dù Không Là Thiên Thần

Chương 9: Dù không phải là thiên thần

Dù không phải thiên thần, tôi cũng phải thận trọng trong tình yêu.

1

Không ai tin quan hệ giữa Mai Á và Mạch Luân là tình yêu, kể cả người bạn thân nhất của Mai Á là Tiêu Nhiên.

Cho đó là tình yêu chỉ có chính họ với nhau mà thôi, hơn nữa cũng không biết giải thích như thế nào.

Mạch Luân hai mươi hai tuổi, chưa học đại học, bố mẹ là chủ nhà hàng Liên Tỏa lớn nhất của thành phố này. Họ không để ý gì đến tiền đồ của con trai. Tiền họ kiếm được đủ cho Mạch Luân sống thoải mái đến mấy đời, cuộc sống nhà lầu, xe hơi.

Mạch Luân không giống như con nhà giàu, hoặc giả không có khái niệm thiếu tiền – cái gì nhiều quá cũng trở thành không có ý nghĩa. Trước tuổi hai mươi hai, Mạch Luân đã làm lính hai năm trong một đơn vị bộ đội. Anh muốn sống cuộc sống của riêng mình, hai năm đó anh thoát ra ngoài sự chi phối của bố mẹ, lớn lên một cách tự do.

Mùa thu năm ấy, Mai Á đã hai mươi bảy tuổi. Thời nay, con gái hai mươi bảy tuổi không ai coi là già, Mai Á lại có làn da trắng ngần mơn mởn. Ngày nay tình yêu kiểu chị em rất phổ biến, cho nên không có vấn đề gì về tuổi tác cả.

Có điều là Mai Á đã có một quá khứ khá phức tạp, có thể nói là đầy tai tiếng. Chưa nói gì khác, ba năm trước, Mai Á đã có một tình yêu rất oanh liệt với người đàn ông tên Trần Nam Phong, cuối cùng không thể nói là có chuyện mà là một sự cố. Trong sự cố đó, vợ của Trần Nam Phong đã tự sát, sau khi chị ta được cứu sống thì đã trở thành người thực vật. Con trai và con gái của Trần Nam Phong chỉ tiếc là không giết được Mai Á. Trần Nam Phong đưa cả vợ con sang Úc. Mai Á sau sự cố đó vẫn ung dung thoải mái đi hết khắp nơi trong thành phố này. Cả kính râm cũng không thèm đeo. Quán bar của Mai Á, cái cửa kính của nó bị đập vỡ rồi phải thay cửa khác, thay mãi đến lúc kẻ thù của cô hết cả nhẫn nại.

Sau đó cạnh Mai Á vẫn có đàn ông xuất hiện, khi ẩn khi hiện không có gì là trong sáng lắm, thêm vào đó người ta tưởng tượng ra nhiều chuyện. Mai Á biết mình thuộc loại phụ nữ nào, vì lớn quá nhanh lại xinh đẹp, không dễ nhận được tình cảm chân thành của đàn ông, lâu dần cô cũng quên cả ước muốn của mình thời niên thiếu đối với tình yêu. Có những cái, lúc ban đầu rất dễ dàng bị đập vỡ.

Mai Á cảm thấy mình vẫn thích con trai, thích các loại quan hệ với họ. Dù quan hệ đó chỉ có trên thể xác, đời cũng trở nên phong phú.

Trong thời gian dài, Mai Á tưởng rằng cuộc đời của mình sẽ trôi đi như thế. Một người có thể trong một ngày nào đó, được một người đàn ông độc thân giàu có chấp nhận. Cuộc sống buồn bã hài hòa không có tình yêu.

Nhưng Mạch Luân đã xuất hiện trong cuộc đời Mai Á, như một ngôi sao băng rạch sáng bầu trời đêm đen tối, vắng vẻ đã lâu của cô.

2

Buổi tối trước ngày lên đường nhập ngũ, Mạch Luân đã dẫn một đám trai trẻ đến quán bar của Mai Á. Vì rất đông, họ lại đều rất trẻ, quán bar lập tức huyên náo lên.

Mai Á đi ra xem thì nhìn thấy ngay Mạch Luân nổi bật trong đám trai trẻ đó. Anh ta cao hơn mọi người, có dáng người trẻ, khỏe, hơi gầy và cặp mắt phóng khoáng, tự do, một chàng trai kiêu ngạo, cố chấp thiên bẩm.

Mai Á đã hiểu được đủ loại đàn ông.


Tối hôm đó cô không có kế hoạch gì nên không trang điểm, chỉ mặc chiếc váy dài vải bông màu xanh nước biển kiểu dáng rất thoải mái, có những túi to, đôi tay Mai Á luôn giấu trong túi quần như một thói quen.

Tiêu Nhiên nói Mai Á có một khuôn mặt thiên thần và đôi mắt phong trần. Trước lời nhận xét đó Mai Á không nói gì, đó chỉ là thói quen, mọi cử động của Mai Á đều đơn giản và ngây thơ một cách tự nhiên.

Trong khoảnh khắc ấy Mạch Luân càng như cao lớn hơn lên. Diện mạo, ánh mắt của Mai Á đã làm cho chàng trai khôi ngô tuấn tú ấy mê muội. Một cách rất tự nhiên, Mai Á lách qua đám con trai, con gái với những ánh mắt ngây thơ trong sáng đứng ngay trước mặt Mạch Luân. Chàng trai đặt ngay cốc rượu trong tay lên bàn, đó là một cốc Khơ-rô-ma có thêm vào những lát chanh, không phải là cách uống của đàn ông. Mai Á cười: “Nếu là ở nước Mỹ, tôi phải xem thẻ chứng minh anh đã đủ mười tám tuổi, xem xem anh đủ tư cách uống rượu chưa”. Nói xong cô lại cười, muốn thấy Mạch Luân đỏ mặt. Nhưng chàng trai trước mặt cô đã rút trong túi quần bò ra một chiếc ví và lấy thẻ chứng minh của mình giơ lên trước mặt Mai Á. Mạch Luân nói: “Cô xem rõ đi, tôi đã hai mươi tuổi”.

“Ngày mai Mạch Luân đã là giải phóng quân rồi”. Nghe tiếng người con gái nói to sau lưng mình. Cô quay đầu đi rồi quay lại: “Anh là Mạch Luân, chữ Mạch là lúa mạch, Luân là luân lí, cái tên hay quá”.

Đầu Mạch Luân ngẩng cao lên: “Chị là Mai Á, đây là quán bar của chị, đúng không? Vì sao không gọi là Mê-đi-a?”. Nói xong chàng trai cũng cười, để lộ hàm răng trắng muốt, đều đặn, chưa hề ám khói thuốc, khói đời. Cái trong trắng đó bỗng làm cho Mai Á cảm động.

Mai Á gật gật đầu lui ra, đến bên quầy bar đổi sang một điệu nhạc vui.

Tối hôm đó Mạch Luân không uống bao nhiêu rượu, vẫn hoàn toàn tỉnh táo, lần lượt bắt tay tạm biệt từng người bạn. Đứng sau quầy bar cao, Mai Á nhìn rõ một người con gái tóc ngắn lưu luyến không muốn rời, bỗng nhiên ôm lấy Mạch Luân khóc.

Mai Á quay lại, châm một điếu thuốc. Bình thường cô không thích hút thuốc, chỉ là có lúc cảm giác bỗng trở nên trống trải, vì không có dự cảm và phòng bị, tự nhiên cô châm thuốc hút.

Khi điếu thuốc cháy gần hết một nửa, cô thoáng thấy dưới ánh đèn, một người đi đến. Ngẩng đầu lên, cô thấy Mạch Luân ngồi trên quầy bar.

Mai Á dụi tắt thuốc: “Tại sao cậu chưa đi?”. “Tôi muốn nói với chị mấy câu”. Mạch Luân nói: “Tôi đi rồi, sau này sẽ viết thư cho chị, nhớ là viết thư, trong một tháng chị đừng đổi địa chỉ”.

Mai Á ngớ ra – Mạch Luân nhảy xuống đi ra khỏi quán.

3

Khi thư của Mạch Luân đến, Mai Á hầu như không nhớ rõ thư là một cảm giác gì. Cô giơ lên, nhìn rất lâu dưới ánh mặt trời, trên bì thư màu vàng, dấu của bưu cục hình tam giác mờ mờ không rõ lắm.

Lá thư chỉ một trang giấy, chữ của Mạch Luân rất to, nguệch ngoạc, hơn nữa mọi câu ở trong thư đều không có dấu chấm, phẩy gì cả, muốn đọc hiểu phải mất nhiều thời gian suy nghĩ. Cuối cùng cô cũng đã đọc hết, thật ra Mạch Luân không nói gì, không có bất cứ một ám thị gì. Nhưng Mai Á biết rõ Mạch Luân muốn nói gì.

Mạch Luân quá thông minh, không phù hợp với tuổi.

Sau đó tuần nào Mai Á cũng nhận được những lá thư như vậy.

Cô không trả lời, cô đã không biết thư nên viết như thế nào.

Vì những lá thư đó Mạch Luân lại một lần nữa phát hiện cuộc sống rất dễ bị những chi tiết tích tụ thành thói quen. Mọi lời trong thư vẫn không có dấu chấm phẩy, Mai Á đã rất dễ dàng đọc hiểu. Những lá thư đã bắt đầu chiếm hết không gian trên chiếc giường Mai Á. Một năm sau, những lá thư của Mạch Luân đã đuổi đi người đàn ông cuối cùng hay đến với Mai Á. Cô chỉ dùng một câu để đuổi anh ta đi. Mai Á nói: “Anh không rời tôi thì chúng ta cưới đi”.

Thật ra Mai Á chưa cảm thấy ghét người đàn ông ấm áp, nho nhã ấy. Chỉ là vì trong thư của Mạch Luân có một câu, Mạch Luân nói: “Hãy đóng cửa quách cái quán bar ấy đi, tôi không thích khi ngồi trong đó”.

Mai Á bỗng nhiên nghĩ điều mà anh ta không thích có lẽ chỉ là thế. Cô đóng cửa quán bar và mở một tiệm thời trang. Khi làm việc đó Mai Á cũng thấy bất ngờ, thậm chí bỗng nhiên cảm thấy chỉ là cảm giác sai lầm. Mình ghét một lối sống căn bản không có quan hệ gì với chàng trai gọi là Mạch Luân ấy. Nhưng có phải không, cả đến Tiêu Nhiên cũng nhìn ra sự thay đổi vô cớ của Mai Á.


Sau đó, có một hôm Tiêu Nhiên giúp Mai Á dọn dẹp nhà cửa, nhìn thấy những lá thư của Mạch Luân, Tiêu Nhiên nói: “Mai Á cậu không coi đó là chuyện đúng đắn chứ?” Mai Á lắc đầu, không phải là phủ định nhưng không biết nói cái gì khác. Những đòi hỏi trong thư Mạch Luân ngày càng nhiều lên: Không được hút thuốc, không được uống rượu, không được tùy tiện có quan hệ với đàn ông.

Xưa nay chưa có người đàn ông nào nói với cô như vậy. Có khi đọc thư, Mai Á muốn chửi. Trong lòng lại cảm thấy trống trải. Cảm giác về tình yêu trong ký ức hoang vu của cô cứ từng phân từng tấc lớn lên, nghĩ rằng không phải là thật, nhưng lời nói và việc làm lại không nhất trí với nhau.

Tiêu Nhiên nói: “Mai Á này, cậu sống với người đàn ông như thế nào đều không can gì, nhưng cậu nên nhớ chúng ta đều là những người chỉ còn nửa trái tim thôi”.

Mai Á cười, nói với Tiêu Nhiên: “Không có gì, cuộc sống xuất hiện một tình tiết khác mà thôi”.

“Thế thì tốt”.

Tiêu Nhiên nói: “Trừ khi một ngày nào đó, người đàn ông đối diện là đường lùi của cuộc sống, nếu không thì không nên coi là thật”.

Mai Á nói: “Tớ biết”.

Mai Á biết rõ mình đã nói dối Tiêu Nhiên, một lần duy nhất, mà lần đó khác hẳn. Khi ngày về của Mạch Luân đến gần, Mai Á có một dự cảm rất mãnh liệt, đàn bà thật sự là một động vật tình yêu, cho dù đúng là chỉ còn một nửa trái tim.

Lá thư thứ 100 chỉ có ba chữ:

“Anh yêu em”.

Đó cũng là lá thư cuối cùng.

4

Hai năm sau, Mạch Luân vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng trong nét mặt đã có gì đó chín chắn hơn.

Mạch Luân xuống tàu, đến thẳng nhà Mai Á. Mai Á vốn không biết ngày về của anh ta. Buổi chiều hôm đó, trong tiệm sáu nhân viên cửa hàng và rất nhiều khách hàng đều tận mắt trông thấy cảnh tượng này: Mạch Luân vất ba lô ngoài cửa, xông thẳng vào tiệm, ôm chặt lấy Mai Á. Mai Á đang nói chuyện với một cô gái mở to mắt ngạc nhiên.

Nước mắt cô bắt đầu rơi từng giọt, từng giọt. Cô không hiểu lắm về cái chất lỏng trong suốt đó. Nước mắt hình như là của kiếp trước, trong thời niên thiếu, kiếp trước cô đã vội vã yêu một người không yêu cô.

“Bắt đầu từ giờ này, em là người đàn bà của anh”. Mạch Luân buông Mai Á ra. “Điều này em phải nhớ kỹ đấy”.

5

Mai Á trở thành một người đàn bà bé nhỏ trong yêu đương, ngày nào cũng ở bên cạnh Mạch Luân, cô hỏi: “Anh thích để tóc dài hay tóc ngắn? Tóc đen hay tóc nâu? Anh thích em mặc quần áo màu gì? Dài hơn hay ngắn hơn…”. Có khi: “Lái xe đi chầm chậm một tí, em sẽ đợi anh, ngủ dậy nhớ gọi điện thoại cho em…”.

Mạch Luân là một chàng trai rất đàn ông, đi đường bao giờ cũng bắt Mai Á khoác tay vào khuỷu tay của mình. Anh có một cơ thể trẻ trung, cường tráng. Cái mùi vị trẻ trung trong sạch ấy làm cho Mai Á chỉ tiếc mình không thể lại có một thân thể thuần khiết.

Khi Tiêu Nhiên biết thì Mai Á đã không còn là Mai Á trước kia nữa.

“Có người phụ nữ nào có thể chống lại được tình yêu”.


Mai Á nói với Tiêu Nhiên: “Cậu không thể tượng tượng được tình yêu mãnh liệt thuần túy. Hơn nữa người đàn ông này cậu không biết làm thế nào có thể không yêu anh ta đâu”.

Mai Á gọi Mạch Luân là “đàn ông” trong lòng có một cái gì đó không tự tin lắm.

Tiêu Nhiên lắc đầu, nhìn mái tóc cắt ngắn gọn gàng của Mai Á, một bên gắn chiếc cặp tóc con bướm màu đỏ, biết rằng nói gì cũng muộn rồi.

Cái cảm giác tốt đẹp nhất của tình yêu Mai Á không nói. Mỗi buổi tối Mạch Luân đều rửa chân cho Mai Á, xoa bóp nhẹ nhàng cái mu bàn chân, từng cái từng cái một, sau đó bôi lên một lớp kem bảo vệ da.

Mai Á có một đôi chân rất đẹp, Mạch Luân là chàng trai duy nhất bảo vệ cô đến cả bàn chân.

Nhắm mắt lại, Mai Á nghĩ, chết cũng phải sống với anh.

6

Sự việc không kết thúc như vậy.

Ai cũng biết, Mạch Luân rất chân thật. Một buổi sáng Mạch Luân nghiêm chỉnh nói với bố mẹ, anh sẽ lấy Mai Á làm vợ.

Cái tên Mai Á, bố Mạch Luân nghĩ một lát thì nhớ ra có một dạo cô là người đã đi theo bạn mình. Bộ mặt bố anh sa sầm xuống: “Đừng có hòng, con này dù có đóng kịch với mày trên sân khấu tao cũng không cho phép”.

Mẹ Mạch Luân không hỏi kỹ tại sao nhưng cũng đoán được phần nào: “Có phải mày đi lính hai năm mà trở nên hồ đồ đến thế”.

Mạch Luân nhìn bố: “Con nhất định lấy cô ấy”.

“Thế thì mày đi đi, từ bây giờ, đừng hòng lấy một đồng xu nào từ tay tao, không được về nhà, không được gọi tao là bố”.

Mạch Luân lại nhìn bố một lần nữa rồi quay đầu đi thẳng.

Bà mẹ chạy theo gọi, anh không ngoái đầu lại.

Lúc đó đang là đầu mùa thu, trên người anh chỉ có một bộ quần áo xuềnh xoàng mặc thường ngày, trong túi chỉ có một điện thoại di động và một thẻ tín dụng số dư không nhiều lắm, cơ bản là tay không ra đi. Nước mắt của Mai Á tuôn dòng, anh ôm lấy cổ cô nói: “Không được khóc”.

Tiêu Nhiên lại lắc đầu một lần nữa.

Không có việc gì làm, Mạch Luân cả ngày chỉ ở trong tiệm thời trang của Mai Á cứ thế rồi bắt đầu chán: “Không biết khách hàng ngày nay làm sao mà khó tính đến thế, mà khắt khe đến thế”. Anh khó chịu thấy Mai Á với bất cứ ai cũng tươi cười, anh không nhịn được, nổi cáu. Lần này rồi lần khác như thế, hai cô gái làm công trong tiệm không chịu được cái cáu kỉnh của anh, đã bỏ đi mặc dù Mai Á cố sức níu giữ. Việc buôn bán sập xuống nhanh chóng.

Cái thẻ tín dụng của Mạch Luân đã chi hết, ngân hàng đã cảnh báo, cái điện thoại cầm tay cũng đã bán đi. Mai Á lặng lẽ nạp vào thẻ của anh một số tiền, Mạch Luân hét to lên với cô: “Anh không thể dùng tiền của em. Em không coi anh là đàn ông à, phải không?”

Mai Á khổ sở xin lỗi. Trời đã bắt đầu rét, chiếc áo len và bộ áo khoác mà cô mua cho anh, cô không dám đưa cho anh. Mạch Luân thì thà ban đêm cởi bộ quần áo thường mặc, giặt đi, sấy khô, sáng hôm sau lại mặc.


Sau khi quá giận dữ, Mạch Luân thấy không nỡ đã ôm lấy Mai Á nói: “Anh là đàn ông, đáng lẽ phải tạo cho em một cuộc sống thoải mái”.

Mai Á gật đầu lia lịa: “Em biết, em biết”.

Cô nghĩ đó là tình yêu khắc cốt, ghi xương.

Lần ấy có một người đàn ông đến tiệm đặt mua mấy chục bộ âu phục có tiếng, khi thương lượng đã sắp thành công thì có điện thoại của Mạch Luân gọi tới: “Anh đang ở nhà hàng Người Ba Thục, ăn cơm với bạn, thiếu tiền…”. Mai Á ngớ ra, vội vàng nói với ông khách hàng: “Xin lỗi, tôi có việc rất gấp, giá cả cứ theo như ông nói, cứ thế nhé”. Rồi cô vội vàng nhét một nắm tiền mặt vào người, đứng dậy chạy ra cửa.

Vì thế đã mất toi mất nghìn đồng.

Chiều hôm đó, đèn đỏ cứ như cố tình trêu Mai Á, khi cô đến được nhà hàng ở đường Vân Tiêu thì thấy Mạch Luân đang cãi nhau trước nhà hàng với nhân viên thu ngân, chiếc đồng hồ đã được đặt lên bàn. Bên cạnh là cô gái tóc ngắn mà hồi nào đã ôm Mạch Luân khóc, trong buổi tiễn anh tòng quân, với vẻ mặt mình vô can.

Mai Á xông tới đặt phịch nắm tiền lên mặt quầy, cầm lấy chiếc đồng hồ của Mạch Luân. Đó là thứ của cải duy nhất còn lại của anh.

Mạch Luân xám mặt: “Làm sao mãi giờ mới tới, chẳng qua là mượn cô một tí tiền”.

Mai Á cúi đầu cầu xin. Cô gái tóc ngắn giật giật tay áo của Mạch Luân: “Em đi trước đây”. Nhìn Mai Á một cái rồi đi thẳng. Sau ba năm đôi mắt cô gái đã nhuốm vị phong trần.

Đêm hôm đó Mạch Luân không nói gì với Mai Á, cũng không nghe cô giải thích. Xưa nay anh chưa bao giờ gặp tình huống như vậy.

Mai Á khóc sưng cả mắt, suốt đêm ngồi trước mặt Mạch Luân.

Sáng sớm hôm sau, Mạch Luân mới xin lỗi Mai Á, tối đến vẫn rửa chân cho cô, nắn bóp bàn chân cô bằng bàn tay ấm áp.

Mọi tủi cực trong Mai Á đều tan biến.

Từ đó về sau những tình tiết như thế lại lặp lại một cách dữ dội hơn.

Trời càng ngày càng rét, cái tự phụ của Mạch Luân cũng càng ngày càng ngang ngạnh. Những tổn thương về tình cảm của họ, không thể lấy sự im lặng để giải quyết được nữa. Một ngày, hai ngày rồi một tuần, hai tuần Mai Á gầy xọm đi một cách nhanh chóng, trên mặt đã thể hiện rõ những nét tiều tụy của người đàn bà hai mươi bảy tuổi. Từ đầu mùa đông, Tiêu Nhiên đã lấy một người đàn ông chất phác, trầm tĩnh rồi dọn đến một thành phố khác. Khi đi cô nói với Mai Á: Không còn cách nào khác. Việc Tiêu Nhiên đi và tình trạng quan hệ với Mạch Luân hiện nay đã đặt Mai Á vào tình thế không còn đường lùi. Tiệm thời trang đã chuyển nhượng cho người khác, cô không còn lòng dạ nào để lo cho nó nữa. Hai người cãi cọ nhau, xin lỗi nhau, khóc lóc và ôm nhau, cứ thế. Một lần cuối cùng, trong khi làm tình, Mai Á đã quên khóa điện thoại di dộng, cô nhận được một tin nhắn, không rõ ràng: Thương nhớ triền miên. Nhìn cái màn hình mờ tối của chiếc điện thoại di động, thân thể Mạch Luân thấy lạnh. “Là một tin nhắn nhầm”. Mai Á nói: “Em dùng nhân cách của em để đảm bảo”.

“Nhân cách của cô còn có thể bảo đảm cái gì? Cô cho rằng mình là thiên thần chắc?”

Trái tim của Mai Á không có bất cứ sự phòng bị nào đã bị đập vỡ ra. Mạch Luân ngẩn ra, quay đầu châm một điếu thuốc, rít một hơi gần hết nửa điếu.

Lần này Mai Á không khóc. Khi không khóc mới biết rằng, thì ra những nỗi đau có thể làm trào nước mắt cuối cùng cũng có thể qua đi. Nhưng lần này thì đã đến giới hạn cuối cùng.

Cô đứng dậy từ từ mặc xong quần áo rồi đi ra cửa, Mạch Luân chạy theo gọi: “Quay lại cho tôi”.

Mai Á đã vứt bỏ cái giọng nói quen thuộc, cánh cửa buồng ngủ, cách cửa phòng khách đều đóng sập lại sau lưng cô. Cô xuống gác đi thẳng lên chiếc cầu vượt ở giữa đường phố. Cô đứng cạnh lan can bỗng nghĩ: Nhảy xuống đó, cảnh tượng có đẹp như trong phim không. Cô trèo lên lan can, nhưng quần áo cô đã bị một đôi tay níu lại: “Mai Á, đây là lỗi của anh, không thể”.

Tấm thân Mai Á ngã lên một thân thể khác, cô ngoái đầu nhìn thấy Mạch Luân. Mai Á đứng dậy, cười: “Không thể sao?”. Cặp mắt Mạch Luân đầy đau khổ, loại đau khổ này cô đã quá quen thuộc.


Cô đau đớn thấy rằng: Chính những đau khổ đã làm cô chìm đắm này, lần này không thể làm cô động lòng được nữa, cô đã đi đến tận cùng của đau đớn.

Sửa sang lại quần áo, Mai Á nhìn Mạch Luân: “Anh nói không sai, tôi không phải là thiên thần, không phải là thiên thần nhưng tôi cũng có sự tự trọng trong tình yêu anh không biết. Chúng ta, tốt nhất ai về nhà nấy”.

“Không”, Mạch Luân níu lấy cánh tay của Mai Á: “Nếu em rời bỏ anh, anh sẽ nhảy xuống đây”.

Mai Á gỡ tay anh ra. Đôi tay ấy đã từng nắm chặt lấy linh hồn của cô. “Anh cứ nhảy xuống đi”. Vừa nói, cô vừa quay đầu đi xuống cầu vượt.

Sau lưng cô ngoài tiếng gió đêm đông, cô không nghe thấy gì.