Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly

Chương 66: Âm nhầm dương sai(2)


Tuy trước đây y chưa từng gặp Bạch Bạch, nhưng năm trăm năm này đều là Bạch Bạch đều do y dẫn đường và giám hộ ngầm, như vậy cái sai này không phải do y sao?

Thiên ý thật khó đoán, cho dù là nhân vật chủ chốt trên Thiên đình cũng khó có thể sáng tỏ minh bạch được trước mọi việc.

Tạm thời không suy nghĩ về vấn đề này, hai tay y đặt trên người Bạch Bạch, bắt đầu giúp nàng hấp thụ các dược tính đang tràn lan khắp cơ thể, sau đó từ từ điều trị chân nguyên trong cơ thể nàng.

Bạch Bạch cảm thấy rất thoải mái, mặc cho Minh Ất làm, những phiền não rất nhanh chóng bị vứt ra khỏi đầu.

Việc Minh Ất chân nhân thu nhận nữ đồ đệ nhanh chóng lan ra bên ngoài khiến cho mấy tên đệ tử của hắn chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi đều bị hấp dẫn mà quay trở về. Đại sư huynh Vân Sơ, Nhị sư huynh Vân Khởi, Tứ sư huynh Vân Lan, Ngũ sư huynh Vân Chỉ trước sau lần lượt đều về Thanh Lương quan, mục đích đương nhiên là muốn biết vị tiểu sư muội được sư phụ phá lệ thu nhận rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Bạch Bạch thoáng chốc đã có rất nhều các vị sư huynh, nhất thời cảm thấy hoa mắt. Các sư huynh tuy tính tình không giống nhau nhưng đối với vị tiểu sư muội này đều một mực yêu thương, quan tâm. Đại sư huynh Vân Sơ tính tình trầm ổn, đoan nghiêm, rất có phong thái của vị huynh trưởng, đối xử với các sư đệ đều rất nghiêm khắc, vẻ mặt ôn hòa hiếm thấy chỉ thể hiện trước mặt tiểu sư muội.

Nhị sư huynh Vân Khởi tính tình ôn hòa không màng danh lợi, có nét tương đồng với Minh Ất chân nhân. Tam sư huynh Vân Cảnh thì khỏi cần nói. Tứ sư huỳnh Vân Lan thì tính tình hoàn toàn tương phản với tên Vân Cảnh, không biết có phải do Minh Ất chân nhân bị Tam sư huynh giày vò khổ sở không, mà thu nhận Tứ sư huynh tính tình vô cùng chất phác, ít nói, đôn hậu thành thật, quanh năm suốt tháng chỉ thấy trầm mặc, đừng nói là nữ nhân, ngay cả đến nam nhân cũng không dám nhìn lấy một cái. Vân Cảnh thường xuyên giễu cợt vị Tứ sư đệ là kẻ đầu gỗ từ trên trời rơi xuống. Nguồn truyện: Truyện FULL

Ngũ sư huynh tính tình nóng nảy, may mà còn là người lý trí, không đến nỗi không phân biệt được nặng nhẹ, mức độ quậy phá cũng không nghiêm trọng, điều này làm Minh Ất yên tâm được chút ít. Lục đệ tử Vân Hư cùng với các vị huynh muội lâu lắm mới có thể tập hợp, đương nhiên rất náo nhiệt. Bạch Bạch ở bên họ, nghe họ nói chuyện về kiến thức trong tam giới mà không ngừng hâm mộ. Đến khi nào nàng mới có thể tự do ngao du tứ hải như họ đây?

Minh Ất chân nhân chưa từng nói chi tiết cho nàng biết về bệnh tình của nàng, nhưng ở Thanh Lương quan hơn một tháng, ngày nào y cũng tự mình đến khám và chữa bệnh cho Bạch Bạch nên nàng cũng mơ hồ đoán được bệnh của nàng chỉ sợ không đơn giản như sư phụ đã nói.

Nhưng phải chữa trị như thế nào? Năm trăm năm tu vi bây giờ chỉ còn một nữa, cho dù là hết bệnh rồi, còn muốn tu luyện lại lần nữa thì cũng phải mất mấy trăm năm, cứ như vậy mà nghĩ, thì khoảng cách đến được mộng ước của nàng ngày càng xa thêm rồi.

Sáu vị sư huynh, ngoại trừ Vân Hư, còn năm người còn lại đều có chức vị trên Thiên đình, không thể lưu lại lâu trong Thanh Lương quan. Sư huynh, đệ, muội ở cùng nhau mấy ngày sau đó liền vội vội vàng vàng rời đi, chỉ có Tam sư huynh tính khí bay nhảy, không chấp nhận an bài của Thiên đình, hơn nữa trong lòng vẫn nhớ đến dung mạo của tiểu sư muội nên hắn mặt dày mày dạn ở lại.

Ngày hôm đó, Bạch Bạch đang nằm bên cửa sổ phơi nắng thì nghe thấy tiếng "meo meo". Nàng liền thò đầu ra thì thấy tiếng kêu kia là của con mèo đen "Tiểu Hắc", nó đang ngồi xổm bên dưới cửa sổ, ngẩng đầu hướng nhìn lên trên. Bạch Bạch từ sau lần trước bị nó cắn cho một cái nên mỗi lần gặp lại đều có chút sợ hãi, thường thường chỉ cần thấy bóng dáng nó từ xa là nàng đã trốn đi, hiện tại nàng cảm thấy nó thật rất hung dữ. Mặc Yểm ra sao thì nó cũng y như vậy.