Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly

Chương 63: Tiểu bạch hồ được đưa tới cửa(1)


Gần đây bên trong Mực đầm đều bao trùm trong không khí áp suất thấp, tất cả sinh vật sống trong đó đều rất cẩn thận, e sợ vô ý một cái mà chọc vào tâm tình tồi tệ của đại BOSS Mặc Yểm, không khí căng thẳng khiến con chuột cũng không dám chạy lung tung, ruồi bọ cũng tự động kiếm đường vòng đến nơi khác kiếm thức ăn.

Công bằng mà nói, Mặc Yểm đối với sinh vật trong Mực đầm xem như có quý trọng, ít nhất sẽ không vì thấy không vừa mắt mà tùy tiện ra tay giết như xà yêu, nhưng là mọi người nhìn mặt hắn so với màu đen còn hắc ám hơn nên không tự chủ được cảm thấy sợ hãi, tâm tình hắn tệ đến mức ngay cả người trung thực đơn giản như tiểu yêu Bích Bích cũng đều phải buông tha hắn .

Nếu không có việc gì tất cả mọi người đều không dám tìm đến hắn, Mặc Yểm thường xuyên nhốt bản thân ở trong phòng, ngẩn ngơ cả ngày, không ai biết hắn đang làm gì, nhưng tình cảnh này, ngay cả lão nhân trong Mực đầm thấy cũng cảm thấy lo sợ — tình hình quá mức tương tự giống như lúc ba ngày trước khi hắn xông lên đại náo thiên đình, rõ ràng là lúc nào cũng có thể từ trầm mặc mà bạo phát!

Mặc Yểm cũng không biết bản thân làm sao vậy, rõ ràng ngàn năm trước cũng vậy, vì sao hiện giờ hắn nhìn cái gì cũng không thấy thuận mắt, làm gì cũng cảm thấy không có sức lực.

Mọi người bên cạnh dùng ánh mắt kinh sợ lén đánh giá hắn, hắn biết rõ, nhưng lại không khơi dậy nổi hứng thú thay đổi chút gì. Trong lòng dường như có một con quái vật, mỗi ngày đều tả xung hữu đột, vây khốn trong lòng, khiến hắn cảm thấy vô cùng buồn bực, nhưng lại không biết làm thế nào để tiêu giải.

Mấy ngày nay hắn không nghĩ đến con tiểu hồ ly tinh chết tiệt kia nữa, thật sự không có! Chính là cảm thấy phiền chán! Mỗi giờ mỗi khắc đều muốn phá hỏng cái gì đó để phát tiết, nhưng khi nhấc tay muốn lật đổ cái bàn trước mắt ở trong phòng, mà một chưởng lại không nỡ xuống tay! Muốn hung hăng ném mấy bình rượu hoa đào xuống đất, kết quả cầm lấy lại nhẹ nhàng buông xuống! Thậm chí nghĩ muốn hủy chiếc giường đi, vẫn là lăn qua lộn lại không ra tay được!

Khi nào thì chính mình lại không nỡ phá đồ vật này nọ như vậy?

Đúng vậy! Bất cứ thứ gì trong Mực đầm, bản thân mình cũng không nên xuống tay!

Vì thế Mặc Yểm đi ra ngoài Mực đầm, vừa mới giơ tay đã dễ dàng san phẳng khắp cả triền núi, nhưng mà tâm tình của hắn vẫn là không thể vui lên được, chỉ cảm thấy càng thêm phiền! Lúc thấy sườn núi thì không vừa mắt, lúc không thấy sườn núi thì nhìn lại càng không thuận mắt!

Phẫn nộ trở lại trong Mực đầm, bỗng nhiên nghe được trong bụi cây hoa hồng có vài tiếng thét chói tai, bởi vì Mặc Yểm đã rất lâu không có nhớ tới con tiểu hồ ly chết tiệt kia, cho nên hắn lập tức nhận ra đó là giọng của Bích Bích. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Trước mắt vài bóng trắng hiện lên, Mặc Yểm bỗng nhiên cảm thấy được tim đập nhanh lên, tập trung nhìn vào, không ngờ là mấy con tiểu bạch hồ ly!

Bạch Bạch? ! Phì Phì! Mặc Yểm tức giận ngăn chặn nhảy nhót trong lòng, cường điệu tự nhủ với chính mình: Bạch Bạch là cái gì? Ta đã không hề nhớ rõ con tiểu hồ ly chết tiệt kia!

"Hồ ly thối! Hồ ly hỗn đản! Ai cho các ngươi giả mạo Bạch Bạch! Ta đánh chết các ngươi!" Theo tiếng thét chói tai mạnh mẽ của Bích Bích, mấy nắm bùn đất từ trong cây hoa hồng bay ra, nhắm thẳng rơi xuống trên người mấy con bạch hồ kia.

Mấy con bạch hồ kia kêu một trận ì xèo sợ hãi, té ngã trốn bên Mặc Yểm, trong đó một con ngẩng đầu lên, mở miệng nói giọng con người: "Yểm Quân cứu mạng!"

Mặc Yểm chau đầu mày, chẳng những không có tiến lên, ngược lại rời sang bên, lạnh giọng hỏi: "Sao lại thế này? ! Ai cho các ngươi vào?"

Bên ngoài A Miểu nghe thấy tiềng ồn ào, lại nghe Mặc Yểm quát hỏi, bất chấp sợ hãi đi vào nói: "Khởi bẩm chủ nhân, các nàng là Ngọc Hoàng và Tinh Quân phái người đưa tới, nói là để làm bạn với chủ nhân, Ngọc Hoàng và Tinh Quân đem các nàng tới thả xuống liền đi khỏi, con thấy các nàng đáng thương liền để các nàng ở lại trước. Chủ nhân nếu không thích, con, con đuổi các nàng đi. . . . . ."