Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly

Chương 45: Mộng đẹp trong men say


Bạch Bạch ngửi ngửi, trong không khí tràn ngập mùi thơm của rượu, át cả mùi thơm của hoa hồng.

Đảo mắt thấy A Sâm và A Miểu đã ra khỏi phòng, vừa đi vừa cười theo chẳng mấy chốc đã rời khỏi sân, nghĩ đến những lời trò chuyện của hai gã thư đồng, Bạch Bạch không dấu nổi tò mò. Bích Bích gõ gõ vào lỗ tai của Bạch Bạch, hỏi : « Rượu là cái gì vậy ? Có vẻ như là uống ngon lắm đó »

« Ta cũng không rõ lắm, cha mẹ ta đã từng nói uống rượu nhiều sẽ gây tổn hại cho cơ thể… » Bạch Bạch cũng không chắc chắn.

« A Miểu và A Sâm nói đến thần tiên cũng muốn uống. Có phải cha mẹ ngươi giấu ngươi, lén lút đi uống rượu mà không cho ngươi uống không ? »

« Không phải đâu. Cha mẹ ta rất thương yêu ta, có món gì ngon đều cho ta ăn hết. » Bạch Bạch lớn tiếng phản bác.

Bích Bích chép miệng có chút không phục, nhưng cuối cùng vì tính hiếu kỳ nên nàng chỉ còn trông cậy vào Bạch Bạch đi lấy chút rượu đến cho nàng nếm thử.

« Uống nhiều quá sẽ có hại cho thân thể, nhưng uống một chút chắc sẽ không có vấn đề gì đâu. Dù sao chủ nhân cũng không có ở đây, ngươi đến đấy nếm thử chẳng phải sẽ biết hay sao ? » Bích Bích nhiệt liệt khuyến khích.

Bạch Bạch ngẫm thấy cũng có lý, vậy nên lớn tiếng tuyên bố : « Được, để ta đi nếm thử xem sao, nếu rượu dễ uống, ta sẽ mang cho ngươi 1 chút. »

Bích Bích vui vẻ nhảy trở lại cây hoa hồng, thúc giục : « Đi nhanh lên, ta chờ người. » Nếu như không phải cần có sự đồng ý của chủ nhân, nàng đã nhanh chóng đi theo Bạch Bạch đi uống trộm rượu, thuận đường ghé thăm phòng của chủ nhân luôn.

Chủ nhân thật bất công, chỉ cho Bạch Bạch vào phòng mà không cho nàng vào, hừ hừ.

Bạch Bạch rời khỏi bụi hoa, ba chân bốn cẳng chạy về gian phòng. Sáu bình sứ men xanh chứa rượu hoa đào đường đường chính chính được đặt trên mặt bàn.

Bạch Bạch thè đầu lưỡi hồng nhạt liếm môi. Thì ra đây là rượu ! Lời cha mẹ dặn nàng không được uống rượu còn đọng trong ký ức của nàng. Đứng đây ngửi thấy mùi rượu thơm quá, hiếm khi có được cơ hội này, nàng phải thử một lần mới được…

Bình rượu rất thấp, Bạch Bạch dùng thân giữ bình rượu, một chân giữ cổ bình, một chân mở nắp bình. Một mùi thơm ngát xông vào mũi, đủ làm cho chưa uống đã say.

Mùi rượu này rất kỳ lạ, lúc trước chưa mở ra thì ở xa xa có thể ngửi thấy mùi rất nồng, lúc này khi mở ra rồi đứng ở gần thì ngược lại mùi thơm trở nên thoang thoảng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://docsach24.com

Bạch Bạch thè đầu lưỡi từ từ nếm qua chút rượu, thấy rượu này hương vị còn ngon hơn kẹo nhiều, về sau vị ngọt nhạt dần, càng ngày càng trở nên cay nóng rực. Hương vị kích thích này, cám dỗ người uống phải nếm thêm nữa để thưởng thức vị thanh của nó.

Cứ như vậy, Bạch Bạch không tự chủ uống một ngụm rồi lại một ngụm nữa, thậm chí quên mất bên ngoài đang có đồng bọn Bích Bích thấp thỏm chờ đợi.

Kết quả là khi Mặc Yểm trở về phòng thì chứng kiến tiểu hồ ly đang uống rượu.

Bạch Bạch ngồi phịch trên mặt bàn, vò rượu ở bên cạnh. Nàng lảo đảo một lúc mới đứng dậy được, đôi mắt màu nâu nho nhỏ ngập lệ châu, long lanh mê ly nhìn Mặc Yểm, « chi » một tiếng không kịp suy nghĩ đã nhảy đến ngực hắn.

Say rượu làm cho động tác của hồ ly chậm đi không ít, nếu như không phải Mặc Yểm đã có chuẩn bị từ trước để đỡ nàng thì có khi nàng đã ngã chổng vó trên mặt đất.

Nghĩ đến vết thương của nàng vừa hồi phục một chút, nếu bị ngã thì thể nào cũng bị thương nặng, nghĩ đến việc nàng sẽ khóc, Mặc Yểm lắc đầu, bất đắc dĩ ôm Bạch Bạch đặt lên giường.

Bạch Bạch cũng ngoan ngoãn chịu ngủ, đôi mắt lờ đờ, người lảo đảo muốn đứng dậy, bước trên chăn đệm mà cứ như bước trên mây, đi được hai bước thì người liền nghiêng một cái, ngã ngay trên chăn, tứ chi quẫy đạp vài cái nhưng cũng không đứng lên được, ngược lại trông giống như bị ngã chổng vó, bộ dạng rất buồn cười.

Mặc Yểm nhìn thấy điệu bộ ngốc nghếch của nàng, cười ha hả. Loài hồ ly đúng là trời sinh đã đáng yêu, cả người được bao phủ bởi bộ lông trắng bông xù mềm mại, cái bụng ngửa lên cố gắng vặn vẹo, làm cho Mặc Yểm không thể không đưa tay vuốt ve.

Mặc dù uống rượu nhưng Bạch Bạch lờ mờ nhận ra trước mắt là Mặc Yểm, vì vậy thoải mái giơ cái bụng cho hắn vuốt ve, còn tứ chi thì ôm lấy tay hắn chơi đùa.

Lông tơ trên bụng của Bạch Bạch so với các vùng khác thì mềm mại hơn làm cho Mặc Yểm vuốt ve không ngơi tay. Bạch Bạch cũng tự động phát ra tiếng mèo con mê hoặc giống như tiếng khóc nức nở nghẹn ngào.

Những âm thanh đấy khi lọt vào tai Mặc Yểm, hắn không ngừng nhớ đến tiếng kêu trong những đêm triền miên mê loạn mà Bạch Bạch phát ra, hắn không tự chủ được, người nóng dần lên.

« Nàng hóa thành người đi, chúng ta cùng nhau luyện công được không ? » Mặc Yểm thấp giọng dụ dỗ.

« Không được, ngươi muốn đánh ta… » Bach Bạch mơ màng vừa nấc rượu vừa trả lời.

Mặc Yểm không hiểu, hỏi : « Ta đánh mắng nàng như thế nào ? » Từ lúc hắn cùng với Bạch Bạch luyện « song tu », khi ở trên giường hắn luôn ôn nhu, chưa bao giờ la mắng nàng ?!

« Ta muốn cùng Hồng Hồng luyện công, ngươi nổi giận, ngươi mắng ta …ô ô ô ! » Bạch Bạch tuy đã say đến mềm cả người, nhưng trí nhớ lại y nguyên, đặc biệt khắc sâu trong tâm khảm của nàng là thái độ lạnh lùng, coi thường của hắn, nghĩ đến làm cho nàng thương tâm, ô ô khóc.

Mặc Yểm người cứng đờ, nhớ lại nguyên nhân chia tách lần trước liền thấy trong lòng pha chút áy náy, lại có cả chút tức giận.

Nói cho cùng thì cũng chính hắn gây ra chuyện này, nàng vốn là một tiểu hồ ly trong sáng không hiểu chuyện, hắn đã lừa nàng, lại còn đột nhiên giận dữ với nàng, khó trách nàng không chịu biến thành người.

Mặc Yểm duỗi tay sờ sờ lông mày của Bạch Bạch, ôn nhu nói : « Từ nay về sau nàng chỉ luyện công với ta thôi, ta sẽ không nổi giận với nàng, không mắng chửi nàng, sẽ đối xử với nàng thật tốt! »

« Thật không ? »

« Thật. »

Đôi mắt hồ ly của Bạch Bạch nheo thành hai hình trăng non, tựa như rất vui vẻ, tứ chi buông bàn tay của Mặc Yểm ra, bắt đầu biến thân. Mặc Yểm kiềm chế, bình tĩnh chờ đợi mỹ nhân phong tình hiện thân.

Một luồng ánh sáng bao vây quanh người Bạch Bạch, hào quang so với trước đây có phần sáng chói hơn. Hào quang chậm rãi tan dần, nhưng tiểu mỹ nhân áo trắng thì không thấy xuất hiện trên giường, mà thay vào đó chỉ có một con hồ ly nho nhỏ trắng muốt.

Bạch Bạch hình như không hề hay biết, nấc lên hai cái, đầu nghiêng sang một bên ngủ liền.