Dù Cho Anh Có Thâm Tình

Chương 59: Ngoại truyện 4. Diệp Gia Kỳ x Hoắc Tư Dương

Diệp Gia Kỳ có thế nào cũng chưa từng nghĩ rằng, ngày hôm đó, Hoắc Tư Dương nói muốn kết hôn, lại là nghiêm túc.
Đến khi cô nhìn thấy tin nhắn hẹn trước của Cục dân chính trên điện thoại, đầu tiên cô bối rối vài giây, sau đó là không nghĩ suy nghĩ mà mua vé máy bay vào tối hôm đó.


Không sai, cô muốn chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân này.
Vì thế, ngay đêm hôm đó, Diệp Gia Kỳ không quấy rầy ai, một thân một mình lên máy bay đến Bắc Thành.


Cô vừa mới ký với Quý Tinh, giấc mơ làm người quản lý nghệ sĩ của cô còn chưa bắt đầu đâu đấy, vì thế cô không thể vô trách nhiệm mà trở về Mỹ, hay là giống như trước đây đi du lịch vòng quanh thế giới.


Trước khi lên máy bay, Diệp Gia Kỳ còn không quên chặn số điện thoại và WeChat của Hoắc Tư Dương.
Mặc dù cô không biết chuyện gì đã k ch thích anh, nhưng Diệp Gia Kỳ có thể khẳng định rằng, anh cưới cô, nhất định không phải do anh thích cô.


Dường như từ khi cô có ký ức, Hoắc Tư Dương đã xuất hiện trong cuộc đời cô.
Ngày hôm đó rõ ràng là một ngày rất bình thường, cô còn đang học cưỡi ngựa trong trang trại ngựa của nhà mình, bảo mẫu cứ đến nói với cô rằng trong nhà có khách.
Một cậu bé đi theo sát phía sau.


Anh cao hơn cô khoảng nửa cái đầu, đôi mắt rất đẹp, cái mũi cũng rất đẹp, phong thái toát lên sự ga lăng, lịch thiệp mà các bạn cùng trang lứa không có được.
Lại còn mặc bộ đồ cưỡi ngựa trắng tinh tươm, thậm chí cô còn cho rằng, anh chính là bạch mã hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.


Trong lúc cô đang ngẩn người nhìn chằm chằm bạch mã hoàng tử, mẹ cô đi tới, dịu dàng nói: “Tư Dương, đây là em gái Gia Kỳ.”
Cậu bé cúi đầu nhìn cô, đôi mắt hoa đào hơi cong lên, vô cùng dịu dàng, tư thái vừa lịch sự lễ phép vừa ôn hòa tao nhã.


“Em gái Gia Kỳ, chào em, anh là Hoắc Tư Dương.”
Khi đó, Diệp Gia Kỳ chỉ nhớ mình khẽ hừ một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.
Mẹ cô còn tưởng rằng cô không thích Hoắc Tư Dương, lại ỷ vào tính khí đại tiểu thư bánh bèo nhõng nhẽo nên lúc đó cô mới cố tình bỏ chạy.


Thật ra thì không phải vậy.
Cô nghĩ là, cô không thèm làm em gái của anh ấy đâu.
Cô phải làm công chúa của hoàng tử.
Sau đó, những ngày tháng học tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông của Diệp Gia Kỳ đều tràn ngập hình bóng của anh.


Càng ở bên nhau lâu, Diệp Gia Kỳ lại càng phát hiện ra, Hoắc Tư Dương hoàn toàn không giống với những gì anh biểu hiện ra ngoài.
Ở trước mặt người khác, dường như anh vẫn luôn đeo lên chiếc mặt nạ dịu dàng lịch sự, như thể cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không tức giận.


Chỉ có Diệp Gia Kỳ biết, Hoắc Tư Dương không chỉ biết tức giận, hơn nữa khi anh tức giận thật sự rất đáng sợ.
Ví dụ một lần, khi cô học lớp mười, từng bị một đàn anh người da trắng học lớp mười hai điên cuồng theo đuổi, thậm chí có dùng hai từ dây dưa để hình dung.


May mắn là nhà của Hoắc Tư Dương cách đây rất gần, vì thế mỗi tối khi cô tan học đều có Hoắc Tư Dương ở cùng cô, đàn anh kia cũng không dám làm chuyện gì quá đáng, nhưng thỉnh thoảng có những Hoắc Tư Dương không có ở đây, anh ta sẽ đến gần cô, nói vài câu vớ vẩn khó nghe.


Sau đó trường học tổ chức một cuộc thi bóng rổ, Hoắc Tư Dương cũng tham gia, mà cái tên đàn anh kia lại ở đội đối thủ.
Theo hiểu biết của Diệp Gia Kỳ, trận đấu đó đáng lẽ phải thắng chắc, nhưng mà ngay tại trận cuối cùng, cô nhìn thấy tên đàn anh cố tình làm cho Hoắc Tư Dương vấp ngã.


Mà trọng tài, ông ấy thiên vị, cố tình làm như không thấy nên đội của Hoắc Tư Dương thua rồi.
Cô tức giận đến nỗi muốn lao lên tranh luận với đám người kia, nhưng lại bị Hoắc Tư Dương ngăn lại.


Anh nhận lấy chiếc khăn từ trong tay cô, lau lên khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo, trên môi vẫn nở nụ cười dịu dàng, anh nói với cô: “Em về nhà trước đi.”
Nghe thấy tiếng cổ vũ trên sân bóng, còn có vết thương trên người anh, Diệp Gia Kỳ vừa tức giận vừa đau lòng.
“Vậy anh…”


Hoắc Tư Dương nhẹ nhàng ngắt lời cô: “Không cần lo lắng, lát nữa anh quay lại.”
Diệp Gia Kỳ không ép anh được, cho nên cô đành phải rời khỏi nhà thi đấu trước.


Trên đường về nhà, cô không đi được hai bước, trong lòng vô cùng lo lắng cho vết thương của anh, vì vậy cô định rẽ vào một con đường nhỏ, quay lại trường học tìm anh.
Cũng chính vì vậy, Diệp Gia Kỳ nhìn thấy cảnh tượng khó quên trong cuộc đời.


Trong bụi cỏ, có hai bóng người đang đánh nhau, trong đó có một người vô cùng quen thuộc với cô.
Nói đánh nhau thì không, chính xác là Hoắc Tư Dương đánh một mình.
Diệp Gia Kỳ cũng không ngờ rằng, một người bình thường dịu dàng như vậy, nhưng khi đánh nhau lại không hề chiếm thế hạ phong.


Từng nắm đấm như mưa rơi xuống, anh đánh càng ngày càng mạnh, vô cùng liều mạng.
Diệp Gia Kỳ nhìn đến ngơ ngác, dường như cô còn nghe thấy tên mình.
Sau đó, lại là âm thanh vang lên, giống như đang trút giận.


Ngay sau đó, cô nhìn thấy Hoắc Tư Dương nhếch đôi môi mỏng trên, nở một nụ cười ôn hòa, anh đè người kia xuống dưới người mình, đấm thêm một cái thật mạnh rồi thì thầm một câu gì đó.
Cách không xa nên Diệp Gia Kỳ nghe được.
Anh nói, “Đmm.”


Cô biết Hoắc Tư Dương lâu như vậy, lần đầu tiên cô thấy anh ở trước mặt cô chửi người khác.
Lại còn đánh nhau.
Anh hoàn toàn xé rách lớp ngụy trang quý ông lịch thiệp thường ngày, hoàn toàn bùng phát.


Đảm bảo rằng người phía dưới không đánh lại, Hoắc Tư Dương cuối cùng cũng đứng dậy, anh lau đi vết máu trên khóe miệng, lấy từ trong túi quần ra một bao thuốc lá, lấy một điếu thuốc ra rồi châm lửa. 


Một đốm lửa đỏ tươi cháy lên giữa ngón tay anh, làn khói trắng lượn lờ quanh khuôn mặt anh, khiến đường nét trên khuôn mặt anh như ẩn như hiện.
Diệp Gia Kỳ nhất thời trở nên ngốc hơn.
Cô chưa từng nghĩ rằng, Hoắc Tư Dương vậy mà lại hút thuốc.


Trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại, Hoắc Tư Dương đã nhìn thấy cô.
Người thiếu niên đang kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, ánh mắt mang vẻ bối rối và phiền não.
Anh vứt điếu thuốc xuống rồi dập tắt, sau đó không nói lời nào mà dắt tay cô ra ngoài.


Diệp Gia Kỳ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cố gắng kiềm chế nhịp tim đập nhanh của mình, cô lên tiếng trêu chọc anh: “Hoắc Tư Dương, cái tốt không học, lại học hút thuốc…”
Ngữ khí của anh có vẻ khó chịu: “Anh trưởng thành rồi.”


“Trưởng thành thì sao… Vậy cũng không được hút thuốc, sẽ chết sớm đó.”
Hoắc Tư Dương liếc nhìn cô một cái, anh nhàn nhạt nói: “Chuyện của người lớn con nít bớt quản lại.”
“……”
Diệp Gia Kỳ nghẹn họng.


Cô không hiểu, rõ ràng Hoắc Tư Dương chỉ lớn hơn cô hai tuổi, nhưng hết lần này đến lần khác anh lại giống như người lớn trong nhà mà dạy dỗ cô.
Cô không thích Hoắc Tư Dương xem cô là trẻ con như vậy chút nào.
Bởi vì những lúc thế này khiến cô cảm thấy rằng, dường như hai người cách nhau rất xa.


Thậm chí cô còn không nhịn được mà nghĩ rằng, hôm nay Hoắc Tư Dương lại phá lệ đánh nhau như vậy, là vì cô.
Có khi nào, anh cũng có chút thích cô.
Khi đó cô đã phát hiện.
Cô thích Hoắc Tư Dương.


Mặc dù cô đã lớn lên, không còn ở độ tuổi thích đọc truyện cổ tích nữa, nhưng cô vẫn muốn gả cho bạch mã hoàng tử.
Cũng trong khoảng thời gian học cấp ba, cô càng ngày càng không vui.
Vì cô luôn nghe thấy.


Hôm nay hoa khôi của trường xxx đã tỏ tình với Hoắc Tư Dương, còn tặng anh một hộp chocolate đắt tiền.
Ngày mốt, trong lễ kỷ niệm trường, Hoắc Tư Dương sẽ biểu diễn một tiết mục cùng với nữ thần piano của lớp bọn họ.
Những tin đồn liên quan đến anh ở trường dường như không đếm xuể.


Có lẽ là vì Hoắc Tư Dương trong mắt người khác thật sự rất hoàn hảo.
Đẹp trai, học giỏi, tính tình hiền lành, đôi mắt đào hoa vừa phong lưu vừa đa tình, đôi khi lại cà lơ phất phơ, kiểu người như vậy, có lẽ là kiểu mà bọn con gái thích.


Mặc dù mỗi ngày cô đều ở bên cạnh Hoắc Tư Dương, nhưng dường như điều này lại chẳng ảnh hưởng đến đám nữ sinh kia một chút nào.
Bởi vì hơn một nửa trường học đều ngầm thừa nhận một điều, đó chính là, Diệp Gia Kỳ cô, chẳng qua chỉ là em gái của Hoắc Tư Dương mà thôi.


Vì vậy, sự tồn tại của cô dường như chẳng mang chút uy hϊế͙p͙ nào cả.
Điều này khiến cho Diệp Gia Kỳ cảm thấy rất khó chịu, vô cùng khó chịu.
Cho dù Hoắc Tư Dương chưa từng hẹn hò với bất kỳ cô gái nào.
Đương nhiên là bao gồm cả cô.


Dường như cô là người đặc biệt nhất, nhưng hình như lại không phải vậy.
Vì vậy, Diệp Gia Kỳ đành phải dùng cách ngây thơ nhất, kiểm tra tầm quan trọng của cô trong lòng Hoắc Tư Dương.
Cô không để ý đến anh.
Trong đó biểu hiện rõ ràng nhất chính là, tan học cô không đi cùng anh nữa.


Thậm chí, thỉnh thoảng cô còn đi cùng với những bạn nam khác, lượn lờ trước cửa lớp Hoắc Tư Dương để anh nhìn thấy.
Đáng tiếc, dường như anh chẳng bận tâm một chút nào.
Liên tiếp mấy ngày, Diệp Gia Kỳ không đợi được anh đến chủ động tìm cô một lần.


Có hai ngày, anh thậm chí còn không đến trường.
Cho đến buổi tối ngày thứ tư, vì bài tập nhóm mà cô về rất muộn, sau khi bạn nam cùng nhóm tiễn cô đến ngã tư, cô nhìn thấy phía dưới đèn đường, một bóng người cao lớn quen thuộc lẳng lặng đứng đó, không biết là đã đợi bao lâu.


Anh ngẩng đầu lên, trên nét mặt dịu dàng thường ngày của anh lộ rõ vẻ nặng nề hiếm thấy.
“Trễ như vậy mới về à?”
Cô quay đầu, bất mãn phản bác lại một câu: “Cần anh quản à”


Vừa nói xong, trong lòng Diệp Gia Kỳ lại cảm thấy khó chịu, cô định nhấc chân bước qua anh như chưa có gì xảy ra.
Ai ngờ, anh kéo cổ tay cô lại, lạnh mặt hỏi: “Em không biết về trễ như vậy rất nguy hiểm sao?”
Nghe được câu này, tâm tình đè nén trong lòng Diệp Gia Kỳ mấy ngày nay cuối cùng cũng bộc phát.


Cô hất anh ra, cố kìm nước mắt lại rồi hét lên: “Hoắc Tư Dương, anh cho rằng anh là ai vậy? Anh dựa vào cái gì mà quản em!”
Thật ra thì, ý mà cô muốn ám chỉ vẫn không nói ra khỏi miệng.
Làm bạn trai của cô thì sẽ có tư cách quản cô.


Chỉ tiếc là, Hoắc Tư Dương không nghe ra được ý tứ trong lời nói của cô, anh chỉ cho rằng cô gái nhỏ đang bước vào thời kỳ phản nghịch, không muốn người lớn quản thúc.
Quả nhiên, không ngoài dự liệu.
Diệp Gia Kỳ nghe thấy anh thấp giọng nói: “Anh là anh em, sao lại không quản em được.”


“C hó đẻ, ai là em gái anh.”
Đôi mắt cô đỏ hoe, mắng người khác cũng không có chút uy lực lại, chẳng hiểu sao lại thấy đáng thương.
Diệp Gia Kỳ nghiến răng, cô bỏ lại một câu: “Hoắc Tư Dương, em không muốn để ý đến anh nữa.”


Sau đó cô xoay người chạy về nhà, không xem thử xem người phía sau có vẻ mặt gì.
Sau lần cãi vã đó, chiến tranh lạnh được vài ngày thì đến ngày Diệp Gia Kỳ chào đón tuổi mười tám.
Mặc dù cô theo họ mẹ, nhưng cô vẫn là công chúa nhỏ của nhà họ Phó được mọi người hâm mộ.


Lễ trưởng thành của cô rất long trong, mời rất nhiều khách đến, đương nhiên là trong danh sách cũng có Hoắc Tư Dương.
Lúc cô ước trong tiệc sinh nhật, có rất nhiều người vây quanh, Diệp Gia Kỳ nghiêm túc suy nghĩ rất lâu.


Dường như cô muốn có cái gì thì cũng có hết rồi, lý tưởng thì sao, hình như cũng không có.
Vì vậy, cô nhắm mắt lại, trong lòng thầm nói một câu.
Nguyện vọng sinh nhật của cô là ——
Cô muốn gả cho Hoắc Tư Dương.


Nhưng có lẽ ông trời đã quá ưu ái cô rồi nên ông ấy không muốn giúp cô thực hiện ước nguyện này nữa.
Bởi vì, vào đêm năm cô mười tám tuổi, cô tình cờ nghe thấy Hoắc Tư Dương nói chuyện cùng với một người bạn.


Cậu bạn trêu chọc nói: “Này, Hoắc Tư Dương, cậu thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc ở bên Diệp Gia Kỳ à…..”
Khi nghe thấy những lời này, trái tim của Diệp Gia Kỳ cũng nhảy lên.
Nhưng mà, một giây sau, cô nghe thấy giọng nói cà lơ phất phơ của Hoắc Tư Dương.


“Đừng có nói bậy bạ, Diệp Gia Kỳ là em gái tôi.”
Nghe thấy câu nói đó, Diệp Gia Kỳ ngay cả một giây phản ứng cũng không có, cô trực tiếp bỏ chạy.
Trong phòng, cô dựa lưng vào cửa, lớp trang điểm cẩn thận bị nước mắt làm cho nhòe đi, cô khóc đến nỗi không thở được.


Đó là lần sinh nhật khó quên nhất mà cô từng đón, là món quà trưởng thành tàn nhẫn nhất mà cô từng nhận được.
Cô không bao giờ thích Hoắc Tư Dương nữa.
Sau lễ trưởng thành chưa được bao lâu, ba cô đột ngột phát bệnh phải nhập viện.


Căn bệnh hiểm nghèo dữ dội đến mức cô chưa kịp phản ứng gì thì ba cô đã hấp hối trên giường bệnh.
Trước khi đi, ba cô đã gọi Hoắc Tư Dương vào, nói chuyện rất lâu.
Diệp Gia Kỳ có thể đoán được nội dung của cuộc trò chuyện.


Bởi vì ba cô qua đời chưa được bao lâu, Hoắc Tư Dương muốn đính hôn với cô.
Diệp Gia Kỳ hiểu rồi.
Là vì lời dặn dò của ba cô lúc lâm chung, Hoắc Tư Dương đành phải mang đứa trẻ này ở bên cạnh mình cả đời.
Cô không muốn như vậy chút nào.


Mặc dù cô từng có nguyện vọng muốn gả cho anh.
Nhưng trước hết phải dựa trên tiền đề, anh thật sự thích cô.
Mà Hoắc Tư Dương, chẳng qua chỉ đối xử với cô như một đứa em gái.
Nếu đã như vậy rồi, cô không muốn gả.


Đây là không công bằng với anh, mà cô vẫn còn ước mơ phải thực hiện.
Tháng đầu tiên ở Bắc Thành, bởi vì Diệp Gia Kỳ không nói cho ai biết, cũng không dựa vào bất kỳ quan hệ nào của nhà họ Phó, cô chỉ là một quản lý nghệ sĩ bình thường vô danh.


Vì vậy, cô mới phát hiện ra rằng, hóa ra muốn làm được một chuyện gì đó, thật sự rất khó.
Đến cuối cùng, đôi chân mang giày cao gót của cô đã sưng lên, dường như không thể đứng được nữa.


Ngay lúc Diệp Gia Kỳ nhếch nhác không thể nhìn nổi, đang chuẩn bị rời đi, ở lối đi VIP cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Người đàn ông đi thẳng đến, vẻ mặt căng thẳng, nhìn thấy vết thương trên chân cô, khóe miệng anh cứng lại.
“Chơi đủ chưa? Chơi đủ rồi thì về với anh nhé.”


Một tháng không gặp, lúc gặp lại anh, trong lòng Diệp Gia Kỳ không nhịn được mà cảm thấy tủi thân.
Cô cố kìm nén tiếng khóc lại, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Em không có chơi, em đang hoàn thành ước mơ của em.”
Nghe vậy, Hoắc Tư Dương cười lạn.


Anh quả thực không hiểu nổi, tại sao một cô công chúa được nuông chiều từ nhỏ đến lớn lại đến đây chịu tội như vậy, chỉ để làm quản lý nghệ sĩ.
Anh còn cho rằng, cô vì Quý Tinh, nên mới khiến mình trở thành thế này.


Im lặng một lúc, Hoắc Tư Dương đè nén lửa giận, anh lạnh giọng hỏi cô: “Vì thế em mới không muốn kết hôn với anh à?”
Diệp Gia Kỳ tức giận đến nỗi hốc mắt cũng đỏ hoe, cô cao giọng nói: “Vậy anh thì sao? Anh muốn kết hôn với em không?”


Hoắc Tư Dương bị cô chọc giận đến bật cười, “Em cho rằng ngày hôm đó anh nói đùa à?”
Diệp Gia Kỳ bỗng nhiên mất hết sức lực, không còn mang dáng vẻ cuồng loạn như vừa rồi, mà có chút yếu đuối, không biết phải làm sao.


“Hoắc Tư Dương, thật ra anh cũng không cần ép buộc bản thân mình đâu. Em là người trưởng thành, có năng lực tự lo cho mình, em cũng không phải trẻ con, những gì ba em nói, anh cứ quên đi, anh cũng không cần phải hy sinh nửa đời sau để chịu trách nhiệm với em.”


Nghe vậy, Hoắc Tư Dương nhất thời cau mày lại, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm cô: “Cho nên em vẫn luôn tưởng rằng, anh vì lời dặn dò của chú Phó mà đối xử tốt với em, muốn kết hôn với em sao?”
Nghe thấy câu này, nước mắt của Diệp Gia Kỳ không nhịn được mà trào ra.


Cô đưa tay lên lau nước mắt, vừa khóc nức nở vừa hỏi ngược lại anh: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Còn đợi anh trả lời, Diệp Gia Kỳ lại muốn bỏ chạy giống như hôm lễ trưởng thành năm cô mười tám.
Cô không muốn nghe câu trả lời của Hoắc Tư Dương một chút nào.


Nhưng mà, lần này Hoắc Tư Dương lại không cho cô cơ hội chạy trốn.
Trong sân bay, người qua kẻ lại, cổ tay cô bị ai đó từ phía sau nắm lấy, sau đó cô buộc phải xoay người lại đối mặt với ánh mắt của anh.


Người đàn ông từ trước đấy nay vẫn luôn bông đùa, ánh mắt lúc này lại vô cùng nghiêm túc và trịnh trọng.
Diệp Gia Kỳ ngẩn người ra.
Anh nhìn cô, gằn từng chữ một: “Diệp Gia Kỳ, em nghe kỹ cho anh, anh không phải vì lời dặn dò của chú Phó nên mới đối xử tốt với em, biết chưa?”


“Kể cả chuyện muốn kết hôn với em, cũng là ý của anh, không liên quan đến những gì em vừa nói.”
Nói xong câu này, vẻ mặt của Hoắc Tư Dương bỗng trở nên mất tự nhiên.


Anh thật sự không hiểu nổi mạch não của cô gái nhỏ này, nếu không phải vì anh thích cô, anh có thể cam tâm tình nguyện làm bảo mẫu của cô và Phó Bắc Thần nhiều năm như vậy sao?
Mà Diệp Gia Kỳ đương nhiên không phản ứng kịp với những lời anh nói.
“Anh nói gì chứ?”


Anh bất đắc dĩ cúi đầu nhìn cô, giọng nói dịu dàng: “Anh nói, anh không có xem em là em gái, cũng không có thói quen như vậy.”
“Anh muốn kết hôn với em, là vì anh thích em, không có liên quan đến những chuyện khác. Lần này em nghe hiểu chưa?”


Trong sân bay, dòng người ồn ào đông đúc, nhưng Diệp Gia Kỳ cảm thấy dường như mình không nghe được thanh âm nào.
Lời nói của anh giống như pháo hoa nổ tung trong đầu cô.
Hóa ra, nguyện vọng vào ngày sinh nhật năm cô mười tám, ông trời thật sự nghe được.
Câu chuyện cổ tích trở thành sự thật.


Nhớ mãi không quên, thật sự có thể nghe được thanh âm vọng về.
Hoàn toàn văn.