Dù Cho Anh Có Thâm Tình

Chương 56: Ngoại truyện 1. Muốn tự tay giúp em cởi ra

Sau kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, mọi ngóc ngách trong thành phố lại nhộn nhịp trở lại.


Mặc dù Khương Tri Ly đã nghỉ việc ở Kỳ Nhạc, nhưng dạo gần đây cô cũng chẳng thảnh thơi được bao nhiêu. Quá trình chuẩn bị cho studio cá nhân vừa rườm rà vừa phức tạp, mãi cho đến tháng tư, quá trình sửa sang bài trí cho studio mới gần hoàn tất.


Những ngày này, ngày xuân đã đến, ánh nắng mặt trời rực rỡ, làn gió thổi qua cũng dịu dàng đến lạ.


Trong một con hẻm không mấy nổi bật ở trung tâm thành phố, một tòa nhà nhỏ hai tầng lặng lẽ nằm đó, trên bức tường đỏ có một chút dấu vết của thời gian, trên tường phủ đầy dây thường xuân xanh tươi, mang đến cho tòa nhà nhỏ có vẻ lâu đời này một diện mạo mới. 


Ngoài cửa còn treo thêm một bảng hiệu làm bằng gỗ, phía trên có khắc một dãy kí tự bằng tiếng Anh.
F&J Studio.
Studio chưa chính thức khai trương, nhưng lúc này đã tiếp đón những vị khách đầu tiên.


Một chiếc xe bảo mẫu màu trắng nhìn vô cùng khiêm tốn chầm chậm dừng trước cửa, một bóng người mảnh mai bước từ trên xe xuống, nhẹ nhàng đẩy cửa studio ra.
Chuông gió treo ngoài cửa phát ra âm thanh lanh lảnh vui tai, Khương Tri Ly đang cúi người sắp xếp lại mấy cái gối trên sofa, cô nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn.


Rõ ràng là một khuôn mặt mà Khương Tri Ly thường xuyên nhìn thấy trên màn hình, nhưng vẫn khiến cô giật mình.


Dáng người của người phụ nữ mảnh mai nhỏ nhắn, mặc một chiếc váy dài màu be đơn giản, mái tóc đen nhánh như thác nước, tùy ý xõa xuống vai, khiến làn da càng thêm trắng trẻo, như tuyết trắng ngoài mái hiên khi vào đông, không nhiễm một hạt bụi.


Đường nét trên khuôn mặt cô ấy giống như mỹ nhân trong bức họa cổ, khuôn mặt to cỡ một bàn tay, đôi lông mày lá liễu, không phải vẻ đẹp kiều diễm đại trà dạo gần đây, một đôi mắt trong veo như làn suối, trong đến nỗi có thể nhìn thấy đáy, là kiểu vẻ đẹp không hề phản cảm.


Khí chất lại vô cùng tao nhã hiếm thấy, mỗi một cái nhíu mày mỗi một điệu cười tràn đầy nét quyến rũ cổ điển, xứng đáng được mệnh danh là nữ thần lạnh lùng số một làng giải trí.


Người phụ nữ nhìn thấy Khương Tri Ly vẫn còn ngẩn người đứng đó, cô cong môi mỉm cười, dịu dàng lên tiếng: “Cô Khương, hôm nay mạo muội đến thăm, thành thật xin lỗi.”


Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng êm ái, dường như có một chút giai điệu Giang Nam, tiếng nói mềm mại nhẹ nhàng như người Ngô, khiến lòng người rung động.


Khương Tri Ly đột nhiên hoàn hồn lại, cô ngượng ngùng cười nói: “Không sao đâu cô Thời, cô ngồi ở đây đợi một lát, tôi lập tức đến ngay.”
Thời Diên mỉm cười gật đầu, ngồi xuống ghế sofa.
Ngay sau đó, Khương Tri Ly cầm hai tách trà hoa hồng ra, đưa một ly đến trước mặt Thời Diên.


Thời Diên là khách hàng lớn được Hứa Tinh giới thiệu đến. Khương Tri Ly biết đây là đơn hàng gấp, nhưng không ngờ cô ấy lại gấp đến vậy.
Sau vài câu trò chuyện ngắn ngủi, Thời Diên lấy từ trong túi xách ra một cáihộp.
“Cô Khương, cái vòng tay này, phiền cô giúp tôi sửa lại một chút.”


Khương Tri Ly mở hộp ra, cô còn tưởng rằng bên trong sẽ là một chiếc vòng tay kim cương cực kỳ quý giá, không ngờ rằng đồ vật bên trong lại khiến người ta có chút kinh ngạc.


Cũng không phải kim cương hay là trang sức đắt tiền, chỉ là một chiếc vòng tay bằng bạc rất bình thường, bên trên có đính vài viên kim cương không đáng tiền, giá trị cao lắm cũng không quá một nghìn tệ, nhìn qua thì có vẻ đã cũ, cũng đã bị nứt rồi, nhưng mà lại không hề bạc màu, không khó để nhận thấy những năm này chủ nhân của nó đã giữ rất kĩ.


Một chiếc vòng tay như vậy, có thể được trân trọng vào lưu giữ đến tận bây giờ, có lẽ ý nghĩa của nó còn nhiều hơn giá trị.
Khương Tri Ly kiểm tra lại tình trạng nứt gãy của chiếc vòng tay, sau đó gật đầu: “Có thể sửa được.”


Nghe vậy, sắc mặt Thời Diên nhất thời vui mừng, khóe miệng cô khẽ nhếch lên rồi nói: “Vậy thì tốt quá, nếu như có thể, có thể làm phiền cô dựa trên thiết kế cơ bản của chiếc vòng tay này, thiết kế chiếc vòng tay này lại một chút…”


Khương Tri Ly mỉm cười rồi gật đầu: “Không thành vấn đề, cô có thể nói sơ qua ý tưởng của mình được không.”
*
Sau khi nói chuyện được nửa tiếng, Thời Diên đứng dậy chào tạm biệt.
“Cô Khương, vậy thì làm phiền cô nhé.”


“Không có gì, đến lúc đó tôi thông báo với cô qua WeChat.”
Lúc Khương Tri Ly tiễn cô ra cửa, Diệp Gia Kỳ cũng vừa đến.
Cho đến khi nhìn thấy xe bảo mẫu biến mất ở ngã tư đường, Diệp Gia Kỳ vẫn còn hơi sốc.


Vừa đi vào, Diệp Gia Kỳ vừa cảm thán nói: “Chị dâu, người đó là nữ thần Thời sao? Quả thật là nữ thần, ngoài đời còn đẹp hơn trên TV.”


“Đúng vậy, khí chất cũng rất dịu dàng trong sáng, không giống với những ngôi sao nữ khác trong giới giải trí…” Khương Tri Ly thuận miệng trả lời, cô khom người dọn tách trà trên bàn rồi mới nhớ tới hỏi cô: “Mà này, sao đột nhiên lại đến đây?”


Diệp Gia Kỳ lúc này mới nhớ ra mục đích mình đến đây, ngay lập tức cười tươi như hoa: “Ồ, đúng rồi, em đến rủ chị ra ngoài uống cà phê, em thấy studio của chị cũng dọn dẹp gần xong rồi, cùng ra ngoài chơi đi.”


Khương Tri Ly ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ đang treo trên tường, cô do dự nói: “Nhưng mà anh em nói lát nữa tan làm đến đón chị, hẹn năm giờ chiều đi thử váy cưới…”


Khoảng thời gian gần đây, cô với Phó Bắc Thần đều bận rộn, ngay cả những việc quan trọng như thử váy cưới cũng phải đợi đến tối mới đi.


Nghe vậy, Diệp Gia Kỳ chớp chớp mắt, cố gắng thuyết phục: “Ôi, không sao đâu, chẳng phải năm giờ sao, bây giờ mới hai giờ, đến lúc đó bảo anh em đến quán cà phê đón chị, chắc chắn sẽ không làm chậm trễ chuyện của hai người, em đảm bảo đấy!”


Thấy cô vất vả khẩn cầu như vậy, Khương Tri Ly vẫn không nỡ từ chối, nhưng cô lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Giằng co một hồi, Khương Tri Ly đành phải nói: “Được, để chị nói với anh em đã.”


Trên đường đi, Khương Tri Ly luôn có cảm giác rằng mình bị lừa rồi, cô hỏi Diệp Gia Kỳ rốt cuộc đang làm gì, Diệp Gia Kỳ cứ ra vẻ bí mật rồi không nói gì.
Lúc đến quán cà phê rồi ngồi xuống, Diệp Gia Kỳ cuối cùng cũng lên tiếng.


“Chị, lát nữa có một anh chàng đẹp trai tới, em muốn ký hợp đồng với anh ấy, chị phải giúp em cùng nhau thuyết phục anh ấy nhé.”
Khương Tri Ly ngay lập tức không phản ứng kịp: “Ký cái gì?”


Vẻ mặt Diệp Gia Kỳ vô cùng phấn khích: “Ký hợp đồng với anh ấy với tư cách là một nghệ sĩ, em làm quản lý của anh ấy, hai ngày trước em vừa phát hiện ra, cảm thấy anh ấy không làm nghệ sĩ thì thật là đáng tiếc. Nhưng lúc em nói chuyện với anh ấy, anh ấy từ chối rồi, em khẳng định sẽ không bỏ cuộc, vậy nên hôm nay chị cùng em thuyết phục anh ấy, khả năng thành công chắc cũng cao hơn một chút.”


Con ngươi Khương Tri Ly ngay lập tức trợn to ra, cô không thể tin được nói: “Nghệ sĩ Từ khi nào mà em chuyển nghề thành quản lý nghệ sĩ rồi?”


Nghe vậy, Diệp Gia Kỳ lấy từ trong túi xách ra một quyển sổ nhỏ đập xuống bàn, ngữ khí tự hào: “Vâng, em là người có bằng cấp đấy nhé, Diệp Gia Kỳ, quản lý nghệ sĩ thực tập của công ty giải trí dưới trướng tập đoàn Phó thị.”
“………”


Khương Tri Ly thực sự không biết Diệp Gia Kỳ đã nhất thời nổi hứng đi thi từ lúc nào, có lẽ những người trẻ tuổi như Diệp Gia Kỳ đều như vậy, tràn đầy nhiệt huyết, dám làm những điều mình thích, cũng không phải chuyện xấu.


Cô gật đầu, tiện tay cầm giấy phép hành nghề quản lý nghệ sĩ lên xem, mỉm cười rồi trêu chọc Diệp Gia Kỳ: “Không phải là giấy phép giả mua ở ven đường với giá 800 tệ đấy chứ?”


(*) Đoạn giấy phép này mình cũng không rõ lắm, nhưng ai đu Cbiz chắc cũng biết làm MC cũng cần phải có giấy phép hành nghề, nên chắc quản lý nghệ sĩ cũng cần nhỉ -.-
“Đương nhiên không phải rồi!!!”


Diệp Gia Kỳ suýt chút nữa thì bùng nổ, cái này cô vất vả lắm mới thi được, còn lãng phí vô số thời gian dạo phố và nghỉ phép, cô nghĩ rất đơn giản, nếu như cô cảm thấy hứng thú với một chuyện gì đó, vậy thì phải mạnh dạn mà thực hiện nó.
Dẫu sao thì sinh mạng là để giày vò mà.


Nhìn thấy cô giống như vừa bị giẫm đuôi, Khương Tri Ly mím môi cười nói: “Vậy được, vậy lát nữa em cứ bàn đi, khi nào cần thì chị ra tay.”
Ngồi đợi được một lúc, bóng hình của một chàng trai cao gầy bước đến.
“Chào cô, cô Diệp.”


Diệp Gia Kỳ ngồi bên cạnh ngay lập tức đứng dậy, Khương Tri Ly nghe thấy tiếng cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Đợi đến khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người kia, Khương Tri Ly hơi kinh ngạc, cô cảm thấy chàng trai trẻ tuổi đẹp trai trước mắt nhìn rất quen.
Lúc nhìn thấy Khương Tri Ly, ánh mắt Quý Tinh nhất thời sáng lên.


“Khương…” Vẻ mặt anh lộ ra vẻ kinh ngạc, vừa nói ra thì phát hiện biểu hiện mình có hơi lộ liễu, đành phải sửa lời nói lại: “Cô Khương, trùng hợp quá, không ngờ lại có thể gặp được cô ở đây.”


Khương Tri Ly khó khăn tìm kiếm lại ký ức trong đầu, cuối cùng cô đột nhiên lên tiếng: “Quý Tinh sao?”
Trên mặt Quý Tinh nhất thời nở một nụ cười rạng rỡ, trên khóe miệng lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ.
“Ừ.”
Diệp Gia Kỳ ngồi bên cạnh hơi bối rối: “Chị dâu, hai người biết nhau à?”


Khương Tri Ly hơi lúng túng, cô mỉm cười, nhớ tới dáng vẻ của mình khi say, khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ.
“Xem như là vậy đi.”
May là Diệp Gia Kỳ cũng không định hỏi thêm nữa, với tư cách là một quản lý nghệ sĩ chuyên nghiệp, cô đi thẳng vào vấn đề.


Khương Tri Ly ngồi ở bên cạnh nghe vài câu, không ngờ rằng cô gái nhỏ lại có bản lĩnh như vậy, không cần xem cũng có thể nói điều khoản trong hợp đồng rõ ràng mạch lạc như vậy, xem ra đã bỏ không ít công sức, không giống như những cậu ấm cô chiêu chơi đùa một lúc rồi thôi.


Trong suốt quá trình, mặc dù nhìn Quý Tinh đang lắng nghe nghiêm túc, thực ra ánh mắt của anh thường không khống chế được mà nhìn về phía Khương Tri Ly.
Cuối buổi trò chuyện, ngay cả Diệp Gia Kỳ cũng phát hiện ánh mắt của anh có gì đó không đúng.


Xong đời rồi, nếu như để anh cô biết được, cô còn gọi luôn cả tình địch đến, sợ rằng đến kiếp sau cô cũng chưa học xong các khóa học quản lý này nữa.
Diệp Gia Kỳ đảo mắt nhìn một vòng, cô ho nhẹ hai tiếng rồi hỏi: “Chị dâu, có phải anh em muốn đến đón chị không?”


Hai người bốn mắt nhìn nhau, Khương Tri Ly ngay lập tức hiểu được ý cô, cầm túi xách đứng dậy: “Chắc là sắp rồi, chị ra ngoài đợi anh ấy, hai người tiếp tục nói chuyện đi.”


Cô lại nhìn Quý Tinh, nở một nụ cười khách sáo nhưng vô cùng xa cách: “Xin lỗi nhé, tôi đi trước đây, chồng tôi đến đón tôi.”
Nghe được hai chữ chị dâu, lại nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của Khương Tri Ly, vẻ mặt Quý Tinh ngay lập tức như nổ tung.


Anh dừng lại một chút, vừa định lên tiếng gọi Khương Tri Ly lại, nhưng vẫn không biết nên mở miệng thế nào, chỉ có thể nhìn bóng lưng cô rời khỏi cửa tiệm.
Lúc này, Diệp Gia Kỳ thấy thời cơ thích hợp, cô lên tiếng hỏi: “Anh Quý, anh xem hợp đồng của chúng ta….”


Nghe thấy âm thanh, Quý Tinh bất đắc dĩ quay đầu lại, giấu đi vẻ chán nản nơi đáy mắt, anh mỉm cười nói: ” Được, tôi đồng ý ký với quý công ty.”
Vẫn phải luôn tìm cách đứng cao hơn một chút, để được gần cô ấy hơn.
Ngay cả khi gần như không thể, anh vẫn muốn thử.
*


Vừa mới ra khỏi cửa tiệm cà phê, Khương Tri Ly đã nhìn thấy chiếc Maybach phiên bản giới hạn màu đen dừng ở ven đường, không biết là đã đợi bao lâu.
Có trùng hợp không chứ, hướng của chiếc xe vừa hay đối diện với vị trí cửa sổ bên cạnh chỗ bọn họ vừa ngồi trong quán cà phê. 


Xong rồi xong rồi xong rồi.
Khương Tri Ly ngay lập tức khóc không ra nước mắt.
Đợi đến khi cô điều chỉnh xong biểu cảm rồi bước lên xe, người đàn ông ngồi ở phía sau, đang xem tài liệu trong tay, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra được cảm xúc gì.


Cái này thậm chí khiến Khương Tri Ly nghi ngờ rằng không biết vừa rồi anh có nhìn thấy cảnh tượng trong quán cà phê hay không.
Cô li m môi, cong môi mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói: “Chồng ơi?”
Không có phản ứng.
Xem ra chuyện này có một xíu xiu khó giải quyết rồi đây.


Cô cố gắng khiến giọng nói mình trở nên nhẹ nhàng hơn, cọ cọ vào bên hông anh một cái rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Chồng ơi?”
“Không để ý đến em à?”
Cơn nghiện diễn xuất của Khương Tri Ly lại phát tác, cô vừa giả vờ khịt mũi, vừa ra vẻ đáng thương kéo kéo ống tay áo anh.


“Em khổ quá mà, còn chưa mặc được váy cưới, ngay cả hôn lễ cũng không có, chồng em không để ý đến em…”
Cuối cùng, Phó Bắc Thần đóng tài liệu trong tay lại, ngước mắt lên nhìn cô.
“Cam lòng ra đây à?”


Ngữ khí của anh vô cùng bình tĩnh, cộng thêm ý tứ trong câu này, không khó để nghe ra vị chua trong đó.
“Em lúc nào không cam lòng ra đây vậy…” Khương Tri Ly nhỏ giọng phản bác, ánh mắt lộ ra nụ cười giảo hoạt, cô xích lại gần anh hỏi: “Sao thế, anh ghen à?”


Nghe vậy, Phó Bắc Thần nhướng mày, hiếm khi thấy anh không lên tiếng.


Ngay lập tức, Khương Tri Ly nghiêm mặt lại, cô trịnh trọng giơ bốn ngón tay lên: “Em đảm bảo, sau này chắc chắn sẽ không gặp lại cậu ta nữa. Lần trước ở quán bar là do em uống say, cậu ta làm thêm ở quán bar của Nghê Linh nên Nghê Linh mới để cậu ta đưa em về, em không biết tên của cậu ta, ngay cả bạn bè còn không phải nữa là.”


Cô vô cùng nghiêm túc giải thích: “Hôm nay em đến đây là vì Gia Kỳ nói đột nhiên có chuyện mà, nên em mới đến, ai biết được lại trùng hợp như vậy. Sớm biết là vậy em đã không đến rồi.”
Giọng nói của cô vừa dứt, vẻ mặt của người đàn ông cũng hòa hoãn hơn được một chút.


Thấy vậy, Khương Tri Ly cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hũ giấm họ Phó vẫn rất dễ dỗ.
Nghe thấy đây là tác phẩm của Diệp Gia Kỳ, Phó Bắc Thần hừ một tiếng: “Con bé rảnh quá nhỉ.”


Lúc này Khương Tri Ly mới nhận ra mình vừa mới bán Diệp Gia Kỳ đi, cô vội vàng lên tiếng: “Lần này em ấy rất chăm chỉ, còn cố ý thi giấy phép hành nghề quản lý nghệ sĩ, anh đừng tìm em ấy tính sổ nhé…”
Phó Bắc Thần bình tĩnh nói: “Không đến lượt anh, có người từ từ tính với con bé.”


Nghe anh nói vậy, Khương Tri Ly nhất thời cảm thấy hiếu kỳ: “Còn có ai nữa vậy?”
Anh nhìn lên, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái: “Chuyện của người khác mà em quan tâm như vậy sao?”
Khương Tri Ly nhất thời cứng họng: “……. Đó chẳng phải là em gái ruột của anh sao?!”


Hũ! Giấm! Phó! Ngay cả giấm của em gái ruột cũng ăn.
Im lặng được một lúc, anh nhướng mày, cười nói, “Em gái ruột thì sao?”
Khương Tri Ly: “……”
Cái gọi là lòng hiếu kỳ hại chết con mèo, cô lại không nhịn được mà tò mò hỏi: “Vì thế rốt cuộc còn có ai vậy?”


Đôi môi của anh khẽ nhếch lên: “Hoắc Tư Dương.”
*
Cùng lúc đó, ở cửa quán cà phê.
Diệp Gia Kỳ còn đang ôm bản hợp đồng nóng hổi vừa mới ký vào trong lòng, cô nhìn Quý Tinh lên xe taxi, cô cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng từ phía sau.


Cô xoa xoa cánh tay, vừa mới quay đầu lại, cô nhìn thấy cách đó không xa, một bóng người cao lớn quen thuộc đang đứng đó.
Ánh mắt Diệp Gia Kỳ ngay lập tức trợn to ra, hơi không thể tin được: “Hoắc Tư Dương? Sao anh lại về? Chẳng phải anh đi Úc rồi sao?”


Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu be, khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo, khí chất ôn hòa, một đôi mắt đào hoa nhìn cực kỳ lãng tử, anh đứng ở đó đã thu hút được sự chú ý của vô số ánh mắt xung quanh.
Chẳng qua là sắc mặt nhìn hơi khó coi thôi.


Anh cất bước đến gần cô, thấp giọng nói: “Thế nào, quấy rầy em hẹn hò à?”


Diệp Gia Kỳ cũng không biết tại sao lại ngửi thấy mùi nguy hiểm, trong lòng hơi sợ hãi, nhưng cô lại không muốn hèn nhát trước mặt anh như vậy, chỉ có thể phản bác lại: “Em hẹn hò khi nào? Em đây là đang làm chuyện nghiêm túc có được không?”


Hoắc Tư Dương khẽ cười, đôi mắt thường ngày vẫn ôn hòa tối sầm lại, giống như đang nổi lên một trận cuồng phong.
“Không bằng anh đưa em đi làm một chuyện nghiêm túc?”
Diệp Gia Kỳ bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi căng thẳng, cô lắp bắp nói: “Cái… Cái gì?”


Đôi môi mỏng của anh khẽ mở, không chút do dự mà nói ra hai chữ.
“Kết hôn.”
*
Đúng sáu giờ tối.
Bên trong tiệm váy cưới, đèn đuốc sáng trưng, có vô số tủ kính trong suốt như pha lê trưng bày những bộ váy cưới tinh xảo, lộng lẫy khiến người ta xem hoa cả mắt.


Trên bục lớn thử váy cưới, chiếc rèm cửa thật dày được kéo ra, ba nhân viên đang cẩn thận giúp Khương Tri Ly sửa sang lại chiếc váy cưới còn đắt hơn cả cửa tiệm của bọn họ, sợ đụng phải những viên kim cương trên váy.


Nhìn chiếc váy cưới không cần ánh sáng mà vẫn tỏa sáng lấp lánh trong gương, Khương Tri Ly vẫn bị vẻ đẹp này khiến cho không nói nên lời.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô quay lại hỏi nhân viên trong tiệm: “Các cô vừa nói, chiếc váy cưới này được đặt từ một năm trước sao?”


Nhân viên trong tiệm vừa giúp cô kéo khóa, vừa gật đầu nói: “Đúng vậy cô Khương, anh Phó đã đặt may chiếc váy cưới này từ rất lâu rồi, cô xem tay nghề và chất liệu của chiếc váy này đi, phải mất từ nửa năm đến một năm mới làm ra được đấy.”


Nhân viên trong tiệm ghen tị nói: “Đây cũng là chiếc váy cưới đắt nhất được đặt may trong cửa hàng của chúng tôi, đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy một chiếc váy cưới đẹp như vậy.”
Một chiếc váy cưới có giá xấp xỉ tám chín con số, được mấy người nhìn thấy chứ.


Khương Tri Ly thay chiếc váy cưới này rất lâu, lúc này, Phó Bắc Thần đã thay xong âu phục, anh đi tới ngồi xuống ghế sofa đối diện bục thử váy cưới đợi cô.
Thời gian từng chút trôi qua, nhân viên trong tiệm đứng bên cạnh cũng phát hiện ra, chú rể hôm nay khác hẳn với những chú rể trước đây.


Những người trước đây từng đến đây, chỉ chờ được một lúc đã mất kiên nhẫn.
Hoặc là chơi điện thoại, hoặc là gọi điện thoại xử lý công việc.
Mà người đến hôm nay, mặc dù nhìn rất trẻ, nhưng chắc cũng bận rộn không kém gì những lão tổng giàu có trước đây.


Chờ đợi nhàm chán như vậy, nhưng từ đầu đến cuối anh không hề tỏ ra sốt ruột, như thể trên đời không có thời khắc nào quan trọng hơn thời khắc này.
Anh nghiêm túc, trịnh trọng, chờ đợi cô dâu của anh.


Sau khi váy cưới được sửa sang xong, tấm rèm nặng trĩu trên bục thử váy cưới chầm chậm kéo ra, khung cảnh trên bục trở nên rõ ràng.
Phó Bắc Thần ngẩng đầu lên, đợi đến khi nhìn rõ khung cảnh trước mắt, anh hơi giật mình.


Ánh đèn lớn trên đỉnh đầu chiếu xuống, chiếc váy trắng như tuyết trải trên tấm thảm, vô số viên kim cương mỏng rơi trên đó, lấp lánh ánh sáng, hoa văn trên váy được những sợi chỉ bạc phác họa vô cùng tinh xảo, ánh sáng chiếu xuống, toát ra một vẻ đẹp không gì sánh được.


Như thể đem cả dải ngân hà xuống, tô điểm lên chiếc váy của cô.
Thứ khiến người ta không thể rời mắt không phải váy cưới, mà là cô.


Chiếc váy cưới trắng như tuyết càng làm cho nước da của cô trở nên trắng sáng hơn, đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, hàng mi dài như cánh bướm khẽ run lên khiến cô xinh đẹp đến kinh người.
Là khung cảnh từng xuất hiện trong giấc mơ của anh.


Xung quanh có rất nhiều nhân viên đang ở trong tiệm, bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Khương Tri Ly cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Cô đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi anh: “Có đẹp không?”


Phó Bắc Thần hoàn hồn lại, đôi mắt đen láy tràn ngập sự dịu dàng, những gì phản chiếu trong ánh mắt anh là bóng hình cô trong chiếc váy cưới, không có thứ gì khác.


Ngày hôm đó, rất nhiều nhân viên cửa hàng nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần, vẻ mặt từng chút từng chút một trở nên dịu dàng.
Anh nhìn chằm chằm vợ của anh, giọng nói trầm thấp kéo dài.
“Đẹp.”
*


Tối hôm đó, lúc về đến nhà, trong đầu Khương Tri Ly vẫn còn vang vọng câu nói mà anh đã nói trong cửa hàng váy cưới.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Phó Bắc Thần thể hiện cảm xúc ra ngoài một cách rõ ràng như vậy, anh thể hiện tình yêu rõ ràng ra như thế.


Khương Tri Ly lại không nhịn được mà rục rịch manh động.
Đêm khuya, ánh đèn tối xuống.
Lúc cô bị anh ôm hôn trong lòng, Khương Tri Ly cố hết sức bình tĩnh, không để cho ý trí của mình chìm đắm quá nhiều.
Nhưng mà, hiệu quả rất thấp.


Lòng bàn tay rộng rãi và ấm áp của anh trượt xuống lưng cô, anh dễ dàng cởi khuy cài áo lót của cô ra.
Cô thở hổn hển nhưng vẫn không quên hỏi anh: “Phó Bắc Thần… Anh nói đẹp, rốt cuộc là đẹp đến mức nào?”


Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng thở d ốc nặng nề của anh quanh quẩn bên tai cô, xen lẫn với tiếng sột soạt, thanh âm khàn khàn lại lộ ra vài phần quyến rũ mê người.
“Đẹp đến nỗi, anh muốn giống như lúc nay, tự tay giúp em cởi ra.”